Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 116
"Còn gì nữa không?" Lục Hàn hỏi.
Cao Chí Tân nói: "Những thứ khác đệ không có tra được cái gì, có điều khối ngọc này, nhất định là của Mai gia. Đệ còn hỏi một chút chuyện năm đó, có điều tất cả mọi người đều nói không biết rõ ràng, chẳng qua đệ cảm thấy, chuyện của Mai gia hình như có chút quỷ dị. A đúng rồi, nghĩ đến các huynh không biết, năm đó Mạnh Như Ý có một khuê trung mật hữu quan hệ cực tốt, các huynh đoán là ai, là Lâm quý phi! Chính là người bởi vì Vu Cổ (Phù thủy) án bị ban chết Lâm quý phi."
Ai ai cũng biết, vinh hoa trưởng công chúa cùng Lâm quý phi quan hệ cực tốt, năm đó trưởng công chúa bên ngoài du lịch, Thiên gia giải quyết dứt khoát giết cả nhà Lâm quý phi, cũng là một trong những nguyên do tạo thành hậu kỳ trưởng công chúa cùng Thiên gia quan hệ lạnh nhạt. Lục Hàn cảm thấy, hình như đầu mối càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng loạn, dính dấp trong đó người cũng nhiều hơn. Nhưng ngay cả như thế, y lại lại cảm thấy, chỉ thiếu một cái đầu mối chính rồi, nếu như có đầu mối chính, như vậy có lẽ có thể đem tất cả đầu mối cùng người và vật gôm lại cùng một chỗ.
"Được rồi, bước kế tiếp, ngươi giao cho Thôi Ngọc điều tra, nếu như để ngươi đi, sợ sẽ làm cho người ta để mắt, mặc kệ là Mai gia hay là Lâm quý phi, chuyện của bọn họ cũng không muốn quản nhiều rồi." Lục Hàn quyết định thật nhanh.
Cao Chí Tân cũng không cải cọ, gật đầu đồng ý. Y mặc dù đầu óc không phải sang suốt lại có chút ngốc bạch ngọt (ngây ngô, đơn thuần), nhưng chuyện lớn vẫn chưa bao giờ xảy ra sự cố, mà người bên cạnh Lục Hàn, trừ Thôi Ngọc, chính là y.
"Bước kế tiếp, ngươi điều tra một tổ chức sát thủ ám sát ta, ta muốn biết đến tột cùng là người nào làm!"
Cao Chí Tân nhắc tới chuyện này, tức giận hơn, gật đầu nói: "Đừng để cho đệ bắt được hắn, một khi để cho đệ tra được là thằng nhóc nào, ta sẽ lột da hắn." Hai người cùng nhau lớn lên, tình cảm cực tốt, nghĩ đến có người làm ra chuyện hạ lưu như vậy, y liền hận không thể đâm chết cái đồ đáng chết đó. Có điều. . . . . . Cao Chí Tân ngược lại nhớ tới một chuyện khác, "Đúng rồi biểu ca, thật ra thì nếu như nói Lâm quý phi, đệ cảm thấy được mợ phải biết chứ! Bà cùng Lâm quý phi tình cảm cực tốt!"
Lục Hàn bất đắc dĩ nhìn Cao Chí Tân, mỉm cười hỏi "Ngươi cảm thấy, ta có thể đi hỏi sao?"
Cao Chí Tân suy nghĩ một chút, vò đầu: "Hình như đúng là không thể!" Những chuyện này, biểu ca quen gạt tất cả mọi người! Cao Chí Tân vẫn luôn cảm thấy, mình là người tài vẻ ngoài đần độn, một người thông minh tuyệt đỉnh, nhưng tại sao những người này không nhìn thấy được bản chất đó của y!
Lại đem chuyện kể một chút, y cảm khái nói: "Việc đời, luôn là vô thường."
"Tiểu Hầu gia, trưởng công chúa đã tới!" Bất Nhị âm thanh ở ngoài cửa vang lên.
Lục Hàn quay đầu lại nhìn Thôi Ngọc, Thôi Ngọc nhanh chóng đi ra ngoài, Cao Chí Tân nhìn người này"Vèo" một cái đã không có, cũng cảm khái. Thật ra thì võ nghệ của y cũng không phải là yếu đến không thể nhìn! Nhưng mỗi lần vẫn bị những người trước mắt này kinh động đến. Tựu giống như, y cổ họng cất ra lời trách móc xỉ vả, cảm thấy mình thật là tài tình. Người ta. . . . . . Xoạch. . . . . . Dễ dàng liền thi Trạng Nguyên! Loại tâm tình này, người khác không thể lý giải!
Cao Chí Tân tháng giêng ăn năn hối hận đâu rồi, chỉ nghe thấy tiếng cửa mở, vinh hoa trưởng công chúa đẩy cửa cảm giác một trận gió, bà oán giận nói: "Trời lạnh như vậy, tại sao lại mở cửa sổ. Ngươi là ghét bỏ thân thể ngươi quá tốt phải không? Ta nói với ngươi, lúc còn trẻ không chú ý, lớn tuổi, cho ngươi thua thiệt. Không có chút nào học cha ngươi, cả ngày kim quý mình!"
Lục Hàn mỉm cười đi tới bên cạnh vinh hoa trưởng công chúa, đỡ cánh tay của nàng đi vào trong, trưởng công chúa lườm y một cái: "Ngươi cho ta đã già tám mươi tuổi, còn cần đỡ." Lời tuy nói như thế, nhưng nụ cười trên mặt cũng không giấu được.
Cao Chí Tân cũng là có nhãn lực độc đáo, lập tức thì đóng cửa sổ, châm trà cho trưởng công chúa, "Mợ, uống trà uống trà!"
Trưởng công chúa nhìn Cao Chí Tân, mặt lạnh hỏi "Ngươi đừng ở chỗ này cho ta giả bộ ngoan! Ngươi nói cho ta, tại sao muốn điều tra Lâm quý phi!" Trưởng công chúa mặc dù là hỏi Cao Chí Tân, nhưng tầm mắt lại quét Lục Hàn, rõ ràng là biết được, chuyện như vậy là chủ ý của Lục Hàn. Nghĩ đến cũng đúng, Cao Chí Tân người này nơi nào sẽ vô duyên vô cố điều tra người này. Còn không phải là bị Lục Hàn sai khiến!
Cao Chí Tân vò đầu, bày ra một bộ mặt đánh chết cũng không thừa nhận: "Không có! Cháu không có! Người hiểu lầm cháu! Cháu nhàn rỗi không chuyện gì làm nên muốn điều tra y!"
Trưởng công chúa ha ha cười lạnh, đã cảm thấy người này quả nhiên là đầu óc không được, cho bà là đứa ngốc sao! Nếu như không phải biết thật, bà làm sao sẽ hỏi.
Cao Chí Tân co rúm lại một chút, tiếp tục nói: "Cháu. . . . . . Cháu thật sự không có!" Còn mạnh miệng!
Lục Hàn nhìn cái nét mặt này của y, nhịn không được bật cười, y nói: "Chí Tân, ngươi đi ra ngoài trước đi."
Cao Chí Tân nghe lập tức liền vọt ra ngoài, tốc độ nhanh nhất có thể. Trưởng công chúa hừ lạnh một chút, nhìn chằm chằm Lục Hàn, chậm rãi hỏi "Hàn Mộc, ngươi nói với cho ta, tại sao muốn điều tra Lâm quý phi! Ta cho là, các ngươi cũng không có tiếp xúc, cũng không cần biết!"
Trưởng công chúa mặc dù nhìn nghiêm nghị, nhưng mà đối với đứa con trai này cũng không phải như thế. Nghiêm túc như vậy, ngược lại hiếm thấy!
Lục Hàn đứng dậy xoa bóp bả vai cho trưởng công chúa, nói: "Thật ra thì cũng không phải là không có chuyện, con bảo Cao Chí Tân điều tra chuyện khác thời điểm liên quan đến một chút, có điều người yên tâm, chuyện Lâm quý phi cùng chúng con không liên quan, cn sẽ không xen vào việc của người khác đâu! Có điều mẫu thân, con nghe nói, người cùng Lâm quý phi năm đó quan hệ cực tốt?"
Thật ra thì trưởng công chúa cùng Lâm quý phi, cũng coi là bằng tuổi rnhau, trưởng công chúa cũng không cùng những cô nương hậu cung có nhiều dính dáng, nhưng là cùng Lâm quý phi ngược lại là ngoại lệ rồi!
Trưởng công chúa vẻ mặt biến ảo một chút, nói: "Cũng không có gì để nói, người chết cũng đã chết! Ngươi dù muốn điều tra cái gì, ta đều không hy vọng ngươi quấy nhiễu bà ấy. Năm đó lúc bà ấy chết khắp người đều là nước dơ, thật vất vả mọi người đã quên đi chuyện này, ta không hy vọng đem chuyện lật lại, ngươi nên biết, mẫu thân vẫn luôn rất thương ngươi, cũng cho phép ngươi làm bất cứ chuyện gì. Nhưng là mỗi người đều có chuyện mình không muốn nói, cũng có thứ làm khó mình. Chuyện Lâm quý phi, mẫu thân thật không muốn nói nhiều, thật ra thì nói thì như thế nào chứ? Người cũng đã chết rồi, cũng không thể sửa lại án xử sai. Lời nói khó nghe, sửa lại án xử sai thì như thế nào, người rốt cuộc đã chết!"
Trưởng công chúa nghĩ đến chuyện năm đó, cảm thấy như nhẹn ở cổ họng, có lúc có một số việc nhỏ, ngươi biết rõ ràng là sai, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn chuyện xảy ra, không có một chút năng lực đi thay đổi kết quả kia. Hôm nay đã vật đổi sao dời, bọn họ dù là có nhiều ý tưởng hơn, thì có ích lợi gì. Người, tóm lại đã chết! Đáng chết, không đáng chết, tất cả mọi người đều chết!
Lục Hàn nhìn ra được đau thương trong mắt mẫu thân, bà trước sau như một đều là trạng thái Thiết Nương Tử, chưa bao giờ từng yếu đuối như thế, đi tới trước người mẫu thân, y ngồi xổm xuống cầm tay trưởng công chúa, "Mẫu thân không cần nghĩ quá nhiều. Con không hỏi nhiều, thật ra thì chuyện như vậy vốn là trong lúc vô tình can thiệp vào. chuyện tình Lâm quý phi, con sẽ không nói nữa!"
Mặc dù Lục Hàn vẫn luôn rất muốn tra rõ chân tướng, nhưng nếu như chuyện này sẽ làm trưởng công chúa không thoải mái, như vậy y nhất định sẽ không làm.
Trưởng công chúa cũng biết phản ứng của mình có chút rất kịch liệt, bình tĩnh tâm tình một chút, bà nghiêm túc nói: "Chuyện như vậy bỏ qua là được."
Lục Hàn ừ một tiếng, không có nói nhiều hơn.
Trưởng công chúa nhớ y năm đó còn ở trong tã lót, mà bây giờ đã là nam nhi Ngọc Thụ Chi Lan, trong lòng có chút chua xót, mím môi một cái, bà nhìn Lục Hàn nói: "Hàn Mộc hôm nay có thể xuất sắc như vậy, mẫu thân rất vui mừng."
Lục Hàn nở nụ cười, trêu ghẹo nói: "Mẫu thân sao hôm nay cảm khái như vậy. Cũng không phải giống như người thường ngày!"
Trưởng công chúa suy nghĩ một chút, cũng cười. Hai mẹ con vừa lời ong tiếng ve mấy câu, trưởng công chúa rời khỏi lầu các của Lục Hàn, Lục Hàn vẫn thích ở tại tòa lầu này, cảm thấy thoải mái, trưởng công chúa cũng theo tâm ý của y.
Đợi khi trở lại phòng của mình, vẫn là có mấy phần mất hồn, Trung Dũng Hầu thấy bà trở về, vội vàng đón tiến lên, "Nhưng là đã xảy ra chuyện gì rồi hả?" Nếu không sắc mặt sao lại kém như vậy!
Trưởng công chúa ở trước mặt phu quân mình không còn cần giả bọ! Bà cắn môi, chậm rãi nói: "Lục ca, Hàn Mộc. . . . . . Hình như là phát hiện ra cái gì!"
Một giọt lệ cứ như vậy rơi xuống, hoàn toàn không phải trưởng công chúa trong ngày thường tỉnh táo cao quý, thật chặt siết quả đấm, bà yếu ớt nói: "Làm thế nào! Nếu như Hàn Mộc thật biết. Chúng ta không phải cha mẹ ruột của y thì sẽ mất đi y!"
Trung Dũng Hầu đem công chúa ôm vào lòng, an ủi: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, nàng không phải lo lắng, nhất định không có vấn đề! Đừng nói Hàn Mộc còn không biết, dù là biết cái gì, y cũng sẽ không rời đi khỏi chúng ta, y là con của chúng ta, tình cảm nhiều năm như vậy, làm sao là giả! Nàng đừng kích động như vậy, nàng càng kích động, Hàn Mộc càng hoài nghi, có lẽ. . . . . . Y căn bản cái gì cũng không biết!"
Trung Dũng Hầu ôn tồn an ủi, trong ngày thường mặc dù trưởng công chúa như hết sức nghiêm nghị, nhưng chuyện phu thê hai người, người khác làm sao biết được!
Trưởng công chúa lắc đầu, bà khẳng định: "Hàn Mộc nhất định là đã hoài nghi cái gì! Y là con trai của thiếp, thiếp nuôi con trai thiếp của 19 năm, tính tình y thế nào, thói quen của y, thiếp đều biết! Nếu như không phải hoài nghi, y tại sao muốn điều tra những thứ kia. Cả nhà Hạnh Tú, bọn họ bởi vì Mạnh Như Ý đã chết cả rồi, thiếp không thể để cho Hàn Mộc của thiếp lại xảy ra chuyện, thiếp tình nguyện y cái gì cũng không biết, an phận làm một Tiểu Hầu cao quý! Lục ca, chúng ta chỉ có duy nhất một đứa con trai, thiếp không thể để cho Hàn Mộc xảy ra chuyện! Nếu như chuyện thật sự bị vạch trần, theo tính tình của phụ hoàng yêu thương Hàn Mộc, khó bảo toàn sẽ không để cho Hàn Mộc khai ra sát cơ. Bọn họ bây giờ đều là cữu cữu tốt của Hàn Mộc, nhưng nếu như biết được sựu thật rồi, nếu như Hàn Mộc uy hiếp được địa vịcủa bọn họ thì sao!" Trưởng công chúa càng nói càng lo lắng, có điều cũng là hung ác: "Chuyện lần này, chưa chắc thì không có người biết cái gì, đã như vậy. Để thiếp xử lý xong tất cả bọn họ!"
Trưởng công chúa cho tới bây giờ không phải là cô nương ôn thuận gì, nói tới chỗ này, sắc mặt lạnh xuống.
Trung Dũng Hầu thấy bà như vậy, nghiêm túc: "Chuyện này, nàng không được lỗ mãng, nàng phải biết, Hàn Mộc là nhi tử của nàng, mấy người kia tất cả đều là huynh đệ của nàng. Nếu như thật tra được bọn họ! Nàng nhìn chằm chằm người khác, người khác cũng sẽ nhìn cửa nhà ta chằm chằm! Có một số việc nhỏ, chúng ta phải từ từ lên kế hoạch, nàng phải nghe ta! Hàn Mộc ở đâu, không muốn nói cái gì nữa! Y là đứa bé thế nào nàng và ta đều biết, chuyện gì khiến nàng không vui, y sẽ không tiếp tục làm!"
Năm đó thời điểm trưởng công chúa mang binh bị thương thương tổn ở bụng, cả đời này cũng không thể có con, chuyện này, người biết cơ hồ không có. Trung Dũng Hầu tỉ mỉ suy nghĩ, có thể biết chuyện năm đó, đến tột cùng còn có người nào. Chuyện Lục Hàn không phải nhi tử của bọn họ, y quả quyết không thể để cho người khác biết! Mặc dù nhìn ông đối với đứa con trai này quản thúc không nhiều lắm, cũng không ở nhà, nhưng không ai biết tình cảm của ông đối với Hàn Mộc, phu thê bọn họ nhận nuôi từ khi Hàn Mộc còn là hài nhi, từ khi y kêu khóc đòi ăn đến một chút xíu lớn lên, không có ai có thể ly gián tình cảm của bọn họ!
"Chuyện của Hàn Mộc, để ta xử lý, nàng đừng tổn thương hòa khí giữa huynh đệ."
Trưởng công chúa gật đầu. Trung Dũng Hầu nhất phái nho nhã, nhưng nếu như lúc này có người nhìn thấy ông, sợ là cũng sẽ kinh ngạc, chỉ cảm thấy, ông cùng với Lục Hàn Mộc quả nhiên là phụ tử, đều là loại trên mặt mang nét cười, nhưng lại là người xuống tay hung ác! Nếu như nói có cái gì khác, vậy chỉ có thể nói, Trung Dũng Hầu là phong độ nho nhã của người trí thức, vả lại người hiền lành. Mà Lục Hàn là hết sức trong sáng quý khí! Mang theo nhàn nhạt xa cách! Nhưng rất lâu, ngược lại trăm sông đổ về một biển rồi!
"Không người nào có thể đem Hàn Mộc từ bên người chúng ta cướp đi, cũng không có ai có thể tổn thương con trai của chúng ta!" Chuyệ sát thủ, ông quả quyết không biết cái này sao thôi!
Trưởng công chúa tán thành, "Thiếp ngược lại thật ra muốn nhìn một chút, đến tột cùng là người nào lòng dạ ác độc như vậy, Hàn Mộc có thể cản đường bọn họ."
Mà lúc này, Sở tướng quân phủ cũng đèn sáng rỡ, Sở lão tướng quân ngồi ở thư phòng, rơi vào trầm tư, ông thật ra thì cũng hết sức làm khó, đã cùng phủ tướng quân nói hay lắm, Hòa Chân sẽ gả đi, nhưng khi nhìn bộ dạng Hòa Chân bây giờ, rõ ràng chính là chỉ biết thêu dệt chuyện! Nếu như thật gả đi, sợ là sẽ thêm thù. Ông dù không thích hôn sự này, nhưng lại không muốn trở thành kẻ thù, nếu như Hòa Chân gả đi, sợ là sẽ cho Sở gia bọn họ thêm phiền toái, nếu như nói trợ lực, ngược lại không nhìn thấy! Sở lão tướng quân ngồi ở thư phòng, càng rơi vào trầm tư. Mà Sở gia mấy nhi tử cũng đứng ở thư phòng, không nói, bọn họ ai không biết Hòa Chân làm chuyện tốt gì, hôm nay Hòa Chân có thể đối phó Hòa Linh, ngày khác chưa chắc thì không thể đối phó nữ nhi của bọn bọ, cái này cùng tiểu đả tiểu nháo khác nhau, giết người! Đây chính là đại thù, nếu như chuyện như vậy thành, lại bị truyền ra ngoài, bọn họ không thể tưởng tượng, sẽ cho Sở gia tạo thành bao nhiêu khốn nhiễu! Dù sao, nàng còn là người Sở gia! Kể từ đó, mọi người đều là trong lòng sinh ra giận, một cô nương như vậy, thật là lòng dạ rắn bò cạp! Nếu nói có người không nghĩ như vậy, thì chính là Sở nhị gia rồi, Sở nhị gia cúi đầu, ông biết được Hòa Chân mắc phải lỗi lớn, nhưng theo ý ông, vừa không có cái gì, tóm lại người không có chết không phải sao!
"Chuyện này của Hòa Chân, các ngươi thấy thế nào!" Sở lão tướng quân rốt cuộc ngẩng đầu lên.
Mọi người đều không nói, lúc này nói quá nhiều cũng là vô dụng, Sở lão tướng quân thấy vậy, càng cảm thấy mấy nhi tử không lên được trên mặt bàn, thở dài một tiếng, nói: "Ta lớn tuổi như vậy, lại không trông cậy được vào các ngươi, cái Sở gia này, nơi nào còn có thể có tương lai tốt hơn!"
Mấy huynh đệ lập tức cùng quỳ rồi xuống, có điều lúc này, câu hỏi như vậy, bọn họ làm sao có thể trả lời, dù là nói, cũng là đắc tội lão Nhị, cần gì chứ! Bọn họ những thứ bảng cửu chương này, hoàn toàn đều rơi vào trong mắt Sở lão tướng quân, ông không có do dự chút nào, bảo Thôi tổng quản đến chỗ mấy tiểu bối kêu tới đây. Mấy người vừa vào cửa chỉ thấy phụ thân của mình quỳ, cũng quỳ xuống theo!
Sở lão tướng quân nhìn tất cả tôn nhi trong nhà, hỏi "Chuyện lần này, các ngươi cùng ta nói thử! Cách nhìn của bản thân mình!"
Tất cả mọi người trầm mặc xuống, trong lúc nhất thời, gian phòng càng im lặng. Mà bọn họ im lặng cũng càng khiến Sở lão tướng quân hỏa khí lên cao. Không biết sao, ông lại đột nhiên nghĩ tới Hòa Linh, nàng nói, Sở gia mấy đời cha nhi, không thể chống đỡ cục diện, hiện nay nhìn, quả nhiên là như thế!
"Tổ phụ!" Ngược lại Trí Ninh, lên tiếng trước nhất, ông giật mình ngẩng đầu, ngẩng nhìn Sở lão tướng quân: "Phái người giết tỷ tỷ cháu, chính là cừu nhân không đội trời chung của cháu, dù người hôm nay bỏ qua nàng ta, như vậy ngày khác, chỉ cần cháu còn sống, chỉ cần nàng ta còn sống, cháu tất nhiên muốn giết nàng!"
"Trí Ninh!" Sở Kỳ không ngờ con trai mình sẽ nói ra như vậy, lập tức quát bảo ngưng lại, nhưng rất dễ nhận thấy, Trí Ninh cũng không có nghe, "Nếu nàng ta chứa lòng dạ ác độc, cũng không cần oán hận chúng ta trả thù, cháu nghĩ, coi như tổ phụ cùng Nhị bá phụ không thể hiểu cử chỉ của cháu, cũng nên hiểu. Hiểu tình cảm của cháu đối với người thân của mình, nếu như có người đối với mọi người như vậy, cháu cũng như thế sẽ như thế!"
Mặc dù lời nói này hết sức võ đoán, cũng có mấy phần không khéo léo, nhưng là Sở lão tướng quân lại xem xét cẩn thận gật đầu một cái, vô độc bất trượng phu, bây giờ nhìn lại, tuổi còn nhỏ, ngược lại có thể tài bồi!
Những hành động nhỏ vô tình của y hoàn toàn nhìn thấy trong mắt những người cố ý. Trí An thấy, cũng ngẩng đầu nói: "Tổ phụ, cháu có chuyện muốn nói!"
Sở lão tướng quân nhìn về phía hai tôn tử, Trí An rất nhanh phản ứng kịp, y cao giọng nói: "Cháu cũng nhìn lời khai Phương Khải Sơn, hắn nói qua, lần ám sát này chuyện Linh tỷ nhi, Hòa Chân vốn là cùng Tạ Nhị gia thương lượng qua, nói là phủ Thừa Tướng hết sức chán ghét Linh tỷ nhi, cháu muốn, chúng ta có thể nhờ vào chuyện này làm chút gì đó! Không có đạo lý chuyện này chúng ta phải gánh chịu!"
Y thật ra thì vốn là ở trong phòng cẩn thận cân nhắc qua những thứ này, có điều không dám nói, nhưng bây giờ Trí Ninh bắt đầu, y cũng dọ thám biết ý tứ của tổ phụ, vì vậy ngược lại có thể đem lấy ý nghĩ của chính mình nói ra! Y vừa nói như vậy, Sở lão tướng quân ánh mắt sáng lên, thật ra thì điểm này cũng là suy nghĩ của ông, cho nên không lập tức nói ngay, vì chính là thử dò xét những người này, xem bọn họ ai có thể nghĩ đến điểm này, thật ra thì điểm này mọi người không phải không ngờ, có điều nghĩ đến, cũng không dám nói ra! Mà bây giờ, Trí An chính là người nói ra được!
"Chỉ cần Hòa Chân vu khống Tạ Nhị gia cùng với nàng ta từng nói qua, chính là dù không có chứng cớ, chúng ta cũng có thể vu khống." Trí An suy nghĩ một chút, nói: "Dù sao, thì Linh tỷ nhi cùng phủ Thừa Tướng náo qua không chỉ một lần, không có chứng cớ, chỉ cần chúng ta vu khống, lời người đáng sợ, bọn họ cũng không thoát khỏi liên quan! Cháu nghĩ, Tạ Thừa Tướng sẽ chú ý đến!"
Trí An nói như vậy, thật ra thì rất không đạo đức, nhưng trong lòng Sở lão tướng quân rất hài lòng, có điều trên mặt ông không nhắc tới, cứ như vậy trầm mặc nhìn Trí An. Tâm tư Trí An có chút đoán không ra, trên mặt hay làm bộ như bình tĩnh! Nhưng y bình tĩnh, có người cũng không bình tĩnh, người này không phải Sở nhị gia, hẳn là Sở Trí Tín, Sở Trí Tín vẫn luôn cảm thấy, mình coi như là hão hữu chí giao của Tạ Du Vân, nghe được Sở Trí Tín tính kế phủ Thừa Tướng, cực hận, căm tức nói: "Trí An, cái đồ tiểu nhân cạy miệng chai này! Chuyện như vậy cùng phủ Thừa Tướng có quan hệ gì, cái người này không phải hại phủ Thừa Tướng sao! Cẩn Chi huynh cùng chúng ta đều là đồng song, chung sống hết sức hữu nghị, ngươi hẳn là như thế, quả nhiên đại ca ta đây không có dạy dỗ tốt ngươi!"
Trí Tín chỉ cảm thấy Trí An không hiền hậu, tức giận vô cùng. Nhìn y như vậy nhảy ra ngoài, Trí An ngược lại lập tức liền hài lòng, y vốn là vẫn cảm thấy nói như vậy không được, cũng không biết tổ phụ là thái độ gì, nhưng Trí Tín như vậy, y thuận thế nghĩa chánh ngôn từ nói: "Đệ hiểu biết rõ chính mình nói đúng hay không đúng, nhưng đại nghĩa trước mặt, danh tiếng cá nhân ta lại cho là cái gì! Ở trước mặt Sở gia, cá nhân ta danh tiếng càng thêm không coi vào đâu! Nếu như không đem phủ Thừa Tướng kéo xuống, chuyện như vậy làm thế nào để xong việc! Phải biết, Trí Ninh dẫn người lúc trở lại, cũng không phải là không ai biết! Chuyện tóm lại là muốn truyền đi, chẳng lẽ muốn cho người nói, chúng ta Sở phủ Tứ Tiểu Thư là một cô nương lòng dạ rắn rết muốn hại tính mạng tỷ muội mình? Nếu như như vậy, Sở gia những cô nương khác còn gả đi ra ngoài được sao? Ta cũng là vì mọi người suy tính, không riêng gì vì Hòa Ngọc, cũng là vì Hòa Linh, cũng là vì Hòa Tuyết!"
Trí Tín giận: "Đừng nhắc tới Hòa Linh, Hòa Linh là người tốt sao? Ngươi cho là ta không nhìn thấy, ngươi xem một chút Phương Khải Sơn, y Tam Hồn Thất Phách đều muốn bị hù sợ, cô nương hung tàn như vậy, cũng sẽ không cho Sở gia chúng ta mất mặt sao! Ngươi. . . . . . A!"
Trí Ninh đến tột cùng trực tiếp đưa tay nắm nghiên mực trên bàn, trực tiếp đập đến trên ngừi của Sở Trí Tín, y tức giận: "Uổng phí ngươi chính là trưởng tôn trong nhà, uổng phí ngươi chính là ca ca của chúng ta, chẳng lẽ làm huynh trưởng, ngươi chính là đối với chúng ta như vậy sao! Đại ca, kính trọng ngươi, là bởi vì ngươi lớn tuổi hơn, nhưng nếu như chỉ lớn về vóc dáng mà trí tuệ không phát triển, không để ý Sở gia, không để ý huynh muội chúng ta, như vậy ngươi còn nói là đại ca gì!"
"Trí Ninh!" Sở Kỳ nhìn chuyện huyên náo không thể tách rời ra, trách cứ y, "Cùng trưởng bối nói chuyện đang hoàng chút!"
Trí Ninh cười lạnh: "Trưởng bối? Y tính là cái gì trưởng bối, trưởng bối là tổ phụ, là bá phụ, là người, y nếu không có dáng dấp huynh trương, con cần gì phải kính trọng y!"
Sở lão tướng quân nhìn những tiểu bối bọn họ nháo thành một đoàn, lại nhìn mặt Trí Tín đều là máu, càng cảm thấy trưởng tôn này, thật sự để cho ông thất vọng!
Trí An có trình độ, Trí Ninh cũng có thể gọi là nghé con không sợ cọp, nhưng nhìn Trí Tín, hẳn là hoàn toàn không có ưu điểm gì, lúc này còn nghĩ cho người ngoài, hoàn toàn không đem Sở gia đặt ở nơi quan trọng nhất, như vậy thật sự là khiến cho trong lòng ông không thoải mái, đối với trưởng tôn này, y vẫn luôn kì vọng cực cao, nhưng bây giờ nhìn, rõ ràng không phải như thế!
"Tốt lắm! Trí Tín, ngươi trở về phòng hảo hảo băng bó một chút, Trí Ninh làm không đúng, nhưng ngươi cũng không xem xét lại! Hòa Linh là người bị hại, ngươi không thể đi ra ngoài vì muội muội mình ra mặt còn phải bố trí nàng như vậy, thật là không có khí độ của huynh trưởng. Đây cũng không phải là lần đầu tiên, nếu như ngươi cảm thấy phủ Thừa Tướng cùng ngươi càng thân cận, ngươi đi phủ Thừa Tướng ở, cần gì ở lại Sở gia." Giọng nói lạnh lùng, nhưng là cũng là nghiêm trọng nhất tố cáo.
Trí Tín lập tức bị nghẹn ở. . . . .
Cao Chí Tân nói: "Những thứ khác đệ không có tra được cái gì, có điều khối ngọc này, nhất định là của Mai gia. Đệ còn hỏi một chút chuyện năm đó, có điều tất cả mọi người đều nói không biết rõ ràng, chẳng qua đệ cảm thấy, chuyện của Mai gia hình như có chút quỷ dị. A đúng rồi, nghĩ đến các huynh không biết, năm đó Mạnh Như Ý có một khuê trung mật hữu quan hệ cực tốt, các huynh đoán là ai, là Lâm quý phi! Chính là người bởi vì Vu Cổ (Phù thủy) án bị ban chết Lâm quý phi."
Ai ai cũng biết, vinh hoa trưởng công chúa cùng Lâm quý phi quan hệ cực tốt, năm đó trưởng công chúa bên ngoài du lịch, Thiên gia giải quyết dứt khoát giết cả nhà Lâm quý phi, cũng là một trong những nguyên do tạo thành hậu kỳ trưởng công chúa cùng Thiên gia quan hệ lạnh nhạt. Lục Hàn cảm thấy, hình như đầu mối càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng loạn, dính dấp trong đó người cũng nhiều hơn. Nhưng ngay cả như thế, y lại lại cảm thấy, chỉ thiếu một cái đầu mối chính rồi, nếu như có đầu mối chính, như vậy có lẽ có thể đem tất cả đầu mối cùng người và vật gôm lại cùng một chỗ.
"Được rồi, bước kế tiếp, ngươi giao cho Thôi Ngọc điều tra, nếu như để ngươi đi, sợ sẽ làm cho người ta để mắt, mặc kệ là Mai gia hay là Lâm quý phi, chuyện của bọn họ cũng không muốn quản nhiều rồi." Lục Hàn quyết định thật nhanh.
Cao Chí Tân cũng không cải cọ, gật đầu đồng ý. Y mặc dù đầu óc không phải sang suốt lại có chút ngốc bạch ngọt (ngây ngô, đơn thuần), nhưng chuyện lớn vẫn chưa bao giờ xảy ra sự cố, mà người bên cạnh Lục Hàn, trừ Thôi Ngọc, chính là y.
"Bước kế tiếp, ngươi điều tra một tổ chức sát thủ ám sát ta, ta muốn biết đến tột cùng là người nào làm!"
Cao Chí Tân nhắc tới chuyện này, tức giận hơn, gật đầu nói: "Đừng để cho đệ bắt được hắn, một khi để cho đệ tra được là thằng nhóc nào, ta sẽ lột da hắn." Hai người cùng nhau lớn lên, tình cảm cực tốt, nghĩ đến có người làm ra chuyện hạ lưu như vậy, y liền hận không thể đâm chết cái đồ đáng chết đó. Có điều. . . . . . Cao Chí Tân ngược lại nhớ tới một chuyện khác, "Đúng rồi biểu ca, thật ra thì nếu như nói Lâm quý phi, đệ cảm thấy được mợ phải biết chứ! Bà cùng Lâm quý phi tình cảm cực tốt!"
Lục Hàn bất đắc dĩ nhìn Cao Chí Tân, mỉm cười hỏi "Ngươi cảm thấy, ta có thể đi hỏi sao?"
Cao Chí Tân suy nghĩ một chút, vò đầu: "Hình như đúng là không thể!" Những chuyện này, biểu ca quen gạt tất cả mọi người! Cao Chí Tân vẫn luôn cảm thấy, mình là người tài vẻ ngoài đần độn, một người thông minh tuyệt đỉnh, nhưng tại sao những người này không nhìn thấy được bản chất đó của y!
Lại đem chuyện kể một chút, y cảm khái nói: "Việc đời, luôn là vô thường."
"Tiểu Hầu gia, trưởng công chúa đã tới!" Bất Nhị âm thanh ở ngoài cửa vang lên.
Lục Hàn quay đầu lại nhìn Thôi Ngọc, Thôi Ngọc nhanh chóng đi ra ngoài, Cao Chí Tân nhìn người này"Vèo" một cái đã không có, cũng cảm khái. Thật ra thì võ nghệ của y cũng không phải là yếu đến không thể nhìn! Nhưng mỗi lần vẫn bị những người trước mắt này kinh động đến. Tựu giống như, y cổ họng cất ra lời trách móc xỉ vả, cảm thấy mình thật là tài tình. Người ta. . . . . . Xoạch. . . . . . Dễ dàng liền thi Trạng Nguyên! Loại tâm tình này, người khác không thể lý giải!
Cao Chí Tân tháng giêng ăn năn hối hận đâu rồi, chỉ nghe thấy tiếng cửa mở, vinh hoa trưởng công chúa đẩy cửa cảm giác một trận gió, bà oán giận nói: "Trời lạnh như vậy, tại sao lại mở cửa sổ. Ngươi là ghét bỏ thân thể ngươi quá tốt phải không? Ta nói với ngươi, lúc còn trẻ không chú ý, lớn tuổi, cho ngươi thua thiệt. Không có chút nào học cha ngươi, cả ngày kim quý mình!"
Lục Hàn mỉm cười đi tới bên cạnh vinh hoa trưởng công chúa, đỡ cánh tay của nàng đi vào trong, trưởng công chúa lườm y một cái: "Ngươi cho ta đã già tám mươi tuổi, còn cần đỡ." Lời tuy nói như thế, nhưng nụ cười trên mặt cũng không giấu được.
Cao Chí Tân cũng là có nhãn lực độc đáo, lập tức thì đóng cửa sổ, châm trà cho trưởng công chúa, "Mợ, uống trà uống trà!"
Trưởng công chúa nhìn Cao Chí Tân, mặt lạnh hỏi "Ngươi đừng ở chỗ này cho ta giả bộ ngoan! Ngươi nói cho ta, tại sao muốn điều tra Lâm quý phi!" Trưởng công chúa mặc dù là hỏi Cao Chí Tân, nhưng tầm mắt lại quét Lục Hàn, rõ ràng là biết được, chuyện như vậy là chủ ý của Lục Hàn. Nghĩ đến cũng đúng, Cao Chí Tân người này nơi nào sẽ vô duyên vô cố điều tra người này. Còn không phải là bị Lục Hàn sai khiến!
Cao Chí Tân vò đầu, bày ra một bộ mặt đánh chết cũng không thừa nhận: "Không có! Cháu không có! Người hiểu lầm cháu! Cháu nhàn rỗi không chuyện gì làm nên muốn điều tra y!"
Trưởng công chúa ha ha cười lạnh, đã cảm thấy người này quả nhiên là đầu óc không được, cho bà là đứa ngốc sao! Nếu như không phải biết thật, bà làm sao sẽ hỏi.
Cao Chí Tân co rúm lại một chút, tiếp tục nói: "Cháu. . . . . . Cháu thật sự không có!" Còn mạnh miệng!
Lục Hàn nhìn cái nét mặt này của y, nhịn không được bật cười, y nói: "Chí Tân, ngươi đi ra ngoài trước đi."
Cao Chí Tân nghe lập tức liền vọt ra ngoài, tốc độ nhanh nhất có thể. Trưởng công chúa hừ lạnh một chút, nhìn chằm chằm Lục Hàn, chậm rãi hỏi "Hàn Mộc, ngươi nói với cho ta, tại sao muốn điều tra Lâm quý phi! Ta cho là, các ngươi cũng không có tiếp xúc, cũng không cần biết!"
Trưởng công chúa mặc dù nhìn nghiêm nghị, nhưng mà đối với đứa con trai này cũng không phải như thế. Nghiêm túc như vậy, ngược lại hiếm thấy!
Lục Hàn đứng dậy xoa bóp bả vai cho trưởng công chúa, nói: "Thật ra thì cũng không phải là không có chuyện, con bảo Cao Chí Tân điều tra chuyện khác thời điểm liên quan đến một chút, có điều người yên tâm, chuyện Lâm quý phi cùng chúng con không liên quan, cn sẽ không xen vào việc của người khác đâu! Có điều mẫu thân, con nghe nói, người cùng Lâm quý phi năm đó quan hệ cực tốt?"
Thật ra thì trưởng công chúa cùng Lâm quý phi, cũng coi là bằng tuổi rnhau, trưởng công chúa cũng không cùng những cô nương hậu cung có nhiều dính dáng, nhưng là cùng Lâm quý phi ngược lại là ngoại lệ rồi!
Trưởng công chúa vẻ mặt biến ảo một chút, nói: "Cũng không có gì để nói, người chết cũng đã chết! Ngươi dù muốn điều tra cái gì, ta đều không hy vọng ngươi quấy nhiễu bà ấy. Năm đó lúc bà ấy chết khắp người đều là nước dơ, thật vất vả mọi người đã quên đi chuyện này, ta không hy vọng đem chuyện lật lại, ngươi nên biết, mẫu thân vẫn luôn rất thương ngươi, cũng cho phép ngươi làm bất cứ chuyện gì. Nhưng là mỗi người đều có chuyện mình không muốn nói, cũng có thứ làm khó mình. Chuyện Lâm quý phi, mẫu thân thật không muốn nói nhiều, thật ra thì nói thì như thế nào chứ? Người cũng đã chết rồi, cũng không thể sửa lại án xử sai. Lời nói khó nghe, sửa lại án xử sai thì như thế nào, người rốt cuộc đã chết!"
Trưởng công chúa nghĩ đến chuyện năm đó, cảm thấy như nhẹn ở cổ họng, có lúc có một số việc nhỏ, ngươi biết rõ ràng là sai, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn chuyện xảy ra, không có một chút năng lực đi thay đổi kết quả kia. Hôm nay đã vật đổi sao dời, bọn họ dù là có nhiều ý tưởng hơn, thì có ích lợi gì. Người, tóm lại đã chết! Đáng chết, không đáng chết, tất cả mọi người đều chết!
Lục Hàn nhìn ra được đau thương trong mắt mẫu thân, bà trước sau như một đều là trạng thái Thiết Nương Tử, chưa bao giờ từng yếu đuối như thế, đi tới trước người mẫu thân, y ngồi xổm xuống cầm tay trưởng công chúa, "Mẫu thân không cần nghĩ quá nhiều. Con không hỏi nhiều, thật ra thì chuyện như vậy vốn là trong lúc vô tình can thiệp vào. chuyện tình Lâm quý phi, con sẽ không nói nữa!"
Mặc dù Lục Hàn vẫn luôn rất muốn tra rõ chân tướng, nhưng nếu như chuyện này sẽ làm trưởng công chúa không thoải mái, như vậy y nhất định sẽ không làm.
Trưởng công chúa cũng biết phản ứng của mình có chút rất kịch liệt, bình tĩnh tâm tình một chút, bà nghiêm túc nói: "Chuyện như vậy bỏ qua là được."
Lục Hàn ừ một tiếng, không có nói nhiều hơn.
Trưởng công chúa nhớ y năm đó còn ở trong tã lót, mà bây giờ đã là nam nhi Ngọc Thụ Chi Lan, trong lòng có chút chua xót, mím môi một cái, bà nhìn Lục Hàn nói: "Hàn Mộc hôm nay có thể xuất sắc như vậy, mẫu thân rất vui mừng."
Lục Hàn nở nụ cười, trêu ghẹo nói: "Mẫu thân sao hôm nay cảm khái như vậy. Cũng không phải giống như người thường ngày!"
Trưởng công chúa suy nghĩ một chút, cũng cười. Hai mẹ con vừa lời ong tiếng ve mấy câu, trưởng công chúa rời khỏi lầu các của Lục Hàn, Lục Hàn vẫn thích ở tại tòa lầu này, cảm thấy thoải mái, trưởng công chúa cũng theo tâm ý của y.
Đợi khi trở lại phòng của mình, vẫn là có mấy phần mất hồn, Trung Dũng Hầu thấy bà trở về, vội vàng đón tiến lên, "Nhưng là đã xảy ra chuyện gì rồi hả?" Nếu không sắc mặt sao lại kém như vậy!
Trưởng công chúa ở trước mặt phu quân mình không còn cần giả bọ! Bà cắn môi, chậm rãi nói: "Lục ca, Hàn Mộc. . . . . . Hình như là phát hiện ra cái gì!"
Một giọt lệ cứ như vậy rơi xuống, hoàn toàn không phải trưởng công chúa trong ngày thường tỉnh táo cao quý, thật chặt siết quả đấm, bà yếu ớt nói: "Làm thế nào! Nếu như Hàn Mộc thật biết. Chúng ta không phải cha mẹ ruột của y thì sẽ mất đi y!"
Trung Dũng Hầu đem công chúa ôm vào lòng, an ủi: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, nàng không phải lo lắng, nhất định không có vấn đề! Đừng nói Hàn Mộc còn không biết, dù là biết cái gì, y cũng sẽ không rời đi khỏi chúng ta, y là con của chúng ta, tình cảm nhiều năm như vậy, làm sao là giả! Nàng đừng kích động như vậy, nàng càng kích động, Hàn Mộc càng hoài nghi, có lẽ. . . . . . Y căn bản cái gì cũng không biết!"
Trung Dũng Hầu ôn tồn an ủi, trong ngày thường mặc dù trưởng công chúa như hết sức nghiêm nghị, nhưng chuyện phu thê hai người, người khác làm sao biết được!
Trưởng công chúa lắc đầu, bà khẳng định: "Hàn Mộc nhất định là đã hoài nghi cái gì! Y là con trai của thiếp, thiếp nuôi con trai thiếp của 19 năm, tính tình y thế nào, thói quen của y, thiếp đều biết! Nếu như không phải hoài nghi, y tại sao muốn điều tra những thứ kia. Cả nhà Hạnh Tú, bọn họ bởi vì Mạnh Như Ý đã chết cả rồi, thiếp không thể để cho Hàn Mộc của thiếp lại xảy ra chuyện, thiếp tình nguyện y cái gì cũng không biết, an phận làm một Tiểu Hầu cao quý! Lục ca, chúng ta chỉ có duy nhất một đứa con trai, thiếp không thể để cho Hàn Mộc xảy ra chuyện! Nếu như chuyện thật sự bị vạch trần, theo tính tình của phụ hoàng yêu thương Hàn Mộc, khó bảo toàn sẽ không để cho Hàn Mộc khai ra sát cơ. Bọn họ bây giờ đều là cữu cữu tốt của Hàn Mộc, nhưng nếu như biết được sựu thật rồi, nếu như Hàn Mộc uy hiếp được địa vịcủa bọn họ thì sao!" Trưởng công chúa càng nói càng lo lắng, có điều cũng là hung ác: "Chuyện lần này, chưa chắc thì không có người biết cái gì, đã như vậy. Để thiếp xử lý xong tất cả bọn họ!"
Trưởng công chúa cho tới bây giờ không phải là cô nương ôn thuận gì, nói tới chỗ này, sắc mặt lạnh xuống.
Trung Dũng Hầu thấy bà như vậy, nghiêm túc: "Chuyện này, nàng không được lỗ mãng, nàng phải biết, Hàn Mộc là nhi tử của nàng, mấy người kia tất cả đều là huynh đệ của nàng. Nếu như thật tra được bọn họ! Nàng nhìn chằm chằm người khác, người khác cũng sẽ nhìn cửa nhà ta chằm chằm! Có một số việc nhỏ, chúng ta phải từ từ lên kế hoạch, nàng phải nghe ta! Hàn Mộc ở đâu, không muốn nói cái gì nữa! Y là đứa bé thế nào nàng và ta đều biết, chuyện gì khiến nàng không vui, y sẽ không tiếp tục làm!"
Năm đó thời điểm trưởng công chúa mang binh bị thương thương tổn ở bụng, cả đời này cũng không thể có con, chuyện này, người biết cơ hồ không có. Trung Dũng Hầu tỉ mỉ suy nghĩ, có thể biết chuyện năm đó, đến tột cùng còn có người nào. Chuyện Lục Hàn không phải nhi tử của bọn họ, y quả quyết không thể để cho người khác biết! Mặc dù nhìn ông đối với đứa con trai này quản thúc không nhiều lắm, cũng không ở nhà, nhưng không ai biết tình cảm của ông đối với Hàn Mộc, phu thê bọn họ nhận nuôi từ khi Hàn Mộc còn là hài nhi, từ khi y kêu khóc đòi ăn đến một chút xíu lớn lên, không có ai có thể ly gián tình cảm của bọn họ!
"Chuyện của Hàn Mộc, để ta xử lý, nàng đừng tổn thương hòa khí giữa huynh đệ."
Trưởng công chúa gật đầu. Trung Dũng Hầu nhất phái nho nhã, nhưng nếu như lúc này có người nhìn thấy ông, sợ là cũng sẽ kinh ngạc, chỉ cảm thấy, ông cùng với Lục Hàn Mộc quả nhiên là phụ tử, đều là loại trên mặt mang nét cười, nhưng lại là người xuống tay hung ác! Nếu như nói có cái gì khác, vậy chỉ có thể nói, Trung Dũng Hầu là phong độ nho nhã của người trí thức, vả lại người hiền lành. Mà Lục Hàn là hết sức trong sáng quý khí! Mang theo nhàn nhạt xa cách! Nhưng rất lâu, ngược lại trăm sông đổ về một biển rồi!
"Không người nào có thể đem Hàn Mộc từ bên người chúng ta cướp đi, cũng không có ai có thể tổn thương con trai của chúng ta!" Chuyệ sát thủ, ông quả quyết không biết cái này sao thôi!
Trưởng công chúa tán thành, "Thiếp ngược lại thật ra muốn nhìn một chút, đến tột cùng là người nào lòng dạ ác độc như vậy, Hàn Mộc có thể cản đường bọn họ."
Mà lúc này, Sở tướng quân phủ cũng đèn sáng rỡ, Sở lão tướng quân ngồi ở thư phòng, rơi vào trầm tư, ông thật ra thì cũng hết sức làm khó, đã cùng phủ tướng quân nói hay lắm, Hòa Chân sẽ gả đi, nhưng khi nhìn bộ dạng Hòa Chân bây giờ, rõ ràng chính là chỉ biết thêu dệt chuyện! Nếu như thật gả đi, sợ là sẽ thêm thù. Ông dù không thích hôn sự này, nhưng lại không muốn trở thành kẻ thù, nếu như Hòa Chân gả đi, sợ là sẽ cho Sở gia bọn họ thêm phiền toái, nếu như nói trợ lực, ngược lại không nhìn thấy! Sở lão tướng quân ngồi ở thư phòng, càng rơi vào trầm tư. Mà Sở gia mấy nhi tử cũng đứng ở thư phòng, không nói, bọn họ ai không biết Hòa Chân làm chuyện tốt gì, hôm nay Hòa Chân có thể đối phó Hòa Linh, ngày khác chưa chắc thì không thể đối phó nữ nhi của bọn bọ, cái này cùng tiểu đả tiểu nháo khác nhau, giết người! Đây chính là đại thù, nếu như chuyện như vậy thành, lại bị truyền ra ngoài, bọn họ không thể tưởng tượng, sẽ cho Sở gia tạo thành bao nhiêu khốn nhiễu! Dù sao, nàng còn là người Sở gia! Kể từ đó, mọi người đều là trong lòng sinh ra giận, một cô nương như vậy, thật là lòng dạ rắn bò cạp! Nếu nói có người không nghĩ như vậy, thì chính là Sở nhị gia rồi, Sở nhị gia cúi đầu, ông biết được Hòa Chân mắc phải lỗi lớn, nhưng theo ý ông, vừa không có cái gì, tóm lại người không có chết không phải sao!
"Chuyện này của Hòa Chân, các ngươi thấy thế nào!" Sở lão tướng quân rốt cuộc ngẩng đầu lên.
Mọi người đều không nói, lúc này nói quá nhiều cũng là vô dụng, Sở lão tướng quân thấy vậy, càng cảm thấy mấy nhi tử không lên được trên mặt bàn, thở dài một tiếng, nói: "Ta lớn tuổi như vậy, lại không trông cậy được vào các ngươi, cái Sở gia này, nơi nào còn có thể có tương lai tốt hơn!"
Mấy huynh đệ lập tức cùng quỳ rồi xuống, có điều lúc này, câu hỏi như vậy, bọn họ làm sao có thể trả lời, dù là nói, cũng là đắc tội lão Nhị, cần gì chứ! Bọn họ những thứ bảng cửu chương này, hoàn toàn đều rơi vào trong mắt Sở lão tướng quân, ông không có do dự chút nào, bảo Thôi tổng quản đến chỗ mấy tiểu bối kêu tới đây. Mấy người vừa vào cửa chỉ thấy phụ thân của mình quỳ, cũng quỳ xuống theo!
Sở lão tướng quân nhìn tất cả tôn nhi trong nhà, hỏi "Chuyện lần này, các ngươi cùng ta nói thử! Cách nhìn của bản thân mình!"
Tất cả mọi người trầm mặc xuống, trong lúc nhất thời, gian phòng càng im lặng. Mà bọn họ im lặng cũng càng khiến Sở lão tướng quân hỏa khí lên cao. Không biết sao, ông lại đột nhiên nghĩ tới Hòa Linh, nàng nói, Sở gia mấy đời cha nhi, không thể chống đỡ cục diện, hiện nay nhìn, quả nhiên là như thế!
"Tổ phụ!" Ngược lại Trí Ninh, lên tiếng trước nhất, ông giật mình ngẩng đầu, ngẩng nhìn Sở lão tướng quân: "Phái người giết tỷ tỷ cháu, chính là cừu nhân không đội trời chung của cháu, dù người hôm nay bỏ qua nàng ta, như vậy ngày khác, chỉ cần cháu còn sống, chỉ cần nàng ta còn sống, cháu tất nhiên muốn giết nàng!"
"Trí Ninh!" Sở Kỳ không ngờ con trai mình sẽ nói ra như vậy, lập tức quát bảo ngưng lại, nhưng rất dễ nhận thấy, Trí Ninh cũng không có nghe, "Nếu nàng ta chứa lòng dạ ác độc, cũng không cần oán hận chúng ta trả thù, cháu nghĩ, coi như tổ phụ cùng Nhị bá phụ không thể hiểu cử chỉ của cháu, cũng nên hiểu. Hiểu tình cảm của cháu đối với người thân của mình, nếu như có người đối với mọi người như vậy, cháu cũng như thế sẽ như thế!"
Mặc dù lời nói này hết sức võ đoán, cũng có mấy phần không khéo léo, nhưng là Sở lão tướng quân lại xem xét cẩn thận gật đầu một cái, vô độc bất trượng phu, bây giờ nhìn lại, tuổi còn nhỏ, ngược lại có thể tài bồi!
Những hành động nhỏ vô tình của y hoàn toàn nhìn thấy trong mắt những người cố ý. Trí An thấy, cũng ngẩng đầu nói: "Tổ phụ, cháu có chuyện muốn nói!"
Sở lão tướng quân nhìn về phía hai tôn tử, Trí An rất nhanh phản ứng kịp, y cao giọng nói: "Cháu cũng nhìn lời khai Phương Khải Sơn, hắn nói qua, lần ám sát này chuyện Linh tỷ nhi, Hòa Chân vốn là cùng Tạ Nhị gia thương lượng qua, nói là phủ Thừa Tướng hết sức chán ghét Linh tỷ nhi, cháu muốn, chúng ta có thể nhờ vào chuyện này làm chút gì đó! Không có đạo lý chuyện này chúng ta phải gánh chịu!"
Y thật ra thì vốn là ở trong phòng cẩn thận cân nhắc qua những thứ này, có điều không dám nói, nhưng bây giờ Trí Ninh bắt đầu, y cũng dọ thám biết ý tứ của tổ phụ, vì vậy ngược lại có thể đem lấy ý nghĩ của chính mình nói ra! Y vừa nói như vậy, Sở lão tướng quân ánh mắt sáng lên, thật ra thì điểm này cũng là suy nghĩ của ông, cho nên không lập tức nói ngay, vì chính là thử dò xét những người này, xem bọn họ ai có thể nghĩ đến điểm này, thật ra thì điểm này mọi người không phải không ngờ, có điều nghĩ đến, cũng không dám nói ra! Mà bây giờ, Trí An chính là người nói ra được!
"Chỉ cần Hòa Chân vu khống Tạ Nhị gia cùng với nàng ta từng nói qua, chính là dù không có chứng cớ, chúng ta cũng có thể vu khống." Trí An suy nghĩ một chút, nói: "Dù sao, thì Linh tỷ nhi cùng phủ Thừa Tướng náo qua không chỉ một lần, không có chứng cớ, chỉ cần chúng ta vu khống, lời người đáng sợ, bọn họ cũng không thoát khỏi liên quan! Cháu nghĩ, Tạ Thừa Tướng sẽ chú ý đến!"
Trí An nói như vậy, thật ra thì rất không đạo đức, nhưng trong lòng Sở lão tướng quân rất hài lòng, có điều trên mặt ông không nhắc tới, cứ như vậy trầm mặc nhìn Trí An. Tâm tư Trí An có chút đoán không ra, trên mặt hay làm bộ như bình tĩnh! Nhưng y bình tĩnh, có người cũng không bình tĩnh, người này không phải Sở nhị gia, hẳn là Sở Trí Tín, Sở Trí Tín vẫn luôn cảm thấy, mình coi như là hão hữu chí giao của Tạ Du Vân, nghe được Sở Trí Tín tính kế phủ Thừa Tướng, cực hận, căm tức nói: "Trí An, cái đồ tiểu nhân cạy miệng chai này! Chuyện như vậy cùng phủ Thừa Tướng có quan hệ gì, cái người này không phải hại phủ Thừa Tướng sao! Cẩn Chi huynh cùng chúng ta đều là đồng song, chung sống hết sức hữu nghị, ngươi hẳn là như thế, quả nhiên đại ca ta đây không có dạy dỗ tốt ngươi!"
Trí Tín chỉ cảm thấy Trí An không hiền hậu, tức giận vô cùng. Nhìn y như vậy nhảy ra ngoài, Trí An ngược lại lập tức liền hài lòng, y vốn là vẫn cảm thấy nói như vậy không được, cũng không biết tổ phụ là thái độ gì, nhưng Trí Tín như vậy, y thuận thế nghĩa chánh ngôn từ nói: "Đệ hiểu biết rõ chính mình nói đúng hay không đúng, nhưng đại nghĩa trước mặt, danh tiếng cá nhân ta lại cho là cái gì! Ở trước mặt Sở gia, cá nhân ta danh tiếng càng thêm không coi vào đâu! Nếu như không đem phủ Thừa Tướng kéo xuống, chuyện như vậy làm thế nào để xong việc! Phải biết, Trí Ninh dẫn người lúc trở lại, cũng không phải là không ai biết! Chuyện tóm lại là muốn truyền đi, chẳng lẽ muốn cho người nói, chúng ta Sở phủ Tứ Tiểu Thư là một cô nương lòng dạ rắn rết muốn hại tính mạng tỷ muội mình? Nếu như như vậy, Sở gia những cô nương khác còn gả đi ra ngoài được sao? Ta cũng là vì mọi người suy tính, không riêng gì vì Hòa Ngọc, cũng là vì Hòa Linh, cũng là vì Hòa Tuyết!"
Trí Tín giận: "Đừng nhắc tới Hòa Linh, Hòa Linh là người tốt sao? Ngươi cho là ta không nhìn thấy, ngươi xem một chút Phương Khải Sơn, y Tam Hồn Thất Phách đều muốn bị hù sợ, cô nương hung tàn như vậy, cũng sẽ không cho Sở gia chúng ta mất mặt sao! Ngươi. . . . . . A!"
Trí Ninh đến tột cùng trực tiếp đưa tay nắm nghiên mực trên bàn, trực tiếp đập đến trên ngừi của Sở Trí Tín, y tức giận: "Uổng phí ngươi chính là trưởng tôn trong nhà, uổng phí ngươi chính là ca ca của chúng ta, chẳng lẽ làm huynh trưởng, ngươi chính là đối với chúng ta như vậy sao! Đại ca, kính trọng ngươi, là bởi vì ngươi lớn tuổi hơn, nhưng nếu như chỉ lớn về vóc dáng mà trí tuệ không phát triển, không để ý Sở gia, không để ý huynh muội chúng ta, như vậy ngươi còn nói là đại ca gì!"
"Trí Ninh!" Sở Kỳ nhìn chuyện huyên náo không thể tách rời ra, trách cứ y, "Cùng trưởng bối nói chuyện đang hoàng chút!"
Trí Ninh cười lạnh: "Trưởng bối? Y tính là cái gì trưởng bối, trưởng bối là tổ phụ, là bá phụ, là người, y nếu không có dáng dấp huynh trương, con cần gì phải kính trọng y!"
Sở lão tướng quân nhìn những tiểu bối bọn họ nháo thành một đoàn, lại nhìn mặt Trí Tín đều là máu, càng cảm thấy trưởng tôn này, thật sự để cho ông thất vọng!
Trí An có trình độ, Trí Ninh cũng có thể gọi là nghé con không sợ cọp, nhưng nhìn Trí Tín, hẳn là hoàn toàn không có ưu điểm gì, lúc này còn nghĩ cho người ngoài, hoàn toàn không đem Sở gia đặt ở nơi quan trọng nhất, như vậy thật sự là khiến cho trong lòng ông không thoải mái, đối với trưởng tôn này, y vẫn luôn kì vọng cực cao, nhưng bây giờ nhìn, rõ ràng không phải như thế!
"Tốt lắm! Trí Tín, ngươi trở về phòng hảo hảo băng bó một chút, Trí Ninh làm không đúng, nhưng ngươi cũng không xem xét lại! Hòa Linh là người bị hại, ngươi không thể đi ra ngoài vì muội muội mình ra mặt còn phải bố trí nàng như vậy, thật là không có khí độ của huynh trưởng. Đây cũng không phải là lần đầu tiên, nếu như ngươi cảm thấy phủ Thừa Tướng cùng ngươi càng thân cận, ngươi đi phủ Thừa Tướng ở, cần gì ở lại Sở gia." Giọng nói lạnh lùng, nhưng là cũng là nghiêm trọng nhất tố cáo.
Trí Tín lập tức bị nghẹn ở. . . . .
Bình luận facebook