Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64
"Thật là đần chết!" Hòa Linh dao động chuông nhỏ trên chân, phát ra âm thanh, nàng ngâm mình trong nước, sung sướng hết sức.
"Lệnh huynh và lệnh đệ cũng rất đáng thương!" Giọng nam tử trong trẻo vang lên, Hòa Linh không cần suy nghĩ cũng biết, đó là Lục Hàn.
Ngươi xem, có lúc ánh mắt thế nhân dễ dàng bị che mờ như vậy, Lục Hàn Mộc, Tạ Cẩn Chi, tốt chỗ nào chứ! Một tên thì biến thái cả ngày tự tiện xông vào khuê phòng nữ tử, một là ngụy quân tử mềm yếu vô năng!
"Nếu như thiếu nữ nhân, huynh có thể đi Dương Liễu các..., nếu như không có tiền, ta có thể hào phóng chút mời cho.com huynh một đào kép, tội gì như vậy. Cả ngày tự tiện xông vào khuê phòng một tiểu cô nương như ta, cũng quá biến thái!" Hòa Linh không đứng dậy, nàng vẫn như cũ ngâm mình ở trong nước, còn có cánh hoa che lại, nếu như ra ngoài, mới thật không ổn.
Lục Hàn ngồi ở trên xà nhà, cũng không nhìn xuống, chỉ là cười yếu ớt: "Chỉ tiếc, Lục mỗ ta không thích dong chi tục phấn, nếu như người khác nhìn xinh đẹp giống như Sở tiểu thư vậy, vừa ác độc giống vậy, ta mới có thể vui lòng lấy về nhà! Thật là nói ra cũng không ai tin, nhìn xinh đẹp động lòng người, tiểu đáng yêu thuần khiết, tính toán người khác thì không hề yếu thế không chỉ có như thế, phân tích thế cục triều đình cũng đạo lý rõ ràng. Trừ hai điểm này, còn có lòng dạ độc ác, chậc chậc, nàng xem, thật là thiên hạ khó được, thật là tìm không ra người thứ hai rồi!"
Hòa Linh ngẩng đầu, nhìn y ngồi ở trên xà nhà, trên tay hình như cầm cái gì, hơi híp mắt lại, ngay sau đó nũng nịu: “Tay trơn, huynh chẳng lẽ một lát tay trơn, để đồ rớt xuống đó chứ? Có điều nếu như rơi xuống trong nước không sao, lỡ đập phải người có thể không xong rồi! Ta sẽ khiến huynh phải bồi thường!"
"Đựng trong hộp, là một con rắn, không phải đưa cho nàng, nàng nghĩ quá nhiều. Hơn nữa, nàng rất ác độc, cũng sợ sao?" Lục Hàn nói lời này, cũng không phải khuyến khích gì, Hòa Linh cười yếu ớt: "Đúng vậy, ta đặc biệt sợ loại vật này, chẳng qua mặc dù ta sợ, nhưng nha hoàn của ta không sợ đâu, nghe nói mật rắn đối với người cực tốt, nếu như huynh làm rơi xuống, ta liền cho người rút gân lột da nó...!"
Lục Hàn nụ cười cứng ở trên mặt, "Nàng thật không đáng yêu!"
Hòa Linh: "Ay da, huynh mới vừa rồi còn nói, ta là một tiểu đáng yêu mà! Mới đảo mắt đã thấy đổi, đều nói nữ nhân hay thay đổi, nam nhân cũng không kém là bao!"
Nghe được âm thanh truyền ra từ phòng tắm, Xảo Âm Xảo Nguyệt vội vàng vào cửa: "Tiểu thư!" Hai người trên tay đều mang chủy thủ.
Hòa Linh không sao cả: "Không có chuyện gì, Lục ca ca có chút buồn phiền, nhân tiện đêm tối cô đơn, tới tìm ta tâm sự, ta khuyên giải y một chút! Nếu không nói không chừng y liền tự vận!"
Lục Hàn mắt trợn trắng: "Ta thật đúng là yếu ớt!"
Hòa Linh gật đầu: "Cũng không phải! Thật ra thì huynh chính là không phát hiện bệnh tình của mình, giống như ta vậy, rất ít."
Lục Hàn: "Ha ha!"
"Lại nói, mấy ngày này không thấy huynh, ta còn hơi nhớ huynh đấy! Hyynh chẳng lẽ đi Giang Nam sao?" Hòa Linh nói như không có chuyện gì xảy ra.
Lục Hàn thật là từ trong thâm tâm bội phục, y gặp rất nhiều người, nhưng giống như Sở Hòa Linh vậy, thật là chưa.
"Nếu như không phải ta hết sức chắc chắn không có, sợ là sẽ nghĩ nàng cho người ở bên cạnh ta nằm vùng, không thì cũng sẽ suy đoán, Thiên gia ở đây bên cạnh nàng. Sở Hòa Linh, đầu óc của nàng thật đúng là dùng rất tốt." Lục Hàn không thể không nói, có vài người trời sanh đầu óc tốt, thông minh diendanlqd.com giỏi về phân tích! Y vốn là không tin cõi đời này có dạng người này, nhưng nhìn Sở Hòa Linh mới hiểu được, không tin, chỉ là bởi vì mình chưa có gặp phải. Gặp phải thời điểm, thực tế sẽ rõ ràng!
Hòa Linh: "Nghe lén cũng không hay!"
Lục Hàn tất nhiên là đã đến khi bọn họ nói chuyện, nàng đã vùi sâu vào trong nước rồi, thế nhưng y lại mới lên tiếng, quả nhiên là không biết xấu hổ! Nàng càng cảm thấy, bỏ qua cho Lục Hàn chính là sai! Lần trước nên liều mạng trực tiếp giết chết y!
Lục Hàn nhìn thiếu nữ cả người chôn ở trong nước, mặt nước đều là cánh hoa hồng, mà tóc dài đen nhánh xõa trên bả vai, khuôn mặt nhỏ bé lại càng tinh xảo, mà lúc này ánh mắt nàng thâm thúy, miệng nhỏ mím môi, hình như suy nghĩ cái gì. Lục Hàn lập tức liền biết, y cười yếu ớt: "Giết ta không nhất thời vội vã. Nàng nói, chúng ta có tính là yêu nhau đến giết nhau hay không?"
Hòa Linh thật là bị y chọc cười, đây là lần đầu tiên, nàng nỉ non: "Yêu nhau giết nhau? Huynh chắc là mình dùng chữ đúng đó chứ? Nếu như không đúng, hay là đi Ly Sơn thư viện học lần nữa đi! Ta không cảm thấy, cái từ này có thể hình dung ra chúng ta, không yêu nhau, cũng không giết nhau! Lời này của huynh, không thỏa đáng!"
Lục Hàn cười như không cười nói: "Bây giờ không có, không có nghĩa là về sau không có! Ta thích có đối thủ ngang sức ngang tài với ta!"
Hòa Linh đồng tình nói: "Vậy huynh đời này chỉ có thể độc thân. Ta so với huynh còn mạnh hơn, cho nên chúng ta không thích hợp. So với huynh kém, không có, huynh xem, kết quả như vậy làm cho lòng người đau khổ!"
Lục Hàn kéo dài giọng điệu: "Cái người này lập tức cho mình tự tin không ít!"
Hòa Linh căng thẳng nói: "Hết cách rồi, xuất sắc, tóm lại không thể ẩn nấp!"
"Thật là khó khăn cho nàng!"
Hòa Linh: "Ngược lại không có gì khổ sở, dạo này, luôn được gặp Lục công tử! Lục công tử, huynh thật đúng là yêu ta chứ? Nếu như không phải, lần này sao lại tới nhìn ta?"
Lục Hàn xác định, từ lúc y vào cửa đến bây giờ, Sở Hòa Linh cũng chỉ nhìn y một cái, hơn nữa y không cảm thấy nhìn mình có thể nhìn ra được mình vừa trở lại kinh thành, nàng lại chắc chắn như vậy! Mặc dù hai người xem ra không kém nhiều, hình như lực lượng ngang nhau, nhưng Lục Hàn biết được, mình ở trước mặt Sở Hòa Linh bị yếu thế. Nàng có thể nhìn thấu ba phần của y, nhưng bản thân y chỉ có thể nhìn được một phàn của nàng, đó chính là sự chênh lệch.
Loại cảm giác thua này, thật không tốt lắm!
"Nàng như thế nào biết được, ta mới vừa trở lại kinh liền đi tới nơi này cơ chứ?" Y tò mò hỏi.
Hòa Linh cười híp mắt, "A, hỏi ta!" Giọng nói nhàn nhạt, cũng không nói tại sao! Khóe miệng nàng khẽ giơ lên, Lục Hàn ngược lại lập tức nghĩ đến ba chữ: không đáng yêu!
Tiểu cô nương này, thật là không đáng yêu, có thể đoán được, nàng vốn không định nói cho y biết, mà nói rồi, nàng cũng giễu cợt một chút. Nghĩ như vậy, Lục Hàn thật lòng cảm thấy, mình thật là một bước sai, cả bước sai!
Dù Lục Hàn không nói gì, Hòa Linh cũng cảm nhận được cảm xúc ảo não của y, nàng tốt bụng nói: "Trong tay mang theo cái hộp cũng không phải cho ta, rõ ràng là còn chưa có về nhà! Nếu không tính tình Lục công tử hào phóng như vậy, làm sao sẽ như thế, cái này không đúng nha! Ta cũng chỉ là phân tích rất đơn giản thôi. Lục công tử không cần quá sùng bái ta!"
Lục Hàn gõ gõ cái hộp trên tay, nói: "Một chi tiết nhỏ như vậy lại bán đứng ta!"
Hòa Linh ẩn ý sâu xa: "Cho nên, người làm việc gì, muốn chu toàn! Dù một chi tiết rất nhỏ, nói không chừng sẽ làm cho người ta phát hiện đầu mối không ổn, giống như là huynh...huynh cho là mỗi lần huynh tới không có người biết, nhưng trên thực tế, cũng chưa chắc!"
Lục Hàn nở nụ cười: "Nàng không cần phai thử dò xét ta...ta bảo đảm, không ai phát hiện!"
Hòa Linh: "A vậy, huynh có nội gián sao? Cũng không biết, túc thành Hầu phủ Tiểu Hầu gia huynh, sao lại cho người ở phủ tướng quân vậy! Lại nói, ta quên mình đã từng dò xét qua. Rất thú vị!"
"Người quá thông minh, cũng không tốt! Nàng chỉ có một cái mạng, kiềm chế chút, tốt hơn!" Dừng lại một chút, Lục Hàn mỉm cười: "Được rồi, nàng tắm đi, nếu không ra ngoài, nước lạnh, cảm lạnh sẽ không tốt. Ta đi trước!" Tiếng nói vừa dứt, người nhanh chóng đã không thấy.
Hòa Linh từ trong nước đứng lên, hắt xì, vuốt vuốt lỗ mũi: "Cái đồ xui xẻo này, chớ rơi vào trong tay của ta, nếu không ta lột da y!"
Xảo Âm oán giận: "Lục công tử này thật không hiền lành gì, y sao lại tới đây vào lúc này, quả nhiên là không biết tiến lùi, không thỏa đáng!"
Hòa Linh cười lạnh: "Ngươi tưởng y ngu sao? Y từ nơi khác trở lại, cả đêm bôn ba, hết sức mệt mỏi, y không muốn dùng tâm lực còn dư tới phòng bị ta, cho nên mới phải thừa dịp lúc ta tắm lên tiếng, dù có ám khí, ta cũng không có cách nào sử dụng. Chính là cái đạo lý này! Thật đúng là gừng càng già càng cay, chính là nói loại người này. Một bụng tâm cơ!"
"Tiểu thư, chúng ta thật sự nên tìm cao thủ, nếu không y cứ xuất hiện như vậy, bị người khác phát hiện, danh tiếng của người......"
Hòa Linh cười lạnh: "Không cần tìm người, ta chính là muốn ý đến với, y không đến, ta làm sao từ phản ứng của y biết được người khác làm gì? Người sống cũng không thể không thú vị. Về phần làm cho người ta phát hiện, ha ha, y nên cầu nguyện không ai nhìn thấy mình, nếu không ta có một vạn cái phương pháp buộc y lấy ta! Người nào chán ốm, ai biết!"
Xảo Âm, Xảo Nguyệt: "......"
"Hắc xì!" Hòa Linh xoa lỗ mũi, lầm bầm: "Cái đồ xui xẻo này, ta giống như cảm lạnh thật rồi! Quạ đen!"
Có lúc, vận số này thật đúng là không có cách nào nói, bởi vì Lục Hàn đêm khuya xông vào, nàng vẫn thật bị cảm, sáng sớm liền đầu nặng nề, nhảy mũi một cái tiếp theo một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch. ddlequydon.com Đại phu lấy thuốc hàn dược, Hòa Linh ôm chăn ngồi ở trên giường mắng: “Đồ đáng chết, đồ xui xẻo, không cần rơi vào trong tay của ta, ta không rút da của ngươi, thì rút gân của ngươi."
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ mắng ai đó?" Trí Ninh ở ngoài cửa bước vào nhỏ giọng hỏi Xảo Nguyệt, âm thanh lớn như vậy, lập tức liền nghe được.
Xảo Nguyệt suy nghĩ một chút, nói: "Rắn! Tiểu thư nhìn thấy rắn!"
Quả nhiên, liền nghe Hòa Linh ở trong phòng tiếp tục mắng: “Ta không băm ngươi đi ngâm rượu!"
Trí Ninh run một cái, nói: "Tỷ tỷ!"
Nghe được âm thanh của Trí Ninh, Hòa Linh tức giận: "Đi vào, không có chuyện gì tới đây làm gì!"
Lỗ mũi nàng muốn phun lửa!
Trí Ninh ân cần hỏi han: "Tỷ tỷ thân thể thế nào rồi? Hòa Ngọc tỷ tỷ bên kia sáng sớm bận rộn nên không tới đây được, tỷ ấy nghe nói tỷ bị bệnh, nên bảo đệ ghé thăm tỷ một chút thân thể thế nào rồi, có thể đi được không?"
Hòa Linh cười xấu xa: "Có thể, đi, sẽ đi ngay bây giờ, ta muốn lây cho bọn họ!"
Trí Ninh: "......"
Tỷ tỷ thật biết nói đùa, khôi hài thật!
"Tỷ tỷ nghỉ ngơi đi! Đệ đi nói cho Nhị tỷ tỷ, tỷ không thể đi được."
Hòa Linh đứng dậy: "Ai nói ta không thể đi được. Đi!" Nàng xuống giường mang giày, Trí Ninh chỉ muốn oán trách mình tại sao lắm mồm như vậy, có điều khuyên như thế nào cũng không ngăn được!
Hòa Linh bệnh thương hàn rét run, mùa hè khoác áo choàng, hơn nữa đêm mũ áo khoác ngoài đội lên, Trí Ninh nhìn, thật không biết nói gì cho phải, có điều, tỷ tỷ nhất định là vì không muốn làm cho Nhị tỷ tỷ thất vọng! Tỷ tỷ của mình tâm địa thiện lương nhất, lấy đại cục làm trọng!
"Tỷ tỷ, đệ đỡ tỷ!"
Hòa Linh gật đầu, không có cự tuyệt!
Hòa Linh vừa tới trong vườn, xác định không ít tiểu thư đến, Hòa Ngọc nhìn nàng tới đây, ngẩn ra, vội vàng nói: "Hòa Linh sao muội lại tới đây? Tỷ nghe nói muội thể cốt không thoải mái, nhanh, đến bên này ngồi xuống."
Hòa Tuyết hừ lạnh một tiếng, không đợi nhiều phản ứng, Hòa Linh đi thẳng tới bên người nàng, vừa đi vừa ho khan, Hòa Tuyết tức muốn ngã ngửa, nhưng nghĩ đến lời của mẹ nàng, cũng chỉ có thể yên lặng nhịn xuống. Một bên Hòa Ngọc hoà giải: "Cái nha đầu này, đừng náo loạn, ngoan! Muội đừng hù đọa khách, người trong nhà chúng ta biết là muội nói giỡn, nhưng người khác không biết, cho là muội cố ý sẽ không tốt."
Hòa Linh cười như không cười: "Muội không phải cố ý sao?"
Hòa Ngọc nghiêm túc: “Đương nhiên không phải!"
Hai người đang nói chuyện, liền nghe gã sai vặt bẩm báo, Lâm Dĩnh chi đến, ngoài dự liệu của mọi người, hộ tống Lâm Dĩnh chi tới, chính là Mai Cửu, Mai Cửu hôm nay mặc một thân áo màu đỏ tía, tóc dài buộc lên, ngay cả như thế, vẫn là tướng mạo mê hoặc. Nói khó nghe, hiện tại, trừ Sở Hòa Linh, những người khác tự hiểu mình còn không đẹp bằng Mai Cửu. Mặc dù nam tử không thể có dáng vẻ như vậy, nhưng đối với Mai Cửu lại rất thích hợp!
"Tại hạ Mai Cửu, gặp qua chư vị tiểu thư! Nghe nói chư vị tiểu thư ở chỗ này ngâm thi tác đối, tại hạ không được mời trước giờ, chỉ mong nhị Sở tiểu thư không trách tội." Lúc tầm mắt dời đến trên người Sở Hòa Linh, dừng lại một chút, mỉm cười thở dài!
"Đương nhiên sẽ không!" Hòa Ngọc đỏ mặt.
Lâm Dĩnh Chi nhảy đến bên cạnh Hòa Linh, giữ lấy tay nàng: "Hòa Linh, ta mới tới. Ặc, ngươi làm sao vậy?"
Sắc mặt Hòa Linh quá mức tái nhợt, trang phục cũng quá mức kỳ quái, Lâm Dĩnh Chi cũng không phải là không nhìn ra!
Hòa Linh buông tay nàng ra, lui về phía sau môt bước, "Ta bệnh thương hàn, ngươi cách ta xa một chút, tránh để nhiễm bệnh!"
Lâm Dĩnh Chi ân cần nói: "Bệnh thương hàn cũng không phải là chuyện nhỏ, ngươi phải cẩn thận một chút! Thiệt là, mùa hè, sao lại có thể bệnh thương hàn chứ."
Lời nói của nàng vô tâm, nhưng người nghe hữu ý, mọi người đều có mấy phần sáng tỏ, nhìn dáng dấp, Sở gia Ngũ Tiểu Thư thân thể không tốt, lời đồn thật không đơn giản, quả thật như thế!
"Trong phủ ta có đại phu y thuật rất tốt, không bằng ta kêu y tới đây vì Sở tiểu thư xem một chút? Sở tiểu thư thân thể suy yếu như vậy, sớm đi trị liệu mới tốt!" Mai Cửu không động, nhưng lại mang nét cười đề nghị.
Hòa Linh liếc y một cái, trực tiếp cự tuyệt: "Không cần, phủ tướng quân của chúng ta cũng có mấy đại phu, chó và mèo bên ngoài, ta có thể tin không! Hơn nữa, nếu như đại phu Mai công tử tốt như vậy, tại sao lại để Mai công tử sắc mặt tái nhợt thế này?" lời nói của Hòa Linh chứa đầy hàm ý! Có điều người khác nghe không hiểu, chỉ ngoại trừ...... Mai Cửu!
Mai Cửu mỉm cười: “Quan trọng là tiến hành theo chất lượng. Nhưng nếu Sở tiểu thư không cần, vậy coi như xong. Có điều, Sở tiểu thư nếu như có cần gì, ngàn vạn lần không được khách sáo. Ta vẫn luôn hết sức ngưỡng mộ nhân phẩm của Sở tiểu thư! Có thể giúp đỡ được chuyện nhỏ gì, cũng cảm thấy vui mừng!"
Mọi người: "......" Đây là, chuyện gì xảy ra? Mai Cửu là có ý gì?
Trí Ninh lập tức gắt gao nhìn chăm chú vào Mai Cửu, “Ngươi muốn làm gì!"
"Lệnh huynh và lệnh đệ cũng rất đáng thương!" Giọng nam tử trong trẻo vang lên, Hòa Linh không cần suy nghĩ cũng biết, đó là Lục Hàn.
Ngươi xem, có lúc ánh mắt thế nhân dễ dàng bị che mờ như vậy, Lục Hàn Mộc, Tạ Cẩn Chi, tốt chỗ nào chứ! Một tên thì biến thái cả ngày tự tiện xông vào khuê phòng nữ tử, một là ngụy quân tử mềm yếu vô năng!
"Nếu như thiếu nữ nhân, huynh có thể đi Dương Liễu các..., nếu như không có tiền, ta có thể hào phóng chút mời cho.com huynh một đào kép, tội gì như vậy. Cả ngày tự tiện xông vào khuê phòng một tiểu cô nương như ta, cũng quá biến thái!" Hòa Linh không đứng dậy, nàng vẫn như cũ ngâm mình ở trong nước, còn có cánh hoa che lại, nếu như ra ngoài, mới thật không ổn.
Lục Hàn ngồi ở trên xà nhà, cũng không nhìn xuống, chỉ là cười yếu ớt: "Chỉ tiếc, Lục mỗ ta không thích dong chi tục phấn, nếu như người khác nhìn xinh đẹp giống như Sở tiểu thư vậy, vừa ác độc giống vậy, ta mới có thể vui lòng lấy về nhà! Thật là nói ra cũng không ai tin, nhìn xinh đẹp động lòng người, tiểu đáng yêu thuần khiết, tính toán người khác thì không hề yếu thế không chỉ có như thế, phân tích thế cục triều đình cũng đạo lý rõ ràng. Trừ hai điểm này, còn có lòng dạ độc ác, chậc chậc, nàng xem, thật là thiên hạ khó được, thật là tìm không ra người thứ hai rồi!"
Hòa Linh ngẩng đầu, nhìn y ngồi ở trên xà nhà, trên tay hình như cầm cái gì, hơi híp mắt lại, ngay sau đó nũng nịu: “Tay trơn, huynh chẳng lẽ một lát tay trơn, để đồ rớt xuống đó chứ? Có điều nếu như rơi xuống trong nước không sao, lỡ đập phải người có thể không xong rồi! Ta sẽ khiến huynh phải bồi thường!"
"Đựng trong hộp, là một con rắn, không phải đưa cho nàng, nàng nghĩ quá nhiều. Hơn nữa, nàng rất ác độc, cũng sợ sao?" Lục Hàn nói lời này, cũng không phải khuyến khích gì, Hòa Linh cười yếu ớt: "Đúng vậy, ta đặc biệt sợ loại vật này, chẳng qua mặc dù ta sợ, nhưng nha hoàn của ta không sợ đâu, nghe nói mật rắn đối với người cực tốt, nếu như huynh làm rơi xuống, ta liền cho người rút gân lột da nó...!"
Lục Hàn nụ cười cứng ở trên mặt, "Nàng thật không đáng yêu!"
Hòa Linh: "Ay da, huynh mới vừa rồi còn nói, ta là một tiểu đáng yêu mà! Mới đảo mắt đã thấy đổi, đều nói nữ nhân hay thay đổi, nam nhân cũng không kém là bao!"
Nghe được âm thanh truyền ra từ phòng tắm, Xảo Âm Xảo Nguyệt vội vàng vào cửa: "Tiểu thư!" Hai người trên tay đều mang chủy thủ.
Hòa Linh không sao cả: "Không có chuyện gì, Lục ca ca có chút buồn phiền, nhân tiện đêm tối cô đơn, tới tìm ta tâm sự, ta khuyên giải y một chút! Nếu không nói không chừng y liền tự vận!"
Lục Hàn mắt trợn trắng: "Ta thật đúng là yếu ớt!"
Hòa Linh gật đầu: "Cũng không phải! Thật ra thì huynh chính là không phát hiện bệnh tình của mình, giống như ta vậy, rất ít."
Lục Hàn: "Ha ha!"
"Lại nói, mấy ngày này không thấy huynh, ta còn hơi nhớ huynh đấy! Hyynh chẳng lẽ đi Giang Nam sao?" Hòa Linh nói như không có chuyện gì xảy ra.
Lục Hàn thật là từ trong thâm tâm bội phục, y gặp rất nhiều người, nhưng giống như Sở Hòa Linh vậy, thật là chưa.
"Nếu như không phải ta hết sức chắc chắn không có, sợ là sẽ nghĩ nàng cho người ở bên cạnh ta nằm vùng, không thì cũng sẽ suy đoán, Thiên gia ở đây bên cạnh nàng. Sở Hòa Linh, đầu óc của nàng thật đúng là dùng rất tốt." Lục Hàn không thể không nói, có vài người trời sanh đầu óc tốt, thông minh diendanlqd.com giỏi về phân tích! Y vốn là không tin cõi đời này có dạng người này, nhưng nhìn Sở Hòa Linh mới hiểu được, không tin, chỉ là bởi vì mình chưa có gặp phải. Gặp phải thời điểm, thực tế sẽ rõ ràng!
Hòa Linh: "Nghe lén cũng không hay!"
Lục Hàn tất nhiên là đã đến khi bọn họ nói chuyện, nàng đã vùi sâu vào trong nước rồi, thế nhưng y lại mới lên tiếng, quả nhiên là không biết xấu hổ! Nàng càng cảm thấy, bỏ qua cho Lục Hàn chính là sai! Lần trước nên liều mạng trực tiếp giết chết y!
Lục Hàn nhìn thiếu nữ cả người chôn ở trong nước, mặt nước đều là cánh hoa hồng, mà tóc dài đen nhánh xõa trên bả vai, khuôn mặt nhỏ bé lại càng tinh xảo, mà lúc này ánh mắt nàng thâm thúy, miệng nhỏ mím môi, hình như suy nghĩ cái gì. Lục Hàn lập tức liền biết, y cười yếu ớt: "Giết ta không nhất thời vội vã. Nàng nói, chúng ta có tính là yêu nhau đến giết nhau hay không?"
Hòa Linh thật là bị y chọc cười, đây là lần đầu tiên, nàng nỉ non: "Yêu nhau giết nhau? Huynh chắc là mình dùng chữ đúng đó chứ? Nếu như không đúng, hay là đi Ly Sơn thư viện học lần nữa đi! Ta không cảm thấy, cái từ này có thể hình dung ra chúng ta, không yêu nhau, cũng không giết nhau! Lời này của huynh, không thỏa đáng!"
Lục Hàn cười như không cười nói: "Bây giờ không có, không có nghĩa là về sau không có! Ta thích có đối thủ ngang sức ngang tài với ta!"
Hòa Linh đồng tình nói: "Vậy huynh đời này chỉ có thể độc thân. Ta so với huynh còn mạnh hơn, cho nên chúng ta không thích hợp. So với huynh kém, không có, huynh xem, kết quả như vậy làm cho lòng người đau khổ!"
Lục Hàn kéo dài giọng điệu: "Cái người này lập tức cho mình tự tin không ít!"
Hòa Linh căng thẳng nói: "Hết cách rồi, xuất sắc, tóm lại không thể ẩn nấp!"
"Thật là khó khăn cho nàng!"
Hòa Linh: "Ngược lại không có gì khổ sở, dạo này, luôn được gặp Lục công tử! Lục công tử, huynh thật đúng là yêu ta chứ? Nếu như không phải, lần này sao lại tới nhìn ta?"
Lục Hàn xác định, từ lúc y vào cửa đến bây giờ, Sở Hòa Linh cũng chỉ nhìn y một cái, hơn nữa y không cảm thấy nhìn mình có thể nhìn ra được mình vừa trở lại kinh thành, nàng lại chắc chắn như vậy! Mặc dù hai người xem ra không kém nhiều, hình như lực lượng ngang nhau, nhưng Lục Hàn biết được, mình ở trước mặt Sở Hòa Linh bị yếu thế. Nàng có thể nhìn thấu ba phần của y, nhưng bản thân y chỉ có thể nhìn được một phàn của nàng, đó chính là sự chênh lệch.
Loại cảm giác thua này, thật không tốt lắm!
"Nàng như thế nào biết được, ta mới vừa trở lại kinh liền đi tới nơi này cơ chứ?" Y tò mò hỏi.
Hòa Linh cười híp mắt, "A, hỏi ta!" Giọng nói nhàn nhạt, cũng không nói tại sao! Khóe miệng nàng khẽ giơ lên, Lục Hàn ngược lại lập tức nghĩ đến ba chữ: không đáng yêu!
Tiểu cô nương này, thật là không đáng yêu, có thể đoán được, nàng vốn không định nói cho y biết, mà nói rồi, nàng cũng giễu cợt một chút. Nghĩ như vậy, Lục Hàn thật lòng cảm thấy, mình thật là một bước sai, cả bước sai!
Dù Lục Hàn không nói gì, Hòa Linh cũng cảm nhận được cảm xúc ảo não của y, nàng tốt bụng nói: "Trong tay mang theo cái hộp cũng không phải cho ta, rõ ràng là còn chưa có về nhà! Nếu không tính tình Lục công tử hào phóng như vậy, làm sao sẽ như thế, cái này không đúng nha! Ta cũng chỉ là phân tích rất đơn giản thôi. Lục công tử không cần quá sùng bái ta!"
Lục Hàn gõ gõ cái hộp trên tay, nói: "Một chi tiết nhỏ như vậy lại bán đứng ta!"
Hòa Linh ẩn ý sâu xa: "Cho nên, người làm việc gì, muốn chu toàn! Dù một chi tiết rất nhỏ, nói không chừng sẽ làm cho người ta phát hiện đầu mối không ổn, giống như là huynh...huynh cho là mỗi lần huynh tới không có người biết, nhưng trên thực tế, cũng chưa chắc!"
Lục Hàn nở nụ cười: "Nàng không cần phai thử dò xét ta...ta bảo đảm, không ai phát hiện!"
Hòa Linh: "A vậy, huynh có nội gián sao? Cũng không biết, túc thành Hầu phủ Tiểu Hầu gia huynh, sao lại cho người ở phủ tướng quân vậy! Lại nói, ta quên mình đã từng dò xét qua. Rất thú vị!"
"Người quá thông minh, cũng không tốt! Nàng chỉ có một cái mạng, kiềm chế chút, tốt hơn!" Dừng lại một chút, Lục Hàn mỉm cười: "Được rồi, nàng tắm đi, nếu không ra ngoài, nước lạnh, cảm lạnh sẽ không tốt. Ta đi trước!" Tiếng nói vừa dứt, người nhanh chóng đã không thấy.
Hòa Linh từ trong nước đứng lên, hắt xì, vuốt vuốt lỗ mũi: "Cái đồ xui xẻo này, chớ rơi vào trong tay của ta, nếu không ta lột da y!"
Xảo Âm oán giận: "Lục công tử này thật không hiền lành gì, y sao lại tới đây vào lúc này, quả nhiên là không biết tiến lùi, không thỏa đáng!"
Hòa Linh cười lạnh: "Ngươi tưởng y ngu sao? Y từ nơi khác trở lại, cả đêm bôn ba, hết sức mệt mỏi, y không muốn dùng tâm lực còn dư tới phòng bị ta, cho nên mới phải thừa dịp lúc ta tắm lên tiếng, dù có ám khí, ta cũng không có cách nào sử dụng. Chính là cái đạo lý này! Thật đúng là gừng càng già càng cay, chính là nói loại người này. Một bụng tâm cơ!"
"Tiểu thư, chúng ta thật sự nên tìm cao thủ, nếu không y cứ xuất hiện như vậy, bị người khác phát hiện, danh tiếng của người......"
Hòa Linh cười lạnh: "Không cần tìm người, ta chính là muốn ý đến với, y không đến, ta làm sao từ phản ứng của y biết được người khác làm gì? Người sống cũng không thể không thú vị. Về phần làm cho người ta phát hiện, ha ha, y nên cầu nguyện không ai nhìn thấy mình, nếu không ta có một vạn cái phương pháp buộc y lấy ta! Người nào chán ốm, ai biết!"
Xảo Âm, Xảo Nguyệt: "......"
"Hắc xì!" Hòa Linh xoa lỗ mũi, lầm bầm: "Cái đồ xui xẻo này, ta giống như cảm lạnh thật rồi! Quạ đen!"
Có lúc, vận số này thật đúng là không có cách nào nói, bởi vì Lục Hàn đêm khuya xông vào, nàng vẫn thật bị cảm, sáng sớm liền đầu nặng nề, nhảy mũi một cái tiếp theo một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch. ddlequydon.com Đại phu lấy thuốc hàn dược, Hòa Linh ôm chăn ngồi ở trên giường mắng: “Đồ đáng chết, đồ xui xẻo, không cần rơi vào trong tay của ta, ta không rút da của ngươi, thì rút gân của ngươi."
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ mắng ai đó?" Trí Ninh ở ngoài cửa bước vào nhỏ giọng hỏi Xảo Nguyệt, âm thanh lớn như vậy, lập tức liền nghe được.
Xảo Nguyệt suy nghĩ một chút, nói: "Rắn! Tiểu thư nhìn thấy rắn!"
Quả nhiên, liền nghe Hòa Linh ở trong phòng tiếp tục mắng: “Ta không băm ngươi đi ngâm rượu!"
Trí Ninh run một cái, nói: "Tỷ tỷ!"
Nghe được âm thanh của Trí Ninh, Hòa Linh tức giận: "Đi vào, không có chuyện gì tới đây làm gì!"
Lỗ mũi nàng muốn phun lửa!
Trí Ninh ân cần hỏi han: "Tỷ tỷ thân thể thế nào rồi? Hòa Ngọc tỷ tỷ bên kia sáng sớm bận rộn nên không tới đây được, tỷ ấy nghe nói tỷ bị bệnh, nên bảo đệ ghé thăm tỷ một chút thân thể thế nào rồi, có thể đi được không?"
Hòa Linh cười xấu xa: "Có thể, đi, sẽ đi ngay bây giờ, ta muốn lây cho bọn họ!"
Trí Ninh: "......"
Tỷ tỷ thật biết nói đùa, khôi hài thật!
"Tỷ tỷ nghỉ ngơi đi! Đệ đi nói cho Nhị tỷ tỷ, tỷ không thể đi được."
Hòa Linh đứng dậy: "Ai nói ta không thể đi được. Đi!" Nàng xuống giường mang giày, Trí Ninh chỉ muốn oán trách mình tại sao lắm mồm như vậy, có điều khuyên như thế nào cũng không ngăn được!
Hòa Linh bệnh thương hàn rét run, mùa hè khoác áo choàng, hơn nữa đêm mũ áo khoác ngoài đội lên, Trí Ninh nhìn, thật không biết nói gì cho phải, có điều, tỷ tỷ nhất định là vì không muốn làm cho Nhị tỷ tỷ thất vọng! Tỷ tỷ của mình tâm địa thiện lương nhất, lấy đại cục làm trọng!
"Tỷ tỷ, đệ đỡ tỷ!"
Hòa Linh gật đầu, không có cự tuyệt!
Hòa Linh vừa tới trong vườn, xác định không ít tiểu thư đến, Hòa Ngọc nhìn nàng tới đây, ngẩn ra, vội vàng nói: "Hòa Linh sao muội lại tới đây? Tỷ nghe nói muội thể cốt không thoải mái, nhanh, đến bên này ngồi xuống."
Hòa Tuyết hừ lạnh một tiếng, không đợi nhiều phản ứng, Hòa Linh đi thẳng tới bên người nàng, vừa đi vừa ho khan, Hòa Tuyết tức muốn ngã ngửa, nhưng nghĩ đến lời của mẹ nàng, cũng chỉ có thể yên lặng nhịn xuống. Một bên Hòa Ngọc hoà giải: "Cái nha đầu này, đừng náo loạn, ngoan! Muội đừng hù đọa khách, người trong nhà chúng ta biết là muội nói giỡn, nhưng người khác không biết, cho là muội cố ý sẽ không tốt."
Hòa Linh cười như không cười: "Muội không phải cố ý sao?"
Hòa Ngọc nghiêm túc: “Đương nhiên không phải!"
Hai người đang nói chuyện, liền nghe gã sai vặt bẩm báo, Lâm Dĩnh chi đến, ngoài dự liệu của mọi người, hộ tống Lâm Dĩnh chi tới, chính là Mai Cửu, Mai Cửu hôm nay mặc một thân áo màu đỏ tía, tóc dài buộc lên, ngay cả như thế, vẫn là tướng mạo mê hoặc. Nói khó nghe, hiện tại, trừ Sở Hòa Linh, những người khác tự hiểu mình còn không đẹp bằng Mai Cửu. Mặc dù nam tử không thể có dáng vẻ như vậy, nhưng đối với Mai Cửu lại rất thích hợp!
"Tại hạ Mai Cửu, gặp qua chư vị tiểu thư! Nghe nói chư vị tiểu thư ở chỗ này ngâm thi tác đối, tại hạ không được mời trước giờ, chỉ mong nhị Sở tiểu thư không trách tội." Lúc tầm mắt dời đến trên người Sở Hòa Linh, dừng lại một chút, mỉm cười thở dài!
"Đương nhiên sẽ không!" Hòa Ngọc đỏ mặt.
Lâm Dĩnh Chi nhảy đến bên cạnh Hòa Linh, giữ lấy tay nàng: "Hòa Linh, ta mới tới. Ặc, ngươi làm sao vậy?"
Sắc mặt Hòa Linh quá mức tái nhợt, trang phục cũng quá mức kỳ quái, Lâm Dĩnh Chi cũng không phải là không nhìn ra!
Hòa Linh buông tay nàng ra, lui về phía sau môt bước, "Ta bệnh thương hàn, ngươi cách ta xa một chút, tránh để nhiễm bệnh!"
Lâm Dĩnh Chi ân cần nói: "Bệnh thương hàn cũng không phải là chuyện nhỏ, ngươi phải cẩn thận một chút! Thiệt là, mùa hè, sao lại có thể bệnh thương hàn chứ."
Lời nói của nàng vô tâm, nhưng người nghe hữu ý, mọi người đều có mấy phần sáng tỏ, nhìn dáng dấp, Sở gia Ngũ Tiểu Thư thân thể không tốt, lời đồn thật không đơn giản, quả thật như thế!
"Trong phủ ta có đại phu y thuật rất tốt, không bằng ta kêu y tới đây vì Sở tiểu thư xem một chút? Sở tiểu thư thân thể suy yếu như vậy, sớm đi trị liệu mới tốt!" Mai Cửu không động, nhưng lại mang nét cười đề nghị.
Hòa Linh liếc y một cái, trực tiếp cự tuyệt: "Không cần, phủ tướng quân của chúng ta cũng có mấy đại phu, chó và mèo bên ngoài, ta có thể tin không! Hơn nữa, nếu như đại phu Mai công tử tốt như vậy, tại sao lại để Mai công tử sắc mặt tái nhợt thế này?" lời nói của Hòa Linh chứa đầy hàm ý! Có điều người khác nghe không hiểu, chỉ ngoại trừ...... Mai Cửu!
Mai Cửu mỉm cười: “Quan trọng là tiến hành theo chất lượng. Nhưng nếu Sở tiểu thư không cần, vậy coi như xong. Có điều, Sở tiểu thư nếu như có cần gì, ngàn vạn lần không được khách sáo. Ta vẫn luôn hết sức ngưỡng mộ nhân phẩm của Sở tiểu thư! Có thể giúp đỡ được chuyện nhỏ gì, cũng cảm thấy vui mừng!"
Mọi người: "......" Đây là, chuyện gì xảy ra? Mai Cửu là có ý gì?
Trí Ninh lập tức gắt gao nhìn chăm chú vào Mai Cửu, “Ngươi muốn làm gì!"
Bình luận facebook