15.
Ngày hôm sau, tôi bắt đầu đến phòng làm việc của ekip.
Biên kịch đã mời tôi, Trần Thâm nhiệt tình giới thiệu với tôi nhân sự của đội ngũ và cách bố trí văn phòng:
"Đây là văn phòng sếp tổng của chúng ta, sau này có chuyện gì khó khăn thì em cứ đến tìm cậu ấy."
Tôi nhìn về phía bảng tên treo trên cửa, nhẹ giọng đọc lên:
“Phó Vân Trúc?"
Tôi biết người đàn ông này.
Không có ai trong giới biên kịch không biết anh ta.
Thiếu gia của nhà họ Phó tuổi trẻ thành danh, đơn giản mà nói chính là bảy chữ ——
Có tiền, có quyền, có tài năng.
Ekip này cũng do anh tạo ra, chỉ mất ba năm mà nó đã trở thành studio hàng đầu trong giới biên kịch.
Tiếng tăm vô cùng lớn.
Trần Thâm nhỏ giọng nói:
“Nhưng chuyện nhỏ thì không cần tìm cậu ta đâu, cậu ta lạnh lùng vô tình, tâm ngoan thủ lạt ——"
Còn chưa nói xong, một giọng nói trầm thấp từ phía sau vang lên:
"Nói xấu gì tôi đó?”
Tôi quay đầu lại, thấy một chàng trai cực kì tuấn mỹ đang nhìn hai người chúng tôi, ánh mắt dịu dàng xen lẫn ý cười bất đắc dĩ.
Dáng vẻ vừa ưu tú vừa thanh nhã nhẹ nhàng là ấn tượng đầu tiên của tôi với Phó Vân Trúc.
Trần Thâm liên tục nói không có, sau đó chạy nhanh như bay, chớp mắt đã biến mất tăm.
Phó Vân Trúc đỡ trán khẽ cười một tiếng, ánh mắt rơi xuống trên người tôi.
Tôi lập tức cảm thấy lo lắng.
Nhưng anh mỉm cười đưa tay ra, giọng nói nhẹ nhàng:
“Hoan nghênh em gia nhập, Hạ Mông."
Tôi cũng mỉm cười.
"Cảm ơn anh."
Sau khi gia nhập nhóm, tôi bắt đầu tiến vào chế độ ngày ngày bận rộn.
Lúc trước, tôi còn cảm thấy danh tiếng của Phó Vân Trúc có hơi phóng đại thì sau khi làm việc với anh, tôi nhận ra mình đã sai hoàn toàn.
Ý tưởng của anh độc đáo, đối với những xu hướng đang hot hiện nay cực kì nắm chắc. Anh hiểu được công chúng thích nhất cái gì, mong đợi điều gì. Anh không ra vẻ nghệ sĩ hay kiêu căng ngạo mạn, anh đem ý tưởng của mình kết hợp với những đề tài hot, dẫn dắt cảm xúc của công chúng.
Nhưng khi có người hỏi tôi cảm thấy thế nào về anh, tôi suy nghĩ mãi, cũng chỉ có thể tóm tắt trong một câu:
"Anh ấy là một nhà lãnh đạo tuyệt vời.”
Phó Vân Trúc đặc biệt quan tâm ý kiến của người mới trong ekip, lúc họp luôn thỉnh thoảng hỏi tôi:
“Hạ Mông, em nghĩ thế nào?”
Sau khi tôi trình bày ý kiến của mình, anh sẽ nghiêm túc đưa ra lời khuyên cho tôi:
“Ý tưởng rất tốt, nhưng còn một vài điểm chưa ổn lắm. Em xem rồi cân nhắc chỉnh sửa nhé.”
Dần dần, dưới sự chỉ bảo của anh, tôi nhanh chóng vượt qua giai đoạn lúng túng của người mới để hòa nhập với cả nhóm.
Mối quan hệ cũng trở nên gần gũi hơn nhiều.
Vì thế, tôi tìm đến anh để kể về chuyện của tôi với Cố Diên.
Dù sao giới biên kịch khó mà tránh khỏi đụng mặt diễn viên, tôi chủ động nói đến gút mắc với Cố Diên, tốt hơn là tương lai xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Phó Vân Trúc nghe xong, cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ cười nói:
“Thật ra anh rất ngưỡng mộ dũng khí của em, có thể không chút do dự bắt lấy cơ hội, còn không bị ảnh hưởng từ quá khứ. Em rất giỏi.”
Tôi sửng sốt, cũng cười:
"Con người mà, dù thế nào cũng phải tiến về phía trước.”
Nếu đã là quá khứ, thì cứ việc bước qua thôi.
16.
Đợi đến khi gặp lại Cố Diên, là lễ khai máy một năm sau khi tôi rời đi.
Hắn là nam chính.
Thẩm Dĩnh là nữ chính.
Hai người họ sánh vai đứng trên sân khấu, cứ như trùng khớp với dáng vẻ nhìn nhau cười trên bục trao giải kiếp trước vậy.
Tôi đột nhiên giật mình, nhận ra mình đã không nhớ đến Cố Diên trong cả khoảng thời gian dài.
Khi gặp lại nhau, tôi cũng có thể bình tĩnh gật đầu chào hỏi, trong lòng không còn gợn sóng nữa.
Tôi cho rằng không có tôi thì Cố Diên và Thẩm Dĩnh chắc chắn sẽ ở bên nhau, thế nhưng không phải.
Tôi thu dọn xong tài liệu kịch bản, đang đi tới hậu trường thì bị Cố Diên túm cổ tay, kéo vào trong phòng trang điểm.
Tôi giãy dụa mãi không được thì ngẩng đầu nhìn Cố Diên.
Hắn rũ mắt nhìn tôi, đôi mắt đỏ ửng như sắp khóc.
"Mông Mông, khoảng thời gian này anh thật sự rất nhớ em, anh thật sự chỉ một mình em thôi! Sau này anh sẽ không khiến em phải đau buồn hay khổ sở nữa, em theo anh về nhà đi được không…”
Tôi ngắt lời hắn:
"Lúc trước, tôi và anh ở bên nhau cái gì cũng không có, tôi vì yêu anh mà không ngần ngại ở bên anh. Tôi vì anh hết lần này đến lần khác nhượng bộ, bỏ đi giới hạn của mình. Đổi lại tôi nhận được gì? Đổi lại là anh phớt lờ, khiến tình cảm của tôi trở nên rẻ rúng vô cùng!”
"Tôi cũng không nói dối, tôi không cần anh nữa."
"Cố Diên, tôi không yêu anh nữa."
Giây tiếp theo, một giọt nước mắt rơi xuống tay tôi.
Cố Diên khóc.
Hắn khóc nói:
“Đừng không cần anh mà, Mông Mông ơi, anh chỉ yêu mình em thôi.”
Câu nói này quá quen thuộc, tôi đã nghe nhiều đến phát ngán.
"Mông Mông, anh chỉ yêu em, em về nhà với anh được không?"
"Mông Mông, anh không cần gì nữa, anh chỉ muốn em ở bên anh.”
"Mông Mông, đừng rời khỏi anh mà, anh chỉ yêu mình em thôi.”
Nếu là tôi của kiếp trước, nhất định sẽ bị anh ta dỗ dành đến mủi lòng, ôm lấy anh ta và đồng ý.
Nhưng bây giờ, tôi không quan tâm.
Tôi gỡ tay hắn ra, nhìn đôi mắt đỏ ngầu vì khóc của hắn, lạnh nhạt nói:
“Chính anh chọn vậy mà, đúng không?”
"Cố Diên, anh có sự nghiệp diễn xuất phát triển, anh có vô số những minh tinh xinh đẹp theo đuổi, tương lai nói không chừng còn trở thành ảnh đế, chẳng qua chỉ không có tôi mà thôi."
"Chúng ta cứ như vậy là tốt nhất.”
Nói xong, tôi lấy khăn giấy ra nhét vào tay hắn.
"Lau mặt đi, lát nữa ra ngoài đừng để người khác hiểu lầm.”
Nói xong, tôi rời khỏi phòng trang điểm.
Cố Diên không ngăn cản tôi nữa.
Lối đi tối tăm yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của một mình tôi.
Trước đây tôi sợ bóng tối, nửa đêm đi vệ sinh cũng phải gọi Cố Diên dậy đi cùng.
Thế nhưng hiện tại, tôi không còn sợ nữa.
Chúng tôi quen biết nhau từ khi còn nhỏ, đồng hành bên nhau, những kỉ niệm đẹp trong quá khứ là có thật.
Nhưng con người không thể cứ sống mãi trong quá khứ mà không màng đến hiện tại, không hướng tới tương lai.
Tôi không muốn xoay quanh Cố Diên nữa.
Cứ đi cứ đi, phía trước đột nhiên xuất hiện một tia sáng, tôi theo bản năng bước nhanh hơn.
Lúc này, một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai tôi:
"Em không sao chứ?"
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, vừa lúc bắt gặp ánh mắt lo lắng của Phó Vân Trúc:
“Nãy giờ em đi đâu vậy, tìm mãi không thấy em.”
Tôi suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ nhàng cười một tiếng.
"Em đi nói lời tạm biệt với quá khứ.”
Anh sửng sốt, cũng nhếch khóe miệng:
“Như vậy rất tốt.”
Tôi gật đầu.
“Đúng thế."
Rất tốt.
17.
Sau khi lễ khai máy chính thức kết thúc, tôi quay về với sự bận rộn.
Cả ngày lẫn đêm đều nghiên cứu việc chuyển thể kịch bản.
Cố Diên thỉnh thoảng nhắn tin cho tôi, nói rất nhiều rất nhiều, nhưng tôi không thèm trả lời.
Thẩm Dĩnh xem ra thật sự rất thích hắn.
Tôi thường xuyên nhìn thấy Thẩm Dĩnh bám theo sau Cố Diên, trêu ghẹo hắn nói chuyện.
Nhưng Cố Diên cực kì lạnh nhạt, thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào tôi ngẩn người.
Thẩm Dĩnh tất nhiên không phải người mù. Huống chi, chuyện của tôi và Cố Diên thì cô ta cực kì hiểu rõ.
Vì vậy, sau một ngày làm việc, cô ta đã cản đường tôi.
Vẻ mặt cô ta kiêu ngạo, tức giận nhìn tôi:
“Hạ Mông, tôi biết cô đang dây dưa với Cố Diên, nhưng anh ấy đã sớm không thích cô nữa rồi! Người anh ấy thích là tôi, cô cần gì phải tự rước lấy nhục!"
Tôi mỉm cười, nhìn chằm chằm cô ta:
“Nếu anh ta thích cô thì cô chột dạ gì chứ?”
Vẻ mặt của Thẩm Dĩnh lập tức cứng đờ, loáng thoáng hiện ra sự khổ sở, nghiến răng nghiến lợi oán hận nói:
"Rõ ràng tôi và anh ấy ở chung rất tốt! Thế mà sau khi cô và anh ấy chia tay, anh ấy lại vùi đầu trong công việc, lúc rảnh rỗi thì liên tục uống rượu, uống say là sẽ la hét tên của cô, muốn cô quay về."
"Tôi cho rằng hai người chia tay, chúng tôi sẽ được ở bên nhau. Nhưng mà anh ấy không quan tâm tới tôi nữa, thậm chí mặc cho tôi dùng công việc uy hiếp anh ấy, Cố Diên đều nói mình hối hận khi vào giới giải trí, nếu không sẽ không mất đi cô..."
Nói xong, Thẩm Dĩnh khổ sở bật khóc, lúc ngẩng đầu lên ánh mắt tràn đầy ghen tị:
“Hạ Mông, cô muốn bao nhiêu tiền mới có thể ra khỏi đoàn làm phim, rời khỏi Cố Diên——“
Tôi nghe xong, nhất thời không biết nên nói gì.
Cô ta muốn dùng tiền đuổi tôi đi, cứ như làm thế sẽ có được tình yêu của Cố Diên vậy.
Thật đáng buồn.
Nhìn dáng vẻ điên cuồng vì yêu của Thẩm Dĩnh, tôi không khỏi sinh lòng nghi ngờ.
Tình cảm như vậy, thật sự là yêu sao?
Tôi không hiểu.
Thế nhưng tôi không muốn dây dưa với một người không có lý trí.
Tôi muốn rời đi, nhưng Thẩm Dĩnh lại gắt gao túm lấy cổ tay tôi, làm thế nào cũng không rút ra được.
"Hạ Mông, cô rời khỏi Cố Diên đi, cầu xin cô, tôi cầu xin cô..."
Mà lúc này, một bàn tay đột nhiên hất tay Thẩm Dĩnh ra, đẩy cô ta sang một bên.
Tôi nhìn lên.
Là Phó Vân Trúc.
Vẻ mặt dịu dàng mọi ngày của anh tràn đầy sự lạnh lùng, giọng điệu châm chọc:
“Thẩm tiểu thư, làm tiểu tam nghiện rồi sao? Mông Mông đã chia tay với Cố Diên rồi vẫn cứ ép Mông Mông rời khỏi Cố Diên, cô chỉ thích làm kẻ chen chân vào chuyện tình cảm của người khác thôi sao? Hay Cố Diên chỉ thích cảm giác lén lút nên mới ở bên cô?”
"Chính cô không có bản lĩnh khiến cho Cố Diên thích mình, sao lại đổ lỗi cho Mông Mông chứ?”
Thẩm Dĩnh bị vạch trần trước mặt mọi người, thẹn quá hoá giận:
“Phó Vân Trúc!”
Nhưng Phó Vân Trúc chỉ hừ lạnh một tiếng:
“Lớn tiếng thế làm gì, không biết xấu hổ.”
"Thẩm Dĩnh, bây giờ Mông Mông là người của tôi. Muốn bắt nạt em ấy, cô không xứng!”
Anh nói xong, nắm tay tôi, không quay đầu lại mà dắt tôi rời khỏi hậu trường.
Đi được một đoạn, tôi nhìn về phía sau.
Thẩm Dĩnh đang ngồi xổm trên mặt đất, khóc lóc thảm thiết.
Dáng vẻ giống như tôi của kiếp trước như đúc, đau đớn và tuyệt vọng.
18.
Khi còn trẻ, tôi luôn cảm thấy tình yêu phải cực kì mãnh liệt, là phải yêu đến chết không thay đổi, là khắc cốt ghi tâm.
Nhưng bây giờ tôi lại càng muốn một mối tình êm ả nhẹ nhàng.
Tôi nghiêm túc hoàn thành công việc của mình.
Tôi cũng không hỏi Phó Vân Trúc về lời nói ngày đó của anh - “người của tôi” là ý gì.
Chúng tôi thảo luận kịch bản với nhau, sẽ có những khoảnh khắc vui vẻ, sẽ cảm thấy thoải mái khi hoàn thành công việc, cũng sẽ thi thoảng ngồi lại với nhau rồi tâm sự những điều cất giấu trong lòng.
Khoảng cách không xa không gần, vừa đủ.
Mà Cố Diên và Thẩm Dĩnh, dù tôi không hỏi thăm cũng thường xuyên nghe được từ bạn bè.
“Cậu không biết hả? Cố Diên rời khỏi giới giải trí, hiện giờ không biết đi đâu rồi.”
"Nghe nói là Thẩm Dĩnh chuốc thuốc anh ta trong buổi liên hoan đóng máy, sau đó hai người lăn giường. Thẩm Dĩnh mang thai, ép anh ta chịu trách nhiệm. Cố Diên và cô ta cãi nhau, không biết thế nào mà anh ta đẩy một cái khiến Thẩm Dĩnh sảy thai. Mọi người nói chỉ sợ sau này cô ta cũng không thể sinh con nữa. Nhà họ Thẩm tức giận nên đã phong sát Cố Diên. Anh ta bị ép phải rời khỏi giới.”
Cuối cùng người bạn đó còn cảm thán một câu:
"Anh ta ấy à, cũng rất thảm."
Tôi im lặng một thoáng, sau đó mới thở dài:
“Ừ.”
Nhưng những điều đó không liên quan gì đến tôi cả.
Chàng trai tôi yêu cuồng nhiệt trước đây, bây giờ tôi còn không nhớ nổi dáng vẻ thế nào.
Phó Vân Trúc cũng vờ như vô tình hỏi tôi:
“Chuyện của em và Cố Diên, em có cảm thấy tiếc nuối không?"
Tôi sửng sốt, nghiêm túc nghĩ ngợi, sau đó lắc đầu:
“Không đâu.”
Thanh mai trúc mã, chuyện tình thời niên thiếu ngây ngô tươi đẹp ấy vốn nên đồng hành đến già, là ai cũng sẽ tiếc nuối.
Thế nhưng đánh mất chính là đánh mất.
Cố Diên khiến tôi tổn thương, tôi đã bỏ qua hắn.
Tôi không thể để bản thân mình một lần nữa rơi vào sự tuyệt vọng đau buồn như kiếp trước.
Ngày ấy tôi chỉ biết xoay quanh Cố Diên. Sau khi rời bỏ hắn, tôi phát hiện còn rất nhiều thứ đáng để tôi trân trọng, hơn nữa, tôi nên yêu chính bản thân mình.
Tôi đã viết một câu trong kịch bản:
"Bất kể là quan hệ gì, nếu không có cảm xúc, không cho được hỗ trợ kinh tế, không để bạn được làm chính mình. Ba điểm này đều không có thì từ bỏ mới là quyết định sáng suốt.”
19.
Sau đó, tôi gặp lại Cố Diên.
Đó là một ngày trước đám cưới của tôi.
Ừm.
Tôi muốn gả cho Phó Vân Trúc.
Tại sao lại là anh ấy?
Có lẽ là vào một ngày hoàng hôn lãng mạn, anh quỳ gối trước mặt tôi, nói yêu tôi, hứa hẹn yêu tôi mãi mãi.
Thành thật mà nói, tôi thực sự không tin vào hai từ “mãi mãi”.
Nhưng tôi không thể vì bị tổn thương, mà từ chối yêu và được yêu.
Tình yêu vốn dĩ luôn tươi đẹp.
Nếu không trọn vẹn chẳng qua là do con người mà thôi.
Ngày đó, ánh hoàng hôn chiếu xuống trên vai Phó Vân Trúc, ánh mắt anh chân thành ấm áp, khiến cho trái tim đã nguội lạnh vì Cố Diên của tôi lần nữa sống lại.
Tôi nghe thấy tiếng nói từ bên trong tim mình.
Nó nói: “Có thể.”
Vì thế tôi vươn tay ra, mỉm cười:
“Em đồng ý."
Phó Vân Trúc vui đến mức đỏ ửng hai mắt, run rẩy đeo nhẫn cho tôi. Sau đó anh ôm chặt tôi vào lòng.
Tôi mỉm cười rạng rỡ, nhưng tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc trong đám đông.
Là Cố Diên.
Hắn chắc hẳn sống không tốt, dù sao nhà họ Thẩm vẫn luôn không buông tha cho hắn, chặn đủ mọi đường làm ăn của hắn.
Bây giờ khuôn mặt Cố Diên tiều tuỵ, râu ria lởm chởm, giống như một kẻ lang thang.
Tôi hoàn toàn không nhận ra hắn.
Mãi đến khi Phó Vân Trúc buông tôi ra, tôi đứng dưới tán cây chờ anh lấy xe đến đón.
Cố Diên đứng trước mặt tôi, giọng nói trầm thấp:
"Chúc em hạnh phúc."
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, cười dịu dàng.
"Cảm ơn."
Trước khi đi, Cố Diên đột nhiên khàn giọng hỏi:
“Nếu trước đây anh không tiếp xúc với Thẩm Dĩnh, không làm cho em tổn thương, vậy thì em sẽ không rời đi, mà người hôm nay em cưới sẽ là anh chứ?”
Nói xong, hắn nghẹn ngào bật khóc.
Tôi nhìn hắn rồi thở dài.
"Cố Diên, trên đời này không có nếu."
"Quá khứ đã qua rồi."
Hắn sửng sốt.
Mà lúc này, Phó Vân Trúc đi đến bên cạnh tôi, nhẹ nhàng gọi:
"Mông Mông, mình đi thôi em."
Tôi mỉm cười, khom người lên xe rồi đóng cửa lại, trực tiếp ngăn cách với Cố Diên bên ngoài.
Sau này chờ đợi tôi, có thể không phải là một câu chuyện tình yêu nồng nhiệt điên cuồng.
Nhưng sẽ là những gì tôi khao khát, một mối tình êm ả nhẹ nhàng như dòng nước chảy, yêu thương tràn đầy.
20.
Chúc chúng ta, cả bạn, cả tôi, đều sẽ được hạnh phúc.
Bình luận facebook