• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Quý thiếp (2 Viewers)

  • Chương 56

Chương 56: Trên đời này, Lan Tranh mới là nam nhân xứng đôi với nàng nhất.
Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
Chạy trốn khỏi Ổ gia vào nửa đêm đã là chuyện của ba ngày trước, thuyền cũng đã xuôi dòng được ba ngày.
Có lẽ lúc này không nên gọi Gia Ninh là Sương Sương nữa, trong ba ngày này nàng luôn một mực ở trong phòng của mình, không hề bước chân ra ngoài, thức ăn cũng đều do Lan Tranh tự mình đưa qua, rồi ngồi đợi đến khi nàng ăn xong.
Sang đến ngày thứ tư, Gia Ninh bỗng từ trên giường ngồi dậy, chạy vọt ra khỏi phòng: "Lan Tranh, Lan Tranh."
Lan Tranh vốn đang đứng trên mạn thuyền, nghe được tiếng Gia Ninh thì nhanh chóng đi tới: "A Ninh, sao vậy?"
Gia Ninh suy nghĩ chốc lát, dứt khoát dắt tay Lan Tranh vào trong phòng nàng.
Lan Tranh không hiểu lắm, khi thấy Gia Ninh lôi hắn vào trong phòng, còn lập tức đóng cửa, biểu tình của hắn nhất thời cứng lại, vẻ mắt có chút hốt hoảng, dường như còn mang theo nỗi xấu hổ không tên: "A Ninh, có chuyện gì không?"
Gia Ninh không phát hiện ra sự khác thường của Lan Tranh, nàng vội vàng ngồi xuống giường, cuốn ống quần của mình lên, doạ cho Lan Tranh sợ hết hồn.
Hắn mấp máy môi, cuối cùng tiến lên giữ tay Gia Ninh lại: "A... A Ninh, thế này hơi nóng vội."
"Muộn rồi." Nàng nằm ba ngày mới nhớ ra cái lắc chân trên cổ chân trái, nàng cảm thấy cái lắc chân này chính là thứ khiến Ổ Tương Đình tìm được nàng mấy lần liền.
Sau khi Gia Ninh kể lại sự tình cho Lan Tranh nghe, vẻ mặt hắn cũng trở nên ngưng trọng.
Gia Ninh cuốn ống quần bên trái của mình lên, chỉ thấy trên cổ chân nhỏ nhắn trắng như tuyết là một cái lắc chân hình hoa thược dược màu đen.
Lan Tranh nhìn Gia Ninh: "A Ninh, ta có thể nhìn thử không?"
Gia Ninh gật đầu, nàng và Lan Tranh cùng nhau lớn lên, nàng cũng không phải là người quá câu nệ những chuyện này.
Nhận được sự đồng ý của Gia Ninh, Lan Tranh mới đưa tay ra sờ vào cổ chân nàng, hắn cẩn thận kiểm tra, phát hiện trên lắc chân này có một ổ khoá nhỏ xíu, nhưng bọn họ không có chìa khoá.
Hắn ngẫm nghĩ, rồi rút một con dao găm từ trong giày ống ra.
Lúc hắn rút dao găm, còn nhẹ giọng nói với Gia Ninh: "A Ninh đừng sợ."
Gia Ninh không nhịn được mà đá thẳng vào ngực Lan Tranh: "Chàng đang dỗ ta như dỗ dành nữ nhân khác sao?"
Thật ra thì khi còn bé, lá gan của nàng lớn hơn của Lan Tranh nhiều.
Khi còn bé nàng cầm sâu doạ hắn, còn doạ làm hắn khóc lên, đó cũng là lần đầu tiên Lan Tranh không để ý tới Gia Ninh suốt mấy ngày liền, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải lúng túng chạy đến nói chuyện với Gia Ninh, bởi hắn phát hiện rằng dù hắn không đến tìm Gia Ninh chơi thì Gia Ninh vẫn còn có thể chơi với những tiểu nam hài khác.
Cho nên, khi Gia Ninh và Lan Tranh ở chung với nhau, trên căn bản đều là Gia Ninh làm chủ, nắm giữ Lan Tranh trong tay.
Lan Tranh bị đá một cước, nhưng không có lấy một chút tức giận, thậm chí khoé miệng còn vương ý cười: "Nàng đúng là không thay đổi chút nào, vẫn dữ dằn như vậy."
Gia Ninh mím môi, thu chân về: "Dĩ nhiên là ta không thay đổi rồi."
Nàng đã quyết tâm quên hết những ngày tháng qua, quên Ổ Tương Đình, quên đi một bản thân hèn yếu phải đi tìm cảm giác an toàn từ người khác.
Lan Tranh thấy vẻ mặt Gia Ninh chợt trở nên cô đơn, hắn bèn cố ý cười nói: "Nàng còn nhớ lần đầu tiên nàng cưỡi ngựa không? Ta còn không cưỡi giỏi bằng nàng, Ngô tướng quân thì một mực khen ngợi nàng, nói nàng không hổ danh là cháu gái của Bình Vũ đại tướng quân."
Đương nhiên là nàng nhớ, nàng còn nhớ con ngựa kia có tên là Hồng Ngọc, một con ngựa nhỏ xinh đẹp ngoan ngoãn.
"Không biết Hồng Ngọc có còn sống không nhỉ?" Gia Ninh thấp giọng: "Có lẽ đã chết rồi."
Hẳn là cung điện mà nàng ở cũng đã nghênh đón chủ nhân mới.
Lan Tranh không ngờ mình còn khiến Gia Ninh khổ sở hơn, ánh mắt hắn tràn đầy lo âu: "A Ninh."
"Được rồi, không nghĩ đến những chuyện kia nữa, đằng nào thì ta cũng phải trở về, ta sẽ đuổi Tân Đế kia khỏi ngôi vị đó, đó không phải long ỷ của hắn, đó là của hoàng huynh ta." Gia Ninh trở nên chăm chú, nàng rũ mi, nhìn thiếu niên tuấn mỹ ngồi xổm trước mặt mình: "Chàng sẽ giúp ta chứ, Lan Tranh?"
Lan Tranh cười cưng chiều: "Tất nhiên là ta sẽ giúp nàng rồi, ta không giúp nàng thì ai giúp nàng."
Gia Ninh nghe được câu này mới hết buồn mà mỉm cười, một lần nữa nâng chân trái lên: "Chàng nhanh nhìn thử cho ta xem có thể cởi được cái này không."
"Được được được, Công Chúa điện hạ của ta, nàng chờ một chút."
Nhưng Lan Tranh thử thật lâu, còn làm đỏ cả cổ chân Gia Ninh, vậy mà vẫn không tài nào cắt đứt được lắc chân.
Chân mày hắn càng nhíu càng chặt: "Loại sắt này có gì đó rất khác thường."
"Vậy làm sao bây giờ?" Gia Ninh nghĩ rằng nếu như nàng vẫn đeo thứ này, kiểu gì Ổ Tương Đình cũng sẽ tìm được nàng.
Lúc đó... nàng bỏ thuốc Ổ Tương Đình, còn chạy trốn, mặc dù do hắn lừa gạt nàng trước, nhưng dựa theo tính tình của hắn thì, cũng không biết sẽ làm ra chuyện gì để trả thù nàng nữa.
Nàng có chút oán hận Phụ Hoàng của mình, tại sao năm đó lại cho gọi phụ tử Ổ gia vào kinh chứ, nếu như Ổ Tương Đình không vào kinh, bọn họ sẽ không gặp mặt, những chuyện như bây giờ cũng sẽ không xảy ra.
Lan Tranh trầm ngâm, hắn ngước mắt nhìn Gia Ninh: "Nếu không thì cắt chân đi vậy?"
Vừa dứt lời, mặt hắn liền bị một cái gối đập vào, giọng nói tức đến hộc máu của Gia Ninh vang lên bên cạnh: "Lan Tranh, ta cảnh cáo chàng, chàng không được phép trêu chọc ta, không buồn cười một chút nào."
Lan Tranh bật cười lấy gối xuống, hắn miễn cưỡng mím môi nín cười: "Được, không đùa nàng nữa, ta sẽ phái người tới Thược Kim Quật và Ổ gia, xem có thể tìm chìa khoá hay không. Đồng thời khi về đến nhà ta, ta sẽ tìm cho nàng những thợ thủ công giỏi nhất. Nếu Ổ Tương Đình không biết điều mà đuổi theo, ta sẽ mang hắn ra làm thức ăn cho cá, có được không?"
Gia Ninh nhíu mày, nàng hơi do dự: "Cho cá ăn có chút... Thôi cứ làm sao để hắn không đuổi kịp là được."
"A Ninh, nàng không thể mềm lòng với hắn." Lan Tranh nhìn thấu suy nghĩ của Gia Ninh, không nhịn được mà lên tiếng.
Gia Ninh rút chân về, nàng không muốn nhắc đến vấn đề này: "Được rồi, ta đã biết, chàng đi đi."
Lan Tranh đứng dậy, hắn xoay người, đi được hai bước thì dừng lại: "A Ninh, nàng đã buồn bực ngồi trong phòng suốt ba ngày rồi."
Công Chúa Gia Ninh của trước đây không thể ngồi yên trong phòng, nàng thích náo nhiệt, thích cái cảm giác được mọi người vây quanh.
Lần này gặp lại, hắn cảm thấy trên người đối phương có gì đó đã thay đổi. Gia Ninh của hắn bỗng thích khóc hơn, không còn quyết đoán, nàng giống như một đứa trẻ bị buộc phải lớn lên. Vì chưa kịp chuẩn bị đón nhận tất cả những chuyện này nên gương mặt nàng đã vương nỗi ưu sầu không nên có.
Gia Ninh chớp mắt, nàng thả ống quần xuống, quay lại ngồi vào chiếc giường bên cửa sổ: "Ta không muốn ra ngoài, ngoài đó cũng chỉ thấy mỗi mặt sông, chẳng có gì khác biệt." Nàng nói tiếp: "Còn bao lâu nữa mới đến Tây Nam?"
"Nếu như nhanh thì trước mùa đông là có thể đến."
Gia Ninh muốn gặp cha của Lan Tranh, khuyên ông ấy xuất binh giúp nàng.
***
Gia Ninh không muốn ra khỏi phòng, Lan Tranh đành phải cầm bàn cờ vào tìm Gia Ninh, tài nghệ đánh cờ của Gia Ninh không cao, hạ cờ xuống lại do dự nhặt lên, nếu là Ổ Tương Đình thì đã sớm đánh vào tay nàng rồi, nhưng ở trước mặt Lan Tranh, nàng liền không mảy may quan tâm, không hề lén lút di chuyển quân cờ mà trái lại còn ngang nhiên chơi xấu.
"Quân này, vừa rồi ta đặt sai vị trí." Nàng nói đến hợp tình hợp lý.
Lan Tranh liếc nhìn: "Có phải nàng vốn muốn đặt ở chỗ này không?" Hắn cầm quân cờ của Gia Ninh lên đặt sang vị trí khác, Gia Ninh nhìn kỹ, phát hiện vị trí này còn tốt hơn so với vị trí nàng muốn đặt, nên lập tức gật đầu.
Chỉ cần không vi phạm vào nguyên tắc của mình thì Lan Tranh luôn nuông chiều Gia Ninh một cách vô điều kiện.
Nên kỳ thật tài nghệ đánh cờ của Gia Ninh kém đến mức này, một phần là do Lan Tranh nuông chiều. Phần còn lại là do hoàng huynh của Gia Ninh, hắn cũng nuông chiều Gia Ninh hết cỡ, luôn mặc kệ nàng thu cờ.
Hồi lâu sau, Gia Ninh không muốn chơi tiếp nữa, không có ý nghĩa. Nàng ném quân cờ vào hộp: "Không thích, lâu như vậy rồi mà vẫn chưa phân thắng bại."
"Tài chơi cờ của ta quá kém, đừng nóng giận." Lan Tranh vội dỗ dành.
Gia Ninh nhìn hắn: "Sao chàng không nổi cáu vậy? Ta thu cờ về chàng không tức giận ư?"
Lan Tranh cảm thấy vấn đề này căn bản không có gì đáng nói cả, hắn cười cười: "Nếu như là người khác thu cờ, có lẽ ta sẽ tức giận, nhưng vì là nàng nên ta không có lý do gì để tức giận cả. Cùng nàng đánh cờ, ta đã rất vui vẻ rồi."
Gia Ninh nhìn Lan Tranh bằng ánh mắt chán ghét: "Chàng nói chuyện càng ngày càng buồn nôn, chàng thành thật khai báo đi, có phải ở Tây Nam chàng đã thích cô nương nào rồi đúng không? Chàng nói sớm cho ta biết, tránh cho đến khi đó ta phải chịu lúng túng."
Lan Tranh tựa hồ bất đắc dĩ, hắn thở dài, dứt khoát không tranh chấp với nàng nữa, chỉ yên lặng cất toàn bộ quân cờ vào hộp.
***
Vào đêm trước khi vào mùa đông, rốt cuộc thì bọn họ cũng xuống thuyền, chẳng qua vẫn còn chưa đến được lãnh thổ của Lan Tranh, bọn họ chỉ chuyển từ đường thuỷ sang đường bộ mà thôi.
Khiến Gia Ninh hơi phiền chính là, Lan Tranh và Ổ Tương Đình có chút giống nhau quá mức, cả hai người đều muốn bọc nàng lại thật kín, chỉ hận che giấu đến một sợi tóc cũng không lọt được ra ngoài.
Lan Tranh sắp xếp cho Gia Ninh một nha hoàn hầu hạ, nha hoàn kia tên là Tích Linh, lớn hơn Gia Ninh hai tuổi, hình như trước đây nàng ta hầu hạ Lan Tranh, bây giờ bị phái tới hầu hạ Gia Ninh.
Trong khoảng thời gian này, Ổ Tương Đình cũng không có đuổi theo, điều này khiến Gia Ninh thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời trong lòng cũng có những cảm xúc phức tạp khác, nàng nghĩ, có phải Ổ Tương Đình đã buông tha cho nàng rồi hay không? Suy đoán này khiến nàng vừa vui vẻ cũng vừa mất mát.
Tuy nàng đã tự cảnh cáo chính mình hãy coi thời gian chung sống với đối phương như một giấc mộng, nhưng trên thực tế nàng lại không dễ dàng làm được.
Dù Lan Tranh luôn tìm mọi cách để khiến nàng vui vẻ, nhưng nàng vẫn không kìm được mà nghĩ tới Ổ Tương Đình.
Gia Ninh thở dài.
Nàng không thể nhớ hắn nữa, nhất định nàng phải quên hắn, lần sau gặp mặt, nếu như hắn giúp Tân Đế làm việc, vậy thì bọn họ chính là kẻ thù của nhau, nàng sẽ không mềm lòng với Ổ Tương Đình.
Lan Tranh không ngại khi nàng đã từng làm thiếp của Ổ Tương Đình, nàng cũng nên thay đổi tính nết, nàng vốn không hề ghét Lan Tranh, hắn hiểu nàng, quen thuộc với nàng, biết mọi vui giận của nàng. Trên đời này, Lan Tranh mới là nam nhân xứng đôi với nàng nhất.
***
Ngày hôm ấy khi tiến vào lãnh thổ của Lan Tranh, tuyết đầu mùa đã rơi xuống.
Gia Ninh ngồi trong cỗ xe ngựa to lớn, trên người mặc áo khoác màu đỏ, mạng che mặt che kín gương mặt nàng.
Lan Tranh cùng đồng hành với nàng.
Khi vào thành, toàn bộ binh lính canh cổng đều quỳ xuống.
"Cung nghênh Lan thế tử trở về."
Gia Ninh theo Lan Tranh vào thành, vừa vào đến nơi, nàng liền nói với Lan Tranh rằng nàng muốn tới gặp cha của hắn trước. Nhưng Lan Tranh lại muốn nàng nghỉ ngơi.
"A Ninh, một đường thuyền xe vất vả, nàng cũng mệt mỏi rồi, ta đã cho người chuẩn bị xong phủ đệ cho nàng, nàng nghỉ ngơi cho khoẻ trước đã, sau đó ta sẽ sắp xếp để nàng và Phụ Vương ta gặp mặt."
"Phủ đệ?" Gia Ninh nhíu mày: "Ta không được ở trong phủ của chàng sao?"
Hết chương 56.
Lời của Bê Ba: Thật ra Lan Tranh là một người tốt (tốt và chính trực hơn Đình tiểu nhân nhiều), thế nên anh không được làm nam chính chỉ vì... số phận đã định sẵn anh phải làm nam phụ thôi. Và tất nhiên kiếp nam phụ thì, một vài chương nữa anh sẽ gây ra chuyện khiến Sương Sương nguội lòng.
Mà sao cứ như có mình Bê thấy thương Sương Sương thế này, chị em toàn theo phe Đình tiểu nhân à??? =)))))
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Giả Quý Tộc
  • Mặc Thư Bạch
Chương 90...
Trân Quý
  • Sư Tiểu Trát
Chương 54
Doanh Môn Phục Quý full
  • 5.00 star(s)
  • Vân Nghê

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom