-
Chương 30: Kẻ báo tử (Trung)
Dọc đường về tôi kể hết cho Bạch Dực nghe, cả cái bóng đen lúc cuối cùng tôi thoáng nhìn thấy nữa. Bạch Dực nghe rất chăm chú, khiến tôi cao hứng kể tỉ mỉ tới mức suýt cắn nhằm đầu lưỡi mấy lần. Nghe xong, Bạch Dực đưa tay sờ sờ cằm, chân mày nhíu chặt lại, chìm vào trầm tư mà không nói chuyện, tôi hỏi gì cũng không trả lời.
Tôi cảm thấy chán nản, giống như cảm giác đánh vào cái bị bông, cho nên cũng kệ mặc anh ta. Về tới nhà, tôi nằm phịch ra giường, nhớ lại hoàn cảnh của Nhạc Lan mà âm thầm xót xa, nghĩ thầm không thể để cô bé ở bên cạnh một người mẹ điên như thế lâu hơn nữa.
Giờ mới hiểu vì sao cô bé lại tạo cho người ta cái cảm giác âm trầm như vậy, hiện tại ngẫm lại thì cũng là đương nhiên, nếu mỗi ngày phải đối mặt với một bà mẹ như vậy, ở trong một ngôi nhà như vậy thì một đứa bé yếu đuối hơn một chút đã sớm gục ngã rồi. Nghĩ tới đây, tôi lại cảm thấy vừa nể phục, vừa lo lắng cho cô bé.
Tôi ưu phiền trở mình, đột nhiên nhớ tới cái bóng đen ở trong phòng mà tôi nhìn thấy qua tấm rèm cửa, cái bóng dường như thuộc về một người thứ ba, một người đàn ông nào đó ngoài hai mẹ con. Người đầu tiên tôi nghĩ tới là cha cô bé, nhưng cha Nhạc Lan chẳng phải đã mất lâu rồi sao? Những ý nghĩ lung tung trong đầu cứ vặn xoắn vào nhau, tôi không nhịn được lại ngồi dậy đi xuống bếp.
Bạch Dực cũng không phải là người tình nguyện ngày nào cũng nấu ăn, hễ lười được là anh ta lười, ngày hôm nay cũng vậy, anh ta đang ở dưới bếp chiên cơm với trứng, mà tôi đã phải ăn cơm trứng chiên cả tuần nay rồi.
Tôi tiến tới bên cạnh anh ta, dựa người vào tường, hai tay khoanh lại trước ngực mà trầm tư nói:
“Anh nói xem, hai mẹ con nhà đó biết làm sao bây giờ!”
Bạch Dực không thèm ngẩng lên nhìn tôi, chỉ nhanh tay đảo cơm trong chảo mà hời hợt đáp:
“Có gì lạ đâu, thì là trường hợp đặc biệt khó khăn thôi, chuyện này cậu cứ báo cáo lên trên, xin miễn giảm học phí cho nó là xong.”
Tôi nghi ngờ nhìn anh ta, khả năng nói dối của Bạch Dực đúng là còn rất tệ, thái độ giấu đầu hở đuôi như vậy mà dám bảo là không có gì lạ. Anh ta chiên cơm xong, bới cho tôi một chén rồi nghiêm túc dặn dò:
“Đừng nghĩ tới chuyện của cô bé đó nữa, loại người như cậu lần nào cũng gây chuyện rắc rối, nên nhớ, không phải lúc nào tôi cũng giúp được cậu đâu.”
Tôi khinh thường nhìn anh ta, không ngờ Bạch Dực lại là con người ngại khó ngại khổ như vậy? Một cô bé con thì có thể gây rắc rối nhiều tới mức nào cơ chứ? Nhưng Bạch Dực ngược lại trừng mắt nhìn tôi như đe dọa, rõ ràng anh ta hoàn toàn không đồng ý cho tôi liên can gì tới chuyện này.
Tôi giơ hai tay như đầu hàng, ý nói đồng ý với anh ta, nhưng trong lòng thì âm thầm tính toán xem nên làm thế nào. Ít ra thì ngày mai phải đi tìm hiểu qua một chút, nếu không phải tìm Nhạc Lan hỏi thăm kỹ càng mới được.
Đương nhiên, không nên nói cho “bà mẹ” Bạch Dực lắm chuyện hay lo này làm gì. Ngày hôm sau vào giờ ra chơi, tôi cố tình tìm tới lớp Nhạc Lan hỏi thăm tin tức. Tôi gọi đại diện lớp giờ mỹ thuật của lớp Nhạc Lan ra.
Cô bé đại diện này không hẳn là học sinh vẽ đẹp nhất lớp, nhưng thành tích học tập rất nổi bật, hơn nữa gia đình cũng gia giáo, cô bé đảm nhiệm rất nhiều chức đại diện của các môn khác nhau, cũng nằm trong ban cán sự lớp, là nhân vật rất có năng lực của lớp này.
Cô bé đang ôm một đống sách, thấy tôi liền đẩy đẩy gọng kính hỏi lễ phép:
“Thưa thầy An, thầy tìm em có việc ạ?”
Tôi nhìn lén vào phòng học, không thấy Nhạc Lan đâu mới yên tâm hỏi:
“Trong lớp các em có một bạn vừa chuyển trường tới tên Nhạc Lan phải không? Hôm qua thầy vừa tới nhà bạn ấy thăm, nên hôm nay muốn tới hỏi các em kỹ hơn về bạn ấy.”
Cô bé có hơi nghi hoặc nhìn tôi, mà cô bé không cần nhìn tôi cũng hiểu, một giáo viên môn phụ như tôi thì quan tâm nhiều đến thế mà làm gì? Tôi húng hắng vài tiếng, cô bé mới giật mình tỉnh người mà lập tức trả lời:
“Dạ Nhạc Lan ạ… bạn ấy đúng là mới chuyển trường tới chưa được bao lâu, mà bạn này… em không biết phải nói thế nào…”
Cô bé nghi ngại nhìn bốn phía một lúc, biết rõ Nhạc Lan không có trong phòng mới ghé sát vào tai tôi thì thầm:
“Bạn này… miệng rất xui!”
Hử? Miệng rất xui? Cô bé thì thào:
“Dạ vâng, miệng rất xui, bạn ấy vốn không có gì đặc biệt, bọn em cũng không phải bài xích học sinh mới, cũng không ai bắt nạt bạn ấy. Nhưng chỉ nghĩ là bạn ấy rất quái gở, không thích nói chuyện. Nếu không phải tại chuyện lần đó…”
Tôi hỏi dò:
“Chuyện gì?”
Cô bé gật đầu lia lại nói:
“Bạn ấy… bạn ấy có khả năng báo trước cái chết của người khác đó thầy! Thầy thấy có đáng sợ không chứ!”
Tôi vừa nghe liền lập tức cảm thấy như quay về thời kỳ xem tiểu thuyết “Vệ Tư Lý”[1]. Tôi nuốt nước miếng hỏi:
“Làm thế nào mà dự đoán được?”
Cô học trò nhìn thấy tôi có hứng thú, cũng hăng hái kể:
“Thưa thầy, lúc bạn ấy mới tới, ngồi bên cạnh bạn ấy có một bạn nam rất nghịch ngợm, hay chọc người ngồi cùng bàn, cho nên Nhạc Lan cũng thường bị trêu chọc đến thảm. Có một lần người hiền lành không bao giờ lên tiếng như Nhạc Lan cũng nổi giận, lúc này em nhớ tới vẻ mặt lúc đó của bạn ấy còn cảm thấy nổi da gà, ánh mắt của bạn ấy giống hệt như một con quỷ, bạn ấy lạnh lùng nói bạn nam kia không sống được tới hết tuần sau, nói bạn kia sẽ bị điện giật mà chết. Ngay cả tình huống lúc chết, khi chết mặc cái gì cũng nói rất rõ ràng. Bọn em vừa nghe thì cũng thấy sợ, nhưng không ai tin hết. Nhưng mà chỉ vài ngày sau, khi bọn em đều đã quên hết chuyện này thì bố của bạn nam kia tự nhiên vào trường báo tin bạn kia đã chết! Giống hệt như Nhạc Lan đã nói, một tuần sau đó bạn nam đó bị điện giật chết, hơn nữa chết rất đột ngột. Từ đó về sau không còn ai dám nói chuyện với bạn Nhạc Lan nữa, cũng không có ai chịu ngồi cùng bàn với bạn ấy. Nhưng sau đó bạn ấy còn nói ra nhiều người chết nữa, mà miêu tả rất tỉ mỉ, cho nên mọi người rất sợ bạn ấy mở miệng, vừa thấy bạn ấy là chạy hết rồi!”
Tôi bây giờ đã hiểu tại sao mọi người vừa nhìn thấy Nhạc Lan thì đã vội vàng kiêng kị tránh né, cô bé này không khác gì một quả bom nổ chậm, bất kỳ lúc nào cũng có thể đột ngột lên tiếng định đoạt số mạng của người khác. Thảo nào mà Nhạc Lan mới nói là biết trước tương lai là một chuyện hết sức kinh khủng.
Nhưng nếu vậy sao cô bé không im lặng? Nếu không thể nói dối được thì cứ im lặng đừng nói ra chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao? Rất nhiều nghi ngờ quay vòng vòng trong đầu tôi, cho tới lúc cô học trò đứng trước mặt chợt nhìn ra phía sau lưng tôi chớp chớp mắt rụt rè thì tôi mới quay đầu lại, lại thấy Bạch Dực đứng phía sau từ lúc nào, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, đôi môi mím chặt nghiêm khắc nhìn tôi.
Xem ra những gì tôi và cô học trò nói với nhau lúc nãy anh ta đã nghe thấy hết rồi, tôi gãi gãi đầu, trong lòng cực kỳ nghi ngờ anh chàng này có theo dõi tôi. Cô học trò thấy tình huống có vẻ không ổn, liền lấy cớ có công việc mà bỏ chạy mất. Bạch Dực nhìn tôi có vẻ bực bội, nhưng tôi cũng không sợ, ưỡn ngực mà nói với anh ta:
“Không sai, tôi hỏi thăm đó, rồi sao nào! Tôi lo lắng cho cô bé đó thôi, tại tôi nghĩ mọi chuyện không đơn giản như vậy!”
Bạch Dực trừng mắt nhìn tôi, tôi cũng kiên trì trừng lại. Qua hồi lâu, cuối cùng anh ta thở dài:
“Chuyện này không dễ dàng, sao cậu lại đi bới tung mọi chuyện lên như thế chứ!”
Thấy anh ta nhẹ giọng, tôi cũng nhẹ nhàng theo:
“Lão Bạch, anh không thấy nên không biết đó thôi, cô bé này gia cảnh thảm lắm. Tôi không biết vì sao có cảm giác có thứ gì đó bám bên người cô bé. Hơn nữa…”
Nói tới đây tôi có hơi xấu hổ, lí nhí tiếp:
“…Hơn nữa, cái cảm giác của cô bé này tôi hiểu, lúc còn nhỏ tôi cũng bị người ta gọi là quái nhân, bảo tôi là quái thai…”
Nói xong, tôi ngại ngùng chạm lên mắt trái của mình. Bạch Dực vỗ vỗ trán mình, thở dài một cái:
“Chuyện này để tôi cùng tìm hiểu. Đừng tự mình đi tìm đứa bé đó. Tôi đã thấy nó vài lần, con bé đó mang theo một cảm giác rất bất thường.”
Tôi vừa nghe Bạch Dực nhận lời giúp đỡ, trong lòng cũng yên tâm lên nhiều. Không để ý thấy cô học trò lúc nãy đang cùng mấy người bạn châu đầu thì thào cái gì đó, vừa nói vừa nhìn lén sang chúng tôi, thấy tôi nhìn lại, lập tức bỏ chạy không còn tăm hơi, chỉ nghe vài tiếng líu ríu thoảng trong gió:
“Thầy Bạch quả nhiên là công nha!”
“Đúng đúng, An Tung chỉ xứng làm thụ thôi hà!”
Tôi đen cả mặt lại, thực sự bắt đầu hoài nghi về uy nghiêm của bản thân ở cương vị một giáo viên, không biết trong đầu con nhóc kia tôi có dáng vẻ như thế nào nữa! Nhưng khi vừa lơ đãng quay đầu lại, bất thình lình thấy Nhạc Lan đã lù lù đứng sau lưng tôi tự lúc nào!
Cô bé này xuất hiện mà một chút âm thanh cũng không có, ngay cả Bạch Dực cũng bị nó dọa. Một cô bé nhỏ nhắn xinh xắn như vậy, mà bước đi không hề để lại nửa tiếng bước chân. Tôi có hơi hoảng, bối rối nhìn sang Bạch Dực, Bạch Dực cũng lạnh lùng trừng trừng nhìn Nhạc Lan.
Lúc tôi định mở miệng hỏi chuyện ngày hôm qua thì thấy trên cổ cô bé có hai vết cào rất sâu còn bầm máu, có thể là do bà mẹ của cô bé lúc lên cơn để lại. Nhạc Lan để ý thấy tôi nhìn vào cổ mình, liền nhanh tay che vết thương lại, lạnh lùng hỏi:
“Thầy An, thầy hỏi thăm chuyện của em làm gì?”
Tôi bị hỏi trúng, nhất thời xấu hổ không biết phải trả lời thế nào, chỉ biết gãi gãi đầu, sau đó hít sâu một hơi giải thích:
“Nhạc Lan, tuy thầy không biết lúc trước có chuyện gì xảy ra cho em, nhưng hiện tại quả thực em không nên tiếp tục sống như vậy nữa. Em nên đi gặp thầy cô chủ nhiệm để xin giúp đỡ, mẹ em cũng phải được đưa vào bệnh viện.”
Cô bé lạnh lùng bật cười một tiếng, chỉ chỉ vào hai mắt mình mà nói:
“Thứ em nhìn thấy không giống như mọi người nhìn thấy, bên cạnh em mà nói, người chết còn nhiều hơn người sống, thầy hiểu không!”
Tôi nghe thế, cảm thấy vô cùng căng thẳng, chỉ là một đứa bé, vậy mà lại nói ra những lời già dặn mà tuyệt vọng đến thế, không biết phải có một quá khứ như thế nào? Tôi định tiến tới chạm vào người cô bé, nhưng bị Bạch Dực kéo giật về phía sau.
Quay lại nhìn, tôi giật mình thấy ánh mắt của Bạch Dực tràn đầy vẻ nghiêm túc lạnh lùng. Anh ta lần đầu tiên mở miệng hỏi Nhạc Lan:
“Vậy sao? Không giống ở chỗ nào?”
Cô bé mở to đôi mắt vô hồn nhìn trừng trừng Bạch Dực, đôi môi hơi giật giật, sau đó cúi đầu đáp:
“Em có thể nhìn thấy những người tới số chết…”
Giọng của cô bé rất nhỏ nhẹ, nhưng bốn chữ “người tới số chết” lọt vào tai tôi chẳng khác nào sấm động. Cô bé ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn chúng tôi:
“Nhưng không sao, em sắp không còn thấy nữa rồi…”
Vừa nghe thế, trong lòng tôi đột nhiên có cảm giác bất an mãnh liệt, chuyện này quả nhiên không đơn giản, cô bé nói thế là có ý gì chứ?! Nhạc Lan cố gắng lắm mới nặn ra được một nụ cười méo mó:
“Vì hôm qua em đã nhìn thấy cái chết của chính mình rồi.”
Tôi và Bạch Dực đều giật thót người. Cái gì?! Cái chết của chính mình? Tôi kinh ngạc nhìn Nhạc Lan, còn cô bé thì cứ như vừa trút được gánh nặng nào đó khỏi vai, thở phào một hơi dài, sau đó yên lặng quay về chỗ ngồi.
Vị trí của cô bé nằm trong góc lớp, bên cạnh không có ai ngồi cùng. Tôi định xông vào lớp hỏi lại cho ra lẽ, vì sao phải tự nguyền rủa mình? Biết bao nhiêu suy nghĩ nghi ngờ quay cuồng trong đầu, mà cả người cứ run lên vì một hơi lạnh lạ lùng nào đó.
Nhưng một lần nữa tôi lại bị Bạch Dực ngăn cản, tôi đờ ra nhìn anh ta, chỉ thấy trong đôi mắt của anh ta cũng thấp thoáng một ít lo âu hiếm thấy. Anh ta kéo tôi đi, vừa đi vừa nói:
“Chuyện này muốn hỏi cho rõ phải chờ tới cuối giờ học. Còn về phần đôi mắt của con bé…”
Tôi không nghe được nửa câu còn lại của Bạch Dực, chỉ yên lặng gật đầu, mơ màng để mặc cho anh ta kéo tôi đi đâu thì đi. Tiếng chuông vào học vang lên chói tai, những học sinh còn đang đứng ngoài hành lang lục tục chạy về lớp hết, chỉ một lát sau, đây đó vang lên những tiếng chào to
“Nghiêm! Chào thầy/ cô ạ!”
Những tiếng hô trong trẻo của đám trẻ con với lời thì thầm về cái chết của Nhạc Lan lúc nãy như nhòe làm một trong đầu tôi, nhức nhối bất an. Cả buổi sáng tôi chỉ nghĩ tới chuyện của Nhạc Lan, mỗi lần lên lớp hồn cũng như để đâu đâu, chỉ giảng như một cái máy qua buổi chiều. Chờ tới lúc vừa tan học, tôi lập tức quay về phòng giáo viên kéo Bạch Dực đi tìm Nhạc Lan.
Nhưng khi vừa mở cửa phòng ra thì đã thấy Nhạc Lan đứng chờ sẵn ở trước cửa từ lúc nào, vẫn im lìm không lên tiếng như cũ. Cô bé đeo túi xách trên vai, cúi đầu bước vào phòng giáo viên, tay cầm bài tập làm văn nộp ra trước mặt cô giáo Lâm.
Cô Lâm xem chừng sau lần nói chuyện với Phan hói cũng đã hiểu ra ít nhiều, đối với cô bé này cũng khách khí, không nghiêm khắc như lần trước mà chỉ khuyên vài câu rồi cho về. Cô bé hơi cúi đầu chào, sau đó quay người ra khỏi phòng, không hề nhìn chúng tôi một lần nào, hay phải nói đúng hơn là cô bé cúi đầu suốt từ đầu đến cuối, rõ ràng là không muốn nhìn thẳng vào bất kỳ ai!
Tôi và Bạch Dực thoáng nhìn nhau một cái, lập tức theo cô bé ra ngoài. Tôi gọi tên cô bé từ phía sau, nhưng Nhạc Lan dường như không hề có ý dừng lại, cuối cùng tôi đành chạy lên trước mặt chặn đầu cô bé, còn Bạch Dực thì chặn phía sau lưng.
Nhạc Lan dùng ánh mắt phiền não nhìn chúng tôi, còn tôi thì trong lòng tràn đầy một cảm giác bất lực, cô bé này nói chuyện thì hàm hồ, hành vi thì quái dị, chúng tôi nóng lòng lo cho nó như vậy, còn nó thì cứ thản nhiên như không có chuyện gì!
Đang khi tôi không biết phải mở miệng thế nào thì Bạch Dực đã lên tiếng trước:
“Em có thể nói hết cho chúng tôi nghe mà, chắc em cũng không muốn chết mà không ai biết đúng không?”
Quả nhiên là Bạch Dực, một khi lên tiếng thì ngoan độc khỏi chê. Tôi nhìn anh ta thoáng trách cứ, sau đó nhẹ giọng nói:
“Cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, chỉ cần em chịu nói ra thì hai thầy đều tin mà, chỉ cần em chịu nói, hai thầy sẽ lắng nghe!”
Nhạc Lan bất thần ngẩng phắt đầu dậy, trừng đôi mắt vô hồn đen thẳm kia nhìn chúng tôi:
“Các thầy sẽ tin sao? Sẽ không sợ sao?”
Tôi cố gắng giữ nét mặt thật bình thản mà gật đầu:
“Vầy đi, quán ăn lần trước cũng không tệ lắm phải không? Thầy mời em tới đó ăn, em có thể vừa ăn vừa kể vậy?”
Ánh mắt Nhạc Lan cuối cùng cũng dịu lại, quả nhiên trẻ con là phải vừa dụ vừa dỗ mới được. Tôi đắc ý liếc sang Bạch Dực, chỉ thấy anh ta chán nản nhìn tôi lắc đầu. Tôi cũng không thèm nói gì thêm mà nhanh chân kéo cả hai người bọn họ tới quán ăn lần trước.
Trong quán vẫn ồn ào huyên náo như cũ, bọn nhỏ hình như ngày nào cũng tập trung hết ở đây ăn hàng tán chuyện hay sao ấy. Chúng tôi chọn một góc khuất nhất quán, hiển nhiên là vì hai người ngồi cạnh tôi đây đều là loại người thích yên tĩnh.
Nhạc Lan có vẻ rất thích đồ ngọt, cô bé dường như đặc biệt thích bánh táo (apple pie) ở đây. Chúng tôi nhìn cô bé chậm rãi ăn, cũng không vội hỏi chuyện. Chờ đến lúc no nê rồi, Nhạc Lan mới dùng khăn giấy chùi miệng rồi nói:
“Ngày hôm qua em đã nhìn thấy ngày chết của mình rồi, cho nên em biết em không còn sống bao lâu nữa.”
Cô bé nói rất thản nhiên, giống như cái nhìn trong đôi mắt lạnh nhạt kia, thản nhiên cứ như thể không phải đang nói về chính mình vậy. Tôi có hơi kinh ngạc, nhưng Bạch Dực đã khoanh tay hỏi trước:
“Sao em khẳng định là những gì mình nhìn thấy nhất định sẽ thành hiện thực?”
Nhạc Lan buông cái bánh trên tay xuống, nét mặt trầm lại như vừa rơi vào hồi ức, cất giọng nói nhỏ như thì thầm:
“Lúc em còn nhỏ, ba mẹ rất thương em, tuy em không xinh xắn hơn ai, nhưng ba mẹ vẫn mua cho em rất nhiều quần áo đẹp, mua kem cho em ăn… em thích ngồi trên đầu vai của ba, nhìn ra thật xa thật xa… nhưng sau đó, em bị bệnh…
Cô bé sờ sờ hai mắt mình, sau đó nắm chặt hai tay lại mà kể tiếp:
“Lúc đó em phát sốt rất cao, bác sĩ nói hai mắt em sẽ bị hư, không nhìn được nữa, ba em đi khắp nơi tìm bác sĩ, Trung y Tây y gì cũng thử qua hết, nhưng đáng tiếc là thị lực của em cứ càng ngày càng giảm đi. Cuối cùng, ba em dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà mua cho em một đơn thuốc rất đặc biệt, nói là chỉ cần uống vào em sẽ khỏi bệnh ngay. Nhưng cái thứ thuốc đó rất khó uống, vừa uống vào bụng là cảm thấy như có hàng ngàn mũi kim châm vào dạ dày, đau đớn kinh khủng. Nhưng sau đó thì mắt em thực sự nhìn thấy được. Ba em thở phào nhẹ nhõm, nhưng từ đó mắt em trở nên rất kỳ quái, em tự nhiên phát hiện ra rằng có những người em từng gặp qua trước đó, tuy em không biết chuyện của họ, nhưng sau đó trong đầu em cứ tự động hiện lên những hình ảnh về họ, mà hình ảnh cuối cùng lúc nào cũng là cái chết.”
Cô bé cắn cắn môi đè nén xúc động rồi tiếp:
“Mẹ không thích em nói đến chết chóc, nhưng mỗi lần bị kích động em lại nói ra, mẹ lại đánh em, ba lúc nào cũng xông vào cản lại. Nhưng ba thực ra cũng sợ, em cảm thấy vòng tay ba ôm em cũng run run… chính em cũng sợ… nhưng có một ngày em nhìn thấy một vụ tai nạn giao thông… cả người ba bị phủ trong vũng máu… Sau này em mới biết, thứ thuốc mà em đã uống vào, thực ra là… là… tro cốt của những đứa trẻ chưa đầy một tuổi! Em đã uống vào rất nhiều rất nhiều tro cốt của trẻ con… tất cả chúng tập trung hết vào mắt của em, ngày ngày nguyền rủa em…!”
Cô bé cúi đầu, từng giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay:
“Em vốn muốn ngăn ba lại, em nói cho ba mẹ biết, để họ đừng đi ra ngoài, em kéo tay ba lại, nói ba đừng đi, nhưng ba vẫn đi, ba nói tất cả đều do ba gây ra, ba phải đem mạng mình ra đổi lấy tương lai cho em. Em và mẹ ngăn ba không được… Cuối cùng mẹ em cũng phát điên, cả nhà em đã bị đôi mắt của em phá hoại hết.”
Giọng nói của cô bé càng lúc càng thấp, chúng tôi phải dỏng hai tai lên, chăm chú lắng nghe lắm thì mới nghe được cô bé nói gì. Cô bé gần như bị mộng du vậy, tôi có cảm giác đây chính là lý do cô bé có muốn nói ra cũng không dám nói, vì nói tới đây thì cô bé cứ như rơi vào một trạng thái như bị thôi miên, không thể khống chế nổi bản thân.
Tôi lo lắng nhìn Bạch Dực, nhưng anh ta chỉ nắm tay tôi lại, lắc lắc đầu ý nói đừng lên tiếng. Tôi thở cũng không dám thở mạnh, cô bé cúi thấp đầu làm chúng tôi trông không rõ mặt cô bé lúc này, Nhạc Lan bắt đầu lẩm nhẩm như bị quỷ nhập:
“Ngày hai mươi tám tháng hai… buổi chiều bốn giờ ba mươi sáu phút… em sẽ đi qua đầu phố, đúng lúc một chiếc xe tải chở thép chạy qua… lúc đó…”
Trong cổ họng Nhạc Lan chợt vang lên tiếng khùng khục khe khẽ, dường như có cái gì nghẹn lại ở hầu vậy, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi hột như tắm, giọng nói của cô bé tự nhiên thay đổi, biến thành một giọng đàn ông thô ráp, cái giọng đó gầm gừ tiếp lời:
“…Lúc đó Nhạc Lan băng qua đường dành cho người đi bộ, xe tải tránh gấp… nên dây buộc thép trên xe bung ra, cây thép xuyên thẳng qua người Nhạc Lan… làm vỡ nội tạng, chảy máu quá nhiều mà chết…”
Miệng tôi há hốc ra, mắt trừng to tới mức phát đau, sau một hồi, chợt nghe Nhạc Lan ho khù khụ. Cô bé ôm chặt cổ, tôi thấy các dây thần kinh xung quanh mắt cô bé đều vằn hết lên, cảm giác như vô số khối u chạy dài tới mắt, căng phập phồng như muốn lao hẳn ra ngoài qua đôi tròng mắt đen nhánh mở to. Cô bé dùng tay bưng chặt mắt, nức nở đau đớn.
Bạch Dực lập tức dốc hết ly nước đá lên cái khăn tay, dùng khăn bưng mắt cho Nhạc Lan. Vừa đụng tới đôi mắt cô bé, tay anh ta cũng run lên, quay lại nói với tôi:
“Đôi mắt của Nhạc Lan nóng lắm, các dây thần kinh xung quanh cũng run lên.”
Tôi lo lắng bồn chồn nhìn cô bé, dần dần hơi thở của Nhạc Lan cũng quay về bình thường, cô bé ngẩng lên nhìn chúng tôi, đôi mắt mờ đục như tro nguội nay vằn đầy tia máu, cảm giác đáng sợ vô cùng. Cô bé bình tĩnh nhìn chúng tôi hồi lâu, sau đó nói bằng giọng thản nhiên như ban đầu:
“Đó là tất cả những gì em nhìn thấy.”
Tôi cảm thấy cổ họng khô khốc lại, nuốt nước bọt cũng cảm thấy bị nghẹn, ngực như bị một khối đá đè nặng, bức bối khó thở, ngồi ngẩn ra đó không nói được câu nào, chỉ biết liếc sang nhìn phản ứng của Bạch Dực, thấy anh ta cũng ngẩn người ra. Hai chúng tôi kinh dị nhìn Nhạc Lan trân trối, nhưng cô bé cứ như chưa có chuyện gì xảy ra vậy, thản nhiên tiếp tục ăn bánh.
Chỉ có điều, đôi bàn tay cầm bánh cứ run lẩy bẩy. Tôi có thể cảm nhận được sự quật cường của cô bé con này, dùng hết toàn bộ sức lực mà ngăn chặn sự sợ hãi tột độ của mình. Có ai mà không sợ chết chứ?
Huống chi còn là biết trước, thì cái cảm giác chờ đợi trong dằn vặt và sợ hãi tột cùng đó làm sao có thể tả nổi? Chưa kể thời thơ ấu của cô bé đúng là một quyển tiểu thuyết kinh dị hạng nhất. Sự trầm lặng cuối cùng bị Bạch Dực quyết định phá vỡ, anh ta bình tĩnh hỏi:
“Vậy, gần đây em có cảm giác gì… lạ lùng không?”
Nhạc Lan vừa máy móc ăn vừa lắc đầu:
“Không có, chỉ có là…”
Vừa cảm thấy Nhạc Lan lại muốn giấu gì đó, tôi lập tức xen vào:
“Nhạc Lan, chuyện của em thực ra không phải là do bẩm sinh mà là do số tro cốt kia tạo thành, cho nên bất kỳ chuyện lạ lùng nào em cảm thấy cũng có thể là một đầu mối quan trọng giúp cứu mạng em. Huống chi từ giờ tới ngày 28 chẳng còn bao lâu nữa đâu!”
Nhạc Lan khổ sở cười mà đáp:
“Thực ra em có cảm giác là dường như có ai đó ở bên cạnh, buổi tối lúc đi ngủ cũng cảm thấy dường như trong phòng còn có một người nữa, nhưng không bao giờ trông thấy. Trước đây em sợ lắm, nhưng giờ thì quen rồi…”
Tôi lập tức nhìn sang Bạch Dực, quả nhiên thấy trong mắt anh ta cũng lóe sáng. Tôi vội vàng hỏi thêm:
“Vậy bây giờ em có cảm thấy người đó ở đây không?”
Tôi thực sự cảm thấy thần kinh mình đã được rèn luyện mạnh mẽ hơn rất nhiều rồi, nếu là trước đây thì nghe tới chỗ này dám tôi đã bỏ chạy mất dép, nhưng bây giờ thì chẳng sao nữa, ngay cả Bạch Dực nghe tôi hỏi cũng phải liếc sang tôi tán thưởng.
Cô bé lắc đầu:
“Không, em không thấy. Chỉ những khi nào chỉ có một mình, em mới cảm thấy có người mà thôi.”
Tôi còn muốn hỏi nữa, nhưng lại bị Bạch Dực ngăn lại. Tôi thở dài, tự biết bản thân đang kích động.
Kỳ thực tôi vẫn còn có chút nghi ngờ không biết chuyện này có thực hay không, dù sao cũng không phải đang đóng phim kinh dị Mỹ, làm gì có nhiều chuyện quái dị đến thế cho chúng tôi “vô tình” đụng phải thế này được, nhưng cảnh tượng lúc nãy quả thực quá sức đáng sợ.
Quá khứ nuốt sống tro cốt trẻ con, cùng với giọng nói thô tháp của một kẻ khác, chỉ cần nhớ lại là đủ để tôi nổi da gà rần rần rồi. Bạch Dực hỏi:
“Mọi chuyện em từng dự đoán đều trở thành hiện thực sao? Chẳng lẽ chưa từng có ai nghe thấy mà không tìm cách tránh đi sao?”
Nhạc Lan lắc đầu:
“Mỗi lần em nói ra không có ai chịu tin cả, mà có tin cũng không trốn thoát được.”
Bạch Dực trầm tư một lát, rồi gõ gõ ngón tay lên bàn nói:
“Nói cách khác là cho dù có nói cho đối phương biết, đối phương biết mình sắp chết thế nào, vậy mà cuối cùng vẫn không thoát được?”
Nhạc Lan gật đầu, bình thản nói với chúng tôi:
“Vâng, cho nên em muốn chết thật nhanh. Có thể đây là lần cuối cùng em nói chuyện với hai thầy.”
Nói xong, cô bé vơ hai cái bánh trên bàn nhét vào túi xách, gật đầu chào chúng tôi rồi cúi thấp đầu rời khỏi tiệm.
[1] “Vệ Tư Lý hệ liệt” là tác phẩm dài nhất và nổi tiếng nhất của Nghê Khuông. Là một tác phẩm khoa học viễn tưởng, nhân vật chính là Vệ Tư Lý, một người hào sảng, thích lo chuyện bao đồng.
Tôi cảm thấy chán nản, giống như cảm giác đánh vào cái bị bông, cho nên cũng kệ mặc anh ta. Về tới nhà, tôi nằm phịch ra giường, nhớ lại hoàn cảnh của Nhạc Lan mà âm thầm xót xa, nghĩ thầm không thể để cô bé ở bên cạnh một người mẹ điên như thế lâu hơn nữa.
Giờ mới hiểu vì sao cô bé lại tạo cho người ta cái cảm giác âm trầm như vậy, hiện tại ngẫm lại thì cũng là đương nhiên, nếu mỗi ngày phải đối mặt với một bà mẹ như vậy, ở trong một ngôi nhà như vậy thì một đứa bé yếu đuối hơn một chút đã sớm gục ngã rồi. Nghĩ tới đây, tôi lại cảm thấy vừa nể phục, vừa lo lắng cho cô bé.
Tôi ưu phiền trở mình, đột nhiên nhớ tới cái bóng đen ở trong phòng mà tôi nhìn thấy qua tấm rèm cửa, cái bóng dường như thuộc về một người thứ ba, một người đàn ông nào đó ngoài hai mẹ con. Người đầu tiên tôi nghĩ tới là cha cô bé, nhưng cha Nhạc Lan chẳng phải đã mất lâu rồi sao? Những ý nghĩ lung tung trong đầu cứ vặn xoắn vào nhau, tôi không nhịn được lại ngồi dậy đi xuống bếp.
Bạch Dực cũng không phải là người tình nguyện ngày nào cũng nấu ăn, hễ lười được là anh ta lười, ngày hôm nay cũng vậy, anh ta đang ở dưới bếp chiên cơm với trứng, mà tôi đã phải ăn cơm trứng chiên cả tuần nay rồi.
Tôi tiến tới bên cạnh anh ta, dựa người vào tường, hai tay khoanh lại trước ngực mà trầm tư nói:
“Anh nói xem, hai mẹ con nhà đó biết làm sao bây giờ!”
Bạch Dực không thèm ngẩng lên nhìn tôi, chỉ nhanh tay đảo cơm trong chảo mà hời hợt đáp:
“Có gì lạ đâu, thì là trường hợp đặc biệt khó khăn thôi, chuyện này cậu cứ báo cáo lên trên, xin miễn giảm học phí cho nó là xong.”
Tôi nghi ngờ nhìn anh ta, khả năng nói dối của Bạch Dực đúng là còn rất tệ, thái độ giấu đầu hở đuôi như vậy mà dám bảo là không có gì lạ. Anh ta chiên cơm xong, bới cho tôi một chén rồi nghiêm túc dặn dò:
“Đừng nghĩ tới chuyện của cô bé đó nữa, loại người như cậu lần nào cũng gây chuyện rắc rối, nên nhớ, không phải lúc nào tôi cũng giúp được cậu đâu.”
Tôi khinh thường nhìn anh ta, không ngờ Bạch Dực lại là con người ngại khó ngại khổ như vậy? Một cô bé con thì có thể gây rắc rối nhiều tới mức nào cơ chứ? Nhưng Bạch Dực ngược lại trừng mắt nhìn tôi như đe dọa, rõ ràng anh ta hoàn toàn không đồng ý cho tôi liên can gì tới chuyện này.
Tôi giơ hai tay như đầu hàng, ý nói đồng ý với anh ta, nhưng trong lòng thì âm thầm tính toán xem nên làm thế nào. Ít ra thì ngày mai phải đi tìm hiểu qua một chút, nếu không phải tìm Nhạc Lan hỏi thăm kỹ càng mới được.
Đương nhiên, không nên nói cho “bà mẹ” Bạch Dực lắm chuyện hay lo này làm gì. Ngày hôm sau vào giờ ra chơi, tôi cố tình tìm tới lớp Nhạc Lan hỏi thăm tin tức. Tôi gọi đại diện lớp giờ mỹ thuật của lớp Nhạc Lan ra.
Cô bé đại diện này không hẳn là học sinh vẽ đẹp nhất lớp, nhưng thành tích học tập rất nổi bật, hơn nữa gia đình cũng gia giáo, cô bé đảm nhiệm rất nhiều chức đại diện của các môn khác nhau, cũng nằm trong ban cán sự lớp, là nhân vật rất có năng lực của lớp này.
Cô bé đang ôm một đống sách, thấy tôi liền đẩy đẩy gọng kính hỏi lễ phép:
“Thưa thầy An, thầy tìm em có việc ạ?”
Tôi nhìn lén vào phòng học, không thấy Nhạc Lan đâu mới yên tâm hỏi:
“Trong lớp các em có một bạn vừa chuyển trường tới tên Nhạc Lan phải không? Hôm qua thầy vừa tới nhà bạn ấy thăm, nên hôm nay muốn tới hỏi các em kỹ hơn về bạn ấy.”
Cô bé có hơi nghi hoặc nhìn tôi, mà cô bé không cần nhìn tôi cũng hiểu, một giáo viên môn phụ như tôi thì quan tâm nhiều đến thế mà làm gì? Tôi húng hắng vài tiếng, cô bé mới giật mình tỉnh người mà lập tức trả lời:
“Dạ Nhạc Lan ạ… bạn ấy đúng là mới chuyển trường tới chưa được bao lâu, mà bạn này… em không biết phải nói thế nào…”
Cô bé nghi ngại nhìn bốn phía một lúc, biết rõ Nhạc Lan không có trong phòng mới ghé sát vào tai tôi thì thầm:
“Bạn này… miệng rất xui!”
Hử? Miệng rất xui? Cô bé thì thào:
“Dạ vâng, miệng rất xui, bạn ấy vốn không có gì đặc biệt, bọn em cũng không phải bài xích học sinh mới, cũng không ai bắt nạt bạn ấy. Nhưng chỉ nghĩ là bạn ấy rất quái gở, không thích nói chuyện. Nếu không phải tại chuyện lần đó…”
Tôi hỏi dò:
“Chuyện gì?”
Cô bé gật đầu lia lại nói:
“Bạn ấy… bạn ấy có khả năng báo trước cái chết của người khác đó thầy! Thầy thấy có đáng sợ không chứ!”
Tôi vừa nghe liền lập tức cảm thấy như quay về thời kỳ xem tiểu thuyết “Vệ Tư Lý”[1]. Tôi nuốt nước miếng hỏi:
“Làm thế nào mà dự đoán được?”
Cô học trò nhìn thấy tôi có hứng thú, cũng hăng hái kể:
“Thưa thầy, lúc bạn ấy mới tới, ngồi bên cạnh bạn ấy có một bạn nam rất nghịch ngợm, hay chọc người ngồi cùng bàn, cho nên Nhạc Lan cũng thường bị trêu chọc đến thảm. Có một lần người hiền lành không bao giờ lên tiếng như Nhạc Lan cũng nổi giận, lúc này em nhớ tới vẻ mặt lúc đó của bạn ấy còn cảm thấy nổi da gà, ánh mắt của bạn ấy giống hệt như một con quỷ, bạn ấy lạnh lùng nói bạn nam kia không sống được tới hết tuần sau, nói bạn kia sẽ bị điện giật mà chết. Ngay cả tình huống lúc chết, khi chết mặc cái gì cũng nói rất rõ ràng. Bọn em vừa nghe thì cũng thấy sợ, nhưng không ai tin hết. Nhưng mà chỉ vài ngày sau, khi bọn em đều đã quên hết chuyện này thì bố của bạn nam kia tự nhiên vào trường báo tin bạn kia đã chết! Giống hệt như Nhạc Lan đã nói, một tuần sau đó bạn nam đó bị điện giật chết, hơn nữa chết rất đột ngột. Từ đó về sau không còn ai dám nói chuyện với bạn Nhạc Lan nữa, cũng không có ai chịu ngồi cùng bàn với bạn ấy. Nhưng sau đó bạn ấy còn nói ra nhiều người chết nữa, mà miêu tả rất tỉ mỉ, cho nên mọi người rất sợ bạn ấy mở miệng, vừa thấy bạn ấy là chạy hết rồi!”
Tôi bây giờ đã hiểu tại sao mọi người vừa nhìn thấy Nhạc Lan thì đã vội vàng kiêng kị tránh né, cô bé này không khác gì một quả bom nổ chậm, bất kỳ lúc nào cũng có thể đột ngột lên tiếng định đoạt số mạng của người khác. Thảo nào mà Nhạc Lan mới nói là biết trước tương lai là một chuyện hết sức kinh khủng.
Nhưng nếu vậy sao cô bé không im lặng? Nếu không thể nói dối được thì cứ im lặng đừng nói ra chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao? Rất nhiều nghi ngờ quay vòng vòng trong đầu tôi, cho tới lúc cô học trò đứng trước mặt chợt nhìn ra phía sau lưng tôi chớp chớp mắt rụt rè thì tôi mới quay đầu lại, lại thấy Bạch Dực đứng phía sau từ lúc nào, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, đôi môi mím chặt nghiêm khắc nhìn tôi.
Xem ra những gì tôi và cô học trò nói với nhau lúc nãy anh ta đã nghe thấy hết rồi, tôi gãi gãi đầu, trong lòng cực kỳ nghi ngờ anh chàng này có theo dõi tôi. Cô học trò thấy tình huống có vẻ không ổn, liền lấy cớ có công việc mà bỏ chạy mất. Bạch Dực nhìn tôi có vẻ bực bội, nhưng tôi cũng không sợ, ưỡn ngực mà nói với anh ta:
“Không sai, tôi hỏi thăm đó, rồi sao nào! Tôi lo lắng cho cô bé đó thôi, tại tôi nghĩ mọi chuyện không đơn giản như vậy!”
Bạch Dực trừng mắt nhìn tôi, tôi cũng kiên trì trừng lại. Qua hồi lâu, cuối cùng anh ta thở dài:
“Chuyện này không dễ dàng, sao cậu lại đi bới tung mọi chuyện lên như thế chứ!”
Thấy anh ta nhẹ giọng, tôi cũng nhẹ nhàng theo:
“Lão Bạch, anh không thấy nên không biết đó thôi, cô bé này gia cảnh thảm lắm. Tôi không biết vì sao có cảm giác có thứ gì đó bám bên người cô bé. Hơn nữa…”
Nói tới đây tôi có hơi xấu hổ, lí nhí tiếp:
“…Hơn nữa, cái cảm giác của cô bé này tôi hiểu, lúc còn nhỏ tôi cũng bị người ta gọi là quái nhân, bảo tôi là quái thai…”
Nói xong, tôi ngại ngùng chạm lên mắt trái của mình. Bạch Dực vỗ vỗ trán mình, thở dài một cái:
“Chuyện này để tôi cùng tìm hiểu. Đừng tự mình đi tìm đứa bé đó. Tôi đã thấy nó vài lần, con bé đó mang theo một cảm giác rất bất thường.”
Tôi vừa nghe Bạch Dực nhận lời giúp đỡ, trong lòng cũng yên tâm lên nhiều. Không để ý thấy cô học trò lúc nãy đang cùng mấy người bạn châu đầu thì thào cái gì đó, vừa nói vừa nhìn lén sang chúng tôi, thấy tôi nhìn lại, lập tức bỏ chạy không còn tăm hơi, chỉ nghe vài tiếng líu ríu thoảng trong gió:
“Thầy Bạch quả nhiên là công nha!”
“Đúng đúng, An Tung chỉ xứng làm thụ thôi hà!”
Tôi đen cả mặt lại, thực sự bắt đầu hoài nghi về uy nghiêm của bản thân ở cương vị một giáo viên, không biết trong đầu con nhóc kia tôi có dáng vẻ như thế nào nữa! Nhưng khi vừa lơ đãng quay đầu lại, bất thình lình thấy Nhạc Lan đã lù lù đứng sau lưng tôi tự lúc nào!
Cô bé này xuất hiện mà một chút âm thanh cũng không có, ngay cả Bạch Dực cũng bị nó dọa. Một cô bé nhỏ nhắn xinh xắn như vậy, mà bước đi không hề để lại nửa tiếng bước chân. Tôi có hơi hoảng, bối rối nhìn sang Bạch Dực, Bạch Dực cũng lạnh lùng trừng trừng nhìn Nhạc Lan.
Lúc tôi định mở miệng hỏi chuyện ngày hôm qua thì thấy trên cổ cô bé có hai vết cào rất sâu còn bầm máu, có thể là do bà mẹ của cô bé lúc lên cơn để lại. Nhạc Lan để ý thấy tôi nhìn vào cổ mình, liền nhanh tay che vết thương lại, lạnh lùng hỏi:
“Thầy An, thầy hỏi thăm chuyện của em làm gì?”
Tôi bị hỏi trúng, nhất thời xấu hổ không biết phải trả lời thế nào, chỉ biết gãi gãi đầu, sau đó hít sâu một hơi giải thích:
“Nhạc Lan, tuy thầy không biết lúc trước có chuyện gì xảy ra cho em, nhưng hiện tại quả thực em không nên tiếp tục sống như vậy nữa. Em nên đi gặp thầy cô chủ nhiệm để xin giúp đỡ, mẹ em cũng phải được đưa vào bệnh viện.”
Cô bé lạnh lùng bật cười một tiếng, chỉ chỉ vào hai mắt mình mà nói:
“Thứ em nhìn thấy không giống như mọi người nhìn thấy, bên cạnh em mà nói, người chết còn nhiều hơn người sống, thầy hiểu không!”
Tôi nghe thế, cảm thấy vô cùng căng thẳng, chỉ là một đứa bé, vậy mà lại nói ra những lời già dặn mà tuyệt vọng đến thế, không biết phải có một quá khứ như thế nào? Tôi định tiến tới chạm vào người cô bé, nhưng bị Bạch Dực kéo giật về phía sau.
Quay lại nhìn, tôi giật mình thấy ánh mắt của Bạch Dực tràn đầy vẻ nghiêm túc lạnh lùng. Anh ta lần đầu tiên mở miệng hỏi Nhạc Lan:
“Vậy sao? Không giống ở chỗ nào?”
Cô bé mở to đôi mắt vô hồn nhìn trừng trừng Bạch Dực, đôi môi hơi giật giật, sau đó cúi đầu đáp:
“Em có thể nhìn thấy những người tới số chết…”
Giọng của cô bé rất nhỏ nhẹ, nhưng bốn chữ “người tới số chết” lọt vào tai tôi chẳng khác nào sấm động. Cô bé ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn chúng tôi:
“Nhưng không sao, em sắp không còn thấy nữa rồi…”
Vừa nghe thế, trong lòng tôi đột nhiên có cảm giác bất an mãnh liệt, chuyện này quả nhiên không đơn giản, cô bé nói thế là có ý gì chứ?! Nhạc Lan cố gắng lắm mới nặn ra được một nụ cười méo mó:
“Vì hôm qua em đã nhìn thấy cái chết của chính mình rồi.”
Tôi và Bạch Dực đều giật thót người. Cái gì?! Cái chết của chính mình? Tôi kinh ngạc nhìn Nhạc Lan, còn cô bé thì cứ như vừa trút được gánh nặng nào đó khỏi vai, thở phào một hơi dài, sau đó yên lặng quay về chỗ ngồi.
Vị trí của cô bé nằm trong góc lớp, bên cạnh không có ai ngồi cùng. Tôi định xông vào lớp hỏi lại cho ra lẽ, vì sao phải tự nguyền rủa mình? Biết bao nhiêu suy nghĩ nghi ngờ quay cuồng trong đầu, mà cả người cứ run lên vì một hơi lạnh lạ lùng nào đó.
Nhưng một lần nữa tôi lại bị Bạch Dực ngăn cản, tôi đờ ra nhìn anh ta, chỉ thấy trong đôi mắt của anh ta cũng thấp thoáng một ít lo âu hiếm thấy. Anh ta kéo tôi đi, vừa đi vừa nói:
“Chuyện này muốn hỏi cho rõ phải chờ tới cuối giờ học. Còn về phần đôi mắt của con bé…”
Tôi không nghe được nửa câu còn lại của Bạch Dực, chỉ yên lặng gật đầu, mơ màng để mặc cho anh ta kéo tôi đi đâu thì đi. Tiếng chuông vào học vang lên chói tai, những học sinh còn đang đứng ngoài hành lang lục tục chạy về lớp hết, chỉ một lát sau, đây đó vang lên những tiếng chào to
“Nghiêm! Chào thầy/ cô ạ!”
Những tiếng hô trong trẻo của đám trẻ con với lời thì thầm về cái chết của Nhạc Lan lúc nãy như nhòe làm một trong đầu tôi, nhức nhối bất an. Cả buổi sáng tôi chỉ nghĩ tới chuyện của Nhạc Lan, mỗi lần lên lớp hồn cũng như để đâu đâu, chỉ giảng như một cái máy qua buổi chiều. Chờ tới lúc vừa tan học, tôi lập tức quay về phòng giáo viên kéo Bạch Dực đi tìm Nhạc Lan.
Nhưng khi vừa mở cửa phòng ra thì đã thấy Nhạc Lan đứng chờ sẵn ở trước cửa từ lúc nào, vẫn im lìm không lên tiếng như cũ. Cô bé đeo túi xách trên vai, cúi đầu bước vào phòng giáo viên, tay cầm bài tập làm văn nộp ra trước mặt cô giáo Lâm.
Cô Lâm xem chừng sau lần nói chuyện với Phan hói cũng đã hiểu ra ít nhiều, đối với cô bé này cũng khách khí, không nghiêm khắc như lần trước mà chỉ khuyên vài câu rồi cho về. Cô bé hơi cúi đầu chào, sau đó quay người ra khỏi phòng, không hề nhìn chúng tôi một lần nào, hay phải nói đúng hơn là cô bé cúi đầu suốt từ đầu đến cuối, rõ ràng là không muốn nhìn thẳng vào bất kỳ ai!
Tôi và Bạch Dực thoáng nhìn nhau một cái, lập tức theo cô bé ra ngoài. Tôi gọi tên cô bé từ phía sau, nhưng Nhạc Lan dường như không hề có ý dừng lại, cuối cùng tôi đành chạy lên trước mặt chặn đầu cô bé, còn Bạch Dực thì chặn phía sau lưng.
Nhạc Lan dùng ánh mắt phiền não nhìn chúng tôi, còn tôi thì trong lòng tràn đầy một cảm giác bất lực, cô bé này nói chuyện thì hàm hồ, hành vi thì quái dị, chúng tôi nóng lòng lo cho nó như vậy, còn nó thì cứ thản nhiên như không có chuyện gì!
Đang khi tôi không biết phải mở miệng thế nào thì Bạch Dực đã lên tiếng trước:
“Em có thể nói hết cho chúng tôi nghe mà, chắc em cũng không muốn chết mà không ai biết đúng không?”
Quả nhiên là Bạch Dực, một khi lên tiếng thì ngoan độc khỏi chê. Tôi nhìn anh ta thoáng trách cứ, sau đó nhẹ giọng nói:
“Cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, chỉ cần em chịu nói ra thì hai thầy đều tin mà, chỉ cần em chịu nói, hai thầy sẽ lắng nghe!”
Nhạc Lan bất thần ngẩng phắt đầu dậy, trừng đôi mắt vô hồn đen thẳm kia nhìn chúng tôi:
“Các thầy sẽ tin sao? Sẽ không sợ sao?”
Tôi cố gắng giữ nét mặt thật bình thản mà gật đầu:
“Vầy đi, quán ăn lần trước cũng không tệ lắm phải không? Thầy mời em tới đó ăn, em có thể vừa ăn vừa kể vậy?”
Ánh mắt Nhạc Lan cuối cùng cũng dịu lại, quả nhiên trẻ con là phải vừa dụ vừa dỗ mới được. Tôi đắc ý liếc sang Bạch Dực, chỉ thấy anh ta chán nản nhìn tôi lắc đầu. Tôi cũng không thèm nói gì thêm mà nhanh chân kéo cả hai người bọn họ tới quán ăn lần trước.
Trong quán vẫn ồn ào huyên náo như cũ, bọn nhỏ hình như ngày nào cũng tập trung hết ở đây ăn hàng tán chuyện hay sao ấy. Chúng tôi chọn một góc khuất nhất quán, hiển nhiên là vì hai người ngồi cạnh tôi đây đều là loại người thích yên tĩnh.
Nhạc Lan có vẻ rất thích đồ ngọt, cô bé dường như đặc biệt thích bánh táo (apple pie) ở đây. Chúng tôi nhìn cô bé chậm rãi ăn, cũng không vội hỏi chuyện. Chờ đến lúc no nê rồi, Nhạc Lan mới dùng khăn giấy chùi miệng rồi nói:
“Ngày hôm qua em đã nhìn thấy ngày chết của mình rồi, cho nên em biết em không còn sống bao lâu nữa.”
Cô bé nói rất thản nhiên, giống như cái nhìn trong đôi mắt lạnh nhạt kia, thản nhiên cứ như thể không phải đang nói về chính mình vậy. Tôi có hơi kinh ngạc, nhưng Bạch Dực đã khoanh tay hỏi trước:
“Sao em khẳng định là những gì mình nhìn thấy nhất định sẽ thành hiện thực?”
Nhạc Lan buông cái bánh trên tay xuống, nét mặt trầm lại như vừa rơi vào hồi ức, cất giọng nói nhỏ như thì thầm:
“Lúc em còn nhỏ, ba mẹ rất thương em, tuy em không xinh xắn hơn ai, nhưng ba mẹ vẫn mua cho em rất nhiều quần áo đẹp, mua kem cho em ăn… em thích ngồi trên đầu vai của ba, nhìn ra thật xa thật xa… nhưng sau đó, em bị bệnh…
Cô bé sờ sờ hai mắt mình, sau đó nắm chặt hai tay lại mà kể tiếp:
“Lúc đó em phát sốt rất cao, bác sĩ nói hai mắt em sẽ bị hư, không nhìn được nữa, ba em đi khắp nơi tìm bác sĩ, Trung y Tây y gì cũng thử qua hết, nhưng đáng tiếc là thị lực của em cứ càng ngày càng giảm đi. Cuối cùng, ba em dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà mua cho em một đơn thuốc rất đặc biệt, nói là chỉ cần uống vào em sẽ khỏi bệnh ngay. Nhưng cái thứ thuốc đó rất khó uống, vừa uống vào bụng là cảm thấy như có hàng ngàn mũi kim châm vào dạ dày, đau đớn kinh khủng. Nhưng sau đó thì mắt em thực sự nhìn thấy được. Ba em thở phào nhẹ nhõm, nhưng từ đó mắt em trở nên rất kỳ quái, em tự nhiên phát hiện ra rằng có những người em từng gặp qua trước đó, tuy em không biết chuyện của họ, nhưng sau đó trong đầu em cứ tự động hiện lên những hình ảnh về họ, mà hình ảnh cuối cùng lúc nào cũng là cái chết.”
Cô bé cắn cắn môi đè nén xúc động rồi tiếp:
“Mẹ không thích em nói đến chết chóc, nhưng mỗi lần bị kích động em lại nói ra, mẹ lại đánh em, ba lúc nào cũng xông vào cản lại. Nhưng ba thực ra cũng sợ, em cảm thấy vòng tay ba ôm em cũng run run… chính em cũng sợ… nhưng có một ngày em nhìn thấy một vụ tai nạn giao thông… cả người ba bị phủ trong vũng máu… Sau này em mới biết, thứ thuốc mà em đã uống vào, thực ra là… là… tro cốt của những đứa trẻ chưa đầy một tuổi! Em đã uống vào rất nhiều rất nhiều tro cốt của trẻ con… tất cả chúng tập trung hết vào mắt của em, ngày ngày nguyền rủa em…!”
Cô bé cúi đầu, từng giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay:
“Em vốn muốn ngăn ba lại, em nói cho ba mẹ biết, để họ đừng đi ra ngoài, em kéo tay ba lại, nói ba đừng đi, nhưng ba vẫn đi, ba nói tất cả đều do ba gây ra, ba phải đem mạng mình ra đổi lấy tương lai cho em. Em và mẹ ngăn ba không được… Cuối cùng mẹ em cũng phát điên, cả nhà em đã bị đôi mắt của em phá hoại hết.”
Giọng nói của cô bé càng lúc càng thấp, chúng tôi phải dỏng hai tai lên, chăm chú lắng nghe lắm thì mới nghe được cô bé nói gì. Cô bé gần như bị mộng du vậy, tôi có cảm giác đây chính là lý do cô bé có muốn nói ra cũng không dám nói, vì nói tới đây thì cô bé cứ như rơi vào một trạng thái như bị thôi miên, không thể khống chế nổi bản thân.
Tôi lo lắng nhìn Bạch Dực, nhưng anh ta chỉ nắm tay tôi lại, lắc lắc đầu ý nói đừng lên tiếng. Tôi thở cũng không dám thở mạnh, cô bé cúi thấp đầu làm chúng tôi trông không rõ mặt cô bé lúc này, Nhạc Lan bắt đầu lẩm nhẩm như bị quỷ nhập:
“Ngày hai mươi tám tháng hai… buổi chiều bốn giờ ba mươi sáu phút… em sẽ đi qua đầu phố, đúng lúc một chiếc xe tải chở thép chạy qua… lúc đó…”
Trong cổ họng Nhạc Lan chợt vang lên tiếng khùng khục khe khẽ, dường như có cái gì nghẹn lại ở hầu vậy, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi hột như tắm, giọng nói của cô bé tự nhiên thay đổi, biến thành một giọng đàn ông thô ráp, cái giọng đó gầm gừ tiếp lời:
“…Lúc đó Nhạc Lan băng qua đường dành cho người đi bộ, xe tải tránh gấp… nên dây buộc thép trên xe bung ra, cây thép xuyên thẳng qua người Nhạc Lan… làm vỡ nội tạng, chảy máu quá nhiều mà chết…”
Miệng tôi há hốc ra, mắt trừng to tới mức phát đau, sau một hồi, chợt nghe Nhạc Lan ho khù khụ. Cô bé ôm chặt cổ, tôi thấy các dây thần kinh xung quanh mắt cô bé đều vằn hết lên, cảm giác như vô số khối u chạy dài tới mắt, căng phập phồng như muốn lao hẳn ra ngoài qua đôi tròng mắt đen nhánh mở to. Cô bé dùng tay bưng chặt mắt, nức nở đau đớn.
Bạch Dực lập tức dốc hết ly nước đá lên cái khăn tay, dùng khăn bưng mắt cho Nhạc Lan. Vừa đụng tới đôi mắt cô bé, tay anh ta cũng run lên, quay lại nói với tôi:
“Đôi mắt của Nhạc Lan nóng lắm, các dây thần kinh xung quanh cũng run lên.”
Tôi lo lắng bồn chồn nhìn cô bé, dần dần hơi thở của Nhạc Lan cũng quay về bình thường, cô bé ngẩng lên nhìn chúng tôi, đôi mắt mờ đục như tro nguội nay vằn đầy tia máu, cảm giác đáng sợ vô cùng. Cô bé bình tĩnh nhìn chúng tôi hồi lâu, sau đó nói bằng giọng thản nhiên như ban đầu:
“Đó là tất cả những gì em nhìn thấy.”
Tôi cảm thấy cổ họng khô khốc lại, nuốt nước bọt cũng cảm thấy bị nghẹn, ngực như bị một khối đá đè nặng, bức bối khó thở, ngồi ngẩn ra đó không nói được câu nào, chỉ biết liếc sang nhìn phản ứng của Bạch Dực, thấy anh ta cũng ngẩn người ra. Hai chúng tôi kinh dị nhìn Nhạc Lan trân trối, nhưng cô bé cứ như chưa có chuyện gì xảy ra vậy, thản nhiên tiếp tục ăn bánh.
Chỉ có điều, đôi bàn tay cầm bánh cứ run lẩy bẩy. Tôi có thể cảm nhận được sự quật cường của cô bé con này, dùng hết toàn bộ sức lực mà ngăn chặn sự sợ hãi tột độ của mình. Có ai mà không sợ chết chứ?
Huống chi còn là biết trước, thì cái cảm giác chờ đợi trong dằn vặt và sợ hãi tột cùng đó làm sao có thể tả nổi? Chưa kể thời thơ ấu của cô bé đúng là một quyển tiểu thuyết kinh dị hạng nhất. Sự trầm lặng cuối cùng bị Bạch Dực quyết định phá vỡ, anh ta bình tĩnh hỏi:
“Vậy, gần đây em có cảm giác gì… lạ lùng không?”
Nhạc Lan vừa máy móc ăn vừa lắc đầu:
“Không có, chỉ có là…”
Vừa cảm thấy Nhạc Lan lại muốn giấu gì đó, tôi lập tức xen vào:
“Nhạc Lan, chuyện của em thực ra không phải là do bẩm sinh mà là do số tro cốt kia tạo thành, cho nên bất kỳ chuyện lạ lùng nào em cảm thấy cũng có thể là một đầu mối quan trọng giúp cứu mạng em. Huống chi từ giờ tới ngày 28 chẳng còn bao lâu nữa đâu!”
Nhạc Lan khổ sở cười mà đáp:
“Thực ra em có cảm giác là dường như có ai đó ở bên cạnh, buổi tối lúc đi ngủ cũng cảm thấy dường như trong phòng còn có một người nữa, nhưng không bao giờ trông thấy. Trước đây em sợ lắm, nhưng giờ thì quen rồi…”
Tôi lập tức nhìn sang Bạch Dực, quả nhiên thấy trong mắt anh ta cũng lóe sáng. Tôi vội vàng hỏi thêm:
“Vậy bây giờ em có cảm thấy người đó ở đây không?”
Tôi thực sự cảm thấy thần kinh mình đã được rèn luyện mạnh mẽ hơn rất nhiều rồi, nếu là trước đây thì nghe tới chỗ này dám tôi đã bỏ chạy mất dép, nhưng bây giờ thì chẳng sao nữa, ngay cả Bạch Dực nghe tôi hỏi cũng phải liếc sang tôi tán thưởng.
Cô bé lắc đầu:
“Không, em không thấy. Chỉ những khi nào chỉ có một mình, em mới cảm thấy có người mà thôi.”
Tôi còn muốn hỏi nữa, nhưng lại bị Bạch Dực ngăn lại. Tôi thở dài, tự biết bản thân đang kích động.
Kỳ thực tôi vẫn còn có chút nghi ngờ không biết chuyện này có thực hay không, dù sao cũng không phải đang đóng phim kinh dị Mỹ, làm gì có nhiều chuyện quái dị đến thế cho chúng tôi “vô tình” đụng phải thế này được, nhưng cảnh tượng lúc nãy quả thực quá sức đáng sợ.
Quá khứ nuốt sống tro cốt trẻ con, cùng với giọng nói thô tháp của một kẻ khác, chỉ cần nhớ lại là đủ để tôi nổi da gà rần rần rồi. Bạch Dực hỏi:
“Mọi chuyện em từng dự đoán đều trở thành hiện thực sao? Chẳng lẽ chưa từng có ai nghe thấy mà không tìm cách tránh đi sao?”
Nhạc Lan lắc đầu:
“Mỗi lần em nói ra không có ai chịu tin cả, mà có tin cũng không trốn thoát được.”
Bạch Dực trầm tư một lát, rồi gõ gõ ngón tay lên bàn nói:
“Nói cách khác là cho dù có nói cho đối phương biết, đối phương biết mình sắp chết thế nào, vậy mà cuối cùng vẫn không thoát được?”
Nhạc Lan gật đầu, bình thản nói với chúng tôi:
“Vâng, cho nên em muốn chết thật nhanh. Có thể đây là lần cuối cùng em nói chuyện với hai thầy.”
Nói xong, cô bé vơ hai cái bánh trên bàn nhét vào túi xách, gật đầu chào chúng tôi rồi cúi thấp đầu rời khỏi tiệm.
[1] “Vệ Tư Lý hệ liệt” là tác phẩm dài nhất và nổi tiếng nhất của Nghê Khuông. Là một tác phẩm khoa học viễn tưởng, nhân vật chính là Vệ Tư Lý, một người hào sảng, thích lo chuyện bao đồng.