Cung yến có rất nhiều người, không ít người đang nói chuyện náo nhiệt, vừa nghe thấy có thái giám truyền hộ quốc công chúa tới, đều tạm dừng nói chuyện, quay đầu nhìn lạu, có người chào hỏi, có người đứng tại chỗ thì thầm.
Vân Nhiễm cùng Tống Tình Nhi còn có Vân Vãn Sương tiến vào trong điện, vài vị nhất phẩm cáo mệnh trong triều đã tới. Hộ quốc công chúa có quyền thế, lại có quan hệ tốt với hoàng hậu, dĩ nhiên các nàng vội vàng tới nịnh bợ nàng.
Vân Nhiễm trò chuyện với những người này, Tống Tình Nhi liền đi tới một chỗ yên tĩnh.
Phía sau nàng có mấy người không tiếng động tiến lại gần, khẽ chào hỏi: “Định vương phi, sao lại một mình trốn ở đây?”
Tống Tình Nhi ngẩng đầu lên, thấy người nói chuyện với nàng là Triệu Thanh Nghiên, phía sau nàng ta còn có vài vị tiểu thư khuê các. Vài người đều ngẩng đầu ghen tị nhìn Vân Nhiễm đang nói chuyện với các vị phu nhân gần đó, không những thân phận cao quý, cử chỉ còn tao nhã thiên thành. Trước kia nữ nhân này người gặp người ghét, không ngờ hôm nay lại thay đổi chóng mặt, trở thành nữ nhân được chào đón nhất Đại Tuyên, ai ai đều muốn nịnh bợ nàng.
Vừa nghĩ tới chuyện này, vài nữ nhân ở đây đều cảm thấy ghen tị.
Mai Nhược Hàm nhìn về phía Tống Tình Nhi: “Nghe nói, bây giờ hộ quốc công chúa thật kiêu ngạo, người bình thường đều không gặp được nàng. Có điều nàng không gặp người khác thì thôi, nhưng nghe nói quan hệ của Định vương phi với công chúa rất tốt, sao cũng không gặp được nha?”
Triệu Thanh Nghiên tiếp lời Mai Nhược Hàm, yếu ớt nói: “Mai muội muội nói không đúng rồi, bây giờ thân phận của hộ quốc công chúa quý trọng vô cùng, nàng không muốn gặp ai cũng rất bình thường? Bây giờ nàng còn nổi bật hơn cả công chúa Vinh Đức, công chúa hoàng thất còn kém nàng, muội nói xem người bình thường có thể gặp được nàng sao?”
Nói xong, Triệu Thanh Nghiên nhìn về phía Tống Tình Nhi: “Định vương phi không cần ghi nhớ trong lòng.”
Tống Tình Nhi nhíu mày ho khan nói: “Không có chuyện gì, ta không để trong lòng.”
Trước đó, nàng cũng từng oán hận vì sao Vân tỷ tỷ không chịu gặp nàng. Chẳng lẽ vì thân phận, không cần nàng làm bằng hữu? Nhưng vừa rồi nghe thấy Vân Nhiễm nói biết tỷ không có trong phủ, hơn nữa tỷ vẫn quan tâm đến nàng như trước, nàng đã không còn hận. Chỉ hận bản thân mình, sao lại ngốc như vậy, không nhìn ra bộ mặt thật của nam nhân kia.
Tống Tình Nhi vừa nghĩ tới chuyện này, sắc mặt càng trắng, ho khan mạnh hơn.
Triệu Thanh Nghiên cùng Mai Nhược Hàm vừa thấy dáng vẻ của nàng, sợ tới mức nhảy ra xa, nữ nhân này bị làm sao vậy, có khi nào bị mắc bệnh ngoài da gì đó không.
“Định vương phi, ngươi làm sao vậy?”
Một vị tiểu thư nhìn thấy sắc mặt Tống Tình Nhi rất khó nhìn, lo lắng hỏi.
Tống Tình Nhi lắc đầu: “Ta không sao.”
Nàng vừa dứt lời, một giọng nói lạnh như băng truyền tới: “Nếu như không khỏe, còn chạy tới tham gia cung yến làm gì?”
Tống Tình Nhi ngẩng đầu nhìn qua thấy Sở Dật Lâm không hờn không giận, ánh mắt lạnh như băng đi tới. Trước kia nam nhân này tưởng nàng có giá trị lợi dụng mới dịu dàng với nàng, nhưng bây giờ thấy nàng vô dụng, ngay cả ánh mắt đối với nàng đều lạnh lùng.
Tống Tình Nhi nhìn thấy hắn, trong lòng bùng lên hận ý, nàng hận, hận vì hắn hủy đi giấc mộng của nàng, hại con của nàng.
Cuối cùng nàng cũng biết trong lòng nam nhân này luôn có dã tâm, có mộng làm hoàng đế.
Tống Tình Nhi cười lạnh, nhìn Định vương: “Vương gia đã quên sao, là quan gia tới thông báo ta tới tham gia cung yến.”
Trước đó hắn để cho quản gia đến báo cho nàng, đêm nay có cung yến. Biết rõ sức khỏe của nàng không tốt, hắn cũng không thèm hỏi một câu. Chính miệng hắn truyền người tới báo cho nàng, bây giờ còn nói như vậy, chẳng qua vì muốn tra tấn nàng, ai bảo nàng không đồng ý giúp hắn.
Sở Dật Lâm không ngờ Tống Tình Nhi dám cãi lại hắn trước mặt người khác, lạnh lùng đi tới kéo nàng sang bên cạnh đại điện, hung dữ cảnh cáo nàng: “Tống Tình Nhi, người kiềm chế một chút cho ta, đừng nghĩ đến chuyện chạy tới trước mặt hộ quốc công chúa cáo trạng, nếu ngươi dám làm như vậy, bổn vương sẽ không bỏ qua cho Tống gia nhà ngươi.”
Tống Tình Nhi, ho khan, cười nhẹ nhàng: “Vương gia nghĩ nhiều rồi, sao ta có thể chạy tới trước mặt công chúa nói gì, lại nói vương gia sợ ta nói gì.”
Sở Dật Lâm buồn bực nhìn Tống Tình Nhi bày ra dáng vẻ âm dương quái khí, khẽ buông tay ra xoay người rời đi, còn nhìn nữ nhân này hắn sẽ tức giận mất. Có nữ nhân đã gả đi rồi lại không giúp phu quân mình, nàng thì hay rồi. Trước đó hắn bảo nàng tới phủ Vân vương trộm bản đồ bảo tàng, nàng dám cự tuyệt, không phải hắn chưa cho nàng cơ hội, là nàng không chịu làm. Nữ nhân như vậy, có cũng như không.
Sở Dật Lâm vừa đi được vài bước, đã bị Mai Nhược Hàm quấn lấy: “Biểu ca, huynh đừng tức giận.”
“Umh, vẫn là Nhược Hàm hiểu lòng ta.”
Sở Dật Lâm dịu dàng lên tiếng, gần đây hắn rất tốt với Mai Nhược Hàm, bởi vì hắn có quan hệ gần gũi với Mai gia. Bọn họ có ý giúp hắn đăng cơ, bí mật hành động, cho nên hắn đã tính muốn cưới Mai Nhược Hàm vào phủ Định vương.
Chẳng qua bây giờ có một Tống Tình Nhi, cho nên không thể lên tiếng, nếu như Tống Tình Nhi?
Sở Dật Lâm nảy ra suy nghĩ ác độc, vừa đi vừa cười nói với Mai Nhược Hàm tiến vào trong điện.
Tống Tình Nhi ở phía sau nắm chặt tay bấm cả vào thịt, mới kiềm chế được chính mình không mất bình tĩnh, nha hoàn bên cạnh nàng đau lòng: “Định vương phi, người vẫn nên giữ gìn sức khỏe.”
Tống Tình Nhi hoàn hồn, lắc lắc đầu, sức khỏe của nàng nàng biết, căn bản không có bệnh gì, chẳng qua không thể bỏ qua khúc mắc trong lòng, mới trở nên suy yếu.
“Ta không sao.”
Vân Nhiễm vốn định đi tìm Sở Dật Lâm, cảnh cáo hắn đừng bắt nạt Tình Nhi, nhưng bị người khác vây quanh, không thể thoát ra.
Đúng lúc này, ngoài điện có tiếng thái giám báo: “Thái tử Đông Viêm tới.”
“Minh vương gia Nam Ly tới.”
“Tiêu thế tử Tây Tuyết tới.”
Vài thanh âm cao vút truyền tới, mọi người theo bản năng nhìn về phía cửa điện, vài vị phu nhân bên cạnh Vân Nhiễm tự động giãn ra. Cuối cùng Vân Nhiễm cũng được tự do, khẽ thở ra, xem ra làm người nổi tiếng không dễ tý nào.
Mấy người đi từ cửa điện vào, Cơ Kình Thiên mặc cẩm bào màu đen, giơ tay nhấc chân mang theo khí phách lạnh lùng vô tình.
Tiểu Minh vương Nam Ly, Tần Văn Hãn vẫn nho nhã, ôn hòa như trước. Nhưng nghĩ tới chuyện trước đây người này tưởng nàng muốn gả cho hắn, hắn sợ tới mức trắng mặt, suýt chút nữa bị dọa chết. Bây giờ lại xuất hiện làm gì, chẳng lẽ vì bản đồ bảo tàng.
Cuối cùng là Tiêu Bắc Dã, một thân hoàng bào màu tím tà mị, càng khiến hắn tao nhã vô song, ý cười cuồng vọng, vừa vào trong điện đã tìm kiếm bóng dáng Vân Nhiễm. Lúc nhìn nàng, hắn cười cười gật đầu, Vân Nhiễm khẽ gật lại, không có cảm xúc gì khác.
Có điều chỉ một động tác đơn giản của nàng cũng khiến lòng Tiêu Bắc Dã kích động, sung sướng nghĩ, hình như oán khí của Vân Nhiễm đối với hắn đã giảm đi. Đây là dấu hiệu tốt, hắn phải tiếp tục tới bao giờ nàng không trách mình mới thôi.
Các đại thần trong triều lục tục đi tới chào hỏi, ngoài điện lại có người đi vào, trong điện càng thêm náo nhiệt.
Ba người bị người người vây quanh đi vào trong điện.
Đã sắp đến giờ bắt đầu cung yên, Vân Nhiễm quét mắt tìm một vòng cũng không tìm thấy công chúa Vinh Đức, xem ra nữ nhân này vì chuyện bị từ hôn, không có mặt mũi gặp người khác, nên không tới.”
Vân Nhiễm đang tự nhủ, ngoài điện đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai: “Cung Thân vương gia Tây Tuyết tới.”
Vừa nghe thấy Cung Thân vương gia tới, mọi người đều theo phản xạ nhìn về phía hộ quốc công chúa Vân Nhiễm. Bởi vì gần đây Tiêu Chiến vẫn ở Đại Tuyên làm ra vẻ, lần này hắn tới là vì làm đám hỏi, mà đối tượng chính là hộ quốc công chúa Vân Nhiễm.
Không ít người thầm đoán, có khi nào Vân Nhiễm thật sự gả cho Cung Thân vương gia? Chỉ sợ chuyện này không có khả năng, ai chẳng biết công chúa cùng Yến quận vương lưỡng tình tương duyệt.”
Vấn đề là Tiêu Chiến không phải kẻ đầu đường xó chợ, hắn nắm trọng binh Tây Tuyết. Tuy không phải là hoàng đế, nhưng còn có quyền thế hơn hoàng đế, nếu hắn muốn cươi, hộ quốc công chúa không chịu gả, vậy chẳng phải hai nước sẽ khai chiến.
Tiêu Chiến mặc cẩm bào màu vàng, cuồng vọng bá đạo đi vào, khí thế mạnh mẽ khiến người khác không dám tới gần. Mà Tiêu Chiến cũng không để ý tới những người khác, đi tới trước mặt Vân Nhiễm, cười đàng hoàng: “Vân Nhiễm, sau đêm nay ngươi chính là Cung vương phi của bổn vương.”
Vân Nhiễm không ngờ tên này cuồng vọng tới mức này, dám đứng trước mặt mọi người nói như vậy. Nháy mắt sắc mặt trở nên lạnh lẽo, âm trầm nói: “Cung thân vương quả nhiên đủ cuồng vọng, có điều bản cung cũng phải nói một câu, bản cung tuyệt đối không gả cho ngươi, ngươi vẫn nên chết tâm đi.”
“Được, thú vị, chúng ta cùng mỏi mắt chờ đi.”
Tiêu Chiến cười ha hả, khí phách cuồng vọng khiến người ta rất không thích, nhiều người trong điện nhíu mày lườm hắn.
Có người nhìn Tiêu Chiến, lại nhìn Tiêu Bắc Dã, trong lòng khinh thường. Rõ ràng là nữ nhân con mình thích, lão già như hắn còn đi tranh giành, cầm thú còn thua hắn.
Vẻ mặt Tiêu Bắc Dã âm trầm, mưa rền gió dữ. Tây Tuyết bây giờ có hai bầu trời, một là hắn, một là phụ vương. Có điều hắn hiểu rất rõ, bây giờ lòng người Tây Tuyết không hướng về hắn mà là phụ vương hắn, cho nên hắn không thể trực tiếp đối địch với phụ vương, mà phải âm thầm đẩy ông vào chỗ chết.
Chính là nhiều lần ra tay đều thất bại, nam nhân này đã thành tinh, khiến hắn không thể tìm thấy nhược điểm. Điều này khiến hắn càng hận, càng căm phẫn, chỉ là không thể hiện ra mặt thôi.
Trong đại điện không có âm thanh nào khác ngoài tiếng cười cuồng vọng của Tiêu Chiến.
Ngoài điện lại truyền tới âm thanh của thái giám: “Hoàng thượng tới, hoàng hậu nương nương tới.”
Mọi người vừa nghe thấy hoàng thượng, hoàng hậu tới, lập tức xếp thành hàng đứng hai bên, đồng loạt quỳ xuống: “Chúng thần gặp qua hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, hoàng thượng vạn tuế, nương nương thiên tuế.”
Sở Dật Kỳ mặc một thân long bào đi vào, bên cạnh hắn là hoàng hậu Đường Nhân, nàng vẫn như trước thong dong, đoan trang, không kiêu ngạo không siểm nịnh, giống như không có chuyện gì có thể khiến nàng mất bình tĩnh. Thực ra Vân Nhiễm biết, nếu đề cập tới chuyện nàng để ý, nàng cũng sẽ mất bình tĩnh.
Theo sau hoàng thượng là Yến Kỳ cùng thế tử Cẩm thân vương Sở Văn Hạo.
Yến Kỳ cùng Sở Văn Hạo không còn hòa hợp như xưa, hai người âm thầm lườm nhau, sau đó nhanh chóng nhìn mọi người trong điện, đã thấy sứ thần ba nước tới đủ.
Tâm trạng Sở Văn Hạo đột nhiên rất tốt khi nhìn thấy Cung Thân vương Tiêu Chiến, quay đầu nhìn lại Yến Kỳ Kỳ, ôn hòa nói: “Yến quận vương, ngươi nói xem, hộ quốc công chúa có gả xa trở thành Cung Thân vương phi Tây Tuyết không.”
Yến Kỳ lành lạnh liếc Sở Văn Hạo, thản nhiên nói: “Ngươi chê răng dài sao? Bản quận vương khiến ngươi vĩnh viễn không nhìn thấy nữa nha.”
Sở Văn Hạo tối sầm mặt, theo phản xạ ngậm chặt miệng, sợ Yến Kỳ tức giận đánh hắn răng rơi đầy đất. Tên này vĩnh viễn không làm hành động theo lẽ thường, điều này hắn hiểu rõ hơn bất cứ ai.
Hoàng thượng cùng hoàng hậu đi tới đài cao ngồi xuống, ánh mắt không nhìn đại thần đang quỳ mà nhìn Tiêu Chiến.
Nghe đồn vị vương gia này độc tài ở Tây Tuyết, chuyên quyền độc đoán, hôm nay nhìn thấy quả thật không giả, hắn đối mặt với hoàng đế Đại Tuyên, nhưng không có chút cung kính, ngược lại làm ra vẻ không để vào trong mắt. Sở Dật Kỳ không khỏi tức giận, ánh mắt âm trầm nhìn Tiêu Chiến.
“Trẫm nghe nói Cung thân vương gia khí phách cuồng vọng, hôm nay được gặp quả nhiên danh bất hư truyền nha.”
Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Xem ra vị vương gia này thật lâu chưa nếm mùi thất bại, nên mới không coi ai ra gì.
Cung Thân vương Tiêu Chiến không thèm để ý tới sự châm chọc của Sở Dật Kỳ, hoàn toàn coi đó là lời ca ngợi.
“Đâu có.”
Sở Dật Kỳ quét mắt, nhìn triều thần, trầm ổn lên tiếng: “Các ái khanh hãy bình thân.”
“Tạ hoàng thượng,” Triều thần đứng dậy, đi về chỗ ngồi.
Sở Dật Kỳ lại nhìn về phía Cơ thái tử Đông Viêm, tiểu Minh vương Nam Ly, còn có Tiêu Chiến. Không ngờ đám người này lại chạy tới Đại Tuyên, nội loạn còn chưa dẹp lại thêm đám người này, rõ ràng là thêm phiền phức.
Ánh mắt Sở Dật Kỳ dừng trên người Vân Nhiễm, trong lòng biết rõ, những người này tới là vì bản đồ bảo tàng trong tay nàng ta. Đừng nói người khác, chính hắn cũng muốn có được bản đồ.
Vân Nhiễm làm như không thấy, ánh mắt rơi trên người Yến Kỳ, mắt hắn như nước, trấn an nàng, ý bảo nàng không cần khẩn chương. Hắn không tin hai người hợp tác lại không đánh bại được Tiêu Chiến. Nếu Tiêu Chiến không cuồng vọng, có lẽ bọn họ phải khó khăn mới đối phó được hắn. Nhưng người này lại quá cuồng vọng không coi ai ra gì, đó chính là sơ hở để bọn họ lợi dụng.
Tiêu Bắc Dã cùng Cơ Kình Thiên vẫn luôn chú ý tới Vân Nhiễm, thấy nàng cùng Yến Kỳ mắt mày đưa tình, trong lòng khó chịu, nhất là Tiêu Bắc Dã, cảm thấy thật chua chát, thậm chí là khó chịu. Vì sao lúc Vân Nhiễm rơi xuống vực hắn lại đắn đo băn khoăn nhiều như vậy, trực tiếp nhảy xuống thì tốt rồi. Nếu như hắn nhảy, có lẽ quan hệ của hai người sẽ không thế này.
Đáng tiếc trên đời này không có hối hận, dù hắn có hối cũng không có cách.
Hoàng đế ra lệnh, bắt đầu yến tiệc.
Cung yến bắt đầu, Sở Dật Kỳ nâng chén nhìn sứ thần ba nước, không giận không oán nói: “ Trẫm thật không biết các vị đường xa tới Đại Tuyên để làm gì? Nhưng người tới là khách, trẫm trước kính một ly.”
Sở Dật Kỳ uống một ly, sứ thần ba nước cũng uống cạn.
Sau một chén rượu, Cung Thân vương Tiêu Chiến đứng dậy ôm quyền phóng đãng lên tiếng: “Bổn vương tới Đại Tuyên dĩ nhiên là vì làm đám hỏi.”
Tiêu Chiến vừa dứt lời, cả điện lặng ngắt như tờ, không ít người nhìn chằm chằm xem kịch vui. Không biết hộ quốc công chúa có gả cho vị Cung thân vương này hay không. Vài vị tiểu thư hận không thể khiến Vân Nhiễm gả ngay lập tức, như vậy Yến quận vương lại cô đơn, các nàng còn có cơ hội.
Sở Dật Kỳ nhướng chân mày vì câu nói của Tiêu Chiến. Nếu trên người Vân Nhiễm không có bản đồ bảo tàng, hắn ước có thể gả nàng đi ngày, như vậy roi đánh vương của nàng sẽ không với tới hắn. Nhưng bây giờ nàng có bản đồ, nếu hắn gả nàng đi, không phải bản đồ này?
Sở Dật Kỳ nghĩ, trên mặt khẽ cười: “Đám hỏi, không ngờ Cung Thân vương lại muốn kết đồng minh với Đại Tuyên. Thật là ngạc nhiên, không biết đây là Cung Thân vương gia làm đám hỏi hay là thay cho thái tử Tây Tuyết hoặc là thế tử đến hỏi cưới?”
Sở Dật Kỳ cố ý làm khó Tiêu Chiến, có điều hắn không buồn bực, cao giọng nói: “Bổn vương không thay thái tử, cũng không phải thay con trai, mà tới hỏi cưới vương phi cho chính mình.”
Tiêu Chiến cười cuồng vọng: “Thiên hạ này rất hiếm nữ tử có thể lọt vào mắt bổn vương. Bổn vương rất vất vả mới chọn được một người, tất nhiên phải làm Cung vương phi, còn xin hoàng đế đồng ý để hai nước liên minh. Nếu chúng ta hợp tác, hai nước duy trì hòa bình, ta đại diện cho Tây Tuyết, tuyên bố kết đồng minh vĩnh viễn với Đại Tuyên, không xâm phạm lẫn nhau.”
Cung Thân vương Tiêu Chiến vừa nói xong, trong điện có không ít người bàn tán, vài vị đại thần động tâm. Trong số ba nước, Tây Tuyết mạnh nhất, bởi vì ngoài Tiêu Chiến còn có Tiêu Bắc Dã am hiểu tác chiến, hai cha con bọn họ có tướng mạnh binh lính anh dũng, nếu hai nước giao chiến, Đại Tuyên chưa chắc đã có phần thắng, huống chi Đông Viêm, Nam Ly còn có thế liên minh với Tây Tuyết.
Nếu kết thành đồng minh với Tây Tuyết, như vậy không cần sợ hai nước còn lại, có thể vĩnh viễn thái bình.
Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm lạnh lùng nhìn triều thần đang bàn tán, những người này đều tán thành hai nước kết đồng minh, thậm chí còn đồng ý gả Vân Nhiễm cho Cung Thân vương, dùng nàng để đổi lấy hòa bình hai nước.
Bọn họ nằm mơ đi, Yến Kỳ thầm hừ lạnh, khinh bỉ những kẻ này, trông cậy vào một nữ tử để bảo toàn non sông Đại Tuyên. Huống hồ có thể tin được lời Tiêu Chiến sao? Đúng là một đám óc heo.
Mọi người đang bàn tán, ánh mắt Sở Dật Kỳ u ám, kỳ thật hắn cũng có chút động tâm. Nếu như hai nước liên minh, lập thành minh ước, Tiêu Chiến dù đổi ý cũng thể đối mặt với người trong thiên hạ. Nhưng vấn đề là trong tay Vân Nhiễm có bản đồ bảo tàng, nếu gả nàng tới Tây Tuyết, không phải bào tàng cũng bị mang đi sao.
Sở Dật Kỳ khó xử, vừa muốn ký, lại không đồng ý gả.
Tiêu Chiến lại nói: “Bổn vương xin hoàng đế điện hại đồng ý gả hộ quốc công chúa Vân Nhiễm làm vương phi của bổn vương.”
Vân Nhiễm còn chưa lên tiếng, Vân Tử Khiếu đứng bên cạnh đã đứng dậy lạnh lùng nói: “Cung thân vương gia, ngươi nói vô ích thôi, ngươi muốn làm đám hỏi, có thể. Đại Tuyên ta có vô số nữ tử tài mạo song toàn, nhưng nữ nhi của bổn vương sẽ không gả cho ngươi. Bổn vương nhớ trước đó thế tử Cung Thân vương đã từng tới phủ cầu hôn với nữ nhi của bổn vương. Muốn nàng làm thế tử phi Cung thân vương. Con đã muốn cưới, người làm cha cũng muốn cưới, khiến người trong thiên hạ cảm thấy thật trơ trẽn.”
“Yểu điệu thục nữ, quân tử hào cầu. Dù là cha con, cũng phải dựa vào bản lĩnh để cưới vợ. Vì sao nữ tử con ta muốn cưới, ta lại không thể. Tư tưởng của Vân vương gia cũng quá cổ hủ rồi, xưa nay mỹ nhân xứng anh hùng, bổn vương tự thấy mình cùng hộ quốc công chúa, là một đôi trời sinh.”
Không ít người đen mặt, người này thật sự quá cuồng vọng, Vân Nhiễm chậm rãi đứng dậy nhìn Tiêu Chiến nói.
“Cung thân vương gia nói đúng, nam nhân dựa vào bản lĩnh để cưới vợ, nhưng bản cung cũng đã nói, lẽ nào vương gia đã quên, bản cung không thích ngươi, sẽ không gả cho ngươi.”
Thanh âm lạnh lẽo, âm trầm, từng câu từng chữ đều lọt vào tai mọi người trong điện. Người người đều nhìn hai người đang đối mắt.
Ánh mắt Tiêu Chiến, như màn đêm sâu thẳm, khóe môi khẽ cười, bá đạo nói: “Hộ quốc công chúa, bổn vương cũng đã nói, việc này không phải do ngươi quyết định.”
“Ách, bản cung cũng muốn nghe xem vì sao lại không do bản cung?”
“Lúc bổn vương tới Đại Tuyên, đã đặt năm mươi vạn đại quân ở biên giới. Nếu lần này bổn vương thuận lợi cưới được công chúa thì thôi, nếu không, năm mươi vạn đại quân sẽ đặt chân vào biên giới Đại Tuyên. Lúc đó công chúa sẽ trở thành yêu nữ trong mắt người thiên hạ, người người đều muốn giết, công chúa thật sự muốn kết quả như vậy sao?”
Cung Thân vương vừa nói xong, trong điện hoàn toàn yên lặng, sắc mặt nhiều người khó coi đưa mắt nhìn nhau, năm mươi vạn đại quân, chuyện này xảy ra khi nào.
Sở Dật Kỳ âm ngoan lườm Tiêu Chiến: “Cung thân vương nói vậy là có ý gì, chẳng lẽ muốn làm kẻ địch với Đại Tuyên.”
“Bổn vương cũng muốn trăm năm hòa bình, đáng tiếc hộ quốc công chúa không muốn như vậy, bổn vương cũng chỉ có thể đưa ra hạ sách như vậy.”
Sở Dật Kỳ lạnh mặt, Yến Kỳ đứng bên cạnh cả người phủ sương, từ từ đứng dậy: “Cung Thân vương gia thật sự lớn mật, đưa năm mới vạn đại quân tới, chẳng lẽ Đại Tuyên chúng ta sợ ngươi, bản quận vương cũng muốn nhìn xem, nếu thiên hạ biết vương gia vì một nữ nhân liền phát binh, khiến thiên hạ phân phân, dân chúng sẽ khinh bỉ vương gia thế nào.”
Tiêu Chiến cười ha hả, không thèm để tâm tới lời của Yến Kỳ.
“Nổi giận vì hồng nhanh, nếu bổn vương bị thiên hạ chỉ trích oán hệ, hộ quốc công chúa cũng không thể giữ thân mình. Yến quận vương bằng lòng nhìn công chúa bị rơi vào lời đồn sao, nếu dân chúng nổi giận, chỉ sợ sẽ có không ít người muốn ám sát công chúa.”
“Vô sỉ.” Yến Kỳ tức giận mắng, nam nhân này cũng xứng cưới Nhiễm Nhi sao, Yến Kỳ nâng mắt nhìn vân Nhiễm, ngầm ra hiệu với nàng, Vân Nhiễm nở nụ cười châm chọc.
“Cung thân vương gia đã hiên ngang lẫm liệt như vậy, kỳ thật bản cung biết vì sao ngươi kiên quyết cưới bản cung, chẳng qua cũng vì bản đồ bảo tàng trong tay ta thôi.
Vân Nhiễm vừa nói xong, mọi người cứng đờ, không ít người nghi hoặc nhìn Vân Nhiễm, chẳng lẽ hộ quốc công chúa thật sự có bản đồ bảo tàng.
Tuy rằng lời đồn bay lả tả trong Lương Thành, nhưng vẫn có người không tin chuyện này.
Bản đồ bảo tàng nha.
Bây giờ nghe Vân Nhiễm nhắc tới, người người đều vểnh tai lên theo dõi.
Tiêu Chiến rùng mình, nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, lại cười ha hả: “Bổn vương cưới ngươi, hai chúng ta là một, còn phân biệt sao, bản đồ bảo tàng tự nhiên cũng là của bổn vương.”
Trong điện không ít người thầm mắng, Tiêu Chiến không biết xấu hổ, vừa rồi còn nói nổi giận vì hồng nhan, còn tưởng rằng hắn thích hộ quốc công chúa. Hóa ra vì bản đồ bảo tàng trong tay nàng, thật khiến người ta khinh bỉ.
Vân Nhiễm cười yếu ớt nhìn Sở Dật Kỳ: “Hoàng thượng, thần nữ không biết cái gì gọi là bản đồ kho báo, nhưng trong tay thần nữ quả thật có một tấm bản đồ, do sư phụ giao cho trước khi mất.”
Sở Dật Kỳ cứng người, ánh mắt tối lại, nhìn chằm chằm Vân Nhiễm.
Vân Nhiễm cười nói: “Thần nữ không hiểu bản đồ này, cho dù thật sự là bản đồ bảo tàng, cho ta cũng không có chỗ dùng. Huống chi ta cũng không biết nó có phải là thật hay không. Nếu là thật thì cũng thuộc sở hữu của Đại Tuyên, thần nữ nguyện giao cho hoàng thượng, có điều?”
Vân Nhiễm nói tới đây thì dừng lại, Sở Dật Kỳ kích động, mắt sáng ngời, nhìn chằm chằm Vân Nhiễm: “Có điều làm sao?”
“Thần nữ giao bản đồ cho hoàng thượng, hoàng thượng chỉ hôn thần nữ cho Yến quận vương.
Yến Kỳ đứng bên cạnh cũng trầm ổn bước ra khỏi hàng: “Xin hoàng thượng chỉ hôn cho thần cùng hộ quốc công chúa.”
Tiêu Chiến không ngờ Vân Nhiễm lại giao bản đồ ra, còn giao cho hoàng đế Đại Tuyên, sắc mặt hắn khó coi, lại thấy Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ trực tiếp xin chỉ hôn, liền bừng bừng lửa giận: “Ai dám, nếu dám chỉ hôn cho bọn họ, vài ngày nữa đại quân của bổn vương sẽ tiến vào.”
Vân Nhiễm cười châm chọc, nhìn Tiêu Chiến: “Cung Thân vương gia, không có bản đồ bảo tàng, ngươi vẫn muốn cưới bản cung sao?”
Tiêu Chiến nghe thấy Vân Nhiễm nói vậy, trong lòng cực kỳ hận, nữ nhân lại giao bản đồ ra, hắn không để cho nàng được như ý, muốn gả cho Yến Kỳ sao, nằm mơ đi.
“Cưới.”
Tiêu Chiến hét lên, Vân Nhiễm lại cười nhợt nhạt: “Thật xin lỗi, bản cung không gả, bản cũng cũng không luyến tiếc ngươi, cho dù chết cũng không gả. Cả đời này bản cung không phải quân không gả.”
“Bản quận vương không phải khanh không cười.”
Hai người tuyên thệ, khiến nhiều người kinh ngạc, im lặng.
Tiêu Chiến nhìn Sở Dật Kỳ, trầm giọng nói: “Hoàng đế, người cần suy nghĩ cho rõ ràng, nếu ngươi không gả hộ quốc công chúa cho bổn vương, bổn vương lập tức dẫn binh tiến vào, Đại Tuyên cùng Tây Tuyết tuyệt giao, người xác định muốn làm vậy sao?”
Yến Kỳ trầm giọng: “Tiêu Chiến, ngươi không cần quá cuồng vọng, dù ngươi đem binh tiến sát biên giới, nhưng ngoài ải Đồng Quan chúng ta có mười vạn binh lính, các quận huyện gần đó cũng có đến bẩy tám vạn, hơn nữa thành Liên Dương còn có hai mươi vạn binh tướng, bản quận vương cũng muốn nhìn xem, đại quân của ngươi tiến vào kiểu gì.”
Cả người Yến Kỳ tràn đầy sát khí, như tôn sư vương giả, mãnh mẽ phóng ra trấn áp người bên cạnh. Nhiều người trong điện run như cầy sấy, Yến quận vương rất hiếm khi lộ ra thần thái như vậy.
Ánh mắt Tiêu Chiến đỏ rực, nhìn chằm chằm Yến Kỳ, lửa bắn ra bốn phía, giao chiến kịch liệt.
Sở Dật Kỳ nhìn hai người, trong lòng đã bắt đầu có chủ ý. Binh lực Đại Tuyên cũng không kém Tây Tuyết bao nhiêu, nếu như cha con Tiêu Chiến lợi hại, cha con Yến Kỳ cũng rất lợi hại, còn có Vân Tử Khiếu, cùng đám người Trầm Thụy. Đại Tuyên không sợ Tây Tuyết, nhưng nếu hắn không đồng ý chỉ hôn, không lấy được bản đồ, còn rơi vào tay Tây Tuyết, đúng là phiền phức. Dù hắn không muốn gả Vân Nhiễm cho Yến Kỳ, hai đại phủ Yến Vân làm đám hỏi cũng phải là chuyện tốt.
Nhưng bây giờ lấy được bản đồ rồi nói sau, ánh mắt Sở Dật Kỳ tràn đầy âm mưu nhìn Vân Nhiễm: “Hộ quốc công chúa muốn giao bản đồ ra?”
Vân Nhiễm không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Không sai, bản cung muốn dùng bản đồ đổi lấy một đạo thành chỉ ban hôn, không biết hoàng thượng có đồng ý không.”
Vân Nhiễm vừa dứt lời, Tiêu Chiến cười lạnh, lên tiếng: “Hoàng thượng, người tin lời nàng sao, người cho rằng nàng thật sự giao ra bản đồ sau, ai biết có phải là giả không.”
Vân Nhiễm nghe Tiêu Chiến nói vậy, không nhịn được tức giận thầm mắng tiện nam, dám nói bản đồ của nàng là gì, dù là giả cũng có ai biết đâu.
Vân Nhiễm thản nhiên nói: “Bản cung không biết là thật hay giả, nhưng quả thật là sư phụ giao cho bản cung, nếu các ngươi không tin, bản cung cũng không ép.”
Nói xong nàng quét mắt nhìn mọi người trong điện, cuối cùng dừng lại trên người Sở Dật Kỳ.
“Hoàng thượng, nếu tin lời Cung Thân vương gia, bản cung cũng không có cách, nếu bản đồ rơi vào tay người khác, trăm ngàn lần hoàng thượng đừng tính lên đầu bản cung.”
Sở Dật Kỳ nói nhanh: “Trình bản đồ lên đây.”
Mọi người đều nhìn Vân Nhiễm, thấy nàng lấy từ bên hông ra một hộp ngọc tràn đầy sắc màu, bên trên có khắc một bông hoa bẩy cảnh, vừa nhìn đã biết là bảo bối, hơn nữa quả thật có chút cổ kính lâu năm, nàng đưa cho cung nữ bên cạnh dặn dò nàng: “Cẩn thận một chút, đừng làm hỏng.”
Sở Dật Kỳ thấy hộp ngọc được đưa lên, cũng không vội mở ra, mà cẩn thận quan sát, nghe nói bản đồ này đã có từ trăm năm nhất định sẽ để lại dấu vết.
Trong lòng hắn tin ba phần, thật sự hộp ngọc này đã có lâu năm, Sở Dật Kỳ không nhìn nhầm.
Nhìn hộp ngọc, lại cẩn thận mở ra nhìn bản đồ, một tấm da dê rách tả tơi, bên trên có vẽ một bản đồ, có một vài tên địa danh. Tấm bản đồ này công phu hơn tấm trước rất nhiều, địa danh là do Yến Kỳ tìm hiểu, lấy một chỗ làm trung tâm sau đó vẽ ra.
Toàn điện yên tĩnh, nhìn chằm chằm bản đồ trong tay Sở Dật Kỳ, hận không thể tiến lên tìm hiểu.
Tiêu Chiến âm trầm lên tiếng: “Hoàng thượng nhìn cho rõ là thật hay giả? Có cần bổn vương xem giúp người không.”
Sở Dật Kỳ nhướng mày nhìn Tiêu Chiên, nếu để cho hắn trông thấy bản đồ, biết đâu sẽ nhớ được, liền cự tuyệt: “Cung thân vương gia suy nghĩ nhiều, trẫm vẫn phân biệt được thật giả.”
Vân Nhiễm nhướng mày nhìn Sở Dật Kỳ: “Hoàng thượng, một phẩn bản đồ có thể đổi được thánh chỉ ban hôn của bản cung cùng Yến quận vương sao? Nếu hoàng thượng không vừa ý vậy trả bản đồ cho ta đi.”
Đồ đã rơi vào tay sao Sở Dật Kỳ có thể thả ra, tuy rằng trong lòng nghi ngờ bản đồ là giả, nhưng nhìn thì rất thật, hắn nâng mắt nhìn Vân Nhiễm lại nhìn Yến Kỳ.
Tiêu Chiến giận vô cùng, Vân Nhiễm coi hắn như rắn rết, lại toàn tâm toàn ý muốn gả cho Yến Kỳ. Vì nam nhân này, nàng giao ra cả bản đồ bảo tàng, xem ra nữ nhân này cũng không quá thông minh, nhưng hắn không muốn để nàng được như ý.
Tiêu Chiến nhìn Sở Dật Kỳ nói: “Hoàng thượng, xin người cân nhắc.”
Trong điện cũng có không ít triều thần đứng dậy: “Hoàng thượng, xin cân nhắc.”
Nếu Tiêu Chiến giận dữ, thật sự đưa năm mươi vạn binh tiến vào Đại Tuyên, không phải là loạn sao?
Xưa nay Tây Tuyết có quan hệ tốt với Đông Viêm cùng Nam Ly, nếu ba nước hợp tác cùng phát binh tấn công Đại Tuyên, vậy không phải là quá nguy hiểm sao? Thật không đáng, vì một nữ nhân khiến thiên hạ đại loạn.
Triệu thừa tướng nói nhanh: “Hoàng thượng, Đại Tuyên chúng ta không nên trở mặt với Tây Tuyết.”
Triệu thừa tướng vừa dứt lời, trong triều lại có đại thần đứng dậy phụ họa: “Đúng vậy, xin hoàng thượng cân nhắc.”
Sở Dật Kỳ nhìn Tiêu Chiến: “Tiêu Chiến vương gia sao phải cố chấp như vậy, Đại Tuyên chúng ta còn nhiều nữ nhân tài mạo song toàn, nếu vương gia không chê, các vị mỹ nhân đang ngồi đây, chỉ cần vương gia nhìn trúng, trẫm sẽ ban hôn.”
Tiêu Chiến khí phách nói: “Bổn vương nhìn trúng chỉ có một, ta tới Đại Tuyên chỉ vì hộ quốc công chúa.”
Cung thân vương vừa dứt lời, Cơ Kình Thiên đã chậm rãi đứng dậy nhìn Sở Dật Kỳ nói: “Bản cung cũng có ý cưới hộ quốc công chúa, nếu hoàng đế đồng ý gả công chúa cho Cung thân vương gia, ta không còn gì để nói. Nhưng nếu gả cho Yến quận vương, bản cung đành hợp tác với Cung vương gia dẫn binh vào biên giới Đại Tuyên.”
Vân Nhiễm lạnh như băng nhìn Cơ Kình Thiên. Trước đây nàng vốn không có thiện cảm với nam nhân này, bây giờ cảm thấy chán ghét đến cực điểm, sớm biết hắn như vậy, ngày đó nàng kệ hắn chết cũng không cứu.
Đáng tiếc không có nếu như, rước lấy phiền phức lớn như vậy.
Sở Dật Kỳ vì lời nói của Cơ Kình Thiên mà e ngại, vốn chỉ có Tiêu Chiến hắn còn không để ý, nhưng bây giờ có thêm Cơ Kình Thiên, hai nước liên mình, Đại Tuyên không có phần thắng.
Sở Dật Kỳ nhìn bản đồ, lại nhìn Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Chiến. Quần ngư tranh thực, vì sao không thể chọn cả hai, thậm chí Sở Dật Kỳ còn nghĩ muốn đoạt bảo tàng, sau đó không chỉ hôn cho Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ. Nhưng rất nhanh liền phủ định, trước mặt bao nhiêu người đoạt lấy bản đồ, hắn sẽ bị người đời chửi mắng.
Sở Dật Kỳ rất nhanh đã có chủ ý, nhìn chằm chằm bản đồ trong tay, hắn ghi nhớ thì tốt rồi, như vậy vừa không đắc tội với Tiêu Chiến, còn có bản đồ.
Sở Dật Kỳ lưu luyến cất bản đồ vào hộp đưa cho tiểu thái giám: “Vật này vẫn nên trả lại cho hộ quốc công chúa đi.”
“Ân, hoàng thượng.”
Hành động của hoàng thượng, có vài người hiểu được ý tứ của người, người không muốn chỉ hôn cho công chúa cùng Yến quận vương.
Ánh mắt Tiêu Chiến lóe lên ánh sáng thèm thuồng, nhìn chằm chằm Vân Nhiễm cùng hộp ngọc trong tay nàng, chỉ cần hắn cưới nữ nhân này, thì cả người cùng bản đồ đều là của hắn.
Cơ Kình Thiên âm ngoan nhìn Yến Kỳ, nếu hắn không cưới được Vân Nhiễm, Yến Kỳ cũng đừng mơ. Hắn sẽ không trơ mắt nhìn tên đó cưới Vân Nhiễm.
Vân Nhiễm không nhìn ai, nâng hộp ngọc trong tay nhìn về phía hoàng thượng: “Nếu hoàng thượng đã không muốn bản đồ, vậy bản cung xin nhận, sau này cũng đừng nói bản cung không đưa.”
Nàng hơi dừng lại, Sở Dật Kỳ thở dài nhẹ nhõm, may mắn nữ nhân này không dây dưa, ai ngờ Vân Nhiễm lại nói tiếp: “Vốn định nói với hoàng thượng điểm kỳ diệu của bản đồ, ai ngờ hoàng thượng lại không cần.”
Sở Dật Kỳ sửng sốt, trong lòng ngứa ngáy: “Ý hộ quốc công chúa, bản đồ này là giả.”
Vân Nhiễm gật đầu: “Đúng vậy, đồ cồ, đâu có dễ dàng biểu hiện ra ngoài, đều là ẩn giấu.”
Sở Dật Kỳ suýt chút nữa tức hộc máu, hắn liều mạng nhớ hình vẽ lại là giả, bút tích thật sự hắn còn chưa được nhìn thấy.
Trong lòng Sở Dật Kỳ bừng lửa giận, tâm trạng Tiêu Chiến lại tốt lên, cười cười: “Thông minh, không hổ là nữ nhân bổn vương nhìn trúng.”
Cung thân vương gia giơ ngón cái khen ngợi Vân Nhiễm.
Sắc mặt Vân Nhiễm lạnh lùng lườm Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến không nhìn nàng mà nhìn Sở Dật Kỳ: “Hoàng thượng, xin gả hộ quốc công chúa cho bổn vương, chúng ta liên minh, duy trì hòa bình trăm năm.”
Yến Kỳ nhướng cao hàng mi phượng nhìn Tiêu Chiến: “Cung thân vương gia, ngươi chỉ là vương gia Tây Tuyết, không cần quyết đoán như vậy, cái gọi là duy trì hòa bình trăm năm, chỉ có kẻ ngốc mới tin.”
Yến Kỳ chỉ thẳng Sở Dật Kỳ, đồng ý chính là kẻ ngốc, không ít người biến sắc mặt.
Yến Kỳ nhìn Sở Dật Kỳ nói: “Hoàng thượng, người tính gả hộ quốc công chúa cho Cung Thân vương sao, định giao bản đồ cho người Tây Tuyết sao? Người xác định làm như vậy Đại Tuyên có thể duy trì hòa bình trăm năm sao? Nếu Tây Tuyết có bản đồ bảo tàng, có thể tạo ra một đội quân hùng mạnh, hoàng thượng nghĩ lúc đó còn có trăm năm sao?”
Yến Kỳ khí thế bức người, chẳng những khiến Sở Dật Kỳ đen mặt, không ít người trong điện cũng tối mặt, tính toàn, cuối cùng cảm thấy Vân Nhiễm không thể gả cho Đông Viêm cùng Tây Tuyết.
Tiêu Chiến nghe Yến Kỳ nói xong, tay áo khẽ phất, cuồng vọng nhìn Sở Dật Kỳ: “Hoàng đế bệ hạ, người có hai lựa chọn, một là gả hộ quốc công chúa cho bổn vương, hai là nghênh chiến.”
Người này dám uy hiếp hoàng thượng, Sở Dật Kỳ nổi gân xanh giật giật, ánh mắt bừng lửa giận, đang muốn phát hỏa.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng thái giám: “Trưởng công chúa tới.”
Mọi người ngây ngẩn nhìn về phía cửa điện, trưởng công chúa mặc váy dài tú lệ, ung dung quý phái đi vào.
Hoàng hậu thấy bà tới, trong lòng khẽ thở dài nhẹ nhõm, chính nàng trước đó đã bí mật ra lệnh cho thái giám tổng quản tới điện thái hậu mời trưởng công chúa tới.
Hoàng đế có thể gây chuyện với thái hậu, nhưng không làm khó trưởng công chúa, cho nên chỉ có bà ra mặt mới cứu được Vân Nhiễm.
Không biết vì sao, hoàng hậu có linh cảm, trưởng công chúa sẽ không bỏ mặc Vân Nhiễm, không ngờ đúng thật.
Sở Dật Kỳ nhìn trưởng công chúa: “Sao bác lại tới đây?”
“Bản cung không tới, chẳng phải để ngươi làm hỏng quy củ của tổ tông sao.”
“Chuyện này?” Sở Dật Kỳ ngây ngẩn cả người, chỉ thấy trong tay trưởng công chúa ôm một quyển hoàng thất bí tịch, ra lệnh cho thái giám đưa lên cho hoàng thượng: “Hoàng thượng nhìn sách ta đưa lên sẽ hiểu.”
Mọi người nhìn tình huống đột nhiên phát sinh, không hiểu vì sao trưởng công chúa bỗng nhiên xuất hiện đưa bí tịch cho hoàng thượng.”
Sở Dật Kỳ nhìn sách trưởng công chúa đưa lên, sắc mặt có chút kinh ngạc.
Chỉ thấy điều hai trăm bốn ba trong sách viết rõ. Hoàng đế Sở gia không được để nữ tử Đại Tuyên làm đám hỏi với quốc gia khác để đổi lấy hòa bình, trừ phi nữ tử kia tự nguyện đồng ý, không liên quan đến lợi ích quốc gia.”
Sở Dật Kỳ im lặng, trưởng công chúa hoa lệ quay lại nhìn mọi người trong điện, ánh mắt u ám quét mọi người: “Tổ tiên Sở gia chúng ta lưu lại di huấn, hoàng đế sở gia, không cho phép lấy nữ tử gả cho nước khác vì lợi ích quốc gia, trừ phi nữ tử đó tự nguyện hoặc việc gả cưới không liên quan đến chính sự.”
Trưởng công chúa lại nhìn Vân Nhiễm, ánh mắt ôn hòa: “Hộ quốc công chúa, ngươi đồng ý gả tới Tây Tuyết sao.”
Vân Nhiễm ôn hòa lên tiếng: “Bản cung sẽ không gả tới Tây Tuyết.”
Trưởng công chúa nhìn Tiêu Chiến: “Cung Thân vương gia, tổ tiên Đại Tuyên chúng ta có di huấn, không thể làm trái, hộ quốc công chúa không muốn gả cho ngươi, chúng ta không thể ép nàng.”
Bà tao nhã từng bước đến bên cạnh Tiêu Chiến, ngông nghênh lên tiếng: “Bản cung cũng muốn nhìn xem năm mươi vạn quân của vương gia làm thế nào để tiến vào Đại Tuyên. Bây giờ không phải là vấn đề hộ quốc công chúa gả hay không, mà là di huấn của tổ tiên không cho phép lấy hôn nhân để đổi lấy lợi ích. Bản cung cũng muốn nhìn xem năm mươi vạn đại quân có thể san bằng Đại Tuyên không. Nếu vó ngựa Tây Tuyết đặt một bước vào Đại Tuyên, chúng ta sẽ tuyên cáo với thiên hạ tiêu diệt nghịch tặc, bản cung muốn nhìn là chúng ta được lòng người, hay Cung Thân vương gia được lòng người. Chúng ta đánh một trận với ngươi.”
Một câu nói mang theo khí phác đến cực điểm, cả điện tịch mịch, thật lâu không ai nói lời nào.
Bình luận facebook