Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21: A Quý
“Rắc ——” Trên gương mặt xám trắng của Lương Thị Thần lại xuất hiện thêm một vết nứt, một mảnh vỡ lại tróc ra, nhưng y như thể không hề nhận ra, vẫn cứ nhìn cái bóng trôi nổi bên giường, thản nhiên trò chuyện như bình thường.
“Cuối cùng ngươi cũng biết yêu là sao rồi đấy ư?” Giống người anh trai trêu ghẹo em trai.
Tần Thị Thần nói không chút e dè: “Tro cốt của nàng được đặt trong cơ thể ta, khiến lòng ta không khỏi lây nhiễm tình cảm và ham muốn của nàng, đây là tình yêu mà ngươi từng nói sao?”
Lương Thị Thần: “Có đúng thế hay không, ngươi phải hỏi chính mình mới biết được.”
Tần Thị Thần gật đầu: “Ừm, đã vậy, ta hiểu rồi.”
Lương Thị Thần: “Hiểu được gì thế?”
Tần Thị Thần: “Màu đỏ, quả nhiên mỹ lệ khôn cùng.”
Lương Thị Thần thốt nhiên cười thành tiếng, “Ngươi ấy mà, đúng là một tên đáng sợ.”
Chờ cho y cười xong, Tần Thị Thần lại tiếp tục nói với giọng điệu thản nhiên như đang trò chuyện: “Vậy, ngươi đã chuẩn bị kỹ càng để ta cắn nuốt ngươi chưa?”
“Quả nhiên hôm nay ngươi đến đây để cắn nuốt ta.” Lương Thị Thần thở dài.
“Bằng không ta còn có thể tới đây làm gì nữa.” Mặc dù trên gương mặt Tần Thị Thần vẫn là vẻ lạnh lùng, nhưng không hiểu sao Lương Thị Thần cảm thấy lúc ngài nói những lời này, chắc chắn đang mỉm cười rất thân thiện. Vị Thị Thần được tạo nên bằng phương pháp tàn khốc nhất ấy, chính là thứ đáng sợ vậy đó.
Miệng thì nói cắn nuốt, nhưng bầu không khí vẫn rất thân thiện, lúc Tần Thị Thần giơ tay áo lên, khiến những sợi dây đỏ tung bay, Lương Thị Thần nằm trên giường thậm chí còn nói một câu cuối với giọng điệu thương lượng: “Haiz, ta còn chưa nói lời tạm biệt với phu nhân nhà mình nữa, hay là mai ngươi hãy đến cắn nuốt ta nhé?”
Nếu người bình thường ở đây mà nghe nói thế có khi đã cười thành tiếng mất rồi. Dù sao lai giả bất thiện (*), kiếm kề ngay cổ rồi còn bảo người ta mai hãy tới giết mình nhé, nói thế ai mà nghe?
(*) Lai giả bất thiện: Cả câu là, “Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai: Người tới không có ý tốt, nếu có ý tốt đã không tới.”
Nhưng, ấy vậy mà Tần Thị Thần lại thật sự dừng tay lại. Ngài hơi khom lưng, vạt áo trắng phấp phới, ngài giống một vị khách đến thăm gia chủ, rất phong độ rất lễ phép, “Nếu đã vậy thì, ngày mai ta lại đến nhé.”
Lương Thị Thần cũng không bất ngờ về việc ngài lại đồng ý với mình, y nói: “Thế thì cảm ơn ngươi.”
Tần Thị Thần cầm một sợi dây đỏ, đợi cho dây đỏ bay tới bên Lương Thị Thần, len vào trong bàn tay y rồi biến mất. Ngài mới gật đầu ra hiệu, cánh cửa đóng chặt sau lưng tự động mở ra, ngài như một con bướm trắng trong màn đêm, cứ vậy biến mất.
Cơn gió lạ lại xuất hiện trên bình địa, thổi qua đám chuông bạc được trang trí trong phòng khiến chúng vang lên những tiếng rất nhỏ, tiếng vang ngừng, lớp lớp cửa lần lượt đóng lại, căn phòng lại trở nên yên ắng.
*
“Là sứ giả tại nhân gian của Thị Thần, chúng ta có rất nhiều quyền lợi, nhiều tài sản thị tộc Lương đều do tôi quản lý, cô thì sao, không hứng thú với việc quản lý chuyện trong thị tộc Tần à?” Tề Quý vừa bưng chén nước lạnh mình đã yêu cầu lên uống một ngụm, vừa cười tủm tỉm hỏi.
La Ngọc An không biết đã trễ thế này cô ta còn gặp riêng mình trò chuyện là có ý gì, nên đành phải câu được câu chăng đáp lại: “Tôi cũng không thông minh lắm, rất nhiều việc tư của thị tộc tôi không biết gì cả, không quản lý nổi. Mà lại thị tộc Tần hoạt động rất tốt, không cần tôi phải nhúng tay vào.”
Nay cô đã hiểu, Thị Thần tuy chỉ ở trong điện thờ, trông giống một linh vật mặc kệ vạn sự trên đời, nhưng trên thực tế ngài khống chế gia tộc này rất chặt chẽ, đã vậy, cô thực sự không cần phải làm chuyện thừa làm gì.
Nếu có một ngày Thị Thần suy yếu, tộc nhân không còn muốn cung phụng, muốn tôn thờ ngài nữa, có lẽ lúc ấy cô sẽ vì duy trì sự tồn tại của Thị Thần mà tranh đoạt quyền lực của gia tộc này, lợi dụng quyền lợi để ngài tiếp tục sống sót.
“Cô không yêu quyền lực à?” Tề Quý cười trêu ghẹo, “Chỉ thích Thị Thần của mình thôi sao?”
“Nhưng mà, cô có thật sự hiểu Thị Thần là thứ tồn tại thế nào không?” Cô ta bỗng nhiên đổi giọng.
A, tới rồi, nói nhăng nói cuội lâu vậy, rốt cuộc cũng bắt đầu châm ngòi rồi. La Ngọc An ngồi thẳng lại, chờ xem cô ta định châm ngòi chia rẽ ra sao.
Nhưng đúng lúc này, một hồi chuông dồn dập vang lên ngắt lời Tề Quý, La Ngọc An thấy rõ cô ta biến sắc, vội vã gọi điện thoại, sau khi đầu dây bên kia bắt máy bèn nghiêm nghị hỏi: “Xảy ra chuyện gì! Bị ai xâm nhập? Sao có thể có người xâm nhập vào đó được chứ!”
Không rõ bên kia nói gì mà Tề Quý lại đột nhiên quay lại nhìn về phía La Ngọc An, cơn oán hận và căm ghét chọc thủng sự nhiệt tình và thân thiện lúc trước, chúng hiện rõ mồn một trong đôi mắt cô ta.
“Là mày?! Mày và Tần Thị Thần đã thương lượng trước rồi chứ gì! Giương đông kích tây, bọn mày được lắm, dám giương đông kích tây!” Cô ta siết chặt chiếc điện thoại, nói với vẻ lạnh lùng, vẻ mặt như thể chỉ một giây sau sẽ nhào tới xé toạc cô ra.
La Ngọc An không biết chuyện gì vừa xảy ra, nhưng nhìn bộ dạng này của cô ta bèn ngầm cảnh giác. Cô thoáng liếc ra ngoài đêm đen, thầm cảm thấy may mắn. May thật, không phải ban ngày ban mặt, không có mặt trời.
Hai người họ nói chuyện trong đây, dù là người của thị tộc Tần hay người của thị tộc Lương theo chân Tề Quý tới đây đều đứng ngoài sân, nếu Tề Quý ra tay, thực tình cô cũng không dám tin chắc được gì.
La Ngọc An nhanh chóng suy tính, cô tỏ ra nghi hoặc, vẻ mặt hết sức vô hại, “Gì thế? Tôi không hiểu cô có ý gì.”
“Mày còn giả vờ à.” Mắt Tề Quý long lên sòng sọc, “Thảo nào, tao đã nói sao Tần Thị Thần nhà bọn mày có thể chọn một thứ vô dụng làm vợ được, ban đầu mày giấu giỏi lắm, tao đã nhầm. Chẳng phải hắn muốn hủy hoại Thị Thần của tao sao, vậy tao sẽ hủy hoại mày! Tao tuyệt đối không để bọn mày yên thân đâu!”
La Ngọc An vội vã đứng dậy, cô mau chóng lùi về sau, hô to lên: “Minh Hoàng!”
Trong cơn giận dữ, Tề Quý giơ bàn tay phát ra vầng hào quang vàng nhạt về phía mặt cô.
Trong tiếng ghế đổ rầm xuống, tiếng gió trong khoảng sân cũng đột ngột ồn ào lạ thường.
La Ngọc An giơ tay lên ngăn Tề Quý lại, bỗng nhiên thấy cổ tay nóng lên, là sợi dây kết cát tường màu đỏ đang phát nhiệt. Tiếng gió ào ào, bên tai dường như có tiếng vạt áo tung bay, cô không hề cảm nhận được cơn đau nào, vừa nhìn lên, đã thấy ống tay áo trắng xóa, bím tóc được thắt nơ bướm tung bay trước mặt.
Một bàn tay đặt lên vai La Ngọc An, nhị ca của cô bay lơ lửng, ngài ôm hờ lấy cô từ phía sau.
Gương mặt Tề Quý méo mó, cô ta đứng cách đó hơn nửa mét, còn đang vung tay lên nhưng không thể tiến thêm một bước nào nữa. Thấy Tần Thị Thần xuất hiện, cơn phẫn nộ trong mắt cô ta càng nồng thêm, Tề Quý lạnh lùng hỏi: “Ngươi đã làm gì Thị Thần của ta!”
Tần Thị Thần giữ lấy vai La Ngọc An, nhẹ nhàng ôm cô vùi vào lớp áo, ngài nhìn về phía Tề Quý vừa giận dữ vừa nóng vội, nói: “Lương Thị Thần muốn nói lời từ biệt với ngươi, hẳn là ngươi nên về gặp y một lần cuối.”
Tề Quý biến sắc, hiểu nhầm ngài đã cắn nuốt Lương Thị Thần, nhưng cô ta không lo nghĩ được thêm gì nữa, lập tức chạy ra bên ngoài. Đúng lúc những người nghe thấy tiếng vang trong sân cũng đang chạy vào xem đã xảy ra chuyện gì, họ đụng phải Tề Quý vội vã chạy ra.
“Lão phu nhân? Xảy ra chuyện gì thế ạ?”
Tề Quý hất mạnh người đó ra xa, cô ta hô lên: “Về! Về mau!”
Người thị tộc Lương dù không hiểu lắm, nhưng thấy cô ta xem chừng rất vội vàng, vẻ mặt lại nghiêm trọng nên đành đi theo cô ta, cuối cùng chỉ còn lại Minh Hoàng và người thị tộc Tần. Minh Hoàng bước vào trong sân, cô nhóc tỏ ra khó hiểu, “Chị An, họ bị sao thế, vội như kiểu cháy nhà đến nơi ấy, họ muốn về luôn đấy ạ? Lương Văn Diệp còn nghỉ ngơi ở sân sau nữa, họ kệ gã ta sao?”
La Ngọc An nhìn Thị Thần đứng cạnh mình, nhận ra những người khác dường như không thể nhìn thấy ngài.
Thị Thần hơi khom lưng, ngài cúi đầu cọ cọ bên thái dương cô, “An, về sớm đấy.”
La Ngọc An lập tức quên béng chuyện của Tề Quý, cô dịu giọng đáp: “Vâng, em sẽ về ngay.”
Cô vừa đáp vậy, vạt áo trắng đã rút khỏi người cô, biến mất tăm không còn sót lại gì.
Minh Hoàng không nghe rõ lời cô nói bèn tiến thêm hai bước, “Chị An, chị nói gì thế ạ?”
La Ngọc An lắc đầu, “Nếu khách đã về rồi, mình cũng trở lại nhà cổ thôi, còn về Lương Văn Diệp, tìm người đưa cậu ta đi đi, không chừng vẫn theo kịp người nhà họ Lương đấy.”
Chẳng mấy chốc, đã có người vội về báo lại cho cô hay, “Phu nhân, Lương Văn Diệp không ở trong phòng ạ.”
“Nghe thấy động tĩnh nên tự đi rồi à?”
“Không phải ạ, trong phòng có… Vết máu và thịt nát.” Người tới báo cáo run giọng.
“Máu và thịt nát,” La Ngọc An chỉ dừng một lát, rồi lại thản nhiên căn dặn, “Vậy hãy quét dọn căn phòng ấy chút đi.”
Trong lúc La Ngọc An đã lên xe quay về nhà cổ trong đêm đen thì Tề Quý đã vội vã chạy về Cẩm Châu. Cô ta không tin những người khác, không dẫn theo ai, cứ thế một thân một mình phi vào dinh thự bí mật của thị tộc Lương, thấy đống chuông vỡ vụn trên hành lang, tóc tai cô ta đã lộn xộn hết cả, cô ta đẩy lớp lớp cửa ra, vọt vào bên trong.
“Thị Thần!” Tề Quý bổ nhào vào bên giường, thấy tượng thần lít nhít khe nứt, xem chừng như sắp thành tro thì ôm chầm lấy y không chút do dự, thậm chí còn vùi mình vào trong chăn.
“Đã về rồi à.” Giọng Lương Thị Thần hết sức thuần hậu, “Mới rồi Tần Thị Thần đến đây, ta nhớ còn chưa cáo biệt nàng, mới bảo hắn mai hãy tới. Nàng ngẩng đầu cho ta xem một chốc, đã lâu rồi nàng không tới, dạo này cuộc sống thế nào rồi?”
Tề Quý bỗng dưng ngẩng đầu lên, nước mắt tràn mi, “Chắc chắn còn có cách, nhất định chàng có thể sống tiếp!”
Lương Thị Thần: “Sống đã lâu lắm rồi, A Quý à, cái chết cũng không đáng sợ đâu.”
Tề Quý hét ầm lên, “Không được! Ta muốn chàng sống tiếp! Sống thêm ngàn vạn năm nữa, sống lâu hơn bất cứ ai!”
“Sao lại thế chứ…” Cô ta lẩm bẩm, trông suy sụp hẳn đi, Tề Quý siết chặt ga giường, thì thào: “Rốt cuộc là sai ở đâu, vì sao lại thế, vì sao lão già họ Tần giờ vẫn còn mạnh đến vậy, mà chàng đã yếu đến mức này rồi, rõ ràng ta đã rất cố gắng để tộc nhân sinh con đẻ cái, để chúng thờ phụng ngài, vì sao…”
Bàn tay đã như đá của Lương Thị Thần đặt lên trên bàn tay mềm mại của Tề Quý, “Ta biết, nàng vất vả rồi, nếu không nhờ A Quý, có lẽ ta cũng đã biến mất giống nhiều Thị Thần khác rồi, nhưng mà, cuối cùng ta cũng phải “tự thực ác quả” thôi.”
Tề Quý như bị từ “ác quả” kích thích, đôi mắt hiện rõ vẻ oán hận và không cam lòng, “Ác quả gì chứ! Dựa vào đâu mà tất cả mọi người đều làm chuyện giống nhau, nhưng chàng lại phải nhận quả đắng nghiêm trọng đến vậy, Tần Thị Thần cũng dùng biện pháp đó còn gì! Rõ ràng là hắn cắn nuốt tộc nhân của mình trước, không phải hắn nhận được sức mạnh tín ngưỡng mới thông qua việc cắn nuốt tộc nhân sao! Vì sao chàng lại không thể chứ!”
Hơn hai trăm năm nay, cô ta cứ mãi tuyệt vọng vì ba chữ “Vì sao chứ” này, rồi cứ thế ngày càng thêm cố chấp.
Lương Thị Thần nhìn Tề Quý chăm chú, dung nhan cô dừng lại ở tuổi mười chín đẹp nhất, giống như đóa hoa bung nở rồi được ngưng kết trong hổ phách. Chẳng sợ đã ngàn năm trôi qua, y vẫn nhớ rõ lần đầu thấy đứa trẻ này.
Thị tộc Lương hơn một ngàn năm trước còn như mặt trời ban trưa, ngay cả thị tộc Tần cũng không sánh bằng, thành trì thị tộc Lương trải rộng hai châu. Thị tộc khác với quốc gia, khi ấy đủ các quốc gia lớn lớn bé bé, triều đại các quốc gia ấy không ngừng thay đổi, nhưng thị tộc lại hết sức vững chắc, có được hệ thống hoàn toàn độc lập hẳn với các vương triều, mỗi quốc gia đều tận dụng hết mọi khả năng để lôi kéo thêm càng nhiều gia tộc lớn, thế nên hàng năm thị tộc Lương đều nghênh đón rất nhiều sứ giả từ các nước lân cận.
Khi đó A Quý là công chúa, nàng còn nhỏ tuổi, vì tò mò không biết Thị Thần trông thế nào bèn lặng lẽ trốn vào trong đoàn sứ giả tới thị tộc Lương. Nàng nhầm tưởng y là một tộc nhân ốm yếu trong thị tộc, thấy y ở trong một căn phòng nhỏ “vắng vẻ” bên hồ, trong khi còn dừng chân tại thị tộc Lương thường lén tới gặp y.
Ban đầu nàng chỉ muốn giúp đỡ y, về sau ngày nào nàng cũng tới, hứa hẹn sẽ tìm y sĩ giỏi nhất tới chữa bệnh cho y, không muốn y bị nhốt trong khoảng sân nho nhỏ ấy nữa. Bên hồ mênh mang những cỏ lau, ngay dưới trời chiều mùa thu, nàng ôm cụm cỏ lau vung vẩy, đuổi theo ánh vàng rực rỡ ấy, tiếng cười như chuông bạc, rung động cả lòng người.
Đứa trẻ sức sống tràn trề như thế, đứa trẻ hiền lành và dịu dàng tới vậy, ở thời đại khi phụ nữ còn bị trói buộc nặng nề, đã dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình. Nàng yêu y, nên thỉnh cầu phụ hoàng, khăng khăng đòi gả cho một kẻ ốm yếu không địa vị.
Quốc chủ giận dữ giam lỏng nàng, định tìm cho nàng một vị hôn phu môn đăng hộ đối, để rồi chờ đến đội ngũ cầu hôn công chúa của Thị Thần thị tộc Lương.
Từ công chúa một nước thành vợ người thương, phu nhân Thị Thần, đã một ngàn năm trôi qua rồi. Vô số quốc gia biến mất, vô số thị tộc suy tàn, nàng cũng đã thay đổi thật nhiều.
Đóa hoa mang tên A Quý của y, rốt cuộc thì vẫn… Mục nát.
“Cuối cùng ngươi cũng biết yêu là sao rồi đấy ư?” Giống người anh trai trêu ghẹo em trai.
Tần Thị Thần nói không chút e dè: “Tro cốt của nàng được đặt trong cơ thể ta, khiến lòng ta không khỏi lây nhiễm tình cảm và ham muốn của nàng, đây là tình yêu mà ngươi từng nói sao?”
Lương Thị Thần: “Có đúng thế hay không, ngươi phải hỏi chính mình mới biết được.”
Tần Thị Thần gật đầu: “Ừm, đã vậy, ta hiểu rồi.”
Lương Thị Thần: “Hiểu được gì thế?”
Tần Thị Thần: “Màu đỏ, quả nhiên mỹ lệ khôn cùng.”
Lương Thị Thần thốt nhiên cười thành tiếng, “Ngươi ấy mà, đúng là một tên đáng sợ.”
Chờ cho y cười xong, Tần Thị Thần lại tiếp tục nói với giọng điệu thản nhiên như đang trò chuyện: “Vậy, ngươi đã chuẩn bị kỹ càng để ta cắn nuốt ngươi chưa?”
“Quả nhiên hôm nay ngươi đến đây để cắn nuốt ta.” Lương Thị Thần thở dài.
“Bằng không ta còn có thể tới đây làm gì nữa.” Mặc dù trên gương mặt Tần Thị Thần vẫn là vẻ lạnh lùng, nhưng không hiểu sao Lương Thị Thần cảm thấy lúc ngài nói những lời này, chắc chắn đang mỉm cười rất thân thiện. Vị Thị Thần được tạo nên bằng phương pháp tàn khốc nhất ấy, chính là thứ đáng sợ vậy đó.
Miệng thì nói cắn nuốt, nhưng bầu không khí vẫn rất thân thiện, lúc Tần Thị Thần giơ tay áo lên, khiến những sợi dây đỏ tung bay, Lương Thị Thần nằm trên giường thậm chí còn nói một câu cuối với giọng điệu thương lượng: “Haiz, ta còn chưa nói lời tạm biệt với phu nhân nhà mình nữa, hay là mai ngươi hãy đến cắn nuốt ta nhé?”
Nếu người bình thường ở đây mà nghe nói thế có khi đã cười thành tiếng mất rồi. Dù sao lai giả bất thiện (*), kiếm kề ngay cổ rồi còn bảo người ta mai hãy tới giết mình nhé, nói thế ai mà nghe?
(*) Lai giả bất thiện: Cả câu là, “Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai: Người tới không có ý tốt, nếu có ý tốt đã không tới.”
Nhưng, ấy vậy mà Tần Thị Thần lại thật sự dừng tay lại. Ngài hơi khom lưng, vạt áo trắng phấp phới, ngài giống một vị khách đến thăm gia chủ, rất phong độ rất lễ phép, “Nếu đã vậy thì, ngày mai ta lại đến nhé.”
Lương Thị Thần cũng không bất ngờ về việc ngài lại đồng ý với mình, y nói: “Thế thì cảm ơn ngươi.”
Tần Thị Thần cầm một sợi dây đỏ, đợi cho dây đỏ bay tới bên Lương Thị Thần, len vào trong bàn tay y rồi biến mất. Ngài mới gật đầu ra hiệu, cánh cửa đóng chặt sau lưng tự động mở ra, ngài như một con bướm trắng trong màn đêm, cứ vậy biến mất.
Cơn gió lạ lại xuất hiện trên bình địa, thổi qua đám chuông bạc được trang trí trong phòng khiến chúng vang lên những tiếng rất nhỏ, tiếng vang ngừng, lớp lớp cửa lần lượt đóng lại, căn phòng lại trở nên yên ắng.
*
“Là sứ giả tại nhân gian của Thị Thần, chúng ta có rất nhiều quyền lợi, nhiều tài sản thị tộc Lương đều do tôi quản lý, cô thì sao, không hứng thú với việc quản lý chuyện trong thị tộc Tần à?” Tề Quý vừa bưng chén nước lạnh mình đã yêu cầu lên uống một ngụm, vừa cười tủm tỉm hỏi.
La Ngọc An không biết đã trễ thế này cô ta còn gặp riêng mình trò chuyện là có ý gì, nên đành phải câu được câu chăng đáp lại: “Tôi cũng không thông minh lắm, rất nhiều việc tư của thị tộc tôi không biết gì cả, không quản lý nổi. Mà lại thị tộc Tần hoạt động rất tốt, không cần tôi phải nhúng tay vào.”
Nay cô đã hiểu, Thị Thần tuy chỉ ở trong điện thờ, trông giống một linh vật mặc kệ vạn sự trên đời, nhưng trên thực tế ngài khống chế gia tộc này rất chặt chẽ, đã vậy, cô thực sự không cần phải làm chuyện thừa làm gì.
Nếu có một ngày Thị Thần suy yếu, tộc nhân không còn muốn cung phụng, muốn tôn thờ ngài nữa, có lẽ lúc ấy cô sẽ vì duy trì sự tồn tại của Thị Thần mà tranh đoạt quyền lực của gia tộc này, lợi dụng quyền lợi để ngài tiếp tục sống sót.
“Cô không yêu quyền lực à?” Tề Quý cười trêu ghẹo, “Chỉ thích Thị Thần của mình thôi sao?”
“Nhưng mà, cô có thật sự hiểu Thị Thần là thứ tồn tại thế nào không?” Cô ta bỗng nhiên đổi giọng.
A, tới rồi, nói nhăng nói cuội lâu vậy, rốt cuộc cũng bắt đầu châm ngòi rồi. La Ngọc An ngồi thẳng lại, chờ xem cô ta định châm ngòi chia rẽ ra sao.
Nhưng đúng lúc này, một hồi chuông dồn dập vang lên ngắt lời Tề Quý, La Ngọc An thấy rõ cô ta biến sắc, vội vã gọi điện thoại, sau khi đầu dây bên kia bắt máy bèn nghiêm nghị hỏi: “Xảy ra chuyện gì! Bị ai xâm nhập? Sao có thể có người xâm nhập vào đó được chứ!”
Không rõ bên kia nói gì mà Tề Quý lại đột nhiên quay lại nhìn về phía La Ngọc An, cơn oán hận và căm ghét chọc thủng sự nhiệt tình và thân thiện lúc trước, chúng hiện rõ mồn một trong đôi mắt cô ta.
“Là mày?! Mày và Tần Thị Thần đã thương lượng trước rồi chứ gì! Giương đông kích tây, bọn mày được lắm, dám giương đông kích tây!” Cô ta siết chặt chiếc điện thoại, nói với vẻ lạnh lùng, vẻ mặt như thể chỉ một giây sau sẽ nhào tới xé toạc cô ra.
La Ngọc An không biết chuyện gì vừa xảy ra, nhưng nhìn bộ dạng này của cô ta bèn ngầm cảnh giác. Cô thoáng liếc ra ngoài đêm đen, thầm cảm thấy may mắn. May thật, không phải ban ngày ban mặt, không có mặt trời.
Hai người họ nói chuyện trong đây, dù là người của thị tộc Tần hay người của thị tộc Lương theo chân Tề Quý tới đây đều đứng ngoài sân, nếu Tề Quý ra tay, thực tình cô cũng không dám tin chắc được gì.
La Ngọc An nhanh chóng suy tính, cô tỏ ra nghi hoặc, vẻ mặt hết sức vô hại, “Gì thế? Tôi không hiểu cô có ý gì.”
“Mày còn giả vờ à.” Mắt Tề Quý long lên sòng sọc, “Thảo nào, tao đã nói sao Tần Thị Thần nhà bọn mày có thể chọn một thứ vô dụng làm vợ được, ban đầu mày giấu giỏi lắm, tao đã nhầm. Chẳng phải hắn muốn hủy hoại Thị Thần của tao sao, vậy tao sẽ hủy hoại mày! Tao tuyệt đối không để bọn mày yên thân đâu!”
La Ngọc An vội vã đứng dậy, cô mau chóng lùi về sau, hô to lên: “Minh Hoàng!”
Trong cơn giận dữ, Tề Quý giơ bàn tay phát ra vầng hào quang vàng nhạt về phía mặt cô.
Trong tiếng ghế đổ rầm xuống, tiếng gió trong khoảng sân cũng đột ngột ồn ào lạ thường.
La Ngọc An giơ tay lên ngăn Tề Quý lại, bỗng nhiên thấy cổ tay nóng lên, là sợi dây kết cát tường màu đỏ đang phát nhiệt. Tiếng gió ào ào, bên tai dường như có tiếng vạt áo tung bay, cô không hề cảm nhận được cơn đau nào, vừa nhìn lên, đã thấy ống tay áo trắng xóa, bím tóc được thắt nơ bướm tung bay trước mặt.
Một bàn tay đặt lên vai La Ngọc An, nhị ca của cô bay lơ lửng, ngài ôm hờ lấy cô từ phía sau.
Gương mặt Tề Quý méo mó, cô ta đứng cách đó hơn nửa mét, còn đang vung tay lên nhưng không thể tiến thêm một bước nào nữa. Thấy Tần Thị Thần xuất hiện, cơn phẫn nộ trong mắt cô ta càng nồng thêm, Tề Quý lạnh lùng hỏi: “Ngươi đã làm gì Thị Thần của ta!”
Tần Thị Thần giữ lấy vai La Ngọc An, nhẹ nhàng ôm cô vùi vào lớp áo, ngài nhìn về phía Tề Quý vừa giận dữ vừa nóng vội, nói: “Lương Thị Thần muốn nói lời từ biệt với ngươi, hẳn là ngươi nên về gặp y một lần cuối.”
Tề Quý biến sắc, hiểu nhầm ngài đã cắn nuốt Lương Thị Thần, nhưng cô ta không lo nghĩ được thêm gì nữa, lập tức chạy ra bên ngoài. Đúng lúc những người nghe thấy tiếng vang trong sân cũng đang chạy vào xem đã xảy ra chuyện gì, họ đụng phải Tề Quý vội vã chạy ra.
“Lão phu nhân? Xảy ra chuyện gì thế ạ?”
Tề Quý hất mạnh người đó ra xa, cô ta hô lên: “Về! Về mau!”
Người thị tộc Lương dù không hiểu lắm, nhưng thấy cô ta xem chừng rất vội vàng, vẻ mặt lại nghiêm trọng nên đành đi theo cô ta, cuối cùng chỉ còn lại Minh Hoàng và người thị tộc Tần. Minh Hoàng bước vào trong sân, cô nhóc tỏ ra khó hiểu, “Chị An, họ bị sao thế, vội như kiểu cháy nhà đến nơi ấy, họ muốn về luôn đấy ạ? Lương Văn Diệp còn nghỉ ngơi ở sân sau nữa, họ kệ gã ta sao?”
La Ngọc An nhìn Thị Thần đứng cạnh mình, nhận ra những người khác dường như không thể nhìn thấy ngài.
Thị Thần hơi khom lưng, ngài cúi đầu cọ cọ bên thái dương cô, “An, về sớm đấy.”
La Ngọc An lập tức quên béng chuyện của Tề Quý, cô dịu giọng đáp: “Vâng, em sẽ về ngay.”
Cô vừa đáp vậy, vạt áo trắng đã rút khỏi người cô, biến mất tăm không còn sót lại gì.
Minh Hoàng không nghe rõ lời cô nói bèn tiến thêm hai bước, “Chị An, chị nói gì thế ạ?”
La Ngọc An lắc đầu, “Nếu khách đã về rồi, mình cũng trở lại nhà cổ thôi, còn về Lương Văn Diệp, tìm người đưa cậu ta đi đi, không chừng vẫn theo kịp người nhà họ Lương đấy.”
Chẳng mấy chốc, đã có người vội về báo lại cho cô hay, “Phu nhân, Lương Văn Diệp không ở trong phòng ạ.”
“Nghe thấy động tĩnh nên tự đi rồi à?”
“Không phải ạ, trong phòng có… Vết máu và thịt nát.” Người tới báo cáo run giọng.
“Máu và thịt nát,” La Ngọc An chỉ dừng một lát, rồi lại thản nhiên căn dặn, “Vậy hãy quét dọn căn phòng ấy chút đi.”
Trong lúc La Ngọc An đã lên xe quay về nhà cổ trong đêm đen thì Tề Quý đã vội vã chạy về Cẩm Châu. Cô ta không tin những người khác, không dẫn theo ai, cứ thế một thân một mình phi vào dinh thự bí mật của thị tộc Lương, thấy đống chuông vỡ vụn trên hành lang, tóc tai cô ta đã lộn xộn hết cả, cô ta đẩy lớp lớp cửa ra, vọt vào bên trong.
“Thị Thần!” Tề Quý bổ nhào vào bên giường, thấy tượng thần lít nhít khe nứt, xem chừng như sắp thành tro thì ôm chầm lấy y không chút do dự, thậm chí còn vùi mình vào trong chăn.
“Đã về rồi à.” Giọng Lương Thị Thần hết sức thuần hậu, “Mới rồi Tần Thị Thần đến đây, ta nhớ còn chưa cáo biệt nàng, mới bảo hắn mai hãy tới. Nàng ngẩng đầu cho ta xem một chốc, đã lâu rồi nàng không tới, dạo này cuộc sống thế nào rồi?”
Tề Quý bỗng dưng ngẩng đầu lên, nước mắt tràn mi, “Chắc chắn còn có cách, nhất định chàng có thể sống tiếp!”
Lương Thị Thần: “Sống đã lâu lắm rồi, A Quý à, cái chết cũng không đáng sợ đâu.”
Tề Quý hét ầm lên, “Không được! Ta muốn chàng sống tiếp! Sống thêm ngàn vạn năm nữa, sống lâu hơn bất cứ ai!”
“Sao lại thế chứ…” Cô ta lẩm bẩm, trông suy sụp hẳn đi, Tề Quý siết chặt ga giường, thì thào: “Rốt cuộc là sai ở đâu, vì sao lại thế, vì sao lão già họ Tần giờ vẫn còn mạnh đến vậy, mà chàng đã yếu đến mức này rồi, rõ ràng ta đã rất cố gắng để tộc nhân sinh con đẻ cái, để chúng thờ phụng ngài, vì sao…”
Bàn tay đã như đá của Lương Thị Thần đặt lên trên bàn tay mềm mại của Tề Quý, “Ta biết, nàng vất vả rồi, nếu không nhờ A Quý, có lẽ ta cũng đã biến mất giống nhiều Thị Thần khác rồi, nhưng mà, cuối cùng ta cũng phải “tự thực ác quả” thôi.”
Tề Quý như bị từ “ác quả” kích thích, đôi mắt hiện rõ vẻ oán hận và không cam lòng, “Ác quả gì chứ! Dựa vào đâu mà tất cả mọi người đều làm chuyện giống nhau, nhưng chàng lại phải nhận quả đắng nghiêm trọng đến vậy, Tần Thị Thần cũng dùng biện pháp đó còn gì! Rõ ràng là hắn cắn nuốt tộc nhân của mình trước, không phải hắn nhận được sức mạnh tín ngưỡng mới thông qua việc cắn nuốt tộc nhân sao! Vì sao chàng lại không thể chứ!”
Hơn hai trăm năm nay, cô ta cứ mãi tuyệt vọng vì ba chữ “Vì sao chứ” này, rồi cứ thế ngày càng thêm cố chấp.
Lương Thị Thần nhìn Tề Quý chăm chú, dung nhan cô dừng lại ở tuổi mười chín đẹp nhất, giống như đóa hoa bung nở rồi được ngưng kết trong hổ phách. Chẳng sợ đã ngàn năm trôi qua, y vẫn nhớ rõ lần đầu thấy đứa trẻ này.
Thị tộc Lương hơn một ngàn năm trước còn như mặt trời ban trưa, ngay cả thị tộc Tần cũng không sánh bằng, thành trì thị tộc Lương trải rộng hai châu. Thị tộc khác với quốc gia, khi ấy đủ các quốc gia lớn lớn bé bé, triều đại các quốc gia ấy không ngừng thay đổi, nhưng thị tộc lại hết sức vững chắc, có được hệ thống hoàn toàn độc lập hẳn với các vương triều, mỗi quốc gia đều tận dụng hết mọi khả năng để lôi kéo thêm càng nhiều gia tộc lớn, thế nên hàng năm thị tộc Lương đều nghênh đón rất nhiều sứ giả từ các nước lân cận.
Khi đó A Quý là công chúa, nàng còn nhỏ tuổi, vì tò mò không biết Thị Thần trông thế nào bèn lặng lẽ trốn vào trong đoàn sứ giả tới thị tộc Lương. Nàng nhầm tưởng y là một tộc nhân ốm yếu trong thị tộc, thấy y ở trong một căn phòng nhỏ “vắng vẻ” bên hồ, trong khi còn dừng chân tại thị tộc Lương thường lén tới gặp y.
Ban đầu nàng chỉ muốn giúp đỡ y, về sau ngày nào nàng cũng tới, hứa hẹn sẽ tìm y sĩ giỏi nhất tới chữa bệnh cho y, không muốn y bị nhốt trong khoảng sân nho nhỏ ấy nữa. Bên hồ mênh mang những cỏ lau, ngay dưới trời chiều mùa thu, nàng ôm cụm cỏ lau vung vẩy, đuổi theo ánh vàng rực rỡ ấy, tiếng cười như chuông bạc, rung động cả lòng người.
Đứa trẻ sức sống tràn trề như thế, đứa trẻ hiền lành và dịu dàng tới vậy, ở thời đại khi phụ nữ còn bị trói buộc nặng nề, đã dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình. Nàng yêu y, nên thỉnh cầu phụ hoàng, khăng khăng đòi gả cho một kẻ ốm yếu không địa vị.
Quốc chủ giận dữ giam lỏng nàng, định tìm cho nàng một vị hôn phu môn đăng hộ đối, để rồi chờ đến đội ngũ cầu hôn công chúa của Thị Thần thị tộc Lương.
Từ công chúa một nước thành vợ người thương, phu nhân Thị Thần, đã một ngàn năm trôi qua rồi. Vô số quốc gia biến mất, vô số thị tộc suy tàn, nàng cũng đã thay đổi thật nhiều.
Đóa hoa mang tên A Quý của y, rốt cuộc thì vẫn… Mục nát.
Bình luận facebook