-
Chương 31: Kẻ báo tử (Hạ)
Bạch Dực vẫn ngồi nguyên chỗ cũ dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn, lạnh lùng nói:
“Con bé này còn giấu chúng ta vài thứ.”
Tôi khẽ run lên, sợ hãi hỏi:
“Là cái gì?”
Bạch Dực không nhìn tôi, bàn tay mân mê gọng kính trên sống mũi, vừa như phân tích vừa như tự thuật mà nói:
“Nhạc Lan không phải mới sinh ra đã dự báo được cái chết, mà là từ sau khi uống phải một số lượng lớn tro cốt trẻ con mới biến thành như thế. Nhưng tôi chú ý nhất là câu mà nó nói: Nó nhìn thấy người chết nhiều hơn hẳn người sống. Tôi nghĩ… câu này, đúng ra phải hiểu là: Tất cả những ai đã từng tiếp xúc với Nhạc Lan đều lần lượt phải chết!”
Tôi giật bắn người, cả người lạnh buốt như vừa bị dầm trong một khối băng lớn, hấp tấp bưng ly cà phê lên uống một ngụm lớn, cố gắng trấn tĩnh lại tinh thần. Bạch Dực chỉ bình tĩnh tiếp lời:
“Tuy nói thế này thì không hay cho nó, nhưng cô bé này quả thực là một tai họa, sự sống của nó chỉ đơn giản là để đem đến cái chết cho người khác mà thôi. Mà tất cả những người kia, cho dù có biết cũng không sao tránh khỏi. Có thể nói là…”
Nói tới đây Bạch Dực đột nhiên im lặng, nhìn sâu vào mắt tôi, tôi bị anh ta nhìn đến nổi cả da gà, vội vàng giục:
“Có thể nói là cái gì?!”
Bạch Dực nhíu mày:
“Con bé thấy nhiều hơn, nhưng cố tình giữ lại một phần mà không nói cho chúng ta biết, cho nên có lẽ… chuyện đó có quan hệ tới… tôi, hoặc là cậu!”
Tôi cảm thấy có cái gì như vừa nổ tung trong đầu mình, một ý nghĩ kinh khủng chợt nhen lên, rồi không ngừng sinh sôi lớn lên trong óc, tôi cố rặn ra một nụ cười cứng ngắc:
“Không phải là… không phải là cái chết của…chúng ta đó chứ…?”
Bạch Dực không trả lời, nhưng sự yên lặng của anh ta còn khiến tôi sợ hơn, cuối cùng, Bạch Dực vỗ vỗ vai tôi thở dài:
“Sự sống chết của cô bé này không phải là thứ chúng ta có thể xen vào nổi đâu, cậu đừng suy nghĩ về nó nữa, nếu không sẽ tự ném mình vào vòng xoáy kinh khủng đó đấy, chính vì thế này cho nên tôi mới muốn cậu tách xa khỏi con bé đó ra.”
Tôi thở dài, chuyện này trước sau là do tôi tự rước vào thân, vả lại dù sao cũng chưa chắc là nhất định sẽ bị hại đến người mà, nếu lúc này vì sợ mà bỏ cuộc thì quả thực quá nhát gan. Nhưng Nhạc Lan thì chỉ còn có vài ngày nữa là đến đại nạn, nếu buông tay thì theo “tỉ lệ” dự đoán trước giờ của chính cô bé thì cô bé phải chết là cái chắc.
Sợ mà rút lui, vậy chẳng khác nào khoanh tay nhìn đứa bé đó chết trước mặt mình… Bạch Dực nhìn thấu tâm tư của tôi, nhẹ bật cười:
“Biết ngay là cậu không bỏ được mà, nhưng tôi nói trước là tôi chỉ thử thôi đó nhé, có thể thành công hay không còn không biết, dù sao tử khí bám trên người cô bé này quá nặng, thật giống như một dòng nước đen ngòm chảy liên tục… Còn đôi mắt của nó nữa, dường như tôi đã gặp qua ở đâu đó thì phải… Chỉ là không ngờ, bằng cách đó mà cũng rước phải cặp mắt La Sát…”
Mấy ngày sau đó, Nhạc Lan cố tình tránh mặt chúng tôi, tôi cũng chỉ biết lặng lẽ theo dõi cuộc sống của cô bé, phát hiện những khi ở trong lớp, cô bé cứ lôi ra một tờ giấy trắng nhìn chằm chằm vào đó, viết viết, rồi lại xé đi.
Tôi cũng không quản việc cô bé cứ tới tiết của tôi là cúp học nữa, vì với Nhạc Lan mà nói, lúc này học hành tuyệt đối không phải là quan tâm hàng đầu. Tôi đoán tờ giấy kia có lẽ là di chúc. Một đứa bé nhỏ xíu, tự mình viết di chúc cho mình, cái cảm giác đó kinh khủng tới mức nào?
Khi ấy đã không còn bao nhiêu thời gian, tôi nhận thấy sắc mặt của Nhạc Lan cứ càng ngày càng tái đi, không có giây nào khắc nào không khiến cho cô bé nhớ tới cái chết đang lù lù tiến tới, còn chúng tôi – những người duy nhất biết chuyện – cho dù rất muốn can thiệp nhưng lại chẳng biết phải làm thế nào. Chỉ biết một cách duy nhất là làm bộ lờ đi, không cố tình nhắc cho Nhạc Lan sự thực này nữa, có lẽ, đối với cô bé mà nói thì “quên đi” là giải pháp tốt nhất hiện nay.
Từng ngày từng ngày cứ lừ đừ trôi qua, cho tới ngày hôm nay – ngày 28 – tôi nhìn tờ lịch, lòng đau như bị ai cắt. Bạch Dực vỗ mạnh vào gáy tôi, đánh thức tôi từ trong những suy nghĩ rối rắm. Đang chấm bài vẽ cho học sinh, bị anh ta đánh, tôi giật mình đánh rơi cây bút đang cầm trong tay xuống đất đánh “cạch” một tiếng.
Tôi oán giận liếc anh ta một cái, nhặt cây bút lên, lại chìm vào trầm tư, Bạch Dực gõ mạnh lên bàn:
“An Tung đồng chí, biết chuyện mới hay là cậu lo lắng cho Nhạc Lan, chứ không biết thì… dám nghĩ là mùa xuân tới rồi cậu lại mộng xuân kia đấy!”
Tôi lúc này đã hoàn hồn trở lại, vừa nghe thế lập tức giật mình, chỉ sợ những đồng nghiệp khác nghe thấy, đành hạ giọng mà gầm gừ:
“Có anh mới mộng xuân ấy, mùa xuân tới rồi, chẳng biết trong đầu anh là mỹ nhân nào đây!”
Tôi vốn chỉ là nói cho có, ai ngờ anh ta hăng hái đáp lại:
“Phải phải, trong đầu tôi toàn là hình ảnh của cậu không đó nha!”
Tóc gáy tôi lập tức dựng hết cả lên, biết là nói giỡn, nhưng vẫn đỏ mặt, vờ như ho khan vài tiếng rồi cao giọng mắng anh ta:
“Bạch Dực đồng chí, anh ăn nói cẩn thận đấy! Còn nữa, có nghĩ tới cách nào cứu Nhạc Lan chưa! Còn chờ nữa thì hư xôi hư chè hết bây giờ!”
Anh ta uống một ngụm trà, quay về với vẻ nghiêm túc thường nhật, môi mím chặt lạnh lùng, suy nghĩ một lúc rồi mới nói:
“Có nghĩ tới một cách, nhưng vẫn không nắm chắc lắm… nhưng dù sao cũng phải thử xem.”
Tôi vừa nghe thế, lập tức vươn người tới dỏng tai lên:
“Cách gì??”
Bạch Dực lắc lắc ngón tay mỉm cười nhìn tôi:
“Không thể nói.”
Quả nhiên, hi vọng vào anh chàng này chẳng khác nào tự hành hạ mình, nếu không phải xung quanh còn có người thì tôi đã xông vào cho anh ta một trận rồi. Nhưng thực ra, nếu Bạch Dực nói đã có cách thì tôi cũng yên tâm hơn một nửa rồi.
Bạch Dực nhìn đồng hồ, chốt hạ:
“Tới giờ lên lớp của tôi rồi, đi trước đây, nhớ sau giờ tan học ở lại đây chờ nhé.”
Tôi gật đầu, không cần anh ta nói tôi cũng không dời đi đâu nửa bước. Tôi lo lắng nhìn lên đồng hồ, ngực bắt đầu thấp thỏm, lúc này cách giờ chết mà Nhạc Lan tiên đoán chỉ còn thời gian chưa đầy một tiết học, tôi căng thẳng thần kinh lắng nghe tiếng đồng hồ tích tắc từng khắc từng khắc một báo hiệu thời gian trôi qua, lúc này trong phòng giáo viên chỉ còn mình tôi và một giáo viên khác, ngoài hành lang truyền tới tiếng trẻ con đọc bài thật to.
Tất cả những đứa trẻ khác đều vô âu vô lo tận hưởng tuổi thơ của mình, chỉ có Nhạc Lan không giây phút nào không bị ám ảnh bởi cái chết sắp tới. Tôi nhớ lại bài văn đầu tiên của cô bé, sự tuyệt vọng như xuyên thấu qua từng con chữ mà trào ra ngoài.
Tôi bất lực buông bút, chăm chú nhìn đồng hồ. Tôi rất tin tưởng Bạch Dực nhất định có cách cứu cô bé, vì tuy cách ăn nói có hơi thẳng thừng tàn nhẫn, nhưng anh ta chính là người duy nhất mà tôi đặt trọn niềm tin trên đời này, chỉ cần anh ta hứa, nhất định sẽ thực hiện cho bằng được.
Vậy mà sao vẫn cứ thấp thỏm lo âu, hàm răng không kiềm được mà run lên đánh lách cách, cảm thấy như nhiệt độ xung quanh giảm đi mất mấy độ? Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài kia, thế giới vẫn bình thường, như thể mọi thứ vẫn quay theo quỹ đạo của nó.
Đang khi tôi còn ngơ ngẩn suy nghĩ, chợt ngoài hành lang vang lên tiếng la lối ầm ĩ, tôi lúc này không muốn nghe những âm thanh quá lớn nên vô thức bóp bóp trán cau mày, nhưng lại thấy Bạch Dực vẻ mặt giận dữ đùng đùng đi thẳng vào phòng, tôi còn chưa kịp kinh ngạc thì đã thấy theo sau anh ta là Nhạc Lan, vẻ mặt đầy oan ức.
Tôi lại càng thêm ngơ ngác, anh chàng này muốn diễn trò gì đây nhỉ? Tôi tiến tới, chợt nghe Bạch Dực nghiêm khắc nói:
“Không ngờ tuổi còn nhỏ thế này mà đã dám gian lận rồi!”
Tôi càng nghe càng ngạc nhiên, Nhạc Lan lúng túng đi vào, Bạch Dực nổi giận đùng đùng ngồi phịch xuống ghế, sau đó buông bài kiểm tra trong tay xuống, quay sang nói với giáo viên còn lại:
“Xin lỗi thầy Trình, thầy có thể thay tôi trông giúp lớp đang làm kiểm tra được không? Tôi ở lại xử lý trường hợp gian lận này!”
Thầy Trình tuy cực kỳ không tình nguyện, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Bạch Dực cũng sợ, nên nhanh chóng gật đầu ra khỏi phòng giáo viên. Vẻ mặt tức giận của Bạch Dực thực sự rất kinh khủng, rất đáng sợ, cả người dường như toát ra một thứ sức mạnh cuộn trào mà tàn bạo nào đó, tôi ở bên cạnh cũng im thin thít, không dám lên tiếng.
Bạch Dực quay sang Nhạc Lan nghiêm khắc nói:
“Em, ở lại đây làm lại bài thi cho tôi! Tôi sẽ trông chừng em cẩn thận, để xem em còn cách nào gian lận nữa không!”
Nhạc Lan cả người run bắn lên, dường như là vì tức giận, nhưng lại không dám lên tiếng chống đối, vẻ mặt oan khuất như thể oan Thị Kính[1] vậy. Cô bé cắn chặt môi nhìn Bạch Dực, sau đó thấp giọng hừ một tiếng, cuối cùng vẫn cầm bài làm ra một góc ngồi làm bài.
Bạch Dực chỉ lên đồng hồ nói:
“Chuông reo hết giờ thì nộp bài! Dám gian lận ngay trước mặt tôi, khinh tôi là không khí chắc!”
Anh ta tức giận tháo mắt kính xuống xoa xoa Thái Dương, tôi sửng sốt tới giờ này vẫn không biết phải nói gì, mãi mới gom hết bình tĩnh mà lặng lẽ hỏi nhỏ:
“Lão Bạch, anh đang diễn trò gì vậy? Tôi không hiểu…”
Bạch Dực vừa nghe thế lập tức hét lên:
“Dám gian lận bài kiểm tra ngay trước mặt tôi! Đương nhiên tôi phải xử lý nghiêm rồi, cho nó ra đây làm bài tiếp đã là nhân nhượng lắm rồi đấy!”
Tôi bị giọng hét của anh ta dọa sợ chết khiếp, cả người cũng run lên, Bạch Dực thấy tôi sợ, liền nhanh chóng nhẹ giọng nói:
“Nhạc Lan trong giờ kiểm tra của tôi dám mở tài liệu, bị tôi bắt được còn nhất quyết không nhận tội!”
Tôi ngạc nhiên nhìn Bạch Dực, vì tôi biết rõ tính cách của anh ta, phương châm của anh ta là dễ dàng, cho dù có học sinh gian lận, anh ta lúc nào cũng nhân nhượng cho học sinh đó một cơ hội, thậm chí có lần sau kỳ thi cuối học kỳ chính mắt tôi còn thấy anh ta lẳng lặng ở lại sau giờ thi giúp học sinh tiêu hủy chứng cứ nữa.
Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Bạch Dực lắc đầu, nên tôi cũng biết ý không hỏi tiếp nữa, chỉ biết cúi đầu tiếp tục chấm bài của mình, bầu không khí quay về với sự tĩnh lặng khó thở. Bạch Dực khoanh tay nhìn Nhạc Lan chằm chằm.
Tôi không biết vì sao Bạch Dực phải làm thế này, nhưng tin tưởng anh ta đã là thói quen của tôi rồi, nên lần này cũng vậy, tôi chỉ nhìn Bạch Dực ra ý hỏi, nhưng anh ta không thèm liếc tôi nửa con mắt, mặt mày vẫn cau có như còn giận dữ lắm.
“Chẳng lẽ thực sự là gian lận?”
Tôi thầm nghĩ. Tôi biết, tâm trạng Nhạc Lan lúc này cực kỳ hỗn loạn, cô bé biết thời hạn của mình càng lúc càng tới gần, cho nên cho dù chỉ còn có một tiết đi nữa thì cô bé vẫn muốn có mặt, vì sợ sau này vĩnh viễn không còn cơ hội đến lớp nữa.
Sắc mặt của cô bé tái nhợt kinh người, lúc này sự sống đối với cô bé có lẽ càng lúc càng xa tầm tay với, bản năng của cô bé là tin tưởng vào những gì mình tiên đoán, cho nên dự đoán lần này chính là lời dự đoán tàn khốc nhất đối với Nhạc Lan.
Thế nhưng đứa bé này vẫn kiên gan tới cùng, cho tới lúc này, cô bé vẫn cắn chặt răng chịu đựng, hoàn toàn không có chút hoảng loạn nào thể hiện ra bên ngoài, cũng là đối mặt với cái chết, vậy mà so với tôi là một người trưởng thành, cô bé thực sự còn kiên cường hơn rất nhiều.
Có người nào lại không tiếc mạng mình, Nhạc Lan cũng vậy, cũng muốn được một cơ hội để sống sót, cho dù chính cô bé đã phủ nhận cơ hội đó của mình. Đồng hồ điểm từng giây từng giây một, trán tôi cũng ướt đầm mồ hôi, hơi thở càng lúc càng gấp.
Vẻ mặt của Bạch Dực cũng từ từ căng thẳng hơn, trong căn phòng chỉ còn tiếng ngòi chữ chạy trên giấy loạt soạt, cùng với tiếng tích tắc của đồng hồ. Bàn tay cầm bút của tôi bắt đầu run lên, lúc tôi thả bút xuống, mới nhận ra trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Bạch Dực lo âu nhìn tôi một chút, nhưng vẫn giữ im lặng. Dần dần, Nhạc Lan cũng bắt đầu run lên, vì thời gian nộp bài đã gần đến. Khóe mắt cô bé đã bắt đầu ươn ướt, tinh thần của cô bé dường như đã tới cực hạn.
Mặc cho Nhạc Lan có kiên cường tới đâu đi nữa thì cảm giác chờ chết vẫn là một thứ cảm giác kinh khủng tới cực độ, ngay cả một người lớn còn có thể bị nó làm cho phát điên, đừng nói chi tới một đứa trẻ con. Tôi căng thẳng nhìn đồng hồ, từng giây trôi qua trong mắt tôi dường như đều tàn nhẫn tới tột cùng.
Khi cô bé run lẩy bẩy nâng bài kiểm tra lên nộp cho Bạch Dực, tôi thấy trên trán cô bé cũng toát đầy mồ hôi hột, cô bé nhắm nghiền mắt, cố trấn tĩnh lại, sau đó ra sức giữ cho giọng nói của mình đừng lạc đi mà nói:
“Thưa thầy, em làm xong rồi… em về được chưa ạ…?”
Ngay giây phút đó, chúng tôi chợt nghe từ phía ngoài cửa sổ vang lên tiếng động ầm ầm. Chúng tôi tất cả đều run lên, riêng tôi cảm thấy như giây phút đó, tim mình đã hẫng mấy nhịp. Tôi hốt hoảng bưng ngực chạy ra trước cửa sổ nhìn ra ngoài xem có chuyện gì, thì chỉ thấy ở góc đường một chiếc xe tải lật nghiêng chỏng chơ, vẫn còn nháy đèn, tài xế đang bị một đám người lôi ra ngoài.
Dường như bị thương, đang to tiếng chửi ầm lên. Trong khoảnh khắc, cả người tôi gần như trượt xuống. Nhạc Lan ngơ ngác nhìn chúng tôi, rồi lại quay sang nhìn ra cửa sổ, trên gương mặt tái nhợt đa phần là kinh ngạc, còn một phần nhỏ bé còn lại là nhẹ nhõm, nhẹ nhõm vì đã thoát được kiếp nạn, làm lại từ đầu!
Tôi vẫn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ run run đưa tay gạt mồ hôi lạnh trên trán, quay sang hỏi:
“Bạch Dực, chuyện gì vừa xảy ra vậy? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?!”
Bạch Dực thở phào một hơi dài nhẹ nhõm, rõ ràng trước đó anh ta cũng rất căng thẳng. Anh ta uống một ngụm trà rồi trả lời:
“Tôi đã chỉnh lại đồng hồ trong trường chạy chậm 10 phút. Chuông reo tan học cũng bị tôi cắt mất rồi, đừng có để lộ ra, bằng không tôi để cho trường trừ lương của cậu đấy!”
Đầu óc tôi chạy theo không kịp, vẻ mặt Nhạc Lan cũng ngơ ngác, nhưng dù sao cũng thoát chết, cả hai chúng tôi đều thư thái hẳn ra, rốt cuộc lời nguyền chết chóc của Nhạc Lan cũng đã bị phá vỡ! Tôi bủn rủn ngã người lên ghế, mồ hôi ra như tắm, cổ họng có hơi khô nên chỉ muốn uống nước.
Tôi bèn liếm liếm môi hỏi:
“Vậy sao anh không nói trước cho bọn tôi biết?”
Bạch Dực cầm bài kiểm tra của Nhạc Lan để lên bàn mà đáp:
“Vì không thể để Nhạc Lan biết được.”
Nhạc Lan ngơ ngác nhìn chúng tôi, còn tôi tuy cũng có hiểu chút chút nhưng vẫn còn nhiều chi tiết chưa hiểu hết, nên cả hai chúng tôi đều đồng lòng nhìn sang Bạch Dực ra ý hỏi, anh ta thở dài một tiếng rồi nhẹ nhàng giải thích:
“Theo cách miêu tả của Nhạc Lan thì mọi tiên đoán đều rất chi tiết, ngay cả thời gian chết cũng rõ ràng, vì thế vô hình chung đã khiến Nhạc Lan đóng đinh cái khái niệm ‘biết rõ lúc nào sẽ chết’ vào đầu rồi.”
Tôi gật đầu:
“Đúng, vì lần nào Nhạc Lan cũng nói ra nên người chết ai cũng biết thời gian chết của mình.”
Bạch Dực bóp bóp trán nói tiếp:
“Cho nên tôi liều một phen, để thời gian chạy sai. Nếu thời điểm mà Nhạc Lan chờ đợi ‘vẫn chưa đến’, nhưng trên thực tế là ‘đã trôi qua rồi’ thì có thể tránh khỏi cái chết hay không? Mà bản thân hoàn toàn không biết thời gian có sự sai lệch, cho nên có thể dựa vào đó mà tránh đi, người ta gọi là vô tình mà tránh khỏi.”
Tôi nhìn Bạch Dực hỏi lại:
“Chẳng lẽ màn kịch vừa rồi là để anh kéo dài thời gian sao? Để Nhạc Lan vẫn cứ chờ đợi thời gian tử vong ‘chưa tới’, trong khi trên thực tế thì nó đã ‘trôi qua mất rồi’?”
Bạch Dực gật đầu:
“Đúng vậy, nếu cho Nhạc Lan biết trước kế hoạch này thì trong lòng cô bé sẽ tự hiểu rằng đây chỉ là thời gian giả tạo; còn nếu giấu cô bé tới phút cuối thì tinh thần của cô bé vẫn sẽ giữ nguyên ở trạng thái ‘chờ chết’ mà không thay đổi gì. Chúng ta cần là cần điểm đó.”
Nhạc Lan lần đầu tiên kích động nở nụ cười, cô bé che miệng cười thoải mái, nước mắt tràn qua mi nhỏ xuống sàn, tôi nhìn gương mặt non nớt lần đầu tiên xuất hiện đủ mọi cảm xúc khác nhau, lần đầu tiên cô bé không kiềm chế nữa mà để mặc cho bản thân khóc to lên, còn tôi và Bạch Dực chỉ yên lặng nhìn cô bé kiên cường này khóc nức nở để xả hết mọi ức chế đau khổ bấy lâu trong lòng.
Dù sao cũng chỉ là tránh được một lần, cuộc sống sau này vẫn là một gánh nặng khủng khiếp đối với Nhạc Lan, cô bé vẫn là một người phải thường xuyên nhìn thấy trước cái chết. Bạch Dực nhìn Nhạc Lan khóc tới lả người, bèn đứng lên vỗ vai tôi, ý bảo tôi và anh phải dìu cô bé này ra cổng trường thôi.
Tôi gật đầu, giúp Nhạc Lan thu dọn sách vở, đưa cô bé ra khỏi phòng giáo viên. Lúc ra tới cổng, nét mặt Nhạc Lan đã quay lại vẻ lạnh nhạt như mọi ngày, nhưng trong đôi mắt sưng húp đỏ bừng kia đã bắt đầu mang theo những tia sáng mới.
Đi tới cổng, cô bé vẫy vẫy tay chào từ biệt chúng tôi, tôi nhìn theo cô bé an toàn qua khỏi ngã tư đường xa xa, cũng thở phào nhẹ nhõm, Bạch Dực cũng mím môi nhìn theo bóng dáng khuất dần của Nhạc Lan, sau cùng thở dài:
“Rồi, về nhà thôi, nhớ đấy, cấm không được hé ra chuyện tôi cắt dây chuông đấy, bằng không tôi đánh cậu thật thì đừng có trách!”
Tôi cười cười:
“Trời, anh hai, đang dọa tôi đó sao! Sức anh thì đè nổi ai mà làm tàng!”
Anh ta cũng cười:
“Đủ đối phó với cậu là được rồi! Không nói nhảm nữa, về thôi.”
Tôi gật đầu, quay lại nhìn theo bóng dáng nho nhỏ kia lần cuối rồi mới theo Bạch Dực về nhà. Sau chuyện này, mọi thứ lại quay về với quỹ đạo bình thường. Tôi yên tâm tiếp tục dạy môn mỹ thuật của tôi, Bạch Dực yên tâm tiếp tục chơi mèo vờn chuột với Phan hói, từ chối làm chủ nhiệm lớp.
Mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của anh ta, tự nhiên trong lòng có một cảm giác gì đó gần như là thỏa mãn. Nhạc Lan vẫn không thay đổi gì mấy, vẫn ít nói vẫn trầm lặng như cũ, chỉ một mình cô độc, trong mắt tràn ngập vẻ lạnh lùng.
Tôi nghĩ, có lẽ đây mới chính là Nhạc Lan thực sự, rất khép kín, rất kiên cường, kiên cường đến tội nghiệp. Ngày hôm nay phòng giáo viên vẫn vắng lặng như cũ, Bạch Dực và tôi chán nản lật báo, đọc đi đọc lại mấy mẩu tin cũ xì.
Tôi vẫn còn chút nghi ngờ đối với khả năng dự báo cái chết của Nhạc Lan, nhưng dù sao đại nạn lần trước cũng đã qua đi. Cô bé kia còn có cả một tương lai dài dằng dặc trước mặt để mà lo lắng. Tôi khẽ chạm lên mắt trái của mình, trong lòng lại bắt đầu băn khoăn về sự tồn tại của chính mình. Một kẻ từ khi sinh ra đã nhìn thấy nhiều điều quái dị như tôi, cũng từng có thời bị người xung quanh chế nhạo lánh xa.
Đó chính là nguyên nhân chính khiến tôi đặc biệt quan tâm tới Nhạc Lan như vậy.
Con người lúc nào cũng theo bản năng mà sợ hãi những thứ không giống mình; không biết trước tương lai, thực sự là một loại hạnh phúc.
Đột nhiên bàn tay lật báo của Bạch Dực run lên, anh ta quay phắt lại nhìn đồng hồ trên tường, vẻ mặt càng thêm kích động. Tôi ngạc nhiên nhìn, một người mặt lạnh muôn thuở như Bạch Dực mà cũng có lúc kích động như vậy? Tôi buông báo hỏi:
“Anh làm sao vậy?”
Sắc mặt Bạch Dực trắng bệch ra, trên trán đổ mồ hôi như mưa. Tôi lập tức cũng bất an theo, anh ta run run chỉ vào tờ báo ngày hôm nay, giọng nói cũng lạc cả đi:
“Chúng ta đều nhầm rồi! Kỳ thực hôm nay cũng là ngày 28! Ngày 28 Âm lịch! Chết tiệt! Năm nay là năm nhuận, có hai tháng trùng nhau, trời ạ!!!”
Nói xong lập tức đứng dậy lao ra ngoài, tôi lập cập cầm tờ báo lên nhìn lướt qua, vừa đúng bài giới thiệu về tháng nhuận năm nay. Lúc này mới thình lình vỡ lẽ, năm nay là năm nhuận 4 năm mới có một lần, thế nào cũng sẽ dư ra thêm một tháng, mà tháng nhuận năm nay… lại chính là tháng hai! Nói cách khác, ngày hôm nay rất có thể mới là ngày chết của Nhạc Lan! Tôi ném tờ báo đi, phóng theo sau Bạch Dực chạy về phía phòng học của lớp Tám 4.
Trái tim như đã muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng tôi vẫn cố tự trấn an mình:
“Không sao, không sao, chúng ta đã thấy cái xe tải đó lật rồi mà!!!”
Bạch Dực cắn răng, lo lắng nói:
“Nhưng mà trên cái xe đó… không có chở thép! Chúng ta quá mừng nên quên mất!”
Tôi nhất thời lạnh cứng cả sống lưng, cái cảm giác nặng nề mà khủng bố khi cái chết từ từ tới gần này lại làm cho tôi gần như không thể làm gì nổi. Trên đồng hồ đeo tay chỉ thời gian chỉ còn cách cái chết dự đoán đúng 6 phút ngắn ngủi, mà lúc này lại chính là giờ tan học!
Tôi chửi bậy một câu, cùng Bạch Dực chạy vào phòng học, chỉ để thấy vị trí của Nhạc Lan trống trơn, tôi tóm lấy một học sinh, gắt giọng hỏi:
“Nhạc Lan đâu! Cô bé đâu!”
Học sinh kia bị tôi dọa sợ run bắn lên, không nói được tiếng nào, nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi thoáng thấy cái bóng của Nhạc Lan đã sắp bước ra khỏi cổng trường, liền thô bạo đẩy học sinh kia ra mà chạy thẳng xuống dưới, cảm giác sợ hãi chưa từng có len lỏi trong từng đường gân thớ thịt, bao phủ cả cơ thể tôi chìm trong tuyệt vọng.
Tôi gần như không còn nghe thấy tiếng tim mình đang đập như nổi trống, chỉ phát cuồng mà phóng thẳng ra ngoài, va phải biết bao nhiêu người cũng mặc kệ, bị đẩy ngã thì bặm môi đứng dậy chạy tiếp, bị mắng thì bưng tai làm như không nghe.
Chỉ chăm chú cầu nguyện, cầu nguyện cho đứa bé đó đừng bước ra đường. Lúc tôi chạy tới cổng trường thì thấy Nhạc Lan dừng lại trước cửa tiệm thức ăn nhanh lần trước nhìn vào trong chốc lát, trong mắt đầy vẻ ước ao ngọt ngào.
Tôi muốn dùng hết sức mà hét lên, mà gào to lên, em đừng đi, đừng bước qua đường. Nhưng cuộc chạy nãy giờ đã rút hết sức lực của tôi, tôi không cất nổi giọng, mà Nhạc Lan đã quay đầu hướng ra đường.
Tôi ngã sấp mặt xuống đất, giây phút cuối cùng, dùng hết sức rướn người lên mà hét to:
“Nhạc Lan! Quay lại!!!”
Cô bé quay đầu nhìn lại, lần đầu tiên mỉm cười với tôi, nụ cười ngọt ngào của một đứa bé bình thường, ánh mắt không còn lạnh như tro mà tràn ngập sức sống mà một đứa bé nên có. Nhưng đột nhiên, bên viền mắt của cô bé chợt hiện ra rất nhiều cái bóng, hàng trăm gương mặt nhăn nhó vặn vẹo của trẻ con hắt bóng trong đôi mắt đen thẳm đó, như đang rít gào từ dưới đáy sâu địa ngục, tôi chết sững nhìn vào đôi mắt kinh khủng đó.
Cùng lúc ấy, một chiếc xe tải chở thép chạy vụt qua, thắng gấp trước mặt Nhạc Lan, hình ảnh cuối cùng còn in dấu trong võng mạc của tôi là một dòng máu đỏ tươi phun tung tóe, nhuộm đỏ cả đường nhìn, cùng với một tiếng hét thảm thiết của cô bé gái.
Tôi trợn tròn mắt, miệng há hốc, muốn hét lên, muốn gọi to, muốn gào thét cái gì, nhưng tôi không nghe thấy gì nữa, không còn bất kỳ âm thanh nào nữa. Trước mắt chỉ còn có máu, máu đỏ tươi, trong đầu chỉ còn có tiếng hét, tiếng hét thảm thiết.
Tôi quỳ rạp người trên đất, mắt nhòa đi. Hình ảnh cuối cùng là một cái bóng đen thui như quỷ mị nhanh như chớp lẩn ra khỏi vũng máu của cô bé, đó là ý thức cuối cùng trước khi tôi bị phủ chìm trong bóng tối. Khi tôi mở mắt ra, đã ở trong bệnh viện, trên tay đeo ống truyền dịch.
Tôi cố gắng mở to hai mắt, Bạch Dực đang ngồi yên bên cạnh nắm tay tôi, tôi chỉ có thể cảm thấy hơi ấm duy nhất là từ bàn tay anh ta truyền sang. Tôi giật giật ngón tay, Bạch Dực vội vàng ghé sát tới:
“Thế nào, đỡ hơn chưa?”
Đỡ hơn chưa… tôi tự nhiên muốn cười, sao có thể đỡ nổi đây, nhìn thấy một sinh mạng biến mất ngay trước mặt mình là một chuyện khổ sở tới mức nào chứ? Đỡ hơn chưa… nghe buồn cười thật đấy.
Tôi lặng lẽ nhìn Bạch Dực, vẫn muốn nghe thấy một tin tức mà chính mình cũng biết là tuyệt vọng, nhưng vẫn khàn khàn hỏi:
“Cô bé… còn sống không…?”
Ánh mắt Bạch Dực tối sầm lại, lòng tôi cũng lạnh đi. Tôi nuốt nước miếng, phát hiện cổ họng khô khốc đau gần chết, Bạch Dực cố sức nắm tay tôi càng chặt, không nói gì hết, chỉ nắm chặt tay tôi, rồi kéo tôi lại ôm chặt tôi vào lòng, tôi tự nhiên cảm thấy sợ lạnh, bởi vì lạnh tức là đã chết. Nhạc Lan, cô bé có sợ lạnh không nhỉ?
Lúc này đột nhiên cảm thấy sợ cái chết vô cùng, vì sinh mạng của con người quả thực chỉ là một món đồ chơi trong tay Tử thần, không có kẻ nào có thể chạy trốn lưỡi hái của cái chết. Tôi chỉ cần một hơi ấm ngay lúc này mà thôi, cho nên tôi ôm Bạch Dực thật chặt, vùi đầu vào lòng anh, tiếng tim đập của Bạch Dực cũng rất gấp, tôi biết anh lo lắng, cũng biết anh rất đau lòng, như tôi vậy.
Tôi thực sự muốn bật khóc, nhưng nước mắt không sao tuôn ra được. Chỉ ra sức níu chặt lấy Bạch Dực, chỉ sợ sự ấm áp duy nhất này cũng tan biến. Bạch Dực cúi đầu hôn lên tóc tôi thật sâu, nhẹ giọng nói:
“Đừng sợ, còn có tôi đây.”
Tôi nhắm nghiền hai mắt, đột nhiên nhớ lại cái bóng đen thoát ra khỏi người Nhạc Lan khi cô bé chết, cộng với những hình ảnh kinh khủng trong mắt Nhạc Lan vào phút cuối, bèn mở choàng mắt ngẩng đầu lên kể hết cho Bạch Dực nghe, Bạch Dực không nói gì, nhưng ánh mắt càng lúc càng lạnh đi, vòng tay ôm cũng càng lúc càng siết chặt.
Cuối cùng, chỉ nghe anh liên tục lẩm bẩm:
“Không có việc gì, không có việc gì đâu, còn có ta ở đây, còn có ta ở đây…”
Vài ngày sau đó, sinh hoạt của tôi và Bạch Dực vẫn không có gì thay đổi, Nhạc Lan chỉ là một học sinh chuyển trường, ngoại trừ chúng tôi không ai cảm thấy thương xót cho cô bé nhiều lắm, ngược lại còn có vẻ thoải mái hơn nhiều, như thể mối đe dọa thường trực bấy lâu nay đã biến mất.
Tôi đột nhiên cảm thấy bực tức vì thái độ đó, có một dạo tâm trạng rất xấu. Nhưng Bạch Dực vẫn kiên trì dỗ dành, còn làm rất nhiều món tôi thích ăn. Tôi đột nhiên thích ăn bánh táo của tiệm đồ ăn nhanh kia, phát hiện bánh ngọt của nó thực sự rất ngon, ngọt ngọt, rồi lại chua chua.
Hèn gì mà lần nào tới đây, Nhạc Lan cũng phải mang theo mấy cái về. Thực ra là cô bé muốn để dành cho mẹ mình, đứa bé thiện lương đó, cho đến chết vẫn rất nhớ tới bà mẹ luôn luôn hận mình. Sau nữa, mẹ của Nhạc Lan cũng được bệnh viện tới tiếp đi, nói là sẽ có dàn xếp thỏa đáng.
Mẹ Nhạc Lan lúc biết tin con gái mình chết rồi thì lúc khóc lúc cười, ngờ nghệch hát vài bài, rồi lại một mình lẩm bẩm gọi tên Nhạc Lan. Trong mắt bà tràn ngập tuyệt vọng của một người đã mất đi tất cả. Tôi không có cách giúp bà, mà bà ta cũng không cần tôi giúp, đã không còn ai trên đời này có thể đi vào lòng người đàn bà này nữa.
Bà ta chưa chết, nhưng linh hồn đã chết từ lâu rồi. Điều làm tôi lo lắng nhất là có người nhận lấy võng mạc của Nhạc Lan mang đi, nói là muốn hiến cho những bệnh nhân cần ánh sáng khác. Tin này làm tôi thấp thỏm suốt một thời gian dài, vì người nào có được đôi võng mạc đó có lẽ sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh sáng mà mình mong mỏi, ngược lại, chỉ có bóng tối vô hạn của chết chóc…
Nhưng khi tôi muốn hỏi tung tích của đôi võng mạc đó thì bệnh viện giấu rất kỹ, lý do là vì muốn bảo vệ đời tư cho người được hiến tặng. Tôi không dám nói cho bọn họ biết đó là một đôi mắt quỷ, một đôi mắt La Sát có thể nhìn thấy người chết.
Bọn họ cũng sẽ không tin đâu, thậm chí còn có thể tống tôi vào bệnh viện tâm thần cũng không chừng. Cho nên tôi chỉ biết ôm đầy sầu lo mà đi ra khỏi bệnh viện. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, con người chỉ cần một ngày còn sống là còn phải bôn ba với đời.
Tôi vẫn đúng giờ đến trường, đúng giờ tan tầm, các nữ sinh vẫn châu đầu vào nhau lén nhìn theo tôi và Bạch Dực. Tôi cũng bắt đầu quen với những ánh mắt tò mò của các cô bé. Chỉ là bắt đầu lo lắng cho đôi mắt mình.
Nó cũng là một tồn tại bất thường, trong trí nhớ của tôi, mắt trái lúc nhỏ còn xanh hơn lúc này rất nhiều, lúc đó cả nhà tôi cũng rối tung lên, ba mẹ tôi cũng suốt ngày âu sầu. Nhưng tôi may mắn hơn, vì người nhà của tôi vẫn dốc lòng bảo vệ tôi, chưa bao giờ nhắc đến chuyện đôi mắt khác người này, vì sợ tôi bị ám ảnh.
Sau khi trải qua chuyện của Nhạc Lan rồi, có đôi khi tôi lại vô thức sờ sờ lên mắt mình, trong lòng còn lo lắng sợ hãi hơn xưa nhiều. Nhưng có một lần, lúc tôi đang đứng trước gương ra sức dụi dụi mắt trái thì phía sau đã vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Bạch Dực:
“Đừng dụi nữa, dụi nữa đau mắt hột bây giờ. Yên tâm đi, chỉ cần có tôi ở đây, cậu sẽ không có nguy hiểm gì đâu, tôi sẽ không để cậu thành Nhạc Lan thứ hai đâu.”
Chẳng hiểu vì sao khi nghe những lời đó tự nhiên cảm thấy an toàn lạ, tôi cúi đầu bật cười, hít sâu một cái, rồi quay lại cố tình thở dài một tiếng đầy khoa trương:
“Vậy cảm ơn nha, người anh em, phải dựa vào anh rồi đó.”
Trong mắt Bạch Dực chợt lóe qua một tia sáng lạ lùng, anh cũng nhẹ nhàng mỉm cười:
“Vậy thì trả tiền bảo vệ cho tôi đi.”
Chúng tôi nhẹ nhàng mà đùa giỡn nhau, tuy trong lòng còn mang theo lo lắng chưa nguôi, nhưng còn sống là còn phải dũng cảm mà tiến tới. Nhạc Lan bé bỏng mà còn có thể kiên cường đến vậy, huống gì là chúng tôi!
Kẻ báo tử – Hoàn
[1] Nguyên tác là “như Đậu Nga vậy”, Lục Mịnh sửa lại thế này cho dễ hiểu hơn.
“Con bé này còn giấu chúng ta vài thứ.”
Tôi khẽ run lên, sợ hãi hỏi:
“Là cái gì?”
Bạch Dực không nhìn tôi, bàn tay mân mê gọng kính trên sống mũi, vừa như phân tích vừa như tự thuật mà nói:
“Nhạc Lan không phải mới sinh ra đã dự báo được cái chết, mà là từ sau khi uống phải một số lượng lớn tro cốt trẻ con mới biến thành như thế. Nhưng tôi chú ý nhất là câu mà nó nói: Nó nhìn thấy người chết nhiều hơn hẳn người sống. Tôi nghĩ… câu này, đúng ra phải hiểu là: Tất cả những ai đã từng tiếp xúc với Nhạc Lan đều lần lượt phải chết!”
Tôi giật bắn người, cả người lạnh buốt như vừa bị dầm trong một khối băng lớn, hấp tấp bưng ly cà phê lên uống một ngụm lớn, cố gắng trấn tĩnh lại tinh thần. Bạch Dực chỉ bình tĩnh tiếp lời:
“Tuy nói thế này thì không hay cho nó, nhưng cô bé này quả thực là một tai họa, sự sống của nó chỉ đơn giản là để đem đến cái chết cho người khác mà thôi. Mà tất cả những người kia, cho dù có biết cũng không sao tránh khỏi. Có thể nói là…”
Nói tới đây Bạch Dực đột nhiên im lặng, nhìn sâu vào mắt tôi, tôi bị anh ta nhìn đến nổi cả da gà, vội vàng giục:
“Có thể nói là cái gì?!”
Bạch Dực nhíu mày:
“Con bé thấy nhiều hơn, nhưng cố tình giữ lại một phần mà không nói cho chúng ta biết, cho nên có lẽ… chuyện đó có quan hệ tới… tôi, hoặc là cậu!”
Tôi cảm thấy có cái gì như vừa nổ tung trong đầu mình, một ý nghĩ kinh khủng chợt nhen lên, rồi không ngừng sinh sôi lớn lên trong óc, tôi cố rặn ra một nụ cười cứng ngắc:
“Không phải là… không phải là cái chết của…chúng ta đó chứ…?”
Bạch Dực không trả lời, nhưng sự yên lặng của anh ta còn khiến tôi sợ hơn, cuối cùng, Bạch Dực vỗ vỗ vai tôi thở dài:
“Sự sống chết của cô bé này không phải là thứ chúng ta có thể xen vào nổi đâu, cậu đừng suy nghĩ về nó nữa, nếu không sẽ tự ném mình vào vòng xoáy kinh khủng đó đấy, chính vì thế này cho nên tôi mới muốn cậu tách xa khỏi con bé đó ra.”
Tôi thở dài, chuyện này trước sau là do tôi tự rước vào thân, vả lại dù sao cũng chưa chắc là nhất định sẽ bị hại đến người mà, nếu lúc này vì sợ mà bỏ cuộc thì quả thực quá nhát gan. Nhưng Nhạc Lan thì chỉ còn có vài ngày nữa là đến đại nạn, nếu buông tay thì theo “tỉ lệ” dự đoán trước giờ của chính cô bé thì cô bé phải chết là cái chắc.
Sợ mà rút lui, vậy chẳng khác nào khoanh tay nhìn đứa bé đó chết trước mặt mình… Bạch Dực nhìn thấu tâm tư của tôi, nhẹ bật cười:
“Biết ngay là cậu không bỏ được mà, nhưng tôi nói trước là tôi chỉ thử thôi đó nhé, có thể thành công hay không còn không biết, dù sao tử khí bám trên người cô bé này quá nặng, thật giống như một dòng nước đen ngòm chảy liên tục… Còn đôi mắt của nó nữa, dường như tôi đã gặp qua ở đâu đó thì phải… Chỉ là không ngờ, bằng cách đó mà cũng rước phải cặp mắt La Sát…”
Mấy ngày sau đó, Nhạc Lan cố tình tránh mặt chúng tôi, tôi cũng chỉ biết lặng lẽ theo dõi cuộc sống của cô bé, phát hiện những khi ở trong lớp, cô bé cứ lôi ra một tờ giấy trắng nhìn chằm chằm vào đó, viết viết, rồi lại xé đi.
Tôi cũng không quản việc cô bé cứ tới tiết của tôi là cúp học nữa, vì với Nhạc Lan mà nói, lúc này học hành tuyệt đối không phải là quan tâm hàng đầu. Tôi đoán tờ giấy kia có lẽ là di chúc. Một đứa bé nhỏ xíu, tự mình viết di chúc cho mình, cái cảm giác đó kinh khủng tới mức nào?
Khi ấy đã không còn bao nhiêu thời gian, tôi nhận thấy sắc mặt của Nhạc Lan cứ càng ngày càng tái đi, không có giây nào khắc nào không khiến cho cô bé nhớ tới cái chết đang lù lù tiến tới, còn chúng tôi – những người duy nhất biết chuyện – cho dù rất muốn can thiệp nhưng lại chẳng biết phải làm thế nào. Chỉ biết một cách duy nhất là làm bộ lờ đi, không cố tình nhắc cho Nhạc Lan sự thực này nữa, có lẽ, đối với cô bé mà nói thì “quên đi” là giải pháp tốt nhất hiện nay.
Từng ngày từng ngày cứ lừ đừ trôi qua, cho tới ngày hôm nay – ngày 28 – tôi nhìn tờ lịch, lòng đau như bị ai cắt. Bạch Dực vỗ mạnh vào gáy tôi, đánh thức tôi từ trong những suy nghĩ rối rắm. Đang chấm bài vẽ cho học sinh, bị anh ta đánh, tôi giật mình đánh rơi cây bút đang cầm trong tay xuống đất đánh “cạch” một tiếng.
Tôi oán giận liếc anh ta một cái, nhặt cây bút lên, lại chìm vào trầm tư, Bạch Dực gõ mạnh lên bàn:
“An Tung đồng chí, biết chuyện mới hay là cậu lo lắng cho Nhạc Lan, chứ không biết thì… dám nghĩ là mùa xuân tới rồi cậu lại mộng xuân kia đấy!”
Tôi lúc này đã hoàn hồn trở lại, vừa nghe thế lập tức giật mình, chỉ sợ những đồng nghiệp khác nghe thấy, đành hạ giọng mà gầm gừ:
“Có anh mới mộng xuân ấy, mùa xuân tới rồi, chẳng biết trong đầu anh là mỹ nhân nào đây!”
Tôi vốn chỉ là nói cho có, ai ngờ anh ta hăng hái đáp lại:
“Phải phải, trong đầu tôi toàn là hình ảnh của cậu không đó nha!”
Tóc gáy tôi lập tức dựng hết cả lên, biết là nói giỡn, nhưng vẫn đỏ mặt, vờ như ho khan vài tiếng rồi cao giọng mắng anh ta:
“Bạch Dực đồng chí, anh ăn nói cẩn thận đấy! Còn nữa, có nghĩ tới cách nào cứu Nhạc Lan chưa! Còn chờ nữa thì hư xôi hư chè hết bây giờ!”
Anh ta uống một ngụm trà, quay về với vẻ nghiêm túc thường nhật, môi mím chặt lạnh lùng, suy nghĩ một lúc rồi mới nói:
“Có nghĩ tới một cách, nhưng vẫn không nắm chắc lắm… nhưng dù sao cũng phải thử xem.”
Tôi vừa nghe thế, lập tức vươn người tới dỏng tai lên:
“Cách gì??”
Bạch Dực lắc lắc ngón tay mỉm cười nhìn tôi:
“Không thể nói.”
Quả nhiên, hi vọng vào anh chàng này chẳng khác nào tự hành hạ mình, nếu không phải xung quanh còn có người thì tôi đã xông vào cho anh ta một trận rồi. Nhưng thực ra, nếu Bạch Dực nói đã có cách thì tôi cũng yên tâm hơn một nửa rồi.
Bạch Dực nhìn đồng hồ, chốt hạ:
“Tới giờ lên lớp của tôi rồi, đi trước đây, nhớ sau giờ tan học ở lại đây chờ nhé.”
Tôi gật đầu, không cần anh ta nói tôi cũng không dời đi đâu nửa bước. Tôi lo lắng nhìn lên đồng hồ, ngực bắt đầu thấp thỏm, lúc này cách giờ chết mà Nhạc Lan tiên đoán chỉ còn thời gian chưa đầy một tiết học, tôi căng thẳng thần kinh lắng nghe tiếng đồng hồ tích tắc từng khắc từng khắc một báo hiệu thời gian trôi qua, lúc này trong phòng giáo viên chỉ còn mình tôi và một giáo viên khác, ngoài hành lang truyền tới tiếng trẻ con đọc bài thật to.
Tất cả những đứa trẻ khác đều vô âu vô lo tận hưởng tuổi thơ của mình, chỉ có Nhạc Lan không giây phút nào không bị ám ảnh bởi cái chết sắp tới. Tôi nhớ lại bài văn đầu tiên của cô bé, sự tuyệt vọng như xuyên thấu qua từng con chữ mà trào ra ngoài.
Tôi bất lực buông bút, chăm chú nhìn đồng hồ. Tôi rất tin tưởng Bạch Dực nhất định có cách cứu cô bé, vì tuy cách ăn nói có hơi thẳng thừng tàn nhẫn, nhưng anh ta chính là người duy nhất mà tôi đặt trọn niềm tin trên đời này, chỉ cần anh ta hứa, nhất định sẽ thực hiện cho bằng được.
Vậy mà sao vẫn cứ thấp thỏm lo âu, hàm răng không kiềm được mà run lên đánh lách cách, cảm thấy như nhiệt độ xung quanh giảm đi mất mấy độ? Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài kia, thế giới vẫn bình thường, như thể mọi thứ vẫn quay theo quỹ đạo của nó.
Đang khi tôi còn ngơ ngẩn suy nghĩ, chợt ngoài hành lang vang lên tiếng la lối ầm ĩ, tôi lúc này không muốn nghe những âm thanh quá lớn nên vô thức bóp bóp trán cau mày, nhưng lại thấy Bạch Dực vẻ mặt giận dữ đùng đùng đi thẳng vào phòng, tôi còn chưa kịp kinh ngạc thì đã thấy theo sau anh ta là Nhạc Lan, vẻ mặt đầy oan ức.
Tôi lại càng thêm ngơ ngác, anh chàng này muốn diễn trò gì đây nhỉ? Tôi tiến tới, chợt nghe Bạch Dực nghiêm khắc nói:
“Không ngờ tuổi còn nhỏ thế này mà đã dám gian lận rồi!”
Tôi càng nghe càng ngạc nhiên, Nhạc Lan lúng túng đi vào, Bạch Dực nổi giận đùng đùng ngồi phịch xuống ghế, sau đó buông bài kiểm tra trong tay xuống, quay sang nói với giáo viên còn lại:
“Xin lỗi thầy Trình, thầy có thể thay tôi trông giúp lớp đang làm kiểm tra được không? Tôi ở lại xử lý trường hợp gian lận này!”
Thầy Trình tuy cực kỳ không tình nguyện, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Bạch Dực cũng sợ, nên nhanh chóng gật đầu ra khỏi phòng giáo viên. Vẻ mặt tức giận của Bạch Dực thực sự rất kinh khủng, rất đáng sợ, cả người dường như toát ra một thứ sức mạnh cuộn trào mà tàn bạo nào đó, tôi ở bên cạnh cũng im thin thít, không dám lên tiếng.
Bạch Dực quay sang Nhạc Lan nghiêm khắc nói:
“Em, ở lại đây làm lại bài thi cho tôi! Tôi sẽ trông chừng em cẩn thận, để xem em còn cách nào gian lận nữa không!”
Nhạc Lan cả người run bắn lên, dường như là vì tức giận, nhưng lại không dám lên tiếng chống đối, vẻ mặt oan khuất như thể oan Thị Kính[1] vậy. Cô bé cắn chặt môi nhìn Bạch Dực, sau đó thấp giọng hừ một tiếng, cuối cùng vẫn cầm bài làm ra một góc ngồi làm bài.
Bạch Dực chỉ lên đồng hồ nói:
“Chuông reo hết giờ thì nộp bài! Dám gian lận ngay trước mặt tôi, khinh tôi là không khí chắc!”
Anh ta tức giận tháo mắt kính xuống xoa xoa Thái Dương, tôi sửng sốt tới giờ này vẫn không biết phải nói gì, mãi mới gom hết bình tĩnh mà lặng lẽ hỏi nhỏ:
“Lão Bạch, anh đang diễn trò gì vậy? Tôi không hiểu…”
Bạch Dực vừa nghe thế lập tức hét lên:
“Dám gian lận bài kiểm tra ngay trước mặt tôi! Đương nhiên tôi phải xử lý nghiêm rồi, cho nó ra đây làm bài tiếp đã là nhân nhượng lắm rồi đấy!”
Tôi bị giọng hét của anh ta dọa sợ chết khiếp, cả người cũng run lên, Bạch Dực thấy tôi sợ, liền nhanh chóng nhẹ giọng nói:
“Nhạc Lan trong giờ kiểm tra của tôi dám mở tài liệu, bị tôi bắt được còn nhất quyết không nhận tội!”
Tôi ngạc nhiên nhìn Bạch Dực, vì tôi biết rõ tính cách của anh ta, phương châm của anh ta là dễ dàng, cho dù có học sinh gian lận, anh ta lúc nào cũng nhân nhượng cho học sinh đó một cơ hội, thậm chí có lần sau kỳ thi cuối học kỳ chính mắt tôi còn thấy anh ta lẳng lặng ở lại sau giờ thi giúp học sinh tiêu hủy chứng cứ nữa.
Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Bạch Dực lắc đầu, nên tôi cũng biết ý không hỏi tiếp nữa, chỉ biết cúi đầu tiếp tục chấm bài của mình, bầu không khí quay về với sự tĩnh lặng khó thở. Bạch Dực khoanh tay nhìn Nhạc Lan chằm chằm.
Tôi không biết vì sao Bạch Dực phải làm thế này, nhưng tin tưởng anh ta đã là thói quen của tôi rồi, nên lần này cũng vậy, tôi chỉ nhìn Bạch Dực ra ý hỏi, nhưng anh ta không thèm liếc tôi nửa con mắt, mặt mày vẫn cau có như còn giận dữ lắm.
“Chẳng lẽ thực sự là gian lận?”
Tôi thầm nghĩ. Tôi biết, tâm trạng Nhạc Lan lúc này cực kỳ hỗn loạn, cô bé biết thời hạn của mình càng lúc càng tới gần, cho nên cho dù chỉ còn có một tiết đi nữa thì cô bé vẫn muốn có mặt, vì sợ sau này vĩnh viễn không còn cơ hội đến lớp nữa.
Sắc mặt của cô bé tái nhợt kinh người, lúc này sự sống đối với cô bé có lẽ càng lúc càng xa tầm tay với, bản năng của cô bé là tin tưởng vào những gì mình tiên đoán, cho nên dự đoán lần này chính là lời dự đoán tàn khốc nhất đối với Nhạc Lan.
Thế nhưng đứa bé này vẫn kiên gan tới cùng, cho tới lúc này, cô bé vẫn cắn chặt răng chịu đựng, hoàn toàn không có chút hoảng loạn nào thể hiện ra bên ngoài, cũng là đối mặt với cái chết, vậy mà so với tôi là một người trưởng thành, cô bé thực sự còn kiên cường hơn rất nhiều.
Có người nào lại không tiếc mạng mình, Nhạc Lan cũng vậy, cũng muốn được một cơ hội để sống sót, cho dù chính cô bé đã phủ nhận cơ hội đó của mình. Đồng hồ điểm từng giây từng giây một, trán tôi cũng ướt đầm mồ hôi, hơi thở càng lúc càng gấp.
Vẻ mặt của Bạch Dực cũng từ từ căng thẳng hơn, trong căn phòng chỉ còn tiếng ngòi chữ chạy trên giấy loạt soạt, cùng với tiếng tích tắc của đồng hồ. Bàn tay cầm bút của tôi bắt đầu run lên, lúc tôi thả bút xuống, mới nhận ra trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Bạch Dực lo âu nhìn tôi một chút, nhưng vẫn giữ im lặng. Dần dần, Nhạc Lan cũng bắt đầu run lên, vì thời gian nộp bài đã gần đến. Khóe mắt cô bé đã bắt đầu ươn ướt, tinh thần của cô bé dường như đã tới cực hạn.
Mặc cho Nhạc Lan có kiên cường tới đâu đi nữa thì cảm giác chờ chết vẫn là một thứ cảm giác kinh khủng tới cực độ, ngay cả một người lớn còn có thể bị nó làm cho phát điên, đừng nói chi tới một đứa trẻ con. Tôi căng thẳng nhìn đồng hồ, từng giây trôi qua trong mắt tôi dường như đều tàn nhẫn tới tột cùng.
Khi cô bé run lẩy bẩy nâng bài kiểm tra lên nộp cho Bạch Dực, tôi thấy trên trán cô bé cũng toát đầy mồ hôi hột, cô bé nhắm nghiền mắt, cố trấn tĩnh lại, sau đó ra sức giữ cho giọng nói của mình đừng lạc đi mà nói:
“Thưa thầy, em làm xong rồi… em về được chưa ạ…?”
Ngay giây phút đó, chúng tôi chợt nghe từ phía ngoài cửa sổ vang lên tiếng động ầm ầm. Chúng tôi tất cả đều run lên, riêng tôi cảm thấy như giây phút đó, tim mình đã hẫng mấy nhịp. Tôi hốt hoảng bưng ngực chạy ra trước cửa sổ nhìn ra ngoài xem có chuyện gì, thì chỉ thấy ở góc đường một chiếc xe tải lật nghiêng chỏng chơ, vẫn còn nháy đèn, tài xế đang bị một đám người lôi ra ngoài.
Dường như bị thương, đang to tiếng chửi ầm lên. Trong khoảnh khắc, cả người tôi gần như trượt xuống. Nhạc Lan ngơ ngác nhìn chúng tôi, rồi lại quay sang nhìn ra cửa sổ, trên gương mặt tái nhợt đa phần là kinh ngạc, còn một phần nhỏ bé còn lại là nhẹ nhõm, nhẹ nhõm vì đã thoát được kiếp nạn, làm lại từ đầu!
Tôi vẫn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ run run đưa tay gạt mồ hôi lạnh trên trán, quay sang hỏi:
“Bạch Dực, chuyện gì vừa xảy ra vậy? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?!”
Bạch Dực thở phào một hơi dài nhẹ nhõm, rõ ràng trước đó anh ta cũng rất căng thẳng. Anh ta uống một ngụm trà rồi trả lời:
“Tôi đã chỉnh lại đồng hồ trong trường chạy chậm 10 phút. Chuông reo tan học cũng bị tôi cắt mất rồi, đừng có để lộ ra, bằng không tôi để cho trường trừ lương của cậu đấy!”
Đầu óc tôi chạy theo không kịp, vẻ mặt Nhạc Lan cũng ngơ ngác, nhưng dù sao cũng thoát chết, cả hai chúng tôi đều thư thái hẳn ra, rốt cuộc lời nguyền chết chóc của Nhạc Lan cũng đã bị phá vỡ! Tôi bủn rủn ngã người lên ghế, mồ hôi ra như tắm, cổ họng có hơi khô nên chỉ muốn uống nước.
Tôi bèn liếm liếm môi hỏi:
“Vậy sao anh không nói trước cho bọn tôi biết?”
Bạch Dực cầm bài kiểm tra của Nhạc Lan để lên bàn mà đáp:
“Vì không thể để Nhạc Lan biết được.”
Nhạc Lan ngơ ngác nhìn chúng tôi, còn tôi tuy cũng có hiểu chút chút nhưng vẫn còn nhiều chi tiết chưa hiểu hết, nên cả hai chúng tôi đều đồng lòng nhìn sang Bạch Dực ra ý hỏi, anh ta thở dài một tiếng rồi nhẹ nhàng giải thích:
“Theo cách miêu tả của Nhạc Lan thì mọi tiên đoán đều rất chi tiết, ngay cả thời gian chết cũng rõ ràng, vì thế vô hình chung đã khiến Nhạc Lan đóng đinh cái khái niệm ‘biết rõ lúc nào sẽ chết’ vào đầu rồi.”
Tôi gật đầu:
“Đúng, vì lần nào Nhạc Lan cũng nói ra nên người chết ai cũng biết thời gian chết của mình.”
Bạch Dực bóp bóp trán nói tiếp:
“Cho nên tôi liều một phen, để thời gian chạy sai. Nếu thời điểm mà Nhạc Lan chờ đợi ‘vẫn chưa đến’, nhưng trên thực tế là ‘đã trôi qua rồi’ thì có thể tránh khỏi cái chết hay không? Mà bản thân hoàn toàn không biết thời gian có sự sai lệch, cho nên có thể dựa vào đó mà tránh đi, người ta gọi là vô tình mà tránh khỏi.”
Tôi nhìn Bạch Dực hỏi lại:
“Chẳng lẽ màn kịch vừa rồi là để anh kéo dài thời gian sao? Để Nhạc Lan vẫn cứ chờ đợi thời gian tử vong ‘chưa tới’, trong khi trên thực tế thì nó đã ‘trôi qua mất rồi’?”
Bạch Dực gật đầu:
“Đúng vậy, nếu cho Nhạc Lan biết trước kế hoạch này thì trong lòng cô bé sẽ tự hiểu rằng đây chỉ là thời gian giả tạo; còn nếu giấu cô bé tới phút cuối thì tinh thần của cô bé vẫn sẽ giữ nguyên ở trạng thái ‘chờ chết’ mà không thay đổi gì. Chúng ta cần là cần điểm đó.”
Nhạc Lan lần đầu tiên kích động nở nụ cười, cô bé che miệng cười thoải mái, nước mắt tràn qua mi nhỏ xuống sàn, tôi nhìn gương mặt non nớt lần đầu tiên xuất hiện đủ mọi cảm xúc khác nhau, lần đầu tiên cô bé không kiềm chế nữa mà để mặc cho bản thân khóc to lên, còn tôi và Bạch Dực chỉ yên lặng nhìn cô bé kiên cường này khóc nức nở để xả hết mọi ức chế đau khổ bấy lâu trong lòng.
Dù sao cũng chỉ là tránh được một lần, cuộc sống sau này vẫn là một gánh nặng khủng khiếp đối với Nhạc Lan, cô bé vẫn là một người phải thường xuyên nhìn thấy trước cái chết. Bạch Dực nhìn Nhạc Lan khóc tới lả người, bèn đứng lên vỗ vai tôi, ý bảo tôi và anh phải dìu cô bé này ra cổng trường thôi.
Tôi gật đầu, giúp Nhạc Lan thu dọn sách vở, đưa cô bé ra khỏi phòng giáo viên. Lúc ra tới cổng, nét mặt Nhạc Lan đã quay lại vẻ lạnh nhạt như mọi ngày, nhưng trong đôi mắt sưng húp đỏ bừng kia đã bắt đầu mang theo những tia sáng mới.
Đi tới cổng, cô bé vẫy vẫy tay chào từ biệt chúng tôi, tôi nhìn theo cô bé an toàn qua khỏi ngã tư đường xa xa, cũng thở phào nhẹ nhõm, Bạch Dực cũng mím môi nhìn theo bóng dáng khuất dần của Nhạc Lan, sau cùng thở dài:
“Rồi, về nhà thôi, nhớ đấy, cấm không được hé ra chuyện tôi cắt dây chuông đấy, bằng không tôi đánh cậu thật thì đừng có trách!”
Tôi cười cười:
“Trời, anh hai, đang dọa tôi đó sao! Sức anh thì đè nổi ai mà làm tàng!”
Anh ta cũng cười:
“Đủ đối phó với cậu là được rồi! Không nói nhảm nữa, về thôi.”
Tôi gật đầu, quay lại nhìn theo bóng dáng nho nhỏ kia lần cuối rồi mới theo Bạch Dực về nhà. Sau chuyện này, mọi thứ lại quay về với quỹ đạo bình thường. Tôi yên tâm tiếp tục dạy môn mỹ thuật của tôi, Bạch Dực yên tâm tiếp tục chơi mèo vờn chuột với Phan hói, từ chối làm chủ nhiệm lớp.
Mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của anh ta, tự nhiên trong lòng có một cảm giác gì đó gần như là thỏa mãn. Nhạc Lan vẫn không thay đổi gì mấy, vẫn ít nói vẫn trầm lặng như cũ, chỉ một mình cô độc, trong mắt tràn ngập vẻ lạnh lùng.
Tôi nghĩ, có lẽ đây mới chính là Nhạc Lan thực sự, rất khép kín, rất kiên cường, kiên cường đến tội nghiệp. Ngày hôm nay phòng giáo viên vẫn vắng lặng như cũ, Bạch Dực và tôi chán nản lật báo, đọc đi đọc lại mấy mẩu tin cũ xì.
Tôi vẫn còn chút nghi ngờ đối với khả năng dự báo cái chết của Nhạc Lan, nhưng dù sao đại nạn lần trước cũng đã qua đi. Cô bé kia còn có cả một tương lai dài dằng dặc trước mặt để mà lo lắng. Tôi khẽ chạm lên mắt trái của mình, trong lòng lại bắt đầu băn khoăn về sự tồn tại của chính mình. Một kẻ từ khi sinh ra đã nhìn thấy nhiều điều quái dị như tôi, cũng từng có thời bị người xung quanh chế nhạo lánh xa.
Đó chính là nguyên nhân chính khiến tôi đặc biệt quan tâm tới Nhạc Lan như vậy.
Con người lúc nào cũng theo bản năng mà sợ hãi những thứ không giống mình; không biết trước tương lai, thực sự là một loại hạnh phúc.
Đột nhiên bàn tay lật báo của Bạch Dực run lên, anh ta quay phắt lại nhìn đồng hồ trên tường, vẻ mặt càng thêm kích động. Tôi ngạc nhiên nhìn, một người mặt lạnh muôn thuở như Bạch Dực mà cũng có lúc kích động như vậy? Tôi buông báo hỏi:
“Anh làm sao vậy?”
Sắc mặt Bạch Dực trắng bệch ra, trên trán đổ mồ hôi như mưa. Tôi lập tức cũng bất an theo, anh ta run run chỉ vào tờ báo ngày hôm nay, giọng nói cũng lạc cả đi:
“Chúng ta đều nhầm rồi! Kỳ thực hôm nay cũng là ngày 28! Ngày 28 Âm lịch! Chết tiệt! Năm nay là năm nhuận, có hai tháng trùng nhau, trời ạ!!!”
Nói xong lập tức đứng dậy lao ra ngoài, tôi lập cập cầm tờ báo lên nhìn lướt qua, vừa đúng bài giới thiệu về tháng nhuận năm nay. Lúc này mới thình lình vỡ lẽ, năm nay là năm nhuận 4 năm mới có một lần, thế nào cũng sẽ dư ra thêm một tháng, mà tháng nhuận năm nay… lại chính là tháng hai! Nói cách khác, ngày hôm nay rất có thể mới là ngày chết của Nhạc Lan! Tôi ném tờ báo đi, phóng theo sau Bạch Dực chạy về phía phòng học của lớp Tám 4.
Trái tim như đã muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng tôi vẫn cố tự trấn an mình:
“Không sao, không sao, chúng ta đã thấy cái xe tải đó lật rồi mà!!!”
Bạch Dực cắn răng, lo lắng nói:
“Nhưng mà trên cái xe đó… không có chở thép! Chúng ta quá mừng nên quên mất!”
Tôi nhất thời lạnh cứng cả sống lưng, cái cảm giác nặng nề mà khủng bố khi cái chết từ từ tới gần này lại làm cho tôi gần như không thể làm gì nổi. Trên đồng hồ đeo tay chỉ thời gian chỉ còn cách cái chết dự đoán đúng 6 phút ngắn ngủi, mà lúc này lại chính là giờ tan học!
Tôi chửi bậy một câu, cùng Bạch Dực chạy vào phòng học, chỉ để thấy vị trí của Nhạc Lan trống trơn, tôi tóm lấy một học sinh, gắt giọng hỏi:
“Nhạc Lan đâu! Cô bé đâu!”
Học sinh kia bị tôi dọa sợ run bắn lên, không nói được tiếng nào, nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi thoáng thấy cái bóng của Nhạc Lan đã sắp bước ra khỏi cổng trường, liền thô bạo đẩy học sinh kia ra mà chạy thẳng xuống dưới, cảm giác sợ hãi chưa từng có len lỏi trong từng đường gân thớ thịt, bao phủ cả cơ thể tôi chìm trong tuyệt vọng.
Tôi gần như không còn nghe thấy tiếng tim mình đang đập như nổi trống, chỉ phát cuồng mà phóng thẳng ra ngoài, va phải biết bao nhiêu người cũng mặc kệ, bị đẩy ngã thì bặm môi đứng dậy chạy tiếp, bị mắng thì bưng tai làm như không nghe.
Chỉ chăm chú cầu nguyện, cầu nguyện cho đứa bé đó đừng bước ra đường. Lúc tôi chạy tới cổng trường thì thấy Nhạc Lan dừng lại trước cửa tiệm thức ăn nhanh lần trước nhìn vào trong chốc lát, trong mắt đầy vẻ ước ao ngọt ngào.
Tôi muốn dùng hết sức mà hét lên, mà gào to lên, em đừng đi, đừng bước qua đường. Nhưng cuộc chạy nãy giờ đã rút hết sức lực của tôi, tôi không cất nổi giọng, mà Nhạc Lan đã quay đầu hướng ra đường.
Tôi ngã sấp mặt xuống đất, giây phút cuối cùng, dùng hết sức rướn người lên mà hét to:
“Nhạc Lan! Quay lại!!!”
Cô bé quay đầu nhìn lại, lần đầu tiên mỉm cười với tôi, nụ cười ngọt ngào của một đứa bé bình thường, ánh mắt không còn lạnh như tro mà tràn ngập sức sống mà một đứa bé nên có. Nhưng đột nhiên, bên viền mắt của cô bé chợt hiện ra rất nhiều cái bóng, hàng trăm gương mặt nhăn nhó vặn vẹo của trẻ con hắt bóng trong đôi mắt đen thẳm đó, như đang rít gào từ dưới đáy sâu địa ngục, tôi chết sững nhìn vào đôi mắt kinh khủng đó.
Cùng lúc ấy, một chiếc xe tải chở thép chạy vụt qua, thắng gấp trước mặt Nhạc Lan, hình ảnh cuối cùng còn in dấu trong võng mạc của tôi là một dòng máu đỏ tươi phun tung tóe, nhuộm đỏ cả đường nhìn, cùng với một tiếng hét thảm thiết của cô bé gái.
Tôi trợn tròn mắt, miệng há hốc, muốn hét lên, muốn gọi to, muốn gào thét cái gì, nhưng tôi không nghe thấy gì nữa, không còn bất kỳ âm thanh nào nữa. Trước mắt chỉ còn có máu, máu đỏ tươi, trong đầu chỉ còn có tiếng hét, tiếng hét thảm thiết.
Tôi quỳ rạp người trên đất, mắt nhòa đi. Hình ảnh cuối cùng là một cái bóng đen thui như quỷ mị nhanh như chớp lẩn ra khỏi vũng máu của cô bé, đó là ý thức cuối cùng trước khi tôi bị phủ chìm trong bóng tối. Khi tôi mở mắt ra, đã ở trong bệnh viện, trên tay đeo ống truyền dịch.
Tôi cố gắng mở to hai mắt, Bạch Dực đang ngồi yên bên cạnh nắm tay tôi, tôi chỉ có thể cảm thấy hơi ấm duy nhất là từ bàn tay anh ta truyền sang. Tôi giật giật ngón tay, Bạch Dực vội vàng ghé sát tới:
“Thế nào, đỡ hơn chưa?”
Đỡ hơn chưa… tôi tự nhiên muốn cười, sao có thể đỡ nổi đây, nhìn thấy một sinh mạng biến mất ngay trước mặt mình là một chuyện khổ sở tới mức nào chứ? Đỡ hơn chưa… nghe buồn cười thật đấy.
Tôi lặng lẽ nhìn Bạch Dực, vẫn muốn nghe thấy một tin tức mà chính mình cũng biết là tuyệt vọng, nhưng vẫn khàn khàn hỏi:
“Cô bé… còn sống không…?”
Ánh mắt Bạch Dực tối sầm lại, lòng tôi cũng lạnh đi. Tôi nuốt nước miếng, phát hiện cổ họng khô khốc đau gần chết, Bạch Dực cố sức nắm tay tôi càng chặt, không nói gì hết, chỉ nắm chặt tay tôi, rồi kéo tôi lại ôm chặt tôi vào lòng, tôi tự nhiên cảm thấy sợ lạnh, bởi vì lạnh tức là đã chết. Nhạc Lan, cô bé có sợ lạnh không nhỉ?
Lúc này đột nhiên cảm thấy sợ cái chết vô cùng, vì sinh mạng của con người quả thực chỉ là một món đồ chơi trong tay Tử thần, không có kẻ nào có thể chạy trốn lưỡi hái của cái chết. Tôi chỉ cần một hơi ấm ngay lúc này mà thôi, cho nên tôi ôm Bạch Dực thật chặt, vùi đầu vào lòng anh, tiếng tim đập của Bạch Dực cũng rất gấp, tôi biết anh lo lắng, cũng biết anh rất đau lòng, như tôi vậy.
Tôi thực sự muốn bật khóc, nhưng nước mắt không sao tuôn ra được. Chỉ ra sức níu chặt lấy Bạch Dực, chỉ sợ sự ấm áp duy nhất này cũng tan biến. Bạch Dực cúi đầu hôn lên tóc tôi thật sâu, nhẹ giọng nói:
“Đừng sợ, còn có tôi đây.”
Tôi nhắm nghiền hai mắt, đột nhiên nhớ lại cái bóng đen thoát ra khỏi người Nhạc Lan khi cô bé chết, cộng với những hình ảnh kinh khủng trong mắt Nhạc Lan vào phút cuối, bèn mở choàng mắt ngẩng đầu lên kể hết cho Bạch Dực nghe, Bạch Dực không nói gì, nhưng ánh mắt càng lúc càng lạnh đi, vòng tay ôm cũng càng lúc càng siết chặt.
Cuối cùng, chỉ nghe anh liên tục lẩm bẩm:
“Không có việc gì, không có việc gì đâu, còn có ta ở đây, còn có ta ở đây…”
Vài ngày sau đó, sinh hoạt của tôi và Bạch Dực vẫn không có gì thay đổi, Nhạc Lan chỉ là một học sinh chuyển trường, ngoại trừ chúng tôi không ai cảm thấy thương xót cho cô bé nhiều lắm, ngược lại còn có vẻ thoải mái hơn nhiều, như thể mối đe dọa thường trực bấy lâu nay đã biến mất.
Tôi đột nhiên cảm thấy bực tức vì thái độ đó, có một dạo tâm trạng rất xấu. Nhưng Bạch Dực vẫn kiên trì dỗ dành, còn làm rất nhiều món tôi thích ăn. Tôi đột nhiên thích ăn bánh táo của tiệm đồ ăn nhanh kia, phát hiện bánh ngọt của nó thực sự rất ngon, ngọt ngọt, rồi lại chua chua.
Hèn gì mà lần nào tới đây, Nhạc Lan cũng phải mang theo mấy cái về. Thực ra là cô bé muốn để dành cho mẹ mình, đứa bé thiện lương đó, cho đến chết vẫn rất nhớ tới bà mẹ luôn luôn hận mình. Sau nữa, mẹ của Nhạc Lan cũng được bệnh viện tới tiếp đi, nói là sẽ có dàn xếp thỏa đáng.
Mẹ Nhạc Lan lúc biết tin con gái mình chết rồi thì lúc khóc lúc cười, ngờ nghệch hát vài bài, rồi lại một mình lẩm bẩm gọi tên Nhạc Lan. Trong mắt bà tràn ngập tuyệt vọng của một người đã mất đi tất cả. Tôi không có cách giúp bà, mà bà ta cũng không cần tôi giúp, đã không còn ai trên đời này có thể đi vào lòng người đàn bà này nữa.
Bà ta chưa chết, nhưng linh hồn đã chết từ lâu rồi. Điều làm tôi lo lắng nhất là có người nhận lấy võng mạc của Nhạc Lan mang đi, nói là muốn hiến cho những bệnh nhân cần ánh sáng khác. Tin này làm tôi thấp thỏm suốt một thời gian dài, vì người nào có được đôi võng mạc đó có lẽ sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh sáng mà mình mong mỏi, ngược lại, chỉ có bóng tối vô hạn của chết chóc…
Nhưng khi tôi muốn hỏi tung tích của đôi võng mạc đó thì bệnh viện giấu rất kỹ, lý do là vì muốn bảo vệ đời tư cho người được hiến tặng. Tôi không dám nói cho bọn họ biết đó là một đôi mắt quỷ, một đôi mắt La Sát có thể nhìn thấy người chết.
Bọn họ cũng sẽ không tin đâu, thậm chí còn có thể tống tôi vào bệnh viện tâm thần cũng không chừng. Cho nên tôi chỉ biết ôm đầy sầu lo mà đi ra khỏi bệnh viện. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, con người chỉ cần một ngày còn sống là còn phải bôn ba với đời.
Tôi vẫn đúng giờ đến trường, đúng giờ tan tầm, các nữ sinh vẫn châu đầu vào nhau lén nhìn theo tôi và Bạch Dực. Tôi cũng bắt đầu quen với những ánh mắt tò mò của các cô bé. Chỉ là bắt đầu lo lắng cho đôi mắt mình.
Nó cũng là một tồn tại bất thường, trong trí nhớ của tôi, mắt trái lúc nhỏ còn xanh hơn lúc này rất nhiều, lúc đó cả nhà tôi cũng rối tung lên, ba mẹ tôi cũng suốt ngày âu sầu. Nhưng tôi may mắn hơn, vì người nhà của tôi vẫn dốc lòng bảo vệ tôi, chưa bao giờ nhắc đến chuyện đôi mắt khác người này, vì sợ tôi bị ám ảnh.
Sau khi trải qua chuyện của Nhạc Lan rồi, có đôi khi tôi lại vô thức sờ sờ lên mắt mình, trong lòng còn lo lắng sợ hãi hơn xưa nhiều. Nhưng có một lần, lúc tôi đang đứng trước gương ra sức dụi dụi mắt trái thì phía sau đã vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Bạch Dực:
“Đừng dụi nữa, dụi nữa đau mắt hột bây giờ. Yên tâm đi, chỉ cần có tôi ở đây, cậu sẽ không có nguy hiểm gì đâu, tôi sẽ không để cậu thành Nhạc Lan thứ hai đâu.”
Chẳng hiểu vì sao khi nghe những lời đó tự nhiên cảm thấy an toàn lạ, tôi cúi đầu bật cười, hít sâu một cái, rồi quay lại cố tình thở dài một tiếng đầy khoa trương:
“Vậy cảm ơn nha, người anh em, phải dựa vào anh rồi đó.”
Trong mắt Bạch Dực chợt lóe qua một tia sáng lạ lùng, anh cũng nhẹ nhàng mỉm cười:
“Vậy thì trả tiền bảo vệ cho tôi đi.”
Chúng tôi nhẹ nhàng mà đùa giỡn nhau, tuy trong lòng còn mang theo lo lắng chưa nguôi, nhưng còn sống là còn phải dũng cảm mà tiến tới. Nhạc Lan bé bỏng mà còn có thể kiên cường đến vậy, huống gì là chúng tôi!
Kẻ báo tử – Hoàn
[1] Nguyên tác là “như Đậu Nga vậy”, Lục Mịnh sửa lại thế này cho dễ hiểu hơn.
Bình luận facebook