Xung quanh nổi lên tiếng bàn tán, Du Thanh Yên nhanh chóng lên tiếng: “Quận chúa, ngươi ăn nói linh tinh gì vậy, rõ ràng là ngươi đẩy đường tỷ, hơn nữa ta nghe nói ngươi am hiểu nhất là dùng độc, nhất định là ngươi ra tay với đường tỷ.”
Du Thanh Yên càng nói càng đắc ý.
“Chính xác, là ngươi ra tay với đường tỷ, âm thầm hạ dược, lại đẩy nàng, ngươi làm vậy là vì che dấu chuyện hạ dược.”
Du đại tiểu thư dứt lờ Ninh tiểu gia lên tiếng trước tiên: “Tiện nhân, dám vu oan cho Vân tỷ tỷ.”
“Ngươi dám bắt nạt tiểu nương tử nhà at, bổn đại gia chăm sóc ngươi.”
“Ta cũng đến chăm sóc ngươi.”
Ninh tiểu gia cùng Tiễn Tam đi về phía trước, Du Thanh Yên khó coi lui về phía sau hét ầm lên: “Hoàng thượng, cứu mạng.”
Vân Nhiễm nhanh chóng kiềm chế hai người này: “Trở lại.”
Ninh tiểu gia cùng Tiễn Tam an phận lui về, Vân Nhiễm lạnh lùng liếc bọn họ, hai người nhận ra ý tứ cảnh cáo, lập tức nở nụ cười tỏ vẻ ta rất ngoan, ta không phạm lỗi.
Vân Nhiễm thu hồi tầm mắt nhìn Du Thanh Yên lên tiếng: “Du đại tiểu thư, ngươi nói ta hạ dược, gần đây ta không đi vấn an Du phi nương nương, cho nên không có cơ hội, Nguyệt Quế cùng Đông mai có thể làm chứng, mặt khác loại dược này phải hạ trong nước trà. Ta không có cơ hội tiếp xúc với Du phi, cho nên ngươi không nên dùng cách này để hãm hại ta, hơn nữa chỉ cần Du phi vừa tỉnh lại hỏi nàng sẽ biết, nàng từng uống trà của ai.”
Vân Nhiễm vừa nói xong, ngự y ở nhanh chóng bẩm báo: “Hoàng thượng, nương nương tỉnh lại.”
Du phi mở to mắt nhìn Du Thanh Yên, không chớp mắt, không rơi lệ. Nàng đã nghe thấy những lời Vân Nhiễm nói, hóa ra là đường muội hạ dược nàng. Rất ít người biết chuyện nàng mang thai, bởi vì năm đó hoàng hậu khó sinh là do người hãm hại, mục đích không để nàng ta sinh hoàng tử. Bây giờ nàng lại có thai, nàng dấu không để bất kì ai biết, bao gồm cả hoàng thượng, chỉ cần nàng sinh con trai, con nàng sẽ thành thái tử, không ngờ cuối cùng vẫn không có đứa nhỏ. Nàng lừa tất cả mọi người, nhưng không dấu đường muội thường xuyên vào cung, không ngờ nàng lại ra tay.
Du phi rơi lệ, sắc mặt hoàng thượng Tiêu Kiền khó coi trầm giọng hỏi Du phi.
“Du phi, trước đó nàng uống trà với ai, bị kẻ nào hãm hại?”
Du Thanh Yên toát mồ hôi, nếu đường tỷ nói là nàng, khẳng định nàng chết không có chỗ chôn. Dù là con dâu của phủ Cung thân vương cũng không có ngoại lệ, tuy rằng vương gia quyền thế ngập trời, nhưng ông còn chưa lên ngôi hoàng đế vẫn còn kiêng kị thân phận của mình. Cho nên nếu đường tỷ nói ra, Cung thân vương sẽ không bảo vệ nàng, ông là người vô tình vô nghĩa.
Tuy Du Hải Đông hận Du Thanh Yến, nhưng nàng ta cũng là người họ Du, nếu mình nói là Thanh Yên làm, phủ hộ quốc tướng quân nhất định sẽ đối phó với người nhà nàng. Bây giờ đứa nhỏ đã mất, nàng nói ra thì có tác dụng gì. Du Hải Đông nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống, bất lực nói: “Bẩm hoàng thượng, thiếp thân không có uống trà mới ai, có thể là do thần thiếp ăn phải đồ gì đó không tốt, cho nên mới sinh non.”
Du Thanh Yên mềm nhũn người, không còn sức lực đi hại Vân Nhiễm.
Tiêu Kiền liếc mắt nhìn Du phi, trầm giọng nói: “Người đâu, đỡ Du phi nương nương về cung tĩnh dưỡng.”
“Ân, hoàng thượng,” Hai cung nữ đáp lời nhanh chóng đỡ Du phi. Ngự y cũng đi theo rời khỏi hoàng cung. Tiêu Kiền ra lệnh mọi người cung nhau rời đi đến nơi tổ chức cung yến.
Ánh mắt Vân Nhiễm thản nhiên, nụ cười trong sáng, nàng muốn muốn mượn tay Du phi diệt trừ Du Thanh Yên. Thật không ngờ nàng ta lại có thể nhịn, không nói gì đến ả kia, mệnh nữ nhân này cũng thật ghê gớm.
Vân Nhiễm vừa đi vừa suy nghĩ đến nơi tổ chức cung yến. Ninh tiểu gia, cùng Tiễn Tam hộ tống nàng. Hoàng đế đi trước hơi nhíu mày liếc nhìn Tiễn Tam bên cạnh quận chúa Trường Bình, người này là thế nào.
Tiễn Tam quấn lấy Vân Nhiễm nói: “Tiểu nương tử, người cũng đã đưa tới nơi, chúng ta đi thôi.”
Ninh tiểu gia tức giận, bất mãn lườm Tiễn Tam: “Vì sao Vân tỷ tỷ phải đi, ngươi là ai, cút đi.”
“Nàng là thê tử của ta, có cút cũng là ngươi cút.”
Tiễn Tam lườm Ninh tiểu gia, hai người như gà chọi, Vân Nhiễm trừng mắt nhìn hai người: “An phận một chút, nếu không đừng trách ta trở mặt.”
Nói xong Vân Nhiễm không để ý tới Ninh tiểu gia, nhìn Tiễn Tam: “Tiễn Tam, nếu ngươi muốn ở lại cũng đừng gây chuyện, nếu không liền cút ra ngoài cho ta.”
Tiễn Tam không dám hé răng, có điều lại trừng mắt nhìn Ninh tiểu gia.
Ninh tiểu gia rất nhanh đánh trống lảng hỏi Vân Nhiễm: “Vân tỷ tỷ, sao người biết Du phi bị hạ dược sinh non, còn biết là do uống trà.”
“Bởi vì sinh non nói dễ cũng dễ mà khó cũng khó. Nào có thể chỉ vì khẽ đẩy mà mất đứa nhỏ, ta phát hiện lúc Du phi đau bụng đứa nhỏ đã rớt ra ngoài, ngay cả cơ hội để đau khổ cũng không có. Nếu là do đẩy mà sinh non, phải có cả một quá trình, có máy thai sau đó là đau bụng, sau đó mới sinh non. Nhưng nàng ta lập tức đau bụng, sau đó là sinh, thời gian quá nhanh. Ta lại nhìn thấy tay áo của nàng có dính một chút nước trà, ta đoán trước đó nàng đã uống trà nên không cẩn thận bị ướt. Nên việc này rất đơn giản, có người hạ dược trong trà khiến nàng ta sinh non.”
Vân Nhiễm nói xong, Ninh tiểu gia nhanh chóng kéo tay nói: “Vân tỷ tỷ, người thật lợi hại.”
Tiễn Tam cũng cười, ánh mắt thâm thúy đầy nhu tình, nhìn nữ tử kia tỏa sáng rực rỡ.
Đột nhiên Tiễn Tam cảm nhận thấy phía sau có một ánh mắt sắc như dao, lông mày hơi nhíu lại quay lại nhìn. Thấy mắt Cung thân vương Tiêu Chiến sáng rực khí phách cường thế như nhìn thấy con mồi. Tiễn Tam đen mặt, bàn tay theo phản xạ nắm chặt lại, xem ra hắn phải nhanh chóng dẫn nữ nhân rời khỏi nơi này.
Cung yến.
Hoàng đế ngồi phía trên, bên cạch là thái tử, phía sau là hai phi tử.
Phía bên dưới là Tiêu Chiến cùng Tiêu Bắc Dã.
Bên còn lại là Vân Nhiễm, cạnh nàng là Tiễn Tam. Trong mắt khách nhân Tiễn Tam hết sức chói mắt, râu quai nón, giống như dã nhân trong núi, nhưng lại tỏ ra dương dương tự đắc làm theo ý mình, không chịu đứng dưới thế người khác.
Phía trên ánh mắt Tiêu Kiền hơi ám, Vân Nhiễm ngồi đối diện với Tiêu Chiên, ánh mắt chứa hàm ý sâu xa, trong điện rất im lặng, nhưng mỗi người đều có suy nghĩ của mình.
Tiêu Kiền lên tiếng tuyên bố yến hội bắt đầu.
Hoàng đế Tiêu Kiền dẫn đầu bưng chén rượu lên nhìn Vân Nhiễm: “Chén đầu tiên, trẫm kính quận chúa Trường Bình từ xa tới Tây Tuyết làm khách, thứ hai vì quận chúa đã vượt ngàn dặm hộ tống con ta vào kinh, trẫm vô cùng cảm kích. Chén rượu này xin mời quận chúa.”
Vân Nhiễm bưng chén lên, đang muốn uống với Tiêu Kiền. Không ngờ cánh tay tráng kiện bên cạnh nhanh chóng giơ ra đoạt chén rượu của nàng, sang sảng dũng cảm nói: “Ta thay tiểu nương tử uống với bệ hạ một chén.”
Nói xong, Tiễn Tam cũng không để ý đến sắc mặt hoàng thượng hào sảng uống hết chén rượu. Uống xong dốc ngược chén xuống tỏ vẻ mình uống hết rồi.
Sắc mặt Tiêu Kiền có chút khó coi, bàn tay hơi nắm lại, không nói gì thêm. Nhưng Tiêu Chiến lại kinh ngạc, có chút cao hứng im lặng quan sát.
Tiêu Kiền cũng không tức giận, từ từ uống hết chén rượu.
Hắn buông chén rượu nhìn Vân Nhiễm nói: “Quận chúa Trường Bình, vị khách quý này là ai.”
“Nam nhân của nàng.”
Tiễn Tam tranh nói trước, Vân Nhiễm lườm hắn trả lời: “Hắn là thổ phỉ trên núi.”
“Á, thổ phỉ.”
“Không ngờ lại là thổ phỉ.”
“Vậy sao quận chúa Trường Bình lại ở cùng thổ phỉ.”
Tiễn Tam mất hứng, ai oán, buông đũa nhìn Vân Nhiễm: “Tiểu nương tử.”
“Im miệng.” Vân Nhiễm vừa nghe tiểu nương tử liền đau đầu, lạnh mặt quát, cuối cùng Tiễn Tam cũng ngoan ngoãn im lặng.
Ninh Cảnh nhanh chóng nói với Tiêu Kiền: “Chuyện là như vậy, người này chúng ta gặp lúc tới Tây Tuyết, là thủ lĩnh thổ phỉ. Chúng ta đi qua sơn trại của hắn, hắn bắt ta uy hiếp Vân tỷ tỷ, bắt tỷ phải làm nương tử của hắn, nếu không sẽ giết ta. Nhưng sau đó tỷ cũng không bái đường với hắn, không tính là vợ hắn, nhưng dọc đường đi vẫn liên tục gọi tỷ tỷ là nương tử.”
Sắc mặt hoàng thượng khẽ giãn ra, hóa ra là một tên mãng phu.
Tiêu Chiến ở đối diện lạnh lùng quát: “Không ngờ Tây Tuyết lại có thổ phỉ kiêu ngạo to gan như vậy, nếu đã như thế sao chúng ta có thể để cho hắn ngồi yên.”
Nói xong, Tiêu Chiến nhanh chóng ra lệnh: “Người đâu, bắt tặc nhân lại.”
Ngoài điện có người xông vào, Vân Nhiễm liếc mắt nhìn Tiêu Chiến, lại nhìn hoàng đế Tây Tuyết: “Hoàng đế bệ hạ, tuy rằng tên thổ phỉ này rất kiêu ngạo, nhưng chúng ta có thể thuận lợi về kinh, là do hắn ra tay giúp đỡ. Nên cũng coi như hắn lấy công chuộc tội.”
Ninh tiểu gia thấy Vân Nhiễm lên tiếng cũng phụ họa theo.
“Quả thật dọc đường đi, người này bảo vệ chúng ta thuận lợi tới kinh thành, nếu không có hắn, chỉ sợ chúng ta không thể đến nơi, xem như hắn lấy công chuộc tội.”
Tiêu Kiền khẽ nhìn Tiễn Tam, người này căn bản không nhìn ông, chỉ nhìn Vân Nhiễm.
Trong lòng Tiêu Kiền có chút mất hứng, dù thế nào, cặp mắt của người này cũng thật đáng hận. Ông thật muốn để cho người khác kéo tên này xuống móc mắt.
Có điều Tiêu Kiền cũng không làm vậy, sẽ khiến triều thần nói ông bạc tình bạc nghĩa. Tiêu Kiền nói nhanh: “Được, nếu quận chúa cùng thái tử đã cho rằng lấy công chuộc tội, vậy chuyện này bỏ qua, có điều nếu sau này còn xảy ra chuyện khác, trẫm sẽ không nương tay.”
Tiễn Tam khẽ nhếch mép, cực kì khinh thường, có điều hắn để râu quai nón, người khác không nhận ra vẻ châm chọc của hắn.
Trong điện lại yên tĩnh, không ít người đang nói thầm, hóa ra chân tướng là như vậy. Còn tưởng rằng quận chúa Trường Bình khác người gả cho nam nhân như vậy. Nam nhân này là thổ phỉ, khó trách mặt mũi như hung thần ác sát.
Người khác bàn tán, Tiễn Tam không để ý tới, hắn nhanh chóng đến bên cạnh Vân Nhiễm nhỏ giọng nói thầm: “Tiểu nương tử, nàng vong ân phụ nghĩa, qua sông chặt cầu, không giữ lời, rõ ràng là tiểu nương tử của ta lại không thừa nhận.”
Vân Nhiễm lạnh lùng nhìn hắn, cười như có như không, Tiễn Tam hơi sợ hãi ánh mắt của nàng, nhanh chóng cầm chén rượu lên uống.
Trong đại điện, Tiêu Kiền hạ lệnh ca mua, vũ cơ cung đình tiến vào, tiếng đàn du dương vang lên.
Mọi người bắt đầu uống rượu, không ít người kính rượu hoàng thượng, có người kính Cung thân vương, có người lại kính Vân Nhiễm. Vân Nhiễm hơi gật đầu, đang định cầm chén lên uống, nhưng lần nào cũng bị người bên cạnh giành uống trước.
Lông mày Vân Nhiễm hơi nhướng lên, khẽ lườm Tiễn Tam. Khách mời rượu thấy tình trạng như vậy, cuối cùng không có ai tới mời rượu nữa.
Sau một vòng rượu, hoàng đế Tiêu Kiền sung sướng lên tiếng: “Hôm nay thái tử về kinh, trẫm rất vui mừng, nên quyết định nạp thái tử phi cho điện hạ. Trong điện các mỹ nhân có thể biểu diễn tài nghệ, nếu thái tử thích, trẫm liền phong nàng làm thái tử phi Đông cung.”
Tiêu Kiền vừa dứt lời, trong điện cực kì im lặng, người đầu tiên phản ứng lại là Ninh tiểu gia, hắn nhìn ai cũng không vừa mắt, sao có thể đồng ý nạp làm phi,
“Ta không quan tâm đến chuyện này.”
Ninh tiểu gia cự tuyệt, các mĩ nhân khẽ thở dài nhẹ nhõm. Tuy biết thái tử là kẻ ngốc, nhưng cũng có một số người muốn gả đến Đông cung, ít nhất cũng là thái tử phi, nhưng nhìn thấy thái tử đánh Du đại tiểu thư, không ai dám gả đến phủ thái tử.
Hoàng đế nhanh chóng nhìn Ninh Cảnh, ấn tay hắn, ý bảo đừng gây chuyện.
Hoàng thượng ôn hòa lên tiếng: “Cẩn Nhi, con không thích các nàng, vậy con thích ai?”
Ninh tiểu gia nói nhanh: “Ta thích Vân tỷ tỷ, không thích bọn người kia.”
Ninh Cảnh vừa dứt lờ, hoàng đế nhìn Vân Nhiễm: “Quận chúa Trường Bình, nếu trẫm nạp ngươi làm thái tử phi Tây Tuyết, ý ngươi thế nào?”
Mọi người trong điện ngây ngẩn nhìn hoàng đế, lại nhìn quận chúa Trường Bình. Cuối cùng đã hiểu, hoàng thượng tổ chức cung yến là vì muốn tuyển phi cho thái tử. Ý tứ không phải tuyển nữ nhi đại thần trong triều, mà muốn quận chúa Trường Bình, có điều sẽ có chuyện này sao? Quận chúa thông minh như vật sao có thể gả cho một thái tử như vậy làm thái tử phi.
Ánh mắt Tiêu Chiến hiện lên tia sắc bén, Tiêu Bắc Dã căng thẳng, trong lòng bốc hỏa, chửi mắng Tiêu Kiền, hắn cũng dám mơ tưởng.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Vân Nhiễm. Nàng cũng ngây ngẩn cả người, không ngờ hoàng đế Tây Tuyết lại đưa ra đề nghị như vậy. Ninh Cảnh là đệ tử của nàng, nàng vẫn coi hắn như đệ đệ, như người thân, chưa từng nghĩ hắn là phu quân, cảm giác rất quỷ dị.
Ninh Cảnh ngây dại, phụ hoàng nói gì, để Vân tỷ tỷ gả cho hắn, điều này sao có thể, Vân tỷ tỷ là sư phụ của hắn.
Ngoại trừ Vân Nhiễm cùng Ninh Cảnh, Tiễn Tam cũng ngây dại. Đôi đũa rơi xuống, hắn đứng bật dậy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tiêu Kiền: “Quận chúa Trường Bình là nương tử của Tiễn Tam, ta xem ai dám cưới nàng.”
Ánh mắt Tiễn Tam như sói dữ nhìn Ninh Cảnh. Ninh tiểu gia nhớ lại mình từng chịu thiệt thòi, chột dạ không dám nhìn Tiễn Tam.
Hoàng đế cũng không vì lời nói của Tiễn Tam mà lui bước, vẫn bình tĩnh nhìn Vân Nhiễm nói: “Đây là hôn sự của quận chúa, chỉ quận chúa có thể làm chủ, người khác không có quyền.”
Tiễn Tam vừa nghe thấy vậy, nhanh chóng nhìn Vân Nhiễm: “Tiểu nương tử, nói cho bọn họ, nàng không gả cho thái tử điện hạ.”
Vân Nhiễm nhìn Tiễn Tam, ánh mắt khẽ lóe lên không để ý đến Tiễn Tam, nhìn về phía hoàng đế Tây Tuyết: “Không biết vì sao hoàng thượng đột nhiên đề nghị quận chúa gả cho thái tử.”
“Điện hạ thích ngươi, muốn ở cùng với ngươi, trẫm cho rằng ngươi gả cho hắn, có thể dìu dắt hắn, đây là một công đôi việc.”
“Nhưng ta không nhìn thấy có chỗ nào tốt,” Vẻ mặt Vân Nhiễm trong trẻo lạnh lùng nhìn Tiêu Kiền.
Tiêu Kiền trầm giọng: “Trầm nguyện lấy một nửa giang sơn Tây Tuyết làm sính lễ cưới quận chúa Trường Bình Đại Tuyên làm thái tử phi.”
Hoàng thượng vừa nói xong, mọi người trong điện đen mặt, nhanh chóng thì thầm, một nửa giang sơn Tây Tuyết. Hoàng thượng có thể đồng ý tặng cho quận chúa, thật sự rất khoa trương.
Sắc mặt Tiêu Chiến cũng ám lại, bàn tay cầm chặt chén rượu, nổi cả gân xanh. Nếu không có kiềm chế, hắn đã muốn phát hỏa. Tiêu Kiền thật quá đáng, chắc chắn hắn ta cố tình, nói đem một nửa giang sơn Tây Tuyết cho con hắn làm sính lễ. Đây là hắn ta đang ám chỉ thà đồng ý để một nửa giang sơn rơi vào tay nữ nhân cũng không để cho hắn chiếm được sao?
Vân Nhiễm nhanh chóng nhìn Tiêu Kiền, trong mắt tự tin, giống như khẳng định nàng sẽ động lòng vì một nửa giang sơn Tây Tuyết.
Phải biết rằng, nếu có một nửa giang sơn làm sính lễ Vân Nhiễm không phải là thái tử phi hữu danh vô thực. Nàng là thái tử phi có quyền thế, sau này thái tử đăng cơ nàng sẽ là hoàng hậu thiên hạ vô song.
Đổi thành người khác ai ai cũng sẽ động tâm, không ít người nghx nếu hoàng đế xuất ra phần sính lễ lớn như vậy cho nữ nhi. Bọn họ sẽ lập tức đưa nữ nhi tiến cung, sau đó toàn tâm toàn ý giúp đỡ điện hạ, người còn sống còn đánh cuộc một lần.
Lại có những người khác không vui như Tiễn Tam, Tiêu Chiến, Tiêu Bắc Dã.
Những người này nhìn chằm chằm Vân Nhiễm. Vân Nhiễm u ám, trong long có chút đam chiêu, nàng muốn thử xem Tiễn Tam có phải người mình đang nghĩ, nhưng biện pháp này cũng không tốt, cho nên Vân Nhiễm ôn hòa lên tiếng: “Hoàng thượng, thật xin lỗi, ta không thể gả cho thái tử điện hạ làm thê tử.”
Vân Nhiễm dứt lời, Tiêu Kiền tỏ vẻ khó tin, mọi người cũng không thể tin được bàn tán.
Mắt Tiễn Tam sáng lên, Tiêu Chiến thở dài nhẹ nhõm. Tiêu Bắc Dã cũng buông lỏng, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.
Ninh tiểu gia phía trên cũng thở dài nhẹ nhõm, có điều từ đáy lòng lại có chút buồn bực. Sư phụ không cần suy nghĩ từ chối gả cho hắn, sư phụ thật biết đả thương lòng người khác.
Ánh mắt Tiêu Kiền sâu sa, nồng như rượu, càng thêm hứng thú với Vân Nhiễm, nữ nhân này gả cho Cẩn Nhi thật không tệ.
Tiêu Kiền ôn hòa lên tiếng: “Quận chúa, trẫm lấy nửa giang sơn làm sính lễ, nếu ngươi gả đến Tây Tuyết, chẳng những là thái tử phi, còn là thái tử phi có quyền lực, ngươi không muốn sao?”
Vân Nhiễm cười nhạt, thong dong, không kiêu ngạo, không siểm nịnh lên tiếng: “Ta không có chút hứng thú nào với quyền thế, cho nên hoàng thượng vẫn nên thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”
Vân Nhiễm dứt lời, Tiêu Bắc Dã đứng dậy nhanh chóng nhìn hoàng đế Tây Tuyết nói: “Bẩm hoàng thượng, quận chúa Trường Bình không chịu gả cho thái tử là có nguyên nhân.”
Tiêu Kiền khẽ nhướng mày: “Nguyên nhân gì.”
“Bởi vì nàng là sư phụ của thái tử, y thuật của thái tử là do quận chúa dạy, hai người bọn họ có quan hệ thầy trò.”
Lời vừa nói ra, trong điện lại bàn tán, Tiêu Kiền kinh ngạc nhanh chóng nhìn Tiêu Bắc Dã, lại nhìn Ninh Cảnh. Ánh mắt Ninh Cảnh u ám nhìn chằm chằm Tiêu Bắc Dã. Hắn chừng từng với hắn ta mình là đệ tử của Vân Nhiễm, nhưng hắn lại biết. Hóa ra Tiêu Bắc Dã tiếp cận hắn mục đích là vì sư phụ, hắn là tên ngốc không hơn không kém.
Ninh Cảnh cười khổ nhìn Tiêu Kiền: “Đúng vậy, hắn nói đúng, quận chúa Trường Bình là sư phụ của ta. Ngày đó ta bị thương chính nàng đã cứu, nàng biết chút y thuật nên ta theo nàng học, còn bái nàng là sư phụ.”
Mọi người kinh ngạc, không ngờ thái tử lại tinh thông y thuật. Không phải là kẻ ngốc ah, kẻ ngốc sao có thể biết y thuật. Việc này vẫn có chút kì lạ.
Tiêu Kiền ở phía trên im lặng, hăn không ngờ chuyện lại diễn biến như vậy, con mình lại thành đệ tử của quận chúa, nếu hắn cưỡng ép sẽ bị triều thần chỉ trích. Cho nên Tiêu Kiền cũng không tiếp tục cô chấp bắt Vân Nhiễm gả cho con mình. Có điều trong đầu ông ta cũng không buông tha cho ý tưởng này.
Hoàng đế nở nụ cười: “Được lắm, là do trẫm suy nghĩ nhiều, đến, mọi người cùng nhau uống một chén, chuyện này dừng ở đây, trẫm kính quận chúa một chén, tha thứ trẫm mạo phạm.”
Vân Nhiễm cầm chén rượu cười nhạt, nhìn Tiêu Kiền: “Người không biết không có tổi, chúng ta cùng nhau uống chén này, chuyện này cho qua.”
Vân Nhiễm cũng biết, Tiêu Kiền không bỏ qua ý định để nàng gả cho Ninh Cảnh. Đây là hắn nhận nàng làm con dâu, đáng tiếc nàng không thích sự sắp đặt như vậy.
Ánh mắt Vân Nhiễm khẽ lóe lên, im lặng ngồi xuống ăn chút gì đó.
Mọi chuyện cũng vì lời từ hôn của Vân Nhiễm mà chấm dứt, không khí trong điện nhất thời trở nên căng thẳng không thể hóa giả.
Sắc mặt Tiêu Kiền đã có chút khó coi, sức khỏe của vị hoàng đế này không được tốt. Tiêu Kiền chậm rã đứng dậy, nói với triều thần một tiếng rồi dẫn con trai rời khỏi.
Hoàng đế vừa đi, không khí liền giãn ra, rất nhiều triều thần bứng chén rượu đến mời Tiêu Chiến vuốt mông ngựa, Tiêu Bắc Dã cũng bị bọn họ vây quanh.
Tiễn Tam bên cạnh Vân Nhiễm nói nhanh: “Tiểu nương tử, rất hay, nàng giỏi quá.”
Vân Nhiễm lạnh lùng nhìn Tiễn Tam, thản nhiên nói: “Tiễn Tam, ngươi thử gọi ta ta một tiếng tiểu nương thử xem, đừng tưởng rằng ngươi có năng lực né độc của ta, ta sẽ không có biện pháp. Không tin ngươi có thể thử xem.”
Vân Nhiễm lạnh lùng uy hiếp, Tiễn Tam đau khổ, nhìn nàng: “Lúc trước nàng đã đồng ý với ta rồi, chúng ta còn trao đổi tín vật.”
Vân Nhiễm nhìn chằm chằm Tiễn Tam, không chớp mắt, Tiễn Tam bị nhìn đến sợ hãi khẽ lui lại. Vân Nhiễm cười, cầm chén rượu thưởng thức: “Tiễn Tam ta không thể gả cho ngươi, ta đang suy nghĩ xem có nên gả cho thái tử Tây Tuyết hay không, nửa giang sơn làm sính lễ, ngươi biết điều này có nghĩa gì không?”
Ánh đèn trong điện sáng rõ, nhưng lại không thể chiếu rõ ánh mắt Vân Nhiễm. Tiễn Tam nghe thấy nàng nói vậy, nháy mắt có chút hoảng loạn, bất an muốn kéo tay Vân Nhiễm, Vân Nhiễm lườm hắn: “Buông ra.”
Tiễn Tam thả tay nàng ra, tội nghiệp nhìn Vân Nhiễm.
“Nàng không đùa chứ, thật sự phải gả cho vị thái tử kia, hắn là một tên ngốc.”
Vân Nhiễm cười ung dung, nhìn Tiễn Tam: “Ta thấy ngươi cũng khôn khéo, sao đầu óc lại kém như vậy. Hắn ngốc không phải ta có thể tùy ý không chế sao, giang sơn Tây Tuyết không phải sẽ nằm trong ta sao. Ngươi cũng thấy đấy thái tử gia ta nói gì nghe nấy, nếu ta gả cho hắn, ngày sau muốn có ngày gì sẽ có ngày đó.”
Tiễn Tam không biến sắc, hắn không tin Vân Nhiễm là người như vậy.
“Nàng gạt ta.”
“Ta lừa ngươi làm cái gì,” Vân Nhiễm còn nghiêm túc nhìn Tiễn Tam nói: “Tiễn Tam, đừng nói ngươi nghĩ ta sẽ gả cho ngươi nha. Ngươi nên biết ta vì bị uy hiếp mới đáp ứng ngươi. Ngươi vẫn nên trở về sơn trại vui vẻ làm thổ phỉ. Như vậy rất tốt, ta làm thái tử phi của ta. Phải rồi, sau này nếu ngươi tới kinh thành, ta có thể tiếp đòn người, sẽ chiêu đãi ngươi ăn ngon.”
Tiễn Tam đen mặt, ánh mắt thâm thúy, tuy biết nàng không phải là người như vậy, nhưng lòng vẫn trầm xuống, thậm chí còn có chút sợ hãi bất an.
Giọng Tiễn Tam không còn sang sảng như trước, có chút trầm xuống: “Nàng không lấy ta cũng được, nhưng cũng không thể gả cho tên ngốc kia, hắn có chỗ nào tốt, nàng xuất sắc như vậy lại xinh đẹp, gả cho ai mà không được. Phải rồi, nói không chừng ở Đại Tuyên nàng đã sớm có ý trung nhân.”
“Ý trung nhân?” Vân Nhiễm nhướng mày, còn ra vẻ nghiêm túc nói với Tiễn Tam: “Không có, trước kia có chút động lòng với một người, nhưng sau đó chúng ta cãi nhau, hắn cũng không đến tìm ta, ta cũng không tìm hắn, bây giờ có thể xem như là kết thúc rồi.”
Tiễn Tam cứng miệng, tái mặt, cắn chặt răng nhất thời không biết nói gì. Trong lòng mắng to Vân Nhiễm đồ vô lương tâm, nhẫn tâm, dọc đường hắn che chở nàng, bây giờ nàng lại nói bọn họ hết thúc rồi. Đây là hắn tạo nghiệt gì lại thích một nữ nhân vô tâm vô phế, Tiễn Tam bi thương.
Vân Nhiễm khẽ liếc nhìn biến hóa trong mắt hắn. Nàng đã biết người này là ai, nghĩ đến người này dám chơi đùa với nàng, ánh mắt Vân Nhiễm tối lại, khóe môi cười thản nhiên.
“Tiễn Tam, ngươi có thể đi rồi, ta đã nghĩ kĩ, quyết định gả cho thái tử Tây Tuyết.”
“Nàng đã quên Ninh Cảnh là kẻ ngốc.”
“Ta không quan tâm.”
“Nàng quên Tây Tuyết là hang hổ.”
“Ta có lòng tin đối phó được với đám hổ này, đã là của ta đừng ai nghĩ muốn đoạt đi.”
“Nàng đã quên, nàng là sư phụ hắn, nếu nàng gả cho hắn sẽ bị người trong thiên hạ chỉ trích, nhổ nước bọt, dù nàng là thái tử phi cũng bị dân chúng khinh thường.”
Tiễn Tam tận tình khuyên bảo, thậm chí còn muốn rống lên lên nàng thông suốt, người này nhất định là cố ý, cố ý làm hắn rối lòng.
Vân Nhiễm nâng mắt nhìn Tiễn Tam, thấy mắt hắn u ám, quanh thân phủ một tầng sương lạnh. Lúc này hắn không nhận ra mình lạnh lùng rất giống người nào đó, Vân Nhiễm nở nụ cười quỷ dị. Dám trêu chọc ta, nên sẵn sàng chấp nhận.
Vân Nhiễm nhìn Tiễn Tam cười như nắng: “Tiễn Tam ngươi đừng lo cho ta, về núi là thổ phỉ của ngươi đi, đúng rồi, nếu chúng ta chia tay, ngươi lấy lại vật kia đi, đem trâm cài trả lại cho ta.”
Mắt Tiễn Tam càng sâu, cắn răng, nhả ra hai chữ: “Không có.”
Bây giờ hắn chỉ muốn bóp chết nha nha đầu này, sau đó tự sát, còn sống chính là tra tấn hắn.
Tiễn Tam đang nhanh chóng nghĩ làm thế nào với cục diện trước mắt. Đánh bất tỉnh nàng rồi màng về Đại Tuyên, hay là lộ ra hình dáng thật nói với nàng, hắn vẫn luôn ở bên cạnh nàng, không rời không bỏ, để nàng không gả cho tên ngốc kia. Gả cho hắn mới tốt, hắn vẫn luôn muốn cưới nàng.
Tiễn Tam đang tập trung suy nghĩ, trên đỉnh đầu đã vang lên âm thanh: “Quận chúa Trường Bình, bản thế tử kính ngươi một li, chúc ngươi ở Tây Tuyết vui vẻ.”
Tiễn Tam nhanh chóng suy nghĩ, liền nhìn thấy Tiêu Bắc Dã. Ánh mắt hắn nóng bỏng nhìn chằm chằm Vân Nhiễm. Vân Nhiễm cầm chén rượu lên cười thản nhiên nhìn Tiêu Bắc Dã, hai người đang chuẩn bị uống rượu. Tiễn Tam theo phản xạ muốn đoạt chén rượu của vân Nhiễm, lại bị nàng tránh được. Vân Nhiễm lạnh lùng lườm hắn, cảnh cáo: “Tiễn Tam, ngươi đã quên những gì ta vừa nói.”
Tiễn Tam cứng ngắt, cảm thấy lòng khó chịu như bị người ta cấu véo, tràn ngập đau đớn. Nhiễm Nhi nàng thật sự nghĩ hắn như vậy sao, nàng vì hắn không xuất hiện, tự quyết định hai người chia tay, sau đó giận dữ gả cho thái tử Tây Tuyết. Đúng rồi, nàng không cần gả cho thái tử gia, có thể gả cho vị thế tử phủ Cung thân vương này.
Càng nghĩ Tiễn Tam càng cảm thấy dày vò, sớm biết như vậy hắn đã không cải trang, có cải cũng phải dùng dáng vẻ anh tuấn ngọc thụ lâm phong, nói không chừng Nhiễm Nhi có thể thích hắn một chút.
Vân Nhiễm không xem nhẹ dáng vẻ mất hồn lạc vía của Tiễn Tam, có điều nhớ đến chuyện người nào đó vác nàng lên núi, trong lòng thầm mắng, đáng đời, chịu đi.”
Vân Nhiễm cười vui vẻ nhìn Tiêu Bắc Dã: “Bản quận chúa dĩ nhiên ăn được ngủ được, có điều ta nghĩ tới bằng hữu như Tiêu thế tử có thể cùng ta đi thăm quan cảnh đẹp của Tây Tuyết. Bây giờ lại thấy Tiêu thế tử là đại nhân vật, chuyện này hơi khó.”
Tiêu Bắc Dã vừa nghe Vân Nhiễm nói vậy, mặc kệ nàng thật lòng hay giả ý, trong mắt hắn có vẻ vui mừng nói nhanh: “Ta có thể?”
Tiêu Bắc Dã còn chưa nói hết, phía sau đã vang lên tiếng bước chân, có người nhanh chóng đi về phía này, giọng nói bá đạo vang lên: “Quận chúa Trường Bình, gần đây Bắc Dã bận rộn chuẩn bị hôn sự, chỉ sợ không có thời gian đi cùng quận chúa.”
Vân Nhiễm nhanh chóng nhìn người vừa nói chuyện, Cung thân vương Tiêu Chiến. Ngũ quan quan rõ ràng góc cạnh đậm đặc sát khí, vừa nhin nam nhân này không dễ trêu chọc. Cuồng vọng, bá đạo, độc doán, một đôi mắt bức người, lúc này gắt gao nhìn chằm chằm Vân Nhiễm. Vân Nhiễm cực kì không thích ánh mắt của nam nhân này. Tuy rằng khía phách tôn quý mị hoặc, là đối tượng của rất nhiều nữ nhân, nhưng Vân Nhiễm không thích nam nhân như vậy. Tuổi của hăn tương đương với phụ thân của nàng, mà nàng không thích lấy một lão già.
Chẳng sợ Tiêu Chiến đã già, cho dù hắn thành thục, có mị lực, nàng cũng không thích nam nhân tuổi này.
Van Nhiễm không nhìn Tiêu Chiến mà nhìn Tiêu Bắc Dã, nàng vẫn thích nói chuyện với chuyện những cùng lứa tuổi, cảm thấy khá thoải mái.
“Ngươi muốn thành hôn, làm bằng hữu như ta nên nói một tiếng chúc mừng.”
Trên mặt Tiêu Bắc Dã hiện lên vẻ lo lắng, ánh mắt u ám nhìn phụ vương, trong lòng lửa cháy hừng hực. Phụ vương thật sự khiễn người ta ghê tởm. Vân Nhiễm là nữ nhân hắn thích, ông nói những lời kia là có ý gì, Ánh mắt lại nhìn nữ nhân đáng tuổi con mình, sao hắn lại không cảm thấy ghê tởm, không biết vô sỉ.
Luôn luôn cung kính trước mặt Tiêu Chiến, Tiêu Bắc Dã lần đầu tiên lên tiếng phản đối ông chuyên quyền độc đoán: “Phụ vương, khi nào thì sắp kết hôn, sao con lại không biết chuyện này?”
Tiêu Bắc Dã vừa nói xong, Tiêu Chiến ngẩng đầu, quanh thân bao phủ cuồng bạo, ánh mắt sắc bén sát khí, nhìn Tiêu Bắc Dã nở nụ cười: “Không phải trước đó phụ vương đã nói với con, để con thành hôn với Yên Nhi đại tiểu thư Du gia thành thân sao, những ngày này nên đi cùng Yên Nhi, xem nàng cần mua cái gì, hai người cùng nhau chọn.”
Tiêu Chiến dứt lời, không ít nữ khách trong điện đưa mắt nhìn Du Thanh Yên, trong mắt ngập tràn ghen tị. Sao mệnh nữ nhân này lại tốt như vậy, rõ ràng là đại tiểu thư kiêu ngạo, ương ngạnh, không ngờ lại được Cung thân vương yêu thích, có thể gả đến vương phủ, gả chơ thế tử phủ Cung thân vương người người yêu thích.
Trên mặt Du Thanh Yên lộ ra ý cười, trong mắt tràn đầy vui mừng, tình cảnh hồn siêu phách lạch tan thành mây khói. Nghe người khác nói chúc mừng, Du Thanh Yên vui sướng đáp lại các tiểu thư hác.
Nàng ta đứng dậy đi tới trước mặt Tiêu Chiến, nói lời cảm tạ.
“Cảm ơn vương gia.”
Vân Nhiễm hơi nhướng mày, vừa nhìn đại tiểu thư Du gia đã thấy phiền. Muốn mượn tay Du phi để diệt trừ ả ta, nhưng Du phi lại e sợ người nhà mà tha cho nữ nhân này.
Có điều nữ nhân này cũng đừng nghĩ trêu chọc nàng, nếu không nàng xác định sẽ không bỏ qua cho nàng ta, ánh mắt vân Nhiễm thâm trầm, không nhìn Du Thanh Yên, nhìn hai cha con Tiêu gia hung hăng đối mắt. Đây là lần đầu tiên hai người đối chọi gay gắt.
Quan viên trong triều không ít người gửi thấy mùi thuốc súng, đều bo bo giữ mình. Tiêu Chiến cùng Tiêu Bắc Dã đều rất lợi hại, bọn họ đắc tội với ai cũng không tốt, cho nên vẫn nên cách xa một chút.
Tiêu Bắc Dã nhìn Tiêu Chiến, nói từng chữ: “Ta không cưới Du Thanh Yến, ta cưới thê tử nhất định phải là nữ nhân mình thích.”
Tiêu Bắc Dã vừa dứt lời, mọi người xung quanh kinh hãi nhìn lại. Tiêu Chiến là Cung thân vương gia, luôn chuyên quyền độc đoán, không cho phép người khác làm trái ý mình. Tiêu Bắc Dã luôn luôn kính trọng vương gia, không ngờ lại vì chuyện đón dâu dám cãi lại lời vương gia. Người có mắt đều thấy thế tử thích quận chúa Trường Bình, xem ra thế tử muốn cưới quận chúa làm thê tử. Sao hắn lại không hiểu dụng ý phía sau, phụ vương nhìn trúng Vân Nhiễm, muốn cưới nàng làm Cung vương phi phủ Cung thân vương.
Du Thanh Yên không ngờ Tiêu Bắc Dã dám cự hôn trước mặt mọi người, sắc mặt không khỏi trắng bệch, nước mắt rơi xuống, đau lòng khóc lên.
“Vương gia, thế tử hắn.”
Tiêu Chiến tức giận, nổi trận lôi đình: “Ta xem hắn dám, ta nói hắn cưới hắn nhấ định phải cưới, ngươi cứ chuẩn bị tốt gả đến phủ Cung thân vương.”
Tiêu Chiến tức giận, nổi trận lôi đình: “Ta xem hắn dám, ta nói hắn cưới hắn nhấ định phải cưới, ngươi cứ chuẩn bị tốt gả đến phủ Cung thân vương.”
Tiêu Chiến nói xong, Tiêu Bắc Dã nở nụ cười nhìn phụ vương mình. Xem ra hắn đã hiểu vì sao phụ vương bắt hắn phải cưới Du Thanh Yên. Lúc trước hắn nói không muốn cưới nàng ta phụ vương không ép hắn, chỉ nói hắn cùng nàng ta bồi dưỡng tình cảm. Nhưng bây giờ lại lập tức bắt hắn cưới.
Mẫu phi hắn sớm qua đời, sau đó vẫn không có chính phi. Vì Tiêu Chiến nghĩ trên đời này không có nữ nhân xứng đáng làm Cung vương phi. Nhưng bây giờ ông nhìn trúng Vân Nhiễm. Nên bắt hắn thành hôn cắt đứt đường lui của hắn, khiến hắn không còn gì để nói, thật sự quá vô sỉ.
Tiêu Bắc Dã cười: “Phụ vương, ta thấy người thật sự thích Du tiểu thư, không bằng người cưới nàng là chính phi đi.Nhiều năm phụ vương không có nạp phi, bây giờ lại có một nữ nhân mình thích, sao con có thể không tác thành cho người.”
Tiêu Bắc Dã vừa nói xong, sắc mặt mọi người trong điện trắng bệch. Thế tử vì một nữ nhân đối đầu với vương gia, đúng là hồng nhan họa thủy.
Cung thân vương Tiêu Chiến luôn bá đạo độc đoán hoàn toàn không nghĩ tới con dám ngang nhiên đối đầu với mình. Quanh thân phủ mưa to gió dữ ánh mắt long long thị huyết, âm trầm lườm con trai.
Tiêu Bắc Dã không chút lui bước, cha con hai người hung hăng đối mắt, không ai lên tiếng.
Du Thanh Yên bị Tiêu Bắc Dã dọa sợ, Tiêu Bắc Dã lại bảo nàng gả cho Cung thân vương, nàng không cần cũng không dám, nàng vừa gặp vương gia đã sợ.
Du Thanh Yên hoàn hồn, hét lên: “Ta không cần gả cho vương gia.”
Ánh mắt mọi người lại chăm chú nhìn Du Thanh Yên. Nàng ta trắng bệch nhanh chóng nhìn Tiêu Chiến, chỉ thấy sắc mặt Cung vương gia càng thêm khó coi, hắn có thể không cưới nữ nhân khác, những nữ nhân khác không thể từ chối gả cho hắn. Không ít người lo lắng, Cung thân vương đột nhiên nở nụ cười không độ ấm.
Vân Nhiễm nhìn hai cha con đang chém giết nhau trong điện, lười biếng ngáp một cái không có hứng thú. Hai người đánh nhau có gì hay đâu, hơn nữa nàng cũng vô tình với Tiêu Bắc Dã cũng không có ý với Tiêu Chiến. Cho nên bọn họ đánh nhau liên quan gì đến nàng. Vân Nhiễm từng bước lùi về phía sau Tiễn Tam theo sát nàng, nói nhanh: “Nàng xác định phải gả cho thái tử sao, nếu ngươi gả cho thái tử, về sau lền rơi vào nước sôi lửa bỏng, nàng chịu được sao.”
Vân Nhiễm nhìn Tiễn Tam cười như nắng, câu hồn đoạt phách: “Vì sao chịu không nỏi, ngươi xem nếu ta gả đến Tây Tuyết, chẳng những thành thái tử phi, còn làm họa quốc yêu cơ, mê hoặc thái tử, vương gia, còn khiến thế tử Cung thân vương tranh giành, ngươi nói nữ nhân như ta làm được như vậy có phải chết cũng không tiếc.”
Bình luận facebook