Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Chương 14: Mặt Sương Sương hơi ửng đỏ.
Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
Sương Sương có chút không vui lắc lắc chân trái, trước khi lên thuyền, chưởng sự đã đeo một chiếc lắc chân màu đen lên cổ chân trái của nàng, lắc chân có hình dáng năm đoá hoa thược dược xâu vào nhau.
Sương Sương cảm thấy thật kỳ quái, tại sao nhất định phải đeo vật này lên chân nàng, chẳng lẽ để chứng minh nàng là người của Thược Kim Quật?
Nàng muốn len lén gỡ lắc chân ra nhưng không thành công, vậy nên không còn cách nào đành tạm thời để đó, đeo thứ này cứ khiến cho nàng có cảm giác như mình là một nô lệ vậy.
Sương Sương lên thuyền một mình, Liên Đại cũng không đi theo nàng.
Khi lên thuyền Sương Sương có chút bối rối, vì đây là lần đầu nàng trông thấy nhiều nam nhân xa lạ như thế.
Đỗ Nương cố ý cho nàng đội mũ rèm, toàn thân nàng được che kín bằng một màu đen.
Ổ Tương Đình đón Sương Sương từ tay Đỗ Nương, Đỗ Nương cười nói với Ổ Tương Đình: "Ổ thiếu gia, trong một tháng tới phiền ngài trông nom Sương Sương, Sương Sương còn nhỏ tuổi nên vẫn có lúc không hiểu chuyện, mong ngài thông cảm."
Ổ Tương Đình khẽ vuốt cằm, thuyền rời bến vào một ngày nắng rực rỡ, làn da trắng của hắn như phát sáng dưới ánh mặt trời: "Thật dông dài."
Tay Sương Sương bị Ổ Tương Đình nắm lấy, hành động này khiến nàng có chút mất tự nhiên, Sương Sương liền nghiêng mặt sang một bên, vừa mới quay sang liền đối diện với một đôi mắt đen láy.
Đó là một thiếu niên mười mấy tuổi, môi đỏ răng trắng, nếu như lớn thêm vài tuổi, nhất định sẽ trở thành một mỹ nam tử.
Mà lúc này vị mỹ nam tử tương lai đang nhìn chằm chằm vào Sương Sương bằng ánh mắt tò mò. Hắn thấy Sương Sương nhìn lại, ban đầu hơi sửng sốt, sau đó nở nụ cười với nàng.
Lại là một kẻ ngốc.
Sương Sương quay mặt đi.
Nàng vừa mới quay đi thì phát hiện tay mình bị cầm chặt, nàng không khỏi nhìn sang người bên cạnh, Ổ Tương Đình cũng đang nhìn nàng, đôi mắt đào hoa quyến rũ hơi híp lại, dường như bộc lộ rõ vẻ không vui của chủ nhân.
Sương Sương không nhịn được mà rút tay mình ra, dĩ nhiên là vô ích, mà khiến Sương Sương càng căm tức hơn chính là Ổ Tương Đình lại không chuẩn bị phòng riêng cho nàng.
"Ta không có phòng riêng sao?" Sương Sương đứng trong phòng, vẻ mặt không vui.
Ổ Tương Đình đứng sau lưng nàng: "Ở cùng một phòng với ta."
Sương Sương quay lại nhìn hắn: "Nhưng ta không có thói quen ngủ chung phòng với người khác."
Ổ Tương Đình nhìn nàng, ánh mắt lạnh nhạt: "Mãi rồi sẽ quen."
Cho nên Sương Sương chỉ có thể ở chung phòng với Ổ Tương Đình, vì không có cách nào ở riêng cả.
Sương Sương rất tức giận nên cố ý mở hai rương lớn hành lý của mình ra, nàng hành động ngay trước mặt Ổ Tương Đình, muốn nhét toàn bộ y phục của mình vào trong tủ của Ổ Tương Đình. Nếu như không nhét đủ, nàng sẽ lấy cớ này để gây chuyện.
Nhưng Sương Sương không ngờ là, trong phòng có ba cái tủ, nàng mở hai trong số đó ra, bên trong toàn là y phục của nữ nhân, hơn nữa nhìn qua cũng biết toàn là đồ mới.
Sương Sương cầm thử một món ra đo trên người mình, có vẻ rất vừa.
Nàng còn nhìn thấy bên cạnh tủ có một cái rương lớn không khoá, nàng mở ra nhìn, vừa mở liền phát hiện bên trong toàn là giày thêu của nữ nhân, mỗi đôi một màu, từng mũi thêu bên trên đều vô cùng tinh xảo, thậm chí có thể so sánh với giày thêu mà nàng đã từng đi khi còn ở trong cung.
Chẳng lẽ tất cả những thứ này đều là cho nàng?
Sau đó Sương Sương còn thấy rất nhiều son phấn cùng đồ trang sức ở trên bàn trang điểm, những đồ trang sức kia, bất cứ thứ gì cũng đều quý giá hơn đồ mà Đỗ Nương chuẩn bị cho nàng.
Cứ như vậy, Sương Sương cũng không thể không biết ngượng mà lấy đồ từ trong rương của mình ra, lấy ra chỉ chứng tỏ rằng bây giờ nàng là người nghèo kiết xác mà thôi.
***
Mặc dù Ổ Tương Đình ở chung phòng với Sương Sương, nhưng hình như hắn bộn bề nhiều việc nên chỉ dặn dò Sương Sương không nên tuỳ ý ra khỏi cửa, nói xong hắn liền rời đi.
Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, Sương Sương đói bụng không chịu nổi, hắn mới đi từ ngoài cửa vào.
Theo sau hắn còn có hai người, trong tay hai người kia đều bưng khay, bên trên là đồ ăn.
Hai người kia mang đồ ăn tới liền rời đi, Sương Sương nhìn chằm chằm vào đồ ăn ở trên bàn, ấy thế mà lại đều là món nàng thích ăn, thật là kỳ lạ, chẳng lẽ sở thích của Ổ Tương Đình và nàng giống nhau?
Nàng ngẩng đầu nhìn Ổ Tương Đình, cầm đũa lên, chẳng qua nàng còn chưa kịp gắp món ăn, mu bàn tay đã bị gõ một cái, đau đến mức Sương Sương đánh rơi cả đũa.
Nàng bốc hoả trừng mắt với Ổ Tương Đình, nhưng hiện tại ánh mắt của Ổ Tương Đình lại lạnh lẽo đến cực điểm, trực tiếp doạ Sương Sương sợ hãi.
Nàng do dự một chút, cắn môi nhặt đôi đũa bị rơi trên bàn lên.
Một lúc lâu sau, Ổ Tương Đình mới cầm đũa, gắp một miếng thịt bò thả vào trong bát của Sương Sương, giọng nói trầm thấp dễ nghe: "Ăn đi."
Lúc này mới cho phép Sương Sương động đũa, hơn nữa Sương Sương chỉ có thể ăn món mà Ổ Tương Đình gắp cho, điều này khiến Sương Sương hết sức bất mãn, thậm chí còn cảm thấy oan ức, rõ ràng đều là những món nàng thích ăn, nhưng nàng lại cứ cảm thấy như mình đang nhai sáp nến vậy.
Dùng bữa xong, Ổ Tương Đình cho người dọn đồ ăn đi, rồi cầm một quyển sách ngồi lên giường mỹ nhân cạnh cửa sổ, mở ra đọc.
Buổi sáng Sương Sương đã lục hết một lượt thư phòng của Ổ Tương Đình, không có quyển nào nàng thích đọc cả.
Sương Sương đã buồn bực suốt một ngày trời, bây giờ nàng nhàm chán đến cực điểm, mà nàng còn muốn đi tắm nữa.
Sương Sương ngồi bên cạnh bàn, ánh mắt lướt qua chỗ Ổ Tương Đình phía bên kia mấy lần, nhưng cứ như đối phương không hề nhìn thấy, Sương Sương chần chừ chốc lát, lại cố ý đi qua đi lại trước mặt Ổ Tương Đình, cuối cùng không còn cách nào, nàng trực tiếp đứng chắn trước nguồn sáng không cho Ổ Tương Đình đọc sách.
Bấy giờ Ổ Tương Đình mới chịu ngước mắt lên nhìn Sương Sương một cái, ánh mắt có chút mất kiên nhẫn: "Sao vậy?"
Giọng Sương Sương có chút đáng thương: "Ổ thiếu gia, ta muốn tắm."
Ổ Tương Đình khép sách lại, xuống giường, hắn đi ra ngoài. Một lát sau, có mấy người khênh một thùng nước tắm lớn tiến vào, xong xuôi liền rời đi.
Ổ Tương Đình nhìn Sương Sương: "Tắm đi."
Nói xong thì lại cầm sách, tiếp tục ngồi đọc trên giường mỹ nhân.
Sương Sương liếc mắt nhìn Ổ Tương Đình, lại nhìn sang bình phong, nàng cảm thấy hình như bình phong đó có chút mỏng, nhưng bây giờ mà bắt Ổ Tương Đình ra ngoài chờ nàng tắm xong, căn bản là không thể. Đối với yêu cầu quá đáng như vậy, Ổ Tương Đình mới không bao giờ đồng ý đâu.
Nghĩ đến đây, Sương Sương cố tình trợn mắt với Ổ Tương Đình, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn cầm y phục đi ra tắm ở đằng sau tấm bình phong.
Vì Ổ Tương Đình ngồi đọc sách bên cửa sổ, nơi đó đối diện ngay bình phong nên ít nhiều Sương Sương cũng có chút sợ hãi, vì sợ đối phương xông thẳng vào cho nên nàng vừa tắm vừa đề phòng.
Không may Sương Sương lại là một người ưa sạch sẽ, bảo nàng tắm qua loa lấy lệ thì nàng tuyệt đối không làm được, rốt cuộc Sương Sương không còn cách nào khác là vừa tắm cẩn thận vừa chú ý động tĩnh ở bên ngoài.
Lúc tắm nàng còn không kìm được mà hoài niệm, ngày xưa khi còn sống trong cung, tám cung nữ cùng nhau hầu hạ nàng, bây giờ nàng chỉ có thể tự tắm.
Sương Sương tắm xong còn tỉ mỉ bôi thuốc mỡ dưỡng da rồi mới mặc y phục vào, bình thường tắm xong nàng chỉ cần mặc áo trong, nhưng Ổ Tương Đình ở đây, Sương Sương phân vân một lát, vẫn quyết định mặc áo ngoài vào rồi đi ra khỏi tấm bình phong.
Ổ Tương Đình vẫn còn đang đọc sách, Sương Sương đi ra mà hắn cũng không chú ý, đến khi Sương Sương phải ho khan một tiếng, hắn mới ngẩng đầu lên.
Khiến Sương Sương kinh ngạc chính là Ổ Tương Đình lại dùng lại nước tắm của nàng, cho dù nàng rất thơm cũng rất sạch sẽ, nhưng Sương Sương vẫn không tài nào tiếp nhận nổi, càng khiến nàng kinh ngạc hơn chính là, đứng ở bên ngoài bình phong có thể hoàn toàn nhìn rõ thân hình của người bên trong, nàng có thể nhìn thấy rõ động tác cởi y phục của Ổ Tương Đình, đến lúc Ổ Tương Đình cởi quần, Sương Sương vội vàng đưa tay ra bịt mắt.
Thật kỳ quái, nàng thấy mình giống như là một tên cuồng nhìn trộm.
Đây cũng là lần đầu tiên có một nam nhân tắm trước mặt nàng, mặt Sương Sương hơi ửng đỏ, nàng không biết rõ cảm giác lúc này là gì, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch.
Không được.
Nàng không thể chỉ vì nhìn một nam nhân tắm liền cứ thế động tâm.
Sương Sương cầm xem quyển sách mà Ổ Tương Đình vừa đọc, cưỡng ép mình phải tập trung vào đọc, chỉ là lỗ tai vẫn không nhịn được mà nghe lén tiếng nước chảy truyền tới từ sau tấm bình phong.
Đọc một lúc lâu, nàng không đọc được dù chỉ một chữ, chờ khi Ổ Tương Đình mặc xong y phục ra ngoài, nàng mới giả vờ lật thêm vài tờ.
Ổ Tương Đình tắm xong, cũng không có mặc áo ngoài mà chỉ mặc một kiện áo trong trắng như tuyết, toàn bộ mái tóc đen xoã ra sau lưng, kết hợp với gương mặt đó của hắn, thật sự là có mấy phần bất phân nam nữ, nếu như không phải vóc dáng kia của hắn quá cao lớn, sợ là thật sự sẽ bị người ta nhầm tưởng là một cô nương xinh đẹp.
Vì vừa tắm xong nên trên mặt Ổ Tương Đình vẫn còn đọng chút bọt nước, dường như càng khiến nốt ruồi son nơi đuôi mắt kia trở nên tươi đẹp hơn.
Hắn đi tới bên cạnh Sương Sương, rút quyển sách trong tay nàng ra.
Sương Sương ngẩng đầu lên nhìn hắn, chờ khi đối phương cúi người xuống, Sương Sương vẫn theo thói quen tránh sang bên cạnh, nhưng sao nàng có thể tránh thoát, dễ dàng bị túm chân kéo lại.
Sương Sương hô khẽ một tiếng, lúc này Ổ Tương Đình đang nửa ôm nửa bế nàng, mà tay hắn thì đang nắm lấy bàn chân ngọc của nàng.
Đôi chân ngọc của Sương Sương xinh đẹp đến hoàn hảo, giống như một đoá hoa Tuyết Liên, hơn nữa da thịt còn non mềm giống hệt chân của hài tử sơ sinh.
Đã vậy nơi mắt cá chân của Sương Sương còn có cái lắc chân màu đen ấy, lắc chân đen đối lập rõ ràng với làn da trắng tuyết.
Lần đầu tiên trong đời Sương Sương bị nam nhân nắm chân, mặt lập tức đỏ bừng, cực kỳ muốn đấu tranh. Vì xấu hổ mà giọng nói càng nhỏ nhẹ hơn so với thường ngày: "Ngươi... Ngươi buông ra."
Ổ Tương Đình nhìn nàng, hai mắt chậm rãi sẫm lại.
Bàn tay hắn chuyển từ chân ngọc sang lắc chân của nàng, ngay tại lúc Sương Sương căng thẳng đến không chịu được nữa, hắn lại buông lỏng Sương Sương ra: "Ngủ đi."
Sương Sương bất ngờ được tự do, vội vàng xuống khỏi giường mỹ nhân, vì sợ Ổ Tương Đình còn muốn tiếp tục làm gì đó với nàng nên đến giày nàng cũng chưa kịp đi đàng hoàng, cứ thế trèo lên giường.
Nhưng khi nàng lên giường, mới phát hiện trên giường chỉ có một cái chăn.
Tối ngay ngoài việc phải ngủ chung một giường với Ổ Tương Đình, nàng còn phải đắp chung chăn nữa sao?
Sương Sương nghiêng đầu nhìn Ổ Tương Đình, lại thấy Ổ Tương Đình đã ngồi lên giường mỹ nhân, tiếp tục đọc quyển sách kia.
Sương Sương ngẫm nghĩ, cuối cùng cởi áo ngoài, chui vào trong chăn. Vì khẩn trương nên mãi nàng không ngủ được.
Nhưng Ổ Tương Đình cũng không có lên giường, ánh sáng của ngọn nến cũng yếu dần đi, bấy giờ Sương Sương mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Đến nửa đêm, Sương Sương bị đau mà tỉnh lại.
Hết chương 14.
Bê: Hoa Tuyết Liên:
Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
Sương Sương có chút không vui lắc lắc chân trái, trước khi lên thuyền, chưởng sự đã đeo một chiếc lắc chân màu đen lên cổ chân trái của nàng, lắc chân có hình dáng năm đoá hoa thược dược xâu vào nhau.
Sương Sương cảm thấy thật kỳ quái, tại sao nhất định phải đeo vật này lên chân nàng, chẳng lẽ để chứng minh nàng là người của Thược Kim Quật?
Nàng muốn len lén gỡ lắc chân ra nhưng không thành công, vậy nên không còn cách nào đành tạm thời để đó, đeo thứ này cứ khiến cho nàng có cảm giác như mình là một nô lệ vậy.
Sương Sương lên thuyền một mình, Liên Đại cũng không đi theo nàng.
Khi lên thuyền Sương Sương có chút bối rối, vì đây là lần đầu nàng trông thấy nhiều nam nhân xa lạ như thế.
Đỗ Nương cố ý cho nàng đội mũ rèm, toàn thân nàng được che kín bằng một màu đen.
Ổ Tương Đình đón Sương Sương từ tay Đỗ Nương, Đỗ Nương cười nói với Ổ Tương Đình: "Ổ thiếu gia, trong một tháng tới phiền ngài trông nom Sương Sương, Sương Sương còn nhỏ tuổi nên vẫn có lúc không hiểu chuyện, mong ngài thông cảm."
Ổ Tương Đình khẽ vuốt cằm, thuyền rời bến vào một ngày nắng rực rỡ, làn da trắng của hắn như phát sáng dưới ánh mặt trời: "Thật dông dài."
Tay Sương Sương bị Ổ Tương Đình nắm lấy, hành động này khiến nàng có chút mất tự nhiên, Sương Sương liền nghiêng mặt sang một bên, vừa mới quay sang liền đối diện với một đôi mắt đen láy.
Đó là một thiếu niên mười mấy tuổi, môi đỏ răng trắng, nếu như lớn thêm vài tuổi, nhất định sẽ trở thành một mỹ nam tử.
Mà lúc này vị mỹ nam tử tương lai đang nhìn chằm chằm vào Sương Sương bằng ánh mắt tò mò. Hắn thấy Sương Sương nhìn lại, ban đầu hơi sửng sốt, sau đó nở nụ cười với nàng.
Lại là một kẻ ngốc.
Sương Sương quay mặt đi.
Nàng vừa mới quay đi thì phát hiện tay mình bị cầm chặt, nàng không khỏi nhìn sang người bên cạnh, Ổ Tương Đình cũng đang nhìn nàng, đôi mắt đào hoa quyến rũ hơi híp lại, dường như bộc lộ rõ vẻ không vui của chủ nhân.
Sương Sương không nhịn được mà rút tay mình ra, dĩ nhiên là vô ích, mà khiến Sương Sương càng căm tức hơn chính là Ổ Tương Đình lại không chuẩn bị phòng riêng cho nàng.
"Ta không có phòng riêng sao?" Sương Sương đứng trong phòng, vẻ mặt không vui.
Ổ Tương Đình đứng sau lưng nàng: "Ở cùng một phòng với ta."
Sương Sương quay lại nhìn hắn: "Nhưng ta không có thói quen ngủ chung phòng với người khác."
Ổ Tương Đình nhìn nàng, ánh mắt lạnh nhạt: "Mãi rồi sẽ quen."
Cho nên Sương Sương chỉ có thể ở chung phòng với Ổ Tương Đình, vì không có cách nào ở riêng cả.
Sương Sương rất tức giận nên cố ý mở hai rương lớn hành lý của mình ra, nàng hành động ngay trước mặt Ổ Tương Đình, muốn nhét toàn bộ y phục của mình vào trong tủ của Ổ Tương Đình. Nếu như không nhét đủ, nàng sẽ lấy cớ này để gây chuyện.
Nhưng Sương Sương không ngờ là, trong phòng có ba cái tủ, nàng mở hai trong số đó ra, bên trong toàn là y phục của nữ nhân, hơn nữa nhìn qua cũng biết toàn là đồ mới.
Sương Sương cầm thử một món ra đo trên người mình, có vẻ rất vừa.
Nàng còn nhìn thấy bên cạnh tủ có một cái rương lớn không khoá, nàng mở ra nhìn, vừa mở liền phát hiện bên trong toàn là giày thêu của nữ nhân, mỗi đôi một màu, từng mũi thêu bên trên đều vô cùng tinh xảo, thậm chí có thể so sánh với giày thêu mà nàng đã từng đi khi còn ở trong cung.
Chẳng lẽ tất cả những thứ này đều là cho nàng?
Sau đó Sương Sương còn thấy rất nhiều son phấn cùng đồ trang sức ở trên bàn trang điểm, những đồ trang sức kia, bất cứ thứ gì cũng đều quý giá hơn đồ mà Đỗ Nương chuẩn bị cho nàng.
Cứ như vậy, Sương Sương cũng không thể không biết ngượng mà lấy đồ từ trong rương của mình ra, lấy ra chỉ chứng tỏ rằng bây giờ nàng là người nghèo kiết xác mà thôi.
***
Mặc dù Ổ Tương Đình ở chung phòng với Sương Sương, nhưng hình như hắn bộn bề nhiều việc nên chỉ dặn dò Sương Sương không nên tuỳ ý ra khỏi cửa, nói xong hắn liền rời đi.
Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, Sương Sương đói bụng không chịu nổi, hắn mới đi từ ngoài cửa vào.
Theo sau hắn còn có hai người, trong tay hai người kia đều bưng khay, bên trên là đồ ăn.
Hai người kia mang đồ ăn tới liền rời đi, Sương Sương nhìn chằm chằm vào đồ ăn ở trên bàn, ấy thế mà lại đều là món nàng thích ăn, thật là kỳ lạ, chẳng lẽ sở thích của Ổ Tương Đình và nàng giống nhau?
Nàng ngẩng đầu nhìn Ổ Tương Đình, cầm đũa lên, chẳng qua nàng còn chưa kịp gắp món ăn, mu bàn tay đã bị gõ một cái, đau đến mức Sương Sương đánh rơi cả đũa.
Nàng bốc hoả trừng mắt với Ổ Tương Đình, nhưng hiện tại ánh mắt của Ổ Tương Đình lại lạnh lẽo đến cực điểm, trực tiếp doạ Sương Sương sợ hãi.
Nàng do dự một chút, cắn môi nhặt đôi đũa bị rơi trên bàn lên.
Một lúc lâu sau, Ổ Tương Đình mới cầm đũa, gắp một miếng thịt bò thả vào trong bát của Sương Sương, giọng nói trầm thấp dễ nghe: "Ăn đi."
Lúc này mới cho phép Sương Sương động đũa, hơn nữa Sương Sương chỉ có thể ăn món mà Ổ Tương Đình gắp cho, điều này khiến Sương Sương hết sức bất mãn, thậm chí còn cảm thấy oan ức, rõ ràng đều là những món nàng thích ăn, nhưng nàng lại cứ cảm thấy như mình đang nhai sáp nến vậy.
Dùng bữa xong, Ổ Tương Đình cho người dọn đồ ăn đi, rồi cầm một quyển sách ngồi lên giường mỹ nhân cạnh cửa sổ, mở ra đọc.
Buổi sáng Sương Sương đã lục hết một lượt thư phòng của Ổ Tương Đình, không có quyển nào nàng thích đọc cả.
Sương Sương đã buồn bực suốt một ngày trời, bây giờ nàng nhàm chán đến cực điểm, mà nàng còn muốn đi tắm nữa.
Sương Sương ngồi bên cạnh bàn, ánh mắt lướt qua chỗ Ổ Tương Đình phía bên kia mấy lần, nhưng cứ như đối phương không hề nhìn thấy, Sương Sương chần chừ chốc lát, lại cố ý đi qua đi lại trước mặt Ổ Tương Đình, cuối cùng không còn cách nào, nàng trực tiếp đứng chắn trước nguồn sáng không cho Ổ Tương Đình đọc sách.
Bấy giờ Ổ Tương Đình mới chịu ngước mắt lên nhìn Sương Sương một cái, ánh mắt có chút mất kiên nhẫn: "Sao vậy?"
Giọng Sương Sương có chút đáng thương: "Ổ thiếu gia, ta muốn tắm."
Ổ Tương Đình khép sách lại, xuống giường, hắn đi ra ngoài. Một lát sau, có mấy người khênh một thùng nước tắm lớn tiến vào, xong xuôi liền rời đi.
Ổ Tương Đình nhìn Sương Sương: "Tắm đi."
Nói xong thì lại cầm sách, tiếp tục ngồi đọc trên giường mỹ nhân.
Sương Sương liếc mắt nhìn Ổ Tương Đình, lại nhìn sang bình phong, nàng cảm thấy hình như bình phong đó có chút mỏng, nhưng bây giờ mà bắt Ổ Tương Đình ra ngoài chờ nàng tắm xong, căn bản là không thể. Đối với yêu cầu quá đáng như vậy, Ổ Tương Đình mới không bao giờ đồng ý đâu.
Nghĩ đến đây, Sương Sương cố tình trợn mắt với Ổ Tương Đình, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn cầm y phục đi ra tắm ở đằng sau tấm bình phong.
Vì Ổ Tương Đình ngồi đọc sách bên cửa sổ, nơi đó đối diện ngay bình phong nên ít nhiều Sương Sương cũng có chút sợ hãi, vì sợ đối phương xông thẳng vào cho nên nàng vừa tắm vừa đề phòng.
Không may Sương Sương lại là một người ưa sạch sẽ, bảo nàng tắm qua loa lấy lệ thì nàng tuyệt đối không làm được, rốt cuộc Sương Sương không còn cách nào khác là vừa tắm cẩn thận vừa chú ý động tĩnh ở bên ngoài.
Lúc tắm nàng còn không kìm được mà hoài niệm, ngày xưa khi còn sống trong cung, tám cung nữ cùng nhau hầu hạ nàng, bây giờ nàng chỉ có thể tự tắm.
Sương Sương tắm xong còn tỉ mỉ bôi thuốc mỡ dưỡng da rồi mới mặc y phục vào, bình thường tắm xong nàng chỉ cần mặc áo trong, nhưng Ổ Tương Đình ở đây, Sương Sương phân vân một lát, vẫn quyết định mặc áo ngoài vào rồi đi ra khỏi tấm bình phong.
Ổ Tương Đình vẫn còn đang đọc sách, Sương Sương đi ra mà hắn cũng không chú ý, đến khi Sương Sương phải ho khan một tiếng, hắn mới ngẩng đầu lên.
Khiến Sương Sương kinh ngạc chính là Ổ Tương Đình lại dùng lại nước tắm của nàng, cho dù nàng rất thơm cũng rất sạch sẽ, nhưng Sương Sương vẫn không tài nào tiếp nhận nổi, càng khiến nàng kinh ngạc hơn chính là, đứng ở bên ngoài bình phong có thể hoàn toàn nhìn rõ thân hình của người bên trong, nàng có thể nhìn thấy rõ động tác cởi y phục của Ổ Tương Đình, đến lúc Ổ Tương Đình cởi quần, Sương Sương vội vàng đưa tay ra bịt mắt.
Thật kỳ quái, nàng thấy mình giống như là một tên cuồng nhìn trộm.
Đây cũng là lần đầu tiên có một nam nhân tắm trước mặt nàng, mặt Sương Sương hơi ửng đỏ, nàng không biết rõ cảm giác lúc này là gì, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch.
Không được.
Nàng không thể chỉ vì nhìn một nam nhân tắm liền cứ thế động tâm.
Sương Sương cầm xem quyển sách mà Ổ Tương Đình vừa đọc, cưỡng ép mình phải tập trung vào đọc, chỉ là lỗ tai vẫn không nhịn được mà nghe lén tiếng nước chảy truyền tới từ sau tấm bình phong.
Đọc một lúc lâu, nàng không đọc được dù chỉ một chữ, chờ khi Ổ Tương Đình mặc xong y phục ra ngoài, nàng mới giả vờ lật thêm vài tờ.
Ổ Tương Đình tắm xong, cũng không có mặc áo ngoài mà chỉ mặc một kiện áo trong trắng như tuyết, toàn bộ mái tóc đen xoã ra sau lưng, kết hợp với gương mặt đó của hắn, thật sự là có mấy phần bất phân nam nữ, nếu như không phải vóc dáng kia của hắn quá cao lớn, sợ là thật sự sẽ bị người ta nhầm tưởng là một cô nương xinh đẹp.
Vì vừa tắm xong nên trên mặt Ổ Tương Đình vẫn còn đọng chút bọt nước, dường như càng khiến nốt ruồi son nơi đuôi mắt kia trở nên tươi đẹp hơn.
Hắn đi tới bên cạnh Sương Sương, rút quyển sách trong tay nàng ra.
Sương Sương ngẩng đầu lên nhìn hắn, chờ khi đối phương cúi người xuống, Sương Sương vẫn theo thói quen tránh sang bên cạnh, nhưng sao nàng có thể tránh thoát, dễ dàng bị túm chân kéo lại.
Sương Sương hô khẽ một tiếng, lúc này Ổ Tương Đình đang nửa ôm nửa bế nàng, mà tay hắn thì đang nắm lấy bàn chân ngọc của nàng.
Đôi chân ngọc của Sương Sương xinh đẹp đến hoàn hảo, giống như một đoá hoa Tuyết Liên, hơn nữa da thịt còn non mềm giống hệt chân của hài tử sơ sinh.
Đã vậy nơi mắt cá chân của Sương Sương còn có cái lắc chân màu đen ấy, lắc chân đen đối lập rõ ràng với làn da trắng tuyết.
Lần đầu tiên trong đời Sương Sương bị nam nhân nắm chân, mặt lập tức đỏ bừng, cực kỳ muốn đấu tranh. Vì xấu hổ mà giọng nói càng nhỏ nhẹ hơn so với thường ngày: "Ngươi... Ngươi buông ra."
Ổ Tương Đình nhìn nàng, hai mắt chậm rãi sẫm lại.
Bàn tay hắn chuyển từ chân ngọc sang lắc chân của nàng, ngay tại lúc Sương Sương căng thẳng đến không chịu được nữa, hắn lại buông lỏng Sương Sương ra: "Ngủ đi."
Sương Sương bất ngờ được tự do, vội vàng xuống khỏi giường mỹ nhân, vì sợ Ổ Tương Đình còn muốn tiếp tục làm gì đó với nàng nên đến giày nàng cũng chưa kịp đi đàng hoàng, cứ thế trèo lên giường.
Nhưng khi nàng lên giường, mới phát hiện trên giường chỉ có một cái chăn.
Tối ngay ngoài việc phải ngủ chung một giường với Ổ Tương Đình, nàng còn phải đắp chung chăn nữa sao?
Sương Sương nghiêng đầu nhìn Ổ Tương Đình, lại thấy Ổ Tương Đình đã ngồi lên giường mỹ nhân, tiếp tục đọc quyển sách kia.
Sương Sương ngẫm nghĩ, cuối cùng cởi áo ngoài, chui vào trong chăn. Vì khẩn trương nên mãi nàng không ngủ được.
Nhưng Ổ Tương Đình cũng không có lên giường, ánh sáng của ngọn nến cũng yếu dần đi, bấy giờ Sương Sương mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Đến nửa đêm, Sương Sương bị đau mà tỉnh lại.
Hết chương 14.
Bê: Hoa Tuyết Liên:
Bình luận facebook