Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6: Vốn là hôn lễ của cô
Tô Du Du vào hội trường khách sạn, liền thấy bên trong đầy người, đều là thân thích của Tô gia.
Trong phòng bố trí tiệc cưới khiêm tốn lại tinh xảo.
Tất cả các lẵng hoa đều là tự cô cùng nhà thiết kế thảo luận thiết kế, từng món ăn trên bàn cũng do cô quyết định, mỗi gói kẹo cưới trước mặt khách cũng do cô tự mình chọn bao bì.
Hết thảy tất cả đều do cô tỉ mỉ an bài, cùng kết hôn với Lục Viễn Tiêu.
Nhưng hết lần này đến lần khác, cô dâu lại không phải là cô!
"Ôi, đây không phải là Du Du sao, hôn lễ của Liên Nhi, cô ta tới làm gì?"
"Còn có thể làm gì! Nhất định là đố kị Liên Nhi gả cho người chồng tốt như vậy, đến phá hư thôi!"
" Quả nhiên là người hung ác độc địa! Một đứa con nuôi mà lại vong ân phụ nghĩa như vậy!"
Tô Du Du xuất hiện, rất nhanh gây chú ý với tất cả thân thích Tô gia ở đây, mọi người nghị luận ầm ĩ, ánh mắt đầy khinh thường.
Tô Du Du thật giống như không nghe thấy những âm thanh xung quanh, chỉ nhìn về phía sân khấu trong buổi tiệc.
Trên sân khấu, Lục Viễn Tiêu cùng Tô Liên Nhi đứng cạnh nhau, giống như một đôi bích nhân, Tô Liên Nhi mặc váy cưới màu trắng nổi bật, mỹ lệ như đóa hoa bách hợp, nhưng Tô Du Du biết, ngay cả váy cưới đều do tự cô chọn lựa.
Cô giống như mất hồn, từng bước đi về phía bọn họ, nhưng mà mới đi được mấy bước, đột nhiên có một bóng người xông đến, kéo mạnh cô lại.
Cô ngẩng đầu, đã nhìn thấy khuôn mặt tức giận đùng đùng của cha nuôi Tô Hải Sơn.
"Tô Du Du, mày đến đây làm gì? Nhanh đi về!"
"Quay về?" Ý thức cô có chút quay về, hai tay xiết chặt: "Ba, cái này không phải là hôn lễ của con sao? Tại sao muốn con trở về?"
Cô có thể nhịn việc Tô Liên Nhi cùng Lục Viễn Tiêu ở cạnh nhau nhưng cô không thể chịu đựng được, hôn lễ ngọt ngào cô chuẩn bị lại cho bọn họ!
"Mày!" Tô Hải Sơn tức giận đến không nói ra lời, nhưng lúc này, Tô Liên Nhi cùng Lục Viễn Tiêu cũng nhìn thấy Tô Du Du xuất hiện.
Đáy mắt Lục Viễn Tiêu lộ rõ vẻ chán ghét, mà Tô Liên Nhi lại là vẻ mặt hoang mang, một giây sau, cô xách váy chạy xuống đài.
"Chị." Cô ta nắm lấy tay Tô Du Du, đáy mắt đầy hoang mang: "Chị đừng hiểu lầm! Là bởi vì chị cả đêm không về, ba mẹ cùng em nghĩ là chị không muốn gả cho Viễn Tiêu nên mới để em thay thế. Hiện tại chị đã về rồi, cô dâu đương nhiên là chị."
Nói xong, Tô Liên Nhi còn thực sự lấy vòng hoa trên đầu xuống, còn có nhẫn trên tay, đưa cho Tô Du Du, nhưng mà tay cô ta lại run không ngừng, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Dáng vẻ đáng yêu của cô ta càng làm cho Tô Du Du giống như một người phụ nữ ác độc!"
Tô Du Du tức giận đến mức run cả người: "Tô Liên Nhi cô không cần đóng kịch nữa! Cô có phải sợ tôi nói cho mọi người, ngày hôm qua cô đã cùng hôn phu của tôi..."
Bốp!
Lời của Tô Du Du còn chưa nói hết, Tô Hải Sơn liền tát cô một bạt tai, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, trong nháy mắt đã hằn lên dấu bàn tay ửng đỏ.
"Mày là cái đồ bất hiếu!" Tô Hải Sơn hét ầm lên: "Có phải không hủy đi hạnh phúc của Liên Nhi, trong lòng mày không thoải mái!"
"Ba!" Tô Liên Nhi kéo cánh tay Tô Hải Sơn, vừa lắc đầu vừa rơi lệ: "Đừng đánh chị ấy, chị ấy là cô nhi, đã rất đáng thương, chúng ta đừng đối với chị ấy như vậy!"
Cô nói xong liền nhìn về phía Tô Du Du.
"Chị, chị mau xin lỗi ba, nếu chị lại đổi ý gả cho Viễn Tiêu rồi, tất cả mọi người đều thông cảm cho chị, chị chỉ cần..."
Tô Liên Nhi chưa nói hết, ánh mắt đột nhiên rơi xuống nơi cổ của Tô Du Du có vết xanh vết tím như ẩn hiện, nhất thời không nói nên lời, thét lên một tiếng kinh hãi.
"Chị, trên người chị sao có nhiều vết hôn như vậy... Lẽ nào chị tối qua..."
Ngay sau đó, cô ta bất giác như mình nói sai, lật đật che miệng lại.
Trong phòng bố trí tiệc cưới khiêm tốn lại tinh xảo.
Tất cả các lẵng hoa đều là tự cô cùng nhà thiết kế thảo luận thiết kế, từng món ăn trên bàn cũng do cô quyết định, mỗi gói kẹo cưới trước mặt khách cũng do cô tự mình chọn bao bì.
Hết thảy tất cả đều do cô tỉ mỉ an bài, cùng kết hôn với Lục Viễn Tiêu.
Nhưng hết lần này đến lần khác, cô dâu lại không phải là cô!
"Ôi, đây không phải là Du Du sao, hôn lễ của Liên Nhi, cô ta tới làm gì?"
"Còn có thể làm gì! Nhất định là đố kị Liên Nhi gả cho người chồng tốt như vậy, đến phá hư thôi!"
" Quả nhiên là người hung ác độc địa! Một đứa con nuôi mà lại vong ân phụ nghĩa như vậy!"
Tô Du Du xuất hiện, rất nhanh gây chú ý với tất cả thân thích Tô gia ở đây, mọi người nghị luận ầm ĩ, ánh mắt đầy khinh thường.
Tô Du Du thật giống như không nghe thấy những âm thanh xung quanh, chỉ nhìn về phía sân khấu trong buổi tiệc.
Trên sân khấu, Lục Viễn Tiêu cùng Tô Liên Nhi đứng cạnh nhau, giống như một đôi bích nhân, Tô Liên Nhi mặc váy cưới màu trắng nổi bật, mỹ lệ như đóa hoa bách hợp, nhưng Tô Du Du biết, ngay cả váy cưới đều do tự cô chọn lựa.
Cô giống như mất hồn, từng bước đi về phía bọn họ, nhưng mà mới đi được mấy bước, đột nhiên có một bóng người xông đến, kéo mạnh cô lại.
Cô ngẩng đầu, đã nhìn thấy khuôn mặt tức giận đùng đùng của cha nuôi Tô Hải Sơn.
"Tô Du Du, mày đến đây làm gì? Nhanh đi về!"
"Quay về?" Ý thức cô có chút quay về, hai tay xiết chặt: "Ba, cái này không phải là hôn lễ của con sao? Tại sao muốn con trở về?"
Cô có thể nhịn việc Tô Liên Nhi cùng Lục Viễn Tiêu ở cạnh nhau nhưng cô không thể chịu đựng được, hôn lễ ngọt ngào cô chuẩn bị lại cho bọn họ!
"Mày!" Tô Hải Sơn tức giận đến không nói ra lời, nhưng lúc này, Tô Liên Nhi cùng Lục Viễn Tiêu cũng nhìn thấy Tô Du Du xuất hiện.
Đáy mắt Lục Viễn Tiêu lộ rõ vẻ chán ghét, mà Tô Liên Nhi lại là vẻ mặt hoang mang, một giây sau, cô xách váy chạy xuống đài.
"Chị." Cô ta nắm lấy tay Tô Du Du, đáy mắt đầy hoang mang: "Chị đừng hiểu lầm! Là bởi vì chị cả đêm không về, ba mẹ cùng em nghĩ là chị không muốn gả cho Viễn Tiêu nên mới để em thay thế. Hiện tại chị đã về rồi, cô dâu đương nhiên là chị."
Nói xong, Tô Liên Nhi còn thực sự lấy vòng hoa trên đầu xuống, còn có nhẫn trên tay, đưa cho Tô Du Du, nhưng mà tay cô ta lại run không ngừng, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Dáng vẻ đáng yêu của cô ta càng làm cho Tô Du Du giống như một người phụ nữ ác độc!"
Tô Du Du tức giận đến mức run cả người: "Tô Liên Nhi cô không cần đóng kịch nữa! Cô có phải sợ tôi nói cho mọi người, ngày hôm qua cô đã cùng hôn phu của tôi..."
Bốp!
Lời của Tô Du Du còn chưa nói hết, Tô Hải Sơn liền tát cô một bạt tai, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, trong nháy mắt đã hằn lên dấu bàn tay ửng đỏ.
"Mày là cái đồ bất hiếu!" Tô Hải Sơn hét ầm lên: "Có phải không hủy đi hạnh phúc của Liên Nhi, trong lòng mày không thoải mái!"
"Ba!" Tô Liên Nhi kéo cánh tay Tô Hải Sơn, vừa lắc đầu vừa rơi lệ: "Đừng đánh chị ấy, chị ấy là cô nhi, đã rất đáng thương, chúng ta đừng đối với chị ấy như vậy!"
Cô nói xong liền nhìn về phía Tô Du Du.
"Chị, chị mau xin lỗi ba, nếu chị lại đổi ý gả cho Viễn Tiêu rồi, tất cả mọi người đều thông cảm cho chị, chị chỉ cần..."
Tô Liên Nhi chưa nói hết, ánh mắt đột nhiên rơi xuống nơi cổ của Tô Du Du có vết xanh vết tím như ẩn hiện, nhất thời không nói nên lời, thét lên một tiếng kinh hãi.
"Chị, trên người chị sao có nhiều vết hôn như vậy... Lẽ nào chị tối qua..."
Ngay sau đó, cô ta bất giác như mình nói sai, lật đật che miệng lại.
Bình luận facebook