Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-13
Chương 13: Đứng Ở Mép Tường Xem Xét
Tống Hoành là hoàng đế. Từ nhỏ đã được giáo dục trở thành người của Hoàng thất, làm việc phải nghiêm túc, cẩn thận không được nóng vội, cho nên khi hắn phát hiện thẻ bài của Tô Đường án binh bất động nằm đó, dưới con mắt nhìn chăm chú của hai thái giám Lí Đức Toàn và Hoàng Hỉ, ra sức kéo, lấy ngón tay gảy ra, cắn răng mà nạy, quả thực trông không thực tế chút nào.
Hắn hỏi Hoàng Hỉ tấm thẻ bài này tại sao lật không được, bảo Hoàng Hỉ mở ra, cái này lại càng không thực tế. Tống Hoành muốn bản thân bình thản, lúc lật biểu hiện ra cảm giác làm chủ tất cả mọi việc, nếu như vì một tấm thẻ bài còn đặt biệt nhắc đến, khiến Hoàng Hỉ tự xem xét lại một phen, giống như thể hiện ra hắn rất để ý Tô Đường, giống như rất muốn chọn Tô Đường thị tẩm.
Vì thế Lí Đức Toàn và Hoàng Hỉ đều nhìn thấy, Hoàng Thượng cầm lấy tấm thẻ bài của Tô quý phi, yên tĩnh vài giây, sau đó lại đặt về chỗ cũ.
Hoàng Hỉ trong lòng quýnh lên: "Hoàng Thượng, người đây là. . . . . ."
Tống Hoành nhìn thoáng qua tấm thẻ của Tô Đường, lại nhìn thoáng qua Hoàng Hỉ: "Ngươi lui xuống đi."
Hoàng Hỉ tựa hồ còn muốn giải bày cái gì, nhưng sau khi đối diện với ánh mắt của Tống Hoành trong lòng run lên, yên lặng cầm đĩa bạc lui xuống.
Tóm lại, hôm nay Hoàng Thượng lại ngủ một mình.
___________
Tô Đường ở trong mơ, lại bắt đầu một ngày như thường lệ mang cặp sách tung tăng đến trường.
Lúc nghỉ giữa giờ, Tô Đường lấy ra từ trong túi sách lý một lốc sữa chua uống Wahaha, cô chia cho Hướng Manh bàn trên và Tống Hoành bên cạnh mỗi người một hộp, sau đó tự mình lấy ống hút đâm cho mình một hộp.
Đây là là loại thức uống cô phát hiện còn ngon hơn cả trà sữa ở thế giới này, mỗi lần đến căn tin Tô Đường đều mua liền mấy lốc.
Tô Đường nghiêm túc uống sữa chua, sau đó nhìn thấy bạn cùng bàn, đại ngốc Tống Hoành cứ dùng uống hút đâm mãi vào nắp bình sữa chua, chọc tới chọc lui dường như vẫn không đâm được.
Tô Đường đành phải cầm lấy ống hút trong tay đại ngốc Tống Hoành xem thử, phát hiện tên ngốc này dùng ngược đầu ống hút.
Tô Đường đổi đầu ống hút lại, dùng đầu nhọn kia của ống hút đâm nhẹ một cái, ống hút liền xuyên vào được trong bình sữa chua.
Vẻ mặt Tống Hoành vô cùng sùng bái. Giống như Tô Đường không phải giúp hắn đâm một bình sữa chua, mà là một lọ linh dược uống vào sẽ tràn trề trí tuệ.
Người từ trước tới nay chưa từng được sùng bái như Tô Đường đáp lại hắn bằng biểu tình: đây chỉ là chút chuyện cỏn con, hai người ngồi song song nhau, ai nấy tự uống lấy sữa chua của mình.
Sau lưng Tô Đường đột nhiên bị vỗ một cái.
Có người mới từ văn phòng trở về, nói với Tô Đường: "Thầy chủ nhiệm tìm cậu."
Thầy chủ nhiệm tìm cô? Tô Đường buông bình sữa chua xuống, trước giờ cô chưa từng bị thầy chủ nhiệm gọi lên văn phòng, nhưng dựa trên những kinh nghiệm của những bạn học trong lớp đã từng bị chủ nhiệm tìm, loại học sinh học tập đứng bét lớp như cô, đến văn phòng chủ nhiệm hoàn toàn không phải là chuyện tốt.
Tô Đường có chút không muốn đi, nhưng sợ nếu không đi lại càng khiến chủ nhiệm thêm tức giận, vì thế bần thần cả một hồi lâu, đại ngốc Tống Hoành cũng đã uống xong sữa chua rồi, Tô Đường rời chỗ ngồi.
Tô Đường đi đến của văn phòng của chủ nhiệm, nhẹ nhàng gõ cửa.
Chủ nhiệm của lớp 9 là thầy Tạ Đỉnh, một thầy giáo vì sự nghiệp giáo dục vĩ đại mà hi sinh cả mái tóc của mình, ông đang xem giáo án, ngẩng đầu nhìn Tô Đường, bình thường luôn mang vẻ mặt than thở vì đám nhãi ranh của lớp 9, hôm nay đột nhiên lộ ra vẻ tươi cười: "Tô Đường đến đây a, mau tới đây."
Tô Đường bị nụ cười của thầy chủ nhiệm làm cho da đầu cũng run lên, nơm nớp lo sợ đi qua.
Thầy chủ nhiệm khép giáo án lại: "Học sinh Tô Đường, kì thi giữa kì lần này sao lại sa sút rồi, so với trước kia còn kém hơn."
Bởi vì cô thật sự là cái gì cũng không biết nha, tất cả các kì thi đều là mơ, Tô Đường cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi, thầy."
Thầy chủ nhiệm nhìn bộ dạng Tô Đường cúi đầu, bấm ngón tay thở dài một hơi.
Kỳ thật ông rất yêu mến học sinh như Tô Đường, tuy rằng thành tích kém một chút, nhưng chưa bao giờ gây chuyện, bình thường cảm giác tồn tại dường như bằng không, so với đám Duẫn Minh mang đến biết bao nhiêu là phiền phức kia còn tốt hơn nhiều.
Thầy chủ nhiệm thổi thổi lá trà trên mặt ly, uống một ngụm, nhẹ nhàng hỏi: "Vậy em cùng với Tống Hoành cùng ngồi chung bàn với nhau thấy thế nào?"
Tô Đường không nghĩ sẽ bị hỏi tới vấn đề này, nghĩ nghĩ: "Cũng được ạ."
Lúc mới đầu cô còn đặc biệt sợ hắn, bởi vì bộ dạng giống y như đúc Hoàng đế Tống Hoành, hiện tại đã tốt hơn nhiều, tuy rằng nói ra có chút thiếu đạo đức, nhưng nhờ có đại ngốc Tống Hoành mà ở thế giới này cô cảm giác như mình là một người ưu việt.
Thầy chủ nhiệm đặt ấm giữ nhiệt lên bàn: "Là thế này, sắp tới lớp chúng ta sẽ có một học sinh mới, thầy muốn em và bạn học mới ngồi cùng bàn với nhau, em thấy thế nào?"
"Bạn học mới?" Tô Đường trợn to mắt.
Thầy chủ nhiệm gật gật đầu. Nhắc đến việc này khiến ông vô cùng bất lực, học sinh mà trường học mới nhận này kì thi vừa rồi lọt vào top năm của toàn huyện, vốn là chuyển đến lớp trọng điểm của trung học Thụ Đức, nhưng giáo viên ở phòng giáo vụ lại sắp xếp nhầm vị trí của lớp 11-1 với 11-9, một cái lỡ tay, đem học sinh kia phân tới lớp 9. Ý của lãnh đạo nhà trường, là để học sinh mới này ở lớp 9 một thời gian, đến kì sau thì sẽ chuyển lại.
Giáo viên các lớp khác nếu như không không mà nhặt về một học bá top 5 của huyện, nhất định sẽ vui mừng gióng trống khua chiêng, chỉ có thầy chủ nhiệm lớp 9 là yên lặng phát sầu, mái tóc không còn bao nhiêu lại rơi thêm vài sợi.
Không phải vì nguyên nhân gì khác, mà là vì một học sinh tốt như vậy, còn lớp 9 của ông thì. . . . . .
Thật sự là không xứng nha.
Đem bỏ vào cái lớp toàn những “Hỗn Thế Ma Vương”, có khác gì đi đầu độc một học sinh tốt như vậy.
Học sinh mới chuyển đến, việc đầu tiên phải giải quyết chính là vấn đề chỗ ngồi.
Ở những lớp bình thường mà có học sinh tốt, chủ nhiệm lớp khẳng định sẽ xếp vào giữa phòng học, nhưng ở lớp 9 thì không được, vị trí trung tâm quá dễ thấy, học sinh tốt sẽ dễ dàng bị mấy thằng nhãi ranh kia nhìn đến, cả đám nhãi ranh kia đã không chú ý nghe giảng, còn nhìn thấy người ta chú tâm nghe giảng, nhất định sẽ bày trò quấy nhiễu.
Thầy chủ nhiệm vì thế mà bước đầu sẽ để học sinh mới ngồi ở vị trí cách xa đám nhãi đó trước.
Bước kế tiếp đó là tìm bạn cùng bàn.
Người có thành tích tốt bình thường sẽ ngồi cùng bàn với người có thành tích tốt, nhưng lớp 9 làm gì có học sinh nào có thành thích tốt, vì thế thầy chủ nhiệm chọn cho học sinh mới một bạn cùng bàn thành thích kém nhưng bình thường ít có cảm giác tồn tại nhất.
Nói không chừng còn có thể gíup đỡ lẫn nhau, hay ít nhất cũng không quấy rầy người ta học tập.
Phạm vi lựa chọn của thầy chủ nhiệm dần dần nhỏ lại, cuối cùng phát hiện trong lớp phù hợp với yêu cầu của ông chỉ có hai người, đại ngốc Tống Hoành và Tô Đường.
So đo hai người, chủ nhiệm lập tức loại trừ đại ngốc Tống Hoành, Tô Đường tuy rằng ngốc, nhưng chỉ số thông minh tốt xấu gì cũng nằm trong phạm vi của người bình thường, còn đại ngốc kia quả thật vô cùng khờ khạo, để hắn làm bạn cùng bàn với học sinh mới, quấy rầy thì không quấy rầy đến người ta, nhưng nhỡ đâu hắn làm cho chỉ số thông minh của người ta lệch đi thì biết phải làm thế nào?
Thầy chủ nhiệm cảm thấy Tô Đường ngồi lâu với đại ngốc Tống Hoành chỉ số thông minh dường như cũng có xu hướng giảm đi rồi, trước kia tốt xấu gì còn có thể thi được trên 10 điểm, còn bây giờ môn nào cũng giảm, toàn dưới điểm 10.
Hy vọng sau khi ngồi cùng bàn với học sinh giỏi, chỉ số thông minh có thể được cứu vãn một chút.
Đại ngốc Tống Hoành là cứu không được nữa, nhưng thầy chủ nhiệm cảm thấy Tô Đường còn có thể có hi vọng cứu giúp một chút.
Chủ nhiệm lớp càng nghĩ càng cảm thấy đây quả là một ý hay, cảm thấy Tô Đường quả thực là bạn cùng bàn thích hợp nhất, cười tủm tỉm nói: "Quyết định như vậy đi, học sinh mới chiều nay sẽ đến. Hai em sau này phải giúp đỡ lẫn nhau."
Tô Đường vừa nghe đến đổi bạn cùng bàn, trong lòng vô cùng phức tạp: "Vậy Tống Hoành, bạn học Tống Hoành làm sao bây giờ?"
Thầy chủ nhiệm: "Để em ấy lùi ra sau một bàn, một mình em ấy ngồi một bàn là được rồi."
Kỳ thật cũng có thể để học sinh mới một mình ngồi ở bàn cuối cùng nhưng thầy chủ nhiệm lo lắng vị kia trí lại cách chỗ thùng rác quá gần, vẫn là để chỗ đó cho đại ngốc Tống Hoành là thích hợp nhất.
Tô Đường nói chuyện cùng thầy chủ nhiệm xong, ủ rũ trở về phòng học.
Chủ nhiệm tìm cô nói chuyện chẳng qua là đem chuyện đã quyết định báo cho cô biết một tiếng, Tô Đường nhìn vị trí bên cạnh mình, trước kia là chỗ của đại ngốc Tống Hoành, được đổi thành một bộ bàn ghế mới tinh.
Vị trí của đại ngốc Tống Hoành bị lùi ra phía sau một bàn, cô lẻ loi một mình, làm bạn với hắn chính là thùng rác kề sát vách tường.
Tô Đường thấy đại ngốc Tống Hoành đang ngồi ở vị trí mới, ánh mắt hai người giao phải nhau, trong ánh mắt Tô Đường ánh lên vẻ tội lỗi vô cùng, cứ giống như là cô vừa vứt bỏ đại ngốc Tống Hoành.
Dù sao hai người cùng đội sổ của lớp, ngồi cùng nhau đã lâu, nói ra thì cũng có chút cảm tình.
Sống mũi Tô Đường cay cay, trở lại chỗ ngồi, nhìn bộ bàn mới bên cạnh mình.
Cô quyết định tạm thời sẽ không nói chuyện cùng bạn cùng bàn mới đến.
Chẳng qua quyết định này chỉ kéo dài cho đến khi kết thúc tiết đầu của buổi chiều.
Chuông tan học vang lên, một học sinh mặt bộ đồng phục sạch sẽ, mặt mũi sáng sủa xinh đẹp, ôm một chồng sách bước vào, đi đến bên cạnh chỗ Tô Đường, dùng giọng nói trong trẻo, ôn nhu nói với cô: "Bạn học, xin chào, tôi là học sinh mới chuyển trường, tôi tên Cố Diệc Dữ, thầy chủ nhiệm nói chỗ trống này là của tôi, xin hỏi cậu có thể đứng dậy một chút để tôi đi vào được không?"
Tô Đường nghe xong chớp chớp mắt, nội tâm đấu tranh mãnh liệt ba giây.
Sau đó từ từ đứng dậy: "Mời vào!"
___________________
Bên kia, Tống Hoành không lật thẻ bài, chỗ nằm bên giường trống không, sau đó lại không ngủ được.
Hắn nằm trên giường trằn trọc gần một canh giờ, Lí Đức Toàn trực đêm bên cạnh hắn thì lại ngủ rồi, bắt đầu ngáy khe khẽ.
Lão nô tài này.
Tống Hoành hừ một tiếng, xuống khỏi giường, mặc thêm quần áo.
Động tác của hắn rất nhẹ, ngay cả Lí Đức Toàn cũng không hay không biết, thi triển khinh công nhảy lên nóc Dưỡng Nguyên điện.
Mấy thị vệ canh tuần nhìn thấy Hoàng Thượng trên mái nhà, đều cả kinh, thiếu chút nữa trượt chân ngã từ trên mái Dưỡng Nguyên điện xuống đất.
Tống Hoành thủ thế ý bảo bọn chúng không cần đi theo, bản thân tự thi triển khinh công.
Lần trước đến sân luyện bắn, Tống Hoành mới giật mình nhớ ra đã lâu mình không luyện bắn tên, bây giờ nửa đêm không ngủ được, muốn thử xem công phu của mình thế nào.
Tống Hoành vô cùng hài lòng với kết quả, vượt nóc băng tường khắp cung, nương theo ánh trăng, bắt đầu thị sát sáu cung bên dưới.
Đứng trên nóc nhà, tầm mắt so với ban ngày kém hơn rất nhiều, Tống Hoành phát hiện kiến trúc phòng ốc của các cung đại khái đều giống nhau, nhưng cây cối bày trí trong sân lại mỗi người mỗi vẻ.
Tỷ như nói Nhân Khang cung của Đổng quý phi đi, vừa vào cửa là một núi đá giả tạo hình cổ quái, trong sân trồng rất nhiều những cây hoa hồng trông giống như mẫu đơn.
Sau đó là Yêu Nguyệt cung của Nhu phi, nữ nhân này thế mà lại nuôi trong cung của mình hai con khổng tước, hai con khổng tước lúc này đang tản bộ trong sân, nhìn thấy thân ảnh Tống Hoành bay qua, đột nhiên giật mình nín thở.
Giống như đúc chủ nhân của chúng.
Tống Hoành nhếch khóe miệng, đi tiếp.
Hắn cuối cùng quay về Dưỡng Nguyên điện, khó tránh khỏi đi ngang qua Thục Kì cung.
Tống Hoành phát hiện Thục Kì cung có điểm bất thường.
Nữ nhân này biết bao loại hoa tươi cỏ đẹp không trồng, lại đi dựng một giàn nho, trồng một cây nho leo.
Hơn nữa các cung khác đều trồng một vườn hoa cỏ, còn trong cung của Tô Đường thì lại trồng cả một vườn nho.
Hắn cứ đứng mãi ở cạnh mép tường xem xét.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Tống Hoành là hoàng đế. Từ nhỏ đã được giáo dục trở thành người của Hoàng thất, làm việc phải nghiêm túc, cẩn thận không được nóng vội, cho nên khi hắn phát hiện thẻ bài của Tô Đường án binh bất động nằm đó, dưới con mắt nhìn chăm chú của hai thái giám Lí Đức Toàn và Hoàng Hỉ, ra sức kéo, lấy ngón tay gảy ra, cắn răng mà nạy, quả thực trông không thực tế chút nào.
Hắn hỏi Hoàng Hỉ tấm thẻ bài này tại sao lật không được, bảo Hoàng Hỉ mở ra, cái này lại càng không thực tế. Tống Hoành muốn bản thân bình thản, lúc lật biểu hiện ra cảm giác làm chủ tất cả mọi việc, nếu như vì một tấm thẻ bài còn đặt biệt nhắc đến, khiến Hoàng Hỉ tự xem xét lại một phen, giống như thể hiện ra hắn rất để ý Tô Đường, giống như rất muốn chọn Tô Đường thị tẩm.
Vì thế Lí Đức Toàn và Hoàng Hỉ đều nhìn thấy, Hoàng Thượng cầm lấy tấm thẻ bài của Tô quý phi, yên tĩnh vài giây, sau đó lại đặt về chỗ cũ.
Hoàng Hỉ trong lòng quýnh lên: "Hoàng Thượng, người đây là. . . . . ."
Tống Hoành nhìn thoáng qua tấm thẻ của Tô Đường, lại nhìn thoáng qua Hoàng Hỉ: "Ngươi lui xuống đi."
Hoàng Hỉ tựa hồ còn muốn giải bày cái gì, nhưng sau khi đối diện với ánh mắt của Tống Hoành trong lòng run lên, yên lặng cầm đĩa bạc lui xuống.
Tóm lại, hôm nay Hoàng Thượng lại ngủ một mình.
___________
Tô Đường ở trong mơ, lại bắt đầu một ngày như thường lệ mang cặp sách tung tăng đến trường.
Lúc nghỉ giữa giờ, Tô Đường lấy ra từ trong túi sách lý một lốc sữa chua uống Wahaha, cô chia cho Hướng Manh bàn trên và Tống Hoành bên cạnh mỗi người một hộp, sau đó tự mình lấy ống hút đâm cho mình một hộp.
Đây là là loại thức uống cô phát hiện còn ngon hơn cả trà sữa ở thế giới này, mỗi lần đến căn tin Tô Đường đều mua liền mấy lốc.
Tô Đường nghiêm túc uống sữa chua, sau đó nhìn thấy bạn cùng bàn, đại ngốc Tống Hoành cứ dùng uống hút đâm mãi vào nắp bình sữa chua, chọc tới chọc lui dường như vẫn không đâm được.
Tô Đường đành phải cầm lấy ống hút trong tay đại ngốc Tống Hoành xem thử, phát hiện tên ngốc này dùng ngược đầu ống hút.
Tô Đường đổi đầu ống hút lại, dùng đầu nhọn kia của ống hút đâm nhẹ một cái, ống hút liền xuyên vào được trong bình sữa chua.
Vẻ mặt Tống Hoành vô cùng sùng bái. Giống như Tô Đường không phải giúp hắn đâm một bình sữa chua, mà là một lọ linh dược uống vào sẽ tràn trề trí tuệ.
Người từ trước tới nay chưa từng được sùng bái như Tô Đường đáp lại hắn bằng biểu tình: đây chỉ là chút chuyện cỏn con, hai người ngồi song song nhau, ai nấy tự uống lấy sữa chua của mình.
Sau lưng Tô Đường đột nhiên bị vỗ một cái.
Có người mới từ văn phòng trở về, nói với Tô Đường: "Thầy chủ nhiệm tìm cậu."
Thầy chủ nhiệm tìm cô? Tô Đường buông bình sữa chua xuống, trước giờ cô chưa từng bị thầy chủ nhiệm gọi lên văn phòng, nhưng dựa trên những kinh nghiệm của những bạn học trong lớp đã từng bị chủ nhiệm tìm, loại học sinh học tập đứng bét lớp như cô, đến văn phòng chủ nhiệm hoàn toàn không phải là chuyện tốt.
Tô Đường có chút không muốn đi, nhưng sợ nếu không đi lại càng khiến chủ nhiệm thêm tức giận, vì thế bần thần cả một hồi lâu, đại ngốc Tống Hoành cũng đã uống xong sữa chua rồi, Tô Đường rời chỗ ngồi.
Tô Đường đi đến của văn phòng của chủ nhiệm, nhẹ nhàng gõ cửa.
Chủ nhiệm của lớp 9 là thầy Tạ Đỉnh, một thầy giáo vì sự nghiệp giáo dục vĩ đại mà hi sinh cả mái tóc của mình, ông đang xem giáo án, ngẩng đầu nhìn Tô Đường, bình thường luôn mang vẻ mặt than thở vì đám nhãi ranh của lớp 9, hôm nay đột nhiên lộ ra vẻ tươi cười: "Tô Đường đến đây a, mau tới đây."
Tô Đường bị nụ cười của thầy chủ nhiệm làm cho da đầu cũng run lên, nơm nớp lo sợ đi qua.
Thầy chủ nhiệm khép giáo án lại: "Học sinh Tô Đường, kì thi giữa kì lần này sao lại sa sút rồi, so với trước kia còn kém hơn."
Bởi vì cô thật sự là cái gì cũng không biết nha, tất cả các kì thi đều là mơ, Tô Đường cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi, thầy."
Thầy chủ nhiệm nhìn bộ dạng Tô Đường cúi đầu, bấm ngón tay thở dài một hơi.
Kỳ thật ông rất yêu mến học sinh như Tô Đường, tuy rằng thành tích kém một chút, nhưng chưa bao giờ gây chuyện, bình thường cảm giác tồn tại dường như bằng không, so với đám Duẫn Minh mang đến biết bao nhiêu là phiền phức kia còn tốt hơn nhiều.
Thầy chủ nhiệm thổi thổi lá trà trên mặt ly, uống một ngụm, nhẹ nhàng hỏi: "Vậy em cùng với Tống Hoành cùng ngồi chung bàn với nhau thấy thế nào?"
Tô Đường không nghĩ sẽ bị hỏi tới vấn đề này, nghĩ nghĩ: "Cũng được ạ."
Lúc mới đầu cô còn đặc biệt sợ hắn, bởi vì bộ dạng giống y như đúc Hoàng đế Tống Hoành, hiện tại đã tốt hơn nhiều, tuy rằng nói ra có chút thiếu đạo đức, nhưng nhờ có đại ngốc Tống Hoành mà ở thế giới này cô cảm giác như mình là một người ưu việt.
Thầy chủ nhiệm đặt ấm giữ nhiệt lên bàn: "Là thế này, sắp tới lớp chúng ta sẽ có một học sinh mới, thầy muốn em và bạn học mới ngồi cùng bàn với nhau, em thấy thế nào?"
"Bạn học mới?" Tô Đường trợn to mắt.
Thầy chủ nhiệm gật gật đầu. Nhắc đến việc này khiến ông vô cùng bất lực, học sinh mà trường học mới nhận này kì thi vừa rồi lọt vào top năm của toàn huyện, vốn là chuyển đến lớp trọng điểm của trung học Thụ Đức, nhưng giáo viên ở phòng giáo vụ lại sắp xếp nhầm vị trí của lớp 11-1 với 11-9, một cái lỡ tay, đem học sinh kia phân tới lớp 9. Ý của lãnh đạo nhà trường, là để học sinh mới này ở lớp 9 một thời gian, đến kì sau thì sẽ chuyển lại.
Giáo viên các lớp khác nếu như không không mà nhặt về một học bá top 5 của huyện, nhất định sẽ vui mừng gióng trống khua chiêng, chỉ có thầy chủ nhiệm lớp 9 là yên lặng phát sầu, mái tóc không còn bao nhiêu lại rơi thêm vài sợi.
Không phải vì nguyên nhân gì khác, mà là vì một học sinh tốt như vậy, còn lớp 9 của ông thì. . . . . .
Thật sự là không xứng nha.
Đem bỏ vào cái lớp toàn những “Hỗn Thế Ma Vương”, có khác gì đi đầu độc một học sinh tốt như vậy.
Học sinh mới chuyển đến, việc đầu tiên phải giải quyết chính là vấn đề chỗ ngồi.
Ở những lớp bình thường mà có học sinh tốt, chủ nhiệm lớp khẳng định sẽ xếp vào giữa phòng học, nhưng ở lớp 9 thì không được, vị trí trung tâm quá dễ thấy, học sinh tốt sẽ dễ dàng bị mấy thằng nhãi ranh kia nhìn đến, cả đám nhãi ranh kia đã không chú ý nghe giảng, còn nhìn thấy người ta chú tâm nghe giảng, nhất định sẽ bày trò quấy nhiễu.
Thầy chủ nhiệm vì thế mà bước đầu sẽ để học sinh mới ngồi ở vị trí cách xa đám nhãi đó trước.
Bước kế tiếp đó là tìm bạn cùng bàn.
Người có thành tích tốt bình thường sẽ ngồi cùng bàn với người có thành tích tốt, nhưng lớp 9 làm gì có học sinh nào có thành thích tốt, vì thế thầy chủ nhiệm chọn cho học sinh mới một bạn cùng bàn thành thích kém nhưng bình thường ít có cảm giác tồn tại nhất.
Nói không chừng còn có thể gíup đỡ lẫn nhau, hay ít nhất cũng không quấy rầy người ta học tập.
Phạm vi lựa chọn của thầy chủ nhiệm dần dần nhỏ lại, cuối cùng phát hiện trong lớp phù hợp với yêu cầu của ông chỉ có hai người, đại ngốc Tống Hoành và Tô Đường.
So đo hai người, chủ nhiệm lập tức loại trừ đại ngốc Tống Hoành, Tô Đường tuy rằng ngốc, nhưng chỉ số thông minh tốt xấu gì cũng nằm trong phạm vi của người bình thường, còn đại ngốc kia quả thật vô cùng khờ khạo, để hắn làm bạn cùng bàn với học sinh mới, quấy rầy thì không quấy rầy đến người ta, nhưng nhỡ đâu hắn làm cho chỉ số thông minh của người ta lệch đi thì biết phải làm thế nào?
Thầy chủ nhiệm cảm thấy Tô Đường ngồi lâu với đại ngốc Tống Hoành chỉ số thông minh dường như cũng có xu hướng giảm đi rồi, trước kia tốt xấu gì còn có thể thi được trên 10 điểm, còn bây giờ môn nào cũng giảm, toàn dưới điểm 10.
Hy vọng sau khi ngồi cùng bàn với học sinh giỏi, chỉ số thông minh có thể được cứu vãn một chút.
Đại ngốc Tống Hoành là cứu không được nữa, nhưng thầy chủ nhiệm cảm thấy Tô Đường còn có thể có hi vọng cứu giúp một chút.
Chủ nhiệm lớp càng nghĩ càng cảm thấy đây quả là một ý hay, cảm thấy Tô Đường quả thực là bạn cùng bàn thích hợp nhất, cười tủm tỉm nói: "Quyết định như vậy đi, học sinh mới chiều nay sẽ đến. Hai em sau này phải giúp đỡ lẫn nhau."
Tô Đường vừa nghe đến đổi bạn cùng bàn, trong lòng vô cùng phức tạp: "Vậy Tống Hoành, bạn học Tống Hoành làm sao bây giờ?"
Thầy chủ nhiệm: "Để em ấy lùi ra sau một bàn, một mình em ấy ngồi một bàn là được rồi."
Kỳ thật cũng có thể để học sinh mới một mình ngồi ở bàn cuối cùng nhưng thầy chủ nhiệm lo lắng vị kia trí lại cách chỗ thùng rác quá gần, vẫn là để chỗ đó cho đại ngốc Tống Hoành là thích hợp nhất.
Tô Đường nói chuyện cùng thầy chủ nhiệm xong, ủ rũ trở về phòng học.
Chủ nhiệm tìm cô nói chuyện chẳng qua là đem chuyện đã quyết định báo cho cô biết một tiếng, Tô Đường nhìn vị trí bên cạnh mình, trước kia là chỗ của đại ngốc Tống Hoành, được đổi thành một bộ bàn ghế mới tinh.
Vị trí của đại ngốc Tống Hoành bị lùi ra phía sau một bàn, cô lẻ loi một mình, làm bạn với hắn chính là thùng rác kề sát vách tường.
Tô Đường thấy đại ngốc Tống Hoành đang ngồi ở vị trí mới, ánh mắt hai người giao phải nhau, trong ánh mắt Tô Đường ánh lên vẻ tội lỗi vô cùng, cứ giống như là cô vừa vứt bỏ đại ngốc Tống Hoành.
Dù sao hai người cùng đội sổ của lớp, ngồi cùng nhau đã lâu, nói ra thì cũng có chút cảm tình.
Sống mũi Tô Đường cay cay, trở lại chỗ ngồi, nhìn bộ bàn mới bên cạnh mình.
Cô quyết định tạm thời sẽ không nói chuyện cùng bạn cùng bàn mới đến.
Chẳng qua quyết định này chỉ kéo dài cho đến khi kết thúc tiết đầu của buổi chiều.
Chuông tan học vang lên, một học sinh mặt bộ đồng phục sạch sẽ, mặt mũi sáng sủa xinh đẹp, ôm một chồng sách bước vào, đi đến bên cạnh chỗ Tô Đường, dùng giọng nói trong trẻo, ôn nhu nói với cô: "Bạn học, xin chào, tôi là học sinh mới chuyển trường, tôi tên Cố Diệc Dữ, thầy chủ nhiệm nói chỗ trống này là của tôi, xin hỏi cậu có thể đứng dậy một chút để tôi đi vào được không?"
Tô Đường nghe xong chớp chớp mắt, nội tâm đấu tranh mãnh liệt ba giây.
Sau đó từ từ đứng dậy: "Mời vào!"
___________________
Bên kia, Tống Hoành không lật thẻ bài, chỗ nằm bên giường trống không, sau đó lại không ngủ được.
Hắn nằm trên giường trằn trọc gần một canh giờ, Lí Đức Toàn trực đêm bên cạnh hắn thì lại ngủ rồi, bắt đầu ngáy khe khẽ.
Lão nô tài này.
Tống Hoành hừ một tiếng, xuống khỏi giường, mặc thêm quần áo.
Động tác của hắn rất nhẹ, ngay cả Lí Đức Toàn cũng không hay không biết, thi triển khinh công nhảy lên nóc Dưỡng Nguyên điện.
Mấy thị vệ canh tuần nhìn thấy Hoàng Thượng trên mái nhà, đều cả kinh, thiếu chút nữa trượt chân ngã từ trên mái Dưỡng Nguyên điện xuống đất.
Tống Hoành thủ thế ý bảo bọn chúng không cần đi theo, bản thân tự thi triển khinh công.
Lần trước đến sân luyện bắn, Tống Hoành mới giật mình nhớ ra đã lâu mình không luyện bắn tên, bây giờ nửa đêm không ngủ được, muốn thử xem công phu của mình thế nào.
Tống Hoành vô cùng hài lòng với kết quả, vượt nóc băng tường khắp cung, nương theo ánh trăng, bắt đầu thị sát sáu cung bên dưới.
Đứng trên nóc nhà, tầm mắt so với ban ngày kém hơn rất nhiều, Tống Hoành phát hiện kiến trúc phòng ốc của các cung đại khái đều giống nhau, nhưng cây cối bày trí trong sân lại mỗi người mỗi vẻ.
Tỷ như nói Nhân Khang cung của Đổng quý phi đi, vừa vào cửa là một núi đá giả tạo hình cổ quái, trong sân trồng rất nhiều những cây hoa hồng trông giống như mẫu đơn.
Sau đó là Yêu Nguyệt cung của Nhu phi, nữ nhân này thế mà lại nuôi trong cung của mình hai con khổng tước, hai con khổng tước lúc này đang tản bộ trong sân, nhìn thấy thân ảnh Tống Hoành bay qua, đột nhiên giật mình nín thở.
Giống như đúc chủ nhân của chúng.
Tống Hoành nhếch khóe miệng, đi tiếp.
Hắn cuối cùng quay về Dưỡng Nguyên điện, khó tránh khỏi đi ngang qua Thục Kì cung.
Tống Hoành phát hiện Thục Kì cung có điểm bất thường.
Nữ nhân này biết bao loại hoa tươi cỏ đẹp không trồng, lại đi dựng một giàn nho, trồng một cây nho leo.
Hơn nữa các cung khác đều trồng một vườn hoa cỏ, còn trong cung của Tô Đường thì lại trồng cả một vườn nho.
Hắn cứ đứng mãi ở cạnh mép tường xem xét.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bình luận facebook