Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Trên chân Hòa Linh đeo chiếc lắc gắn chuông nhỏ, chỉ cần đi đường sẽ phát ra tiếng vang, thu hút không ít sự chú ý. Tuy nhiên, Lão phu nhân cũng không hỏi han tới việc này. Nghĩ đến cũng đúng thôi, sao bà có thể không biết rõ ràng mọi chuyện chứ! Tên Lục Hàn kia quang minh chính đại thế cơ mà.
Nam nữ tách riêng ra dùng bữa, Tạ Du Vân không ở đây, một mình Triệu Uyển Oánh ngồi một góc, Hòa Linh rất muốn hỏi một câu, sao không đi tìm biểu ca của ngươi đi! Không phải lúc nào cũng bám nhau như sam sao?
Hòa Linh vẫn luôn cảm thấy lời người xưa chẳng phải cái nào cũng đúng, nhưng riêng câu “Ác nhân ắt có tiện nhân trị” vẫn thực chuẩn xác. Trong mắt nàng, Tạ Du Vân và Triệu Uyển Oánh chính là minh chứng tốt nhất.
Lục Hàn luôn cảm thấy nàng có thể đấu lại Triệu Uyển Oánh, kỳ thật, hắn hoàn toàn không biết, bản thân nàng còn là một cô nương vô cùng ôn nhu. Tuy chán ghét Triệu Uyển Oánh, nhưng chỉ cần nàng ta không đến gây sự khiến mình phiền lòng, thì nàng cũng chẳng thèm quản đến làm gì, tiếp tục cuộc sống tiêu dao tự tại tự do thoải mái. Thậm chí, nàng còn hy vọng Triệu Uyển Oánh rửa sạch hết dơ bẩn, thuận lợi gả vào phủ Thừa tướng. Có như vậy, mới tăng phần thú vị.
Có điều, không biết người tự cho mình là thanh cao như Tạ Du Vân một khi phát hiện tình nhân trong mộng mà bản thân vẫn tâm tâm niệm niệm ở bên ngoài ngủ với vô số người sẽ cảm thấy thế nào. Nghĩ đến đây, Hòa Linh liền bật cười.
Kiếp trước những người khiến cho bản thân không thoải mái, thì đời này, nàng sẽ không để bọn họ sống tốt, trong đó có Tạ Du Vân, Triệu Uyển Oánh, và người Sở gia. Nàng chán ghét Triệu Uyển Oánh không phải bởi vì Tạ Du Vân thích nàng ta, mà là con người của nàng ta. Lúc ấy Triệu Uyển Oánh còn chưa chết, Tạ thừa tướng đã định ra hôn sự giữa nàng và Tạ Du Vân. Khi đó ngay cả khi thân thể cực kém, nhưng Triệu Uyển Oánh vẫn không ngừng dùng thủ đoạn nhằm vào Hòa Linh. Lúc đầu nàng thậm chí còn không biết vì sao người này lại cứ một mực tính kế một người bệnh nặng sắp chết như mình, cũng chẳng thèm so đo với nàng ta. Nhưng không ngờ sự ác độc đó, vượt xa sự tưởng tượng của rất nhiều người, hoàn toàn bất đồng với vẻ ngoài ôn nhu. Nếu không phải nàng ta đã chết, Hòa Linh cũng không biết, sẽ xảy ra thêm những tình huống gì nữa.
Lại nói tiếp, kiếp trước Triệu Uyển Oánh đột nhiên bị bệnh, chưa chữa trị được mấy ngày đã chết, nhanh đến mức làm cho người ta không thể tin được.
Tuy bên ngoài vẫn đồn đãi thân thể Triệu Uyển Oánh yếu nhược, nhưng theo Hòa Linh thấy, đấy chỉ là do nàng ta tự cải trang mà thôi chứ không hề bị bệnh thật. Chờ đã...! Hòa Linh đột nhiên cảm thấy, dường như kiếp trước chính mình đã xem nhẹ cái gì đó, cảm giác này khá mơ hồ vẫn chưa nắm bắt được.
“Hòa Linh, Hòa Linh!”, Lâm Dĩnh Chi kéo Hòa Linh, tò mò nói: “Ta đã gọi ngươi mấy tiếng rồi đấy, sao lại không thèm trả lời!”
Hòa Linh định thần lại, mỉm cười đáp: “Làm sao vậy?”
“Ta muốn, ta muốn đi vệ sinh, nhưng không biết chỗ......”, nàng ta đỏ mặt, lắc lắc khăn xấu hổ nói nhỏ.
Hòa Linh đứng dậy nói: “Để ta dẫn ngươi đi!”
Hòa Linh dẫn Lâm Dĩnh Chi đi ra ngoài, Lý Sở thị nhìn theo bóng dáng hai người họ rồi lặng lẽ ra hiệu bằng mắt cho nha hoàn bên cạnh, người kia nhận mệnh vội vã đi theo. Nha hoàn bà tử trong viện đi qua đi lại như mắc cửi, nhưng Hòa Linh vẫn lập tức phát hiện ra. Nàng từng đoán có lẽ vì trùng sinh cho nên bản thân mới mẫn cảm đến vậy nhưng sau đó lại nghĩ có lẽ mình như thế cũng là do thói quen từ kiếp trước. Lúc ấy nàng đối nghịch lại phủ Thừa tướng, phải cẩn thận khắp nơi cũng vì vậy mới tạo nên tính cách cảnh giác đa nghi này.
Đến nơi, Hòa Linh phân phó nha hoàn Lâm Dĩnh Chi và Xảo Âm đứng đó canh chừng, chỉ để Xảo Nguyệt ở lại, mặc dù không biết mục tiêu là ai, nhưng cũng không thể để Lâm Dĩnh Chi xảy ra chuyện ở đây được.
Đứng ở dưới tàng cây chờ đợi, mái tóc đen dài của Hòa Linh bị gió thổi bay, tà váy đỏ lay động, miệng khẽ giương lên, lẳng lặng chờ đợi.
“Sao biểu muội lại ở đây thế này!”, một giọng nam đầy ác ý vang lên, Hòa Linh ngẩng đầu, cười lạnh nhìn Lý Hiển. Mà cách đó không xa, nha hoàn của Lý Sở thị dáo dác nhòm sang bên này, có thể thấy được, người nọ đã dẫn Lý Hiển đến đây. Vừa thấy Hòa Linh nhìn về phía mình, lập tức liền rời đi.
Hòa Linh cũng không ngoài ý muốn, nàng nghiêng người, thản nhiên nhìn Lý Hiển, lạnh lùng đáp: “Ta đi đâu còn chưa đến lượt ngươi quản!”.
Lý Hiển cao thấp đánh giá Hòa Linh một lượt, cất giọng không hề dễ nghe: “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi nhìn cái gì, dám khinh thường ta sao? Mẫu thân của người cũng chỉ là nữ nhi thương hộ, thế mà tiểu tiện nhân ngươi còn dám đổ tội lên đầu ta. Ta muốn đẩy ngươi vào nước lúc nào? Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng phải chịu thiệt như thế bao giờ, lần này cứ chờ mà xem, đắc tội ta sẽ có kết cục gì?”.
Lý Hiển túm lấy cổ tay Hòa Linh, Xảo Nguyệt thấy thế liền xông lên đẩy ra, chắn ở phía trước: “Xin biểu công tử hãy chú ý đến ngôn hành của mình. Nơi này là Sở phủ, chứ không phải là Lý gia Giang Lăng!”.
“Chát!”, Lý Hiển vung một bạt tai sang, hung tợn mắng: “Ngươi là ai chứ, một nha hoàn mà lại dám kêu gào trước mặt ta, đây chỉ là một giáo huấn nho nhỏ, mau cút ngay. Nếu như khiến ta cao hứng, có lẽ tương lai sau khi thú tiểu thư nhà ngươi vào cửa, còn có thể miễn cưỡng nâng ngươi làm thông phòng, nếu không, thì có chết cũng không được tử tế đâu!”.
“Xảo Nguyệt, ngươi tránh ra!”, Hòa Linh nhẹ nhàng mở miệng.
“Tiểu thư......” Xảo Nguyệt lo lắng gọi.
Hòa Linh đột nhiên nở nụ cười, nàng chỉ là một tiểu cô nương, giọng nói thanh thúy như hoàng anh xuất cốc, cười lên lại càng thêm mê người.
Lý Hiển hừ lạnh: “Tiểu thư nhà ngươi còn không để ý, tốt nhất đừng ở lại đây cho thêm chướng mắt, cút ngay cho ta!”. Quát xong, hắn chăm chú nhìn Hòa Linh, thấp giọng hỏi: “Ngươi nói đi, làm sao ngươi lại biết được?”.
Hòa Linh vẫn cười cười nhìn Lý Hiển, cũng không động. Hắn ta thấy thế càng thêm hung dữ: “Nếu như ngươi không nói, thì đừng trách ta không khách khí. Ngươi đừng tưởng ta không dám làm gì, hôm nay nhiều người như vậy, ngươi đột nhiên mất tích trong chốc lát, cũng sẽ không có ai để ý. Hơn nữa ngươi đắc tội với Triệu tiểu thư, Trần tiểu thư, Tạ công tử, nhiều người như vậy, biết là ai làm chứ. Mau nói nhanh lên, bằng không, đừng trách ta bán ngươi vào chốn ăn chơi kia!”. Tạm dừng một chút, Lý Hiển lại đầy ác ý cười nói: “Ta nghĩ, với dung mạo này, có lẽ sẽ kiếm được món hời đây, tuổi lại còn nhỏ, quả nhiên là thời điểm tốt nhất!”.
Hòa Linh vẫn đứng đó cười nhìn Lý Hiển, nghe hắn ta thốt ra những lời ác độc dọa người. À, mà có bao giờ hắn ta không ác độc đâu, từ trước đến giờ vẫn vậy, chưa từng thay đổi.
“Cho dù tìm được, thì với tấm thân nhơ bẩn kia thì Sở gia cũng sẽ xem như nữ nhi này đã chết. Cho dù không chết...... Ha ha, ta nghĩ, bọn họ cũng sẽ tìm mọi cách khiến cho ngươi không còn trên cõi đời này. Mặc kệ ngươi có nói gì, cũng sẽ không có ai tin tưởng!”. Lý Hiển lại ác độc bồi thêm.
Đúng như dự liêu, Hòa Linh lập tức liền thay đổi sắc mặt, ngay cả khi trên mặt đã trang điểm qua nhưng hai má vẫn tái nhợt đến dọa người, nàng gắt gao nhìn chằm chằm Lý Hiển, hỏi: “Ngươi nói cái gì!”
Lý Hiển cho rằng nàng sợ, liền đắc ý đáp: “Ta nói, người Sở gia sẽ không thừa nhận ngươi, sẽ tìm cách giết chết một nữ nhi vô dụng chỉ mang lại mầm họa cho nhà bọn họ!”.
Cho dù vân đạm phong thanh, nhưng chuyện bị Sở gia phản bội, bị độc sát đều là nghịch lân của nàng không thể đụng vào, mà Lý Hiển này lại dại dột động đến cả hai. Đúng vậy, nàng chính là một người có thể tùy thời bị vứt bỏ, đừng nói đến người Sở gia mà ngay cả người thân nhất của mình cũng thế.
“Ngươi nói đi, rốt cuộc từ đâu lại biết được tin tức này? Là ai nói cho ngươi!”. Lý Hiển tiến lại gần, ép hỏi.
Hòa Linh cứ như vậy nhìn hắn, biểu tình không có một tia thay đổi, Lý Hiển có chút thẹn quá thành giận: “Ngươi xem lời của ta thành gió thoảng bên tai sao hả?”. Sau đó vươn tay định chế trụ cổ Hòa Linh, nhưng ngay lập tức bị Hòa Linh túm lại.
Lý Hiển thoáng sửng sốt, lập tức ái muội cười: “Sao nào? Ngươi thích ta?”
Hòa Linh kiều mỵ cười cười, tiến về phía trước từng bước, ngay tại lúc Lý Hiển tâm viên ý mã, nàng lập tức không chần chừ rút trâm ra đâm về phía hắn ta. Người kia không hề đề phòng, bị đâm một cái, liền “a” một tiếng, xụi lơ trên đất. Không biết Hòa Linh đâm trúng chỗ nào mà hắn ta cảm thấy toàn thân vô lực, tay đặt trên miệng vết thương, đã nhiễm đầy máu.
Hòa Linh không chút do dự ngồi xổm xuống, tiếp tục đâm thêm một nhát. Lần này Lý Hiển phát hiện, bản thân thậm chí còn không thể phát ra âm thanh, oán độc nhìn Hòa Linh, nhưng trong oán độc lại có một tia sợ hãi.
Hòa Linh liếc mắt ra hiệu, Xảo Nguyệt lập tức kéo Lý Hiển vào trong bụi cây gần đó, Hòa Linh ngồi xổm xuống trước mặt hắn ta, còn Xảo Nguyệt đứng một bên trông chừng.
Hòa Linh cười lên “khanh khách”, vừa cười, vừa dùng vạt áo Lý Hiển lau vết máu trên cây trâm, cứ lặp đi lặp lại cuối cùng cũng sạch sẽ, Hòa Linh cầm cây trâm nhẹ nhàng sượt qua mặt hắn ta: “Không phải muốn bán ta sao?”
Lý Hiển sợ hãi nhìn Hòa Linh, muốn nói chuyện nhưng lại chẳng thể nào lên tiếng: “Bán đi? Ha ha, Lý Hiển, ngươi thật sự nghĩ ta là người dễ bắt nạt vậy sao?”.
Hòa Linh nắm chặt cây trâm, không hề chần chừ đâm một phát lên bả vai người nọ, Lý Hiển mở to hai mắt, môi run run, đau đến choáng váng mặt mũi.
“Đừng nói đến một người ngoài được nhận nuôi như ngươi, cho dù là người Sở gia, bất cứ ai dám dùng giọng điệu vừa rồi nói chuyện với ta, cũng sẽ nhận được kết quả tương tự. Cho dù là...... mẫu thân của ngươi, cô cô tốt của ta cũng vậy. Lý Hiển, nếu cảnh cáo ngày hôm qua không để cho ngươi yên phận vậy thì hiện tại thấy thế nào? Ngươi có sợ không? Bán ta sao? Ngươi muốn bán ta! Ngươi có tin ta sẽ bán ngươi vào Nam Phong quán, để cho ngươi cả đời đều không có cơ hội ra khỏi nơi đó!”. Nói xong lại đâm Lý Hiển một nhát nữa, lúc này tên kia đã sợ không thốt nên lời.
Hòa Linh vừa nói chuyện với Lý Hiển, vừa nghĩ đến kiếp trước. Khi ấy, hắn ta vì tiền đồ của mình mà đã gây mê biểu tỷ Lý Mộng, đưa tỷ ấy lên giường của một lão nam nhân, mặc cho lão ta giày xéo.
Vì đổi lấy tiền đồ, không biết đã bán đứng biểu tỷ bao nhiêu lần, mà cô cô tốt của nàng thế nhưng lại là đồng lõa, giúp đỡ con nuôi hại chính nữ nhi ruột của mình. Nghĩ đến đây nàng lại nghĩ đến nương của mình, vì cớ gì, vì cớ gì mà bà lại đối xử với mình như thế. Càng nghĩ đến lại càng oán hận không thôi.
Nếu đời này bọn họ vẫn giống như kiếp trước thì đừng trách nàng hạ thủ vô tình.
Lý Hiển bị Hòa Linh đâm bốn lần, cả người toàn là máu, run lẩy bẩy, tiếng cười âm trầm của người trước mặt xâm nhập đến tận cốt tủy, lạnh đến tận xương, tuy rất muốn mở miệng cầu xin tha thứ, nhưng lại không thể thốt ra nổi tiếng nào.
“Ngươi đánh Xảo Nguyệt?”, cây trâm liền tiếp tục bổ xuống: “Đây là cái giá phải trả khi đánh nha hoàn của ta!”
Lý Hiển cố gắng vận dụng hết khí lực toàn thân, không ngừng lắc đầu.
“Ngươi cũng có thể nói cho bọn họ là do ta làm, nhưng ngươi nói xem, họ có tin hay không?”. Hòa Linh cười phá lên, nàng ngồi xuống tảng đá bên con đường nhỏ cách đó không xa, đung đưa chân, chiếc vòng liền phát ra những tiếng đinh đang thật vui tai: “Thời tiết hôm nay rất tốt! Đặc biệt thích hợp để giết người.”
Nam nữ tách riêng ra dùng bữa, Tạ Du Vân không ở đây, một mình Triệu Uyển Oánh ngồi một góc, Hòa Linh rất muốn hỏi một câu, sao không đi tìm biểu ca của ngươi đi! Không phải lúc nào cũng bám nhau như sam sao?
Hòa Linh vẫn luôn cảm thấy lời người xưa chẳng phải cái nào cũng đúng, nhưng riêng câu “Ác nhân ắt có tiện nhân trị” vẫn thực chuẩn xác. Trong mắt nàng, Tạ Du Vân và Triệu Uyển Oánh chính là minh chứng tốt nhất.
Lục Hàn luôn cảm thấy nàng có thể đấu lại Triệu Uyển Oánh, kỳ thật, hắn hoàn toàn không biết, bản thân nàng còn là một cô nương vô cùng ôn nhu. Tuy chán ghét Triệu Uyển Oánh, nhưng chỉ cần nàng ta không đến gây sự khiến mình phiền lòng, thì nàng cũng chẳng thèm quản đến làm gì, tiếp tục cuộc sống tiêu dao tự tại tự do thoải mái. Thậm chí, nàng còn hy vọng Triệu Uyển Oánh rửa sạch hết dơ bẩn, thuận lợi gả vào phủ Thừa tướng. Có như vậy, mới tăng phần thú vị.
Có điều, không biết người tự cho mình là thanh cao như Tạ Du Vân một khi phát hiện tình nhân trong mộng mà bản thân vẫn tâm tâm niệm niệm ở bên ngoài ngủ với vô số người sẽ cảm thấy thế nào. Nghĩ đến đây, Hòa Linh liền bật cười.
Kiếp trước những người khiến cho bản thân không thoải mái, thì đời này, nàng sẽ không để bọn họ sống tốt, trong đó có Tạ Du Vân, Triệu Uyển Oánh, và người Sở gia. Nàng chán ghét Triệu Uyển Oánh không phải bởi vì Tạ Du Vân thích nàng ta, mà là con người của nàng ta. Lúc ấy Triệu Uyển Oánh còn chưa chết, Tạ thừa tướng đã định ra hôn sự giữa nàng và Tạ Du Vân. Khi đó ngay cả khi thân thể cực kém, nhưng Triệu Uyển Oánh vẫn không ngừng dùng thủ đoạn nhằm vào Hòa Linh. Lúc đầu nàng thậm chí còn không biết vì sao người này lại cứ một mực tính kế một người bệnh nặng sắp chết như mình, cũng chẳng thèm so đo với nàng ta. Nhưng không ngờ sự ác độc đó, vượt xa sự tưởng tượng của rất nhiều người, hoàn toàn bất đồng với vẻ ngoài ôn nhu. Nếu không phải nàng ta đã chết, Hòa Linh cũng không biết, sẽ xảy ra thêm những tình huống gì nữa.
Lại nói tiếp, kiếp trước Triệu Uyển Oánh đột nhiên bị bệnh, chưa chữa trị được mấy ngày đã chết, nhanh đến mức làm cho người ta không thể tin được.
Tuy bên ngoài vẫn đồn đãi thân thể Triệu Uyển Oánh yếu nhược, nhưng theo Hòa Linh thấy, đấy chỉ là do nàng ta tự cải trang mà thôi chứ không hề bị bệnh thật. Chờ đã...! Hòa Linh đột nhiên cảm thấy, dường như kiếp trước chính mình đã xem nhẹ cái gì đó, cảm giác này khá mơ hồ vẫn chưa nắm bắt được.
“Hòa Linh, Hòa Linh!”, Lâm Dĩnh Chi kéo Hòa Linh, tò mò nói: “Ta đã gọi ngươi mấy tiếng rồi đấy, sao lại không thèm trả lời!”
Hòa Linh định thần lại, mỉm cười đáp: “Làm sao vậy?”
“Ta muốn, ta muốn đi vệ sinh, nhưng không biết chỗ......”, nàng ta đỏ mặt, lắc lắc khăn xấu hổ nói nhỏ.
Hòa Linh đứng dậy nói: “Để ta dẫn ngươi đi!”
Hòa Linh dẫn Lâm Dĩnh Chi đi ra ngoài, Lý Sở thị nhìn theo bóng dáng hai người họ rồi lặng lẽ ra hiệu bằng mắt cho nha hoàn bên cạnh, người kia nhận mệnh vội vã đi theo. Nha hoàn bà tử trong viện đi qua đi lại như mắc cửi, nhưng Hòa Linh vẫn lập tức phát hiện ra. Nàng từng đoán có lẽ vì trùng sinh cho nên bản thân mới mẫn cảm đến vậy nhưng sau đó lại nghĩ có lẽ mình như thế cũng là do thói quen từ kiếp trước. Lúc ấy nàng đối nghịch lại phủ Thừa tướng, phải cẩn thận khắp nơi cũng vì vậy mới tạo nên tính cách cảnh giác đa nghi này.
Đến nơi, Hòa Linh phân phó nha hoàn Lâm Dĩnh Chi và Xảo Âm đứng đó canh chừng, chỉ để Xảo Nguyệt ở lại, mặc dù không biết mục tiêu là ai, nhưng cũng không thể để Lâm Dĩnh Chi xảy ra chuyện ở đây được.
Đứng ở dưới tàng cây chờ đợi, mái tóc đen dài của Hòa Linh bị gió thổi bay, tà váy đỏ lay động, miệng khẽ giương lên, lẳng lặng chờ đợi.
“Sao biểu muội lại ở đây thế này!”, một giọng nam đầy ác ý vang lên, Hòa Linh ngẩng đầu, cười lạnh nhìn Lý Hiển. Mà cách đó không xa, nha hoàn của Lý Sở thị dáo dác nhòm sang bên này, có thể thấy được, người nọ đã dẫn Lý Hiển đến đây. Vừa thấy Hòa Linh nhìn về phía mình, lập tức liền rời đi.
Hòa Linh cũng không ngoài ý muốn, nàng nghiêng người, thản nhiên nhìn Lý Hiển, lạnh lùng đáp: “Ta đi đâu còn chưa đến lượt ngươi quản!”.
Lý Hiển cao thấp đánh giá Hòa Linh một lượt, cất giọng không hề dễ nghe: “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi nhìn cái gì, dám khinh thường ta sao? Mẫu thân của người cũng chỉ là nữ nhi thương hộ, thế mà tiểu tiện nhân ngươi còn dám đổ tội lên đầu ta. Ta muốn đẩy ngươi vào nước lúc nào? Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng phải chịu thiệt như thế bao giờ, lần này cứ chờ mà xem, đắc tội ta sẽ có kết cục gì?”.
Lý Hiển túm lấy cổ tay Hòa Linh, Xảo Nguyệt thấy thế liền xông lên đẩy ra, chắn ở phía trước: “Xin biểu công tử hãy chú ý đến ngôn hành của mình. Nơi này là Sở phủ, chứ không phải là Lý gia Giang Lăng!”.
“Chát!”, Lý Hiển vung một bạt tai sang, hung tợn mắng: “Ngươi là ai chứ, một nha hoàn mà lại dám kêu gào trước mặt ta, đây chỉ là một giáo huấn nho nhỏ, mau cút ngay. Nếu như khiến ta cao hứng, có lẽ tương lai sau khi thú tiểu thư nhà ngươi vào cửa, còn có thể miễn cưỡng nâng ngươi làm thông phòng, nếu không, thì có chết cũng không được tử tế đâu!”.
“Xảo Nguyệt, ngươi tránh ra!”, Hòa Linh nhẹ nhàng mở miệng.
“Tiểu thư......” Xảo Nguyệt lo lắng gọi.
Hòa Linh đột nhiên nở nụ cười, nàng chỉ là một tiểu cô nương, giọng nói thanh thúy như hoàng anh xuất cốc, cười lên lại càng thêm mê người.
Lý Hiển hừ lạnh: “Tiểu thư nhà ngươi còn không để ý, tốt nhất đừng ở lại đây cho thêm chướng mắt, cút ngay cho ta!”. Quát xong, hắn chăm chú nhìn Hòa Linh, thấp giọng hỏi: “Ngươi nói đi, làm sao ngươi lại biết được?”.
Hòa Linh vẫn cười cười nhìn Lý Hiển, cũng không động. Hắn ta thấy thế càng thêm hung dữ: “Nếu như ngươi không nói, thì đừng trách ta không khách khí. Ngươi đừng tưởng ta không dám làm gì, hôm nay nhiều người như vậy, ngươi đột nhiên mất tích trong chốc lát, cũng sẽ không có ai để ý. Hơn nữa ngươi đắc tội với Triệu tiểu thư, Trần tiểu thư, Tạ công tử, nhiều người như vậy, biết là ai làm chứ. Mau nói nhanh lên, bằng không, đừng trách ta bán ngươi vào chốn ăn chơi kia!”. Tạm dừng một chút, Lý Hiển lại đầy ác ý cười nói: “Ta nghĩ, với dung mạo này, có lẽ sẽ kiếm được món hời đây, tuổi lại còn nhỏ, quả nhiên là thời điểm tốt nhất!”.
Hòa Linh vẫn đứng đó cười nhìn Lý Hiển, nghe hắn ta thốt ra những lời ác độc dọa người. À, mà có bao giờ hắn ta không ác độc đâu, từ trước đến giờ vẫn vậy, chưa từng thay đổi.
“Cho dù tìm được, thì với tấm thân nhơ bẩn kia thì Sở gia cũng sẽ xem như nữ nhi này đã chết. Cho dù không chết...... Ha ha, ta nghĩ, bọn họ cũng sẽ tìm mọi cách khiến cho ngươi không còn trên cõi đời này. Mặc kệ ngươi có nói gì, cũng sẽ không có ai tin tưởng!”. Lý Hiển lại ác độc bồi thêm.
Đúng như dự liêu, Hòa Linh lập tức liền thay đổi sắc mặt, ngay cả khi trên mặt đã trang điểm qua nhưng hai má vẫn tái nhợt đến dọa người, nàng gắt gao nhìn chằm chằm Lý Hiển, hỏi: “Ngươi nói cái gì!”
Lý Hiển cho rằng nàng sợ, liền đắc ý đáp: “Ta nói, người Sở gia sẽ không thừa nhận ngươi, sẽ tìm cách giết chết một nữ nhi vô dụng chỉ mang lại mầm họa cho nhà bọn họ!”.
Cho dù vân đạm phong thanh, nhưng chuyện bị Sở gia phản bội, bị độc sát đều là nghịch lân của nàng không thể đụng vào, mà Lý Hiển này lại dại dột động đến cả hai. Đúng vậy, nàng chính là một người có thể tùy thời bị vứt bỏ, đừng nói đến người Sở gia mà ngay cả người thân nhất của mình cũng thế.
“Ngươi nói đi, rốt cuộc từ đâu lại biết được tin tức này? Là ai nói cho ngươi!”. Lý Hiển tiến lại gần, ép hỏi.
Hòa Linh cứ như vậy nhìn hắn, biểu tình không có một tia thay đổi, Lý Hiển có chút thẹn quá thành giận: “Ngươi xem lời của ta thành gió thoảng bên tai sao hả?”. Sau đó vươn tay định chế trụ cổ Hòa Linh, nhưng ngay lập tức bị Hòa Linh túm lại.
Lý Hiển thoáng sửng sốt, lập tức ái muội cười: “Sao nào? Ngươi thích ta?”
Hòa Linh kiều mỵ cười cười, tiến về phía trước từng bước, ngay tại lúc Lý Hiển tâm viên ý mã, nàng lập tức không chần chừ rút trâm ra đâm về phía hắn ta. Người kia không hề đề phòng, bị đâm một cái, liền “a” một tiếng, xụi lơ trên đất. Không biết Hòa Linh đâm trúng chỗ nào mà hắn ta cảm thấy toàn thân vô lực, tay đặt trên miệng vết thương, đã nhiễm đầy máu.
Hòa Linh không chút do dự ngồi xổm xuống, tiếp tục đâm thêm một nhát. Lần này Lý Hiển phát hiện, bản thân thậm chí còn không thể phát ra âm thanh, oán độc nhìn Hòa Linh, nhưng trong oán độc lại có một tia sợ hãi.
Hòa Linh liếc mắt ra hiệu, Xảo Nguyệt lập tức kéo Lý Hiển vào trong bụi cây gần đó, Hòa Linh ngồi xổm xuống trước mặt hắn ta, còn Xảo Nguyệt đứng một bên trông chừng.
Hòa Linh cười lên “khanh khách”, vừa cười, vừa dùng vạt áo Lý Hiển lau vết máu trên cây trâm, cứ lặp đi lặp lại cuối cùng cũng sạch sẽ, Hòa Linh cầm cây trâm nhẹ nhàng sượt qua mặt hắn ta: “Không phải muốn bán ta sao?”
Lý Hiển sợ hãi nhìn Hòa Linh, muốn nói chuyện nhưng lại chẳng thể nào lên tiếng: “Bán đi? Ha ha, Lý Hiển, ngươi thật sự nghĩ ta là người dễ bắt nạt vậy sao?”.
Hòa Linh nắm chặt cây trâm, không hề chần chừ đâm một phát lên bả vai người nọ, Lý Hiển mở to hai mắt, môi run run, đau đến choáng váng mặt mũi.
“Đừng nói đến một người ngoài được nhận nuôi như ngươi, cho dù là người Sở gia, bất cứ ai dám dùng giọng điệu vừa rồi nói chuyện với ta, cũng sẽ nhận được kết quả tương tự. Cho dù là...... mẫu thân của ngươi, cô cô tốt của ta cũng vậy. Lý Hiển, nếu cảnh cáo ngày hôm qua không để cho ngươi yên phận vậy thì hiện tại thấy thế nào? Ngươi có sợ không? Bán ta sao? Ngươi muốn bán ta! Ngươi có tin ta sẽ bán ngươi vào Nam Phong quán, để cho ngươi cả đời đều không có cơ hội ra khỏi nơi đó!”. Nói xong lại đâm Lý Hiển một nhát nữa, lúc này tên kia đã sợ không thốt nên lời.
Hòa Linh vừa nói chuyện với Lý Hiển, vừa nghĩ đến kiếp trước. Khi ấy, hắn ta vì tiền đồ của mình mà đã gây mê biểu tỷ Lý Mộng, đưa tỷ ấy lên giường của một lão nam nhân, mặc cho lão ta giày xéo.
Vì đổi lấy tiền đồ, không biết đã bán đứng biểu tỷ bao nhiêu lần, mà cô cô tốt của nàng thế nhưng lại là đồng lõa, giúp đỡ con nuôi hại chính nữ nhi ruột của mình. Nghĩ đến đây nàng lại nghĩ đến nương của mình, vì cớ gì, vì cớ gì mà bà lại đối xử với mình như thế. Càng nghĩ đến lại càng oán hận không thôi.
Nếu đời này bọn họ vẫn giống như kiếp trước thì đừng trách nàng hạ thủ vô tình.
Lý Hiển bị Hòa Linh đâm bốn lần, cả người toàn là máu, run lẩy bẩy, tiếng cười âm trầm của người trước mặt xâm nhập đến tận cốt tủy, lạnh đến tận xương, tuy rất muốn mở miệng cầu xin tha thứ, nhưng lại không thể thốt ra nổi tiếng nào.
“Ngươi đánh Xảo Nguyệt?”, cây trâm liền tiếp tục bổ xuống: “Đây là cái giá phải trả khi đánh nha hoàn của ta!”
Lý Hiển cố gắng vận dụng hết khí lực toàn thân, không ngừng lắc đầu.
“Ngươi cũng có thể nói cho bọn họ là do ta làm, nhưng ngươi nói xem, họ có tin hay không?”. Hòa Linh cười phá lên, nàng ngồi xuống tảng đá bên con đường nhỏ cách đó không xa, đung đưa chân, chiếc vòng liền phát ra những tiếng đinh đang thật vui tai: “Thời tiết hôm nay rất tốt! Đặc biệt thích hợp để giết người.”
Bình luận facebook