Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 115
Hàn Nhạn sững sờ, trong lòng thở phào một cái, nhưng ở ngoài mặt thì hiện lên sự giận dữ: "Ngươi gạt ta!"
Trác Thất lắc đầu, vẩy sạch toàn bộ nước dính ở trên đầu, chậm rãi bơi về phía Hàn Nhạn, nhưng hắn lại không nói một lời nào, chỉ là cười tủm tỉm. Ánh mắt của hắn làm cho Hàn Nhạn hơi mất tự nhiên, khó khăn chờ hắn bơi tới bên cạnh bờ, một mặt Hàn Nhạn giúp đỡ kéo hắn đi lên, một mặt lại lạnh lùng nói: "Ấu trĩ."
Trác Thất dường như cảm nhận được nàng đang trách hắn, cho nên hắn nhìn nàng, lời nói có một chút áy náy: "Xin lỗi, ta không tìm được cây trâm."
"Không tìm được thì không tìm được." Hàn Nhạn nói: "Vốn là không có quan hệ gì với ngươi." Chỉ là trong lời nói mang theo sự mất mát rất rõ ràng,Trác Thất nhíu nhíu mày, đột nhiên cánh tay đang để ở sau lưng duỗi thẳng ra, chiếc trâm đuôi cá màu lam đang nằm gọn trong tay của y. Hàn Nhạn vừa thấy, lập tức mừng rỡ, nhận lấy cây trâm từ trong tay Trác Thất. Trác Thất nhìn dáng vẻ vui sướng nàng của nàng thì trong lòng có chút khó chịu, nhưng mà trên môi vẫn hiện lên một nụ cười: "Ta giúp ngươi tìm được cây trâm rồi, sao ngươi không cám ơn ta?"
Hàn Nhạn tuy là không thích Trác Thất, nhưng mà Trác Thất đã giúp nàng tìm được rồi cây trâm, trong lòng nàng vui vẻ hơn nữa người này không có đang ghét Y Lâm Na. Mặc dù trong lòng nàng nghĩ như vậy nhưng Hàn Nhạn vẫn nghiêm mặt nói: "Cây trâm này vốn dĩ là vì người mà rơi xuống hồ, người tự động muốn đi kiếm, ta còn chưa so đo với người, sao ngươi còn bảo ta cám ơn?"
Trác Thất trợn mắt há hốc mồm nhìn Hàn Nhạn, Hàn Nhạn ở trước mặt hắn luôn luôn bình tĩnh, thỉnh thoảng sẽ biểu hiện chút thông minh, nhưng mà đây vẫn là lần đầu tiên Trác Thất nhìn thấy Hàn Nhạn như vậy, thật kỳ lạ hắn không cảm giác được có cái gì không đúng, mà ngược lại hắn cảm thấy Hàn Nhạn như vậy trông rất đáng yêu. Thoáng cái hắn cười rộ lên, vừa mới cười được vài tiếng, thì lại đột nhiên biến sắc, sắc mặt trong nháy mắt trở nên rất khó coi.
Hàn Nhạn chú ý tới sắc mặt của hắn, đầu tiên là sững sờ, rồi đột nhiên nhìn thấy Trác Thất quần áo của hắn ướt đẫm một mảng đỏ tươi, rõ ràng đây là dấu vết máu tươi, bây giờ mùi máu tươi đang lan tỏa ra bên ngoài, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đừng nói là Hoàng Tử Tây Nhung này có thương tích trên người, vừa rồi xuống nước giúp nàng tìm cây trâm, không cẩn thận mà vết thương bị rất ra, cho nên bây giờ sắc mặt mới bị như vậy.
"Người sao rồi ?" Hàn Nhạn hỏi. Hôm nay đi ra ngoài không ngờ lại gặp được nhiều chuyện như vậy, bây giờ Trác Thất bị như vậy, bản thân nàng e là sẽ không thoát khỏi liên quan.
Nhìn thấy nét mặt lo lắng của Hàn Nhạn, Trác Thất lại cực kỳ vui vẻ, chậm rãi nói: "Đừng lo cho ta." Giọng điệu của hắn cũng trở nên thay đổi, nhìn như rất miễn cưỡng, giống như là đang cố chống đỡ lại cơn đau của mình. Hàn Nhạn cúi đầu xem xét, Trác Thất bị thương ở bên hông, hình như là bị thương rất nặng, bởi vì càng ngày máu chảy càng nhiều, hòa với nước trong hồ, dường như đã nhuộm cả quần áo của Trác Thất thành màu đỏ. Một người đầy máu như vậy, ai nhìn thấy cũng điều cảm thấy hoảng sợ. Hàn Nhạn thở dài một tiếng: "Rốt cuộc thì người sao rồi?"
"Ngươi không thể dịu dàng với ta được một chút sao?" Trác Thất cười cười, dưới loại tình huống này mà còn có thể bật cười, Hàn Nhạn cũng nhịn không được mà có chút bội phục hắn. Trác Thất nói: "Ta bị thương, vừa rồi lúc xuống nước, vết thương bị rách ra rồi."
"Đã bị thương còn cố chấp làm gì?" Hàn Nhạn tức giận. Người như Trác Thất đúng là tự làm tự chịu, ở trong tình huống này rồi mà còn làm cho người khác đâu đầu.
Trác Thất nhìn nàng, mỉm cười nói: "Đừng sợ, ta không sao." Tuy là nói như vậy, nhưng mà cả người hắn dường như đều dựa vào người Hàn Nhạn, Hàn Nhạn có thể cảm nhận được cả người của hắn đều run rẩy không còn tí sức nào. Rất rõ ràng là bây giờ Trác Thất vô cùng khó chịu, điều này khó mà nói thành lời được, nhưng mà lúc này hắn vẫn không quên việc an ủi Hàn Nhạn, vì vậy lòng của Hàn Nhạn lăp tức trở nên mềm nhũn ra.
"Làm sao bây giờ?" Hàn Nhạn vịn hắn: "Thương thế của ngươi sao không nhanh chạy đi kiếm đại phu, nếu không trị kịp thì sẽ lưu lại di chứng đó." Kiếp trước Hàn Nhạn chỉ biết, bệnh nằm triền miên ở trên giường, có nguyên nhân là do lúc bệnh mới bắt đầu phát tán không kịp thời chữ trị. Bây giờ Trác Thất chảy nhiều máu như vậy, nếu như không tìm đại phu tới xem thì sợ là sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Trác Thất im lặng một lát: "Ngươi có thể đưa ta về khách điếm được hay không?”
Hàn Nhạn sững sờ: "Cái gì?"
"Đưa ta về khách điếm " Trác Thất nói: "Bây giờ ta không có cách nào trở về rồi, đã như vậy thì ngươi phải giúp ta, giúp ta tìm một chiếc xe ngựa, còn giúp ta tìm đại phu nữa."
Hàn Nhạn có chút không vui, đây cũng không phải là việc của nàng, trên thực tế, Hàn Nhạn tự nhận là nàng và Trác Thất Nên không quen biết nhau, người này mỗi lần xuất hiện đều mang rắc rối đến cho mìn. Bây giờ Trác Thất hiện lại gặp chuyện không may, chắc cũng không tới lượt nàng giúp đâu. Vì vậy nàng mới nhìn Trác Thất rồi nói: "Người nói đùa sao, thuộc hạ của người đâu hết rồi, đường đường là hoàng tử Tây Nhung. Chẳng lẽ lại không tìm được một thuộc hạ tới hầu hạ ngươi?"
Trác Thất nghe vậy, thì cười nhạt một tiếng, nụ cười này không giống với trước kia, không hề có tà khí hay là bá đạo, ngược lại mang theo một tia trào phúng và bi thương. Trong giọng nói của hắn không có bất kỳ tia tình cảm nào: "Ngươi cho rằng, người Tây Nhung ở Đại Tôn có thể quang minh chính đại xuất hiện trước mặt dân chúng hay sao? Ngươi cho rằng, hoàng tử Tây Nhung, tại sao phải tới Đại Tông này? Cấp dưới, chỉ cần có thêm một người biết rõ thân phận của ta thì ta sẽ gặp nguy hiểm thêm một phần."
Hàn Nhạn sững sờ, nhớ trước đó Trác Thất đã bị người Tây Nhung đuổi giết, trong nội tâm không khỏi có chút buồn phiền. Hôm nay Hoàng đế Tây Nhung không phải là Trác Thất, nhưng mà Trác Thất lại là hoàng tử Tây Nhung, những người kia đuổi giết Trác Thất dĩ nhiên cũng sẽ vô cùng cẩn thận. Ở Đại Tông thì đôi khi Thất hoàng tử và Thái Tử cũng có lúc đao kiếm vố tình, người của Hoàng Thất chính là thân bất do kỷ. Người ngoài nhìn thì tưởng là phú quý ngập trời, nhưng chỉ có những người ở trong cuộc, mới biết phú quý này trói buộc đến cỡ nào.
Nhìn thấy biểu tình của Hàn Nhạn, hắn cố hết sức cười nói: "Nhưng mà đối với người thì ta lại lần đầu tiên chủ động để lộ thân phận của chính mình."
Hàn Nhạn thấy hắn nói chuyện càng ngày càng khó khăn, chuyện hôm nay nói đi nói lại nguyên nhân đều là vì nàng, nếu không phải nàng muốn tìm cây trâm thì Trác Thất cũng sẽ không nhảy vào hồ, vết thương cũng sẽ không rách ra, lại càng không có rắc rối như bây giờ. Người này từ đầu tới đuôi hình như cũng không có làm hại gì tới nàng, nếu như là bởi vì Y Lâm Na mà không thích hắn, thì có phải là nàng quá độc đoán rồi không. Quan trọng hơn là, hành động vừa rồi của Trác Thất đã tác động tới Hàn Nhạn. Hàn Nhạn biết rõ loại cảm giác lẻ loi một mình, không ai có tin tưởng được, ở kiếp trước nàng cũng loạt vào tình cảnh giống như thế này, giãy dụa tại cực khổ ở bên trong, có nhà lại giống như không có nhà, người muốn hại mình lại là người ở thân với mình nhất.
Nhìn thấy Trác Thất, nàng lại giống như là nhìn thấy chính mình trước kia. Vậy mà nàng lại trở thành người Trác Thất tin tưởng nhất, bởi vì đối với cái này loại tin tưởng này mà nói, nó vô cùng quý giá, nếu như cái này nàng không đoán nhận thì đối với đối phương mà nói nó chính là một sự phá hủy. Bản thân nàng thì có cơ hội được sống lại nhưng mà Trác Thất thì lại không có cơ hội được làm lại một lần nữa.
Nàng đứng dậy, có chút phức tạp nhìn chằm chằm vào Trác Thất một hồi lâu, rốt cục nhẹ nhàng gật gật đầu: "Được."
Trác Thất nhíu màu, trong nháy hai mắt liền phát sáng lên, đột nhiên hiện lên một nụ cười tươi tắn với Hàn Nhạn. Nụ cười này vô cùng đơn thuần mà trong sáng, như là đối phương giúp mình rồi mình lại cười vui vẻ đáp lại. Lúc này Trác Thất nhìn như một đưa trẻ. Lòng Hàn Nhạn không khỏi mềm xuống, dìu hắn đứng dậy: "Cấp Lam và Thu Hồng đâu?"
Trác Thất sững sờ: "Ở bên kia, ta chỉ điểm huyệt của họ thôi ."
Hàn Nhạn trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, Trác Thất lại tránh đi ánh mắt của nàng.
Sau khi tìm được Cấp Lam và Thu Hồng, thì Trác Thất giải huyệt cho các nàng. Cấp Lam lặp tức chạy tới bên cạnh Hàn Nhạn: "Tiểu thư, ngươi không sao chứ? Người này có làm hại gì tới người không?"
Hàn Nhạn lắc đầu, nói: "Mau đi tìm xe ngựa, chúng ta đưa hắn trở về."
"Ai?" Thu Hồng kinh ngạc nhìn Hàn Nhạn, lại nhìn Trác Thất một chút, lúc này mới phát hiện cả người Trác Thất đều dựa vào người Hàn Nhạn, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, nhìn như là bị thương, vừa rồi nàng và Cấp Lam Chính đang nói chuyện, đột nhiên lại bị người khác điểm huyệt đạo. Thu Hồng cực kỳ lo lắng, sợ Hàn Nhạn sẽ gặp phải người xấu, bây giờ nhìn thấy Hàn Nhạn không có chuyện gì, thì trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, nhưng Trác Thất lại xuất hiện ở đây làm cho các nàng vô cùng nghi ngờ. Chắc người vừa rồi điểm huyệt đạo của nàng và Cấp Lam chính là y chắc, rốt cuộc thì người này và tiểu thư có quan hệ như thế nào. Tại sao tiểu thư lại khẩn trương vì thương tích của y tới như vậy?
Thu Hồng và Cấp Lam đã gặp Trác Thất mấy lần, đương nhiên là biết rõ quên hệ giữa Trác Thất và Hàn Nhạn không tốt gì mấy, thậm chí lần đầu tiên gặp nhau y còn uy hiếp Hàn Nhạn.
Hàn Nhạn không có thời gian giải thích với các nàng, chỉ nói: "Hắn bị thương, chúng ta không thể mặc kệ hắn được. Cấp Lam, em mau đi tìm một chiếc xe ngựa đi."
Cấp Lam sửng sốt, tuy nhiên vẫn còn có chút mê mang, nhưng cũng rất nhanh rời khỏi đi tìm xe ngựa. Chỉ có Thu Hồng là còn ở bên cạnh Hàn Nhạn, có chút nghi ngờ mà xem xét Trác Thất. Thân thể Trác Thất càng ngày càng suy yếu, mới đầu còn có thể nói vài lời với Hàn Nhạn, về sau thì không còn tiếng động nào hết. Chờ lúc xe ngựa tới, thì Hàn Nhạn dìu Trác Thất lên xe ngựa, rồi mình cũng bước lên, sau đó thì nói với xa phu tên của khách điếm.
Suốt dọc đường đi Trác Thất đề im lắng dựa vào xe ngựa, nhắm mắt lại, nam nhân này khó được khi nào mà im lặng như bay giờ. Hàn Nhạn liếc nhìn, thấy hắn có chút cau mày, dù cho lúc ngủ mơ cũng không thấy vui sướng gì. Hàn Nhạn nghĩ tới Phó Vân Tịch, chàng cũng thích nhíu mày lại giống như thế này, không biết lúc đó chàng có chuyện gì buồn phiền.
Đang mê mang suy nghĩ thì xe ngựa đã dừng ở trước cửa khác điếm, Hàn Nhạn dìu Trác Thất đi vào gian phòng của y, rồi bảo Thu Hồng đi tìm đại phu. Cũng may lúc ba người các nàng ra khỏi cửa đều che mặt lại, vì vậy không ai nhìn thấy mặt của các nàng . Đại phu rất nhanh tới, sau khi bắt mạch cho Trác Thất thì viết đơn thuốc, thì ra ngoài việc Trác Thất bị trọng thương bên hông thì còn bị trúng độc, tuy là đã chữa trị một chút, nhưng mà vẫn chưa trị hết sạch sẽ. Vì vậy độc mới còn lưu lại ở trong người, hôm nay lại xuống nước cho nên vết thương mới nặng thêm.
Lúc tiễn đại phu về, Cấp Lam và Thu Hồng cũng đi lấy thuốc cho Trác Thất, trong phòng chỉ còn lại Hàn Nhạn và Trác Thất, lúc này Trác Thất đã hôn mê. Hàn Nhạn nhìn xunh quanh, đây là một gian vô cùng đơn giản phòng, nó chẳng cao quý gì cả, nhìn thì chỉ là phòng của thường dân bình thường. Nhìn căn phòng này có ai có thể nghĩ đến bên trong chính là hoàng tử của Tây Nhung?
Trác Thất lắc đầu, vẩy sạch toàn bộ nước dính ở trên đầu, chậm rãi bơi về phía Hàn Nhạn, nhưng hắn lại không nói một lời nào, chỉ là cười tủm tỉm. Ánh mắt của hắn làm cho Hàn Nhạn hơi mất tự nhiên, khó khăn chờ hắn bơi tới bên cạnh bờ, một mặt Hàn Nhạn giúp đỡ kéo hắn đi lên, một mặt lại lạnh lùng nói: "Ấu trĩ."
Trác Thất dường như cảm nhận được nàng đang trách hắn, cho nên hắn nhìn nàng, lời nói có một chút áy náy: "Xin lỗi, ta không tìm được cây trâm."
"Không tìm được thì không tìm được." Hàn Nhạn nói: "Vốn là không có quan hệ gì với ngươi." Chỉ là trong lời nói mang theo sự mất mát rất rõ ràng,Trác Thất nhíu nhíu mày, đột nhiên cánh tay đang để ở sau lưng duỗi thẳng ra, chiếc trâm đuôi cá màu lam đang nằm gọn trong tay của y. Hàn Nhạn vừa thấy, lập tức mừng rỡ, nhận lấy cây trâm từ trong tay Trác Thất. Trác Thất nhìn dáng vẻ vui sướng nàng của nàng thì trong lòng có chút khó chịu, nhưng mà trên môi vẫn hiện lên một nụ cười: "Ta giúp ngươi tìm được cây trâm rồi, sao ngươi không cám ơn ta?"
Hàn Nhạn tuy là không thích Trác Thất, nhưng mà Trác Thất đã giúp nàng tìm được rồi cây trâm, trong lòng nàng vui vẻ hơn nữa người này không có đang ghét Y Lâm Na. Mặc dù trong lòng nàng nghĩ như vậy nhưng Hàn Nhạn vẫn nghiêm mặt nói: "Cây trâm này vốn dĩ là vì người mà rơi xuống hồ, người tự động muốn đi kiếm, ta còn chưa so đo với người, sao ngươi còn bảo ta cám ơn?"
Trác Thất trợn mắt há hốc mồm nhìn Hàn Nhạn, Hàn Nhạn ở trước mặt hắn luôn luôn bình tĩnh, thỉnh thoảng sẽ biểu hiện chút thông minh, nhưng mà đây vẫn là lần đầu tiên Trác Thất nhìn thấy Hàn Nhạn như vậy, thật kỳ lạ hắn không cảm giác được có cái gì không đúng, mà ngược lại hắn cảm thấy Hàn Nhạn như vậy trông rất đáng yêu. Thoáng cái hắn cười rộ lên, vừa mới cười được vài tiếng, thì lại đột nhiên biến sắc, sắc mặt trong nháy mắt trở nên rất khó coi.
Hàn Nhạn chú ý tới sắc mặt của hắn, đầu tiên là sững sờ, rồi đột nhiên nhìn thấy Trác Thất quần áo của hắn ướt đẫm một mảng đỏ tươi, rõ ràng đây là dấu vết máu tươi, bây giờ mùi máu tươi đang lan tỏa ra bên ngoài, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đừng nói là Hoàng Tử Tây Nhung này có thương tích trên người, vừa rồi xuống nước giúp nàng tìm cây trâm, không cẩn thận mà vết thương bị rất ra, cho nên bây giờ sắc mặt mới bị như vậy.
"Người sao rồi ?" Hàn Nhạn hỏi. Hôm nay đi ra ngoài không ngờ lại gặp được nhiều chuyện như vậy, bây giờ Trác Thất bị như vậy, bản thân nàng e là sẽ không thoát khỏi liên quan.
Nhìn thấy nét mặt lo lắng của Hàn Nhạn, Trác Thất lại cực kỳ vui vẻ, chậm rãi nói: "Đừng lo cho ta." Giọng điệu của hắn cũng trở nên thay đổi, nhìn như rất miễn cưỡng, giống như là đang cố chống đỡ lại cơn đau của mình. Hàn Nhạn cúi đầu xem xét, Trác Thất bị thương ở bên hông, hình như là bị thương rất nặng, bởi vì càng ngày máu chảy càng nhiều, hòa với nước trong hồ, dường như đã nhuộm cả quần áo của Trác Thất thành màu đỏ. Một người đầy máu như vậy, ai nhìn thấy cũng điều cảm thấy hoảng sợ. Hàn Nhạn thở dài một tiếng: "Rốt cuộc thì người sao rồi?"
"Ngươi không thể dịu dàng với ta được một chút sao?" Trác Thất cười cười, dưới loại tình huống này mà còn có thể bật cười, Hàn Nhạn cũng nhịn không được mà có chút bội phục hắn. Trác Thất nói: "Ta bị thương, vừa rồi lúc xuống nước, vết thương bị rách ra rồi."
"Đã bị thương còn cố chấp làm gì?" Hàn Nhạn tức giận. Người như Trác Thất đúng là tự làm tự chịu, ở trong tình huống này rồi mà còn làm cho người khác đâu đầu.
Trác Thất nhìn nàng, mỉm cười nói: "Đừng sợ, ta không sao." Tuy là nói như vậy, nhưng mà cả người hắn dường như đều dựa vào người Hàn Nhạn, Hàn Nhạn có thể cảm nhận được cả người của hắn đều run rẩy không còn tí sức nào. Rất rõ ràng là bây giờ Trác Thất vô cùng khó chịu, điều này khó mà nói thành lời được, nhưng mà lúc này hắn vẫn không quên việc an ủi Hàn Nhạn, vì vậy lòng của Hàn Nhạn lăp tức trở nên mềm nhũn ra.
"Làm sao bây giờ?" Hàn Nhạn vịn hắn: "Thương thế của ngươi sao không nhanh chạy đi kiếm đại phu, nếu không trị kịp thì sẽ lưu lại di chứng đó." Kiếp trước Hàn Nhạn chỉ biết, bệnh nằm triền miên ở trên giường, có nguyên nhân là do lúc bệnh mới bắt đầu phát tán không kịp thời chữ trị. Bây giờ Trác Thất chảy nhiều máu như vậy, nếu như không tìm đại phu tới xem thì sợ là sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Trác Thất im lặng một lát: "Ngươi có thể đưa ta về khách điếm được hay không?”
Hàn Nhạn sững sờ: "Cái gì?"
"Đưa ta về khách điếm " Trác Thất nói: "Bây giờ ta không có cách nào trở về rồi, đã như vậy thì ngươi phải giúp ta, giúp ta tìm một chiếc xe ngựa, còn giúp ta tìm đại phu nữa."
Hàn Nhạn có chút không vui, đây cũng không phải là việc của nàng, trên thực tế, Hàn Nhạn tự nhận là nàng và Trác Thất Nên không quen biết nhau, người này mỗi lần xuất hiện đều mang rắc rối đến cho mìn. Bây giờ Trác Thất hiện lại gặp chuyện không may, chắc cũng không tới lượt nàng giúp đâu. Vì vậy nàng mới nhìn Trác Thất rồi nói: "Người nói đùa sao, thuộc hạ của người đâu hết rồi, đường đường là hoàng tử Tây Nhung. Chẳng lẽ lại không tìm được một thuộc hạ tới hầu hạ ngươi?"
Trác Thất nghe vậy, thì cười nhạt một tiếng, nụ cười này không giống với trước kia, không hề có tà khí hay là bá đạo, ngược lại mang theo một tia trào phúng và bi thương. Trong giọng nói của hắn không có bất kỳ tia tình cảm nào: "Ngươi cho rằng, người Tây Nhung ở Đại Tôn có thể quang minh chính đại xuất hiện trước mặt dân chúng hay sao? Ngươi cho rằng, hoàng tử Tây Nhung, tại sao phải tới Đại Tông này? Cấp dưới, chỉ cần có thêm một người biết rõ thân phận của ta thì ta sẽ gặp nguy hiểm thêm một phần."
Hàn Nhạn sững sờ, nhớ trước đó Trác Thất đã bị người Tây Nhung đuổi giết, trong nội tâm không khỏi có chút buồn phiền. Hôm nay Hoàng đế Tây Nhung không phải là Trác Thất, nhưng mà Trác Thất lại là hoàng tử Tây Nhung, những người kia đuổi giết Trác Thất dĩ nhiên cũng sẽ vô cùng cẩn thận. Ở Đại Tông thì đôi khi Thất hoàng tử và Thái Tử cũng có lúc đao kiếm vố tình, người của Hoàng Thất chính là thân bất do kỷ. Người ngoài nhìn thì tưởng là phú quý ngập trời, nhưng chỉ có những người ở trong cuộc, mới biết phú quý này trói buộc đến cỡ nào.
Nhìn thấy biểu tình của Hàn Nhạn, hắn cố hết sức cười nói: "Nhưng mà đối với người thì ta lại lần đầu tiên chủ động để lộ thân phận của chính mình."
Hàn Nhạn thấy hắn nói chuyện càng ngày càng khó khăn, chuyện hôm nay nói đi nói lại nguyên nhân đều là vì nàng, nếu không phải nàng muốn tìm cây trâm thì Trác Thất cũng sẽ không nhảy vào hồ, vết thương cũng sẽ không rách ra, lại càng không có rắc rối như bây giờ. Người này từ đầu tới đuôi hình như cũng không có làm hại gì tới nàng, nếu như là bởi vì Y Lâm Na mà không thích hắn, thì có phải là nàng quá độc đoán rồi không. Quan trọng hơn là, hành động vừa rồi của Trác Thất đã tác động tới Hàn Nhạn. Hàn Nhạn biết rõ loại cảm giác lẻ loi một mình, không ai có tin tưởng được, ở kiếp trước nàng cũng loạt vào tình cảnh giống như thế này, giãy dụa tại cực khổ ở bên trong, có nhà lại giống như không có nhà, người muốn hại mình lại là người ở thân với mình nhất.
Nhìn thấy Trác Thất, nàng lại giống như là nhìn thấy chính mình trước kia. Vậy mà nàng lại trở thành người Trác Thất tin tưởng nhất, bởi vì đối với cái này loại tin tưởng này mà nói, nó vô cùng quý giá, nếu như cái này nàng không đoán nhận thì đối với đối phương mà nói nó chính là một sự phá hủy. Bản thân nàng thì có cơ hội được sống lại nhưng mà Trác Thất thì lại không có cơ hội được làm lại một lần nữa.
Nàng đứng dậy, có chút phức tạp nhìn chằm chằm vào Trác Thất một hồi lâu, rốt cục nhẹ nhàng gật gật đầu: "Được."
Trác Thất nhíu màu, trong nháy hai mắt liền phát sáng lên, đột nhiên hiện lên một nụ cười tươi tắn với Hàn Nhạn. Nụ cười này vô cùng đơn thuần mà trong sáng, như là đối phương giúp mình rồi mình lại cười vui vẻ đáp lại. Lúc này Trác Thất nhìn như một đưa trẻ. Lòng Hàn Nhạn không khỏi mềm xuống, dìu hắn đứng dậy: "Cấp Lam và Thu Hồng đâu?"
Trác Thất sững sờ: "Ở bên kia, ta chỉ điểm huyệt của họ thôi ."
Hàn Nhạn trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, Trác Thất lại tránh đi ánh mắt của nàng.
Sau khi tìm được Cấp Lam và Thu Hồng, thì Trác Thất giải huyệt cho các nàng. Cấp Lam lặp tức chạy tới bên cạnh Hàn Nhạn: "Tiểu thư, ngươi không sao chứ? Người này có làm hại gì tới người không?"
Hàn Nhạn lắc đầu, nói: "Mau đi tìm xe ngựa, chúng ta đưa hắn trở về."
"Ai?" Thu Hồng kinh ngạc nhìn Hàn Nhạn, lại nhìn Trác Thất một chút, lúc này mới phát hiện cả người Trác Thất đều dựa vào người Hàn Nhạn, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, nhìn như là bị thương, vừa rồi nàng và Cấp Lam Chính đang nói chuyện, đột nhiên lại bị người khác điểm huyệt đạo. Thu Hồng cực kỳ lo lắng, sợ Hàn Nhạn sẽ gặp phải người xấu, bây giờ nhìn thấy Hàn Nhạn không có chuyện gì, thì trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, nhưng Trác Thất lại xuất hiện ở đây làm cho các nàng vô cùng nghi ngờ. Chắc người vừa rồi điểm huyệt đạo của nàng và Cấp Lam chính là y chắc, rốt cuộc thì người này và tiểu thư có quan hệ như thế nào. Tại sao tiểu thư lại khẩn trương vì thương tích của y tới như vậy?
Thu Hồng và Cấp Lam đã gặp Trác Thất mấy lần, đương nhiên là biết rõ quên hệ giữa Trác Thất và Hàn Nhạn không tốt gì mấy, thậm chí lần đầu tiên gặp nhau y còn uy hiếp Hàn Nhạn.
Hàn Nhạn không có thời gian giải thích với các nàng, chỉ nói: "Hắn bị thương, chúng ta không thể mặc kệ hắn được. Cấp Lam, em mau đi tìm một chiếc xe ngựa đi."
Cấp Lam sửng sốt, tuy nhiên vẫn còn có chút mê mang, nhưng cũng rất nhanh rời khỏi đi tìm xe ngựa. Chỉ có Thu Hồng là còn ở bên cạnh Hàn Nhạn, có chút nghi ngờ mà xem xét Trác Thất. Thân thể Trác Thất càng ngày càng suy yếu, mới đầu còn có thể nói vài lời với Hàn Nhạn, về sau thì không còn tiếng động nào hết. Chờ lúc xe ngựa tới, thì Hàn Nhạn dìu Trác Thất lên xe ngựa, rồi mình cũng bước lên, sau đó thì nói với xa phu tên của khách điếm.
Suốt dọc đường đi Trác Thất đề im lắng dựa vào xe ngựa, nhắm mắt lại, nam nhân này khó được khi nào mà im lặng như bay giờ. Hàn Nhạn liếc nhìn, thấy hắn có chút cau mày, dù cho lúc ngủ mơ cũng không thấy vui sướng gì. Hàn Nhạn nghĩ tới Phó Vân Tịch, chàng cũng thích nhíu mày lại giống như thế này, không biết lúc đó chàng có chuyện gì buồn phiền.
Đang mê mang suy nghĩ thì xe ngựa đã dừng ở trước cửa khác điếm, Hàn Nhạn dìu Trác Thất đi vào gian phòng của y, rồi bảo Thu Hồng đi tìm đại phu. Cũng may lúc ba người các nàng ra khỏi cửa đều che mặt lại, vì vậy không ai nhìn thấy mặt của các nàng . Đại phu rất nhanh tới, sau khi bắt mạch cho Trác Thất thì viết đơn thuốc, thì ra ngoài việc Trác Thất bị trọng thương bên hông thì còn bị trúng độc, tuy là đã chữa trị một chút, nhưng mà vẫn chưa trị hết sạch sẽ. Vì vậy độc mới còn lưu lại ở trong người, hôm nay lại xuống nước cho nên vết thương mới nặng thêm.
Lúc tiễn đại phu về, Cấp Lam và Thu Hồng cũng đi lấy thuốc cho Trác Thất, trong phòng chỉ còn lại Hàn Nhạn và Trác Thất, lúc này Trác Thất đã hôn mê. Hàn Nhạn nhìn xunh quanh, đây là một gian vô cùng đơn giản phòng, nó chẳng cao quý gì cả, nhìn thì chỉ là phòng của thường dân bình thường. Nhìn căn phòng này có ai có thể nghĩ đến bên trong chính là hoàng tử của Tây Nhung?
Bình luận facebook