Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87
Biết Được Người kia Cũng yêu Mình, Sư Đồ luyến ái thì sao chứ, Kẻ Nói sau lưng Thì Cả hai người chẳng quan tâm Vì Bọn họ Chỉ đứng sau lưng hai người, cách Hai người Khoảng cách rất xa.
Sau những lời Cả Hai Thổ lộ với nhau, Cả Hai Thật sự Có Một đêm xuân đáng nhớ,... Rồi quyết định Ở lại Đào Hoa đảo,.. nhưng Có lẽ Cuộc sống yên bình, Nhàn nhạ, Không phù hợp với Ngạn Ly... Nên Cô quyết định Rời khỏi đây Khoảng thời gian.
Thời gian Thấm Thoát Trôi qua, Đã qua 1000 năm Nữa, Rời Đào Hoa đảo chắc Phong Nguyệt Trần sẽ Giận lắm Rồi, Lại ở nhân gian ngàn năm,... Cũng là Ngàn năm nay Ngạn Ly và Phong Nguyệt Trần cũng có một Bảo Bảo rất dễ thương...
- Tiểu Dương, Đâu rồi...
Tiểu Dương Đòi Dắt đi dạo Ngoài chơi, Nhưng tích tắt lại Biến mất, Còn cô cũng chẳng giống người Chăm sóc trẻ em chút nào.
____________________
Bên Khác, Phong Nguyệt Trần tím mặt Tức giận, Trốn khỏi Đào Hoa đảo không nói một lời, Ngàn năm nay đi khắp nơi tìm Cô thật sự rất là khó khăn...A.
Hắn đang đứng bây giờ Là trên nóc nhà Nhìn xuống dưới mà Tìm Tiểu nương tử của Hắn, Nhưng lại Vô tình Nhìn thấy Một nhóm Đang Bắt một cậu bé khoảng 8 tuổi dồn vào một góc Khuất.
Nhóc đó Nhìn Đa phần điều giống Hắn, Mắt sáng rực trông mưu mô, tóc Cột cao Trông rất đáng yêu, Miệng nhỏ kia rất giống Người Hắn muốn tìm.
Cậu Nhóc nhìn xung quanh, Chẳng có ai thì bẻ khớp tay cười cười..
- Mẫu Thân không ở đây, Giờ Các người muốn đánh à...
Nhìn thằng nhóc kia Tuy nhỏ con mà Đạt đến Nguyên Anh Hậu Kỳ, Tay chân nhanh nhẹn phút chốc Hạ Được một đám người gây sự... Lại Lục lọi lấy hết tiền của bọn chúng...
- Haha... Cũng may là Ta nếu là Mẫu Thân các người chết từ lâu rồi.
Tiểu Dương Nhảy lên Cao chạm mặt với Phong Nguyệt Trần, Thấy Hắn Nhìn mình chằm chằm.. Tiểu Dương Ngây ngô, Bước đến bên cạnh thì thấy rất giống nhóc.
- Thúc... Sao Thúc Giống ta vậy, Thúc là Yêu hay là Ma...
Phong Nguyệt Trần Gương mặt không biến sắc quay lưng đi, tìm cô mới là quan trọng nhất.
Nhờ Theo Cảm nhận của Nhẫn không gian Và khế ước sinh tử, Mà tìm đến đây, Nơi Mang tên Thành Trường An này..
Ngàn năm Nay không biết cô thay đổi thế nào Nữa, Chỉ cần Còn nhớ Hắn Là Tốt rồi.
Đi qua một Di Hồng Diện thì Cảm nhận Càng rõ ràng hơn, Hắn Trầm mặt lại Đến lầu xanh Nữa, Vương Ngạn Ly.. Ngươi thật sự Muốn Hắn giết hết người ở Thành này sao.
Hắn Bước vào Di Hồng Diện, thì Bao nhiêu ánh mắt sáng rực nhìn Hắn, Dù là Nam Nhân Cũng phải nhìn Hắn không chớp mắt, Nữ Nhân Ánh mắt trái tim Hình Hắn Lưu luyến, Dù Mấy Nghìn năm Hắn vẫn thu hút Được nhiều Ánh mắt Vậy.
- A~ Công tử....Lần đầu tiên đến đây sao...
Bao nữ nhân quay quanh hắn Như Kiến, Hắn liếc Nhìn Xung quanh, Thì thấy Một người Dáng người Rất Quen, Thân Hình nhỏ nhắn, Mà xung quanh lại có rất nhiều nữ nhân Bên cạnh a.
Dịch chuyển nhanh đến Đó, Nhanh chóng Nắm chặt cổ tay Ngạn ly Bằng Ánh mắt Trầm tư, Cô đã uống quá nhiều rồi, Đến ửng đỏ cả mặt...
- Ơ.... Tiểu mỹ nhân...
Ngạn ly Rút tay Lại Hai tay sờ sờ mặt hắn cất tiếng..
- Tiểu Mỹ Nhân... A..
Hắn thở dài, Lại uống say như vậy, Đến cả Hắn mà Cũng không nhận ra, Thật sự Khiến hắn Muốn Giận mà không được Mà.
- Ngạn... Là Ta... Nhìn kỹ đi...
Ánh mắt Hắn Ôn nhu Cất giọng, Ngạn Của Hắn thật sự khiến hắn không thể không yên tâm được mà.
- Tiểu mỹ nhân... Sao ta chưa từng gặp ngươi..A~
Ngạn ly vỗ vỗ Mặt Hắn cất giọng, Chưa từng gặp.. Vậy là có nghĩa là Cô từng đến đây rất nhiều lần....
Cô say không nhận ra trời đất gì nữa rồi, Cuối cùng không có Cách gì khiến cô Tỉnh lại, Hắn Đành Bế cô lên, Như là Công chúa, Tuy còn vùng vẫy la hét, Nhưng Hắn Vẫn có thể kiểm soát được.
_________
quán trọ
Ngạn Ly nằm ngủ say sưa do uống quá nhiều rượu, Lại khiến Hắn Chăm sóc cho Khắp người toàn là mùi rượu, Lau người thay y phục Hắn làm tất.
- Không biết, Dạo này Nàng sống thế nào nữa..
Vài Canh giờ sao.
Ngạn ly lật đật Ngồi dậy, Nhưng Cái đầu kia vẫn lắc qua lắc lại, Dụi dụi mắt Nhìn xung quanh thì Đập vào Cô là Khuôn mặt Yêu nghiệt Kia Phong Nguyệt Trần đang bưng canh gừng giải rượu, ở trước mặt cô.
- Phong...Phong Nguyệt Trần..
- Ừm..., Uống chút canh giải rượu đi...
- Ngươi Đưa ta về sao...
- Phải,.. Vậy Nàng muốn Người nào đưa nàng về lắm sao...
Ngạn ly sắc đầu lia lịa rồi định cầm chén Canh trong tay Hắn Uống thì Hắn Lấy muỗng tự mút cho cô.
- Sau này muốn đi đâu nữa, Thì Ta sẽ theo, Nàng như vậy Ta không yên tâm...
Hắn đút từng muỗng cho cô Uống, Dịu dàng cất giọng..
Bổng nhiên nghe một tiếng rầm ngoài cửa rất lớn, Tên Nhóc Kia Chạy vào thở hổn hển.
- A Mẫu Thân, Cứu mạng,...Bên ngoài có rất nhiều người Nguyên Anh Muốn giết Tiểu Dương..
Cậu nhóc kia Vừa Chạy vào là Đã đến ôm Nương tử Của Hắn rồi, lại còn liên tiếp Gọi nàng là mẫu thân nữa...chẳng lẽ..
- Mẫu Thân? Ngạn... Tên Nhóc này...
- Ơ... Thúc ở đây làm gì vậy, Thúc quen mẫu thân ta sao...
Tiểu Dương ngây người cất tiếng giọng..
- Chẳng.. lẽ... Hai người Là Nhân tình sao, Mẫu thân không thương Tiểu Dương nữa sao..
Tiểu Dương Đôi mắt rưng rưng sắp khóc Còn cô thì phung nguyên Ngụm Canh Vừa uống,..
- khụ... khụ...
Phong Nguyệt Trần để canh xuống giường Đưa tay Ôm Tiểu Dương, Là Hài tử của Hắn a, rất giống..
- Tiểu Dương, Con mấy tuổi rồi...
- ta nói Thúc đừng sợ Đấy, Ta đã 1 ngàn tuổi rồi đấy... Truyện Teen Hay
- Tiểu Dương Sợ ta không.
- Chỉ muốn giết thúc, Mẫu thân ta Thúc dám Cướp sao..
Hắn khẽ cười dịu, Bên kia Ngạn Ly đã cười Ôm bụng, Hai Cha Con này Thật sự cách nói chuyện rất giống nhau....
- Mẫu thân, Bị bệnh à..
- Lúc nảy, Tiểu Dương Nói ai muốn giết Con, Nói cho ta nghe được không.
- Nhìn thúc yếu đuối lắm mà, Phải rồi Thúc mau đi đi, Rất nhiều Nguyên Anh ở dưới muốn giết Ta và mẫu thân đấy...
Hắn Cười nhạt, Nhìn hắn Yếu đuối lắm sao, lại bị chính đứa con của mình nói vậy.
- Yên Tâm, Muốn giết Nương tử của ta phải hỏi ta đã,..
Tiểu Dương ngây người nhìn hắn, Ngạn Ly từ trên giường bước xuống Ôm Tiểu Dương.
- Phong Nguyệt Trần, Người đứng trước mặt Là Phụ thân Đấy, Hơn nữa Mẫu thân cũng chẳng phải Đối thủ của kẻ Vô sỉ này.
- Mạnh như vậy sao? Oa.., Thúc thật sự là Phụ thân ta sao...
Tiểu Dương Nhảy lên, Nếu nếu tay Phong Nguyệt Trần, Phụ thân Nhóc A~ Cuối cùng cũng có phụ thân, Phụ thân Nhóc đã Xuất hiện rồi.
- Vậy Ai muốn giết Hai mẫu tử nàng đây..
Hắn Cười nhạt sờ đầu Tiểu Dương, Tuy rất vui vì Hắn đã có hài tử, Nhưng Lại là Thằng nhóc e là sau này Hắn không còn Ở cạnh Cô mỗi lúc nữa rồi, Sợ là Tên nhóc này sẽ Cướp đi nương tử Hắn yêu nhất a.
- Phụ thân, Nếu Chúng muốn giết Hà nhi và Mẫu thân thì người sẽ giúp ai trước.
- Ngạn.
- Mẫu thân rất lợi hại, Nhưng Hà nhi còn rất yếu.
- Nương tử Của Ta, Ta không cứu Chẳng lẽ lại đi cứu tên nhóc đòi cướp lấy nương tử Ta.
- Được rồi, Đi xuống xử lý Đám người đến làm phiền đi, Sau này Chúng ta sẽ không xa nữa...
Tiểu Dương ủ rũ, Phụ thân không hề Yêu thương hắn, sau này còn Cướp lấy mẫu thân xinh đẹp của Nhóc, Quả nhiên là không đội trời chung được mà.
_____________
Phía Dưới Quán trọ, Có rất nhiều người Bao quay a, chỉ gần khoảng 10 Nguyên Anh và những cấp bậc khác nhau, mà muốn lấy mạng Hai người thần Của Hắn sao..
- Ma nữ, Bọn ta đến đây thay mặt võ lâm Trừng trị ngươi...
Chưa nói hết câu Thì một trong 10 tên nguyên Anh đang nói kia Bổng nhiên Bị đứt cổ, Đầu lìa khỏi cổ, ai cũng rất ngạc nhiên, Trên không trung Một sợi chỉ Nhộm máu từ tay Phong Nguyệt Trần.. khiến ai cũng kinh hồn bạc vía.
- Võ Lâm là Cái gì? Muốn Giết Nương tử của bổn Quân, Một lũ ô hợp các ngươi đúng là Không biết tự lượng sức mình...
- Ngươi... Ngươi..
Đám người kia tức giận, Ngạn ly và tiểu Dương bên Cạnh Hắn Mà Đứng xem kịch, 10 Nguyên Anh thì sao chứ, Hắn là Dạ Nguyệt Thần Quân Mà.
Cả đám người kia lên đánh hội đồng, Kẻ nào thật sự muốn chết mới gây chuyện với Hắn, Hay là Gia đình này, Phụ thân, Mẫu thân, Là Hai thần quân, Con trai Thì đã là Nguyên Anh Hậu Kỳ gần đến độ kiếp thăng tiên...
Giải Quyết xong Ba người liền rời khỏi Thành Trường An, Đi khắp nơi...
Nhìn Hai người đi trước, Một đứa trẻ Hài tử của Hắn Nhỏ nhắn Chạy nhảy tung tăng, Người Nữ nhi Hắn Yêu thương nhất Đi phía trước Vui vẻ Vì trong tay rất nhiều Đồ ăn vặt, Hắn Thầm khẽ cười, Cảm giác này Rất Thoải mái tự tại, Đây thực sự là 1 gia đình mà hắn từng mong ước sao, thật là khó tin.
Nhưng Dù thế nào đi nữa Hắn vẫn muốn cảm ơn tất cả đã cho hắn Gặp được Cô, Và có được một gia đình riêng của mình Như bao người khác.
- Phong Nguyệt Trần Tiểu Dương Sắp chạy đi mất rồi, Sao ngươi đi chập chạm vậy...
Ngạn ly quát, Phải nhanh chóng đến Thành khác mới được cô không muốn ngủ ở ngoài Đâu... Phong Nguyệt Trần đi đến cười nhẹ nhàng, Nhưng lại có chút tà mị...Cất giọng nguy hiểm.
- Ngạn, Sinh thêm một đứa Gái đi.
Ngạn ly ngay người, Cả Thức ăn cô đang cầm đều rơi hết Xuống, Cô không nghe lầm chứ,Cô không muốn chút nào đâu, Tiểu Dương Tuy hơn Ngàn Tuổi thật nhưng vẫn còn rất nhỏ, Vì thấy phiền phức nên cô Mới truyền pháp lực vào nhóc cho nhóc tự chăm sóc bản thân, Bây giờ lại muốn cô Thêm một người nữa sao.
Cô lập tức cách xa Phong Nguyệt Trần Rất xa,Cất giọng từ xa tới.
- Muốn sinh thì tự sinh đi, Ta không muốn...
Hắn lắc đầu bóp trán thở dài, Haizz... Có lẽ Hắn muốn Một đưa bé gái không thành được rồi, Chỉ tội nghiệp Hắn sau này có lẽ Nương tử Hắn Bị thằng nhóc kia cướp đi thì sao, Hắn không muốn A....Không muốn chút nào..
END
...............
Sau những lời Cả Hai Thổ lộ với nhau, Cả Hai Thật sự Có Một đêm xuân đáng nhớ,... Rồi quyết định Ở lại Đào Hoa đảo,.. nhưng Có lẽ Cuộc sống yên bình, Nhàn nhạ, Không phù hợp với Ngạn Ly... Nên Cô quyết định Rời khỏi đây Khoảng thời gian.
Thời gian Thấm Thoát Trôi qua, Đã qua 1000 năm Nữa, Rời Đào Hoa đảo chắc Phong Nguyệt Trần sẽ Giận lắm Rồi, Lại ở nhân gian ngàn năm,... Cũng là Ngàn năm nay Ngạn Ly và Phong Nguyệt Trần cũng có một Bảo Bảo rất dễ thương...
- Tiểu Dương, Đâu rồi...
Tiểu Dương Đòi Dắt đi dạo Ngoài chơi, Nhưng tích tắt lại Biến mất, Còn cô cũng chẳng giống người Chăm sóc trẻ em chút nào.
____________________
Bên Khác, Phong Nguyệt Trần tím mặt Tức giận, Trốn khỏi Đào Hoa đảo không nói một lời, Ngàn năm nay đi khắp nơi tìm Cô thật sự rất là khó khăn...A.
Hắn đang đứng bây giờ Là trên nóc nhà Nhìn xuống dưới mà Tìm Tiểu nương tử của Hắn, Nhưng lại Vô tình Nhìn thấy Một nhóm Đang Bắt một cậu bé khoảng 8 tuổi dồn vào một góc Khuất.
Nhóc đó Nhìn Đa phần điều giống Hắn, Mắt sáng rực trông mưu mô, tóc Cột cao Trông rất đáng yêu, Miệng nhỏ kia rất giống Người Hắn muốn tìm.
Cậu Nhóc nhìn xung quanh, Chẳng có ai thì bẻ khớp tay cười cười..
- Mẫu Thân không ở đây, Giờ Các người muốn đánh à...
Nhìn thằng nhóc kia Tuy nhỏ con mà Đạt đến Nguyên Anh Hậu Kỳ, Tay chân nhanh nhẹn phút chốc Hạ Được một đám người gây sự... Lại Lục lọi lấy hết tiền của bọn chúng...
- Haha... Cũng may là Ta nếu là Mẫu Thân các người chết từ lâu rồi.
Tiểu Dương Nhảy lên Cao chạm mặt với Phong Nguyệt Trần, Thấy Hắn Nhìn mình chằm chằm.. Tiểu Dương Ngây ngô, Bước đến bên cạnh thì thấy rất giống nhóc.
- Thúc... Sao Thúc Giống ta vậy, Thúc là Yêu hay là Ma...
Phong Nguyệt Trần Gương mặt không biến sắc quay lưng đi, tìm cô mới là quan trọng nhất.
Nhờ Theo Cảm nhận của Nhẫn không gian Và khế ước sinh tử, Mà tìm đến đây, Nơi Mang tên Thành Trường An này..
Ngàn năm Nay không biết cô thay đổi thế nào Nữa, Chỉ cần Còn nhớ Hắn Là Tốt rồi.
Đi qua một Di Hồng Diện thì Cảm nhận Càng rõ ràng hơn, Hắn Trầm mặt lại Đến lầu xanh Nữa, Vương Ngạn Ly.. Ngươi thật sự Muốn Hắn giết hết người ở Thành này sao.
Hắn Bước vào Di Hồng Diện, thì Bao nhiêu ánh mắt sáng rực nhìn Hắn, Dù là Nam Nhân Cũng phải nhìn Hắn không chớp mắt, Nữ Nhân Ánh mắt trái tim Hình Hắn Lưu luyến, Dù Mấy Nghìn năm Hắn vẫn thu hút Được nhiều Ánh mắt Vậy.
- A~ Công tử....Lần đầu tiên đến đây sao...
Bao nữ nhân quay quanh hắn Như Kiến, Hắn liếc Nhìn Xung quanh, Thì thấy Một người Dáng người Rất Quen, Thân Hình nhỏ nhắn, Mà xung quanh lại có rất nhiều nữ nhân Bên cạnh a.
Dịch chuyển nhanh đến Đó, Nhanh chóng Nắm chặt cổ tay Ngạn ly Bằng Ánh mắt Trầm tư, Cô đã uống quá nhiều rồi, Đến ửng đỏ cả mặt...
- Ơ.... Tiểu mỹ nhân...
Ngạn ly Rút tay Lại Hai tay sờ sờ mặt hắn cất tiếng..
- Tiểu Mỹ Nhân... A..
Hắn thở dài, Lại uống say như vậy, Đến cả Hắn mà Cũng không nhận ra, Thật sự Khiến hắn Muốn Giận mà không được Mà.
- Ngạn... Là Ta... Nhìn kỹ đi...
Ánh mắt Hắn Ôn nhu Cất giọng, Ngạn Của Hắn thật sự khiến hắn không thể không yên tâm được mà.
- Tiểu mỹ nhân... Sao ta chưa từng gặp ngươi..A~
Ngạn ly vỗ vỗ Mặt Hắn cất giọng, Chưa từng gặp.. Vậy là có nghĩa là Cô từng đến đây rất nhiều lần....
Cô say không nhận ra trời đất gì nữa rồi, Cuối cùng không có Cách gì khiến cô Tỉnh lại, Hắn Đành Bế cô lên, Như là Công chúa, Tuy còn vùng vẫy la hét, Nhưng Hắn Vẫn có thể kiểm soát được.
_________
quán trọ
Ngạn Ly nằm ngủ say sưa do uống quá nhiều rượu, Lại khiến Hắn Chăm sóc cho Khắp người toàn là mùi rượu, Lau người thay y phục Hắn làm tất.
- Không biết, Dạo này Nàng sống thế nào nữa..
Vài Canh giờ sao.
Ngạn ly lật đật Ngồi dậy, Nhưng Cái đầu kia vẫn lắc qua lắc lại, Dụi dụi mắt Nhìn xung quanh thì Đập vào Cô là Khuôn mặt Yêu nghiệt Kia Phong Nguyệt Trần đang bưng canh gừng giải rượu, ở trước mặt cô.
- Phong...Phong Nguyệt Trần..
- Ừm..., Uống chút canh giải rượu đi...
- Ngươi Đưa ta về sao...
- Phải,.. Vậy Nàng muốn Người nào đưa nàng về lắm sao...
Ngạn ly sắc đầu lia lịa rồi định cầm chén Canh trong tay Hắn Uống thì Hắn Lấy muỗng tự mút cho cô.
- Sau này muốn đi đâu nữa, Thì Ta sẽ theo, Nàng như vậy Ta không yên tâm...
Hắn đút từng muỗng cho cô Uống, Dịu dàng cất giọng..
Bổng nhiên nghe một tiếng rầm ngoài cửa rất lớn, Tên Nhóc Kia Chạy vào thở hổn hển.
- A Mẫu Thân, Cứu mạng,...Bên ngoài có rất nhiều người Nguyên Anh Muốn giết Tiểu Dương..
Cậu nhóc kia Vừa Chạy vào là Đã đến ôm Nương tử Của Hắn rồi, lại còn liên tiếp Gọi nàng là mẫu thân nữa...chẳng lẽ..
- Mẫu Thân? Ngạn... Tên Nhóc này...
- Ơ... Thúc ở đây làm gì vậy, Thúc quen mẫu thân ta sao...
Tiểu Dương ngây người cất tiếng giọng..
- Chẳng.. lẽ... Hai người Là Nhân tình sao, Mẫu thân không thương Tiểu Dương nữa sao..
Tiểu Dương Đôi mắt rưng rưng sắp khóc Còn cô thì phung nguyên Ngụm Canh Vừa uống,..
- khụ... khụ...
Phong Nguyệt Trần để canh xuống giường Đưa tay Ôm Tiểu Dương, Là Hài tử của Hắn a, rất giống..
- Tiểu Dương, Con mấy tuổi rồi...
- ta nói Thúc đừng sợ Đấy, Ta đã 1 ngàn tuổi rồi đấy... Truyện Teen Hay
- Tiểu Dương Sợ ta không.
- Chỉ muốn giết thúc, Mẫu thân ta Thúc dám Cướp sao..
Hắn khẽ cười dịu, Bên kia Ngạn Ly đã cười Ôm bụng, Hai Cha Con này Thật sự cách nói chuyện rất giống nhau....
- Mẫu thân, Bị bệnh à..
- Lúc nảy, Tiểu Dương Nói ai muốn giết Con, Nói cho ta nghe được không.
- Nhìn thúc yếu đuối lắm mà, Phải rồi Thúc mau đi đi, Rất nhiều Nguyên Anh ở dưới muốn giết Ta và mẫu thân đấy...
Hắn Cười nhạt, Nhìn hắn Yếu đuối lắm sao, lại bị chính đứa con của mình nói vậy.
- Yên Tâm, Muốn giết Nương tử của ta phải hỏi ta đã,..
Tiểu Dương ngây người nhìn hắn, Ngạn Ly từ trên giường bước xuống Ôm Tiểu Dương.
- Phong Nguyệt Trần, Người đứng trước mặt Là Phụ thân Đấy, Hơn nữa Mẫu thân cũng chẳng phải Đối thủ của kẻ Vô sỉ này.
- Mạnh như vậy sao? Oa.., Thúc thật sự là Phụ thân ta sao...
Tiểu Dương Nhảy lên, Nếu nếu tay Phong Nguyệt Trần, Phụ thân Nhóc A~ Cuối cùng cũng có phụ thân, Phụ thân Nhóc đã Xuất hiện rồi.
- Vậy Ai muốn giết Hai mẫu tử nàng đây..
Hắn Cười nhạt sờ đầu Tiểu Dương, Tuy rất vui vì Hắn đã có hài tử, Nhưng Lại là Thằng nhóc e là sau này Hắn không còn Ở cạnh Cô mỗi lúc nữa rồi, Sợ là Tên nhóc này sẽ Cướp đi nương tử Hắn yêu nhất a.
- Phụ thân, Nếu Chúng muốn giết Hà nhi và Mẫu thân thì người sẽ giúp ai trước.
- Ngạn.
- Mẫu thân rất lợi hại, Nhưng Hà nhi còn rất yếu.
- Nương tử Của Ta, Ta không cứu Chẳng lẽ lại đi cứu tên nhóc đòi cướp lấy nương tử Ta.
- Được rồi, Đi xuống xử lý Đám người đến làm phiền đi, Sau này Chúng ta sẽ không xa nữa...
Tiểu Dương ủ rũ, Phụ thân không hề Yêu thương hắn, sau này còn Cướp lấy mẫu thân xinh đẹp của Nhóc, Quả nhiên là không đội trời chung được mà.
_____________
Phía Dưới Quán trọ, Có rất nhiều người Bao quay a, chỉ gần khoảng 10 Nguyên Anh và những cấp bậc khác nhau, mà muốn lấy mạng Hai người thần Của Hắn sao..
- Ma nữ, Bọn ta đến đây thay mặt võ lâm Trừng trị ngươi...
Chưa nói hết câu Thì một trong 10 tên nguyên Anh đang nói kia Bổng nhiên Bị đứt cổ, Đầu lìa khỏi cổ, ai cũng rất ngạc nhiên, Trên không trung Một sợi chỉ Nhộm máu từ tay Phong Nguyệt Trần.. khiến ai cũng kinh hồn bạc vía.
- Võ Lâm là Cái gì? Muốn Giết Nương tử của bổn Quân, Một lũ ô hợp các ngươi đúng là Không biết tự lượng sức mình...
- Ngươi... Ngươi..
Đám người kia tức giận, Ngạn ly và tiểu Dương bên Cạnh Hắn Mà Đứng xem kịch, 10 Nguyên Anh thì sao chứ, Hắn là Dạ Nguyệt Thần Quân Mà.
Cả đám người kia lên đánh hội đồng, Kẻ nào thật sự muốn chết mới gây chuyện với Hắn, Hay là Gia đình này, Phụ thân, Mẫu thân, Là Hai thần quân, Con trai Thì đã là Nguyên Anh Hậu Kỳ gần đến độ kiếp thăng tiên...
Giải Quyết xong Ba người liền rời khỏi Thành Trường An, Đi khắp nơi...
Nhìn Hai người đi trước, Một đứa trẻ Hài tử của Hắn Nhỏ nhắn Chạy nhảy tung tăng, Người Nữ nhi Hắn Yêu thương nhất Đi phía trước Vui vẻ Vì trong tay rất nhiều Đồ ăn vặt, Hắn Thầm khẽ cười, Cảm giác này Rất Thoải mái tự tại, Đây thực sự là 1 gia đình mà hắn từng mong ước sao, thật là khó tin.
Nhưng Dù thế nào đi nữa Hắn vẫn muốn cảm ơn tất cả đã cho hắn Gặp được Cô, Và có được một gia đình riêng của mình Như bao người khác.
- Phong Nguyệt Trần Tiểu Dương Sắp chạy đi mất rồi, Sao ngươi đi chập chạm vậy...
Ngạn ly quát, Phải nhanh chóng đến Thành khác mới được cô không muốn ngủ ở ngoài Đâu... Phong Nguyệt Trần đi đến cười nhẹ nhàng, Nhưng lại có chút tà mị...Cất giọng nguy hiểm.
- Ngạn, Sinh thêm một đứa Gái đi.
Ngạn ly ngay người, Cả Thức ăn cô đang cầm đều rơi hết Xuống, Cô không nghe lầm chứ,Cô không muốn chút nào đâu, Tiểu Dương Tuy hơn Ngàn Tuổi thật nhưng vẫn còn rất nhỏ, Vì thấy phiền phức nên cô Mới truyền pháp lực vào nhóc cho nhóc tự chăm sóc bản thân, Bây giờ lại muốn cô Thêm một người nữa sao.
Cô lập tức cách xa Phong Nguyệt Trần Rất xa,Cất giọng từ xa tới.
- Muốn sinh thì tự sinh đi, Ta không muốn...
Hắn lắc đầu bóp trán thở dài, Haizz... Có lẽ Hắn muốn Một đưa bé gái không thành được rồi, Chỉ tội nghiệp Hắn sau này có lẽ Nương tử Hắn Bị thằng nhóc kia cướp đi thì sao, Hắn không muốn A....Không muốn chút nào..
END
...............
Bình luận facebook