Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87
Trần quý phi sửng sốt, cho là mình nghe lầm, đôi môi run rẩy: "Con nói gì?"
"Con nói," Vẻ mặt của Thất hoàng tử vẫn xót xam nhưng ánh mắt lại tàn nhẫn như rắn, không thấy chút tình cảm nào: "Người đã ăn hết thức ăn bị con hạ độc."
Trần quý phi vừa định nói liền cảm thấy trong bụng đau quặn, cảm giác đau đớn như kim châm muối xát kéo tới, hô hấp dồn dập. Bà ngã nhào trên đất, một tay che bụng, tuyệt vọng mà không thể tin mà nhìn Thất hoàng tử: "Vì sao..."
"Mẫu phi," Thất hoàng tử nói: "Hôm nay người đã đắc tội với vương thúc. Vương thúc cũng nhất định sẽ nghĩ cách giết người để trút giận cho vương phi của thúc ấy. Thay vù để mẫu phi chết đi mà không có chút giá trị nào trên tay hắn, thà rằng chết ở đây." Môi hắn nhếch lên thành nụ cười: "Mẫu phi bỗng uống thuộc độc tự sát trong ngục, cách giải thích duy nhất chính là không đành lòng liên lụy tới Tiểu Thất con." Hắn vươn tay qua song sắt, xoa mặt Trần quý phi: "Tâm ý của mẫu phi, Hoàng thượng nhất định sẽ hiểu được, chẳng những sẽ không trách tội Tiểu Thất mà còn có thể đối xử tốt hơn gấp bội với Tiểu Thất."
Đúng vậy. Nếu Trần quý phi còn sống thì Thất hoàng tử sẽ bị bà ta liên lụy, trở thành cái đinh trong mắt Hoàng thượng. Nhưng nếu Trần quý phi tự sát trong ngục thì Hoàng thượng chỉ cảm thấy bùi ngùi thổn thức. Một người mẹ vì con trai mà không tiếc hy sinh tính mạng của mình, nhất định Hoàng thượng sẽ có tình cảm với Thất hoàng tử, tự nhiên sẽ không trách tội tới hắn. Ngược lại, còn có thể bởi vì hắn còn trẻ mà phải chịu nỗi đau mất mẹ mà quan tâm nhiều hơn.
Trần quý phi há miệng thở dốc vì đau đớn. Minh tính kế nhiều năm như vậy vì đứa con trai này, mưu hại tính mạng nhiều người như vậy cũng chỉ vì dọn sạch chướng ngại trên con đường phía trước của Thất hoàng tử. Nhưng bà lại không ngờ có một ngày mình lại thành chướng ngại vật trên con đường phía trước của Thất hoàng tử.
Bà càng không ngờ rằng Thất hoàng tử sẽ một cước đá văng mình ra không chút lưu tình. Đây là con trai do bà đẻ ra! "Súc sinh!" Thống khổ mở miệng lại chỉ có thể phun ra hai chữ, Trần quý phi đau đớn lăn lộn trên đất nhưng thiên lao lớn như vậy mà lại không có một ngục tốt nào tới thẩm tra. Chắc là trước đó Thất hoàng tử đã chuẩn bị chu đáo. Hôm nay bà chết ở đây sẽ không có một người nào tới! Trần quý phi chưa từng tuyệt vọng như vậy. Thân xác đau đớn thì có là gì, đả kích tới từ tâm hồn mới có thể hoàn toàn phá hủy con người ta.
Bà không hiểu vì sao đứa con trai mà mình cưng chiều này lại đối xử với mình như vậy. Thất hoàng tử nhìn bà giãy giụa trên mặt đất, vẻ mặt phức tạp: "Mẫu phi, nếu người còn sống, với tính cách của Hoàng thượng sao có thể có một vị phi tần gây họa loạn, người mẹ bất trinh bất khiết, bị sử quan chép lại vào sử sách, chuyện này thật mất mặt không dám gặp người." Trần quý phi cúi thấp đầu cười rộ lên, vừa cười vừa ho ra máu.
Bà đã đau tới mức không nói ra lời nhưng trong lòng thì thê lương vô cùng. Phi tần gây họa loạn, bất trinh bất khiết? Nếu lúc này bà còn hơi sức đứng lên thì nhất định sẽ cho Thất hoàng tử một cái tát. Ban đầu là Thất hoàng tử bảo nàng thừa dịp yến hội sinh nhật mà nghĩ cách hãm hại Hàn Nhạn, sau đó mình thất thủ mới chọc Phó Vân Tịch trả thù. Mình rơi vào hoàn cảnh này còn không phải vì nó? Nhưng đổi lấy cái gì? Chỉ đổi lấy một ly rượu độc và một câu nói: Hậu cung họa loạn, bất trinh bất khiết! Từng ngụm từng ngụm máu phun ra từ miệng bà, khiến cả khuôn mặt bà toàn là máu..
Thất hoàng tử lẳng lặng nhìn bà đang lăn lộn co quắp mãi cho tới khi dùng hết chút sức lực cuối cùng, hai chân đạp đạp rồi bất động. Ánh trăng trắng nhờ nhờ xuyên qua song cửa sổ chiếu lên thi thể trên đất. Người này đã từng là mỹ nhân như hoa như ngọc, lúc này đây hình dạng như Tu La, khóe môi rỉ ra tơ máu quỷ dị vô cùng. "Mẫu phi, làm quỷ thì nhớ rằng là Phó Vân Tịch hại người." Thất hoàng tử nói khẽ, xoay người rời khỏi thiên lao. Một đêm này, nhất định là một đêm không ngủ. Hàn Nhạn biết tin Trần quý phi tự sát thì sửng sốt một lúc, ngay sau đó nói với Cấp Lam: "Muội nghe ai nói?"
Cấp Lam le lưỡi: "Muội đi qua viện, nghe hai thị vệ kia của vương gia đang nói chuyện, hỏi lúc nào thì vương gia tiến cung." Hàn Nhạn nhíu mày. Nói Trần quý phi uống thuốc độc tự sát thì Hàn Nhạn không làm sao mà tin được. Người thân ở địa vị cao quá lâu, một khi thất thế, muốn xoay người là tuyệt đối không thể không làm sao xoay người được. Tình tình của Trần quý phi lại càng không coi ai ra gì, hôm nay bị giam vào thiên lao sẽ tìm đủ mọi cách để xin giúp đỡ mới đúng. Không giống tự sát, chẳng lẽ là bị người ta làm hại?
Hàn Nhạn nghĩ tới Phó Vân Tịch đầu tiên, ngay sau đó lại lắc đầu. Từ trước tới nay Phó Vân Tịch làm việc luôn gọn gàng, nếu muốn mạng của Trần quý phi cũng sẽ không dùng cách hạ độc này, càng sẽ không ngụy tạo thành tự sát. Nhưng không phải Phó Vân Tịch thì là ai? Chẳng lẽ là Thái hậu? Hàn Nhạn ngồi trên ghế trong tiểu viện. Thái hậu và Trần quý phi là một phe, vậy chắc chắn Trần quý phi biết rất nhiều bí mật của Thái hậu. Hôm nay Trần quý phi thất thế, Thái hậu muốn giết người diệt khẩu cũng là có thể.
Nhưng giờ đây Thái hậu đang ở đầu sóng ngọn gió, sao sẽ hành động thiếu suy nghĩ như vậy được. Hàn Nhạn mơ hồ cảm giác được chuyện này không đơn giản như vậy, dường như còn có một người đang điều khiển tất cả ở nơi không ai nhìn thấy. Nghĩ đi nghĩ lại chỉ cảm thấy lòng càng rối rắm, lông mày không tự chủ mà nhíu chặt lại.
Cấp Lam nhìn ra được cảm xúc của nàng thay đổi, vội vàng nói: "Tiểu thư, mấy ngày nữa chính là lễ tế mùa xuân."
Lễ tế mùa xuân, Hàn Nhạn sửng sốt. Lễ tế mùa xuân là cử hành nghi thức tế thần đầu năm mỗi năm, do Hoàng thượng đích thân tới nơi tế thần, đại sư sẽ thực hiện, ngụ ý thiên hạ thịnh vượng. Nghi thức hoàn tất thì sẽ có rất nhiều tiết mục náo nhiệt. Đã rất nhiều năm Hàn Nhạn không thấy cảnh náo nhiệt của lễ tế mùa xuân rồi.
Thứ nhất là do sau chuyện mình ra khỏi chỗ của sơn tặc, suốt ngày không bước chân ra khỏi nhà. Thứ hai là căn bản không có người nghĩ tới việc đưa nàng tới lễ tế mùa xuân. Lúc này nghe từ vừa quen thuộc lại xa lạ trong lời Cấp Lam, Hàn Nhạn ngoài thấy cảm khái trong lòng còn thì không biết là tư vị gì. Nàng cười cười, nói với Cấp Lam: "Có muốn đi xem lễ tế mùa xuân không?"
Cấp Lam tròn mắt nhìn nàng: "Muốn."
Hàn Nhạn nói: "Vậy chúng ta đi đi." Thật vất vả mới có cơ hội sống lại một đời, phải hưởng thụ những thứ mình chưa kịp hưởng thụ, quý trọng tính mạng. Nàng cười đùa, Cấp Lam "trời ơi" một tiếng, vẻ mặt đau khổ mà nói: "Nhưng Thù Hồng không đi được rồi..."
Từ khi Thù Hồng bị một chưởng của Trang Hàn Minh vẫn nằm liệt giường, tuy lần nào cũng kiên trì rằng mình không sao nhưng Hàn Nhạn nhìn thấy vẫn cảm thấy xót xa trong lòng. Hai nha đầu này một lòng vì mình mà suy nghĩ, mình cũng chỉ mang tới rắc rối cho bọn họ. Dường như Cấp Lam nhìn ra cảm xúc của Hàn Nhạn tụt xuống, vội vàng nói: "Không sao đâu, tiểu thư, có thị vệ Thạch Đầu của vương gia phụng bồi, Thù Hồng cũng sẽ không thấy buồn."
Thị vệ đầu đá. Hàn Nhạn suy nghĩ một chút rồi nói: "Mộc Nham?" Thù Hồng quen thuộc với Mộc Nham như vậy từ lúc nào? Bình thường nhìn Mộc Nham như thể là một người không gần gũi với người khác. Cấp Lam liền che miệng cười ha ha: "Hình như cục đá kia có lòng với Thù Hồng, suốt ngày chạy tới bên đó...Ha ha ha."
Khóe miệng Hàn Nhạn cũng nhếch lên theo: "Cũng hơi xứng đôi."
Cấp Lam vội vàng nói xen vào: "Chẳng phải sao. Hơn nữa tuy tính tình hòn đá kia hơi lạnh nhưng cũng là người anh tuấn uy mãnh, nếu Thù Hồng cùng với huynh ấy cũng tốt, không thua thiệt!"
Hàn Nhạn cười mắng: "Cô nương gia mà không biết xấu hổ. Bây giờ cũng biết xem tướng mạo rồi cơ đấy. Ta thấy dáng dấp Mộc Phong cũng không tệ, tính tình cũng hoạt bát, không bằng muội cùng hắn..."
"Không được..." Cấp Lam xua tay lia lịa: "Cả ngày tên kia không có lấy một lời hay, vẫn trêu ghẹo nô tỳ, nô tỳ mới không cần cùng hắn." Nói xong còn ra vẻ ghét bỏ. Hàn Nhạn thấy vậy thì mừng rõ nhưng trong lòng hơi cân nhắc. Mắt thấy Thù Hồng và Cấp Lam đều đã lớn, hai năm nữa là tới tuổi xuất giá. Nàng biết đời này không dễ tin tưởng ai ngoài hai người bọn họ, nếu để bọn họ lập gia đình thì có thể để ai làm nha hoàn của mình thay họ được? Nhưng nếu giữ các nàng lại bên người lại là chuyện vô cùng ích kỷ.
"Tiểu thư," Thấy Hàn Nhạn thất thần, Cấp Lam hơi lo lắng mà gọi: "Tiểu thư?"
Hàn Nhạn mỉm cười với nàng: "Không sao."
Lại nói về bên hoàng cung.
Hoàng thượng đã truyền lệnh an táng Trần quý phi, nguyên nhân là vì nhớ tới chuyện bà sinh cho mình một đứa con. Bởi vì là người bất trinh bất khiết nên không thể chôn vào hoàng lăng. Cả nhà Trần thị lang khóc tới mức ruột gan đứt từng khúc nhưng trong đó chỉ có Trần phu nhân là bi thương thật lòng, những người còn lại là vì nhà họ Trần bị mất đi một chỗ dựa mà thấy khó chịu. Lúc Trần quý phi còn sống, nhà họ Trần bọn họ lên cao từng bước, giờ đây Trần quý phi đã hương tiêu ngọc vẫn, tất nhà họ Trần sẽ xuống dốc.
Thất hoàng tử mặc đồ tang, quỳ trước mặt vợ chồng Trần Thị lang, dập đầu mấy cái thật kêu: "Ông ngoại, bà ngoại, bây giờ mẹ đã mất, Tiểu Thất nhất định sẽ thay mẹ hiếu kính các ngài, nhất định sẽ không để mẫu phi thất vọng." Trần phu nhân ngẩng đầu, nhìn cháu ngoại có khuôn mặt giống hệt con gái, thấy mắt hắn đo đỏ, vẻ mặt bi ai thì thấy trong lòng đau đớn, ôm chặt Thất hoàng tử vào lòng: "Cháu ngoại của ta."
Khách khứa tới phúng viếng xung quanh không khỏi thổn thức cảm thán, một người trong đó vỗ vỗ vai Thất hoàng tử như an ủi: "Người chết không thể sống lại, Thất điện hạ hãy nén bi thương."
Thất hoàng tử ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn nhau với Vệ Như Phong. Trên mặt Vệ Như Phong là thông cảm, khong nói thêm gì, xoay người đi tới đại sảnh nhà họ Trần nói chuyện với mọi người.
Nữ tử mà Vệ Như Phong dẫn theo tuy cải trang nhưng không che giấu được quý khí và khuôn mặt mặt vô cùng kiêu ngạo. Đó chính là Trang Ngữ Sơn. Bây giờ chuyện nàng ta trở thành sườn phi được Vệ Như Phongđcưng chiều nhất ai cũng biết, cùng nói địa vị của nàng ta ở Vệ vương phủ rất cao, nhất là được Vệ Như Phong yêu quý. "Gia," nàng ta hơi mê hoặc mà nói: "Sao không thấy Huyền Thanh vương tới phúng viếng?" Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều yên lặng. Gần đây trong cung truyền ra lời đồn chuyện Trần quý phi thông dâm với người khác là bị người ta hãm hại, người đó chính là Phó Vân Tịch. Bây giờ Trần quý phi tự sát mà chết, Phó Vân Tịch là tiêu điểm của mọi ánh mắt. Nếu chàng tới đây gặp người bị mình gián tiếp hại chết thì chưa chắc đã là chuyện tốt. Nếu chàng không tới thì chứng tỏ chàng chột dạ. Lúc này có tới hay không cũng đều sai, trớ trêu thay trắc phi của Vệ Như Phong lại nhắc tới.
"Con nói," Vẻ mặt của Thất hoàng tử vẫn xót xam nhưng ánh mắt lại tàn nhẫn như rắn, không thấy chút tình cảm nào: "Người đã ăn hết thức ăn bị con hạ độc."
Trần quý phi vừa định nói liền cảm thấy trong bụng đau quặn, cảm giác đau đớn như kim châm muối xát kéo tới, hô hấp dồn dập. Bà ngã nhào trên đất, một tay che bụng, tuyệt vọng mà không thể tin mà nhìn Thất hoàng tử: "Vì sao..."
"Mẫu phi," Thất hoàng tử nói: "Hôm nay người đã đắc tội với vương thúc. Vương thúc cũng nhất định sẽ nghĩ cách giết người để trút giận cho vương phi của thúc ấy. Thay vù để mẫu phi chết đi mà không có chút giá trị nào trên tay hắn, thà rằng chết ở đây." Môi hắn nhếch lên thành nụ cười: "Mẫu phi bỗng uống thuộc độc tự sát trong ngục, cách giải thích duy nhất chính là không đành lòng liên lụy tới Tiểu Thất con." Hắn vươn tay qua song sắt, xoa mặt Trần quý phi: "Tâm ý của mẫu phi, Hoàng thượng nhất định sẽ hiểu được, chẳng những sẽ không trách tội Tiểu Thất mà còn có thể đối xử tốt hơn gấp bội với Tiểu Thất."
Đúng vậy. Nếu Trần quý phi còn sống thì Thất hoàng tử sẽ bị bà ta liên lụy, trở thành cái đinh trong mắt Hoàng thượng. Nhưng nếu Trần quý phi tự sát trong ngục thì Hoàng thượng chỉ cảm thấy bùi ngùi thổn thức. Một người mẹ vì con trai mà không tiếc hy sinh tính mạng của mình, nhất định Hoàng thượng sẽ có tình cảm với Thất hoàng tử, tự nhiên sẽ không trách tội tới hắn. Ngược lại, còn có thể bởi vì hắn còn trẻ mà phải chịu nỗi đau mất mẹ mà quan tâm nhiều hơn.
Trần quý phi há miệng thở dốc vì đau đớn. Minh tính kế nhiều năm như vậy vì đứa con trai này, mưu hại tính mạng nhiều người như vậy cũng chỉ vì dọn sạch chướng ngại trên con đường phía trước của Thất hoàng tử. Nhưng bà lại không ngờ có một ngày mình lại thành chướng ngại vật trên con đường phía trước của Thất hoàng tử.
Bà càng không ngờ rằng Thất hoàng tử sẽ một cước đá văng mình ra không chút lưu tình. Đây là con trai do bà đẻ ra! "Súc sinh!" Thống khổ mở miệng lại chỉ có thể phun ra hai chữ, Trần quý phi đau đớn lăn lộn trên đất nhưng thiên lao lớn như vậy mà lại không có một ngục tốt nào tới thẩm tra. Chắc là trước đó Thất hoàng tử đã chuẩn bị chu đáo. Hôm nay bà chết ở đây sẽ không có một người nào tới! Trần quý phi chưa từng tuyệt vọng như vậy. Thân xác đau đớn thì có là gì, đả kích tới từ tâm hồn mới có thể hoàn toàn phá hủy con người ta.
Bà không hiểu vì sao đứa con trai mà mình cưng chiều này lại đối xử với mình như vậy. Thất hoàng tử nhìn bà giãy giụa trên mặt đất, vẻ mặt phức tạp: "Mẫu phi, nếu người còn sống, với tính cách của Hoàng thượng sao có thể có một vị phi tần gây họa loạn, người mẹ bất trinh bất khiết, bị sử quan chép lại vào sử sách, chuyện này thật mất mặt không dám gặp người." Trần quý phi cúi thấp đầu cười rộ lên, vừa cười vừa ho ra máu.
Bà đã đau tới mức không nói ra lời nhưng trong lòng thì thê lương vô cùng. Phi tần gây họa loạn, bất trinh bất khiết? Nếu lúc này bà còn hơi sức đứng lên thì nhất định sẽ cho Thất hoàng tử một cái tát. Ban đầu là Thất hoàng tử bảo nàng thừa dịp yến hội sinh nhật mà nghĩ cách hãm hại Hàn Nhạn, sau đó mình thất thủ mới chọc Phó Vân Tịch trả thù. Mình rơi vào hoàn cảnh này còn không phải vì nó? Nhưng đổi lấy cái gì? Chỉ đổi lấy một ly rượu độc và một câu nói: Hậu cung họa loạn, bất trinh bất khiết! Từng ngụm từng ngụm máu phun ra từ miệng bà, khiến cả khuôn mặt bà toàn là máu..
Thất hoàng tử lẳng lặng nhìn bà đang lăn lộn co quắp mãi cho tới khi dùng hết chút sức lực cuối cùng, hai chân đạp đạp rồi bất động. Ánh trăng trắng nhờ nhờ xuyên qua song cửa sổ chiếu lên thi thể trên đất. Người này đã từng là mỹ nhân như hoa như ngọc, lúc này đây hình dạng như Tu La, khóe môi rỉ ra tơ máu quỷ dị vô cùng. "Mẫu phi, làm quỷ thì nhớ rằng là Phó Vân Tịch hại người." Thất hoàng tử nói khẽ, xoay người rời khỏi thiên lao. Một đêm này, nhất định là một đêm không ngủ. Hàn Nhạn biết tin Trần quý phi tự sát thì sửng sốt một lúc, ngay sau đó nói với Cấp Lam: "Muội nghe ai nói?"
Cấp Lam le lưỡi: "Muội đi qua viện, nghe hai thị vệ kia của vương gia đang nói chuyện, hỏi lúc nào thì vương gia tiến cung." Hàn Nhạn nhíu mày. Nói Trần quý phi uống thuốc độc tự sát thì Hàn Nhạn không làm sao mà tin được. Người thân ở địa vị cao quá lâu, một khi thất thế, muốn xoay người là tuyệt đối không thể không làm sao xoay người được. Tình tình của Trần quý phi lại càng không coi ai ra gì, hôm nay bị giam vào thiên lao sẽ tìm đủ mọi cách để xin giúp đỡ mới đúng. Không giống tự sát, chẳng lẽ là bị người ta làm hại?
Hàn Nhạn nghĩ tới Phó Vân Tịch đầu tiên, ngay sau đó lại lắc đầu. Từ trước tới nay Phó Vân Tịch làm việc luôn gọn gàng, nếu muốn mạng của Trần quý phi cũng sẽ không dùng cách hạ độc này, càng sẽ không ngụy tạo thành tự sát. Nhưng không phải Phó Vân Tịch thì là ai? Chẳng lẽ là Thái hậu? Hàn Nhạn ngồi trên ghế trong tiểu viện. Thái hậu và Trần quý phi là một phe, vậy chắc chắn Trần quý phi biết rất nhiều bí mật của Thái hậu. Hôm nay Trần quý phi thất thế, Thái hậu muốn giết người diệt khẩu cũng là có thể.
Nhưng giờ đây Thái hậu đang ở đầu sóng ngọn gió, sao sẽ hành động thiếu suy nghĩ như vậy được. Hàn Nhạn mơ hồ cảm giác được chuyện này không đơn giản như vậy, dường như còn có một người đang điều khiển tất cả ở nơi không ai nhìn thấy. Nghĩ đi nghĩ lại chỉ cảm thấy lòng càng rối rắm, lông mày không tự chủ mà nhíu chặt lại.
Cấp Lam nhìn ra được cảm xúc của nàng thay đổi, vội vàng nói: "Tiểu thư, mấy ngày nữa chính là lễ tế mùa xuân."
Lễ tế mùa xuân, Hàn Nhạn sửng sốt. Lễ tế mùa xuân là cử hành nghi thức tế thần đầu năm mỗi năm, do Hoàng thượng đích thân tới nơi tế thần, đại sư sẽ thực hiện, ngụ ý thiên hạ thịnh vượng. Nghi thức hoàn tất thì sẽ có rất nhiều tiết mục náo nhiệt. Đã rất nhiều năm Hàn Nhạn không thấy cảnh náo nhiệt của lễ tế mùa xuân rồi.
Thứ nhất là do sau chuyện mình ra khỏi chỗ của sơn tặc, suốt ngày không bước chân ra khỏi nhà. Thứ hai là căn bản không có người nghĩ tới việc đưa nàng tới lễ tế mùa xuân. Lúc này nghe từ vừa quen thuộc lại xa lạ trong lời Cấp Lam, Hàn Nhạn ngoài thấy cảm khái trong lòng còn thì không biết là tư vị gì. Nàng cười cười, nói với Cấp Lam: "Có muốn đi xem lễ tế mùa xuân không?"
Cấp Lam tròn mắt nhìn nàng: "Muốn."
Hàn Nhạn nói: "Vậy chúng ta đi đi." Thật vất vả mới có cơ hội sống lại một đời, phải hưởng thụ những thứ mình chưa kịp hưởng thụ, quý trọng tính mạng. Nàng cười đùa, Cấp Lam "trời ơi" một tiếng, vẻ mặt đau khổ mà nói: "Nhưng Thù Hồng không đi được rồi..."
Từ khi Thù Hồng bị một chưởng của Trang Hàn Minh vẫn nằm liệt giường, tuy lần nào cũng kiên trì rằng mình không sao nhưng Hàn Nhạn nhìn thấy vẫn cảm thấy xót xa trong lòng. Hai nha đầu này một lòng vì mình mà suy nghĩ, mình cũng chỉ mang tới rắc rối cho bọn họ. Dường như Cấp Lam nhìn ra cảm xúc của Hàn Nhạn tụt xuống, vội vàng nói: "Không sao đâu, tiểu thư, có thị vệ Thạch Đầu của vương gia phụng bồi, Thù Hồng cũng sẽ không thấy buồn."
Thị vệ đầu đá. Hàn Nhạn suy nghĩ một chút rồi nói: "Mộc Nham?" Thù Hồng quen thuộc với Mộc Nham như vậy từ lúc nào? Bình thường nhìn Mộc Nham như thể là một người không gần gũi với người khác. Cấp Lam liền che miệng cười ha ha: "Hình như cục đá kia có lòng với Thù Hồng, suốt ngày chạy tới bên đó...Ha ha ha."
Khóe miệng Hàn Nhạn cũng nhếch lên theo: "Cũng hơi xứng đôi."
Cấp Lam vội vàng nói xen vào: "Chẳng phải sao. Hơn nữa tuy tính tình hòn đá kia hơi lạnh nhưng cũng là người anh tuấn uy mãnh, nếu Thù Hồng cùng với huynh ấy cũng tốt, không thua thiệt!"
Hàn Nhạn cười mắng: "Cô nương gia mà không biết xấu hổ. Bây giờ cũng biết xem tướng mạo rồi cơ đấy. Ta thấy dáng dấp Mộc Phong cũng không tệ, tính tình cũng hoạt bát, không bằng muội cùng hắn..."
"Không được..." Cấp Lam xua tay lia lịa: "Cả ngày tên kia không có lấy một lời hay, vẫn trêu ghẹo nô tỳ, nô tỳ mới không cần cùng hắn." Nói xong còn ra vẻ ghét bỏ. Hàn Nhạn thấy vậy thì mừng rõ nhưng trong lòng hơi cân nhắc. Mắt thấy Thù Hồng và Cấp Lam đều đã lớn, hai năm nữa là tới tuổi xuất giá. Nàng biết đời này không dễ tin tưởng ai ngoài hai người bọn họ, nếu để bọn họ lập gia đình thì có thể để ai làm nha hoàn của mình thay họ được? Nhưng nếu giữ các nàng lại bên người lại là chuyện vô cùng ích kỷ.
"Tiểu thư," Thấy Hàn Nhạn thất thần, Cấp Lam hơi lo lắng mà gọi: "Tiểu thư?"
Hàn Nhạn mỉm cười với nàng: "Không sao."
Lại nói về bên hoàng cung.
Hoàng thượng đã truyền lệnh an táng Trần quý phi, nguyên nhân là vì nhớ tới chuyện bà sinh cho mình một đứa con. Bởi vì là người bất trinh bất khiết nên không thể chôn vào hoàng lăng. Cả nhà Trần thị lang khóc tới mức ruột gan đứt từng khúc nhưng trong đó chỉ có Trần phu nhân là bi thương thật lòng, những người còn lại là vì nhà họ Trần bị mất đi một chỗ dựa mà thấy khó chịu. Lúc Trần quý phi còn sống, nhà họ Trần bọn họ lên cao từng bước, giờ đây Trần quý phi đã hương tiêu ngọc vẫn, tất nhà họ Trần sẽ xuống dốc.
Thất hoàng tử mặc đồ tang, quỳ trước mặt vợ chồng Trần Thị lang, dập đầu mấy cái thật kêu: "Ông ngoại, bà ngoại, bây giờ mẹ đã mất, Tiểu Thất nhất định sẽ thay mẹ hiếu kính các ngài, nhất định sẽ không để mẫu phi thất vọng." Trần phu nhân ngẩng đầu, nhìn cháu ngoại có khuôn mặt giống hệt con gái, thấy mắt hắn đo đỏ, vẻ mặt bi ai thì thấy trong lòng đau đớn, ôm chặt Thất hoàng tử vào lòng: "Cháu ngoại của ta."
Khách khứa tới phúng viếng xung quanh không khỏi thổn thức cảm thán, một người trong đó vỗ vỗ vai Thất hoàng tử như an ủi: "Người chết không thể sống lại, Thất điện hạ hãy nén bi thương."
Thất hoàng tử ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn nhau với Vệ Như Phong. Trên mặt Vệ Như Phong là thông cảm, khong nói thêm gì, xoay người đi tới đại sảnh nhà họ Trần nói chuyện với mọi người.
Nữ tử mà Vệ Như Phong dẫn theo tuy cải trang nhưng không che giấu được quý khí và khuôn mặt mặt vô cùng kiêu ngạo. Đó chính là Trang Ngữ Sơn. Bây giờ chuyện nàng ta trở thành sườn phi được Vệ Như Phongđcưng chiều nhất ai cũng biết, cùng nói địa vị của nàng ta ở Vệ vương phủ rất cao, nhất là được Vệ Như Phong yêu quý. "Gia," nàng ta hơi mê hoặc mà nói: "Sao không thấy Huyền Thanh vương tới phúng viếng?" Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều yên lặng. Gần đây trong cung truyền ra lời đồn chuyện Trần quý phi thông dâm với người khác là bị người ta hãm hại, người đó chính là Phó Vân Tịch. Bây giờ Trần quý phi tự sát mà chết, Phó Vân Tịch là tiêu điểm của mọi ánh mắt. Nếu chàng tới đây gặp người bị mình gián tiếp hại chết thì chưa chắc đã là chuyện tốt. Nếu chàng không tới thì chứng tỏ chàng chột dạ. Lúc này có tới hay không cũng đều sai, trớ trêu thay trắc phi của Vệ Như Phong lại nhắc tới.
Bình luận facebook