Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 124
"Căn bản chính là một người." Nghe Trác Thất cứ nói ra suy đoán trong lòng mình như vậy, Hàn Nhạn sửng sốt trong nháy mắt. Nàng cũng không biết sao mình lại bỗng có trực giác rằng nếu nói giống nhau như đúc thì có lẽ là một người cũng không chừng.
Nhiều khi, đầy đủ chứng cứ xác thực và manh mối không bằng một trực giác giản đơn. Huống chi là người từng chết một lần, nàng có sự nhạy bén tuyệt đối với những chuyện như vậy.
Trác Thất mỉm cười: "Nàng thấy thế nào?"
Hàn Nhạn nhìn hắn. Trong đồng tử xanh thẫm của hắn mang theo sự xúc động khó nói thành lời và hưng phấn, cảm giác căng thẳng như thể điều động tất cả khi phát hiện con mồi. Hàn Nhạn không khỏi cảm thấy nguy hiểm. Nàng nhếch môi cười: "Chuyện này cũng có thể. Trong giang hồ, người kỳ kỳ quái quái gì cũng có, dáng dấp giống nhau như đúc thì có gì ngạc nhiên? Có lẽ là người ta nhìn nhầm cũng không chừng. Làm việc tốt nhất là phải có bằng chứng."
Trác Thất cũng không nhanh không chậm mà uống một ngụm trà, nói: "Nàng đã tin lời ta. Nếu không thì nàng cũng sẽ không phản bác như vậy."
Hàn Nhạn lập tức nghẹn lời. Lời hắn nói là thật. Chính vì nàng tin lời Trác Thất nên lúc hắn nói ra phỏng đoán của bản thân thì nàng mới căng thẳng vậy. Bởi vì hứng thú của Trác Thất với chuyện này vượt ra ngoài dự đoán của Hàn Nhạn nên cho dù có chuyện gì thật thì Hàn Nhạn lqđ cũng không mong Trác Thất tham gia vào. Với Hàn Nhạn mà nói, chuyện này càng ít người biết càng tốt. Bởi vì Trác Thất là người Tây Nhung, không phải lo lắng có liên quan gì tới chuyện của những người giang hồ này. Nhưng chuyện lại liên quan tới Đông Hầu vương, chính là liên quan tới hoàng thất. Dù thế nào thì thân phận Trác Thất cũng hơi tế nhị, dễ dẫn tới mâu thuẫn.
Trác Thất thu hết vẻ mặt của Hàn Nhạn vào mắt, bỗng nói: "Nàng không cần phải căng thẳng như vậy. Chuyện này ta sẽ tiếp tục tra, có điều, chỉ là vì nàng mà thôi." Thấy Hàn Nhạn định từ chối, hắn nói tiếp: "Ta biết nàng muốn điều tra rõ chuyện này, cũng không ai có thể giúp nàng, tin ta đi."
Hàn Nhạn không thể nói gì. Chẳng lẽ nàng có thể nói là: "Ta không tin huynh, huynh đừng tra chuyện này, cứ thế đi." Bất cứ chuyện gì cũng có một mức độ. Bây giờ Trác Thất không hề d✆đ✆l✆q✆đ có ác ý với mình, thậm chí còn tỏ ra chút thiện ý, tất cả đều nằm trong mức độ này, là dựa vào việc hắn cho rằng mình đối xử tốt với hắn. Nhưng nếu hôm nay Hàn Nhạn từ chối thì cũng là vượt qua mức độ Trác Thất có thể thư thứ. Con sói bằng lòng mai phục ăn thịt người lúc nào là chuyện không thể nói trước được.
Nàng liền gật đầu: "Được."
Trác Thất nhìn Hàn Nhạn một chút: "Vậy ta đi đây." Dứt lời, hắn để ly trà trong tay xuống, đứng dậy ra vẻ định đi.
"Đợi đã," Hàn Nhạn đứng dậy.
Trác Thất quay đầu lại: "Còn có chuyện gì à?"
Hàn Nhạn nhìn ngoài cửa sổ. Bên ngoài mưa tầm tã, tiếng sấm ầm ầm vang dội. Nhìn thời tiết kỳ lạ đáng sợ như vậy, đi ra ngoài thật sự là nguy hiểm, người khác tránh còn không kịp. Suy nghĩ một chút, nàng mới nhìn về phía Trác Thất: "Bên ngoài đang mưa."
Trác Thất gật đầu: "Cho nên?"
"Huynh đừng đi, ở lại đây đi." Nàng nói.
Đầu tiên là Trác Thất sửng sốt, dường như không ngờ Hàn Nhạn bỗng nói những lời này, hơi không thể tin được mà nhìn nàng, chỉ chỉ mình: "Ở lại?"
Hàn Nhạn quay mặt sang chỗ khác: "Chẳng lẽ huynh muốn ra ngoài để bị sét đánh chết à?" Dứt lời lại khẽ nói: "Làm nhiều chuyện xấu như vậy, nhìn nhìn cũng không giống là người tốt, sét sẽ không buông tha đâu."
Trác Thất không nghe thấy lời nói thầm của nàng, lòng tràn đầy vui vẻ và xúc động, đồng thời có một cảm xúc phức tạp vương vấn trong lòng. Hắn không ngờ Hàn Nhạn sẽ lên tiếng giữ mình lại. Hàn Nhạn này, giao tiếp mấy lần sẽ phát hiện ra nàng như thể một con rắn nhỏ d▽đ▽l▽q▽đ trơn tuột khiến người ta không bắt được, hơi không chú ý liền chạy trốn khỏi lòng bàn tay. Đối xử với người khác, nàng càng thêm cực ít bày tỏ tâm trạng với họ. Dường như chỉ có hai nha hoàn thiếp thân mới lấy được sự tín nhiệm vô điều kiện của nàng. Có đôi khi Trác Thất nhìn Thù Hồng và Cấp Lam mà hơi đỏ mắt. Hắn không cách nào hiểu được tình cảm Hàn Nhạn dành cho Cấp Lam và Thù Hồng. Nhưng một khi lấy được sự tín nhiệm của Hàn Nhạn thì nàng sẽ đối xử thật lòng với người đó.
Trác Thất không hy vọng xa vời vài lần giao tiếp ngắn ngủi là có thể lấy được sự tín nhiệm của Hàn Nhạn. Nhưng cô nhóc này cũng thật sự là quá cứng đầu cứng cổ. Nếu mình đối xử với nữ tử bình thường như vậy thì không biết họ đã lấy thân báo đáp bao nhiêu lần. Hàn Nhạn lại ngược lại, chẳng những hoàn toàn không từng nghĩ tới chuyện này, lại còn đề phòng mình như đề phòng trộm vậy. Với người không dễ dàng tín nhiệm người khác này mà chủ động giữ mình lại, trong câu nói không thiếu lo lắng, sao Trác Thất không kích động cho được.
"Ta và nàng ở chung một phòng, chính là lấy thân báo đáp. Dùng lời của Đại Tông các nàng thì là ta chiếm thanh bạch của nàng." Hắn nói một cách nghiêm túc.
Suýt chút nữa thì Hàn Nhạn bị sặc nước miếng của mình, nhìn Trác Thất như thể không quen: "Đầu óc huynh không bị sốt tới hỏng rồi chứ? Sao ta có thể ở chung một phòng với huynh? Huynh tới phòng Hàn Minh đi. Chỗ của nó có một phòng trống. Thù Hồng, muội dẫn huynh ấy đi."
Vẻ mặt Trác Thất xụ xuống ngay lập tức: "Chỗ của Trang Hàn Minh à ——" Rõ ràng là vô cùng mất mát nhưng trong mắt vẫn chứa mừng rỡ. Cùng giường với Hàn Nhạn, đây là chuyện Trác Thất lqđ chưa từng nghĩ tới. Không phải Trác Thất là chính nhân quân tử mà là vốn Hàn Nhạn là người vô cùng coi trong quy củ, ít nhất bề ngoài là vậy. Nàng rất coi trọng sự trong sạch của mình. Có lẽ đây là điểm giống nhau của nữ tử Đại Tông. Cho nên lúc Hàn Nhạn mới đưa ra yêu cầu này thì Trác Thất cũng không nghĩ tới phương diện này, Nhưng trêu chọc cô nhóc này một chút vẫn thật thú vị.
"Còn không đi mau." Hàn Nhạn xoay người, trừng hắn một cái. Trác Thất liền cười hì hì đi theo Thù Hồng ra ngoài.
Đợi hai người bọn họ đi rồi Hàn Nhạn mới ngồi xuống trước cửa sổ lần nữa với tâm sự nặng nề. Cơn mưa ngoài cửa sổ lớn như vậy, tựa như muốn nuốt hết tất cả nhưng trong lòng Hàn Nhạn lại bất an, cũng không thấy cơn mưa khiến người ta sợ hãi này.
Rốt cuộc Tiểu Kiều là ai? Sao lại có dáng dấp giống thê tử của Hầu vương như đúc? Nếu bọn họ là cùng một người, vậy mẹ là thanh mai trúc mã với Đông Hầu vương, sao lại có khăn gấm của Tiểu Kiều?
Hàn Nhạn lắc đầu, thật sự là nghĩ không ra vì sao. Cấp Lam đứng cạnh nói: "Tiểu thư, hay nghĩ ngơi trước đã?" Cơn mưa này thật khiến người ta lo lắng, không bằng đi nghỉ ngơi sớm. Hôm nay hoàng tử Tây Nhung đó lại tới, Cấp Lam nghĩ, chẳng lẽ thích tiểu thư thật? Nếu không cần gì phải mạo hiểm đội mưa lớn thế mà chạy vội tới đưa tin cho tiểu thư? Nhưng vương gia lại không tới xem một chút xem tiểu thư nhà mình bây giờ có dáng vẻ thế nào.
Bên kia tường Trang phủ, tia chớp khiến bóng dáng người mặc đồ trắng nơi chân tường hiện ra hết sức rõ ràng. Người này không cầm dù nhưng góc áo chàng không hề dính một giọt d유đ유l유q유đ nước mưa nào, cứ lẳng lặng đứng như vậy, tựa như tiên nhân bồng bềnh mà tới, thờ ơ trong cơn đất trời biến đổi này.
Rất nhanh, một bóng dáng khác xuất hiện ở đầu tường, bóng dáng kia nhảy ra rất nhanh, cúi người ôm quyền với người mặc đồ trắng kia: "Vương gia, Trang tiểu thư rất ổn, người nọ...không đi."
Thân thể người mặc đồ trắng hơi chấn động một cái. Sự chấn động này cực kỳ nhỏ, tựa như khiến người khác khó có thể phát hiện được. Nhưng chỉ trong chớp nhoáng này, trên góc áo chàng liền xuất hiện một vệt ẩm ướt, nhìn hết sức rõ ràng. Tim của chàng rối loạn.
"Biết rồi." Hồi lâu sau chàng mới đáp.
Bóng dáng kia liền lặng lẽ lui sang một bên. Người mặc đồ trắng đi về phía trước vài bước, một bàn tay vỗ lên tường gạch. Bàn tay kia thon dài như ngọc nhưng lại vô cùng tái nhợt, tinh xảo lương bạc. Chàng hơi ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng dưới áo choàng, mâu quang lạnh lùng rồi lại dịu dàng.
"Đi thôi." Giọng nói lương bạc biến mất trong tiếng mưa rơi.
Hàn Nhạn mơ một giấc mơ, trong mơ có một người luôn lặng lẽ nhìn mình. Khuôn mặt của chàng quen thuộc như vậy, mỉm cười, dịu dàng, lương bạc, lạnh lùng. Nàng vẫn luôn không thấy rõ mặt người kia, cuối cùng đợi tới lúc người đó đi vào, nàng cố gắng nhào qua nhìn thì thấy là Phó Vân Tịch.
Nàng lập tức mở mắt mới phát hiện mình chỉ mơ một giấc mơ mà thôi. Có thể là ảo giác, nàng nghĩ. Nhưng dường như chỗ nào trong phòng cũng có hơi thở lương bạc, tựa như đập vào mặt.
Mưa to rốt cuộc ngừng lại ở ngày thứ tư.
Dân chúng không ngừng kêu khổ. Ruộng đất của nhà họ Trang dường như đều bị thủy tai này làm cho không lqđ thu được gì. Năm nay là một năm tai họa. Rất nhiều nhà cửa bị nát tươm, nước tràn ra trên mặt sông, khắp nơi toàn là nước, lũ lụt, tai họa từ mưa mang tới tai họa mới cho dân chúng nghèo khó. Cực khổ vô cùng vô tận, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Hôm nay võ quán Thuận Xương vô cùng yên lặng. Bởi vì mưa lớn nên những con em của quan lại quyền quý đều vì an toàn mà không dám ra cửa, số ít con em nhà nghèo khó thì đang vội vàng tu sửa phòng ốc bị đánh tan trong nhà. Không ai tới võ quán, nhất thời chỗ này trở nên vắng vẻ mà yên lặng.
Dương Kỳ đứng trước cửa gỗ khắc hoa, mặt trời đã ló dạng, thoạt nhìn không khác gì ngày thường. Nhưng trong vườn hoa không thể tìm được cây nào đứng thẳng, toàn bộ đều bị đổ tan tác. Khắp nơi toàn là vũng nước, ai nói không khác gì ngày thường. Mưa to qua đi, mặt trời sẽ lên, nhưng thứ bị quật ngã thì không trở về như cũ được.
"Đại nhân," Tiểu Lý đứng bên cạnh nói: "Quả nhiên vị Trang cô nương kia nói không sai." Trong lòng hắn bội lqđ phục không thôi với Hàn Nhạn. Tiểu thư này tưởng chừng như biết trước tất cả. Trước kia lúc Hàn Nhạn đánh cuộc với Dương Kỳ, Tiểu Lý còn thầm không thèm quan tâm. Chỉ bởi vì trên thế gian này có ai có thể biết trước chuyện trong tương lai? Lúc đó thời tiết vô cùng ấm áo, ai mà ngờ mưa nói tới là tới, hơn nữa còn suốt ba ngày ba đêm, thậm chí mang tới tai họa lớn như vậy cho Đại Tông.
Dương Kỳ giật giật khóe môi: "Đúng vậy. Nàng nói không sai." Ông cụ oai phong hơn nửa đời người, lần đầu tiên có cảm giác hoang mang. Ông không tin trực giác mà chỉ tin mình. Nhưng lời Hàn Nhạn lại không giống với sự tin tưởng của ông. Hồn nhiên đổ mưa to, Đại Tông bị lũ lụt nhấn chìm, không sai một chữ với lời Hàn Nhạn nói.
Vậy thì đúng như lời nàng, trực giác của nàng chuẩn như vậy, người Tây Nhung thật sự là đang có dự mưu một âm mưu lớn, cũng là thật ư?
Nhiều khi, đầy đủ chứng cứ xác thực và manh mối không bằng một trực giác giản đơn. Huống chi là người từng chết một lần, nàng có sự nhạy bén tuyệt đối với những chuyện như vậy.
Trác Thất mỉm cười: "Nàng thấy thế nào?"
Hàn Nhạn nhìn hắn. Trong đồng tử xanh thẫm của hắn mang theo sự xúc động khó nói thành lời và hưng phấn, cảm giác căng thẳng như thể điều động tất cả khi phát hiện con mồi. Hàn Nhạn không khỏi cảm thấy nguy hiểm. Nàng nhếch môi cười: "Chuyện này cũng có thể. Trong giang hồ, người kỳ kỳ quái quái gì cũng có, dáng dấp giống nhau như đúc thì có gì ngạc nhiên? Có lẽ là người ta nhìn nhầm cũng không chừng. Làm việc tốt nhất là phải có bằng chứng."
Trác Thất cũng không nhanh không chậm mà uống một ngụm trà, nói: "Nàng đã tin lời ta. Nếu không thì nàng cũng sẽ không phản bác như vậy."
Hàn Nhạn lập tức nghẹn lời. Lời hắn nói là thật. Chính vì nàng tin lời Trác Thất nên lúc hắn nói ra phỏng đoán của bản thân thì nàng mới căng thẳng vậy. Bởi vì hứng thú của Trác Thất với chuyện này vượt ra ngoài dự đoán của Hàn Nhạn nên cho dù có chuyện gì thật thì Hàn Nhạn lqđ cũng không mong Trác Thất tham gia vào. Với Hàn Nhạn mà nói, chuyện này càng ít người biết càng tốt. Bởi vì Trác Thất là người Tây Nhung, không phải lo lắng có liên quan gì tới chuyện của những người giang hồ này. Nhưng chuyện lại liên quan tới Đông Hầu vương, chính là liên quan tới hoàng thất. Dù thế nào thì thân phận Trác Thất cũng hơi tế nhị, dễ dẫn tới mâu thuẫn.
Trác Thất thu hết vẻ mặt của Hàn Nhạn vào mắt, bỗng nói: "Nàng không cần phải căng thẳng như vậy. Chuyện này ta sẽ tiếp tục tra, có điều, chỉ là vì nàng mà thôi." Thấy Hàn Nhạn định từ chối, hắn nói tiếp: "Ta biết nàng muốn điều tra rõ chuyện này, cũng không ai có thể giúp nàng, tin ta đi."
Hàn Nhạn không thể nói gì. Chẳng lẽ nàng có thể nói là: "Ta không tin huynh, huynh đừng tra chuyện này, cứ thế đi." Bất cứ chuyện gì cũng có một mức độ. Bây giờ Trác Thất không hề d✆đ✆l✆q✆đ có ác ý với mình, thậm chí còn tỏ ra chút thiện ý, tất cả đều nằm trong mức độ này, là dựa vào việc hắn cho rằng mình đối xử tốt với hắn. Nhưng nếu hôm nay Hàn Nhạn từ chối thì cũng là vượt qua mức độ Trác Thất có thể thư thứ. Con sói bằng lòng mai phục ăn thịt người lúc nào là chuyện không thể nói trước được.
Nàng liền gật đầu: "Được."
Trác Thất nhìn Hàn Nhạn một chút: "Vậy ta đi đây." Dứt lời, hắn để ly trà trong tay xuống, đứng dậy ra vẻ định đi.
"Đợi đã," Hàn Nhạn đứng dậy.
Trác Thất quay đầu lại: "Còn có chuyện gì à?"
Hàn Nhạn nhìn ngoài cửa sổ. Bên ngoài mưa tầm tã, tiếng sấm ầm ầm vang dội. Nhìn thời tiết kỳ lạ đáng sợ như vậy, đi ra ngoài thật sự là nguy hiểm, người khác tránh còn không kịp. Suy nghĩ một chút, nàng mới nhìn về phía Trác Thất: "Bên ngoài đang mưa."
Trác Thất gật đầu: "Cho nên?"
"Huynh đừng đi, ở lại đây đi." Nàng nói.
Đầu tiên là Trác Thất sửng sốt, dường như không ngờ Hàn Nhạn bỗng nói những lời này, hơi không thể tin được mà nhìn nàng, chỉ chỉ mình: "Ở lại?"
Hàn Nhạn quay mặt sang chỗ khác: "Chẳng lẽ huynh muốn ra ngoài để bị sét đánh chết à?" Dứt lời lại khẽ nói: "Làm nhiều chuyện xấu như vậy, nhìn nhìn cũng không giống là người tốt, sét sẽ không buông tha đâu."
Trác Thất không nghe thấy lời nói thầm của nàng, lòng tràn đầy vui vẻ và xúc động, đồng thời có một cảm xúc phức tạp vương vấn trong lòng. Hắn không ngờ Hàn Nhạn sẽ lên tiếng giữ mình lại. Hàn Nhạn này, giao tiếp mấy lần sẽ phát hiện ra nàng như thể một con rắn nhỏ d▽đ▽l▽q▽đ trơn tuột khiến người ta không bắt được, hơi không chú ý liền chạy trốn khỏi lòng bàn tay. Đối xử với người khác, nàng càng thêm cực ít bày tỏ tâm trạng với họ. Dường như chỉ có hai nha hoàn thiếp thân mới lấy được sự tín nhiệm vô điều kiện của nàng. Có đôi khi Trác Thất nhìn Thù Hồng và Cấp Lam mà hơi đỏ mắt. Hắn không cách nào hiểu được tình cảm Hàn Nhạn dành cho Cấp Lam và Thù Hồng. Nhưng một khi lấy được sự tín nhiệm của Hàn Nhạn thì nàng sẽ đối xử thật lòng với người đó.
Trác Thất không hy vọng xa vời vài lần giao tiếp ngắn ngủi là có thể lấy được sự tín nhiệm của Hàn Nhạn. Nhưng cô nhóc này cũng thật sự là quá cứng đầu cứng cổ. Nếu mình đối xử với nữ tử bình thường như vậy thì không biết họ đã lấy thân báo đáp bao nhiêu lần. Hàn Nhạn lại ngược lại, chẳng những hoàn toàn không từng nghĩ tới chuyện này, lại còn đề phòng mình như đề phòng trộm vậy. Với người không dễ dàng tín nhiệm người khác này mà chủ động giữ mình lại, trong câu nói không thiếu lo lắng, sao Trác Thất không kích động cho được.
"Ta và nàng ở chung một phòng, chính là lấy thân báo đáp. Dùng lời của Đại Tông các nàng thì là ta chiếm thanh bạch của nàng." Hắn nói một cách nghiêm túc.
Suýt chút nữa thì Hàn Nhạn bị sặc nước miếng của mình, nhìn Trác Thất như thể không quen: "Đầu óc huynh không bị sốt tới hỏng rồi chứ? Sao ta có thể ở chung một phòng với huynh? Huynh tới phòng Hàn Minh đi. Chỗ của nó có một phòng trống. Thù Hồng, muội dẫn huynh ấy đi."
Vẻ mặt Trác Thất xụ xuống ngay lập tức: "Chỗ của Trang Hàn Minh à ——" Rõ ràng là vô cùng mất mát nhưng trong mắt vẫn chứa mừng rỡ. Cùng giường với Hàn Nhạn, đây là chuyện Trác Thất lqđ chưa từng nghĩ tới. Không phải Trác Thất là chính nhân quân tử mà là vốn Hàn Nhạn là người vô cùng coi trong quy củ, ít nhất bề ngoài là vậy. Nàng rất coi trọng sự trong sạch của mình. Có lẽ đây là điểm giống nhau của nữ tử Đại Tông. Cho nên lúc Hàn Nhạn mới đưa ra yêu cầu này thì Trác Thất cũng không nghĩ tới phương diện này, Nhưng trêu chọc cô nhóc này một chút vẫn thật thú vị.
"Còn không đi mau." Hàn Nhạn xoay người, trừng hắn một cái. Trác Thất liền cười hì hì đi theo Thù Hồng ra ngoài.
Đợi hai người bọn họ đi rồi Hàn Nhạn mới ngồi xuống trước cửa sổ lần nữa với tâm sự nặng nề. Cơn mưa ngoài cửa sổ lớn như vậy, tựa như muốn nuốt hết tất cả nhưng trong lòng Hàn Nhạn lại bất an, cũng không thấy cơn mưa khiến người ta sợ hãi này.
Rốt cuộc Tiểu Kiều là ai? Sao lại có dáng dấp giống thê tử của Hầu vương như đúc? Nếu bọn họ là cùng một người, vậy mẹ là thanh mai trúc mã với Đông Hầu vương, sao lại có khăn gấm của Tiểu Kiều?
Hàn Nhạn lắc đầu, thật sự là nghĩ không ra vì sao. Cấp Lam đứng cạnh nói: "Tiểu thư, hay nghĩ ngơi trước đã?" Cơn mưa này thật khiến người ta lo lắng, không bằng đi nghỉ ngơi sớm. Hôm nay hoàng tử Tây Nhung đó lại tới, Cấp Lam nghĩ, chẳng lẽ thích tiểu thư thật? Nếu không cần gì phải mạo hiểm đội mưa lớn thế mà chạy vội tới đưa tin cho tiểu thư? Nhưng vương gia lại không tới xem một chút xem tiểu thư nhà mình bây giờ có dáng vẻ thế nào.
Bên kia tường Trang phủ, tia chớp khiến bóng dáng người mặc đồ trắng nơi chân tường hiện ra hết sức rõ ràng. Người này không cầm dù nhưng góc áo chàng không hề dính một giọt d유đ유l유q유đ nước mưa nào, cứ lẳng lặng đứng như vậy, tựa như tiên nhân bồng bềnh mà tới, thờ ơ trong cơn đất trời biến đổi này.
Rất nhanh, một bóng dáng khác xuất hiện ở đầu tường, bóng dáng kia nhảy ra rất nhanh, cúi người ôm quyền với người mặc đồ trắng kia: "Vương gia, Trang tiểu thư rất ổn, người nọ...không đi."
Thân thể người mặc đồ trắng hơi chấn động một cái. Sự chấn động này cực kỳ nhỏ, tựa như khiến người khác khó có thể phát hiện được. Nhưng chỉ trong chớp nhoáng này, trên góc áo chàng liền xuất hiện một vệt ẩm ướt, nhìn hết sức rõ ràng. Tim của chàng rối loạn.
"Biết rồi." Hồi lâu sau chàng mới đáp.
Bóng dáng kia liền lặng lẽ lui sang một bên. Người mặc đồ trắng đi về phía trước vài bước, một bàn tay vỗ lên tường gạch. Bàn tay kia thon dài như ngọc nhưng lại vô cùng tái nhợt, tinh xảo lương bạc. Chàng hơi ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng dưới áo choàng, mâu quang lạnh lùng rồi lại dịu dàng.
"Đi thôi." Giọng nói lương bạc biến mất trong tiếng mưa rơi.
Hàn Nhạn mơ một giấc mơ, trong mơ có một người luôn lặng lẽ nhìn mình. Khuôn mặt của chàng quen thuộc như vậy, mỉm cười, dịu dàng, lương bạc, lạnh lùng. Nàng vẫn luôn không thấy rõ mặt người kia, cuối cùng đợi tới lúc người đó đi vào, nàng cố gắng nhào qua nhìn thì thấy là Phó Vân Tịch.
Nàng lập tức mở mắt mới phát hiện mình chỉ mơ một giấc mơ mà thôi. Có thể là ảo giác, nàng nghĩ. Nhưng dường như chỗ nào trong phòng cũng có hơi thở lương bạc, tựa như đập vào mặt.
Mưa to rốt cuộc ngừng lại ở ngày thứ tư.
Dân chúng không ngừng kêu khổ. Ruộng đất của nhà họ Trang dường như đều bị thủy tai này làm cho không lqđ thu được gì. Năm nay là một năm tai họa. Rất nhiều nhà cửa bị nát tươm, nước tràn ra trên mặt sông, khắp nơi toàn là nước, lũ lụt, tai họa từ mưa mang tới tai họa mới cho dân chúng nghèo khó. Cực khổ vô cùng vô tận, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Hôm nay võ quán Thuận Xương vô cùng yên lặng. Bởi vì mưa lớn nên những con em của quan lại quyền quý đều vì an toàn mà không dám ra cửa, số ít con em nhà nghèo khó thì đang vội vàng tu sửa phòng ốc bị đánh tan trong nhà. Không ai tới võ quán, nhất thời chỗ này trở nên vắng vẻ mà yên lặng.
Dương Kỳ đứng trước cửa gỗ khắc hoa, mặt trời đã ló dạng, thoạt nhìn không khác gì ngày thường. Nhưng trong vườn hoa không thể tìm được cây nào đứng thẳng, toàn bộ đều bị đổ tan tác. Khắp nơi toàn là vũng nước, ai nói không khác gì ngày thường. Mưa to qua đi, mặt trời sẽ lên, nhưng thứ bị quật ngã thì không trở về như cũ được.
"Đại nhân," Tiểu Lý đứng bên cạnh nói: "Quả nhiên vị Trang cô nương kia nói không sai." Trong lòng hắn bội lqđ phục không thôi với Hàn Nhạn. Tiểu thư này tưởng chừng như biết trước tất cả. Trước kia lúc Hàn Nhạn đánh cuộc với Dương Kỳ, Tiểu Lý còn thầm không thèm quan tâm. Chỉ bởi vì trên thế gian này có ai có thể biết trước chuyện trong tương lai? Lúc đó thời tiết vô cùng ấm áo, ai mà ngờ mưa nói tới là tới, hơn nữa còn suốt ba ngày ba đêm, thậm chí mang tới tai họa lớn như vậy cho Đại Tông.
Dương Kỳ giật giật khóe môi: "Đúng vậy. Nàng nói không sai." Ông cụ oai phong hơn nửa đời người, lần đầu tiên có cảm giác hoang mang. Ông không tin trực giác mà chỉ tin mình. Nhưng lời Hàn Nhạn lại không giống với sự tin tưởng của ông. Hồn nhiên đổ mưa to, Đại Tông bị lũ lụt nhấn chìm, không sai một chữ với lời Hàn Nhạn nói.
Vậy thì đúng như lời nàng, trực giác của nàng chuẩn như vậy, người Tây Nhung thật sự là đang có dự mưu một âm mưu lớn, cũng là thật ư?
Bình luận facebook