.
Trên đại điện Yến Kỳ nhìn Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã cười tươi tắn giọng nói cũng cực kỳ dễ nghe: “Cơ thái tử, Tiêu thế tử, có nguyện ý vì hoa vương đại tài tăng thêm chút phần thưởng không?”
Cơ Kình Thiên mắt trầm u ám, hàn ý cuồn cuộn dâng lên khiến người bên cạnh sợ hãi, nhưng Yến Kỳ không e ngại cười càng rạng rỡ hơn.
Tiêu Bắc Dã cùng Cơ Kình Thiên đêu khó chịu, không phải vì tiếc bạc, kỳ thật Đại Tuyên tổ chức hoa vương đại tài bọn họ đã sớm muốn bỏ ra chút phần thương, nhưng hiện tại không phải là bọn họ tự nguyện bỏ ra mà bị người thiết kế lấy ra ý nghĩa hoàn toàn không giống nhau.
Có điều trước mặt mọi người, hai người bọn họ im lặng không lên tiếng về chuyện phần thưởng.
Cuối cùng Cơ Kình Thiên cắn răng, sắc mặt khôi phục bình thường cười cười nhìn Yến Kỳ.
“Lần này chúng ta tới Đại Tuyên, chính là muốn xem hoa vương đại tài, dĩ nhiên đã sớm chuẩn bị phần thưởng, bản cung vì hoa vương đặt mười vạn lượng bạc, năm mươi viên trầm hương châu, năm mươi viên mật tịch châu, năm mươi viên thủy tinh mã mã não cộng thêm hai mươi viên dạ minh châu.”
Cơ Kình Thiên dứt lời không ít người mở to mắt, vẻ mặt khó có thể tin, không ngờ Cơ thái tử lại hào phóng như vậy.
Tiêu Bắc Dã không chịu thua kém cuồng dã lên tiếng: “Tây Tuyết chúng ta cũng đã sớm có chuẩn bị, mười vạn lạng bạc, mười cuộn gấm bích vân, mười quận gấm thục sa, hai cây nhân sâm ngàn năm, hai cây linh chi ngàn năm, hai cây tuyết liên trăm năm, rễ sô đỏ, xại hương, trầm hương mỗi loại hai viên để chúc mừng quán quân hoa vương đại tài năm nay.”
Hai người bọn họ nhìn nhau cười, sở dĩ bọn họ ra tay hào phóng là bởi vì Đại Tuyên bao nhiêu năm nay không có hoa vương, bọn họ không tin năm nay hoa vương sẽ xuất hiện.
Cho nên bọn họ cứ mạnh tay làm cao, bọn họ đã nói rõ phần thưởng là dành cho hoa vương, người khác đừng mơ đến.
Yến Kỳ cười càng sâu xa, hoa vương năm nay khác với mọi năm, mọi người sẽ trổ hết tài, chỉ sợ bọn họ sẽ mất nhiều máu.
Ánh mắt Yến Kỳ rơi trên người Vân Nhiễm, lại lướt qua ngoài điện, hắn rất tò mò ai mới là hoa vương năm nay, ai mới thật sự là người cứu hắn.
Trên đại điện, Cơ thái tử Đông Viêm cùng Tiêu thế tử Tây Tuyết đã lấy ra phần thưởng lớn như vậy, người Nam Ly dĩ nhiễn không ngồi yên, tuy rằng Tần Văn Hãn không có chuẩn bị phần thưởng cho hoa vương đại tài, nhưng hắn cũng không để bị mất mặt, cho nên nhanh chóng đứng lên.
“Nếu mọi người đều đưa ra phần thưởng, Nam Ly chúng ta cũng không thể thua kém. Ngoài mười vạn lạng bạc, chúng ta bỏ thêm năm mươi viên ngọc, năm mươi viên thạch anh, ngọc bích, nam châu hồ châu mỗi loại năm mươi viên.”
Cả điện sôi trào, người người kích động nói về hoa vương đại tài năm nay.
Tam quốc ban ra phần thưởng còn lớn hơn của Đại Tuyên, giá trị có thể nói là trên trời, ước tính trị giá khoảng một trăm vạn.
Vân Nhiễm cũng động lòng, một trăm vạn đấy, Lãm Y cốc có thể cứu được thêm rất nhiều người.
Nhưng người này thật sự điên cuồng.
Mọi người đều kích động, chỉ có Yến Kỳ bình tĩnh nâng chén thưởng rượu, trong điện chỉ có hắn biết năm nay hoa vương nhất định sẽ xuất hiện, hắn bức Tây Tuyết cùng Đồng Viêm thêm phần thưởng là để kích thích người có thực lực chân chính ra tay.
Sở Dật Kỳ nhìn các triều thần đang cao hướng, cười lên tiếng: “Xem ra hoa vương đại tài năm nay thật đáng mong đợi, vì thế trẫm quyết định tăng thưởng thêm vào mười vạn lượng bạc, thành hai mươi vạn.”
Trong điện không ít nữ tử mắt sáng rực, nóng lòng muốn thử, dù sao hoàng thượng đã hạ lệnh thiêm kim nhà quan tam phẩm trở lên đều phải tham gia, các nàng thử một lần cũng không mất gì, tài nữ như Giang tiểu thư cùng Triệu tiểu thư còn chưa giành được hoa vương, các nàng không giành được cũng không mất mặt, huống chi hoa vương không chỉ dựa vào tài nghệ kinh người còn do duyên phận.
Hoàng thượng cao hứng đứng dậy, nhìn sứ thần tam quốc: “Cung yến đêm nay thật sự rất vui, nhưng đã về khuya yến hội nên tan, ba ngày sau hoa vương đại tài, trẫm sẽ đích thân chủ trì, đến lúc đó mọi người cùng chờ hoa vương xuất hiện.”
Hoa vương Đại Tuyên có một quy củ rất kỳ lạ, phải xuất hiện dị tượng, hoa cỏ cùng múa, cũng không phải chuyện dễ dàng, nghe nói gần trăm năm mới có hai người, một là hoàng hậu Vĩnh Gia, một là đương kim Thái hoàng thái hậu, bọn họ không tin lần này sẽ có hoa vương.
Tiêu Bắc Dã lại không nghĩ vậy, hắn nhìn Vân Nhiễm mong đợi, nếu quận chúa Trường Bình thuận lợi giành được hoa vương, phần thưởng hắn bỏ ra là cam tâm tình nguyện, nếu như là người khác, tâm tình hắn không tốt lắm.
Trong đại điện hoàng thượng nói một câu cáo từ với sứ thần tam quốc rồi dẫn người rời đi, thái hậu dẫn theo hai vị cùng chúa rời khi, lúc công chúa An Nhạc đi qua người Vân Nhiễm chớp mắt với nàng một cái ôn như cười, Vân Nhiễm cùng gật đầu coi như chào hỏi.
Hoàng thượng cùng thái hậu rời đi, mọi người cũng lục đục đứng dậy, ba năm người tạo thành một nhóm vừa đi vừa nói chuyện rời khỏi điện.
Lam Tiểu Lăng cùng Hạ Tuyết Dĩnh đến bên Vân Nhiễm nhỏ giọng nói về chuyện hoa vương đại tài ba ngày sau.
Hai người bọn họ không ôm hy vọng với chính mình, nhưng lại rất hưng phấn với việc Vân Nhiễm tham gia, “Vân Nhiễm, nêu năm nay ngươi lấy được hoa vương kim quan nhất định phải mời chúng ta ăn cơm, hơn nữa phải tặng chúng ta mỗi người một món lễ vật.”
Phần thưởng kia thật sự dàu, tương đương với một trăm vạn lượng ngân phiếu đấy.
“Vân Nhiễm, nếu ngươi thật sự thành hoa vương lập tức sẽ trở thành tiểu thư có tiền ở Lương Thành.”
Vài người đang hưng phấn bên cạnh lại vang lên tiếng hừ lạnh.
Đám người Vân Nhiễm quay đầu nhìn lại thấy quận chúa Minh Tuệ đang khinh bỉ nhìn các nàng cười lạnh một tiếng: “Các ngươi nghĩ hoa vương dễ giành lắm sao? Bằng nàng ta mà cũng muốn làm hoa vương, đúng là mơ mộng hão huyền.”
Quận chúa Minh Tuệ kiên quyết không tin, nữ nhân này có thể giành được vương miện hoa quan.
Quận chúa Minh Tuệ vừa dứt lời, Giang Tập Nguyệt ở bên cạnh đã trào phúng: “Người ta không phải là tài nữ mới nổi sao? Nói không chừng thật sự sẽ có bất ngờ xảy ra, chúng ta cùng chờ xem.”
Lam Tiểu Lăng không cam lòng nói: “Không chừng Vân Nhiễm chính là người giành được vương miện, ít nhất nàng còn chưa có thử qua, có một số người ngay cả cơ hội đều không có”
Lam Tiểu Lăng biết rõ Giang Tập Nguyệt đã từng tham gia hoa vương đại tài, dù có giỏi đến đâu cũng không trở thành hoa vương, sắc mặt Giang Tập Nguyệt khó coi, tâm tình khó chịu, hoa vương đại tài năm nay thật sự là rất long trọng, thưởng lại dày khiến người ta đỏ mắt, nàng ta biết cho dù cố tình tham gia cũng không có khả năng trở thành hoa vương.
Cách đó không xa Cơ thái tử cùng Triệu Thanh Nghiên đi tới, Triệu Thanh Nghiên đúng lúc nghe được lời Lam Tiểu Lăng nói, tâm tình cực kỳ không tốt, Cơ Kinh Thiên lạnh lùng lên tiếng: “Có ai quy định lần đầu tiên tham gia không giành được hoa vương lần sau sẽ không phải là hoa vương, nói không chừng năm nay chính là ngoại lệ.”
Hắn vừa nói, Triệu Thanh Nghiên dịu lại, đúng vậy, có ai quy định đã tham gia một lần, lần sau sẽ không giành được hoa vương, có lẽ năm nay là ngoại lẹ, Triệu Thanh Nghiên cười dịu dàng nâng mắt nhìn Cơ Kình Thiên, cảm thấy nam nhân này thật có mị lực, ngoại hình anh tuấn, lãnh khốc bá đạo, đối với khác khinh thường, nhưng đối với nàng lại ôn nhu chân thành, khiến lòng nàng mềm như nước.
Lời Cơ thái tử, mọi người cùng nghe thấy, quận chúa Minh Tuệ tiếp lời: “Đúng vậy, ai quy định tham gia một lần, lần sau không giành được goa vương, có lẽ năm nay Triệu tiểu thư sẽ trở thành hoa vương, bởi vì nàng được quý nhân phù hộ, tin tưởng năm nay nàng nhất định đạt được hoa vương.”
Lời của quận chúa khiến Triệu Thanh Nghiên càng cao hứng, nhưng cũng hiện ra mặt, trầm tĩnh lên tiếng: “Quận chúa Minh Tuệ đừng giễu cợt Thanh Nghiên.”
Mai Nhược Hàm tiếp lời: “Triệu tỷ tỷ, ta ủng hộ ngươi, tin tưởng người nhất định mạnh hơn người nào đó.”
Người nào đó đương nhiên là ám chỉ Vân Nhiễm, nàng nâng mắt nhìn Mai Nhược Hàm, đúng lúc thấy Cơ Kình Thiên, nam ngân này lúc trước bị thương không có khả năng trong khoảng thời gian ngắn tốt lên, nhưng hắn vẫn biểu hiện như người bình thường, có thể thấy hắn có định lực hơn người, hơn nữa muốn dấu giếm không để lộ chuyện mình bị thương ra ngoài, Vân Nhiễm cười cổ quái, chuyện hắn không thích nàng lại có hứng làm.
Ánh mắt Cơ Kình Thiên rơi trên người Vân Nhiễm, nữ nhân này thật khác biệt, nàng không những đẹp, tâm tư lại kiên định gặp chuyện không biến, tâm kế chắc cũng không kém.
Vân Nhiễm nhận thấy ánh mắt Cơ Kình Thiên, sắc mặt mềm mại đáng yêu. ‘
“Cơ thái tử, lúc trước Vân Nhiễm làm thất sắc lưu quang họa có làm ảnh hương đến tâm trạng của thái tử không, nếu có Vân Nhiễm muốn chọn ngày đến cửa thỉnh tội, không muốn làm ảnh hưởng đến tâm trạng của thái tử.”
Thanh âm mềm mại, ôn nhu lại nồng đậm ý châm chọc.
Cơ Kình Thiên nhíu mày, ánh mắt thâm thúy: “Không thể phủ nhận họa của quận chúa không tệ?”
Hắn dừng lại không nói tiếp, Vân Nhiễm hiểu hắn có ý gì, nói nàng lòng dạ hẹp hòi, nhớ kỹ lời của hắn.
Nàng chính là lòng dạ hẹp hòi, thì đã làm sao?
Vân Nhiễm đang muốn lên tiếng châm chọc nam nhân này, không ngờ lại bị một người khác giành trước, Triệu Thanh Nghiên dịu dàng lên tiếng, nàng ta thấy Cơ Kình Thiên nhìn Vân Nhiễm trong lòng liền không thoải mái, vì thấy trong mắt Cơ Kình Thiên có chút thưởng thức, tuy rằng lời nói châm chọc, nhưng vẻ mặt lại không giống, Triệu Thanh Nghiên có chút lo lắng, cảm giác Vân Nhiễm sẽ cướp đi nam nhân này, nàng không thể để chuyện đó xảy ra.
Nghĩ vậy Triệu Thanh Nghiên ôn nhu lên tiếng: “Cơ thái tử, đêm đã khuya, chúng ta cần phải trở về.”
Lực chú ý của Cơ Kình Thiên lại rơi xuống trên người Triệu Thanh Nghiên, ánh mắt ôn hòa: “Đi thôi.”
Cơ thái tử cùng Triệu Thanh Nghiên, dẫn đầu rời đi, phía sau đám người quận chúa Minh Tuệ nhìn với ánh mắt ghen tị cùng nhau đi ra cửa, phía sau Vân Nhiễm cùng Lam Tiểu Lăng Hạ Tuyết Dĩnh vừa đi vừa nói chuyện.
“Ngươi nhìn thấy không? Triệu Thanh Nghiên thật khẩn trương, giống như sợ Cơ thái tử thích nữ nhân khác, nữ nhân này thật có tâm kế.”
“Có điều ánh mắt Cơ thái tử quá kém, sao lại không nhìn ra nàng ta dối trá chứ.”
Vân Nhiễm khuyên nhủ: “Quên đi, hoa rơi vào mắt thôi, các ngươi cũng đừng quản chuyện của người ta.”
Lam Tiểu Lăng cùng Hạ Tuyết Dĩnh nở nụ cười đi ra phía ngoài điện, đằng sau vang lên bước chân trầm ổn hữu lực, Tiêu Bắc Dã đi tới, ban nãy hắn bị Tần Văn Hãn Nam Ly giữ lại nói mấy câu cho nên mới đi chậm hơn Vân Nhiễm.
Tiêu Bắc Dã tới, đám người Lam Tiểu Lăng cười cười nâng mày trợn mắt nhìn Vân Nhiễm, sau đó nhanh chóng rời đi.
Vân Nhiễm không nói gì, hai người này làm trò gì đây, nàng với Tiêu Bắc Da chỉ là bằng hữu, nàng có hứng thú với hắn nhưng không giống với suy nghĩ của các nàng, nàng chỉ muốn điều tra xem Tiêu Bắc Dã có phải là minh quân triển vọng như sư phụ đã nói.
Vân Nhiễm cùng Tiêu Bắc Dã song song bước ra ngoài, không út người nhìn lén, đoán mò không biết cuối cùng quận chúa Trường Bình có gả đến Tây Tuyết hay không.
Vân Nhiễm không để ý tới người khác, nhìn Tiêu Bắc Dã: “Chuyện đêm nay cám ơn ngươi.”
Đêm nay từ đầu tới cuối Tiêu Bắc Dã đều bảo vệ nàng, tự nhiên nàng nên cảm tạ.
“Cảm tạ cái gì, ta với ngươi là bằng hữu, giúp ngươi là chuyện nên làm.”
Tiêu Bắc Dã nhớ tới hoa vương đại tài ba ngày sau, nhìn Vân Nhiễm: “ Hoa vương đại tài ba ngày sau ngươi sẽ tham gia hay sao?”
Vân Nhiễm nhíu nhặt mày, kỳ thật nàng không muốn tham gia, nhưng hiện tại hoàng thượng đã hạ lệnh, thiên kim nhà quan từ tam phẩm trở lên đều phải tham gia, nàng không thể từ chối, hơn nữa phần thưởng kia cũng khiến người ta thật đỏ mắt.
“Tham gia, hoàng thượng đã hạ chỉ, sao có thể không tham gia.”
“Ta ủng hộ ngươi, chúc ngươi đạt được hoa vương năm nay, nếu như vậy phần thưởng ta bỏ ra cũng xứng đáng.”
Tiêu Bắc Dã bớt đi vài phần cuồng dã nhiều thêm một chút phong tình.
Vân Nhiễm nở nụ cười, ôn nhu đáp lại: “Nếu ta thật sự là hoa vương, ngươi sẽ không tiếc mười vạn lạng bạc chứ.”
Nói đến đây mắt Vân Nhiễm sáng rực, phần thưởng của sứ thần tam quốc nàng thích nhất chính là các loại dược liệu của Tiêu Bắc Da, thân là đại phu tự nhiên sẽ thích những thứ đó.
Tiêu Bắc Dã cười hào sảng, “Ngươi cho là ta là kẻ keo kiệt sao, lúc trước tức giận là vì bị Yến quận vương tính kế thôi.”
Vân Nhiễm gật đầu, đúng vậy, có ai bị gài bẫy lại không giận.
Bạch Liên hoa kia tâm đị luôn đen tối, nàng cũng không ít lần dính bẫy cảu hắn, đã biết hắn âm hiểm cỡ nào.
“Về sau ngươi phải để ý hắn một chút, người này ti bỉ vô sỉ, hiện tại chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, tốt nhất ngươi nên cẩn thận.”
Vân Nhiễm dặn dò Tiêu Bắc Dã, Tiêu Bắc Dã gật đầu, hắn cũng có ý về sau sẽ đề phòng người này.
Hai người nói chuyện đã ra tới ngoài điện, ánh trăng sáng phủ lên một người ngọc thụ lâm phong, chính là người bọn họ vừa nói âm hiểm tâm địa đen tối, sắc mặt Yến Kỳ ôn nhuận nhìn Tiêu Bắc Dã cùng Vân Nhiễm: “Hai vị nói chuyện thật vui, có điều đêm đã khuya có phải nên xuất cung.”
Tiêu Bắc Dã nhìn Yến Kỳ cười tao nhã vô song, thật muốn xé rách vẻ mặt cười cười của hắn.
Đêm nay hắn một lần lại thêm một lần mất bạc đều do nam nhân âm hiểm này.
Có điều đó cũng chỉ là suy nghĩ trong đầu, trên mặt vẫn tươi cười nhìn Yến Kỳ.
Bình luận facebook