• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Quyền lựa chọn tình yêu (1 Viewer)

Vietwriter OTP

๖ۣۜNora♀Nancy♕
Staff member
Moderator
Tác giả
Dịch: Mộng không thường.
Thể loại
  1. Ngôn tình
  2. Sủng
  3. HE
  4. Đô Thị
  5. Trọng Sinh
Tình trạng
Hoàn thành
Số chương
3P
Nguồn
Mộng không thường.
Lượt đọc
3,424
Cập nhật
1.

Khi tôi vừa mới sống lại, cả người đều ngây ngẩn.

"Bé ngoan, uống thuốc xong có thấy đỡ hơn chút nào không?"

Đèn phòng khách mờ nhạt, hơi nóng từ cốc đường nâu bốc lên mang theo sự ấm áp ngọt ngào.

Tôi quay đầu lại nhìn Cố Diên.

Vì vội vàng chạy về nên khuôn mặt điển trai của hắn tràn đầy sự mệt mỏi, thế nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng vô cùng.

Ánh mắt ấy quen thuộc, nhưng cũng lạ lẫm biết bao.

Nước mắt của tôi đột nhiên trào ra, doạ cho Cố Diên hoảng sợ.

"Bé ngoan, sao tự dưng em lại khóc? Em vẫn thấy khó chịu hả? Anh đưa em đi bệnh viện nhé?”

Hắn hoảng loạn ôm chặt tôi, bàn tay không quên đặt lên bụng tôi xoa nhẹ, muốn giúp tôi giảm bớt nỗi đau.

Lúc này tôi cũng nhớ ra, bây giờ là một năm trước khi Cố Diên vứt bỏ mình.

Đêm nay, Cố Diên vì dạ dày của tôi bị đau, mới bốn giờ sáng đã vội vã trở về, chạy khắp thành phố mua thuốc cho tôi.

Lúc này hắn vẫn còn yêu tôi.

Tôi nhìn chằm chằm Cố Diên, đột nhiên hỏi:

"Cố Diên, anh sẽ mãi mãi yêu em chứ?”

Hắn gật đầu, không hề do dự chút nào, thề rằng cả đời này chỉ yêu một mình tôi.

Mãi mãi.

Những lời tình cảm ngọt ngào như vậy, trước nay tôi vẫn luôn tin tưởng.

Nhưng bây giờ, tôi không dám tin nữa.

Ngày này một năm nữa, chính tôi tận mắt chứng kiến lễ cầu hôn của hắn, nhưng người được cầu hôn lại không phải là tôi.

2.

Khi Cố Diên mới gia nhập showbiz, bởi vì vẻ ngoài quá điển trai mà bị châm chọc là bình hoa di động, bị vu khống giẫm đạp. Hắn bị ngàn người giễu cợt, vạn người cười.

Hắn từng nghi ngờ năng lực của bản thân, ngày ngày uống rượu giải sầu.

Chính tôi khi đó đã không ngần ngại từ bỏ công việc của mình, chăm sóc và ở bên hắn không rời nửa bước, động viên khích lệ cho đến khi hắn bước ra khỏi khói mù.

Hắn thề sẽ đối xử tốt với tôi mãi mãi.

Khi đó, tôi đã tin.

Mấy năm gần đây, hắn dựa vào thực lực, dần dần thoát khỏi danh xưng bình hoa, bắt đầu nhận được lời khen ngợi từ trong và ngoài ngành, dần dần có vị thế trong giới hơn.

Hắn không công bố danh tính của tôi để bảo vệ tôi khỏi sự quấy rối của phóng viên.

Thế nhưng hễ có có nữ diễn viên nào tỏ tình với Cố Diên, hắn đều không ngần ngại từ chối.

Hắn nắm tay tôi rồi nói với tất cả mọi người:

“Mông Mông là bạn gái tôi, cũng là vợ tương lai của tôi."

Vào ngày sinh nhật tôi, dẫu cho hắn mệt mỏi thế nào cũng sẽ nhanh chóng trở về cùng tôi ăn mừng.

Khi tôi bị bệnh, hắn lo lắng, tự trách bản thân vì bận quay phim ở xa, qua video call mắt đỏ ửng không ngừng nói xin lỗi.

Cố Diên thích sự lãng mạn, luôn luôn chuẩn bị cho tôi những sự kiện, món quà bất ngờ.

Tất cả mọi người đều hâm mộ tôi, hâm mộ tôi có thể tìm được một người bạn trai là ngôi sao nổi tiếng còn yêu thương tôi như vậy.

Tôi xấu hổ đỏ mặt, nghe những lời khen ngợi thì cảm thấy vô cùng tự hào.

Vì thế, khi tôi vô tình nhìn thấy một hộp nhẫn kim cương trong túi của hắn, tôi cứ ngỡ rằng Cố Diên sẽ cầu hôn tôi.

Tôi thậm chí còn lo lắng không biết nên trả lời thế nào.

Nhưng tôi đã lầm...

"Mấy ngày trước, một cô gái nói với tôi, nếu như tôi có thể đạt được giải ảnh đế thì cô ấy sẽ gả cho tôi. Hôm nay tôi đã thành công đạt được. Em có đồng ý gả cho anh không Thẩm Dĩnh tiểu thư?”

“Em đồng ý.”

Khung cảnh tiếp theo, Cố Diên nắm tay một người phụ nữ xinh đẹp, mỉm cười dịu dàng.

Dưới sân khấu, tiếng cổ vũ, chúc mừng hân hoan vang lên khắp nơi.

Trong khoảnh khắc đó, cả người tôi giống như bị đẩy ngã xuống hầm băng.

3.

Cuối cùng tôi vẫn không đến bệnh viện.

Cố Diên bất đắc dĩ thở dài, sau khi ôm tôi lên giường, nhẹ nhàng lấy nước ấm lau mặt cho tôi.

Tôi ngơ ngác nhìn hắn, nghe hắn hỏi có chuyện gì cũng chỉ một mực lắc đầu.

Hắn mỉm cười, âu yếm hôn tôi.

Chờ đến khi Cố Diên dọn dẹp xong xuôi, nằm xuống bên cạnh tôi thì trời đã hửng sáng.

Hắn theo thói quen ôm tôi vào lòng, hơi thở ấm áp cọ cọ bên tai tôi, cẩn thận dỗ tôi ngủ.

Tôi nhìn hắn, đột nhiên hỏi:

"Cố Diên, anh có biết Thẩm Dĩnh không?"

"Có biết, nhưng chưa tiếp xúc bao giờ."

Trái tim tôi đập mạnh, ánh mắt ngơ ngác nhìn hắn.

Hắn cười một tiếng, giải thích:

“Em quên rồi hả? Anh kể với em rồi mà, tuần sau anh tham gia một show về nông nghiệp, khách mời ngoài anh thì còn có Thẩm Dĩnh."

Cố Diên vẫn giữ thói quen thông báo lịch trình làm việc cho tôi biết, chuyện này hắn đã từng nói qua.

Khi đó tôi cũng không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ thì không thể không quan tâm.

"Anh có thích cô ấy không?"

Hắn sửng sốt một chút, có chút dở khóc dở cười.

"Bé ngoan, anh chưa từng nói chuyện với cô ấy, làm sao có thể thích được."

"Hơn nữa anh chỉ thích em, chỉ yêu em thôi mà."

Vậy sao? Vậy mà cuối cùng người hắn cầu hôn lại là cô ta.

Những lời ngọt ngào này, tôi sẽ không bao giờ tin nữa.

Tôi nhìn chằm chằm hắn, trong lòng chua xót cực kì, không tự chủ được lại lần nữa bật khóc.

Cố Diên lập tức trở nên hoảng loạn.

"Dù sao cũng không phải lịch trình quan trọng, để anh huỷ rồi ở nhà với em.”

Nói xong, hắn vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho người đại diện.

Hắn thực sự sẽ huỷ lịch trình nếu như tôi không thoải mái.

Nếu là trước đây, có lẽ tôi sẽ khuyên hắn cứ tham gia như đúng kế hoạch, thế nhưng lần này, tôi muốn được tuỳ hứng một lần.

"Ừ, anh đừng đi, ở lại với em.”

Hắn hôn lên má tôi, tranh cãi với người đại diện ở đầu dây bên kia, kiên quyết nói không đến show đó nữa.

Trong lúc mơ màng buồn ngủ, tôi chợt nghĩ— nếu như Cố Diên không tiếp xúc với Thẩm Dĩnh, có lẽ kết cục của chúng tôi sẽ không đau khổ như kiếp trước.

4.

Cố Diên từ chối chương trình đó, ở lại bên cạnh tôi.

Bây giờ tôi thường xuyên nhận kịch bản trên mạng, hắn ngồi cạnh tôi xem kịch bản mà hắn muốn nhận.

Thỉnh thoảng tôi ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy ánh mắt hắn đang nghiêm túc nghiên cứu kịch bản.

Ánh nắng chiếu lên người hắn, có một loại cảm giác tháng năm yên bình, lặng lẽ chảy trôi.

Tôi thậm chí còn có ảo giác rằng tất cả những gì tôi trải qua trước đây biết đâu chỉ là một cơn ác mộng…

Tôi hoảng hốt, nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu.

Cố Diên dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi, ngẩng đầu lên nở nụ cười.

Dáng vẻ này hoàn toàn khác với hình tượng người đàn ông lạnh lùng tuấn mỹ của hắn khi xuất hiện ngoài kia.

Dáng vẻ của Cố Diên lúc này là hình bóng của thiếu niên đã quen biết và yêu đương với tôi từ thuở niên thiếu.

"Có đói không? Anh đi hầm cháo tổ yến cho em ăn nhé, làm ấm dạ dày.”

Hắn cúi người hôn nhẹ lên má tôi, dịu dàng thì thầm.

Tôi gật đầu, nhìn theo bóng Cố Diên bước đi.

Một lúc sau, tôi đứng dậy, đi về phía cửa muốn ngắm nhìn bóng lưng của hắn thì điện thoại hắn đổ chuông.

Là Thẩm Dĩnh gọi đến.

"Cố Diên, sao anh lại từ chối chương trình đó?”

Cố Diên bật chế độ loa ngoài, giọng điệu lạnh nhạt trả lời rằng không có lý do nào cả.

Giọng của Thẩm Dĩnh nghẹn ngào khàn khàn:

“Cố Diên, anh cũng đã từ chối em rồi, em sẽ không quấy rầy anh đâu, anh đừng vì thế mà huỷ bỏ lịch trình. Nếu thế anh sẽ phải bồi thường vi phạm hợp đồng, đắc tội với tổ đạo diễn nữa. Sẽ lại bị antifan đăng bài bôi nhọ đấy.”

"Hơn nữa anh còn đang tranh cử giải nam chính điện ảnh xuất sắc nhất, ban giám khảo không thích diễn viên có vết nhơ đâu, anh đừng vì em mà đánh mất cơ hội của mình.”

Cô ta khuyên nhủ hết sức chân thành.

Cố Diên lặng yên không đáp.

Tôi quay lại làm việc, cầm bút muốn tiếp tục viết, phát hiện hai tay run rẩy không thể kiềm chế nổi.

Hắn không nói...

Hắn không nói cho tôi biết, Thẩm Dĩnh đã tỏ tình với hắn.

Khi nói đến cô ta, Cố Diên tỏ ra như Thẩm Dĩnh chỉ là người xa lạ, dường như chưa bao giờ tiếp xúc.

Cố Diên, hắn lừa tôi.

Đến lúc ăn cơm, Cố Diên có vẻ muốn nói lại thôi, ngập ngừng không rõ: "Bé ngoan, chương trình kia——"

Tôi ngẩng đầu, ngắt lời hắn:

"Anh đi đi."

Hắn sững sờ nhìn tôi.

Tôi nhếch khóe miệng, ánh mắt dịu dàng:

“Nhưng anh phải hứa sẽ giữ khoảng cách với Thẩm Dĩnh.”

Hắn nhìn tôi mỉm cười, gật đầu đảm bảo.

"Em yên tâm, anh chắc chắn sẽ hạn chế tiếp xúc với cô ấy!”

Cố Diên ôm chặt lấy tôi, hệt như muốn khảm tôi vào trong thân thể hắn vậy. Miệng hắn không ngừng lặp lại rằng hắn yêu tôi, yêu tôi rất nhiều.

Tôi không giãy dụa, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của hắn, lặng lẽ lau đi nước mắt còn đọng bên khoé mi.

Nếu như đã sống lại một lần, tôi nhất định phải làm sáng tỏ mọi chuyện.

Rốt cuộc Cố Diên đã thay lòng từ khi nào?

5.

Trước khi rời khỏi nhà, Cố Diên lưu luyến từ biệt tôi, dặn tôi nếu có thời gian thì đến đoàn làm phim thăm hắn.

Tôi đồng ý.

Cố Diên và Thẩm Dĩnh đều là ngôi sao nổi tiếng, cùng tham gia chương trình đương nhiên được mọi người chú ý.

Cố Diên giữ lời, duy trì khoảng cách an toàn với Thẩm Dĩnh.

Thẩm Dĩnh lại thường xuyên ngây ngốc nhìn hắn, trong ánh mắt không hề che giấu tình cảm.

Chương trình cần phải ghi hình trong ba ngày hai đêm.

Cố Diên mỗi ngày đều gọi video với tôi, kể về những chuyện xảy ra ban ngày. Giọng nói của hắn trầm lắng, vừa dễ nghe lại có sức quyến rũ.

Kiếp trước sau khi chia tay với hắn, những áp lực dư luận đè nén và nỗi đau khi bị phản bội khiến tôi chật vật, bị chèn ép đến mức không ngủ yên được ngày nào.

Bây giờ, tôi thường lắng nghe hắn kể chuyện rồi chìm vào giấc ngủ.

Nhưng sau đó, thời gian hắn và tôi gọi điện càng lúc càng ngắn, số lần nhắc tới Thẩm Dĩnh cũng càng lúc càng nhiều —

"Thẩm Dĩnh trông thế mà không sợ vất vả, hôm nay một mình cô ấy bổ hết cả đống củi."

"Thẩm Dĩnh buồn cười lắm, lúc xuống biển làm mất giày, khóc lóc xấu chết đi được, cuối cùng anh phải đi tìm hộ cô ấy.”

"Thẩm Dĩnh nếu có thông minh bằng một nửa bé ngoan thì tốt rồi, nấu cơm thôi mà cũng bị bỏng được.”

Tôi nhìn hắn qua màn hình, nỗi đau bị tổn thương và bỏ rơi kiếp trước bỗng chốc về, tuôn trào từng cơn trong lòng tôi.

Trái tim tôi đau đớn, hai tay run rẩy đến mức không cầm nổi điện thoại.

Cố Diên không phát hiện ra, khi hắn nói đến Thẩm Dĩnh thì giữa hai hàng lông mày toát lên sự vui sướng khó tả, muốn giấu cũng giấu không được.

Tôi đột nhiên nghĩ:

Ồ.

Vậy là lúc này hắn ta đã có tình cảm với Thẩm Dĩnh.

Thế mà tôi của kiếp trước lại chưa từng phát hiện ra.

6.

Vào ngày cuối cùng ghi hình show, tôi đã đến trường quay mà không nói cho Cố Diên biết.

Người đại diện của hắn biết tôi, nhìn tôi thì định nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng vẫn dẫn tôi vào.

Tôi đứng trong rừng cây nhỏ bên cạnh trường quay, nhìn hai bóng người cách đó không xa.

Thẩm Dĩnh mặc một bộ đồ bơi nóng bỏng, đang đứng cạnh bờ biển nhặt vỏ sò, khom lưng nói chuyện với Cố Diên bên cạnh.

Vẻ mặt của Cố Diên rất tự nhiên.

Đột nhiên một con cua từ trong hốc cát nhảy lên, Thẩm Dĩnh hoảng sợ ngã ngửa ra sau, Cố Diên nhanh tay lẹ mắt kéo cô ta vào lòng.

Da thịt hai người họ kề sát nhau, thân mật vô cùng.

Thẩm Dĩnh xấu hổ đỏ mặt, ôm Cố Diên không buông, còn dùng sức áp sát thêm chút.

Cố Diên rũ mắt nhìn cô ta, không hề từ chối.

Tôi sững sờ đứng đờ ra, ánh nắng ngày hạ nóng rực chiếu rọi trên đỉnh đầu, vậy mà tôi chỉ thấy toàn thân rét lạnh như mùa đông ập đến.

Tôi đột nhiên nhớ tới lần cuối gặp Cố Diên trước khi sống lại.

Khi đó, hắn mặc âu phục màu đen, đứng từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh như băng, tràn đầy sự chán ghét.

“Hạ Mông, tôi đã tìm thấy người mình thật sự yêu rồi, cũng đã cầu hôn cô ấy, sau này cô không cần dây dưa với tôi nữa."

"Nếu không, đừng trách tôi không để ý đến tình cảm nhiều năm của chúng ta."

"Người anh thật sự yêu?”

"Vậy tôi thì sao, tôi là gì chứ? Chính anh lúc trước nói yêu tôi, là anh nói mãi mãi sẽ không rời xa tôi!”

Nhưng hắn không để ý đến tôi, bất kể tôi gào thét khóc rống ra sao, Cố Diên vẫn không quay đầu lại mà rời đi.

Hắn tránh tôi như rắn rết.

Chúng tôi lớn lên trong trại trẻ mồ côi, đã ở bên nhau suốt hơn hai mươi năm nay.

Tất cả những gì tôi có là hắn, vậy mà bây giờ hắn lại vứt bỏ tôi.

Đáy lòng tràn đầy tuyệt vọng, tôi đuổi theo. Thế nhưng còn chưa kịp chạy thêm được mấy bước, tôi đã bị xe đụng bay, cả người văng ra ngoài.

Khoảnh khắc ấy, nỗi đau đớn đó, không có một từ ngữ nào, không có cách thức nào có thể diễn tả nổi.

Trong lúc hoảng hốt, gương mặt trong trí nhớ kia và Cố Diên giờ phút này dần dần chồng lên nhau, hoà làm một.

Tôi không thể phân biệt được đâu là thực, đâu là mơ.

Dường như do tôi nhìn quá lâu, ánh mắt quá nóng bỏng nên Cố Diên đột nhiên cảm nhận được mà quay đầu nhìn lại.

Lúc ánh mắt hắn chạm đến tôi, sắc mặt lập tức cứng đờ, một giây sau vội vàng đẩy Thẩm Dĩnh trong ngực ra, sải bước về phía tôi.

"Mông Mông ——"

Hắn nắm tay tôi, toan giải thích nhưng tôi ngắt lời, tôi không muốn nghe bất cứ điều gì nữa cả.

Lòng người đã không còn ở đây, dẫu cho tôi có tìm cách, có nỗ lực níu kéo thế nào đi nữa, đánh mất vẫn là đánh mất.

Chung quy, vẫn không thể giữ được.

Tôi bỗng dưng cảm thấy hối hận vô cùng, tại sao lại vì Cố Diên mà đánh mất tính mạng?

Tôi gỡ từng ngón, từng ngón tay của hắn ra, vẫn mỉm cười dịu dàng như cũ:

"Cố Diên, chúng ta chia tay đi."

7.

Cố Diên tất nhiên không đồng ý, hắn cảm thấy tôi chỉ tức giận nên nói lẫy mà thôi.

Hắn để tôi về trước, hứa rằng sẽ cho tôi một lời giải thích.

Mọi người xung quanh đều nhìn sang phía này, tôi không muốn làm chú hề cho họ vây xem, nhanh chóng rời khỏi hiện trường quay phim.

Tôi cứ lái xe mà không biết đi đâu, đến khi nhận ra thì xe đã dừng ở tầng dưới của ngôi nhà đầu tiên chúng tôi thuê.

Một căn nhà nhỏ, đơn sơ nếu không muốn nói là tồi tàn.

Cố Diên và tôi đều là trẻ mồ côi, sau khi tốt nghiệp đại học thì hắn vào showbiz, tiền lương ít ỏi ngày có ngày không, chi phí trang trải đều do tôi viết kịch bản kiếm về.

Tất nhiên là không thuê nổi phòng ở tốt, tìm mãi mới tìm được căn trọ xập xệ này.

Khi trời nắng vẫn tốt, nhưng cứ hễ có tuyết hoặc mưa, mái nhà luôn luôn bị dột, nước mưa tong tong chảy, thấm đẫm ga giường, vừa ướt vừa lạnh.

Có một lần tôi làm việc đến khuya mới được nghỉ ngơi, vừa mới ngủ đã bị nước mưa nhỏ giọt trên mái hiên nhỏ xuống mặt.

Khoảnh khắc đó, tôi tủi thân đến mức bật khóc, cảm thấy cả thế giới đều chống lại mình.

Hai mắt Cố Diên đỏ ửng, hắn ôm chặt tôi, trầm giọng nói:

“Anh sẽ đối xử tốt với em, Mông Mông, anh nhất định sẽ không phụ em."

"Tương lai anh nhất định sẽ mua cho em ngôi nhà đắt nhất, để cho em sống cuộc sống tốt nhất."

Đêm đó, chúng tôi ôm nhau khóc cả đêm.

Nhưng trái tim tôi ấm áp vô cùng, cứ ngỡ rằng không một ai có thể chia rẽ chúng tôi.

Sau đó, tôi bị sốt cao phải nhập viện, hắn thức cả đêm trực bên cạnh tôi, cứ cách một giờ sẽ lau mồ hôi cho tôi, đút tôi uống thuốc.

"Đừng sợ, Mông Mông.”

"Anh sẽ mãi mãi ở bên em.”

Hắn mệt đến mức mắt đỏ quạch, thế mà một giây cũng không dám ngủ, hết lần này đến lần khác sưởi ấm tay cho tôi, nhẹ giọng an ủi tôi.

Cho nên, sau đó hắn lạnh nhạt đối xử với tôi, thậm chí trước mặt mọi người cầu hôn người khác thì tôi vẫn như cũ không muốn buông tay đoạn tình cảm này.

Thậm chí, việc đầu tiên sau khi sống lại, không phải muốn rời xa hắn, mà là tìm cách cố gắng giữ hắn lại.

Tôi không luỵ tình, mà là tôi trân trọng những năm tháng gắn bó keo sơn kia, những kỉ niệm cạnh bên bầu bạn sớm tối từ khi còn thơ bé. Những hành động ấm áp hắn trao cho tôi khi đó, thật sự chân thành, khiến cho tôi khó mà quên được.

Hắn đối xử tốt với tôi, yêu thương tôi suốt nhiều năm như vậy, làm sao tôi có thể ngay lập tức nói bỏ thì bỏ?

Nhưng bây giờ, tôi hiểu ra rồi.

Khi mối quan hệ chỉ còn lại một người tiếp tục cố gắng, cũng đồng nghĩa với việc nó đã rạn nứt, không thể cứu vãn được.

Tôi lau nước mắt, mỉm cười nhẹ nhàng.

Ngẩng đầu nhìn, dưới ánh đèn lập loè phía trước là tuyết trắng tung bay, từng bông từng bông trong suốt.

Tuyết rơi là một khoảnh khắc đẹp, nhưng khi cảm nhận sẽ thấy lạnh đến thấu xương.

Rất giống tôi và Cố Diên.

Mối quan hệ này, nỗ lực tôi bỏ ra như vậy đã quá đủ.

Bây giờ, tôi không cần hắn nữa.
 
Advertisement

Danh sách chương

  • Loading...

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom