Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 869
Tháng sáu nữa lại đến, cứ đến tháng này bầu trời thành phố Tề Hà mây đen che phủ, giống như một chảo lớn khổng lồ sắp chụp xuống làm cho người ta cảm thấy vô cùng khó chịu, dường như ngay cả không khí để thở cũng không có, cơn mưa chợt đến xối xả, sắc màu tối đen như mực, bàn tay đưa lên cũng khó mà nhìn thấy được.
Hai chiếc xe việt dã chạy đến huyện Vân Hồ của thành phố Tề Hà với tốc độ khá nhanh.
Đây là đường cao tốc, được xây dựng dành cho sáu làn xe theo tiêu chuẩn chất lượng cao nhất, đa số là cầu vượt, chi phí xây dựng cao hơn nhiều so với xây cầu bình thường. Ba năm trước đã lên phương án xây dựng, đến thời điểm này mới hoàn chỉnh. Ở thành phố, những lãnh đạo có ý kiến khác nhau, một vài lãnh đạo cho rằng, cần tiết kiệm tài chính thì không nên xây nhiều cầu vượt như vậy.
Cuối cùng Chủ tịch thành phố Phạm Hồng Vũ ra quyết định vẫn xây dựng cầu.
Ý kiến của Chủ tịch thành phố Phạm thật sự khá chính xác, đường cao tốc này không chiếm đất ruộng, ngoài ra khi thành phố Tề Hà gặp lũ lụt lớn, đường cao tốc có độ cao hơn mặt đất khá nhiều, nếu gặp lũ lụt lớn có thể đảm bảo đường vẫn thông suốt.
Thế lực của Chủ tịch thành phố Phạm như thế nào ai cũng biết, hắn ra mặt, các đồng chí khác dám phản đối sao?
Ba năm trước đây, nguyên Bí thư Vinh Khải Cao chuyển giao cho Phó Chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị cho đồng chí Phạm Hồng Vũ, đồng chí Vưu Lợi Dân tiếp nhận chức Bí thư tỉnh ủy tỉnh Thanh Sơn Quốc gia CPPCC, Phạm Hồng Vũ cùng đồng chí Khâu Minh Sơn từ bốn năm trước đã xin ý kiến tái cơ cấu doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ xã hội, Chủ nhiệm văn phòng được bộ cấp. Cha của Phạm Hồng Vũ nguyên là Bí thư Địa ủy Ngạn Hoa Phạm Vệ Quốc đảm nhiệm chức phó bộ trưởng bộ nông nghiệp. Cha Cao Khiết, chính là cha vợ của Phạm Hồng Vũ mấy năm trước cũng là Chủ tịch tỉnh tỉnh Hải Tây.
Chủ tịch thành phố tiểu Phạm lo lắng vô cùng.
Hiện tại thực tế đã chứng minh, Phạm Hồng Vũ đưa ra quyết định hoàn toàn chính xác.
Kể từ mùa hè năm nay, mưa lớn ở lưu vực các sông, lưu vực Đại Tấn đã được hình thành, làm duyên hồ ven sông thành phố Tề Hà ngập lớn, chưa từng có năm nào lớn như thế.
Năm năm trước đây, Phạm Hồng Vũ đảm nhiệm chức phó Chủ tịch thành phố Tề hà, thời điểm này, vấn đề cải thiện mạng lưới giao thông được đưa ra đầu tiên, dù nợ lớn nhưng công ty xây dựng đường cao tốc của thành phố quyết tâm thực hiện mạng lưới giao thông đường bộ toàn diện trên thành phố.
Hiện giờ mưa tầm tã, nước chảy như thác, không ít đường quốc lộ bị nhấn chìm trong biển nước, giao thông bị tắt ngẵn, duy chỉ có con đường cao tốc này đường cao, chất lượng tốt, xe vẫn qua lại bình thường, lập tức nó trở thành con đường cứu trợ thiên tai cho thành phố.
Người ngồi chiếc xe việt dã thứ hai là Phó chủ tịch thành phố Tề Hà Hoàng Tử Hiên. Ngồi trong xe nhìn ngoài cửa có thể trông thấy những hạt mưa nặng hạt, các loại xe chạy ngoài đường cao tốc nhìn Bí thư Phạm thật sự bội phục.
Bí thư Phạm chính là như vậy, cách nhìn của hắn so với cách nhìn của cán bộ khác sẽ lâu dài hơn.
Có rất nhiều người khi nghe Phạm Hồng Vũ đưa ra quyết định không khỏi thầm oán trách hắn, nói hắn quá bá đạo, hắn có thể nghe phong phanh những ý kiến trái ngược với hắn. Nhưng qua hai năm sao, quay đầu nhìn lại nhìn thấy quyết định đúng đắn của hắn làm mọi người không khỏi kinh ngạc, vẫn là Bí thư Phạm nhìn xa trông rộng. Bí thư Phạm có thể nhìn thấy những thay đổi kinh người, quả thật không phải người bình thường nào cũng có thể hiểu được.
Rất nhanh, hai xe việt dã chạy khỏi đường cao tốc, thẳng đến trấn Lô Hoa, huyện Vân Hồ mà đi.
Trấn Lô Hoa đang phòng chống đê Hồng Đại, những con người nơi này đang khá bận rộn, một nhóm người mặc áo mưa, cũng có không ít người mang bao bố, dùng như áo mưa, còn có nhóm người không mặc gì. Chỉ nhìn sơ qua có thể thấy được sáu bảy trăm ngươi đang chiến đấu hăng hãi, cố giữ đê.
Vô số máy móc quy mô lớn gầm lên, và cùng đám đông chiến đấu với nhau.
Xung quanh những chiếc đèn măng-sông được giăng chiếu sáng choang một vùng.
Hai chiếc xe dừng ở sát công trường đang thi công, không thể đi tới vì phía trước toàn bùn là bùn.
Trước khi xuống xe Bí thư Phạm Hồng Vũ được đích thân Bí thư Thành ủy Trần Hòa Bình chạy đến đưa ô, Bí thư Phạm nhẹ nhàng đem ô che đổ một bên.
Anh ta mặc áo mưa nhưng cũng đều ước đẫm.
Bí thư Phạm không chạy đến huyện Vân Hồ mà mọi người đang chống lũ định kỳ hàng năm cùng nhau nên Phạm Hồng Vũ cũng chạy đến đi thẳng đến phòng lụt tuyến đầu, tự mình kiểm tra đốc thúc công tác phòng lụt giải nguy.
Đi sâu vào thực tế là thói quen thực hiện công việc của Bí thư Phạm.
Có người nhìn thấy lập tức kêu lên:
- Đúng là Bí thư Phạm rồi, Bí thư Phạm đến đây....
Một đám người nhất thời ngừng tay lại, hướng bên này vọt đến, Phạm Hồng Vũ là Cựu Chủ tịch huyện huyện Vân Hồ, "lão nhân" ở trấn Lô Hoa đều biết hắn. Bí thư Phạm ở huyện Vân Hồ có uy tín khá lớn, vì hắn ta rời huyện Vân Hồ mà tiến độ phát triển châm hơn trước.
Một người đàn ông ba mươi tuổi cũng mặc áo mưa, nước bùn nhỏ từng giọt, bước mấy bước đến đã lớn tiếng nói:
- Bí thư, sao người lại đến đây?
Nhìn kỹ chính là thông tín viên của Phạm Hồng Vũ ở huyện Vân Hồ trước kia, đương nhiệm chức Bí thư Huyện ủy Lôi Minh.
Phạm Hồng Vũ liền cười nói:
- Trấn Lô Hoa này cũng đâu phải là nhà của cậu, sao cậu tới còn tôi thì không chứ?
Thấy Lôi Minh đến cùng giữ đê Đại Hồng này, Phạm Hồng Vũ thực sự khá vừa lòng. Là cán bộ được hắn đề bạt lên, đa số đều làm việc theo tác phong của hắn, công việc cũng làm không qua loa.
Lôi Minh hé miệng cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, nói:
- Bí thư yên tâm, huyện Vân Hồ không có vấn đề gì.
Phạm Hồng Vũ chưa kịp nói gì, một bên phó Chủ tịch thành phố kiêm chỉ huy phòng chống lụt bão Hoàng Tử Hiên nhìn Lôi Minh nói:
- Giỏi lắm Lôi Minh, khẩu khí này không nhỏ chút nào.
- Ha ha, Phó Chủ tịch thành phố Hoàng tính cách của tôi thì anh biết rồi, có sao nói vậy, nếu không nắm chắc chín phần thì tôi không dám trước mặt lãnh đạo khoa chân múa tay đâu.
Lôi Minh cười ha hả nói, lại hướng Bí thư Thành ủy Trần Hòa Bình gật đầu chào.
Ba vị lãnh đạo thành phố đều là người quen cũ của Lôi Minh.
Phạm Hồng Vũ hỏi:
- Trấn Lô Hoa không có vấn đề gì, còn các địa phương khác cậu xem qua chưa?
Lôi Minh gật đầu nói:
- Đều nhìn qua rồi, tôi mới từ Tân Cảng đến đây, đại đê tương đương vững chắc, có thể qua được.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Lôi Minh, không thể chủ quan, năm nay cơn đại hồng thủy này có thể cao nhất trong lịch sử, so với năm trước có thể lớn hơn, phải cầm chắc chắn trăm phần trăm an toàn.
Tám năm trước, Phạm Hồng Vũ vừa mới nhận chức Chủ tịch huyện huyện Vân Hồ, liền gặp cơn đại hồng thủy lớn nhất trong ba mươi năm, đến trấn Lô Hoa trực tiếp chống lũ, Phạm Hồng Vũ bị nước cuốn trôi, thiếu chút nữa là hy sinh rồi.
Lôi Minh lập tức nói:
- Xin Bí thư cứ yên tâm, tôi hiểu được vấn đề mà, trong vài năm gần đây, tỉnh chúng ta chưa có lũ lớn, mỗi đoạn đê đều được sửa chữa lặp đi lặp lại hàng năm, tôi đã kiểm tra qua, không thấy có vấn đề gì lớn cả, chúng tôi cũng ban chế độ chứng thực xuống dưới, ai không kiểm tra các thí điểm, lãnh đạo cán bộ không tham gia chống bão sẽ bị miễn chức.
Đấy là quy tắc của Phạm Hồng Vũ khi còn đương chức Bí thư Huyện ủy huyện Vân Hồ, nhiều năm qua vẫn không thay đổi, mỗi năm Bí thư Huyện ủy đều quán triệt chứng thực xuống dưới.
Đối với Lôi Minh mà nói, Phạm Hồng Vũ vẫn thực tin tưởng hoàn toàn.
- Đi, xem đê thế nào.
Vẫn là như thế, Phạm Hồng Vũ vẫn như trước không chịu qua loa, vung tay lên bước đi về phía trước, đoàn người nhanh chóng bước theo sau.
- Bí thư Phạm khỏe không?
- Bí thư Phạm, đến nhà tôi chơi.
- Bí thư Phạm...
Dọc theo đường đi, không ít người chen lấn trước chào hỏi Phạm Hồng Vũ, gió mưa thét gào, mưa to như thác, mọi người nói to hơn, lộ khuôn mặt hưng phấn thích thú cùng ngưỡng mộ.
Trải qua mấy năm nay, kinh tế ngày càng phát triển, nền kinh tế huyện Vân Hồ càng thêm phát triển hơn, tám năm trước, khi Phạm Hồng Vũ mới vừa đến nhận chức ở huyện Vân Hồ, trong năm đó trở thành mười huyện có nền kinh tế mạnh nhất cả nước. Đối với các huyện mà nói, khó có được vinh hạnh như thế, dân chúng huyện Vân Hồ có được lợi ích thực tế, có nước làm sao quên người đào giếng nên lúc này nhìn thấy Phạm Hồng Vũ ai cũng thân thiết như người nhà.
Một câu "về nhà tôi chơi", đã chứng minh tất cả.
Quần chúng huyện Vân Hồ xem Bí thư Phạm là người nhà.
Phạm Hồng Vũ gật đầu chào hỏi mọi người, đối với người đến trước mặt hắn đều nắm tay một cái, mặc kệ bàn tay thô ráp hay dính bùn lầy.
Bước lên con đê quan sát, ngày trước con nước hồ Thanh Sơn vốn yên ả, hiện tại đã thay đổi hình dạng, không còn sạch sẽ, nước cuốn cuồn cuộn, rít gào, sóng sau tiếp sóng trước, bọt nước văng tung tóe, dường như chúng muốn lôi người rơi xuống.
Khí thế hung dữ vô cùng.
Hai mắt Phạm Hồng Vũ híp lại, nhìn con sóng rít gào, quay lại nói:
- Trận lụt này so với năm rồi có vẻ mãnh liệt hơn.
Đúng vậy, Bí thư, theo đài khí tượng thủy văn báo xuống thông tin cảnh báo lũ có nói dường như tất cả các lưu vực thượng nguồn bao gồm cả nhánh sông đã cao hơn nhiều so với mức độ cảnh báo. Sẽ có ba đỉnh lũ, hai ngày sau sẽ đến trấn chúng ta, chúng ta đã chuẩn bị trên toàn tuyến.
Hoàng Tử Hiên một bên lớn tiếng nói.
Một mặt là sông cái lớn, một mặt là hồ Thanh Sơn, đại bộ phận của thành phố Tề Hà đều bị lũ uy hiếp, toàn bộ thành phố trong tư thế phòng lụt vô cùng nghiêm túc.
Trần Hòa Bình đứng một bên nói:
- Đoán chừng đỉnh lũ đến chúng ta sẽ vượt qua mức cảnh giới cấp hai.
- Không sợ, chống được.
Phạm Hồng Vũ trầm giọng nói.
Trần Hòa Bình gật gật đầu, mấy năm nay Phạm Hồng Vũ chưa bao giờ lơi lỏng trong công tác phòng chống lụt bão, mỗi lẫn đều phê duyệt một lượng tài chính để toàn bộ trấn gia cố đê Hồng Đại, nếu đã như vậy mà không chống lại được thì đó xem như là ý trời.
Đang nói chuyện, di động của Trần Hòa Bình reo lên liên tục, Trần Hòa Bình vội lấy điện thoại ra cúi người xuống nghe, lớn tiếng trả lời vài câu, sắc mặt khẽ biến sắc nói:
- Được, được, tôi lập tức báo cáo Bí thư, được, được....
Phạm Hồng Vũ liền nhìn anh ta, Hoàng Tử Hiên cùng Lôi Minh cũng có chút khẩn trương.
Chẳng lẽ đỉnh lũ lần ba chưa đến đã có tình hình nguy hiểm xảy ra sao?
Trần Hòa Bình vội nói:
- Bí thư, Chủ tịch thành phố Lục điện thoại đến bảo Thủ tướng đã đến tỉnh, Bí thư Khâu cùng Chủ tịch tỉnh Tào đã khởi hành hướng chúng ta chạy đến, Chủ tịch thành phố Lục mời cậu nhanh chóng quay về.