-
Chương 10: Chợ quỷ (Hạ)
Không biết đã đi bao lâu, cuối cùng dường như cũng tới được cuối ngõ, nương theo ánh sáng lờ mờ của ngọn nến có thể nhìn thấy một bức tường cao đen đen trước mặt. Nhưng Bạch Dực cứ như không nhìn thấy gì, cứ thế tiến lên phía trước.
Tôi muốn kéo anh ta lại nói cho anh ta phía trước là bờ tường, không thể đi qua được, nhưng không hiểu sao mọi lời nói cứ như tắc lại trong cổ họng, không thể thốt nên lời. Trước mặt tôi, Bạch Dực vẫn đi thẳng tới, tôi cũng chỉ biết run run cắn chặt môi, cùng Bạch Dực tiến lên.
Theo từng bước chân, lại cảm thấy choáng váng cả đầu, mắt mũi cũng càng lúc càng nhập nhèm đi như say rượu vậy, tôi lắc mạnh đầu, nỗ lực giữ cho bản thân không ngã sấp xuống. Lúc này Bạch Dực đi rất chậm, nhưng những lời rì rầm trong miệng của anh ta lại càng lúc càng to lên, tuy tôi không nghe được bất kỳ lời nào có nghĩa, nhưng phát hiện anh ta cứ niệm xong một câu lại tiến lên một bước.
Tôi theo sát bên cạnh anh ta, hai chúng tôi cứ thế chậm rãi đi về phía bức tường, thế nhưng thật kỳ quái, chúng tôi càng tiến lại gần nó, nó dường như lại càng rút ra xa chúng tôi hơn, bức tường mà tưởng như chỉ đi vài bước là đụng phải nay càng lúc càng lùi xa, cuối cùng biến mất hẳn.
Đi khoảng trên dưới 100 bước, bức tường đã không còn thấy đâu nữa, chúng tôi đặt chân trên một con đường nhỏ, tuy không trông rõ cảnh tượng bốn phía, nhưng tôi dám khẳng định nó không còn là con hẻm nhỏ gần trường lúc nãy nữa.
Tôi quay lại phía sau, chỉ thấy một mảnh đen kịt, xa xa truyền tới tiếng lá reo soàn soạt. Nhưng ở một nơi rất xa rất xa, vẫn thấp thoáng hai điểm sáng lập lòe bé nhỏ. Bạch Dực không rì rầm nữa, anh ta vừa đi vừa nói với tôi:
“Chúng ta đang ở trên đường Âm Dương, hai ngọn nến phía sau chúng ta có máu chó bảo vệ, còn có phù chú, người thường nhìn không thấy, mà ma quỷ cũng không lại gần được. Nó là ngọn đèn chỉ đường của chúng ta, nhất định chúng ta phải trở về trước khi nó kịp tắt. Nếu không, chúng ta sẽ lạc đường giữa lối âm ty ngang dọc này.”
Hơi lấy lại bình tĩnh, tôi cúi đầu nhìn ngọn nến trong tay đã cháy sắp tới phân nửa, nghĩ nó giống như một loại đồng hồ báo giờ, vì vậy gật đầu nói:
“Tức là trước khi ngọn nến này cháy hết thì cho dù chuyện có xong hay không thì chúng ta vẫn phải trở về đúng không? Vậy đừng tốn thời gian nữa, đi thôi!”
Tôi vừa nói vừa bước tới. Bạch Dực gật đầu rồi cũng nhanh chóng bước theo. Mỗi bước chúng tôi đi, cái chuông đeo bên hông lại vang lên những tiếng ngân trong trẻo, không biết có phải là ảo giác hay không mà tiếng chuông ở đây dường như ngân xa hơn, vang vọng khắp bốn phía.
Xung quanh đột nhiên xuất hiện thêm rất nhiều cái bóng lảo đảo tiến tới, như thể bị tiếng chuông hấp dẫn vậy. Tôi bối rối nhìn quanh, sau đó vô tình nhìn lên trời. Ánh trăng đã lại hiện ra tròn vành vạnh, nhưng ánh sáng ôn nhuận như nước của nó không biết tự bao giờ đã biến mất, mặt trăng hóa thành đỏ rực như máu, thứ màu sắc như máu chảy này thật khiến người ta bất an.
Bùn đất trên đường cũng cực kỳ nhuyễn và ẩm ướt, mỗi bước có cảm giác như đang đạp lên sợi bông mà đi, lúc nào cũng dường như sắp lún xuốn, vì thế tôi không dám nhìn lung tung xung quanh nữa, chỉ chuyên chú nhìn thẳng phía trước mà tiến tới.
Hai người chúng tôi chậm rãi im lìm đi trên đường, tay cầm hũ đựng cốt, như thể hai người đang đi đưa ma mà tiến bước trên con đường nhỏ hẹp hoang vắng, chỉ có tiếng chuông không ngừng ngân nga. Dần dần tôi cảm thấy cái hũ càng lúc càng nặng xuống, đất dưới chân càng lúc càng xốp, bước chân của tôi càng lúc càng khó khăn, giống như đang phải lê bước trên một tấm nệm thật dày.
Bạch Dực nhìn sang tôi, anh ta rõ ràng cũng đang phải cố hết sức, nhưng cho dù như thế thì cả hai chúng tôi đều không thể đổ một giọt mồ hôi nào, cái cảm giác khô ráp này thật khiến người ta cảm thấy cơ thể như muốn bị rút kiệt.
Tôi ra sức ôm cái hũ càng thêm chặt, chỉ sợ nó rơi từ trên tay xuống, nhướn mắt nhìn về phía trước nhưng chỉ nhìn thấy một trời khói trắng xóa. Càng lúc nhiệt độ xung quanh càng xuống thấp, trong không khí dày đặc sương mù ẩm thấp lạnh tới xương.
Cái hũ thực sự càng lúc càng nặng, mà người tôi càng lúc càng nhẹ đi, không còn đủ sức giữ nó nữa, tôi cắn chặt răng, trong lòng tâm niệm câu Bạch Dực nói là cho dù chuyện gì xảy ra đi nữa cũng tuyệt đối không được buông hũ. Thoáng liếc qua Bạch Dực, tôi thấy trên mu bàn tay của anh ta cũng nổi đầy gân xanh, những khớp ngón tay cứng còng lồi hẳn ra ngoài lần da, chứng tỏ anh ta cũng đang khổ sở như tôi vậy.
Phía trước vẫn là một mảnh trắng xóa, tôi thở dài cúi đầu xuống nhìn đường, nhưng dưới chân tôi nào đâu phải là đất đá! Rõ ràng là một tập hợp những gương mặt khác nhau, có cười, có khóc, có vui, có buồn, thập phần quái dị. Biểu hiện trên những gương mặt này cực kỳ đơn điệu, chỉ có một loại cảm xúc duy nhất chứ không có những loại tình cảm nào khác.
Giữa đám gương mặt, tôi có cảm giác như thoáng nhìn thấy Nghiêm Thừa và Chu Linh, bọn họ bỡn cợt nhìn tôi, khuôn miệng há hốc, những đường nét vặn vẹo. Bốn phía rùng rùng nổi lên những tiếng người ồn ào, có lúc như đang khóc, có lúc lại như đang cười, gió thổi càng thêm lạnh lẽo, tiếng rên la xung quanh càng thêm bi ai.
Tôi sợ run lập cập, suýt chút nữa là cái hũ đã tuột khỏi tay rơi xuống đất. Bạch Dực lập tức đỡ lấy tôi, đầu tôi dựa vào lồng ngực của anh ta, lại bất thần phát hiện, anh ta…tim không đập! Vô thức thu lại hai tay ôm lấy cái hũ vào ngực mình, không biết nên gọi là y như rằng, hay nên gọi là ngoài dự tính mà phát hiện bản thân… cũng không có tiếng tim đập!
Trong nháy mắt đầu tôi như vừa nổ tung ra, thật đáng sợ, chẳng lẽ chúng tôi đã chết rồi sao?! Đột nhiên, tôi kích động chỉ muốn quay đầu lại bỏ chạy. Bạch Dực dường như cảm thấy tôi định làm gì, vì anh ta đột nhiên giữ chặt lấy người tôi.
Tôi ngơ ngác ngẩng lên nhìn, thấy ánh mắt anh ta vẫn bình tĩnh như thường lệ, nhưng đôi môi mím chặt, hiển nhiên là vì anh ta đã dùng một tay giữ lấy tôi, chỉ còn có một tay giữ cái hũ của mình. Có lẽ thực sự là do quá cố sức nên tay anh ta run lẩy bẩy, tôi sợ cái hũ của anh ta rơi xuống đất nên cứng người lại không dám động đậy nữa.
Anh ta nhìn tôi hồi lâu, sau đó khó khăn mở miệng nói:
“Đừng…quay đầu lại, tin…tôi, tiếp tục đi.”
Tôi nhắm chặt mắt, lấy lại bình tĩnh, thầm tự nói với mình: không được quay đầu lại, không được hại chết Bạch Dực, vì tôi gây chuyện mà anh ta lại phải tới đây, cho dù có gian nan cách mấy cũng phải giúp anh ta sống sót quay về. Tôi làm tôi tự chịu, không thể liên lụy tới anh ta! Khi mở mắt ra lần nữa, những gương mặt lúc nãy đã biến mất, con đường lại trở về thành con đường như cũ.
Bạch Dực nhìn sang tôi, ánh mắt cực kỳ ôn hòa. Đột nhiên tôi thật muốn nhìn anh ta mỉm cười, cái hũ trên tay vẫn nặng nề như cũ, nhưng ít ra tôi không phải chỉ có một mình, còn có Bạch Dực, ít ra anh ta vẫn ở bên cạnh tôi.
Tôi khó khăn nhếch nhếch môi cố vẽ thành một nụ cười, nhưng có lẽ lúc này trông tôi còn khó coi hơn đang khóc. Bạch Dực không thu tay về, vẫn một tay đỡ tôi một tay ôm cái hũ của mình, tôi biết anh ta muốn dìu tôi đi. Tôi định đẩy tay anh ta ra, nhưng hai bàn tay tôi lúc này đã lạnh băng, cứng còng lại, khi cố sức cử động tay, tôi phát hiện trong cơ thể mình máu không còn tuần hoàn nữa.
Cánh tay không nghe lời tôi nữa, tôi chỉ đành liếm liếm đôi môi khô khốc mà ra sức tiến tới. Cái hũ cứ thế càng lúc càng nặng, chúng tôi cứ thế vừa đỡ vừa dìu nhau, từng bước vẫn cứ thế gian nan, nhưng không thể quay đầu lại, chỉ có thể tiếp tục đi.
Tiếng chuông ngân nga bên tai như muốn giữ cho ý thức của chúng tôi không bị trôi đi mà càng thêm vang dội, quanh quẩn khắp nơi trên con đường. Chúng tôi dần dần nhìn thấy một vài điểm sáng màu xanh lục phía trước, Bạch Dực nhẹ nhàng nói bên tai tôi:
“Sắp tới rồi, cố thêm một chút.”
Tôi gật đầu, vốn muốn thở phào một cái, nhưng chúng tôi lúc này đã không còn hô hấp nữa, thật chẳng khác nào hai xác chết có ý thức. Ánh sáng đèn càng lúc càng gần, tôi phát hiện hóa ra chúng là những ngọn đèn lồng, nhưng lại màu xanh lè, chúng xâu lại với nhau thành hai chuỗi treo dài dài tới tận một cái cổng thờ ở phía đầu đường, xung quanh không có gió nhưng chúng vẫn nhẹ nhàng lắc lư.
Cổng thờ sơn toàn bộ một màu đỏ rực, đỏ tới nỗi đổ thành màu đen, trên hai cái cột chạm khắc những hình thù ma quỷ mặt xanh nanh vàng, trên đầu cổng thờ đề bốn chữ đại tự màu son đỏ: U Minh Quỷ Thị. Ánh sáng phía trước vẫn rất mờ ảo, bốn phía chập chờn sương trắng, nhưng vẫn có thể cảm thấy bên trong cổng thờ có rất nhiều người, con đường cũng không phải là bùn đất nữa mà lát đá tảng.
Kiến trúc xung quanh trông không rõ lắm, chỉ mơ hồ thấy được những bờ tường xám ngắt, rõ ràng là phong cách kiến trúc Huy phái, nhưng cột nhà và cửa sổ đều sơn màu đỏ rực, giống như kiến trúc thời kỳ Minh – Thanh.
Tôi biết chúng tôi đã chính thức bước vào chợ quỷ. Vừa bước chân qua khỏi cổng thờ thì sương mù cũng đột ngột tan hết, chỉ để lại những đường khói xám rất mỏng mang theo hơi nước giăng giăng xung quanh. Bên tai đột nhiên tràn ngập thanh âm, có hò hét, có nói chuyện, nhưng lại không nghe rõ bọn họ đang nói gì, chỉ cảm thấy âm điệu bình bình ngang ngang, không có chút lên xuống nào.
Cảm giác này quả thực đáng sợ, tuy xung quanh ồn ào náo nhiệt là thế, vậy mà vẫn cảm thấy tĩnh lặng đến gần như áp lực. Xung quanh rộn ràng nhốn nháo như một cái chợ thứ thiệt. Nhưng mọi người đều mặc áo liệm, đội một cái mũ cao cao, là loại mũ đội cho người chết bằng sa tanh. Bọn họ giống hệt như người sống, nhưng chỉ khác ở chỗ là trên mặt bọn họ cứng đờ không có cảm xúc, bọn họ làm tất cả mọi thứ với một vẻ mặt lạnh băng, không hỉ nộ ái ố.
Tôi nhìn bọn họ như đang nhìn một vở kịch quái dị. Bạch Dực không thèm để ý tới người khác, chỉ chăm chăm tìm kiếm Tá Thọ bà trên đường. Ta đi theo anh ta, phát hiện trong chợ này bán toàn những thứ dành cho người chết, ví dụ như bán áo liệm, khố liệm…ngay cả giường chiếu gối đầu cũng đều là loại dành cho người chết, hai đầu gồ lên, ở giữa lõm xuống.
Tiền bạc bọn họ trao đổi là tiền vàng mã nguyên bảo và cả tiền giấy bình thường, nhưng rõ ràng tiền vàng mã có giá hơn, tiền giấy có giá trị khá thấp. Có cảm giác ở đây giống hệt như một con đường chuyên bán đồ mai táng trên dương thế, nhưng so với trần gian còn quỷ khí ghê rợn hơn, quả nhiên không hổ danh là chợ quỷ.
Ngọn nến đã cháy hơn nửa, tôi có phần khẩn trương nắm hũ đựng cốt trong tay thật chặt, mà bởi vì nắm chặt quá nên miếng vải đen xộc xệch lệch qua một bên, lộ ra tấm ảnh của tôi trên đó. Tôi nhìn qua một cái, lập tức sợ tới bủn rủn cả người, nó đâu còn là ảnh chụp của tôi nữa, mà chỉ còn là một gương mặt trống không, chỉ có mấy lỗ thủng màu đen cho thấy vị trí của mắt mũi miệng, còn lại là trắng ởn. Sao lại như vậy?
Tôi nhìn sang Bạch Dực, thấy anh ta không hốt hoảng chút nào, chỉ nhẹ nhàng gật đầu:
“Chúng ta hiện tại đang là người chết, chỉ có bảy phách thôi, trong cái hũ này là ba hồn của chúng ta, nếu cậu mà buông nó xuống thì ba hồn sẽ lập tức bị thổ địa nuốt hết, như vậy chúng ta cũng lập tức biến thành người chết thực sự, trở về không được nữa.”
Tôi lập tức ôm sát cái hũ vào lòng, cái hũ này chính là mạng của tôi, thảo nào Bạch Dực cứ nhấn đi nhấn lại là nhất quyết không được buông nó ra, nếu không không về được. Nếu nó thế thì ba hồn của tôi có hình dạng giống như tấm ảnh chụp này hay sao?
Nghĩ tới đây tôi rùng mình một cái, khô khốc nuốt nước miếng, nghĩ thầm cho dù cái hũ này có nặng như núi Thái Sơn đi nữa cũng đừng hòng tôi buông tay… Có chết cũng không buông, vì hễ buông tay sẽ lập tức chết thật = . =
Xung quanh vẫn thỉnh thoảng lướt qua vài bóng người, nhìn kỹ thì thấy mặt bọn họ trắng bệch như thạch cao, có những bóng ma nữ chỉ có hai gò má và đôi môi là đỏ như máu, còn lại đều trắng ởn, hơn nữa kỳ quái nhất là tròng mắt bọn họ luôn trợn ngược lên, nên chỉ nhìn thấy tròng trắng trắng dã mà thôi.
Tôi sợ tới mức không dám nhìn nữa, mỗi lần đám người chết mặc áo liệm này lướt qua người, cột sống của tôi lại run lên như chạm phải băng. Môi cũng không kìm được mà run run, tôi mạnh bạo cắn chặt môi, muốn ngăn cảm giác run rẩy kịch liệt này lại, nhưng lại phát hiện mình không cảm thấy đau đớn gì cả, lẽ nào vì tôi lúc này đang là người chết nên không còn cảm giác gì sao? Vậy vì sao vẫn cảm thấy sức nặng của hũ đựng cốt? Thật là khó hiểu…
Tôi cứ như thế theo sau Bạch Dực đi giữa con đường vừa ầm ĩ mà vừa quái dị này, giữa hững gương mặt quỷ đáng sợ mà tìm kiếm bóng dáng một bà lão. Không biết bao lâu chợt nghe thấy mơ hồ từ xa xa, tiếng chuyển bánh xe lộc cộc quen thuộc, tôi kích động nhìn Bạch Dực, Bạch Dực cũng gật đầu, có vẻ chúng tôi đã thực sự tìm ra bà ta. Tiếng bánh xe càng lúc càng rõ, một bóng người tập tễnh hiện ra giữa đám sương trắng xóa, dần dần tiến về phía chúng tôi. Tôi định thần nhìn bà lão, bà ta vẫn giống hệt như lần trước tôi gặp, nhưng lần này thiếu mất cái khăn tay thêu chữ “Thọ”. Chúng tôi tiến tới, Bạch Dực lấy trong ba lô ra cái khăn tay trả lại cho bà ta. Bà lão vẫn cười, gương mặt nhăn nheo như mặt khỉ, vui vẻ nói:
“Không ngờ các vị tìm tới nhanh như vậy, Bạch thiếu gia, đã lâu không gặp.”
Tôi kinh ngạc nhìn Bạch Dực, hóa ra anh ta biết bà lão này? Bạch Dực nhìn tôi một cái, sau đó thản nhiên nói:
“Bà bà cố tình giao khăn tay cho cậu nhóc này chẳng qua là muốn ta mang cậu ấy tới đây cho bà chứ gì.”
Tôi vừa nghe thì đã cảm thấy như bị sét đánh trúng người, cái gì?
Tá Thọ bà từ đầu đã muốn dụ tôi tới chợ quỷ? Bà lão nhận lại khăn tay, móc nó vào vạt áo mà cười:
“Ta đúng là cần hai vị giúp ta một chuyện.”
“Ta sẽ không dẫn cậu ấy tới đây lần nữa đâu.”
Bạch Dực trừng mắt với bà lão, bàn tay đang ôm bên hông tôi cũng chặt lại. Bà lão cười khanh khách:
“Không, không cần trở lại nữa, chí ít lúc này thì không cần, chỉ cần hai người giúp ta đi tảo mộ một người bạn già của ta là đủ.”
Tôi nghe mà ngơ ngác, một bà lão quỷ muốn chúng tôi đi tảo mộ? Dạo này chuyện quái dị đúng là có hơi quá nhiều.
“Có thể giúp bà cũng được, nhưng bà phải đảm bảo sau này không được tới quấy rối chúng ta nữa, đồng thời…”
Bạch Dực cười khẽ liếc nhìn tôi, trong mắt lóe lên một chút tính toán khôn khéo thường ngày:
“Đồng thời, phải cho chúng ta cái chén của bà.”
Tôi ngạc nhiên, chúng tôi cần một cái chén làm gì? Nhưng bà lão lại đột nhiên trở nên trầm tư, dường như rất tiếc nuối, nếp nhăn trên mặt như thể hằn sâu thêm. Cuối cùng giống như đã hạ quyết tâm, bà ta tàn bạo nhìn Bạch Dực, những nếp nhăn trên mặt cũng run run:
“Bạch thiếu gia quả nhiên tinh tường, được rồi, cái chén giao cho các vị, nhưng các vị nhất định phải tới đó cho ta. Nếu không ta sẽ lại còn tới tìm các vị nữa!”
Bạch Dực gật đầu, bà lão giao cái chén sứ Thanh Hoa trong tay mình cho chúng tôi, bộ dạng như đang phải bán cháu nội mình đi vậy. Cái chén rất bình thường, dưới đáy chén có một chữ “Thọ” màu đỏ tươi. Bạch Dực rút tay khỏi hông tôi, nhận cái chén, sau đó tiện tay để nó lên nắp hũ đựng cốt của tôi luôn. Bà lão lại móc ra một tờ giấy đưa cho chúng tôi mà nói:
“Trong này có bản đồ, các vị chỉ cần dựa theo tấm bản đồ này đi tìm là được.”
Bạch Dực nhận tờ giấy mở ra trước mặt nhìn, tôi thấy trên tờ giấy có sơ đồ một địa phương nào đó, còn có vài dòng chữ. Dường như là một cái hồ rộng, trên có một hòn đảo nhỏ, trên đảo có sơn có thủy, còn có một căn đình, nhìn giống như một nơi ngắm cảnh chứ không phải một chỗ tảo mộ.
Tôi không hiểu mấy, nhưng cũng biết lúc này không nên ở lại đây lâu, vì thế thúc thúc Bạch Dực ra hiệu nên về. Bạch Dực gật đầu nhét tờ giấy vào ba lô, cúi đầu nhìn ngọn nến chỉ còn lại một mẩu ngắn, cười cười với Tá Thọ bà:
“Bà bà, thời gian cũng không còn sớm nữa.”
Tá Thọ bà chỉ nhìn chúng tôi một cái, sau đó không nói không rằng kéo xe bỏ đi. Lần này bà ta không cho chúng tôi bánh nữa, làm tôi có hơi thất vọng, dường như thái độ của Bạch Dực đã làm bà ta khó chịu thì phải.
Tôi lắc đầu thở dài:
“Thật đáng tiếc, nếu bà ta cho chúng ta thêm ít bánh thì hay quá.”
Bạch Dực cười:
“Cần gì mấy thứ nhỏ nhặt đó, cái chén này là một bảo bối đấy, sau này cậu sẽ thấy.”
“Cái chén này là sao vậy, bảo bối của Tá Thọ bà à?”
Nghe tới chữ bảo bối, đôi mắt tôi cũng sáng rực lên, tinh thần phấn chấn hẳn. Bạch Dực cười toe toét:
“Cái này là cái chén thọ, thứ tốt đấy.”
Tôi liếc nhìn anh ta thầm nghĩ, thứ tốt như vậy nhưng cũng đâu có phần của tôi, lần này chỉ có tôi là bị lừa mà thôi. Hóa ra bà lão này từ đầu đã có ý định lừa chúng tôi tới chợ quỷ rồi, để lại khăn tay là cố tình để chúng tôi phải mang tới trả, còn làm bộ tốt bụng cho chúng tôi bánh. Bây giờ nhớ lại cho dù hôm đó tôi không làm gì cho bà ta, bà ta cũng sẽ mượn cớ cho tôi bánh, sau đó giả bộ làm rơi khăn tay mà thôi…
Hừ ~ Đúng là một con quỷ hẹp hòi. Bạch Dực phỏng chừng biết tôi đang nghĩ gì, nhìn tôi một cách bất đắc dĩ:
“Đừng tính toán nữa, dù sao cái chén này cũng là của chung, tôi dùng cậu cũng có thể dùng chứ sao.”
Tôi vừa nghe thế lại hăng hái lên hỏi tiếp:
“Cái chén này dùng làm gì?”
Bạch Dực liếc nhìn tôi, sau đó nói một cách cực kỳ nghiêm túc:
“Dùng để ăn cơm chứ dùng làm gì!”
Tôi thực sự muốn thổ huyết, đang muốn hỏi tới, nhưng Bạch Dực đã nhẹ nhàng buông một câu
“Về đã rồi tính tiếp”
Sau đó chỉ chỉ ngọn nến. Tôi nhìn xuống ngọn nến chỉ còn chừng 3, 4 cm, lập tức cả kinh, mặt xám ngoét lại nhìn Bạch Dực:
“Chết rồi… Chúng ta đi tìm bà ta mất nhiều thời gian quá. Có phải chúng ta không còn đủ thời gian trở về đúng không?”
Sức nặng trên tay vẫn còn nguyên không chút suy suyển, lúc này do quá sợ hãi mà cái hũ dường như lại nặng thêm vài phần, tôi run run ôm cứng cái hũ, giống như người chết đuối vớ được sợi rơm, bắt đầu hoang mang kích động lên:
“Tôi không muốn ở lại chỗ không phải con người này đâu…”
“Hiện tại cậu cũng chẳng phải con người.”
Bạch Dực độc ác cười, sau đó thấy tôi thực sự có vẻ lo sợ, mới híp mắt thêm một câu:
“An tâm đi.”
Dường như tâm tình của anh ta lúc này rất tốt, không biết lôi đâu ra cái đầu gà trống, hướng về phía cái cổng thờ mà ném mạnh tới. Tôi ngơ ngác nhìn theo cái đầu gà vẽ thành một vòng cung trong không trung, khi sắp đụng tới cái cổng thờ thì đột nhiên như bị cái gì đó chặn lại, rơi vào đám sương mù phía ngoài xa.
Bạch Dực vỗ vỗ vai tôi, ra hiệu tiến tới. Tôi nhìn dáng vẻ ung dung tự tại của anh ta, cũng gật đầu, theo anh ta tiến tới phía trước. Khi chúng tôi vừa qua khỏi cổng thờ thì lại choáng váng một trận, nhưng cái hộp trong nháy mắt không còn nặng như trước nữa, đột nhiên có cảm giác như mình đã đặt chân vững vàng lên mặt đất.
Tôi sờ lên trái tim, nó đang đập, sờ lên mặt mình, mồ hôi ròng ròng, cảm giác như vừa sống lại từ cõi chết. Tôi nheo mắt nhìn quanh, phát hiện mình lại quay về con hẻm nhỏ dơ bẩn ban tối, sau lưng chúng tôi không có cổng đền nào cả, chỉ có một bức tường đá xám xịt.
Dưới góc tường là cái đầu gà Bạch Dực đã ném đi lúc nãy, cùng với hai ngọn nến đã sắp cháy hết, leo lét những ánh lửa cuối cùng. Tôi kích động nắm chặt tay Bạch Dực mà hét lên:
“Lão Bạch, chúng ta trở về rồi! Chúng ta còn sống!”
“Cẩn thận cái chén đấy.”
Bạch Dực cảm thấy tôi có vẻ muốn nhảy xổ tới anh ta chúc mừng, liền nhanh tay lấy cái chén khỏi nắp hũ đựng cốt của tôi, sau đó đưa tay gạt mồ hôi trên trán. Lúc này ngọn nến vừa tắt, một làn khói xám nhẹ nhàng bốc lên.
Phương Đông cũng dần sáng lên, mặt trời sắp mọc. Đêm tối đã qua, chúng tôi cũng vừa thoát khỏi chợ quỷ. Bạch Dực vỗ vỗ tay tôi cười nói:
“Được rồi, buông cái hũ xuống đi.”
Tôi chỉ chờ có thế, buông tay một cái, cái hũ rớt phịch xuống đất sinh ra một tiếng động không lớn không nhỏ. Lúc này tay tôi đã tê cứng cả rồi, duỗi thẳng ra còn không được, đừng nói chi tới việc thả xuống nhẹ nhàng.
“Nó mà bị vỡ thì cậu xong đời đấy.”
Bạch Dực nhìn tôi, đột nhiên hạ giọng như thì thầm. Tôi kinh hãi vội vàng ngồi bệt xuống hoang mang kiểm tra xem nó cái hũ có bị nứt chỗ nào không. Đột nhiên nghe từ phía sau tiếng cười khẽ của Bạch Dực, vì thế tôi biết mình lại bị anh ta đùa bỡn, chết tiệt!
Ngẩng đầu lên định lườm anh ta, phát hiện Bạch Dực cũng vừa buông cái hũ của mình xuống, rõ ràng anh ta cũng không khá hơn tôi là bao, đôi bàn tay đang run lên kịch liệt thế kia. Nhét cái chén vào ba lô, Bạch Dực bèn rút lại hai tấm hình trên cái hũ, sau đó châm lửa đốt cả hai cái hũ, lại nhặt cái đầu gà trống lên ném luôn vào lửa.
Ngọn lửa kêu lách tách, khi hai cái hũ bị cháy, tỏa ra một mùi khét gay mũi, tôi nhăn nhăn mũi. Chờ lửa đốt sắp tàn, Bạch Dực liền bước qua đống lửa sang bên kia, sau đó vẫy vẫy tay với tôi, vì thế tôi cũng bước qua. Nhất thời tự nhiên cảm thấy cả người ấm áp hẳn lên, tử khí âm lãnh đều tan hết, nếu như nói lúc nãy là sống lại, thì lúc này thực sự là hoàn hồn. Bạch Dực mỉm cười:
“Được rồi, có thể hoàn toàn yên tâm rồi.”
Tôi gật đầu, cùng Bạch Dực rời khỏi con hẻm nhỏ, bên ngoài, những bóng người đầu tiên trong ngày đã tấp nập trên đường. Ngoài đường lớn, vang lên tiếng xe cộ qua lại cùng với tiếng còi xe gấp gáp, những âm thanh của nhân gian.
Nơi đây, mọi người đều có những tình cảm của riêng mình, đều có nhịp tim đập của riêng mình.
Chợ quỷ – Hoàn [1] Bạch Vô Thường: là một trong hai người Hắc Bạch Vô Thường, được coi là người “dẫn đường” cho các linh hồn xuống địa ngục. Tương tự như thần chết.
[2] “Cẩu huyết lâm đầu” :]))))))) (*)
Biên tập lảm nhảm: Dưới đây là những tư liệu Lục Mịnh tìm được về “quỷ lễ” của Trung Quốc, đọc nghe chơi cho vui, hen: Ở Trung Quốc có bốn “quỷ lễ” (lễ của quỷ) lớn nhất là ngày mùng ba tháng ba, tiết Thanh Minh, ngày mười bốn (mười lăm) tháng bảy, ngày mùng một tháng mười.
1. Ngày mùng ba tháng ba: Vùng Giang Hoài và Giang Nam coi ngày mùng ba tháng ba nông lịch hàng năm là quỷ lễ, nên cứ chập tối là thường đốt pháo trong sân nhà để làm lũ quỷ đi qua phải sợ mà không vào.
2. Tiết Thanh Minh: là mùa đi tảo mộ.
3. Ngày mười bốn/ mười lăm tháng bảy: tương truyền đây là ngày Diêm Vương mở rộng quỷ môn cho chúng quỷ được một ngày lên nhân gian tùy ý làm bừa, cho nên con người gọi đây là “tháng quỷ”, không mua nhà cất nhà cũng không dựng vợ gả chồng. Vào ngày này dân gian thường đốt vàng mã cho người chết. Đây là một ngày lễ quan trọng, vì nó vừa là quỷ lễ của dân gian, vừa là lễ Trung Nguyên của Đạo giáo, vừa là lễ Vu Lan của Phật giáo.
4. Ngày mùng một tháng mười: tục gọi là ngày “tế tổ”, dùng để kính nhớ tổ tiên. Ngày này bắt đầu chuyển lạnh, nên ngoài vàng mã, hương đèn, người còn sống còn đốt cho người cõi âm rất nhiều quần áo ấm (xem chương 1 để biết thêm chi tiết).
Sau đây là một số điều cấm kỵ không nên làm trong những ngày quỷ lễ:
1. Treo chuông gió đầu giường: chuông gió dễ dẫn các bạn tới, mà ban đêm là lúc con người yếu nhất, dễ bị “xâm thực” nhất.
2. Đi đêm: Những người bát tự quá yếu không nên đi đêm, coi chừng tự rước lấy phiền toái.
3. Đốt vàng mã tùy tiện: Vàng mã là quà tặng cho các bạn, đốt càng nhiều vàng mã các bạn càng tới đông.
4. Ăn vụng đồ cúng: Đồ cúng là đồ ăn dành cho các bạn, chưa được các bạn cho phép đã dám ăn thì sau đó tự mà giữ mình.
5. Phơi quần áo qua đêm: Nếu có bạn nào đó nghĩ quần áo của bạn đẹp quá, mặc thử, sau đó, thuận tiện lưu lại một ít ký hiệu của mình thì…
6. Gọi tên: Đi đêm tuyệt đối không được gọi tên người khác, phải dùng những từ nhân xưng khác mà thay vào, đừng để các bạn nhớ tên mình…
7. Bơi: Có thể sẽ có bạn nào đó xuất hiện chơi trò “quỷ nhấc chân” với bạn, chỉ cần sơ sẩy một ly là cả cái mạng đi đứt như chơi.
8. Nhìn ngó xung quanh: Các bạn thích nhất là chơi trốn tìm, nếu bạn vô tình tìm ra bọn họ, bọn họ sẽ chiếm lấy bạn luôn.
9. Đặt cây gừa trước nhà (gừa chứ không phải dừa nha): Cây gừa là một loại cây tích tụ âm khí, cũng là loại cây các bạn thích nhất, trừ phi bạn muốn mời các bạn ấy vào nhà chơi…
10. Thức đêm: Con người lúc ban đêm là yếu nhất, ma quỷ lúc ban đêm là mạnh nhất, bạn nghĩ là ai sẽ thắng…?
11. Dựa tường: Các bạn thích nhất là bám vào những bức tường mát lạnh, nếu chúng ta dựa tường, vậy quá lý tưởng cho các bạn chơi trò “quỷ triền thân” rồi.
12. Nhặt tiền rơi ngoài đường: Tiền ngoài đường là của ngưu đầu mã diện, dám nhặt tiền của họ sẽ bị họ tìm tới đòi…
13. Dễ dàng quay đầu lại phía sau: Nếu khi đi ngoài ngoại ô hay những nơi vắng vẻ mà nghe “hình như” có ai đó gọi mình thì cũng đừng quay đầu lại, có thể đó là các bạn…
14. Chen vai sát cánh: Con người có ba đốm lửa, một trên đỉnh đầu, hai ở hai bên vai, nếu dập một trong 3 đốm lửa này, các bạn sẽ có cơ hội “triền thân”.
15. Quay đầu dép về phía giường: Các bạn thường nhìn theo đầu dép để phán đoán xem bạn đang ở đâu, nếu bạn quay đầu dép về phía giường mình, vậy OK thôi, các bạn sẽ chui vào ngủ cùng bạn cho nó ấm…
16. Cắm đôi đũa thẳng vào chén cơm trắng: Đó là cách cúng cơm cho người chết, giống như cắm nhang ấy mà, nếu bạn làm vậy, các bạn sẽ tự động diễn dịch ra là bạn muốn cùng họ ăn cơm chung…
17. Độc thân: Độc thân dễ khiến các bạn ước ao, thật đó…
18. Chụp ảnh buổi tối: Khi chụp ảnh buổi tối rất dễ chụp cùng các bạn, sau đó đem các bạn về nhà…
19. Chơi cầu cơ: Lúc bình thường chơi cầu cơ đã là cực kỳ nguy hiểm, đừng nói tới dịp quỷ lễ.
20. Đặt dép chỉnh tề bên cạnh giường: Đôi dép chỉnh tề đặt bên cạnh giường sẽ khiến các bạn ở thế giới bên kia hiếu kỳ, mà vì hiếu kỳ nên các bạn dễ tới quậy…
21. Huýt sáo.
Tôi muốn kéo anh ta lại nói cho anh ta phía trước là bờ tường, không thể đi qua được, nhưng không hiểu sao mọi lời nói cứ như tắc lại trong cổ họng, không thể thốt nên lời. Trước mặt tôi, Bạch Dực vẫn đi thẳng tới, tôi cũng chỉ biết run run cắn chặt môi, cùng Bạch Dực tiến lên.
Theo từng bước chân, lại cảm thấy choáng váng cả đầu, mắt mũi cũng càng lúc càng nhập nhèm đi như say rượu vậy, tôi lắc mạnh đầu, nỗ lực giữ cho bản thân không ngã sấp xuống. Lúc này Bạch Dực đi rất chậm, nhưng những lời rì rầm trong miệng của anh ta lại càng lúc càng to lên, tuy tôi không nghe được bất kỳ lời nào có nghĩa, nhưng phát hiện anh ta cứ niệm xong một câu lại tiến lên một bước.
Tôi theo sát bên cạnh anh ta, hai chúng tôi cứ thế chậm rãi đi về phía bức tường, thế nhưng thật kỳ quái, chúng tôi càng tiến lại gần nó, nó dường như lại càng rút ra xa chúng tôi hơn, bức tường mà tưởng như chỉ đi vài bước là đụng phải nay càng lúc càng lùi xa, cuối cùng biến mất hẳn.
Đi khoảng trên dưới 100 bước, bức tường đã không còn thấy đâu nữa, chúng tôi đặt chân trên một con đường nhỏ, tuy không trông rõ cảnh tượng bốn phía, nhưng tôi dám khẳng định nó không còn là con hẻm nhỏ gần trường lúc nãy nữa.
Tôi quay lại phía sau, chỉ thấy một mảnh đen kịt, xa xa truyền tới tiếng lá reo soàn soạt. Nhưng ở một nơi rất xa rất xa, vẫn thấp thoáng hai điểm sáng lập lòe bé nhỏ. Bạch Dực không rì rầm nữa, anh ta vừa đi vừa nói với tôi:
“Chúng ta đang ở trên đường Âm Dương, hai ngọn nến phía sau chúng ta có máu chó bảo vệ, còn có phù chú, người thường nhìn không thấy, mà ma quỷ cũng không lại gần được. Nó là ngọn đèn chỉ đường của chúng ta, nhất định chúng ta phải trở về trước khi nó kịp tắt. Nếu không, chúng ta sẽ lạc đường giữa lối âm ty ngang dọc này.”
Hơi lấy lại bình tĩnh, tôi cúi đầu nhìn ngọn nến trong tay đã cháy sắp tới phân nửa, nghĩ nó giống như một loại đồng hồ báo giờ, vì vậy gật đầu nói:
“Tức là trước khi ngọn nến này cháy hết thì cho dù chuyện có xong hay không thì chúng ta vẫn phải trở về đúng không? Vậy đừng tốn thời gian nữa, đi thôi!”
Tôi vừa nói vừa bước tới. Bạch Dực gật đầu rồi cũng nhanh chóng bước theo. Mỗi bước chúng tôi đi, cái chuông đeo bên hông lại vang lên những tiếng ngân trong trẻo, không biết có phải là ảo giác hay không mà tiếng chuông ở đây dường như ngân xa hơn, vang vọng khắp bốn phía.
Xung quanh đột nhiên xuất hiện thêm rất nhiều cái bóng lảo đảo tiến tới, như thể bị tiếng chuông hấp dẫn vậy. Tôi bối rối nhìn quanh, sau đó vô tình nhìn lên trời. Ánh trăng đã lại hiện ra tròn vành vạnh, nhưng ánh sáng ôn nhuận như nước của nó không biết tự bao giờ đã biến mất, mặt trăng hóa thành đỏ rực như máu, thứ màu sắc như máu chảy này thật khiến người ta bất an.
Bùn đất trên đường cũng cực kỳ nhuyễn và ẩm ướt, mỗi bước có cảm giác như đang đạp lên sợi bông mà đi, lúc nào cũng dường như sắp lún xuốn, vì thế tôi không dám nhìn lung tung xung quanh nữa, chỉ chuyên chú nhìn thẳng phía trước mà tiến tới.
Hai người chúng tôi chậm rãi im lìm đi trên đường, tay cầm hũ đựng cốt, như thể hai người đang đi đưa ma mà tiến bước trên con đường nhỏ hẹp hoang vắng, chỉ có tiếng chuông không ngừng ngân nga. Dần dần tôi cảm thấy cái hũ càng lúc càng nặng xuống, đất dưới chân càng lúc càng xốp, bước chân của tôi càng lúc càng khó khăn, giống như đang phải lê bước trên một tấm nệm thật dày.
Bạch Dực nhìn sang tôi, anh ta rõ ràng cũng đang phải cố hết sức, nhưng cho dù như thế thì cả hai chúng tôi đều không thể đổ một giọt mồ hôi nào, cái cảm giác khô ráp này thật khiến người ta cảm thấy cơ thể như muốn bị rút kiệt.
Tôi ra sức ôm cái hũ càng thêm chặt, chỉ sợ nó rơi từ trên tay xuống, nhướn mắt nhìn về phía trước nhưng chỉ nhìn thấy một trời khói trắng xóa. Càng lúc nhiệt độ xung quanh càng xuống thấp, trong không khí dày đặc sương mù ẩm thấp lạnh tới xương.
Cái hũ thực sự càng lúc càng nặng, mà người tôi càng lúc càng nhẹ đi, không còn đủ sức giữ nó nữa, tôi cắn chặt răng, trong lòng tâm niệm câu Bạch Dực nói là cho dù chuyện gì xảy ra đi nữa cũng tuyệt đối không được buông hũ. Thoáng liếc qua Bạch Dực, tôi thấy trên mu bàn tay của anh ta cũng nổi đầy gân xanh, những khớp ngón tay cứng còng lồi hẳn ra ngoài lần da, chứng tỏ anh ta cũng đang khổ sở như tôi vậy.
Phía trước vẫn là một mảnh trắng xóa, tôi thở dài cúi đầu xuống nhìn đường, nhưng dưới chân tôi nào đâu phải là đất đá! Rõ ràng là một tập hợp những gương mặt khác nhau, có cười, có khóc, có vui, có buồn, thập phần quái dị. Biểu hiện trên những gương mặt này cực kỳ đơn điệu, chỉ có một loại cảm xúc duy nhất chứ không có những loại tình cảm nào khác.
Giữa đám gương mặt, tôi có cảm giác như thoáng nhìn thấy Nghiêm Thừa và Chu Linh, bọn họ bỡn cợt nhìn tôi, khuôn miệng há hốc, những đường nét vặn vẹo. Bốn phía rùng rùng nổi lên những tiếng người ồn ào, có lúc như đang khóc, có lúc lại như đang cười, gió thổi càng thêm lạnh lẽo, tiếng rên la xung quanh càng thêm bi ai.
Tôi sợ run lập cập, suýt chút nữa là cái hũ đã tuột khỏi tay rơi xuống đất. Bạch Dực lập tức đỡ lấy tôi, đầu tôi dựa vào lồng ngực của anh ta, lại bất thần phát hiện, anh ta…tim không đập! Vô thức thu lại hai tay ôm lấy cái hũ vào ngực mình, không biết nên gọi là y như rằng, hay nên gọi là ngoài dự tính mà phát hiện bản thân… cũng không có tiếng tim đập!
Trong nháy mắt đầu tôi như vừa nổ tung ra, thật đáng sợ, chẳng lẽ chúng tôi đã chết rồi sao?! Đột nhiên, tôi kích động chỉ muốn quay đầu lại bỏ chạy. Bạch Dực dường như cảm thấy tôi định làm gì, vì anh ta đột nhiên giữ chặt lấy người tôi.
Tôi ngơ ngác ngẩng lên nhìn, thấy ánh mắt anh ta vẫn bình tĩnh như thường lệ, nhưng đôi môi mím chặt, hiển nhiên là vì anh ta đã dùng một tay giữ lấy tôi, chỉ còn có một tay giữ cái hũ của mình. Có lẽ thực sự là do quá cố sức nên tay anh ta run lẩy bẩy, tôi sợ cái hũ của anh ta rơi xuống đất nên cứng người lại không dám động đậy nữa.
Anh ta nhìn tôi hồi lâu, sau đó khó khăn mở miệng nói:
“Đừng…quay đầu lại, tin…tôi, tiếp tục đi.”
Tôi nhắm chặt mắt, lấy lại bình tĩnh, thầm tự nói với mình: không được quay đầu lại, không được hại chết Bạch Dực, vì tôi gây chuyện mà anh ta lại phải tới đây, cho dù có gian nan cách mấy cũng phải giúp anh ta sống sót quay về. Tôi làm tôi tự chịu, không thể liên lụy tới anh ta! Khi mở mắt ra lần nữa, những gương mặt lúc nãy đã biến mất, con đường lại trở về thành con đường như cũ.
Bạch Dực nhìn sang tôi, ánh mắt cực kỳ ôn hòa. Đột nhiên tôi thật muốn nhìn anh ta mỉm cười, cái hũ trên tay vẫn nặng nề như cũ, nhưng ít ra tôi không phải chỉ có một mình, còn có Bạch Dực, ít ra anh ta vẫn ở bên cạnh tôi.
Tôi khó khăn nhếch nhếch môi cố vẽ thành một nụ cười, nhưng có lẽ lúc này trông tôi còn khó coi hơn đang khóc. Bạch Dực không thu tay về, vẫn một tay đỡ tôi một tay ôm cái hũ của mình, tôi biết anh ta muốn dìu tôi đi. Tôi định đẩy tay anh ta ra, nhưng hai bàn tay tôi lúc này đã lạnh băng, cứng còng lại, khi cố sức cử động tay, tôi phát hiện trong cơ thể mình máu không còn tuần hoàn nữa.
Cánh tay không nghe lời tôi nữa, tôi chỉ đành liếm liếm đôi môi khô khốc mà ra sức tiến tới. Cái hũ cứ thế càng lúc càng nặng, chúng tôi cứ thế vừa đỡ vừa dìu nhau, từng bước vẫn cứ thế gian nan, nhưng không thể quay đầu lại, chỉ có thể tiếp tục đi.
Tiếng chuông ngân nga bên tai như muốn giữ cho ý thức của chúng tôi không bị trôi đi mà càng thêm vang dội, quanh quẩn khắp nơi trên con đường. Chúng tôi dần dần nhìn thấy một vài điểm sáng màu xanh lục phía trước, Bạch Dực nhẹ nhàng nói bên tai tôi:
“Sắp tới rồi, cố thêm một chút.”
Tôi gật đầu, vốn muốn thở phào một cái, nhưng chúng tôi lúc này đã không còn hô hấp nữa, thật chẳng khác nào hai xác chết có ý thức. Ánh sáng đèn càng lúc càng gần, tôi phát hiện hóa ra chúng là những ngọn đèn lồng, nhưng lại màu xanh lè, chúng xâu lại với nhau thành hai chuỗi treo dài dài tới tận một cái cổng thờ ở phía đầu đường, xung quanh không có gió nhưng chúng vẫn nhẹ nhàng lắc lư.
Cổng thờ sơn toàn bộ một màu đỏ rực, đỏ tới nỗi đổ thành màu đen, trên hai cái cột chạm khắc những hình thù ma quỷ mặt xanh nanh vàng, trên đầu cổng thờ đề bốn chữ đại tự màu son đỏ: U Minh Quỷ Thị. Ánh sáng phía trước vẫn rất mờ ảo, bốn phía chập chờn sương trắng, nhưng vẫn có thể cảm thấy bên trong cổng thờ có rất nhiều người, con đường cũng không phải là bùn đất nữa mà lát đá tảng.
Kiến trúc xung quanh trông không rõ lắm, chỉ mơ hồ thấy được những bờ tường xám ngắt, rõ ràng là phong cách kiến trúc Huy phái, nhưng cột nhà và cửa sổ đều sơn màu đỏ rực, giống như kiến trúc thời kỳ Minh – Thanh.
Tôi biết chúng tôi đã chính thức bước vào chợ quỷ. Vừa bước chân qua khỏi cổng thờ thì sương mù cũng đột ngột tan hết, chỉ để lại những đường khói xám rất mỏng mang theo hơi nước giăng giăng xung quanh. Bên tai đột nhiên tràn ngập thanh âm, có hò hét, có nói chuyện, nhưng lại không nghe rõ bọn họ đang nói gì, chỉ cảm thấy âm điệu bình bình ngang ngang, không có chút lên xuống nào.
Cảm giác này quả thực đáng sợ, tuy xung quanh ồn ào náo nhiệt là thế, vậy mà vẫn cảm thấy tĩnh lặng đến gần như áp lực. Xung quanh rộn ràng nhốn nháo như một cái chợ thứ thiệt. Nhưng mọi người đều mặc áo liệm, đội một cái mũ cao cao, là loại mũ đội cho người chết bằng sa tanh. Bọn họ giống hệt như người sống, nhưng chỉ khác ở chỗ là trên mặt bọn họ cứng đờ không có cảm xúc, bọn họ làm tất cả mọi thứ với một vẻ mặt lạnh băng, không hỉ nộ ái ố.
Tôi nhìn bọn họ như đang nhìn một vở kịch quái dị. Bạch Dực không thèm để ý tới người khác, chỉ chăm chăm tìm kiếm Tá Thọ bà trên đường. Ta đi theo anh ta, phát hiện trong chợ này bán toàn những thứ dành cho người chết, ví dụ như bán áo liệm, khố liệm…ngay cả giường chiếu gối đầu cũng đều là loại dành cho người chết, hai đầu gồ lên, ở giữa lõm xuống.
Tiền bạc bọn họ trao đổi là tiền vàng mã nguyên bảo và cả tiền giấy bình thường, nhưng rõ ràng tiền vàng mã có giá hơn, tiền giấy có giá trị khá thấp. Có cảm giác ở đây giống hệt như một con đường chuyên bán đồ mai táng trên dương thế, nhưng so với trần gian còn quỷ khí ghê rợn hơn, quả nhiên không hổ danh là chợ quỷ.
Ngọn nến đã cháy hơn nửa, tôi có phần khẩn trương nắm hũ đựng cốt trong tay thật chặt, mà bởi vì nắm chặt quá nên miếng vải đen xộc xệch lệch qua một bên, lộ ra tấm ảnh của tôi trên đó. Tôi nhìn qua một cái, lập tức sợ tới bủn rủn cả người, nó đâu còn là ảnh chụp của tôi nữa, mà chỉ còn là một gương mặt trống không, chỉ có mấy lỗ thủng màu đen cho thấy vị trí của mắt mũi miệng, còn lại là trắng ởn. Sao lại như vậy?
Tôi nhìn sang Bạch Dực, thấy anh ta không hốt hoảng chút nào, chỉ nhẹ nhàng gật đầu:
“Chúng ta hiện tại đang là người chết, chỉ có bảy phách thôi, trong cái hũ này là ba hồn của chúng ta, nếu cậu mà buông nó xuống thì ba hồn sẽ lập tức bị thổ địa nuốt hết, như vậy chúng ta cũng lập tức biến thành người chết thực sự, trở về không được nữa.”
Tôi lập tức ôm sát cái hũ vào lòng, cái hũ này chính là mạng của tôi, thảo nào Bạch Dực cứ nhấn đi nhấn lại là nhất quyết không được buông nó ra, nếu không không về được. Nếu nó thế thì ba hồn của tôi có hình dạng giống như tấm ảnh chụp này hay sao?
Nghĩ tới đây tôi rùng mình một cái, khô khốc nuốt nước miếng, nghĩ thầm cho dù cái hũ này có nặng như núi Thái Sơn đi nữa cũng đừng hòng tôi buông tay… Có chết cũng không buông, vì hễ buông tay sẽ lập tức chết thật = . =
Xung quanh vẫn thỉnh thoảng lướt qua vài bóng người, nhìn kỹ thì thấy mặt bọn họ trắng bệch như thạch cao, có những bóng ma nữ chỉ có hai gò má và đôi môi là đỏ như máu, còn lại đều trắng ởn, hơn nữa kỳ quái nhất là tròng mắt bọn họ luôn trợn ngược lên, nên chỉ nhìn thấy tròng trắng trắng dã mà thôi.
Tôi sợ tới mức không dám nhìn nữa, mỗi lần đám người chết mặc áo liệm này lướt qua người, cột sống của tôi lại run lên như chạm phải băng. Môi cũng không kìm được mà run run, tôi mạnh bạo cắn chặt môi, muốn ngăn cảm giác run rẩy kịch liệt này lại, nhưng lại phát hiện mình không cảm thấy đau đớn gì cả, lẽ nào vì tôi lúc này đang là người chết nên không còn cảm giác gì sao? Vậy vì sao vẫn cảm thấy sức nặng của hũ đựng cốt? Thật là khó hiểu…
Tôi cứ như thế theo sau Bạch Dực đi giữa con đường vừa ầm ĩ mà vừa quái dị này, giữa hững gương mặt quỷ đáng sợ mà tìm kiếm bóng dáng một bà lão. Không biết bao lâu chợt nghe thấy mơ hồ từ xa xa, tiếng chuyển bánh xe lộc cộc quen thuộc, tôi kích động nhìn Bạch Dực, Bạch Dực cũng gật đầu, có vẻ chúng tôi đã thực sự tìm ra bà ta. Tiếng bánh xe càng lúc càng rõ, một bóng người tập tễnh hiện ra giữa đám sương trắng xóa, dần dần tiến về phía chúng tôi. Tôi định thần nhìn bà lão, bà ta vẫn giống hệt như lần trước tôi gặp, nhưng lần này thiếu mất cái khăn tay thêu chữ “Thọ”. Chúng tôi tiến tới, Bạch Dực lấy trong ba lô ra cái khăn tay trả lại cho bà ta. Bà lão vẫn cười, gương mặt nhăn nheo như mặt khỉ, vui vẻ nói:
“Không ngờ các vị tìm tới nhanh như vậy, Bạch thiếu gia, đã lâu không gặp.”
Tôi kinh ngạc nhìn Bạch Dực, hóa ra anh ta biết bà lão này? Bạch Dực nhìn tôi một cái, sau đó thản nhiên nói:
“Bà bà cố tình giao khăn tay cho cậu nhóc này chẳng qua là muốn ta mang cậu ấy tới đây cho bà chứ gì.”
Tôi vừa nghe thì đã cảm thấy như bị sét đánh trúng người, cái gì?
Tá Thọ bà từ đầu đã muốn dụ tôi tới chợ quỷ? Bà lão nhận lại khăn tay, móc nó vào vạt áo mà cười:
“Ta đúng là cần hai vị giúp ta một chuyện.”
“Ta sẽ không dẫn cậu ấy tới đây lần nữa đâu.”
Bạch Dực trừng mắt với bà lão, bàn tay đang ôm bên hông tôi cũng chặt lại. Bà lão cười khanh khách:
“Không, không cần trở lại nữa, chí ít lúc này thì không cần, chỉ cần hai người giúp ta đi tảo mộ một người bạn già của ta là đủ.”
Tôi nghe mà ngơ ngác, một bà lão quỷ muốn chúng tôi đi tảo mộ? Dạo này chuyện quái dị đúng là có hơi quá nhiều.
“Có thể giúp bà cũng được, nhưng bà phải đảm bảo sau này không được tới quấy rối chúng ta nữa, đồng thời…”
Bạch Dực cười khẽ liếc nhìn tôi, trong mắt lóe lên một chút tính toán khôn khéo thường ngày:
“Đồng thời, phải cho chúng ta cái chén của bà.”
Tôi ngạc nhiên, chúng tôi cần một cái chén làm gì? Nhưng bà lão lại đột nhiên trở nên trầm tư, dường như rất tiếc nuối, nếp nhăn trên mặt như thể hằn sâu thêm. Cuối cùng giống như đã hạ quyết tâm, bà ta tàn bạo nhìn Bạch Dực, những nếp nhăn trên mặt cũng run run:
“Bạch thiếu gia quả nhiên tinh tường, được rồi, cái chén giao cho các vị, nhưng các vị nhất định phải tới đó cho ta. Nếu không ta sẽ lại còn tới tìm các vị nữa!”
Bạch Dực gật đầu, bà lão giao cái chén sứ Thanh Hoa trong tay mình cho chúng tôi, bộ dạng như đang phải bán cháu nội mình đi vậy. Cái chén rất bình thường, dưới đáy chén có một chữ “Thọ” màu đỏ tươi. Bạch Dực rút tay khỏi hông tôi, nhận cái chén, sau đó tiện tay để nó lên nắp hũ đựng cốt của tôi luôn. Bà lão lại móc ra một tờ giấy đưa cho chúng tôi mà nói:
“Trong này có bản đồ, các vị chỉ cần dựa theo tấm bản đồ này đi tìm là được.”
Bạch Dực nhận tờ giấy mở ra trước mặt nhìn, tôi thấy trên tờ giấy có sơ đồ một địa phương nào đó, còn có vài dòng chữ. Dường như là một cái hồ rộng, trên có một hòn đảo nhỏ, trên đảo có sơn có thủy, còn có một căn đình, nhìn giống như một nơi ngắm cảnh chứ không phải một chỗ tảo mộ.
Tôi không hiểu mấy, nhưng cũng biết lúc này không nên ở lại đây lâu, vì thế thúc thúc Bạch Dực ra hiệu nên về. Bạch Dực gật đầu nhét tờ giấy vào ba lô, cúi đầu nhìn ngọn nến chỉ còn lại một mẩu ngắn, cười cười với Tá Thọ bà:
“Bà bà, thời gian cũng không còn sớm nữa.”
Tá Thọ bà chỉ nhìn chúng tôi một cái, sau đó không nói không rằng kéo xe bỏ đi. Lần này bà ta không cho chúng tôi bánh nữa, làm tôi có hơi thất vọng, dường như thái độ của Bạch Dực đã làm bà ta khó chịu thì phải.
Tôi lắc đầu thở dài:
“Thật đáng tiếc, nếu bà ta cho chúng ta thêm ít bánh thì hay quá.”
Bạch Dực cười:
“Cần gì mấy thứ nhỏ nhặt đó, cái chén này là một bảo bối đấy, sau này cậu sẽ thấy.”
“Cái chén này là sao vậy, bảo bối của Tá Thọ bà à?”
Nghe tới chữ bảo bối, đôi mắt tôi cũng sáng rực lên, tinh thần phấn chấn hẳn. Bạch Dực cười toe toét:
“Cái này là cái chén thọ, thứ tốt đấy.”
Tôi liếc nhìn anh ta thầm nghĩ, thứ tốt như vậy nhưng cũng đâu có phần của tôi, lần này chỉ có tôi là bị lừa mà thôi. Hóa ra bà lão này từ đầu đã có ý định lừa chúng tôi tới chợ quỷ rồi, để lại khăn tay là cố tình để chúng tôi phải mang tới trả, còn làm bộ tốt bụng cho chúng tôi bánh. Bây giờ nhớ lại cho dù hôm đó tôi không làm gì cho bà ta, bà ta cũng sẽ mượn cớ cho tôi bánh, sau đó giả bộ làm rơi khăn tay mà thôi…
Hừ ~ Đúng là một con quỷ hẹp hòi. Bạch Dực phỏng chừng biết tôi đang nghĩ gì, nhìn tôi một cách bất đắc dĩ:
“Đừng tính toán nữa, dù sao cái chén này cũng là của chung, tôi dùng cậu cũng có thể dùng chứ sao.”
Tôi vừa nghe thế lại hăng hái lên hỏi tiếp:
“Cái chén này dùng làm gì?”
Bạch Dực liếc nhìn tôi, sau đó nói một cách cực kỳ nghiêm túc:
“Dùng để ăn cơm chứ dùng làm gì!”
Tôi thực sự muốn thổ huyết, đang muốn hỏi tới, nhưng Bạch Dực đã nhẹ nhàng buông một câu
“Về đã rồi tính tiếp”
Sau đó chỉ chỉ ngọn nến. Tôi nhìn xuống ngọn nến chỉ còn chừng 3, 4 cm, lập tức cả kinh, mặt xám ngoét lại nhìn Bạch Dực:
“Chết rồi… Chúng ta đi tìm bà ta mất nhiều thời gian quá. Có phải chúng ta không còn đủ thời gian trở về đúng không?”
Sức nặng trên tay vẫn còn nguyên không chút suy suyển, lúc này do quá sợ hãi mà cái hũ dường như lại nặng thêm vài phần, tôi run run ôm cứng cái hũ, giống như người chết đuối vớ được sợi rơm, bắt đầu hoang mang kích động lên:
“Tôi không muốn ở lại chỗ không phải con người này đâu…”
“Hiện tại cậu cũng chẳng phải con người.”
Bạch Dực độc ác cười, sau đó thấy tôi thực sự có vẻ lo sợ, mới híp mắt thêm một câu:
“An tâm đi.”
Dường như tâm tình của anh ta lúc này rất tốt, không biết lôi đâu ra cái đầu gà trống, hướng về phía cái cổng thờ mà ném mạnh tới. Tôi ngơ ngác nhìn theo cái đầu gà vẽ thành một vòng cung trong không trung, khi sắp đụng tới cái cổng thờ thì đột nhiên như bị cái gì đó chặn lại, rơi vào đám sương mù phía ngoài xa.
Bạch Dực vỗ vỗ vai tôi, ra hiệu tiến tới. Tôi nhìn dáng vẻ ung dung tự tại của anh ta, cũng gật đầu, theo anh ta tiến tới phía trước. Khi chúng tôi vừa qua khỏi cổng thờ thì lại choáng váng một trận, nhưng cái hộp trong nháy mắt không còn nặng như trước nữa, đột nhiên có cảm giác như mình đã đặt chân vững vàng lên mặt đất.
Tôi sờ lên trái tim, nó đang đập, sờ lên mặt mình, mồ hôi ròng ròng, cảm giác như vừa sống lại từ cõi chết. Tôi nheo mắt nhìn quanh, phát hiện mình lại quay về con hẻm nhỏ dơ bẩn ban tối, sau lưng chúng tôi không có cổng đền nào cả, chỉ có một bức tường đá xám xịt.
Dưới góc tường là cái đầu gà Bạch Dực đã ném đi lúc nãy, cùng với hai ngọn nến đã sắp cháy hết, leo lét những ánh lửa cuối cùng. Tôi kích động nắm chặt tay Bạch Dực mà hét lên:
“Lão Bạch, chúng ta trở về rồi! Chúng ta còn sống!”
“Cẩn thận cái chén đấy.”
Bạch Dực cảm thấy tôi có vẻ muốn nhảy xổ tới anh ta chúc mừng, liền nhanh tay lấy cái chén khỏi nắp hũ đựng cốt của tôi, sau đó đưa tay gạt mồ hôi trên trán. Lúc này ngọn nến vừa tắt, một làn khói xám nhẹ nhàng bốc lên.
Phương Đông cũng dần sáng lên, mặt trời sắp mọc. Đêm tối đã qua, chúng tôi cũng vừa thoát khỏi chợ quỷ. Bạch Dực vỗ vỗ tay tôi cười nói:
“Được rồi, buông cái hũ xuống đi.”
Tôi chỉ chờ có thế, buông tay một cái, cái hũ rớt phịch xuống đất sinh ra một tiếng động không lớn không nhỏ. Lúc này tay tôi đã tê cứng cả rồi, duỗi thẳng ra còn không được, đừng nói chi tới việc thả xuống nhẹ nhàng.
“Nó mà bị vỡ thì cậu xong đời đấy.”
Bạch Dực nhìn tôi, đột nhiên hạ giọng như thì thầm. Tôi kinh hãi vội vàng ngồi bệt xuống hoang mang kiểm tra xem nó cái hũ có bị nứt chỗ nào không. Đột nhiên nghe từ phía sau tiếng cười khẽ của Bạch Dực, vì thế tôi biết mình lại bị anh ta đùa bỡn, chết tiệt!
Ngẩng đầu lên định lườm anh ta, phát hiện Bạch Dực cũng vừa buông cái hũ của mình xuống, rõ ràng anh ta cũng không khá hơn tôi là bao, đôi bàn tay đang run lên kịch liệt thế kia. Nhét cái chén vào ba lô, Bạch Dực bèn rút lại hai tấm hình trên cái hũ, sau đó châm lửa đốt cả hai cái hũ, lại nhặt cái đầu gà trống lên ném luôn vào lửa.
Ngọn lửa kêu lách tách, khi hai cái hũ bị cháy, tỏa ra một mùi khét gay mũi, tôi nhăn nhăn mũi. Chờ lửa đốt sắp tàn, Bạch Dực liền bước qua đống lửa sang bên kia, sau đó vẫy vẫy tay với tôi, vì thế tôi cũng bước qua. Nhất thời tự nhiên cảm thấy cả người ấm áp hẳn lên, tử khí âm lãnh đều tan hết, nếu như nói lúc nãy là sống lại, thì lúc này thực sự là hoàn hồn. Bạch Dực mỉm cười:
“Được rồi, có thể hoàn toàn yên tâm rồi.”
Tôi gật đầu, cùng Bạch Dực rời khỏi con hẻm nhỏ, bên ngoài, những bóng người đầu tiên trong ngày đã tấp nập trên đường. Ngoài đường lớn, vang lên tiếng xe cộ qua lại cùng với tiếng còi xe gấp gáp, những âm thanh của nhân gian.
Nơi đây, mọi người đều có những tình cảm của riêng mình, đều có nhịp tim đập của riêng mình.
Chợ quỷ – Hoàn [1] Bạch Vô Thường: là một trong hai người Hắc Bạch Vô Thường, được coi là người “dẫn đường” cho các linh hồn xuống địa ngục. Tương tự như thần chết.
[2] “Cẩu huyết lâm đầu” :]))))))) (*)
Biên tập lảm nhảm: Dưới đây là những tư liệu Lục Mịnh tìm được về “quỷ lễ” của Trung Quốc, đọc nghe chơi cho vui, hen: Ở Trung Quốc có bốn “quỷ lễ” (lễ của quỷ) lớn nhất là ngày mùng ba tháng ba, tiết Thanh Minh, ngày mười bốn (mười lăm) tháng bảy, ngày mùng một tháng mười.
1. Ngày mùng ba tháng ba: Vùng Giang Hoài và Giang Nam coi ngày mùng ba tháng ba nông lịch hàng năm là quỷ lễ, nên cứ chập tối là thường đốt pháo trong sân nhà để làm lũ quỷ đi qua phải sợ mà không vào.
2. Tiết Thanh Minh: là mùa đi tảo mộ.
3. Ngày mười bốn/ mười lăm tháng bảy: tương truyền đây là ngày Diêm Vương mở rộng quỷ môn cho chúng quỷ được một ngày lên nhân gian tùy ý làm bừa, cho nên con người gọi đây là “tháng quỷ”, không mua nhà cất nhà cũng không dựng vợ gả chồng. Vào ngày này dân gian thường đốt vàng mã cho người chết. Đây là một ngày lễ quan trọng, vì nó vừa là quỷ lễ của dân gian, vừa là lễ Trung Nguyên của Đạo giáo, vừa là lễ Vu Lan của Phật giáo.
4. Ngày mùng một tháng mười: tục gọi là ngày “tế tổ”, dùng để kính nhớ tổ tiên. Ngày này bắt đầu chuyển lạnh, nên ngoài vàng mã, hương đèn, người còn sống còn đốt cho người cõi âm rất nhiều quần áo ấm (xem chương 1 để biết thêm chi tiết).
Sau đây là một số điều cấm kỵ không nên làm trong những ngày quỷ lễ:
1. Treo chuông gió đầu giường: chuông gió dễ dẫn các bạn tới, mà ban đêm là lúc con người yếu nhất, dễ bị “xâm thực” nhất.
2. Đi đêm: Những người bát tự quá yếu không nên đi đêm, coi chừng tự rước lấy phiền toái.
3. Đốt vàng mã tùy tiện: Vàng mã là quà tặng cho các bạn, đốt càng nhiều vàng mã các bạn càng tới đông.
4. Ăn vụng đồ cúng: Đồ cúng là đồ ăn dành cho các bạn, chưa được các bạn cho phép đã dám ăn thì sau đó tự mà giữ mình.
5. Phơi quần áo qua đêm: Nếu có bạn nào đó nghĩ quần áo của bạn đẹp quá, mặc thử, sau đó, thuận tiện lưu lại một ít ký hiệu của mình thì…
6. Gọi tên: Đi đêm tuyệt đối không được gọi tên người khác, phải dùng những từ nhân xưng khác mà thay vào, đừng để các bạn nhớ tên mình…
7. Bơi: Có thể sẽ có bạn nào đó xuất hiện chơi trò “quỷ nhấc chân” với bạn, chỉ cần sơ sẩy một ly là cả cái mạng đi đứt như chơi.
8. Nhìn ngó xung quanh: Các bạn thích nhất là chơi trốn tìm, nếu bạn vô tình tìm ra bọn họ, bọn họ sẽ chiếm lấy bạn luôn.
9. Đặt cây gừa trước nhà (gừa chứ không phải dừa nha): Cây gừa là một loại cây tích tụ âm khí, cũng là loại cây các bạn thích nhất, trừ phi bạn muốn mời các bạn ấy vào nhà chơi…
10. Thức đêm: Con người lúc ban đêm là yếu nhất, ma quỷ lúc ban đêm là mạnh nhất, bạn nghĩ là ai sẽ thắng…?
11. Dựa tường: Các bạn thích nhất là bám vào những bức tường mát lạnh, nếu chúng ta dựa tường, vậy quá lý tưởng cho các bạn chơi trò “quỷ triền thân” rồi.
12. Nhặt tiền rơi ngoài đường: Tiền ngoài đường là của ngưu đầu mã diện, dám nhặt tiền của họ sẽ bị họ tìm tới đòi…
13. Dễ dàng quay đầu lại phía sau: Nếu khi đi ngoài ngoại ô hay những nơi vắng vẻ mà nghe “hình như” có ai đó gọi mình thì cũng đừng quay đầu lại, có thể đó là các bạn…
14. Chen vai sát cánh: Con người có ba đốm lửa, một trên đỉnh đầu, hai ở hai bên vai, nếu dập một trong 3 đốm lửa này, các bạn sẽ có cơ hội “triền thân”.
15. Quay đầu dép về phía giường: Các bạn thường nhìn theo đầu dép để phán đoán xem bạn đang ở đâu, nếu bạn quay đầu dép về phía giường mình, vậy OK thôi, các bạn sẽ chui vào ngủ cùng bạn cho nó ấm…
16. Cắm đôi đũa thẳng vào chén cơm trắng: Đó là cách cúng cơm cho người chết, giống như cắm nhang ấy mà, nếu bạn làm vậy, các bạn sẽ tự động diễn dịch ra là bạn muốn cùng họ ăn cơm chung…
17. Độc thân: Độc thân dễ khiến các bạn ước ao, thật đó…
18. Chụp ảnh buổi tối: Khi chụp ảnh buổi tối rất dễ chụp cùng các bạn, sau đó đem các bạn về nhà…
19. Chơi cầu cơ: Lúc bình thường chơi cầu cơ đã là cực kỳ nguy hiểm, đừng nói tới dịp quỷ lễ.
20. Đặt dép chỉnh tề bên cạnh giường: Đôi dép chỉnh tề đặt bên cạnh giường sẽ khiến các bạn ở thế giới bên kia hiếu kỳ, mà vì hiếu kỳ nên các bạn dễ tới quậy…
21. Huýt sáo.