Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33
"Ta không cho ngươi nói như vậy!" Trang Hàn Minh trừng mắt đầy hung tợn nhìn hắn, thật muốn cho hắn một đấm. Nhưng mà tay chân của cậu đang bị mấy người còn lại đè lấy, không thể động đậy, cậu đành nổi giận mắng: "Nhiều người ăn hiếp một người thì ra tích sự gì! Trương Uy! Ngươi có bản lĩnh thì một mình đấu với ta!"
Thiếu niên áo trắng vừa nghe thấy liền cười nhạo nói: "Chỉ một mình ngươi, còn muốn một chọi một với bổn thiếu gia. Thật giống với vị tỷ tỷ ngu ngốc của ngươi!"
Hàn Nhạn chỉ liếc mắt một cái, liền nhận ra người này là ai. Tỷ tỷ của Chu thị gả cho Trương Thái Sư làm thiếp, còn vị thiếu niên này là con trai của Đại Chu thị, đồng thời cũng là cháu của Chu thị. Tuy chỉ là con của thiếp, nhưng Trương Thái Sư lại yêu thương vị thiếp này chỉ có thêm không bớt, còn với đứa con thì cực kỳ sủng ái. Kể từ khi Chu thị vào phủ, vị thiếu niên này có đi tới Trang phủ vài lần, cũng thường xuyên tranh chấp với Trang Hàn Minh. Mỗi lần tranh chấp thì Trang Sĩ Dương đều trừng trị Trang Hàn Minh, ông ta lấy lý do là Tràn Hàn Minh không biết đối xử tốt với huynh đệ. Sau khi bị trừng phạt thì mẹ con Chu thị lại đi tới xin lỗi nàng, còn Hàn Nhạn chỉ biết ngượng ngùng khó xử. Xem ra mỗi lần họ tranh chấp, đều là như thế này.
Thiếu niên mặc áo trắng đó là cháu của Chu thị tên Trương Uy, thường ngày hắn là một tay ăn chơi háo thắng. Hiện giờ lại cùng mấy người khác tranh chấp với Trang Hàn Minh. Hàn Nhạn hơi híp mắt, tại sao Thái Tử cũng có mặt ở đây?
Trương Uy nhắm vào Hàn Minh, không cần nghĩ cũng biết là kế của Chu thị. Chỉ nghĩ tới Minh nhi phải chết già trên núi, vì bảo vệ nàng mà không khuất phục. Trong lòng Hàn Nhạn liền đau xót.
Nàng không phải là một người tỷ tỷ tốt, mới có thể để mặt đệ đệ của mình bị người khác ăn hiếp. Nếu nàng có bản lĩnh, thì đám người này làm sáo dám khi dễ Minh nhi!
Hàn Nhạn nắm chặt hai tay lại, hai mắt sáng lên. Mặc kệ tại sao Thái Tử có mặt ở nơi này, hôm nay nàng nhất định phải thay Minh nhi tính sổ!
Hít sâu vào, Hàn Nhạn chấp tay sau lưng, chầm chậm đi tới. Nhẹ nhàng mở miệng, âm thanh trong trẻo vang lên ở nơi đêm tối đầy trống vắng, kỳ lạ dị thường.
"Các vị đây thật là hăng hái, tình nguyện không dự cung yến mà kéo đệ đệ của ta tới đây. Chỉ là gió đông thật mát, giờ phút này lại không có hứng ngắm hoa. Không biết đã xảy ra chuyện gì?"
Trong đêm tối lạnh lẽo, giọng của nàng vang lên đầy thanh thoát cũng rất thoải mái. Nhưng lại không hề có một tia ấm áp nào. Rõ ràng là rất lạnh lùng, lời nói mặc dù không có gì lạ, nhưng mà làm cho mọi người ở đây đề cả kinh.
Trương Uy ngẩn đầu lên, nhìn thấy Hàn Nhạn từ vườn hoa đi tới. Quần áo đầy nổi bật, khóe miệng hơi nhếch lên. Giữa hai hàng lông mày hiện lên tia ác độc, tự dưng lá gan của hắn lại nhỏ lại.
Bất quá chỉ trong một khoảnh khắc, hắn phản ứng lại kịp, liếc mắt nhìn Hàn Nhạn: "À, thì ra là biểu muội."
Hàn Nhạn đi tới cạnh hắn thì dừng lại, Cấp Lam che chở ở trước mặt nàng, phòng ngừa Trương Uy đột nhiên lại gây sự.
"Biểu ca thật là hăng hái, tìm ngũ đệ để làm gì vậy?" Trương Uy lớn hơn Hàn Nhạn hai tuổi, Hàn Nhạn kêu một tiếng biểu ca cũng không thiệt thòi gì.
Mấy vị thiếu niên khác cũng không nói gì, chỉ đang xem xét Hàn Nhạn. Trương Uy là lão đại, tất cả theo bản năng bao vây Hàn Nhạn lại.
Trương Uy không nghĩ là sẽ ở lại lâu, chỉ liếc Hàn Nhạn một cái rồi tùy ý nói: "Ta và biểu đệ cũng chỉ nói có vài câu thôi. Biểu muội không có chuyện gì, vậy thì biểu ca xin đi trước." Nói xong thì hắn buông tay đang nắm chặt áo của Trang Hàn Minh, nhấc chân muốn rời đi.
"Khoan đã." Hàn Nhạn mở miệng.
Trương Uy sửng sốt, không nghĩ tới Hàn Nhạn lại gọi hắn, hắn không kiên nhẫn trả lời: "Có chuyện gì?"
Hàn Nhạn lườm hắn một cái, cười nhìn về phía Thái Tử. Chỉ thấy trên gương mặt non nớt của cậu là một sự vui mừng khi người khác gặp nạn. Ngược lại Hàn Nhạn không cho là quan hệ của Thái Tử và Trương Uy lại tốt đến vậy, xem ra Thái Tử chỉ đến để coi trò vui thôi.
Hàn Nhàn đi tới bên cạnh Trang Hàn Minh, vương tay vuốt nhẹ má phải của cậu. Nàng cảm nhận được từ lòng bàn tay là cảm giác sưng lên, trên gương mặt của cậu hiện rõ năm dấu tay. Hàn Nhạn thu tay lại, cười nói: "Ngũ đệ, là thế này phải không?"
Trang Hàn Minh ngẩng người, không muốn để cho nàng lo lắng, cắn răng nói: "Không"
Trương Uy cười nhạo một tiếng, xoay người lại muốn đi. Lại nghe thấy tiếng Hàn Nhạn hỏi ngũ đệ của mình: "Ngũ đệ, là thế này phải không?"
Lúc này, cả Trương Uy và Trang Hàn Minh đều nhìn sắc mặt của nàng.
Hàn Nhạn mỉm cười nhìn chằm chằm vào Trang Hàn Minh, chiếc miệng nhỏ màu hồng hơi nhếch lên, đôi má bị gió thổi mà đỏ ửng. Ngũ quan thanh tú lại mang theo vài phần như trẻ con. Ánh mắt đầy trong suốt sáng ngời, rất giống sao mai, trong suốt mà không thấy rõ sắc thái. Thật động lòng người. Giờ phút này, đột nhiên Trương Uy đột nhiên phát hiện ra biểu muội tầm thường này lại là một tiểu mỹ nhân, gương mặt thoáng qua nét tham lam.
Tranh Hàn Minh nhìn ánh mắt của Hàn Nhạn, đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Tỷ tỷ của mình tức giận thì không có biểu hiện gì hết, nhưng mà cậu lại âm thầm cảm thấy rất đáng sợ. Nuốt một ngụm nước bọt, nhìn ánh mắt cảnh cáo của Hàn Nhạn, cậu mới gian nan mở miệng: "Biểu ca... và đệ có tranh chấp với nhau."
Hàn Nhạn 'A...' một tiếng, tiếp tục cười nói: "Cho nên hắn tát đệ một cái phải không?"
Tất cả mọi người xung quanh đều không rõ thái độ của Hàn Nhạn, ngay cả Trương Uy cũng có chút cảnh giác. Nhìn thấy biểu muội hỏi như vậy, cảm thấy nghi ngờ. Chưa kịp nghĩ nhìn thì Hàn Nhạn đã xoay người lại, cười đi về phía hắn.
Dưới ánh đèn lồng, cả người Hàn Nhạn được ôm lại bởi chiếc áo choàng da sóc phủ dài dưới tuyết trắng. Máy tóc đen có vài sợ buông xuống bên tai, làm cho nàng càng thêm trắng nõn như ngọc. Cộng thêm đôi mắt khi cười cong lên, tiểu thư nhà ai mà thật xinh đẹp, so với tiểu thư khuê các còn thêm vài phần sinh khí.
Trong lúc này ánh mắt của Trương Uy có chút si mê, chỉ thấy Hàn Nhạn đi tới bên cạnh của hắn rồi dừng lại. Đôi mắt đen chớp chớp, giọng nói ngọt ngào gọi một tiếng: "Biểu ca."
Dáng người Hàn Nhạn nhỏ xin, còn Trương Uy lại cao ráo. Lúc này ánh đèn chiếu xuống, Hàn Nhạn hơi nhón chân, ngửa đầu mỉm cười. Bóng phải chiếu trên mặt đất, nhìn như là tình chàng ý thiếp. Trang Hàn Minh lo lắng muốn gọi một tiếng, thì bị người bên cạnh che miệng lại, tay chân không thể động đậy. Trong lòng cậu sợ hãi, chỉ sợ Hàn Nhạn bị Trương Uy khi dễ.
Lúc Trương Uy mười hai tuổi đã thông hiểu chuyện nam nữ, hai năm trở lại đây thường xuyên đi tới kỹ viện vui chơi không ngừng. Hắn biết nữ nhân trời sinh lại có một loại hấp dẫn. Không nghĩ tới một ngày loại hấp dẫn này sẽ xuất hiện với một cô bé chỉ mới mười hai tuổi. Rõ ràng nàng không có bất kỳ cử chỉ ám muội nào, nhưng mà nhất cử nhất động, làm cho lòng của hắn trở nên rất ngứa. Dường như nhịn sắp không nổi mà muốn trào lên.
Trương Uy híp mắt, gọi một tiếng: "Biểu muội..." Một bàn tay muốn sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Nhạn.
Đôi mắt của Hàn Nhạn lạnh lùng lại, không chút do dự vung tay lên, chỉ nghe thấy một tiếng 'bốp...", trên mặt Trương Uy xuất hiện năm dấu tay đỏ ửng.
Hàn Nhạn từ trong ngực áo lấy ra một chiếc khăn, lau chùi tay mình. Không nhanh không chậm làm cho mọi người khinh ngạc đến ngây người, cười nói: "Trả lại cho ngươi một cái tát."
Thiếu niên áo trắng vừa nghe thấy liền cười nhạo nói: "Chỉ một mình ngươi, còn muốn một chọi một với bổn thiếu gia. Thật giống với vị tỷ tỷ ngu ngốc của ngươi!"
Hàn Nhạn chỉ liếc mắt một cái, liền nhận ra người này là ai. Tỷ tỷ của Chu thị gả cho Trương Thái Sư làm thiếp, còn vị thiếu niên này là con trai của Đại Chu thị, đồng thời cũng là cháu của Chu thị. Tuy chỉ là con của thiếp, nhưng Trương Thái Sư lại yêu thương vị thiếp này chỉ có thêm không bớt, còn với đứa con thì cực kỳ sủng ái. Kể từ khi Chu thị vào phủ, vị thiếu niên này có đi tới Trang phủ vài lần, cũng thường xuyên tranh chấp với Trang Hàn Minh. Mỗi lần tranh chấp thì Trang Sĩ Dương đều trừng trị Trang Hàn Minh, ông ta lấy lý do là Tràn Hàn Minh không biết đối xử tốt với huynh đệ. Sau khi bị trừng phạt thì mẹ con Chu thị lại đi tới xin lỗi nàng, còn Hàn Nhạn chỉ biết ngượng ngùng khó xử. Xem ra mỗi lần họ tranh chấp, đều là như thế này.
Thiếu niên mặc áo trắng đó là cháu của Chu thị tên Trương Uy, thường ngày hắn là một tay ăn chơi háo thắng. Hiện giờ lại cùng mấy người khác tranh chấp với Trang Hàn Minh. Hàn Nhạn hơi híp mắt, tại sao Thái Tử cũng có mặt ở đây?
Trương Uy nhắm vào Hàn Minh, không cần nghĩ cũng biết là kế của Chu thị. Chỉ nghĩ tới Minh nhi phải chết già trên núi, vì bảo vệ nàng mà không khuất phục. Trong lòng Hàn Nhạn liền đau xót.
Nàng không phải là một người tỷ tỷ tốt, mới có thể để mặt đệ đệ của mình bị người khác ăn hiếp. Nếu nàng có bản lĩnh, thì đám người này làm sáo dám khi dễ Minh nhi!
Hàn Nhạn nắm chặt hai tay lại, hai mắt sáng lên. Mặc kệ tại sao Thái Tử có mặt ở nơi này, hôm nay nàng nhất định phải thay Minh nhi tính sổ!
Hít sâu vào, Hàn Nhạn chấp tay sau lưng, chầm chậm đi tới. Nhẹ nhàng mở miệng, âm thanh trong trẻo vang lên ở nơi đêm tối đầy trống vắng, kỳ lạ dị thường.
"Các vị đây thật là hăng hái, tình nguyện không dự cung yến mà kéo đệ đệ của ta tới đây. Chỉ là gió đông thật mát, giờ phút này lại không có hứng ngắm hoa. Không biết đã xảy ra chuyện gì?"
Trong đêm tối lạnh lẽo, giọng của nàng vang lên đầy thanh thoát cũng rất thoải mái. Nhưng lại không hề có một tia ấm áp nào. Rõ ràng là rất lạnh lùng, lời nói mặc dù không có gì lạ, nhưng mà làm cho mọi người ở đây đề cả kinh.
Trương Uy ngẩn đầu lên, nhìn thấy Hàn Nhạn từ vườn hoa đi tới. Quần áo đầy nổi bật, khóe miệng hơi nhếch lên. Giữa hai hàng lông mày hiện lên tia ác độc, tự dưng lá gan của hắn lại nhỏ lại.
Bất quá chỉ trong một khoảnh khắc, hắn phản ứng lại kịp, liếc mắt nhìn Hàn Nhạn: "À, thì ra là biểu muội."
Hàn Nhạn đi tới cạnh hắn thì dừng lại, Cấp Lam che chở ở trước mặt nàng, phòng ngừa Trương Uy đột nhiên lại gây sự.
"Biểu ca thật là hăng hái, tìm ngũ đệ để làm gì vậy?" Trương Uy lớn hơn Hàn Nhạn hai tuổi, Hàn Nhạn kêu một tiếng biểu ca cũng không thiệt thòi gì.
Mấy vị thiếu niên khác cũng không nói gì, chỉ đang xem xét Hàn Nhạn. Trương Uy là lão đại, tất cả theo bản năng bao vây Hàn Nhạn lại.
Trương Uy không nghĩ là sẽ ở lại lâu, chỉ liếc Hàn Nhạn một cái rồi tùy ý nói: "Ta và biểu đệ cũng chỉ nói có vài câu thôi. Biểu muội không có chuyện gì, vậy thì biểu ca xin đi trước." Nói xong thì hắn buông tay đang nắm chặt áo của Trang Hàn Minh, nhấc chân muốn rời đi.
"Khoan đã." Hàn Nhạn mở miệng.
Trương Uy sửng sốt, không nghĩ tới Hàn Nhạn lại gọi hắn, hắn không kiên nhẫn trả lời: "Có chuyện gì?"
Hàn Nhạn lườm hắn một cái, cười nhìn về phía Thái Tử. Chỉ thấy trên gương mặt non nớt của cậu là một sự vui mừng khi người khác gặp nạn. Ngược lại Hàn Nhạn không cho là quan hệ của Thái Tử và Trương Uy lại tốt đến vậy, xem ra Thái Tử chỉ đến để coi trò vui thôi.
Hàn Nhàn đi tới bên cạnh Trang Hàn Minh, vương tay vuốt nhẹ má phải của cậu. Nàng cảm nhận được từ lòng bàn tay là cảm giác sưng lên, trên gương mặt của cậu hiện rõ năm dấu tay. Hàn Nhạn thu tay lại, cười nói: "Ngũ đệ, là thế này phải không?"
Trang Hàn Minh ngẩng người, không muốn để cho nàng lo lắng, cắn răng nói: "Không"
Trương Uy cười nhạo một tiếng, xoay người lại muốn đi. Lại nghe thấy tiếng Hàn Nhạn hỏi ngũ đệ của mình: "Ngũ đệ, là thế này phải không?"
Lúc này, cả Trương Uy và Trang Hàn Minh đều nhìn sắc mặt của nàng.
Hàn Nhạn mỉm cười nhìn chằm chằm vào Trang Hàn Minh, chiếc miệng nhỏ màu hồng hơi nhếch lên, đôi má bị gió thổi mà đỏ ửng. Ngũ quan thanh tú lại mang theo vài phần như trẻ con. Ánh mắt đầy trong suốt sáng ngời, rất giống sao mai, trong suốt mà không thấy rõ sắc thái. Thật động lòng người. Giờ phút này, đột nhiên Trương Uy đột nhiên phát hiện ra biểu muội tầm thường này lại là một tiểu mỹ nhân, gương mặt thoáng qua nét tham lam.
Tranh Hàn Minh nhìn ánh mắt của Hàn Nhạn, đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Tỷ tỷ của mình tức giận thì không có biểu hiện gì hết, nhưng mà cậu lại âm thầm cảm thấy rất đáng sợ. Nuốt một ngụm nước bọt, nhìn ánh mắt cảnh cáo của Hàn Nhạn, cậu mới gian nan mở miệng: "Biểu ca... và đệ có tranh chấp với nhau."
Hàn Nhạn 'A...' một tiếng, tiếp tục cười nói: "Cho nên hắn tát đệ một cái phải không?"
Tất cả mọi người xung quanh đều không rõ thái độ của Hàn Nhạn, ngay cả Trương Uy cũng có chút cảnh giác. Nhìn thấy biểu muội hỏi như vậy, cảm thấy nghi ngờ. Chưa kịp nghĩ nhìn thì Hàn Nhạn đã xoay người lại, cười đi về phía hắn.
Dưới ánh đèn lồng, cả người Hàn Nhạn được ôm lại bởi chiếc áo choàng da sóc phủ dài dưới tuyết trắng. Máy tóc đen có vài sợ buông xuống bên tai, làm cho nàng càng thêm trắng nõn như ngọc. Cộng thêm đôi mắt khi cười cong lên, tiểu thư nhà ai mà thật xinh đẹp, so với tiểu thư khuê các còn thêm vài phần sinh khí.
Trong lúc này ánh mắt của Trương Uy có chút si mê, chỉ thấy Hàn Nhạn đi tới bên cạnh của hắn rồi dừng lại. Đôi mắt đen chớp chớp, giọng nói ngọt ngào gọi một tiếng: "Biểu ca."
Dáng người Hàn Nhạn nhỏ xin, còn Trương Uy lại cao ráo. Lúc này ánh đèn chiếu xuống, Hàn Nhạn hơi nhón chân, ngửa đầu mỉm cười. Bóng phải chiếu trên mặt đất, nhìn như là tình chàng ý thiếp. Trang Hàn Minh lo lắng muốn gọi một tiếng, thì bị người bên cạnh che miệng lại, tay chân không thể động đậy. Trong lòng cậu sợ hãi, chỉ sợ Hàn Nhạn bị Trương Uy khi dễ.
Lúc Trương Uy mười hai tuổi đã thông hiểu chuyện nam nữ, hai năm trở lại đây thường xuyên đi tới kỹ viện vui chơi không ngừng. Hắn biết nữ nhân trời sinh lại có một loại hấp dẫn. Không nghĩ tới một ngày loại hấp dẫn này sẽ xuất hiện với một cô bé chỉ mới mười hai tuổi. Rõ ràng nàng không có bất kỳ cử chỉ ám muội nào, nhưng mà nhất cử nhất động, làm cho lòng của hắn trở nên rất ngứa. Dường như nhịn sắp không nổi mà muốn trào lên.
Trương Uy híp mắt, gọi một tiếng: "Biểu muội..." Một bàn tay muốn sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Nhạn.
Đôi mắt của Hàn Nhạn lạnh lùng lại, không chút do dự vung tay lên, chỉ nghe thấy một tiếng 'bốp...", trên mặt Trương Uy xuất hiện năm dấu tay đỏ ửng.
Hàn Nhạn từ trong ngực áo lấy ra một chiếc khăn, lau chùi tay mình. Không nhanh không chậm làm cho mọi người khinh ngạc đến ngây người, cười nói: "Trả lại cho ngươi một cái tát."
Bình luận facebook