Vân Nhiễm nằm trong lòng Yến Kỳ, nàng biết hắn đau khổ vì vết thương của mình. Nàng định giấu không cho hắn biết, ai ngờ vô tình lại để lộ ra. Nàng đã bôi thuốc liền sẹo, chỉ là trong thời gian ngắn còn chưa kịp mờ.
“Nhiễm Nhi, về kinh, chúng ta lập tức về kinh.”
Yến Kỳ đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt tuyệt mỹ đỏ bừng, ánh mắt âm ngoan, hung tàn như sói, hắn cố gắng kiềm chế mình không phát điên. Nhưng bây giờ hắn chỉ muốn về kinh ngay lập tức, giết chết lão yêu bà kia, hắn muốn bà ta sống không bằng chết, khiến Tần gia sau lưng bà ta lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Vân Nhiễm hơi sửng sốt một chút, không ngờ Yến Kỳ muốn lập tức về kinh, nhưng bọn họ giúp Tiểu Cảnh đang đến lúc quan trọng, nếu bọn họ đi rồi chỉ sợ Tiểu Cảnh sẽ rơi vào tay Tiêu Bắc Dã. Trước kia hắn ta chỉ muốn hủy thanh danh của Tiểu Cảnh, thì bây giờ đã động sát khí, Vân Nhiễm nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy lo lắng, nói với Yến Kỳ.
“Yến Kỳ, vẫn nên giúp Tiểu Cảnh vượt qua cửa ải khó khăn cuối cùng đi, nếu chúng ta đi, hắn chưa chắc đã là đối thủ của Tiêu Bắc Dã.”
Ánh mắt Yến Kỳ u ám, nhướng hàng mi phượng hẹp dài: “Trong lòng ta đang có một ngọn lửa cháy bừng bừng, chỉ muốn về Đại Tuyên ngay lập tức, giết chết lão yêu bà kia, bà ta lại giám làm ra chuyện điên rồ như vậy.”
Vân Nhiễm vươn bàn tay nhỏ bé, xoa ngực kiềm chế lửa giận cho hắn, nhẹ nhàng nói: “Yến Kỳ, bây giờ ta đã không sao, chàng đừng tức giận, chúng ta sẽ trở về, lão yêu bà kia chạy không thoát, Tần gia cũng vậy, chờ thêm vài ngày giúp Tiểu Cảnh xong chúng ta đi.”
Nàng thật sự lo lắng Tiểu Cảnh chịu thiệt, suy cho cùng hắn chỉ là thiếu niên mười bảy, chưa đủ tâm ngoan thủ lạt, tàn nhẫn vô tình.
Yến Kỳ hít sâu, kiềm chế cơn giận trong lồng ngực, ôm chặt lấy Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi, chỉ cần tưởng tượng tới cảnh đó, ta,...?”
Hắn cũng không dám nghĩ, cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt, rất đau, thậm chí hắn còn giận chính mình, sao có thể bỏ lại nàng một mình trong cung, thiếu chút nữa là...?
“Không phải ta đã bình an sa? Chàng đừng nghĩ tới chuyện đã qua.”
Sao Yến Kỳ có thể không nghĩ, hắn không kiểm soát được, Nhiễm Nhi bị truy sát, mang theo vết thương trốn từ Lương Thành tới Đồng Quan, liều mình cứu hắn, hắn lại bỏ rơi nàng trong Hồ Lô cốc, hắn là tên khốn khiếp.
Yến Kỳ bất động một lúc lâu, xe ngựa trầm lặng trở về phủ thái tử, đi qua cửa hông vào khách viện.
Yến Kỳ bế Vân Nhiễm xuống xe, hai người đi vào viện, hắn dặn dò Trực Nhật: “Lập tức tới sân của thái tử chờ hắn, thấy hắn về, bảo hắn tới gặp ta ngay, trẫm có việc muốn thương lượng.”
Hắn đã không thể kiềm chế được sát khí, chỉ cần nghĩ tới cảnh Nhiêm Nhi bị thương, hắn đã muốn về kinh ngay, giết hết đám người dám ra tay với nàng. Lão yêu bà chết tiệt, hắn nhất định khiến bà ta sống không bằng chết, chỉ có như vậy, hắn mới hạ được lửa giận trong lòng mình.
Vân Nhiễm còn muốn nói chuyện, Yến Kỳ lại cúi đầu hôn môi nàng, không cho nàng lên tiếng, chờ tới khi mặt nàng đỏ bừng, hắn mới buông nàng ra: “Nhiễm Nhi, nàng đừng nói gì, ta sẽ ở lại giúp Tiêu Hoài Cận, chờ khi thu phục được Tiêu Bắc Dã, chúng ta về kinh. Sau này chỉ cần nàng muốn có thể nói với ta, dù phải hái sao trên trời, múc trăng trong nước, ta cũng sẽ vui vẻ cố gắng.”
Cả đời yêu thương nàng, hắn vẫn thấy chưa đủ, hận không thể cầu thêm kiếp sau, kiếp sau nữa tiếp tục chăm sóc, yêu thương nàng.
Vân Nhiễm cảm thấy ấm áp, ôm lấy cổ hắn, hạnh phúc tràn đầy. May mắn mình yêu một nam nhân như hắn, cùng hắn đi tới ngày hôm nay, nàng chưa từng hối hận, chỉ cảm thấy còn chưa đủ.
Thời khắc này, mọi câu từ đều trở nên vô nghĩa, hai người thâm tình nhìn nhau, cuộc đời nhất định không chia lìa.
Yến Kỳ bế Vân Nhiễm vào phòng, chờ nàng ngủ rồi, hắn mới đi tìm Tiêu Hoài Cận bàn chuyện.
Vân Nhiễm cũng muốn tới đó, nhưng lại bị Yến Kỳ dụ dỗ đi ngủ, hắn không muốn để nàng phải suy nghĩ nhiều.
“Nhiễm Nhi, ngoan, nàng ngủ đi, chuyện này để ta làm, cam đoan sẽ giúp Tiêu Hoài Cận bắt được Tiêu Bắc Dã.”
Cuối cùng Vân Nhiễm cũng an tâm nhắm mắt ngủ, ở bên cạnh hắn, nàng không phải suy nghĩ gì, cũng không cần phải làm gì, chỉ cần làm một tiểu nữ nhân hạnh phúc là được.
Yến Kỳ ngồi bên cạnh nàng, không rời nửa bước, tới tận khi bên ngoài vang lên tiếng Trực Nhật bẩm báo: “Hoàng thượng, thái tử đã trở lại, đang chờ người trong phòng khách.”
Yến Kỳ đắp chăn cho Vân Nhiễm, khẽ hôn trán nàng, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa bước ra cửa, cả người hắn đã như phủ sương tuyết trên Thiên Sơn, ánh mắt lạnh tới thấu xương, đi thẳng tới phòng khách.
Tiêu Hoài Cận đang ngồi suy nghĩ, trước đó hắn đã để Tô Mộ Ảnh tới phủ đệ thương lượng chuyện mượn sức hai nhà Đàm, Lâm. Tô Mộ Ảnh đồng ý, đi tìm vài đại thần tới nhà bọn họ một chuyến, nhất định phải giúp thái tử thu phục bọn họ.
Nghĩ vậy tâm trạng Tiêu Hoài Cận vô cùng tốt, nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại, thấy Yến Kỳ lạnh lùng đi tới,Tiêu Hoài Cận nhướng mày: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì, mặt của ngươi khó coi như vậy.”
Vốn định chế nhạo vài câu, nhưng thấy dáng vẻ hắn như hung thần ác sát, Tiêu Hoài Cận không dám tiếp tục trêu chọc, sợ bị trả thù.
Yến Kỳ đi tới ngồi đối diện với Tiêu Hoài Cận, hít thật sâu, sau đó nói: “Ta vừa mới biết được, hóa ra ngày đó thái hoàng thái hậu sai người giết Nhiễm Nhi, nàng trúng hai kiếm bị trọng thương, thiếu chút nữa mất mạng. Ngươi có thể tưởng tượng, lúc đó nàng đang mang thai, trúng hai kiếm tìm được đường sống trong cõi chết nguy hiểm tới mức nào, trẫm chỉ cần nghĩ tới đã đau không chịu nổi, hận phải giết người mới có thể hả giận.”
Yến Kỳ vừa nói xong, sắc mặt Tiêu Hoài Cận cũng khó coi, Vân Nhiễm bị thương nặng, cũng không nói cho hắn. Bây giờ nghe Yên Kỳ nhắc tới, hắn đứng bật dậy âm ngoan nói: “Vậy còn chờ gì nữ, ngươi lập tức khởi hành về kinh, rút gân lột da lão yêu bà kia, đừng để bà ta chết thoải mái, phải khiến bà sống không bằng chết, hối hận vì đã động tới Tiểu Nhiễm Nhi.”
Yến Kỳ nâng mắt nhìn Tiêu Hoài Cận: “Ta cũng muốn như vậy, nhưng nàng không đồng ý, nàng lo cho ngươi, muốn ở lại giúp ngươi.”
“Ta có thể xử lý chuyện này, ngươi dẫn nàng về đi.” Tiêu Hoài Cận trầm giọng lên tiếng, Yến Kỳ lắc đầu: “Nếu nàng đã lên tiếng, ta sẽ không khiến nàng lo lắng. Chúng ta cứ vậy mà đi, ngươi xảy ra chuyện gì, nàng sẽ đau lòng khổ sở, trẫm không muốn nàng đau khổ dù là một chút xíu.”
Tiêu Hoài Cận nhìn thật sâu nam nhân trước mặt, dung mạo tao nhã tuyệt sắc vô song, năng lực cường đại, chung thủy tận thâm tâm, hắn vừa mừng cho sư phụ, lại khổ sở cho chính mình. Sư phụ muốn là hắn ta không phải mình, nhưng hắn vẫn cảm thấy vui mừng, nàng thật sự may mắn khi được một nam nhân thâm tình như vậy yêu sâu đậm.
Tiêu Hoài Cận khó khăn lên tiếng: “Cảm ơn!”
“Chúng ta thương lượng, xem làm thế nào dùng thời gian ngắn nhất bắt được Tiêu Bắc Dã.”
Yến Kỳ nói ngắn gọn, Tiêu Hoài Cận gật đầu ngồi xuống, nói lại chuyến đi của Tô Mộ Ảnh.
Yến Kỳ gật đầu: “Thật ra suy cùng, mục đích của Tiêu Bắc Dã là ngôi vị hoàng đế, nếu truyền ra tin hoàng thượng bệnh nặng nguy kịch, ngươi nói xem, hắn muốn làm gì?”
Yến Kỳ gợi ý cho Tiêu Hoài Cận, hắn ta là người Nhiễm Nhi để ý, hắn ghen tị, nhưng đồng thời đối xử cũng khác người bình thường.
Tiêu Hoài Cận vốn thông minh, mắt hắn sáng lên, nhanh chóng lên tiếng: “Tất nhiên hắn muốn giết bản củng, nếu bản cung đã chết, hắn có thể thuận lý thành chương, ép phụ hoàng lập hắn làm tân hoàng Tây Tuyết.”
Yến Kỳ gật đầu bổ sung: “Còn thiếu một chút, ngươi có thể thông qua đại thần trong triều, tiết lộ tin ngươi bị thương, phụ hoàng ngươi bệnh nặng không thể cứu chưa. Nhưng thay vì chọn Tiêu Bắc Dã, phụ hoàng ngươi cố tình hạ chỉ lập người khác làm tân đế, như vậy Tiêu Bắc Dã ắt sẽ dẫn binh vào cung, tới lúc đó, nhân chứng vật chứng đều đủ, muốn chối cũng không thể.”
Ánh mắt Yến Kỳ lạnh lùng, Tiêu Bắc Dã, dù ngươi thông minh, nhưng luận mưu kế vẫn kém một chút. Hơn nữa một người quá chấp nhất với một chuyện cũng không tốt, giống như Tiêu Bắc Dã, hắn quá chấp nhất với ngôi vị hoàng đế, nên gần đây ra tay dồn dập, nếu hắn chậm rãi, biết đâu lại có cơ hội, đây là sự khác biệt của hắn với cha hắn. Hai cha con bọn họ có dũng có mưu, nhưng lại thua ở chỗ suy đoán lòng người, đây là nhược điểm của bọn họ, cũng là điểm chết.
Tiêu Hoài Cận nghe Yến Kỳ nói xong, ánh mắt thâm thúy, sáng rực.
“Được, cứ làm như vậy.”
Yến Kỳ gật đầu nhìn Tiêu Bắc Dã: “Vậy thái tử còn chờ gì gì, lập tức tiến cung thương lượng với hoàng thượng xem nên làm thế nào, chờ Tiêu Bắc Dã bị bắt, trẫm sẽ về Đại Tuyên ngay lập tức.”
“Bản cung vào cung ngay.”
Tiêu Hoài Cận cũng muốn Yến Kỳ nhanh chóng thu thập lão yêu bà hại sư phụ, nên đứng dậy vào cung, cả đêm thương lượng với phụ hoàng xem nên làm thế nào.
Ngày hôm sau, lúc lâm triều hoàng đế Tây Tuyết không vào chầu, có tin đồn, hoàng thượng bệnh nặng, một đêm không dậy nổi, nhất thời triều đỉnh nổi gió đục mây vẫn, sóng ngầm mênh mang. Phe thái tử, phe Cung thân vương đều bối rối, hàng đế bệnh nặng, đúng ra thái tử nên thuận lợi kế vị, nhưng trước đó xảy ra chuyện ở phủ Cung thân vương, không ít người lén bàn tán, nhân phẩm của hắn ta có vấn đề.
Hai nhà Đàm, Lâm cũng không gặp vương gia, lúc này mất lòng người là chuyện xấu.
Tiêu Bắc Dã tới Xuân Nhạn lâu đóng cửa bàn chuyện.
Mười mấy vị đại thần ngồi trong viện bàn chuyện, có người nghi ngờ bệnh tình của hoàng thượng, có người lại bảo hắn nên sớm quyết đoán, làm hòa với hai nhà Đàm, Lâm. Tiêu Bắc Dã đập bàn, cả đám người dừng lại nhìn hắn.
Tiêu Bắc Dã trầm giọng nói: “Đầu tiên cần phải điều tra rõ, hoàng thượng có thật sự bệnh nặng không?”
Hắn đề phòng hoàng đế có âm mưu, hơn nữa trước đó hắn liên tục thua thiệt, chứng minh Tiêu Hoài Cận là tên âm hiểm giảo hoạt, mình đã xem thường hắn. Lần này hoàng đế bệnh nặng, rõ ràng có điểm kỳ lạ.
Tiêu Bắc Dã chỉ vào một gã đại thần nói: “Uông đại nhân, ngươi đi điều tra chuyện này, nhớ kỹ, đừng để lộ dấu vết.”
“Ân! Vương gia.”
Uông đại nhân đứng dậy đi ra ngoài.
Đám người còn lại nhìn Tiêu Bắc Dã, hắn nhìn một vòng cuối cùng dừng trên người thừa tướng, ông ta nguyên là do phụ vương đề bạt, sau đó chuyển hướng đầu quân cho hắn. Thừa tướng vuốt râu trầm ổn nói: “Trước mắt vương gia có hai chuyện cần phải làm, thứ nhất là kéo hai nhà Đàm, Lâm trở lại, thứ hai là diệt trừ thái tử. Nếu hoàng thượng thật sự bệnh nặng, làm tốt hai chuyện này, không có gì bất ngờ, vương gia có thể đạt được ý nguyện.”
“Vương gia, xin người nhanh chóng quyết định.”
Tất cả đứng dậy trầm ổn nói, bọn họ theo vương gia vì cái gì, chính vì chờ người đăng cơ, bọn họ được trọng dụng. Trong số hững người ở đây rất nhiều đều do Tiêu Chiến đề bạt, nhưng bây giờ hắn đã chết, dĩ nhiên bọn họ đi theo Tiêu Bắc Dã, cũng có một số đi theo thái tử.
Tiêu Bắc Dã khẽ gõ mặt bàn, sắc mặt không tốt lắm, trước đó hắn đã đi tìm hai nhà, nhưng bọn họ đâu chịu gặp hắn.
“Việc của hai vị trắc phi, bọn họ có chút hiểu lầm với ta, rất khó giải thích.”
Hắn lại không quá lo lắng việc giết Tiêu Hoài Cận, quan trọng nhất là làm thế nào hóa giải hiểu lầm với hai nhà Đàm, Lâm.
Nhất thời xung quanh im lặng, bọn họ hiểu vương gia làm tất cả chỉ vì muốn đánh bại thái tử, hủy thanh danh của hắn. Chẳng qua không ai ngờ thái tử khôn khéo, phát hiện ra âm mưu hại vương gia gặp bất lợi, không những vậy còn khiến hai nhà Đàm, Lâm cách lòng với vương gia.
“Thừa tướng có kế gì giúp bản vương nối lại quan hệ với hai nhà Đàm, Lâm.”
Thừa tướng gật đầu: “Đàm, Lâm lấy Đàm gia cầm đầu, Lâm gia thứ hai, vương gia tới cửa hứa sau khi vương gia thành việc, phong nữ nhi làm hoàng hậu Đàm gia, phong nữ nhi Lâm gia làm hoàng quý phi, như vậy có thể mượn sức được hai nhà bọn họ.”
“Hoàng hậu, hoàng quý phi.”
Tiêu Bắc Dã sửng sốt, hắn chưa bao giờ cảm thấy những nữ nhân đó thích hợp làm hoàng hậu, hoàng quý phi. Thiên hạ này, nếu có một người xứng đôi với hắn thì đó phải là Vân Nhiễm, nhưng lúc này đó là biện pháp tốt nhất.
Ngoại trừ Tiêu Bắc Dã không ít triều thần cũng sững sờ, bọn họ đều muốn hoàng hậu là của nhà mình. Không ngờ vì muốn mượn sức hai nhà Đàm – Lâm vương gia nguyện dùng vị trí hoàng hậu, hoàng quý phi, thật khiến người ta không cam lòng, xem ra có binh quyền thật khác với người thường.
Mọi người nhỏ giọng bàn tán, Tiêu Bắc Dã rũ bỏ khó chịu, nhìn thừa tướng: “Được, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, bổn vương sẽ lại tới nhà bọn họ.”
Mọi người thương lượng một chút rồi giải tán, chỉ có Tiêu Bắc Dã cùng thừa tướng ở lại, cẩn thận cân nhắc một số điểm, tới giữa trưa mới rời đi. Nhưng bọn họ còn chưa kịp đi, Uông đại nhân đã phái người tới bẩm báo kết quả.
“Chuyện này là thật, nửa đêm qua hoàng đế náo động, truyền vài ngự y vào, trời gần sáng mới yên giấc, nhưng vài người đều kết luận, không thể cầm cự thêm được mấy ngày.”
Thừa tướng nhìn Tiêu Bắc Dã: “Vương gia, người có thể xuống tay được rồi.”
Ánh mắt Tieu Bắc Dã sáng rực, nghĩ tới cảnh rất nhanh có thể ngồi lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn, trở thành tân đế Tây Tuyết, cả người hắn trở nên rực rỡ. Ngoại trừ sung sướng vì có được ngôi vị, hắn còn muốn để cho nữ nhân kia thấy, hắn Tiêu Bắc Dã không hề thua kém nam nhân của nàng.
Nhân lúc hoàng đế bệnh nặng, hai ngày liền thái tử đều ở trong cung chăm sóc, không rời nửa bước, tấm lòng hiếu thảo cảm động trời đất, hoàng đế tỉnh lại, thấy con tiều tụy, liền hạ lệnh cho con về phủ nghỉ ngơi, không ngờ trên đường gặp phải sát thủ, trúng hai kiếm, được cứu đưa về phủ. Nhưng sáng nay lại có tin vết thương của thái tử không chữa được, đã qua đời.
Văn võ bá quan trong triều kinh hãi, phe thái tử đau lòng gào khóc, Tây Tuyết nổi gió đục mây vần, hơn nửa triều thần đều đi theo phe Tiêu Bắc Dã. Trước mắt hoàng đế bệnh nặng, thái tử qua đời, người đầu tiên thuận lợi kế vị chính là Cung thân vương.
Nhưng hoàng đế nhận được tin con qua đời, liền ngất đi, trước khi ngất còn không quên hét lên Cung thân vương giết con của trẫm, trẫm muốn lập Tiêu Vũ làm tân đế.
Tiêu Vũ thuộc chi giữa của Tiêu gia, không ngờ hoàng thượng lại lập hắn làm tân đế.
Tình hình đột biến ngoài dự kiến, phái hoàng tộc dĩ nhiên toàn lực ủng hộ Tiêu Vũ. Cung thân vương gia không ngờ tới lúc này, tân đế lại là một vị huynh đệ ở chi cuối, chẳng có năng lực xuất sắc. Bất kể thế nào, hắn cũng không chấp nhận chuyện này, dẫn binh vượt qua mật đạo vào bao vây hoàng cung.
Đêm trăng sao, hoàng cung một mảnh tịch mịch, ngoại trừ đám người đang di chuyển trong mật đạo. Dẫn đầu là một nam nhân mắt sáng như sao, đám người phía sau như sao vây quanh trăng làm nền cho hắn, xung quanh mật đạo bố trí tầng tầng lớp, ngay cả con kiến cũng không chui lọt.
Những người này đi thẳng tới tẩm cung của hoàng thượng, có điều bọn họ còn chưa tới nơi đã nghe thấy thái giám cùng cung nữ khóc thất thanh: “Nhanh lên, hoàng thượng không xong rồi, ngự y nói chỉ sợ không qua nổi đêm nay.”
“Đúng vậy, tân hoàng đâu, sao còn chưa vào cung, đã phái người đi đón chưa.”
Tiêu Bắc Dã dẫn vài vì đại thần tiến vào, trong điện còn có vài người theo phe thái tử, thấy Cung thân vương như trăng sao vây quanh đi tới, sắc mặt rất khó coi.
Đám người đó cản Tiêu Bắc Dã lại: “Vương gia, hoàng thượng có chỉ, chờ Tiêu Vũ tiến cung rồi cùng tuyên vào gặp.”
Tiêu Bắc Dã nhướng mày: “Cút ngay!”
Hai đại thần phía sau hắn đẩy người kia ra, hắn xông thẳng vào tẩm cung, phái hoàng tộc muốn đi theo đều bị ngăn lại.
Mọi người nhìn đều hiểu, đây là hắn muốn bức cung.
Tiêu Bắc Dã lòng muông dạ thú, phát điên muốn mức cung, vài vị đại thần bị ngăn lại tức tới mức không thở nổi.
Thừa tướng dẫn đầu trấn an bọn họ: “Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, trước mắt thái tử đã chết, hoàng thượng bệnh nặng, các ngươi nói xem, chỉ bằng một Tiêu Vũ có thể thuận lợi đăng cơ sao. Vương gia mới là sự lựa chọn sáng suốt nhất, các ngươi đừng cố gắng, phản kháng cũng vô dụng.”
Nhất thời cả đại điện đều im lặng.
Trong tẩm cung, Tây Tuyết hoàng nằm trên giường chỉ còn lại bộ xương khô, hơi thở mỏng manh. Tiêu Bắc Dã nhìn từ trên xuống, cười cười, vẻ mặt sung sướng, không ngờ ngôi vị hoàng đế cuối cùng lại rơi vào tay hắn. Cho nên nói vận mệnh rất quan trọng, muốn trái cũng không được, phụ vương không có mệnh này, nhưng hắn có.
Tiêu Bắc Dã cuồng dã, hắn người khinh miệt, người nằm trên giường, mở to mắt nhìn hắn đi tới: “Là ngươi, ngươi con ta. Ta tuyệt đối không để ngươi lên ngôi hoàng đế.”
“Việc này chỉ sợ không phải do ông.”
Tiêu Bắc Dã vừa động lấy ra một phần thánh chỉ đã chuẩn bị sắn, bên trên dĩ nhiên viết truyền ngôi cho hắn. Hắn nhìn hoàng đế: “Ngọc tỷ đâu, lập tức đóng dấu, ông cho rằng mình còn có quyền quyết định sao? Nếu ông không cho, bổn vương sẽ tự mình đoạt.”
Hoàng đế đột nhiên thở hổn hển cười rộ lên: “Tiêu Bắc Dã, ngươi cũng giống cha ngươi, chỉ được đến thế mà thôi.”
Nói xong, ông hộc máu, hét lên: “Người đâu, Tiêu Bắc Dã mưu phản.”
Một tiếng hét, vô số bóng người từ ngoài cửa sổ lao vào, dẫn đầu là một bóng người mặc cẩm bào màu vàng, khuôn mặt tuấn nhã như trúc, trên mặt hắn như phủ sương, hét lên: “Tiêu Bắc Dã, tặc tử lòng muông dạ thú, dám thừa cơ ám sát bản cung, bây giờ còn muốn mưu phản, rõ ràng tự tìm đường chết.”
Tiêu Bắc Dã giật mình nhìn Tiêu Hoài Cận, trước đó hắn đã đích thân tới phủ kiểm tra, hắn ta đã chết, nhưng sao bây giờ lại khỏe mạnh xuất hiện. Chuyện này chứng minh, lúc đó hắn ta dùng thuốc giả chết, thuốc này không phải ai cũng có, trong đầu Tiêu Bắc Dã chợt lóe lên, thở dốc.
“Là ngươi, chính ngươi dẫn nàng đi đúng không?”
Tiêu Bắc Dã nghĩ lại những hành động gần đây của Tiêu Hoài Cận, lần nào cũng cẩn thận không giống với tác phong của hắn. Ngoại trừ hắn cũng chỉ có một người, Yến Kỳ, hắn ta cũng ở đây, hắn ta ở sau lưng nghĩ cách giúp Tiêu Hoài Cận.
Tiêu Bắc Dã nổi giận, gầm lên: “Là hắn, Yến Kỳ! Hắn giúp ngươi.”
“Á! Yến Kỳ, ta với ngươi không chết không ngừng” Tiêu Bắc Dã điên cuồng gầm rú, lúc này phe Cung thân vương không có ngăn phe hoàng tộc lại, bọn họ xông vào vui mừng khi thấy thái tử vẫn còn sống.
Lại nhìn thấy Tiêu Bắc Dã cầm thánh chỉ đứng trước mặt hoàng thượng, liền biết chuyện gì xảy ra. Ngự sử đại phu Tô Mộ Ảnh trầm giọng quát: “Cung thân vương gia, không ngờ ngươi dám cả gan mưu phản, ngươi là nghịch thần tặc tử của Tây Tuyết chúng ta. Người đâu bắt hắn lại.”
“Ai dám động tới ta, dù các ngươi phát hiện thì thế nào, bổn vương sẽ giết hết các ngươi, ta chính là hoàng đế Tây Tuyết.”
Tiêu Bắc Dã nhìn ra ngoài hét lên: “Người đâu, giết cho bổn vương.”
Hắn âm hiểm bóp cổ hoàng đế, lên tiếng: “Tiêu Hoài Cận, nếu như không muốn phụ hoàng ngươi chết, ngay lập tức tự sát cho ta.”
Tiêu Hoài Cận biến sắc mặt, nhìn phụ hoàng hắn đau lòng.
“Tiêu Bắc Dã, đồ nghịch thần mau thả phụ hoàng ta ra.”
“Ta kêu ngươi tự sát, nếu ngươi không chết, bổn vương sẽ giết phụ hoàng ngươi.”
Tiêu Bắc Dã gia tăng thêm lực đạo, hoàng đế nghẹt thở, nhưng vẫn cố gắng nhìn Tiêu Hoài Cận.
“Đừng làm theo..... lời hắn...Đừng!”
Ông nói không nên lời, nhưng hắn hiểu được phụ hoàng không muốn hắn làm theo. Nhưng bảo hắn trơ mắt nhìn người bị giết, bất kể thế nào hắn cũng không chấp nhận được. Tiêu Hoài Cận đang muốn nói chuyện, đột nhiên bên ngoài tẩm cung có một viên đá như gió lốc bay tới nhắm thẳng vào cổ tay Tiêu Bắc Dã. Hắn ta không kịp đề phòng, khẽ buông lỏng theo phản xạ, thời khắc như mành chỉ treo chuông Tiêu Bắc Dã xông tới cướp được hoàng đế, trầm giọng ra lệnh: “Người đâu, bắt lấy nghịch tặc mưu phản.”
Tẩm cung loạn thành một đoàn, thống lĩnh Kim Đao vệ Bạch Trạch dẫn binh lính bao vây Tiêu Bắc Dã, Tiêu Bắc Dã xông về hướng Tiêu Hoài Cận.
Mắt hắn đỏ rực, khuôn mặt dữ tợn thề phải giết cha con bọn họ, chỉ cần bọn họ chết, hắn có thể thuận lợi đăng cơ, vị trí kia là của hắn, của hắn.
Võ công Tiêu Bắc Dã rất lợi hại, nhất thời đám người Bạch Trạch không thể bao vây nổi, hắn như một ma đầu điên cuồng mở đường máu xông thẳng tới chỗ Tiêu Hoài Cận.
Bạch Trạch kinh hãi hét lên: “Thái tử điện hạ, người cẩn thận.”
Tây Tuyết hoàng kéo tay Tiêu Hoài Cận: “Cận Nhi! Con nhất.... nhất định phải....”
Ông chưa nói thành câu đã ngất đi.
Đúng lúc này một bóng người như tia chớp từ cửa sổ xông vào, cả ngươi như được bao quanh bởi hào quang, không nhìn rõ hình, vừa xuất hiện nộ khí đã tập kích Tiêu Bắc Dã. Tiêu Bắc Dã biến sắc, Yến Kỳ, lại là hắn.
“Yến Kỳ, là ngươi, dám làm hỏng chuyện tốt của bổn vương, hôm nay trừ khi ta chết, nếu không ta nhất định không để yên.”
Bóng trắng kia cũng không nhiều lời, giao thủ với Tiêu Bắc Dã.
Tuy rằng võ công của hắn rất lợi hại, nhưng vẫn không phải đối thủ của Yến Kỳ. Trải qua vài chiêu, hắn đã cố hết sức, Yến Kỳ cũng không dây dưa, ngưng tụ nội lực cả tẩm cung đều bị oanh tạch, ngọc tác xông thẳng tới người Tiêu Bắc Dã. “Bùm!” Tiêu Bắc Dã bị đánh bay ra ngoài, đám người Bạch Trạch nhanh chóng xông lên, bao vây lấy hắn, điểm huyệt hắn, Tiêu Bắc Dã gào rát cổ họng.
“Yến Kỳ, bổn vương thành ma cũng không ta cho ngươi, thành quỷ cũng muốn về tìm ngươi, là ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta.”
Đáng tiếc không ai để ý tới hắn, bóng trắng kia lắc mình biến mất, trong tẩm cung chỉ còn tiếng gào rú của Tiêu Bắc Dã.
Phe Cung thân vương thấy vương gia bị bắt, hoảng sợ lui về sau. Hoàng đế từ từ tỉnh lại, cố gắng nhìn ngự sử Tô Mộ Ảnh, ông nhanh chóng lấy thánh chỉ ra: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, con ta Tiêu Hoài Cận, nhân đức chí hiếu cảm động tới trời, thấu hiếu dân tâm, nay truyền ngôi kế vị, hi vọng tân đế, vệ quốc an dân, lấy giang sơn xã tắc làm trọng, đời đời trường tồn, khâm thử.”
Mọi người im lặng, hóa ra hoàng thượng đã sớm hạ chỉ truyền ngôi cho Tiêu Hoài Cận.
Tây Tuyết hoàng kéo tay Tiêu Hoài Cận: “Cận Nhi!Bảo trọng!”
Một giọt nước mắt rơi xuống, tuy rằng ông muốn ở bên cạnh con, nhưng không còn đủ sức nữa rồi. Con ah! Sau này một mình phải bình an, phụ hoàng ở trên trời sẽ phù hộ cho con.
Tiêu Hoài Cận khóc lên: “Phụ hoàng...”
“Hoàng thượng!”
Bất kể là phe thái tử, hay phe Cung thân vương đều quỳ xuống, gào khóc.
Bên ngoài tẩm cung đang chém giết loạn xa, thuộc hạ của Cung thân vương gia giao thủ với Kim Đao vệ, máu chảy thảnh sông, khắp nơi đều là xác người, tới tận khi áp giải Tiêu Bắc Dã ra, bọn họ mới chịu buông vũ khí.
Tiêu Bắc Dã đứng trước thềm đá nhìn hai nhà Lâm Đàm. Trước đó bọn họ đã đồng ý giúp hắn giờ lại cắn ngược, giao chiến với thuộc hạ hắn sắp xếp trong cung. Hắn nghĩ bọn họ giao ngôi vị hoàng hậu, hoàng quý phi có thể tùy ý lợi dụng, lại hoàn toàn quên mất hai chữ lòng người. Đàm Thư là nữ nhi duy nhất của Đàm gia, Lâm Mỵ cũng là nữ nhi ruột thịt của Lâm phu nhân, các nàng đều là con vợ cả, dù tương lai tiến cung làm hậu cũng không phải nữ nhi của bọn họ, sao họ có thể đồng ý để phu quân mình giúp Tiêu Bắc Dã.
Cho nên bọn họ đều phản chiến đi theo thái tử.
Chúng triều thần do Tô Mộ Ảnh dẫn đầu nhanh chóng quỳ xuống: “Chúng thần gặp qua hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Tiêu Hoài Cận nhìn khắp nơi đều là thi thể, máu chảy thành sông, âm thầm thề, sau khi đăng cơ, hắn nhất định không để Tây Tuyết rơi vào cục diện hôm nay.
“Các khanh hãy bình thân.”
Dưới bóng đêm, giọng thiếu niên lạnh lùng, ánh mắt đen đặc ngẩng đầu nhìn bầu trời, giống như trên đó đang có người vẫy tay với hắn. Tiểu Cảnh! Bảo trọng, sau này quản lý Tây Tuyết cho tốt.
Sư phụ, người cũng bảo trọng, sau này sống thật hạnh phúc!
...
Trên đường có một cỗ xe ngựa, dẫn theo vài kỵ binh đi về hướng Đại Tuyên.
Trong xe có hai người, nam nhân mặt mày như ngọc, ôm một nữ tử kiều diễm, nhưng ánh mắt nàng tràn đầy lo lắng.
“Yến Kỳ! Chàng nói xem, một mình Tiểu Cảnh có thể đối phó được cục diện như vậy không. Tuy rằng Tiêu Bắc Dã bị bắt, nhưng Tây Tuyết cũng rất loạn, liệu hắn có bị thua thiệt trong tay đám triều thần không.”
“Nhiễm Nhi, đừng quan tâm tới hắn, đó là mệnh của hắn, hắn làm tốt cũng được, dở cũng chịu, không liên quan tới chúng ta, nàng đừng mãi nhớ hắn, hãy nhớ ta và con này.”
Nói xong, Yến Kỳ nhìn bụng Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi, nàng nói xem, sao bụng của nàng lại to như vậy, thật tròn.”
Vân Nhiễm cũng không để ý, nghe Yến Kỳ nói vậy liền cúi đầu nhìn, quả thật hơi to, mới có sáu tháng nhưng to hơn bình thường, chuyện gì vậy?
Vân Nhiễm tự bắt mạch, vẻ mặt khó tin, lại bắt lại, vẫn mơ màng, nhìn Yến Kỳ: “Yến Kỳ, chàng nghe thử một chút, nghe bên trái trước, rồi chuyển sang bên phải, có cảm giác gì?”
“Sao thế?”
Yến Kỳ kinh hãi, sợ đứa nhỏ có chuyện, nhanh chóng làm theo lời nàng, nghe bên trái hình như tiểu tử kia động, nghe bên phải cũng thấy động, Yến Kỳ cũng mơ hồ.
“Nhiễm Nhi, đây là chuyện gì, có sao không?”
Hắn không mong con mình có chuyện.
Vân Nhiễm vui vẻ kéo tay hắn: “Có thể là hai đứa.”
“Hai đứa?”
Yến hoàng đế hóa đá, chỉ vào bụng Vân Nhiễm một lúc lâu mới lên tiếng: “Nàng nói mình mang song thai.”
Bình luận facebook