Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 119
Mộc Phong cứng đờ, hơi không thể tin mà nhìn Hàn Nhạn, nàng đã nhấc chân đi về phía trước.
Đợi hai người một trước một sau đi tới thư phòng, Mộc Phong đang định thông báo một tiếng rồi vào thì lại bị thị vệ giữ cửa bên ngoài cản lại. Mộc Phong sửng sốt, nhíu mày, nói: "Ta có việc phải thông báo cho vương gia."
Có lẽ thị vệ kia cũng không có ác ý gì. Cấp bậc của Mộc Phong cao hơn hắn, bình thường lại luôn hi hi ha ha, ai ngờ tới hôm nay nghẹn một bụng tức giận, sắc mặt cũng không tốt lắm, giọng điệu cũng tự nhiên hơi cao lên. Thị vệ khó xử mà nói: "Vương gia nói không cho bất kỳ ai vào...Hơn nữa..."
Lời còn chưa dứt thì đã nghe thấy một giọng nói trong trẻo chen vào: "Thì ra là Trang tứ tiểu thư."
Hàn Nhạn quay sang nhiefn thì thấy một nha hoàn ăn mặc xinh đẹp đang nhìn mình, khóe môi không kìm được mà nhếch lên, trong giọng nói tràn đầy kiêu ngạo: "Công chúa nhà ta đang nói chuyện với vương gia bên trong. Nếu tiểu thư không đợi được thì chi bằng về trước đi." Hàn Nhạn hờ hững nhìn nàng ta. Thư phòng của Phó Vân Tịch bình thường không cho phép người khác bước vào, mình đã sớm biết. Lúc đầu khi mối quan hệ của mình và Phó Vân Tịch rất tốt thì chàng còn đặc biệt thông báo cho thị vệ giữ cửa nếu thấy nàng thì đừng cản lại. Thỉnh thoảng Hàn Nhạn còn có thể thấy bạn tốt của Phó Vân Tịch là tướng quân Thành Lỗi trong thư phòng. Nàng nghĩ có lẽ thư phòng này là nơi bàn chuyện. Nhưng hôm nay Phó Vân Tịch lại để cho Y Lâm Na vào, điều này thật khiến người khác không thể tưởng tượng được.
Nha hoàn kia là Lâm Lang - nha hoàn thiếp thân của Y Lâm Na, vốn nhìn Hàn Nhạn cực kỳ không vừa mắt. Lúc đầu chuyện Y Lâm Na thích Phó Vân Tịch cả Tây Nhung đều biết, nhưng sau này công chúa lại biết tin nữ nhân này sẽ lập tức trở thành Huyền Thanh vương phi. Nếu là mỹ nhân thì có thể Y Lâm Na chỉ chịu chút đả kích, nhưng cố tình là nữ nhân này lại lqđ bình thường không có gì lạ. Bàn về vẻ ngoài thì Tây Nhung đẹp hơn nàng nhiều. Hơn nữa Lâm Lang ngưỡng mộ Phó Vân Tịch đã lâu. Tuy tập tục của Đại Tông không giống Tây Nhung lắm nhưng nếu có thể thu nàng ta làm thông phòng thì cũng không tệ lắm. Đủ loại nguyên nhân khiến Lâm Lang tự nhiên hết sức bất mãn với Hàn Nhạn vì vậy vẻ mặt khi nhìn nàng cũng vô cùng khinh thường.
Nàng ta đã hạ quyết tâm hạ uy phong của Hàn Nhạn. Tiếc rằng Hàn Nhạn chỉ tỉnh bơ mà nhìn nàng ta, ngay cả chút cảm xúc tức giận cũng không có. Điều này khiến Lâm Lang cảm thấy kỳ lạ và tức giận. Nữ tử Tây Nhung hướng ngoại nóng tính, nếu tức giận thì có thể đánh một trận ác liệt với đối phương. Nàng ta và Y Lâm Na tới Đại Tông đã lâu như vậy, nữ tử Đại Tông đều yểu điệu, nói một câu là rơi nước mắt, thật sự là dễ ăn hiếp vô cùng. Nhưng Trang Hàn Nhạn nghe những lời này của mình, sao lại không có động tĩnh gì? Không phải nói người ngã từ địa vị xao xuống là khó giữ bình tĩnh nhất à? Bọn họ sẽ ủ rũ, tức giận, không cam lòng nhưng e rắng nữ tử trước mặt không có chút xảm xúc không cam lòng nào.
Đâu phải Hàn Nhạn không nghe rõ lời Lâm Lang. Chẳng qua là lời nàng ta với nàng mà nói chẳng có tác dụng gì. Mục đích của Lâm Lang chỉ là muốn chọc tức nàng mà thôi. Nhưng nàng đã học lqđ được cách kiềm chế ngay từ lúc sống ở Trang phủ, so với Mị di nương và Chu thị thì nàng còn không thèm để thủ đoạn của Lâm Lang vào mắt. Thứ nàng để ý chính là động tĩnh của Phó Vân Tịch trong thư phòng.
Vừa rồi Mộc Phong thông báo, cộng với Lâm Lang cố ý kêu lớn tên mình, hẳn là có thể truyền vào tai người trong phòng. Nhưng trong phòng cũng không có tiếng người đứng dậy mở cửa. Nếu Y Lâm Na không ở trong đây thì cũng thôi, nếu nàng ta ở đây, Phó Vân Tịch lại không chịu mở cửa, dường như đáp án đã được miêu tả sống động. Công chúa Tây Nhung ngăn cản Phó Vân Tịch, là muốn không mở cửa để làm khó mình đây mà.
Nghĩ tới điều này, Hàn Nhạn như thể muốn cười. Nàng bình tĩnh mà nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt trước mặt, cảm thấy một khi làm chuyện này thật giống khi còn đấu với di nương để sinh tồn trong Trang phủ, đấu với cha thân sinh, thật ra tâm trạng cũng không khó chịu quá. Bởi vì đắm chìm trong niềm vui thú giữa "đấu" trong gia đình giàu có, cũng có thể tìm được một chỗ nhỏ cho mình. Nều có người đi tiểu trên đầu mình, chẳng lẽ có thể nhịn được à? Đương nhiên không thể.
Hàn Nhạn mỉm cười, được lắm, không phải là muốn kéo Phó Vân Tịch không cho chàng mở cửa sao? Vậy ta đây cứ cố ý muốn ngươi chủ động ra ngoài đấy.
Có lẽ Lâm Lang thấy Hàn Nhạn vẫn như đang suy nghĩ chuyện gì đó, vốn không để mình trong mắt, nhất thời d.đ.l.q.đ nổi giận đùng đùng, nhìn Hàn Nhạn mà nói: "Sao người không nói gì? Người cũng quá vô lễ! Thảo nào vương gia không muốn cười người mà lại cưới công chúa nhà chúng ta."
Những lời này của Lâm Lang, nếu ở Tây Nhung thì không sao, nếu ở Đại Tông cũng chẳng có ì nhưng nàng ta lại cố tình nói những lời này bây giờ, trước mặt Hàn Nhạn, vậy thì không có gì cũng thành có gì rồi.
Mộc Phong và thị vệ ở cửa cũng hơi chần chừ và khó xử, lại thấy Hàn Nhạn cười như không cười mà hỏi hắn một câu: "Mộc Phong, ngươi ở vương phủ nhiều năm như vậy, ta hỏi ngươi một chuyện."
Trong lòng Mộc Phong lộp bộp. Hàn Nhạn hỏi như vậy, hắn như có thể chắc chắn tiếp theo nàng muốn chỉnh người. Tuy Lâm Lang này rất đáng ghét nhưng không phải đối thủ của Hàn Nhạn. Hắn cung kính mà nhìn Hàn Nhạn: "Chuyện gì ạ?"
"Trong vương phủ, hạ nhân có thể tranh cãi với chủ tử hả? Vậy mà ta lại không biết. Thì ra Huyền Thanh vương phủ có quy củ này." Nàng cười lạnh một tiếng, giọng điệu bỗng trở lên lạnh lùng.
"Người nói hươu nói vượn gì vậy?" Lâm Lang trợn to mắt: "Ta cũng không phải người hầu của người. Chủ tử của ta là vương phi, người là ai mà dám làm chủ tử của ta?"
"Ha ha," Hàn Nhạn nhìn nàng ta, tựa như nghe được chuyện gì buồn cười lắm. Tuy nàng cười nhưng Mộc Phong nghe thấy lại thấy trong lòng run lên. Quả nhiên, một câu sau của Hàn Nhạn lập tức lqđ đánh thẳng vào mặt nha hoàn kia: "Không phải ngươi luôn miệng nói chủ tử của mình là vương phi à? Vậy ngươi cũng là người của Huyền Thanh vương phủ." Nàng nhếch môi: "Thân là hạ nhân trong vương phủ, lại chỉ nhận vương phi làm chủ tử, trong mắt của ngươi có còn vương gia không?!" Nói tới câu sau thì giọng điệu của nàng chợt cao lên, dọa thị vệ giữ cửa ngẩn cả người.
"Ta...Ta đương nhiên là nhận vương gia làm chủ tử rồi...Người chớ có nói hươu nói vượn." Lâm Lang không ngờ Hàn Nhạn sẽ nói thế, lập tức hơi hoảng hốt. Trang Hàn Nhạn này lại bắt được chỗ sơ hở trong lời nói của nàng ta, phải biết rằng thân là người vương phủ lại không coi vương gia làm chủ tử trong lòng, đó là không đủ trung thành. Hạ nhân hai lòng, sau này một khi bị phát hiện mình có ý nghĩ này sẽ bị đuổi khỏi phủ.
Hàn Nhạn nhìn nàng ta: "Thật vậy à? Nếu ngươi là hạ nhân của vương gia, hôm nay ta ở đây, cũng coi như là khách của vương gia. Nhưng ngươi lại châm biếm ta. Phóng tầm mắt nhìn trong thiên hạ, không có nô tài nào xảo quyệt như ngươi. Miệng ngươi thì nói nguyện trung d유đ유l유q유đ thành với vương gia, trên thực tế chuyện làm được chỉ là bôi nhọ Huyền Thanh vương phủ. Âm phụng dương vi (ý chỉ ngoài mặt thì đồng ý nhưng sau lưng lại làm theo ý của mình). Chẳng lẽ đây là phép tắc của người Tây Nhung hay là..." Nàng cười quỷ dị: "Ngươi vốn có mục đích khác mà đến? Rốt cuộc Tây Nhung muốn làm gì đây?"
Lâm Lang chưa từng bị thiệt thòi như vậy, chỉ cảm thấy từng câu của Hàn Nhạn đều chất vấn hùng hổ dọa người, nhưng nàng ta lại không phản bác được.
Phản bác thì càng quan trọng hóa vấn đề của cả Tây Nhung, đây chính là chuyện liên quan tới quốc gia của nàng ta. Nếu truyền về...Nghĩ tới đây, nàng ta lập tức căng thẳng: "Ta không có...người đừng nói lung tung, ta chỉ là...Ta chỉ là..."
"Ngươi chỉ là nhất thời mạo phạm ta, là vấn đề của riêng ngươi, không liên quan gì tới Tây Nhung, đúng không?" Hàn Nhạn tốt bụng nhắc nhở nàng ta.
Mộc Phong nhìn mà sợ hết hồn hết vía. Lâm Lang như thể bắt được cọng cỏ cứu mạng, lập tức gật đầu lia lịa.
"Vậy thì, ngươi thừa nhận đây là lỗi lầm của riêng ngươi hả?" Hàn Nhạn đứng thẳng lên, hỏi.
Lâm Lang bị một tiếng "Tây Nhung" kia của Hàn Nhạn làm cho hơi tâm hoảng ý loạn, mắt thấy bây giờ có thể không liên quan gì tới quốc gia, cho dù trách tất cả tội lên người mình, mình là người của công chúa, nàng ta cũng không thể làm gì mình. Nghĩ vậy, Lâm Lang gật đầu: "Đúng, là ta sai rồi, đã mạo phạm tiểu thư."
Hàn Nhạn nhếch môi: "Được lắm, nếu ngươi đã nói xin lỗi ta, ta cũng sẽ tha thứ cho ngươi."
Lâm Lang sửng sốt, khong thể tin được, ngẩng đầu nhìn Hàn Nhạn. Không ngờ nàng lại bỏ qua nhẹ nhàng như vậy, trong lòng thầm nghĩ có lẽ Hàn Nhạn chỉ muốn hù dọa mình một chút mà thôi. Dù sao nàng ta cũng không có tư cách đối chọi với công chúa. Xem ra cũng chỉ là một con hổ giấy, không đủ khiến người khác sợ hãi, liền hơi khinh thường Hàn Nhạn. Nhưng nàng ta vẫn nói: "Cảm ơn..."
"Nhưng," Lời Lâm Lang còn chưa hết, đã nghe thấy Hàn Nhạn nói tiếp nửa câu sau: "Quy củ không thể bỏ. Ở Đại Tông chúng ta, làm sai chuyện gì sẽ phải chịu trừng phạt để cảnh cáo. Cứ dựa theo gia quy của vương phủ, kéo xuống đánh nặng ba mươi đại bản đi."
Lâm Lang ngẩn ra, hơi không tin vào tai mình: "Người nói gì cơ?"
"Ngươi cho rằng trừng phạt vậy còn nhẹ?" Hàn Nhạn cười vô cùng ngây thơ: "Không cần phải cảm ơn ta. Nếu ngươi chủ động muốn tăng hình phạt thì ta cũng không có ý kiến gì." Dứt lời cũng dặn dò Mộc Phong: "Đi gọi người."
Lâm Lang hét lên một tiếng: "Người điên rồi. Ta là thị nữ thiếp thân của công chúa, sao người dám đánh ta? Người dám bất kính với công chúa? Người thật to gan, thật to gan!" Dứt lời liền định nhào lên, không nhờ Hàn Nhạn bước lỡ một bước, người hơi ngửa lên, né bàn tay chộp tới của nàng ta, điện quang hỏa thạch, trâm hoa mai trong tay đã đặt lên cổ Lâm Lang. Nàng khẽ nói bên tai Lâm Lang: "Không biết tự lượng sức mình."
Rồi quay sang, lạnh lùng nói với Mộc Phong: "Tập kích chủ tử, một trăm bản. Mộc Phong, ngươi mà còn lề mề nữa thì phạt ngươi luôn."
Mộc Phong nhấc chân đi ngay. Lời của Hàn Nhạn, hắn không dám không tin. Hàn Nhạn nói muốn phạt hắn, vậy thì nhất định sẽ phạt. Dù không thể phạt lộ liễu thì tới cuối cùng mình nhất định sẽ bị "Phạt".
Tuy bây giờ Lâm Lang không dám nhúc nhích, trong lòng ngạc nhiên Hàn Nhạn lại có bản lĩnh nhưng vẫn thét lên: "Người thật lớn mật! Buông ta ra!"
"Ta lớn mật?" Hàn Nhạn lạnh lùng nói: "Ngươi luôn miệng mang chuyện công chúa và Tây Nhung ra nói, ngươi cho mình là ai? Chỉ là một hạ nhân mà có thể đại diện cho công chúa và Tây Nhung, chẳng lẽ ngươi nghĩ ngu xuẩn như vậy thật à? Tây Nhung và công chúa cần sai một nha hoàn đại diện hả? Ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, bây giờ Tây Nhung của ngươi chẳng qua chỉ là một quốc gia thua trận. Công chúa của ngươi chẳng qua chỉ là vì bảo vệ quốc gia của ngươi mà được đưa tới Đại Tông để cầu hòa như một món quà. Chỉ là đồ vật, có tư cách gì mà bảo tôn quý?"
Trong phòng "bốp" một tiếng, tiếng bình hoa vỡ vụn truyền ra.
Đợi hai người một trước một sau đi tới thư phòng, Mộc Phong đang định thông báo một tiếng rồi vào thì lại bị thị vệ giữ cửa bên ngoài cản lại. Mộc Phong sửng sốt, nhíu mày, nói: "Ta có việc phải thông báo cho vương gia."
Có lẽ thị vệ kia cũng không có ác ý gì. Cấp bậc của Mộc Phong cao hơn hắn, bình thường lại luôn hi hi ha ha, ai ngờ tới hôm nay nghẹn một bụng tức giận, sắc mặt cũng không tốt lắm, giọng điệu cũng tự nhiên hơi cao lên. Thị vệ khó xử mà nói: "Vương gia nói không cho bất kỳ ai vào...Hơn nữa..."
Lời còn chưa dứt thì đã nghe thấy một giọng nói trong trẻo chen vào: "Thì ra là Trang tứ tiểu thư."
Hàn Nhạn quay sang nhiefn thì thấy một nha hoàn ăn mặc xinh đẹp đang nhìn mình, khóe môi không kìm được mà nhếch lên, trong giọng nói tràn đầy kiêu ngạo: "Công chúa nhà ta đang nói chuyện với vương gia bên trong. Nếu tiểu thư không đợi được thì chi bằng về trước đi." Hàn Nhạn hờ hững nhìn nàng ta. Thư phòng của Phó Vân Tịch bình thường không cho phép người khác bước vào, mình đã sớm biết. Lúc đầu khi mối quan hệ của mình và Phó Vân Tịch rất tốt thì chàng còn đặc biệt thông báo cho thị vệ giữ cửa nếu thấy nàng thì đừng cản lại. Thỉnh thoảng Hàn Nhạn còn có thể thấy bạn tốt của Phó Vân Tịch là tướng quân Thành Lỗi trong thư phòng. Nàng nghĩ có lẽ thư phòng này là nơi bàn chuyện. Nhưng hôm nay Phó Vân Tịch lại để cho Y Lâm Na vào, điều này thật khiến người khác không thể tưởng tượng được.
Nha hoàn kia là Lâm Lang - nha hoàn thiếp thân của Y Lâm Na, vốn nhìn Hàn Nhạn cực kỳ không vừa mắt. Lúc đầu chuyện Y Lâm Na thích Phó Vân Tịch cả Tây Nhung đều biết, nhưng sau này công chúa lại biết tin nữ nhân này sẽ lập tức trở thành Huyền Thanh vương phi. Nếu là mỹ nhân thì có thể Y Lâm Na chỉ chịu chút đả kích, nhưng cố tình là nữ nhân này lại lqđ bình thường không có gì lạ. Bàn về vẻ ngoài thì Tây Nhung đẹp hơn nàng nhiều. Hơn nữa Lâm Lang ngưỡng mộ Phó Vân Tịch đã lâu. Tuy tập tục của Đại Tông không giống Tây Nhung lắm nhưng nếu có thể thu nàng ta làm thông phòng thì cũng không tệ lắm. Đủ loại nguyên nhân khiến Lâm Lang tự nhiên hết sức bất mãn với Hàn Nhạn vì vậy vẻ mặt khi nhìn nàng cũng vô cùng khinh thường.
Nàng ta đã hạ quyết tâm hạ uy phong của Hàn Nhạn. Tiếc rằng Hàn Nhạn chỉ tỉnh bơ mà nhìn nàng ta, ngay cả chút cảm xúc tức giận cũng không có. Điều này khiến Lâm Lang cảm thấy kỳ lạ và tức giận. Nữ tử Tây Nhung hướng ngoại nóng tính, nếu tức giận thì có thể đánh một trận ác liệt với đối phương. Nàng ta và Y Lâm Na tới Đại Tông đã lâu như vậy, nữ tử Đại Tông đều yểu điệu, nói một câu là rơi nước mắt, thật sự là dễ ăn hiếp vô cùng. Nhưng Trang Hàn Nhạn nghe những lời này của mình, sao lại không có động tĩnh gì? Không phải nói người ngã từ địa vị xao xuống là khó giữ bình tĩnh nhất à? Bọn họ sẽ ủ rũ, tức giận, không cam lòng nhưng e rắng nữ tử trước mặt không có chút xảm xúc không cam lòng nào.
Đâu phải Hàn Nhạn không nghe rõ lời Lâm Lang. Chẳng qua là lời nàng ta với nàng mà nói chẳng có tác dụng gì. Mục đích của Lâm Lang chỉ là muốn chọc tức nàng mà thôi. Nhưng nàng đã học lqđ được cách kiềm chế ngay từ lúc sống ở Trang phủ, so với Mị di nương và Chu thị thì nàng còn không thèm để thủ đoạn của Lâm Lang vào mắt. Thứ nàng để ý chính là động tĩnh của Phó Vân Tịch trong thư phòng.
Vừa rồi Mộc Phong thông báo, cộng với Lâm Lang cố ý kêu lớn tên mình, hẳn là có thể truyền vào tai người trong phòng. Nhưng trong phòng cũng không có tiếng người đứng dậy mở cửa. Nếu Y Lâm Na không ở trong đây thì cũng thôi, nếu nàng ta ở đây, Phó Vân Tịch lại không chịu mở cửa, dường như đáp án đã được miêu tả sống động. Công chúa Tây Nhung ngăn cản Phó Vân Tịch, là muốn không mở cửa để làm khó mình đây mà.
Nghĩ tới điều này, Hàn Nhạn như thể muốn cười. Nàng bình tĩnh mà nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt trước mặt, cảm thấy một khi làm chuyện này thật giống khi còn đấu với di nương để sinh tồn trong Trang phủ, đấu với cha thân sinh, thật ra tâm trạng cũng không khó chịu quá. Bởi vì đắm chìm trong niềm vui thú giữa "đấu" trong gia đình giàu có, cũng có thể tìm được một chỗ nhỏ cho mình. Nều có người đi tiểu trên đầu mình, chẳng lẽ có thể nhịn được à? Đương nhiên không thể.
Hàn Nhạn mỉm cười, được lắm, không phải là muốn kéo Phó Vân Tịch không cho chàng mở cửa sao? Vậy ta đây cứ cố ý muốn ngươi chủ động ra ngoài đấy.
Có lẽ Lâm Lang thấy Hàn Nhạn vẫn như đang suy nghĩ chuyện gì đó, vốn không để mình trong mắt, nhất thời d.đ.l.q.đ nổi giận đùng đùng, nhìn Hàn Nhạn mà nói: "Sao người không nói gì? Người cũng quá vô lễ! Thảo nào vương gia không muốn cười người mà lại cưới công chúa nhà chúng ta."
Những lời này của Lâm Lang, nếu ở Tây Nhung thì không sao, nếu ở Đại Tông cũng chẳng có ì nhưng nàng ta lại cố tình nói những lời này bây giờ, trước mặt Hàn Nhạn, vậy thì không có gì cũng thành có gì rồi.
Mộc Phong và thị vệ ở cửa cũng hơi chần chừ và khó xử, lại thấy Hàn Nhạn cười như không cười mà hỏi hắn một câu: "Mộc Phong, ngươi ở vương phủ nhiều năm như vậy, ta hỏi ngươi một chuyện."
Trong lòng Mộc Phong lộp bộp. Hàn Nhạn hỏi như vậy, hắn như có thể chắc chắn tiếp theo nàng muốn chỉnh người. Tuy Lâm Lang này rất đáng ghét nhưng không phải đối thủ của Hàn Nhạn. Hắn cung kính mà nhìn Hàn Nhạn: "Chuyện gì ạ?"
"Trong vương phủ, hạ nhân có thể tranh cãi với chủ tử hả? Vậy mà ta lại không biết. Thì ra Huyền Thanh vương phủ có quy củ này." Nàng cười lạnh một tiếng, giọng điệu bỗng trở lên lạnh lùng.
"Người nói hươu nói vượn gì vậy?" Lâm Lang trợn to mắt: "Ta cũng không phải người hầu của người. Chủ tử của ta là vương phi, người là ai mà dám làm chủ tử của ta?"
"Ha ha," Hàn Nhạn nhìn nàng ta, tựa như nghe được chuyện gì buồn cười lắm. Tuy nàng cười nhưng Mộc Phong nghe thấy lại thấy trong lòng run lên. Quả nhiên, một câu sau của Hàn Nhạn lập tức lqđ đánh thẳng vào mặt nha hoàn kia: "Không phải ngươi luôn miệng nói chủ tử của mình là vương phi à? Vậy ngươi cũng là người của Huyền Thanh vương phủ." Nàng nhếch môi: "Thân là hạ nhân trong vương phủ, lại chỉ nhận vương phi làm chủ tử, trong mắt của ngươi có còn vương gia không?!" Nói tới câu sau thì giọng điệu của nàng chợt cao lên, dọa thị vệ giữ cửa ngẩn cả người.
"Ta...Ta đương nhiên là nhận vương gia làm chủ tử rồi...Người chớ có nói hươu nói vượn." Lâm Lang không ngờ Hàn Nhạn sẽ nói thế, lập tức hơi hoảng hốt. Trang Hàn Nhạn này lại bắt được chỗ sơ hở trong lời nói của nàng ta, phải biết rằng thân là người vương phủ lại không coi vương gia làm chủ tử trong lòng, đó là không đủ trung thành. Hạ nhân hai lòng, sau này một khi bị phát hiện mình có ý nghĩ này sẽ bị đuổi khỏi phủ.
Hàn Nhạn nhìn nàng ta: "Thật vậy à? Nếu ngươi là hạ nhân của vương gia, hôm nay ta ở đây, cũng coi như là khách của vương gia. Nhưng ngươi lại châm biếm ta. Phóng tầm mắt nhìn trong thiên hạ, không có nô tài nào xảo quyệt như ngươi. Miệng ngươi thì nói nguyện trung d유đ유l유q유đ thành với vương gia, trên thực tế chuyện làm được chỉ là bôi nhọ Huyền Thanh vương phủ. Âm phụng dương vi (ý chỉ ngoài mặt thì đồng ý nhưng sau lưng lại làm theo ý của mình). Chẳng lẽ đây là phép tắc của người Tây Nhung hay là..." Nàng cười quỷ dị: "Ngươi vốn có mục đích khác mà đến? Rốt cuộc Tây Nhung muốn làm gì đây?"
Lâm Lang chưa từng bị thiệt thòi như vậy, chỉ cảm thấy từng câu của Hàn Nhạn đều chất vấn hùng hổ dọa người, nhưng nàng ta lại không phản bác được.
Phản bác thì càng quan trọng hóa vấn đề của cả Tây Nhung, đây chính là chuyện liên quan tới quốc gia của nàng ta. Nếu truyền về...Nghĩ tới đây, nàng ta lập tức căng thẳng: "Ta không có...người đừng nói lung tung, ta chỉ là...Ta chỉ là..."
"Ngươi chỉ là nhất thời mạo phạm ta, là vấn đề của riêng ngươi, không liên quan gì tới Tây Nhung, đúng không?" Hàn Nhạn tốt bụng nhắc nhở nàng ta.
Mộc Phong nhìn mà sợ hết hồn hết vía. Lâm Lang như thể bắt được cọng cỏ cứu mạng, lập tức gật đầu lia lịa.
"Vậy thì, ngươi thừa nhận đây là lỗi lầm của riêng ngươi hả?" Hàn Nhạn đứng thẳng lên, hỏi.
Lâm Lang bị một tiếng "Tây Nhung" kia của Hàn Nhạn làm cho hơi tâm hoảng ý loạn, mắt thấy bây giờ có thể không liên quan gì tới quốc gia, cho dù trách tất cả tội lên người mình, mình là người của công chúa, nàng ta cũng không thể làm gì mình. Nghĩ vậy, Lâm Lang gật đầu: "Đúng, là ta sai rồi, đã mạo phạm tiểu thư."
Hàn Nhạn nhếch môi: "Được lắm, nếu ngươi đã nói xin lỗi ta, ta cũng sẽ tha thứ cho ngươi."
Lâm Lang sửng sốt, khong thể tin được, ngẩng đầu nhìn Hàn Nhạn. Không ngờ nàng lại bỏ qua nhẹ nhàng như vậy, trong lòng thầm nghĩ có lẽ Hàn Nhạn chỉ muốn hù dọa mình một chút mà thôi. Dù sao nàng ta cũng không có tư cách đối chọi với công chúa. Xem ra cũng chỉ là một con hổ giấy, không đủ khiến người khác sợ hãi, liền hơi khinh thường Hàn Nhạn. Nhưng nàng ta vẫn nói: "Cảm ơn..."
"Nhưng," Lời Lâm Lang còn chưa hết, đã nghe thấy Hàn Nhạn nói tiếp nửa câu sau: "Quy củ không thể bỏ. Ở Đại Tông chúng ta, làm sai chuyện gì sẽ phải chịu trừng phạt để cảnh cáo. Cứ dựa theo gia quy của vương phủ, kéo xuống đánh nặng ba mươi đại bản đi."
Lâm Lang ngẩn ra, hơi không tin vào tai mình: "Người nói gì cơ?"
"Ngươi cho rằng trừng phạt vậy còn nhẹ?" Hàn Nhạn cười vô cùng ngây thơ: "Không cần phải cảm ơn ta. Nếu ngươi chủ động muốn tăng hình phạt thì ta cũng không có ý kiến gì." Dứt lời cũng dặn dò Mộc Phong: "Đi gọi người."
Lâm Lang hét lên một tiếng: "Người điên rồi. Ta là thị nữ thiếp thân của công chúa, sao người dám đánh ta? Người dám bất kính với công chúa? Người thật to gan, thật to gan!" Dứt lời liền định nhào lên, không nhờ Hàn Nhạn bước lỡ một bước, người hơi ngửa lên, né bàn tay chộp tới của nàng ta, điện quang hỏa thạch, trâm hoa mai trong tay đã đặt lên cổ Lâm Lang. Nàng khẽ nói bên tai Lâm Lang: "Không biết tự lượng sức mình."
Rồi quay sang, lạnh lùng nói với Mộc Phong: "Tập kích chủ tử, một trăm bản. Mộc Phong, ngươi mà còn lề mề nữa thì phạt ngươi luôn."
Mộc Phong nhấc chân đi ngay. Lời của Hàn Nhạn, hắn không dám không tin. Hàn Nhạn nói muốn phạt hắn, vậy thì nhất định sẽ phạt. Dù không thể phạt lộ liễu thì tới cuối cùng mình nhất định sẽ bị "Phạt".
Tuy bây giờ Lâm Lang không dám nhúc nhích, trong lòng ngạc nhiên Hàn Nhạn lại có bản lĩnh nhưng vẫn thét lên: "Người thật lớn mật! Buông ta ra!"
"Ta lớn mật?" Hàn Nhạn lạnh lùng nói: "Ngươi luôn miệng mang chuyện công chúa và Tây Nhung ra nói, ngươi cho mình là ai? Chỉ là một hạ nhân mà có thể đại diện cho công chúa và Tây Nhung, chẳng lẽ ngươi nghĩ ngu xuẩn như vậy thật à? Tây Nhung và công chúa cần sai một nha hoàn đại diện hả? Ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, bây giờ Tây Nhung của ngươi chẳng qua chỉ là một quốc gia thua trận. Công chúa của ngươi chẳng qua chỉ là vì bảo vệ quốc gia của ngươi mà được đưa tới Đại Tông để cầu hòa như một món quà. Chỉ là đồ vật, có tư cách gì mà bảo tôn quý?"
Trong phòng "bốp" một tiếng, tiếng bình hoa vỡ vụn truyền ra.
Bình luận facebook