Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 140
Sở lão phu nhân ngược lại cũng không phải nhìn không khá đại phu nhân, có điều bà cùng con dâu không phải làm người ta vui vẻ như vậy. Mấy suy nghĩ của Lão phu, đại phu nhân cũng giống vậy. Lần này xem đại phu kinh ngạc, lão phu nhân trong lòng vẫn là rất vui mừng. Đối với hành vi này của lão phu nhân, đại phu nhân giận đến không được, nhưng lại chỉ có thể nhịn xuống, ai bảo đây là bà không để ý tới! Bà vốn là muốn mượn quan hệ với phủ Thừa Tướng vì hai đứa con trai mình trù mưu mấy phần, thậm chí bao gồm tướng công của bà. Nhưng ai có thể nghĩ Hòa Chân là một đứa ngu xuẩn. Còn chưa xuất giá, trong phủ lại kiêu căng như thế, không nói lão phu nhân, chính là Sở lão tướng quân cũng tuyệt đối không tha cho.
"Phụ mẫu, chuyện Hòa Chân này là con dâu làm sai, con dâu vốn là muốn nàng sẽ phải xuất giá, cũng chẳng qua đang còn ở trong nhà còn lại thời gian ngắn như vậy, nhiều chiếu cố nàng mấy phần, cũng không nghĩ rước lấy những phiền hà này. Là con dâu không đúng!"
Lúc này, Sở lão tướng quân rốt cuộc hài lòng.
Ông chậm chạp nói, "Có một số việc phải hướng lâu dài xem, tên A Đấu nâng lên chẳng nổi, còn không phải là chính là một bãi bùn lầy."
Hòa Chân bị tổ phụ mình nói như vậy, hết sức tức giận, nhưng lại không dám nhiều hơn phách lối. Hòa Linh mắt thấy tất cả, bật cười.
"Tổ phụ không cần phải lo lắng, Sở Hòa Linh cháu nói được là làm được. Hòa Chân ngược lại là có thể nhìn một chút, rốt cuộc là ai chết vào tay ai."
Hòa Chân tức giận, nhưng bởi vì Sở lão tướng quân ở đây, cũng không thể nhiều lời. Lão tướng quân không có nhiều lời, đối với những khác người gật đầu một cái cả nhà tất cả giải tán. Nghĩ đến cùng lão phu nhân có lời muốn nói. Mấy tiểu bối mắt nhìn xuống ngực, tất cả rời đi. Vừa ra khỏi cửa, Lan thị liền tiến tới bên cạnh Hòa Linh cũng muốn hỏi một hai. Có điều Hòa Linh cũng không để ý đến bà, chính là đi thẳng nha. Lan thị không được mặt mũi, nghĩ đến ban đầu là vì chuyện gì mà tạo thành mẹ con hiềm khích như vậy, quay đầu lại nhìn về phía Hòa Tuyết. Hòa Tuyết từ chuyện lần trước bắt đầu biết sợ, hoàn toàn không dám nhiều lời, Hòa Linh mặc dù cười híp mắt không có nhiều hơn vẻ mặt, nhưng lạnh lẽo trong mắt của nàng lại hù sợ Hòa Tuyết. Chịu phạt dạy dỗ mới biết sợ, nói chính là Hòa Tuyết loại này. Mà Hòa Tuyết đích xác là cực sợ, nàng ta chỉ sợ giống như lần trước nữa không thể nói chuyện. Người khác không hiểu loại cảm giác đó, nhưng là nàng ta lại hiểu.
Vì vậy. Lúc Hòa Chân khiêu khích Hòa Linh, nàng ta không dám nói một câu, nếu như là thường ngày đã sớm xông lên trước giúp, dù sao hai người này đều là nàng ta ghét. Nhìn các nàng đánh nhau, mặc kệ là ai bị thua thiệt, nàng ta đều là vui mừng. Nhưng bây giờ lại cảm thấy, quả nhiên không có đi lên mới đúng, ai nghĩ tới, tổ phụ thế nhưng đứng ở cửa, có thể thấy được, mọi việc không phải bọn họ nghĩ đơn giản như vậy! Hòa Tuyết Tâm có sợ hãi, Tứ phu nhân ngược lại có chút cảm thấy đau lòng, nữ nhi một tiểu cô nương hoạt bát như vậy, hiện tại ngược lại an tĩnh. Nhưng suy nghĩ lại, cảm thấy chưa chắc không tốt. Nếu như thật là giống như Hòa Chân như vậy, sợ là sẽ phải xảy ra vấn đề lớn rồi! Có điều chó sủa là chó không cắn, vốn Hòa Chân là một cô nương cỡ nào ôn thuận, trong ngày thường chỉ biết núp ở sau người khác, nhưng bây giờ nhìn, thì ra tất cả là đều là giả bộ! Khi đó bà đối với cô cháu gái này cảm giác cũng không tốt, tuy nhiên nó không giống hiện tại, bây giờ nhìn, chỉ cảm thấy sợ là đại phu nhân muốn đặt trật bảo!
Sở Hòa Chân thông minh như vậy, căn bản cũng không phải là đối thủ của Hòa Linh! Hơn nữa, Hòa Linh lại dám trước mặt mọi người liền dám kêu ồn ào chờ Hòa Chân rời đi Sở gia tuyệt sẽ không nương tay, có thể thấy được nàng cũng không phải là đèn đã cạn dầu. Thật ra thì Tứ phu nhân mơ hồ có một hoài nghi, tại sao Hòa Linh trở nên lợi hại như vậy, nghĩ tới nghĩ lui, càng cảm thấy, bên người nàng là có người giúp! Mặc dù nói không biết cái này trợ thủ là ai, nhưng nhìn Sở Hòa Linh cùng Lục Hàn làm quen thời gian, lại cảm thấy, chính là người giúp nàng! Nghĩ đến chỗ này, Tứ phu nhân càng thêm cảm thấy, Hòa Tuyết hiện tại đàng hoàng nghe lời là đúng! Tứ phu nhân lôi kéo Hòa Tuyết rời đi, đại phu nhân mặt xám mày tro, Nhị phu nhân cũng là giống vậy, Tam phu nhân Lan thị ngược lại cảm thấy không biết như thế nào cho phải! Bà vốn là gọi mình ca ca tới đây làm hòa, có ai nghĩ được, đại ca nhà mình cũng là không biết điều. Hẳn là đem bà mắng cho một trận, sau chính là đi! Người ca ca kia, chỉ biết đau lòng Hòa Linh, căn bản cũng không quan tâm người khác! Nghĩ đến chỗ này, Lan thị tâm tình không lo. Làm con gái, nào có giận cha mẹ mình như vậy! Bây giờ nghĩ lại, thật là khiến trái tim người ta băng giá. Lan thị nghĩ như vậy, tâm tình cũng không tốt đứng lên! Nhưng mà chỉ đúng là nói một chút nàng mà thôi, về phần giận thời gian dài như vậy sao! Còn dám cùng với bà nhăn mặt, nếu như người bình thường, đã sớm chấp hành gia pháp, đánh chết! Khuê nữ không hiểu chuyện như vậy, ông cụ còn nói bọn họ, cảm thấy là bọn y là không đúng, chuyện như vậy huyên náo, làm sao lại không có một người nào biết chuyện! Bất quá là một tiểu nha đầu không đáng giá thôi!
Lan thị vừa đi vừa nghĩ, chạm mặt gặp được Trí An, Trí An khách khí nói: "Chào Tam thẩm!"
Mấy hài tử rong nhà, Lan thị thích nhất chính là Trí An, khách khí có lễ phép, cũng cho tới bây giờ đều không bày ra bộ dáng không nên người kia! Thật ra thì người khác cũng không có xem thường Lan thị, nhưng Lan thị cảm thấy chuyện là như thế này, bà đối với thân phận nữ Thương Hộ của mình đã sâu tận xương tủy không thể giải thoát!
Lan thị mỉm cười: "Trí An hôm nay tại sao trở lại?"
Trí An nói: "Thật ra thì, cháu là tính toán về trong phủ ở!" Dừng lại một chút, Trí An nói: "Tiên sinh cũng là ý tứ như vậy! Còn chưa tới nửa năm công phu, cháu suy nghĩ về trong phủ hình như càng tốt hơn một chút, dù sao, an tĩnh. Hơn nữa cũng là chỗ của mình, tìm được cái sách gì tham khảo cũng là dễ dàng!"
Lan thị vừa nghe, liền vội vàng hỏi: "Còn có ý kiến như vậy sao! Ta xem Trí Ninh ngược lại không có nói như vậy, cũng không biết cái vị tiên sinh kia có nói cho y biết đạo lý này hay không."
Trí An suy nghĩ một chút, mỉm cười: "Mỗi tiên sinh thói quen đều là bất đồng. Tiên sinh của bọ cháu môn sinh khắp thiên hạ, mỗi lần kỳ thi cuối năm nhân số cũng không ít, vì vậy có kinh nghiệm hơn một chút!" Thấy Lan thị vẻ mặt thay đổi, y tiếp tục nói: "Đương nhiên, Tiên sinh của Trí Ninh tốt hơn, nhưng ông ấy chủ yếu vẫn là dạy hoàng thân quốc thích nhiều hơn chút, lời nói bây giờ, hoàng thân quốc thích, nơi nào cần thi cử! Vì vậy đại khái cũng không thể nghĩ đến điểm này!"
Lan thị gật đầu: "Ngươi nói thật đúng là cái đạo lý như vậy. Còn phải đa tạ Trí An nhắc nhở tam thẩm như vậy!"
Trí An giọng nói hết sức thân thiết: "Đều là cần phải vậy. Nếu như Trí Ninh có thể đậu khoa cử, người làm ca ca như cháu đây cũng cảm thấy kiêu ngạo! Mọi người đều là người một nhà, dĩ nhiên là tuy hai mà một!"
Lan thị vui mừng, "Cái đứa trẻ này, thật là hiểu chuyện! Được rồi, tam thẩm cũng không làm trễ nãi ngươi! Mau trở về học tập."
Trí An cáo từ, Lan thị trong lòng hài lòng, nghĩ như vậy, vội vàng đi tìm Sở Phi, muốn cùng y nói một chút chuyện Trí Ninh. Vợ chồng bọn họ đối với đứa con trai này thật sự là quan tâm quá ít! Mà Trí An rời đi vẻ mặt còn lại là tràn đầy châm chọc. Rốt cuộc là nữ tử, chính là hơi lừa dối mấy phần sẽ trúng kế. Thật ra thì bọn họ Triệu tiên sinh đúng là nói để cho bọn họ trở về phủ học tập, đối với y như vậy tốt hơn. Nhưng cái này cũng không thích hợp Trí Ninh, Trí Ninh vốn chính là năm nay mới chuyển tiên sinh. Hơn nữa Trí Ninh tiên sinh cùng bọn họ tiên sinh tính tình bất đồng, thích tán nói, nếu như khiến Trí Ninh trở về phủ học tập, như vậy tất nhiên sẽ để cho y biểu hiện càng thêm kém! Nghĩ tới đây, Trí An càng cười lạnh. Không thể không biết chính mình tính toán đệ đệ nhỏ nhất có gì không đúng! Có điều mang theo nụ cười rét lạnh! Y biết được, Lan thị là có tiền bạc, y nói như vậy, Lan thị tất nhiên cực kỳ cảm kích! Y không phải thằng ngốc Sở Trí Tín kia, thật cho là tiền tài đều là vật ngoại thân, phải biết, bên ngoài ăn mặc ngủ nghỉ, loại nào không cần bạc, thật sự là tiền bạc vì cặn bã, đó mới là ngu không thể ngu nữa!
Quả nhiên, Trí An chính là nhận được Lan thị đưa tới tổ yến, mặc dù không phải là tiền bạc, nhưng như vậy tốt hơn, nghĩ đến chỗ này, Trí An đắc ý cười! Càng cảm thấy trong phủ này người tốt đắn đo!
Mà lúc này, Trí Ninh đang ngồi ở trong phòng tỷ tỷ của mình, y chậm rãi hỏi "A tỷ, tỷ nói chuyện như vậy. . . . . . Đệ làm sao lại cảm thấy như vậy rất…! Không phải lừa đệ chứ?" Hôm nay phụ thân cùng y nói chuyện, nói là sắp khoa cử rồi, có điều thời gian mấy tháng, hi vọng y có thể trở về phủ học tập, Trí Ninh hết sức không muốn. Bọn họ tiên sinh là hạng người gì, nếu như không có ở đây bên cạnh y, sợ là sẽ phải bỏ qua rất nhiều!
Hòa Linh hiện tại cũng lười phải cùng phụ mẫu của y nói chuyện, hoàn toàn cũng chưa có đầu óc, nói nhiều rồi, bọn họ cũng vốn không hiểu, ngược lại dứt khoát không nói được, có điều đợi tin lời của người khác sẽ phải cái hố con trai mình, đây thật là đủ đủ rồi!
Hòa Linh nhìn Trí Ninh, hỏi "Đệ cảm thấy cha mẹ là hạng người gì?"
Cũng không biết nàng vì sao đột nhiên hỏi tới cái này, Trí Ninh suy nghĩ một chút, nói: "Hết sức thương ta, nhưng là không có thấy xa, rất dễ dàng bị người nắm mũi dẫn đi!"
Hòa Linh gật đầu: "Trí Ninh nói rất đúng, quả thật như thế!"
Trí Ninh: "Ý của Tỷ tỷ là? Ta có chút không hiểu!" Êm đẹp vì sao phải hỏi cái này!
Hòa Linh nhíu mày: "Nếu bọn họ không có gì thấy xa lại dễ dàng bị người dắt mũi đi, tại sao ngươi phải nghe bọn họ! Lúc này, ngươi không phải đi tìm tổ phụ lại tới tìm ta làm cái gì đấy! Đem tất cả mỗi một việc từng món một phân tích một chút. Chuyện như vậy chính là tự có tổ phụ vì ngươi làm chủ, có tốt dùng là không có người dùng ngược lại muốn mình phiền não, không phải người tinh minh gây nên!"
Trí Ninh gật đầu: "Tỷ tỷ nói rất đúng." Lập tức liền đứng lên, xoay người muốn đi, hình như hết sức vội vàng. Có điều không đợi ra cửa, y rồi xoay người: "Tỷ tỷ kia cảm thấy, cái người cùng mẫu thân nói chuyện này là ai?"
Hòa Linh cười lạnh: "Nếu như chút chuyện tình này đệ đều không nghĩ ra, như vậy ta ngược lại thật ra cảm thấy, đệ không cần phải tham gia khoa cử rồi. Không có ý nghĩa."
Trí Ninh cúi đầu, ngay sau đó ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Tỷ tỷ, ta biết rồi!" Dừng lại một chút, y cười khổ: "Thật ra thì trong lòng đệ đã nghĩ đến, có điều mình không dám thừa nhận, lời của tỷ tỷ ngược lại thức tỉnh đệ!"
Hòa Linh chậm rãi nói: "Đệ biết ta thích uống trà chứ? Nhưng đệ biết không? Không phải tất cả trà đều là một phương pháp pha, giống như là hiện tại Trúc Diệp Thanh này, Trúc Diệp Thanh là không thể dùng nước sôi pha, nếu như pha, bảy tám phần nóng mới phải tốt nhất! Có lúc đối với người, cũng là cái đạo lý như vậy, người bất đồng, đệ phải dùng bất đồng biện pháp. Không phải mỗi người cũng có thể làm cho đệ thoải mái, nhưng đệ muốn đối phó người khác, sẽ phải nắm giữ tốt độ lửa, cùng pha trà một dạng! Có người, nên kịch liệt trực tiếp sử dụng nước sôi; mà có người, thong thả ung dung mới phải nghiêm chỉnh! Lại nói, nếu như còn nhỏ tuổi liền Phong Mang Tất Lộ, sẽ có điều càng nhiều người phòng bị ngươi. Chưa chắc là công việc tốt đấy!"
Hòa Linh chỉ tốt ở bề ngoài mà nói một lần, nói xong, mỉm cười: "Được rồi, đi thôi!"
Trí Ninh hòa hoãn một chút, hình như suy nghĩ hiểu rõ, gật đầu nói: "đệ biết rồi!"
Y vốn là muốn ở trước mặt tổ phụ cho nhị ca thượng chút nhãn dược, nhưng tỷ tỷ nói ra lời nói này lại làm cho y bỏ đi chú ý! Cho nên nói, nhị ca chính là Trúc Diệp Thanh, phải từ từ tới mà không một lần là xong sao!
Trí Ninh mang theo trầm tư rời đi!
Liền nghe ngoài cửa sổ truyền đến giọng nam, "Mỗi lần tới đây, đều có thể nhìn thấy Tiểu Linh Đang tính toán kế người, quả nhiên là để cho ta mở rộng tầm mắt!"
Hòa Linh trợn trắng cả mắt, đi tới bên cửa sổ, nàng đẩy cửa sổ ra, ngoài cửa sổ đứng chính là Lục Hàn, mà lúc này, Sở Vân chủy thủ chống đỡ ở cổ Lục Hàn, Lục Hàn cũng không phản kháng, còn cười híp mắt giễu cợt Hòa Linh!
Hòa Linh liếc y, hỏi "Huynh thật ra càng lớn mật, rõ ràng cũng không đem người của ta để ở trong mắt, huynh cho rằng Sở Vân thật không thể xuống tay với huynh sao?"
Lục Hàn: "Ta hiểu biết rõ sẽ không!"
Hòa Linh: "Ha ha!"
"Bản thân mình nhưng chắc là sẽ không, chúng ta là giúp đỡ lẫn nhau hợp tác cùng có lợi, đã có quan hệ như, nàng làm chi muốn cho ta không thoải mái chứ! Mọi người tốt, mới là thật tốt, nàng nói đúng không?" Lục Hàn khí định thần nhàn, Hòa Linh nhìn y dáng dấp lạnh nhạt, luôn là cảm thấy y và lúc trước thật ra thì có chút bất đồng. Liền từ hôm đem mưa to, y lại bất đồng, nhưng nếu như nói bởi vì sao, Hòa Linh lại không dám nhiều hơn tính toán!
"Sẽ không phải là. . . . . . Mai Cửu tới chứ?" Hòa Linh hỏi!
Hôm qua mới gặp qua nàng, tất nhiên không phải là vì chuyện Lâm quý phi, như vậy có khả năng nhất, nhất định là Mai Cửu!
Quả nhiên, Lục Hàn gật đầu, y đẩy chủy thủ của Sở Vân: "Vật này nên lấy ra chứ?"
Sở Vân nhìn về phía Hòa Linh, Hòa Linh gật đầu.
Lục Hàn đi vào bên trong nhà, cảm khái nói: "Nhà nàng thế nào chỉ muốn chết lại chọc giận nàng mất hứng, nang nói, ta tới giúp nang xử lý!" Thật là một bộ dáng vẻ quan tâm!
Hòa Linh đột nhiên dựa tới, liền trực tiếp muốn dùng dao đâm Lục Hàn, Lục Hàn không kịp đề phòng, nhưng vẫn rất nhanh liền thoáng qua, Hòa Linh cũng không muốn những thứ kia, mượn tính mềm dẻo tốt của tiểu cô nương của mình, trực tiếp xoay ngược lại lập tức ngửa mặt hạ eo, Lục Hàn tránh thoát, mỉm cười: "Như nàng vậy coi như là không biết tự lượng sức mình chứ?"
Hòa Linh không có ngừng nghỉ, lại vọt lên, Lục Hàn chộp ngay lấy cổ tay Hòa Linh, trở tay, chủy thủ rơi xuống đất phát ra tiếng, y nắm cổ tay Hòa Linh hướng lên vừa trợt, đem lấy cả người nàng ôm vào trong ngực!
Y đang bên tai nàng thổi hơi, trong giọng nói có tiếng cười: "Ta không trêu chọc nàng đi? Hay là nói, nàng ghi hận ta ở tiệm sách nắm tóc của nàng? Tiểu cô nương, tính tình cũng không nhỏ!"
Hòa Linh trực tiếp nhấc chân, Lục Hàn có phòng bị né tránh, y cảm khái: "Như nàng vậy, ta thành thái giám làm sao có thể làm việc! Thật, như vậy cũng không đúng vậy! Tiểu cô nương, không thể ác độc!"
Hòa Linh cười lạnh: "Ta thích ác độc, không có đạo lý huynh có thể nắm tóc của ta, ta không thể để cho huynh chịu dạy dỗ đi!"
Lục Hàn tốt bụng nhắc nhở: "Nàng có thể đối với ta bỏ thuốc! Hay là nói. . . . . ." Lục Hàn nhất thời rõ ràng: "Nàng hạ cái gì?"
Nếu nói đánh nhau, cũng có điều vì để cho y coi thường không khí bên trong phòng này, mà bây giờ, y tất nhiên là gặp Hòa Linh mà nói. Mặc dù nói không biết Hòa Linh đến tột cùng đã làm gì, y nói: "Như nàng vậy thật đúng là không tốt! Tiểu cô nương như vậy không phải khi dễ người sao!"
Tuy là nói như vậy, lại không chịu buông Hòa Linh, không chỉ có không có buông ra, tay còn dời lên trên vài phần, Hòa Linh lập tức khóe miệng co giật: "Ta nên độc chết huynh, sau đó đem móng vuốt của huynh chặt xuống đấy!"
Lục Hàn mỉm cười: "Phách lối nữa, ta muốn không khách khí!" Tay lại dời lên mấy phần!
Hòa Linh đỏ lên vì tức mắt, mắng: "Tử sắc du côn!"
Lục Hàn lành lạnh: "Vậy nàng tiếp tục đánh ta, nàng tranh thủ đánh ta!"
Lời nói này không phải kiếm chuyện chơi, cõi đời này có thể đánh được Lục Hàn, lại có mấy người! Theo cách nói của Sở Vân, Lục Hàn cùng công phu của y không kém hơn, nếu là như vậy, nàng thế nào cũng không chiếm được tiện nghi. Bất quá Hòa Linh cũng không phải cam chịu yếu thế: "Mặc dù ta đánh không lại huynh, nhưng mà ta sẽ không để huynh mạnh khỏe trôi qua. Lục Hàn, thuật nghiệp có chuyên tấn công, huynh chưa chắc đã là lợi hại nhất!"
Lục Hàn mỉm cười: "Đúng vậy, ta không phải lợi hại nhất. Nhưng là khi dễ ngươi có thể a! Ưmh!"
Hòa Linh gắt gao giẫm Lục Hàn một cước, không chỉ có đạp y, vẫn còn ở mu bàn chân của y thượng nghiền một chút, sau hài lòng: "Như thế nào!"
Lục Hàn bất đắc dĩ: "Nàng là ba tuổi sao?"
Hòa Linh không chịu yếu thế: "Xin chào, người năm tuổi!"
Lục Hàn: "Vậy cũng so với nàng lớn hơn!"
"Chỉ tuổi lớn mà trí tuệ không phát triển!"
"Nàng không phải cùng người năm tuổi trí tuệ không phát triển đấu sao!" Hai người ngươi một lời, ta một lời. Hai nha hoàn đã thành thói quen, yên lặng thối lui khỏi cửa, mặc cho bọn họ náo!
Nhìn nha hoàn mặt bất đắc dĩ ra cửa, Hòa Linh lên án: "Huynh xem, nha hoàn nhà chúng ta cũng ghét bỏ huynh! Huynh nói huynh, còn là Tiểu Hầu gia túc thành Hầu phủ đâu rồi, cứ như vậy tài nghệ sao! Chà chà!"
Lục Hàn châm chọc: "Hình như là ghét bỏ nàng đi? Nàng thật xác định là ghét bỏ ta? Ta cảm thấy được không đúng lắm a!"
"Là huynh là huynh chính là huynh!" Hòa Linh trợn to hai mắt.
Lục Hàn canh chừng mắt nàng, đột nhiên liền nở nụ cười, y lắc đầu: "Chúng ta tại sao muốn ngây thơ như vậy."
Hòa Linh vừa nghĩ như thế, ngược lại cũng cười theo.
Hai người cười đùa đủ rồi, cũng không nói thêm cái gì! Lục Hàn buông lỏng tay Hòa Linh ra, ngồi xuống uống trà! Nước trà có chút nguội mất, nhưng Lục Hàn ngược lại không thèm để ý, y nhấp một miếng, cũng không có cảm giác gì, nói: "Mai Cửu hôm nay hồi kinh rồi, nàng xem một chút thời gian nào thích hợp. Khiến Từ tiên sinh giúp y nhìn một chút!" Hòa Linh gật đầu, người ta giúp nàng, nàng tự nhiên cũng muốn bánh ít đi bánh quy lại.
"Được, chuyện này ta tới xử lý. Chẳng qua ta bên này ngược lại không có gì, người kia bên chuẩn bị xong cho ta biết mà có thể! Nhưng nhớ lấy, dù tình huống gì, ta đều không thể tha thứ Từ tiên sinh bị người giam lại." Hòa Linh nghiêm túc nói, "Nếu như các người để cho ta mất hứng, ta sẽ không khách khí. Huynh biết tính cách của ta, dù là liều mạng mình, cũng sẽ không khiến đắc tội với người tốt với ta!"
Lục Hàn gật đầu: "Cho nên nói, bây giờ còn chưa có có người để cho nàng cảm thấy người này phải chết?"
Hòa Linh vô tội nhíu mày: "Huynh nói cái gì vậy, ta căn bản cũng không biết nha! Ta chỉ nói là nói thế, để dọa thôi, thật ra thì không dám làm cái gì a!"
Lục Hàn mỉm cười: "Đúng nha, không có ai phải chết! Tạ Nam chết đi, cùng nàng một chút quan hệ cũng không có!"
Hòa Linh đột nhiên liền chính sắc đứng lên: "Y phải chết!"
Lục Hàn cũng không nói gì, dù sao chuyện như vậy cùng y không có quan hệ.
"Chuyện Từ tiên sinh, muốn làm phiền nàng!"
Hòa Linh gật đầu: "Ta hiểu biết rõ. . . . . ."
Gió đêm Tiêu Tiêu. Mai gia đèn dầu sáng rỡ, Mai Ngư nhanh chóng đem Mai Cửu đỡ đến hàn thất, lạnh lẽo nhiệt độ trong phòng khiến bữa ăn của Mai Cửu thoải mái hơn mấy phần, Tô thần y châm kim cho y, Mai Ngư đốt lư hương bên trong phòng, Mai Cửu sắc mặt tái nhợt càng tốt hơn mấy phần!
Cũng không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc hòa hoãn tới đây, y tái nhợt mang theo suy yếu, chậm rãi nói: "Thật ra thì bệnh của ta tốc độ, đang từ từ chậm chạp! Cũng coi là một chuyện đáng được ăn mừng, các người không cần quá mức khó chịu!"
Mai Ngư khổ sở, có điều Tô thần y ngược lại khẳng định gật đầu: "Thật ra thì thân thể của ngươi đúng là chuyển hướng tốt. Nếu như không phải là chúng ta gấp gáp lên đường, ngươi không phải đột nhiên phát bệnh. Chẳng qua ta lấy ra một chút quy luật căn bệnh của ngươi. Chỉ cần cẩn thận, nghĩ đến sẽ từ từ khá hơn!"
Mai Cửu ho khan một cái, lạnh nhạt nói: "Thật ra thì, cũng là không sao cả! Mật báo từng có tới sao!"
Mai Ngư gật đầu, rất nhanh ra cửa, không lâu lắm, đem lá thư đưa tới, Mai Cửu nhìn, sắc mặt biến thành phải hết sức khó coi, chỉ là rất mau, y hẳn là lộ ra một màn vặn vẹo nụ cười, cười đủ rồi, đem giấy đốt.
"Nói cho người chúng ta biết, toàn lực thư sát Thụy vương!"
Mai Ngư không chần chờ: "Dạ!"
Mai Ngư ra cửa, không lâu lắm, đi rồi quay lại, sắc mặt có mấy phần kỳ quái, "Khởi bẩm công tử, túc thành Hầu phủ Lục Hàn Tiểu Hầu gia cầu kiến!"
Mai Cửu cứng ngắc một chút, ngay sau đó mỉm cười: "Lục Hàn tới? Ngược lại thú vị!"
"Vậy. . . . . ."
"Dẫn y tới đây!"
Người người cũng biết Mai Cửu ở trong một gian phòng băng, nhưng mang người tới như vậy cũng là không nhiều lắm! Tô thần y thoáng nhíu mày!
Mai Cửu mỉm cười: "Thật ra thì, có một số việc tóm lại phải đối mặt."
Rất nhanh, Lục Hàn liền theo Mai Ngư đi tới bên này, y đứng ở cửa Băng Thất giá rét, mặt không chút thay đổi, Mai Ngư đưa tay: "Công tử xin mời!"
Lục Hàn đẩy cửa vào, chỉ thấy Mai Cửu quần áo xốc xếch ngồi ở trên xe trượt tuyết, tóc dài xõa trên bả vai, cả người lười biếng, nhưng nếu như nhìn kỹ, y đã gầy gò không còn hình dáng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, hẳn là không phản bác được!
Lục Hàn bình tĩnh một chút, hỏi "Bên cạnh ta có người đại khái có thể giúp đỡ huynh, ngày mai tới đây vì huynh nhìn một chút."
Đi thẳng vào vấn đề, lời nói này cũng không có đầu không có đuôi! Có điều lại làm cho trong phòng mấy người cũng có chút giật mình, dĩ nhiên, cái này giật mình không bao gồm Mai Cửu!
Mai Cửu cười ý vị sâu xa: "Không cần chứ? Chết sống có số phú quý tại thiên. Hơn nữa, bên cạnh ta có Tô thần y còn như thế, có người khác cũng chưa chắc được!"
"Thuật nghiệp có chuyên tấn công, ta tin tưởng, Từ Trọng Xuân năng lực chưa chắc so với Tô thần y kém. Hơn nữa hai người phối hợp với nhau, còn trợ giú huynh trị liệu!"
Mai Cửu cứ như vậy lẳng lặng nhìn Lục Hàn, Lục Hàn tiếp tục nói: "Ta chỉ có một yêu cầu, mặc kệ Từ Trọng Xuân có thể chữa khỏi hay không cho huynh...huynh đều phải để cho y đi! Dĩ nhiên, coi như có phải huynh không muốn, ta cũng có biện pháp để cho y rời đi!"
Qua 1 hồi lâu, Mai Cửu khẽ giương lên khóe miệng, hỏi "Sở Hòa Linh biết không?"
Lục Hàn không có dư thừa vẻ mặt: "Chuyện này cùng với nàng không có quan hệ!"
Mai Cửu nhàn nhạt: "Từ Trọng Xuân nhất định ở bên cạnh Sở Hòa Linh, nếu như không phải như vậy, ta sẽ không dấy lên hương liệu này hết sức thoải mái. Mặc dù đều là vật bình thường, nhưng nếu như không phải vô cùng hiểu, đúng là làm không được đấy! Huynh mượn người của Sở Hòa Linh."
"Ta nói rồi, cùng với nàng không có quan hệ! Ta cùng với Từ tiên sinh, cũng có điều đồng giá trao đổi! Huynh chỉ cần an tâm chờ đợi trị liệu là được!" Lục Hàn nói xong chính là xoay người rời đi, không có tiền nhân hậu quả, cũng không nói nhiều cái khác.
Mai Cửu nhìn bóng lưng của y, 1 hồi lâu rốt cuộc nghiêng đầu, nụ cười của y so với khóc còn khó coi hơn, "Người xem, chúng ta dù là mặt đối mặt, cũng không thể quen biết nhau! Có nhiều thú vị!"
Tô thần y trầm mặc hồi lâu, nói: "Người cái này là tội gì!"
Mai Cửu tiếp tục cười: "Tội gì? Thật ra thì cũng không có cái gì tội gì! Y không muốn hại ta, ta cũng vậy không muốn hại y. Đại khái là như thế, đã như vậy, như vậy ta liền tiếp tục tìm kiếm đi! Tìm kiếm mẫu thân của ta. Cũng coi là thành toàn mọi người!"
Tô thần y trầm mặc xuống!
Bên trong phòng lập tức lẳng lặng, cũng không biết trải qua bao lâu, Tô thần y nói: "Thật ra thì các ngươi cũng biết, Mai phu nhân đã chết!"
Mai Cửu nắm chặt nắm tay, y ngẩng đầu lên, tươi cười rạng rỡ: "Mẹ ta làm sao sẽ chết chứ! Bà vĩnh viễn sẽ không chết."
Mẹ nó dùng mạng của bà tới kéo dài tánh mạng của y, cho nên, y cả đời cũng không thể để cho bà thất vọng!
"Tô thần y, ông thấy chưa? Vừa mới cái kia là đệ đệ ta! Mặc dù, mặc dù y không phải nhi tử của phụ thân, nhưng y rất tốt phải hay không?" Mai Cửu như cũ là vẻ mặt tươi cười, nhưng trong mắt đau thương cơ hồ khiến cả người Hình Thần Câu Diệt!
"Y muốn cứu ta, ha ha, cứu ta!"
"Công tử!" Tô thần y nhìn y trạng thái không tốt, lập tức châm kim cho y, Mai Cửu hỗn loạn: "Sinh sống chết tử. . . . . . Cuối cùng cũng có điều nhất thời. Cuối cùng, tất cả đều sẽ Trần Quy Trần, Thổ Quy Thổ!"
Một đêm này, Mai phủ đèn dầu sáng rỡ!
Nhưng phàm là Mai phủ đèn dầu sáng rỡ, người của Vĩnh An thành này chính là biết được, Mai Cửu Công Tử. . . . . . Lại bị bệnh!
Lục Hàn đứng ở Mai phủ cách đó không xa trên mái hiên, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Mai phủ phương hướng, trầm mặc không nói, cảm giác một cỗ tức tại trong cổ họng, căn bản là không xuống được!
Gió lớn phất qua vạt áo của y, y cũng không nhúc nhích.
Vừa đúng lúc này, nam tử cả người quần áo đại nội cấm quân cấp tốc đạp mái hiên đi tới, rất nhanh chính là đến bên cạnh Lục Hàn. Lục Hàn không chút cử động, nam tử kia đợi đến bên cạnh y, ngừng lại, lập tức quỳ xuống: "Gặp qua Tiểu Hầu gia!"
Lục Hàn bình tĩnh: "Nói!"
"Hoàng thượng xin Tiểu Hầu gia vào cung!"
Người này chính là đại nội cấm quân thống lĩnh —— Lâu Nghiêm.
Lục Hàn xoay người lại nhìn y, Lâu Nghiêm một chân quỳ xuống, không kiêu ngạo không tự ti: "Lập tức!"
Lục Hàn không có nói cái khác, dẫn đầu đi ở phía trước, Lâu Nghiêm thời gian đứng lên nhìn một cái Mai gia, vẻ mặt không có gì, ngay sau đó đi theo Lục Hàn!
Hai người đều không nói, xuống mái hiên chính là xoay người lên ngựa.
Trong đêm khuya, có thể cởi ngựa ở kinh thành phi nhanh như bay, lại có mấy người!
"Tạch tạch tạch" tiếng vó ngựa không ngừng vang dội bên tai, Lục Hàn trong lòng trống không! Vốn là nhìn thấy Tiểu Linh Đang phần kia nhẹ nhõm cùng vui vẻ, hình như gặp lại Mai Cửu trong nháy mắt đó biến thành một trận gió, cũng không gặp lại!
"Ưmh!" Lục Hàn đột nhiên bưng kín bụng của mình, y nắm chặt cương ngựa, thì ra là, Tiểu Linh Đang ra tay, là cái này sao?
"Phụ mẫu, chuyện Hòa Chân này là con dâu làm sai, con dâu vốn là muốn nàng sẽ phải xuất giá, cũng chẳng qua đang còn ở trong nhà còn lại thời gian ngắn như vậy, nhiều chiếu cố nàng mấy phần, cũng không nghĩ rước lấy những phiền hà này. Là con dâu không đúng!"
Lúc này, Sở lão tướng quân rốt cuộc hài lòng.
Ông chậm chạp nói, "Có một số việc phải hướng lâu dài xem, tên A Đấu nâng lên chẳng nổi, còn không phải là chính là một bãi bùn lầy."
Hòa Chân bị tổ phụ mình nói như vậy, hết sức tức giận, nhưng lại không dám nhiều hơn phách lối. Hòa Linh mắt thấy tất cả, bật cười.
"Tổ phụ không cần phải lo lắng, Sở Hòa Linh cháu nói được là làm được. Hòa Chân ngược lại là có thể nhìn một chút, rốt cuộc là ai chết vào tay ai."
Hòa Chân tức giận, nhưng bởi vì Sở lão tướng quân ở đây, cũng không thể nhiều lời. Lão tướng quân không có nhiều lời, đối với những khác người gật đầu một cái cả nhà tất cả giải tán. Nghĩ đến cùng lão phu nhân có lời muốn nói. Mấy tiểu bối mắt nhìn xuống ngực, tất cả rời đi. Vừa ra khỏi cửa, Lan thị liền tiến tới bên cạnh Hòa Linh cũng muốn hỏi một hai. Có điều Hòa Linh cũng không để ý đến bà, chính là đi thẳng nha. Lan thị không được mặt mũi, nghĩ đến ban đầu là vì chuyện gì mà tạo thành mẹ con hiềm khích như vậy, quay đầu lại nhìn về phía Hòa Tuyết. Hòa Tuyết từ chuyện lần trước bắt đầu biết sợ, hoàn toàn không dám nhiều lời, Hòa Linh mặc dù cười híp mắt không có nhiều hơn vẻ mặt, nhưng lạnh lẽo trong mắt của nàng lại hù sợ Hòa Tuyết. Chịu phạt dạy dỗ mới biết sợ, nói chính là Hòa Tuyết loại này. Mà Hòa Tuyết đích xác là cực sợ, nàng ta chỉ sợ giống như lần trước nữa không thể nói chuyện. Người khác không hiểu loại cảm giác đó, nhưng là nàng ta lại hiểu.
Vì vậy. Lúc Hòa Chân khiêu khích Hòa Linh, nàng ta không dám nói một câu, nếu như là thường ngày đã sớm xông lên trước giúp, dù sao hai người này đều là nàng ta ghét. Nhìn các nàng đánh nhau, mặc kệ là ai bị thua thiệt, nàng ta đều là vui mừng. Nhưng bây giờ lại cảm thấy, quả nhiên không có đi lên mới đúng, ai nghĩ tới, tổ phụ thế nhưng đứng ở cửa, có thể thấy được, mọi việc không phải bọn họ nghĩ đơn giản như vậy! Hòa Tuyết Tâm có sợ hãi, Tứ phu nhân ngược lại có chút cảm thấy đau lòng, nữ nhi một tiểu cô nương hoạt bát như vậy, hiện tại ngược lại an tĩnh. Nhưng suy nghĩ lại, cảm thấy chưa chắc không tốt. Nếu như thật là giống như Hòa Chân như vậy, sợ là sẽ phải xảy ra vấn đề lớn rồi! Có điều chó sủa là chó không cắn, vốn Hòa Chân là một cô nương cỡ nào ôn thuận, trong ngày thường chỉ biết núp ở sau người khác, nhưng bây giờ nhìn, thì ra tất cả là đều là giả bộ! Khi đó bà đối với cô cháu gái này cảm giác cũng không tốt, tuy nhiên nó không giống hiện tại, bây giờ nhìn, chỉ cảm thấy sợ là đại phu nhân muốn đặt trật bảo!
Sở Hòa Chân thông minh như vậy, căn bản cũng không phải là đối thủ của Hòa Linh! Hơn nữa, Hòa Linh lại dám trước mặt mọi người liền dám kêu ồn ào chờ Hòa Chân rời đi Sở gia tuyệt sẽ không nương tay, có thể thấy được nàng cũng không phải là đèn đã cạn dầu. Thật ra thì Tứ phu nhân mơ hồ có một hoài nghi, tại sao Hòa Linh trở nên lợi hại như vậy, nghĩ tới nghĩ lui, càng cảm thấy, bên người nàng là có người giúp! Mặc dù nói không biết cái này trợ thủ là ai, nhưng nhìn Sở Hòa Linh cùng Lục Hàn làm quen thời gian, lại cảm thấy, chính là người giúp nàng! Nghĩ đến chỗ này, Tứ phu nhân càng thêm cảm thấy, Hòa Tuyết hiện tại đàng hoàng nghe lời là đúng! Tứ phu nhân lôi kéo Hòa Tuyết rời đi, đại phu nhân mặt xám mày tro, Nhị phu nhân cũng là giống vậy, Tam phu nhân Lan thị ngược lại cảm thấy không biết như thế nào cho phải! Bà vốn là gọi mình ca ca tới đây làm hòa, có ai nghĩ được, đại ca nhà mình cũng là không biết điều. Hẳn là đem bà mắng cho một trận, sau chính là đi! Người ca ca kia, chỉ biết đau lòng Hòa Linh, căn bản cũng không quan tâm người khác! Nghĩ đến chỗ này, Lan thị tâm tình không lo. Làm con gái, nào có giận cha mẹ mình như vậy! Bây giờ nghĩ lại, thật là khiến trái tim người ta băng giá. Lan thị nghĩ như vậy, tâm tình cũng không tốt đứng lên! Nhưng mà chỉ đúng là nói một chút nàng mà thôi, về phần giận thời gian dài như vậy sao! Còn dám cùng với bà nhăn mặt, nếu như người bình thường, đã sớm chấp hành gia pháp, đánh chết! Khuê nữ không hiểu chuyện như vậy, ông cụ còn nói bọn họ, cảm thấy là bọn y là không đúng, chuyện như vậy huyên náo, làm sao lại không có một người nào biết chuyện! Bất quá là một tiểu nha đầu không đáng giá thôi!
Lan thị vừa đi vừa nghĩ, chạm mặt gặp được Trí An, Trí An khách khí nói: "Chào Tam thẩm!"
Mấy hài tử rong nhà, Lan thị thích nhất chính là Trí An, khách khí có lễ phép, cũng cho tới bây giờ đều không bày ra bộ dáng không nên người kia! Thật ra thì người khác cũng không có xem thường Lan thị, nhưng Lan thị cảm thấy chuyện là như thế này, bà đối với thân phận nữ Thương Hộ của mình đã sâu tận xương tủy không thể giải thoát!
Lan thị mỉm cười: "Trí An hôm nay tại sao trở lại?"
Trí An nói: "Thật ra thì, cháu là tính toán về trong phủ ở!" Dừng lại một chút, Trí An nói: "Tiên sinh cũng là ý tứ như vậy! Còn chưa tới nửa năm công phu, cháu suy nghĩ về trong phủ hình như càng tốt hơn một chút, dù sao, an tĩnh. Hơn nữa cũng là chỗ của mình, tìm được cái sách gì tham khảo cũng là dễ dàng!"
Lan thị vừa nghe, liền vội vàng hỏi: "Còn có ý kiến như vậy sao! Ta xem Trí Ninh ngược lại không có nói như vậy, cũng không biết cái vị tiên sinh kia có nói cho y biết đạo lý này hay không."
Trí An suy nghĩ một chút, mỉm cười: "Mỗi tiên sinh thói quen đều là bất đồng. Tiên sinh của bọ cháu môn sinh khắp thiên hạ, mỗi lần kỳ thi cuối năm nhân số cũng không ít, vì vậy có kinh nghiệm hơn một chút!" Thấy Lan thị vẻ mặt thay đổi, y tiếp tục nói: "Đương nhiên, Tiên sinh của Trí Ninh tốt hơn, nhưng ông ấy chủ yếu vẫn là dạy hoàng thân quốc thích nhiều hơn chút, lời nói bây giờ, hoàng thân quốc thích, nơi nào cần thi cử! Vì vậy đại khái cũng không thể nghĩ đến điểm này!"
Lan thị gật đầu: "Ngươi nói thật đúng là cái đạo lý như vậy. Còn phải đa tạ Trí An nhắc nhở tam thẩm như vậy!"
Trí An giọng nói hết sức thân thiết: "Đều là cần phải vậy. Nếu như Trí Ninh có thể đậu khoa cử, người làm ca ca như cháu đây cũng cảm thấy kiêu ngạo! Mọi người đều là người một nhà, dĩ nhiên là tuy hai mà một!"
Lan thị vui mừng, "Cái đứa trẻ này, thật là hiểu chuyện! Được rồi, tam thẩm cũng không làm trễ nãi ngươi! Mau trở về học tập."
Trí An cáo từ, Lan thị trong lòng hài lòng, nghĩ như vậy, vội vàng đi tìm Sở Phi, muốn cùng y nói một chút chuyện Trí Ninh. Vợ chồng bọn họ đối với đứa con trai này thật sự là quan tâm quá ít! Mà Trí An rời đi vẻ mặt còn lại là tràn đầy châm chọc. Rốt cuộc là nữ tử, chính là hơi lừa dối mấy phần sẽ trúng kế. Thật ra thì bọn họ Triệu tiên sinh đúng là nói để cho bọn họ trở về phủ học tập, đối với y như vậy tốt hơn. Nhưng cái này cũng không thích hợp Trí Ninh, Trí Ninh vốn chính là năm nay mới chuyển tiên sinh. Hơn nữa Trí Ninh tiên sinh cùng bọn họ tiên sinh tính tình bất đồng, thích tán nói, nếu như khiến Trí Ninh trở về phủ học tập, như vậy tất nhiên sẽ để cho y biểu hiện càng thêm kém! Nghĩ tới đây, Trí An càng cười lạnh. Không thể không biết chính mình tính toán đệ đệ nhỏ nhất có gì không đúng! Có điều mang theo nụ cười rét lạnh! Y biết được, Lan thị là có tiền bạc, y nói như vậy, Lan thị tất nhiên cực kỳ cảm kích! Y không phải thằng ngốc Sở Trí Tín kia, thật cho là tiền tài đều là vật ngoại thân, phải biết, bên ngoài ăn mặc ngủ nghỉ, loại nào không cần bạc, thật sự là tiền bạc vì cặn bã, đó mới là ngu không thể ngu nữa!
Quả nhiên, Trí An chính là nhận được Lan thị đưa tới tổ yến, mặc dù không phải là tiền bạc, nhưng như vậy tốt hơn, nghĩ đến chỗ này, Trí An đắc ý cười! Càng cảm thấy trong phủ này người tốt đắn đo!
Mà lúc này, Trí Ninh đang ngồi ở trong phòng tỷ tỷ của mình, y chậm rãi hỏi "A tỷ, tỷ nói chuyện như vậy. . . . . . Đệ làm sao lại cảm thấy như vậy rất…! Không phải lừa đệ chứ?" Hôm nay phụ thân cùng y nói chuyện, nói là sắp khoa cử rồi, có điều thời gian mấy tháng, hi vọng y có thể trở về phủ học tập, Trí Ninh hết sức không muốn. Bọn họ tiên sinh là hạng người gì, nếu như không có ở đây bên cạnh y, sợ là sẽ phải bỏ qua rất nhiều!
Hòa Linh hiện tại cũng lười phải cùng phụ mẫu của y nói chuyện, hoàn toàn cũng chưa có đầu óc, nói nhiều rồi, bọn họ cũng vốn không hiểu, ngược lại dứt khoát không nói được, có điều đợi tin lời của người khác sẽ phải cái hố con trai mình, đây thật là đủ đủ rồi!
Hòa Linh nhìn Trí Ninh, hỏi "Đệ cảm thấy cha mẹ là hạng người gì?"
Cũng không biết nàng vì sao đột nhiên hỏi tới cái này, Trí Ninh suy nghĩ một chút, nói: "Hết sức thương ta, nhưng là không có thấy xa, rất dễ dàng bị người nắm mũi dẫn đi!"
Hòa Linh gật đầu: "Trí Ninh nói rất đúng, quả thật như thế!"
Trí Ninh: "Ý của Tỷ tỷ là? Ta có chút không hiểu!" Êm đẹp vì sao phải hỏi cái này!
Hòa Linh nhíu mày: "Nếu bọn họ không có gì thấy xa lại dễ dàng bị người dắt mũi đi, tại sao ngươi phải nghe bọn họ! Lúc này, ngươi không phải đi tìm tổ phụ lại tới tìm ta làm cái gì đấy! Đem tất cả mỗi một việc từng món một phân tích một chút. Chuyện như vậy chính là tự có tổ phụ vì ngươi làm chủ, có tốt dùng là không có người dùng ngược lại muốn mình phiền não, không phải người tinh minh gây nên!"
Trí Ninh gật đầu: "Tỷ tỷ nói rất đúng." Lập tức liền đứng lên, xoay người muốn đi, hình như hết sức vội vàng. Có điều không đợi ra cửa, y rồi xoay người: "Tỷ tỷ kia cảm thấy, cái người cùng mẫu thân nói chuyện này là ai?"
Hòa Linh cười lạnh: "Nếu như chút chuyện tình này đệ đều không nghĩ ra, như vậy ta ngược lại thật ra cảm thấy, đệ không cần phải tham gia khoa cử rồi. Không có ý nghĩa."
Trí Ninh cúi đầu, ngay sau đó ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Tỷ tỷ, ta biết rồi!" Dừng lại một chút, y cười khổ: "Thật ra thì trong lòng đệ đã nghĩ đến, có điều mình không dám thừa nhận, lời của tỷ tỷ ngược lại thức tỉnh đệ!"
Hòa Linh chậm rãi nói: "Đệ biết ta thích uống trà chứ? Nhưng đệ biết không? Không phải tất cả trà đều là một phương pháp pha, giống như là hiện tại Trúc Diệp Thanh này, Trúc Diệp Thanh là không thể dùng nước sôi pha, nếu như pha, bảy tám phần nóng mới phải tốt nhất! Có lúc đối với người, cũng là cái đạo lý như vậy, người bất đồng, đệ phải dùng bất đồng biện pháp. Không phải mỗi người cũng có thể làm cho đệ thoải mái, nhưng đệ muốn đối phó người khác, sẽ phải nắm giữ tốt độ lửa, cùng pha trà một dạng! Có người, nên kịch liệt trực tiếp sử dụng nước sôi; mà có người, thong thả ung dung mới phải nghiêm chỉnh! Lại nói, nếu như còn nhỏ tuổi liền Phong Mang Tất Lộ, sẽ có điều càng nhiều người phòng bị ngươi. Chưa chắc là công việc tốt đấy!"
Hòa Linh chỉ tốt ở bề ngoài mà nói một lần, nói xong, mỉm cười: "Được rồi, đi thôi!"
Trí Ninh hòa hoãn một chút, hình như suy nghĩ hiểu rõ, gật đầu nói: "đệ biết rồi!"
Y vốn là muốn ở trước mặt tổ phụ cho nhị ca thượng chút nhãn dược, nhưng tỷ tỷ nói ra lời nói này lại làm cho y bỏ đi chú ý! Cho nên nói, nhị ca chính là Trúc Diệp Thanh, phải từ từ tới mà không một lần là xong sao!
Trí Ninh mang theo trầm tư rời đi!
Liền nghe ngoài cửa sổ truyền đến giọng nam, "Mỗi lần tới đây, đều có thể nhìn thấy Tiểu Linh Đang tính toán kế người, quả nhiên là để cho ta mở rộng tầm mắt!"
Hòa Linh trợn trắng cả mắt, đi tới bên cửa sổ, nàng đẩy cửa sổ ra, ngoài cửa sổ đứng chính là Lục Hàn, mà lúc này, Sở Vân chủy thủ chống đỡ ở cổ Lục Hàn, Lục Hàn cũng không phản kháng, còn cười híp mắt giễu cợt Hòa Linh!
Hòa Linh liếc y, hỏi "Huynh thật ra càng lớn mật, rõ ràng cũng không đem người của ta để ở trong mắt, huynh cho rằng Sở Vân thật không thể xuống tay với huynh sao?"
Lục Hàn: "Ta hiểu biết rõ sẽ không!"
Hòa Linh: "Ha ha!"
"Bản thân mình nhưng chắc là sẽ không, chúng ta là giúp đỡ lẫn nhau hợp tác cùng có lợi, đã có quan hệ như, nàng làm chi muốn cho ta không thoải mái chứ! Mọi người tốt, mới là thật tốt, nàng nói đúng không?" Lục Hàn khí định thần nhàn, Hòa Linh nhìn y dáng dấp lạnh nhạt, luôn là cảm thấy y và lúc trước thật ra thì có chút bất đồng. Liền từ hôm đem mưa to, y lại bất đồng, nhưng nếu như nói bởi vì sao, Hòa Linh lại không dám nhiều hơn tính toán!
"Sẽ không phải là. . . . . . Mai Cửu tới chứ?" Hòa Linh hỏi!
Hôm qua mới gặp qua nàng, tất nhiên không phải là vì chuyện Lâm quý phi, như vậy có khả năng nhất, nhất định là Mai Cửu!
Quả nhiên, Lục Hàn gật đầu, y đẩy chủy thủ của Sở Vân: "Vật này nên lấy ra chứ?"
Sở Vân nhìn về phía Hòa Linh, Hòa Linh gật đầu.
Lục Hàn đi vào bên trong nhà, cảm khái nói: "Nhà nàng thế nào chỉ muốn chết lại chọc giận nàng mất hứng, nang nói, ta tới giúp nang xử lý!" Thật là một bộ dáng vẻ quan tâm!
Hòa Linh đột nhiên dựa tới, liền trực tiếp muốn dùng dao đâm Lục Hàn, Lục Hàn không kịp đề phòng, nhưng vẫn rất nhanh liền thoáng qua, Hòa Linh cũng không muốn những thứ kia, mượn tính mềm dẻo tốt của tiểu cô nương của mình, trực tiếp xoay ngược lại lập tức ngửa mặt hạ eo, Lục Hàn tránh thoát, mỉm cười: "Như nàng vậy coi như là không biết tự lượng sức mình chứ?"
Hòa Linh không có ngừng nghỉ, lại vọt lên, Lục Hàn chộp ngay lấy cổ tay Hòa Linh, trở tay, chủy thủ rơi xuống đất phát ra tiếng, y nắm cổ tay Hòa Linh hướng lên vừa trợt, đem lấy cả người nàng ôm vào trong ngực!
Y đang bên tai nàng thổi hơi, trong giọng nói có tiếng cười: "Ta không trêu chọc nàng đi? Hay là nói, nàng ghi hận ta ở tiệm sách nắm tóc của nàng? Tiểu cô nương, tính tình cũng không nhỏ!"
Hòa Linh trực tiếp nhấc chân, Lục Hàn có phòng bị né tránh, y cảm khái: "Như nàng vậy, ta thành thái giám làm sao có thể làm việc! Thật, như vậy cũng không đúng vậy! Tiểu cô nương, không thể ác độc!"
Hòa Linh cười lạnh: "Ta thích ác độc, không có đạo lý huynh có thể nắm tóc của ta, ta không thể để cho huynh chịu dạy dỗ đi!"
Lục Hàn tốt bụng nhắc nhở: "Nàng có thể đối với ta bỏ thuốc! Hay là nói. . . . . ." Lục Hàn nhất thời rõ ràng: "Nàng hạ cái gì?"
Nếu nói đánh nhau, cũng có điều vì để cho y coi thường không khí bên trong phòng này, mà bây giờ, y tất nhiên là gặp Hòa Linh mà nói. Mặc dù nói không biết Hòa Linh đến tột cùng đã làm gì, y nói: "Như nàng vậy thật đúng là không tốt! Tiểu cô nương như vậy không phải khi dễ người sao!"
Tuy là nói như vậy, lại không chịu buông Hòa Linh, không chỉ có không có buông ra, tay còn dời lên trên vài phần, Hòa Linh lập tức khóe miệng co giật: "Ta nên độc chết huynh, sau đó đem móng vuốt của huynh chặt xuống đấy!"
Lục Hàn mỉm cười: "Phách lối nữa, ta muốn không khách khí!" Tay lại dời lên mấy phần!
Hòa Linh đỏ lên vì tức mắt, mắng: "Tử sắc du côn!"
Lục Hàn lành lạnh: "Vậy nàng tiếp tục đánh ta, nàng tranh thủ đánh ta!"
Lời nói này không phải kiếm chuyện chơi, cõi đời này có thể đánh được Lục Hàn, lại có mấy người! Theo cách nói của Sở Vân, Lục Hàn cùng công phu của y không kém hơn, nếu là như vậy, nàng thế nào cũng không chiếm được tiện nghi. Bất quá Hòa Linh cũng không phải cam chịu yếu thế: "Mặc dù ta đánh không lại huynh, nhưng mà ta sẽ không để huynh mạnh khỏe trôi qua. Lục Hàn, thuật nghiệp có chuyên tấn công, huynh chưa chắc đã là lợi hại nhất!"
Lục Hàn mỉm cười: "Đúng vậy, ta không phải lợi hại nhất. Nhưng là khi dễ ngươi có thể a! Ưmh!"
Hòa Linh gắt gao giẫm Lục Hàn một cước, không chỉ có đạp y, vẫn còn ở mu bàn chân của y thượng nghiền một chút, sau hài lòng: "Như thế nào!"
Lục Hàn bất đắc dĩ: "Nàng là ba tuổi sao?"
Hòa Linh không chịu yếu thế: "Xin chào, người năm tuổi!"
Lục Hàn: "Vậy cũng so với nàng lớn hơn!"
"Chỉ tuổi lớn mà trí tuệ không phát triển!"
"Nàng không phải cùng người năm tuổi trí tuệ không phát triển đấu sao!" Hai người ngươi một lời, ta một lời. Hai nha hoàn đã thành thói quen, yên lặng thối lui khỏi cửa, mặc cho bọn họ náo!
Nhìn nha hoàn mặt bất đắc dĩ ra cửa, Hòa Linh lên án: "Huynh xem, nha hoàn nhà chúng ta cũng ghét bỏ huynh! Huynh nói huynh, còn là Tiểu Hầu gia túc thành Hầu phủ đâu rồi, cứ như vậy tài nghệ sao! Chà chà!"
Lục Hàn châm chọc: "Hình như là ghét bỏ nàng đi? Nàng thật xác định là ghét bỏ ta? Ta cảm thấy được không đúng lắm a!"
"Là huynh là huynh chính là huynh!" Hòa Linh trợn to hai mắt.
Lục Hàn canh chừng mắt nàng, đột nhiên liền nở nụ cười, y lắc đầu: "Chúng ta tại sao muốn ngây thơ như vậy."
Hòa Linh vừa nghĩ như thế, ngược lại cũng cười theo.
Hai người cười đùa đủ rồi, cũng không nói thêm cái gì! Lục Hàn buông lỏng tay Hòa Linh ra, ngồi xuống uống trà! Nước trà có chút nguội mất, nhưng Lục Hàn ngược lại không thèm để ý, y nhấp một miếng, cũng không có cảm giác gì, nói: "Mai Cửu hôm nay hồi kinh rồi, nàng xem một chút thời gian nào thích hợp. Khiến Từ tiên sinh giúp y nhìn một chút!" Hòa Linh gật đầu, người ta giúp nàng, nàng tự nhiên cũng muốn bánh ít đi bánh quy lại.
"Được, chuyện này ta tới xử lý. Chẳng qua ta bên này ngược lại không có gì, người kia bên chuẩn bị xong cho ta biết mà có thể! Nhưng nhớ lấy, dù tình huống gì, ta đều không thể tha thứ Từ tiên sinh bị người giam lại." Hòa Linh nghiêm túc nói, "Nếu như các người để cho ta mất hứng, ta sẽ không khách khí. Huynh biết tính cách của ta, dù là liều mạng mình, cũng sẽ không khiến đắc tội với người tốt với ta!"
Lục Hàn gật đầu: "Cho nên nói, bây giờ còn chưa có có người để cho nàng cảm thấy người này phải chết?"
Hòa Linh vô tội nhíu mày: "Huynh nói cái gì vậy, ta căn bản cũng không biết nha! Ta chỉ nói là nói thế, để dọa thôi, thật ra thì không dám làm cái gì a!"
Lục Hàn mỉm cười: "Đúng nha, không có ai phải chết! Tạ Nam chết đi, cùng nàng một chút quan hệ cũng không có!"
Hòa Linh đột nhiên liền chính sắc đứng lên: "Y phải chết!"
Lục Hàn cũng không nói gì, dù sao chuyện như vậy cùng y không có quan hệ.
"Chuyện Từ tiên sinh, muốn làm phiền nàng!"
Hòa Linh gật đầu: "Ta hiểu biết rõ. . . . . ."
Gió đêm Tiêu Tiêu. Mai gia đèn dầu sáng rỡ, Mai Ngư nhanh chóng đem Mai Cửu đỡ đến hàn thất, lạnh lẽo nhiệt độ trong phòng khiến bữa ăn của Mai Cửu thoải mái hơn mấy phần, Tô thần y châm kim cho y, Mai Ngư đốt lư hương bên trong phòng, Mai Cửu sắc mặt tái nhợt càng tốt hơn mấy phần!
Cũng không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc hòa hoãn tới đây, y tái nhợt mang theo suy yếu, chậm rãi nói: "Thật ra thì bệnh của ta tốc độ, đang từ từ chậm chạp! Cũng coi là một chuyện đáng được ăn mừng, các người không cần quá mức khó chịu!"
Mai Ngư khổ sở, có điều Tô thần y ngược lại khẳng định gật đầu: "Thật ra thì thân thể của ngươi đúng là chuyển hướng tốt. Nếu như không phải là chúng ta gấp gáp lên đường, ngươi không phải đột nhiên phát bệnh. Chẳng qua ta lấy ra một chút quy luật căn bệnh của ngươi. Chỉ cần cẩn thận, nghĩ đến sẽ từ từ khá hơn!"
Mai Cửu ho khan một cái, lạnh nhạt nói: "Thật ra thì, cũng là không sao cả! Mật báo từng có tới sao!"
Mai Ngư gật đầu, rất nhanh ra cửa, không lâu lắm, đem lá thư đưa tới, Mai Cửu nhìn, sắc mặt biến thành phải hết sức khó coi, chỉ là rất mau, y hẳn là lộ ra một màn vặn vẹo nụ cười, cười đủ rồi, đem giấy đốt.
"Nói cho người chúng ta biết, toàn lực thư sát Thụy vương!"
Mai Ngư không chần chờ: "Dạ!"
Mai Ngư ra cửa, không lâu lắm, đi rồi quay lại, sắc mặt có mấy phần kỳ quái, "Khởi bẩm công tử, túc thành Hầu phủ Lục Hàn Tiểu Hầu gia cầu kiến!"
Mai Cửu cứng ngắc một chút, ngay sau đó mỉm cười: "Lục Hàn tới? Ngược lại thú vị!"
"Vậy. . . . . ."
"Dẫn y tới đây!"
Người người cũng biết Mai Cửu ở trong một gian phòng băng, nhưng mang người tới như vậy cũng là không nhiều lắm! Tô thần y thoáng nhíu mày!
Mai Cửu mỉm cười: "Thật ra thì, có một số việc tóm lại phải đối mặt."
Rất nhanh, Lục Hàn liền theo Mai Ngư đi tới bên này, y đứng ở cửa Băng Thất giá rét, mặt không chút thay đổi, Mai Ngư đưa tay: "Công tử xin mời!"
Lục Hàn đẩy cửa vào, chỉ thấy Mai Cửu quần áo xốc xếch ngồi ở trên xe trượt tuyết, tóc dài xõa trên bả vai, cả người lười biếng, nhưng nếu như nhìn kỹ, y đã gầy gò không còn hình dáng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, hẳn là không phản bác được!
Lục Hàn bình tĩnh một chút, hỏi "Bên cạnh ta có người đại khái có thể giúp đỡ huynh, ngày mai tới đây vì huynh nhìn một chút."
Đi thẳng vào vấn đề, lời nói này cũng không có đầu không có đuôi! Có điều lại làm cho trong phòng mấy người cũng có chút giật mình, dĩ nhiên, cái này giật mình không bao gồm Mai Cửu!
Mai Cửu cười ý vị sâu xa: "Không cần chứ? Chết sống có số phú quý tại thiên. Hơn nữa, bên cạnh ta có Tô thần y còn như thế, có người khác cũng chưa chắc được!"
"Thuật nghiệp có chuyên tấn công, ta tin tưởng, Từ Trọng Xuân năng lực chưa chắc so với Tô thần y kém. Hơn nữa hai người phối hợp với nhau, còn trợ giú huynh trị liệu!"
Mai Cửu cứ như vậy lẳng lặng nhìn Lục Hàn, Lục Hàn tiếp tục nói: "Ta chỉ có một yêu cầu, mặc kệ Từ Trọng Xuân có thể chữa khỏi hay không cho huynh...huynh đều phải để cho y đi! Dĩ nhiên, coi như có phải huynh không muốn, ta cũng có biện pháp để cho y rời đi!"
Qua 1 hồi lâu, Mai Cửu khẽ giương lên khóe miệng, hỏi "Sở Hòa Linh biết không?"
Lục Hàn không có dư thừa vẻ mặt: "Chuyện này cùng với nàng không có quan hệ!"
Mai Cửu nhàn nhạt: "Từ Trọng Xuân nhất định ở bên cạnh Sở Hòa Linh, nếu như không phải như vậy, ta sẽ không dấy lên hương liệu này hết sức thoải mái. Mặc dù đều là vật bình thường, nhưng nếu như không phải vô cùng hiểu, đúng là làm không được đấy! Huynh mượn người của Sở Hòa Linh."
"Ta nói rồi, cùng với nàng không có quan hệ! Ta cùng với Từ tiên sinh, cũng có điều đồng giá trao đổi! Huynh chỉ cần an tâm chờ đợi trị liệu là được!" Lục Hàn nói xong chính là xoay người rời đi, không có tiền nhân hậu quả, cũng không nói nhiều cái khác.
Mai Cửu nhìn bóng lưng của y, 1 hồi lâu rốt cuộc nghiêng đầu, nụ cười của y so với khóc còn khó coi hơn, "Người xem, chúng ta dù là mặt đối mặt, cũng không thể quen biết nhau! Có nhiều thú vị!"
Tô thần y trầm mặc hồi lâu, nói: "Người cái này là tội gì!"
Mai Cửu tiếp tục cười: "Tội gì? Thật ra thì cũng không có cái gì tội gì! Y không muốn hại ta, ta cũng vậy không muốn hại y. Đại khái là như thế, đã như vậy, như vậy ta liền tiếp tục tìm kiếm đi! Tìm kiếm mẫu thân của ta. Cũng coi là thành toàn mọi người!"
Tô thần y trầm mặc xuống!
Bên trong phòng lập tức lẳng lặng, cũng không biết trải qua bao lâu, Tô thần y nói: "Thật ra thì các ngươi cũng biết, Mai phu nhân đã chết!"
Mai Cửu nắm chặt nắm tay, y ngẩng đầu lên, tươi cười rạng rỡ: "Mẹ ta làm sao sẽ chết chứ! Bà vĩnh viễn sẽ không chết."
Mẹ nó dùng mạng của bà tới kéo dài tánh mạng của y, cho nên, y cả đời cũng không thể để cho bà thất vọng!
"Tô thần y, ông thấy chưa? Vừa mới cái kia là đệ đệ ta! Mặc dù, mặc dù y không phải nhi tử của phụ thân, nhưng y rất tốt phải hay không?" Mai Cửu như cũ là vẻ mặt tươi cười, nhưng trong mắt đau thương cơ hồ khiến cả người Hình Thần Câu Diệt!
"Y muốn cứu ta, ha ha, cứu ta!"
"Công tử!" Tô thần y nhìn y trạng thái không tốt, lập tức châm kim cho y, Mai Cửu hỗn loạn: "Sinh sống chết tử. . . . . . Cuối cùng cũng có điều nhất thời. Cuối cùng, tất cả đều sẽ Trần Quy Trần, Thổ Quy Thổ!"
Một đêm này, Mai phủ đèn dầu sáng rỡ!
Nhưng phàm là Mai phủ đèn dầu sáng rỡ, người của Vĩnh An thành này chính là biết được, Mai Cửu Công Tử. . . . . . Lại bị bệnh!
Lục Hàn đứng ở Mai phủ cách đó không xa trên mái hiên, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Mai phủ phương hướng, trầm mặc không nói, cảm giác một cỗ tức tại trong cổ họng, căn bản là không xuống được!
Gió lớn phất qua vạt áo của y, y cũng không nhúc nhích.
Vừa đúng lúc này, nam tử cả người quần áo đại nội cấm quân cấp tốc đạp mái hiên đi tới, rất nhanh chính là đến bên cạnh Lục Hàn. Lục Hàn không chút cử động, nam tử kia đợi đến bên cạnh y, ngừng lại, lập tức quỳ xuống: "Gặp qua Tiểu Hầu gia!"
Lục Hàn bình tĩnh: "Nói!"
"Hoàng thượng xin Tiểu Hầu gia vào cung!"
Người này chính là đại nội cấm quân thống lĩnh —— Lâu Nghiêm.
Lục Hàn xoay người lại nhìn y, Lâu Nghiêm một chân quỳ xuống, không kiêu ngạo không tự ti: "Lập tức!"
Lục Hàn không có nói cái khác, dẫn đầu đi ở phía trước, Lâu Nghiêm thời gian đứng lên nhìn một cái Mai gia, vẻ mặt không có gì, ngay sau đó đi theo Lục Hàn!
Hai người đều không nói, xuống mái hiên chính là xoay người lên ngựa.
Trong đêm khuya, có thể cởi ngựa ở kinh thành phi nhanh như bay, lại có mấy người!
"Tạch tạch tạch" tiếng vó ngựa không ngừng vang dội bên tai, Lục Hàn trong lòng trống không! Vốn là nhìn thấy Tiểu Linh Đang phần kia nhẹ nhõm cùng vui vẻ, hình như gặp lại Mai Cửu trong nháy mắt đó biến thành một trận gió, cũng không gặp lại!
"Ưmh!" Lục Hàn đột nhiên bưng kín bụng của mình, y nắm chặt cương ngựa, thì ra là, Tiểu Linh Đang ra tay, là cái này sao?
Bình luận facebook