Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Mấy ngày sau, tin tức rầm rộ nhất là lễ thành hôn giữa Bạch Cẩm Tú thiên kim của nam thương Bạch Thành Sơn kết hôn với vị quan quân Tân Quân trẻ tuổi Nhiếp Tái Trầm, nhiều tờ báo ở Quảng Châu phủ đều đưa tin, trang chính đầu tiên là ảnh chụp đôi vợ chồng trẻ, bao gồm cả thông tin về ngày kết hôn, nhà hàng tổ chức tiệc cưới, váy cưới cùng các loại trang sức đắt đỏ dành cho cô dâu, hoa trang trí dành cho hôn lễ, thậm chí còn có thực đơn tiệc cưới cũng đăng lên báo, không sót một tin nào cả, nhằm thỏa mãn thị hiếu và sự tò mò của người dân về chuyện Bạch Thành Sơn gả con gái.
Nghe nói hôn lễ này chi phí lên tới mười vạn, mà đây còn là suy xét của Bạch gia vì nạn ngập lụt vừa qua nên không muốn tổ chức quá phô trương lãng phí. Cậu bé bán báo dạo cầm tập báo đi rao khắp đường phố, nhiều tờ báo đã bán hết sạch ngay sáng sớm ngày hôm đó, và thậm chí các bản in thêm cũng bị tranh nhau mua sạch.
Bạch Thành Sơn tổ chức hôn lễ theo nghi thức truyền thống Trung Quốc, bà Nhiếp không tới được, vị trí của bà sẽ do một người Toàn Phúc lớn tuổi trong thân tộc Bạch gia thay thế. Khách khứa tham gia hôn lễ ngoài bạn bè thân hữu và bạn làm ăn của Bạch gia, lãnh sự các quốc gia trú ở Quảng Châu ra, còn có cả nhiều quan viên và cự phú từ Thượng Hải và Kinh Tân cũng tới.
Bạch Cẩm Tú mặc váy áo cưới thêu long phượng đỏ thẫm, đầu đội khăn voan, trên người đeo trang sức vàng ròng các loại, nặng trĩu, cùng Nhiếp Tái Trầm hoàn thành hôn lễ, hai vợ chồng lên xe rời khách sạn quay về Bạch gia.
Vì hôn lễ của con gái mà Bạch Thành Sơn đã mua một chiếc xe đắt tiền khác, tài xế hôm nay chính là người xui xẻo lần trước bị ngã gãy chân mà đã mất việc. Nhưng hôm nay anh ta lại rất may mắn, vui cười hớn hở. Thiếu đông gia Bạch gia Bạch Kính Đường đích thân lì xì cho anh ta một phong bì đỏ dầy cộp, cảm ơn thời gian trước vì anh ta mà em gái mình và em rể mới có được mối lương duyên tốt đẹp hôm nay.
Ô tô chở đôi vợ chồng trẻ mới cưới dừng trước cổng lớn Bạch gia Tây quan. Trên nền đất, dọc theo bậc thang được trải một tấm thảm đỏ rộng, tấm thảm kia trải dài đến tận đầu cầu, trên cây phượng hoàng cũng được giăng đèn kết hoa, treo rất nhiều đèn lồng đỏ dán song hỉ, chỗ nào cũng tràn ngập bầu không khí vui mừng.
Mấy chiếc xe đi sau xe hoa cũng đỗ lại, hỉ nương cùng với một vài người làm khác xuống xe, đi lên đón đôi vợ chồng mới cưới.
Lưu Quảng mặc trang phục mới tinh tươm, dẫn theo người làm Bạch gia đứng ở cổng lớn để đón, thấy ô tô dừng lại thì tươi cười ra mở cửa xe.
Bạch Cẩm Tú ngồi ở trong xe đã kéo khăn voan của mình xuống rồi, mắt nhìn thẳng, không nói câu nào, cửa xe vừa mở thì bỏ lại mọi người đi thẳng vào trong.
– Ôi tiểu thư, khăn voan, khăn voan!
Hỉ nương đuổi theo nhắc nhở.
– Ngột ngạt lắm!
Bạch Cẩm Tú ném khăn voan vào tay Nhiếp Tái Trầm.
– Ngột ngạt cũng phải đội vào. Vào động phòng mới may mắn.
– Chăn mới bốn góc rộng, bên trên thêu hoa hòa hợp, hai bên long hí thủy, sang năm sinh một đứa trẻ mập mạp.
Hỉ nương dán cái miệng tô son đỏ rực đến bên tai cô, thì thầm dỗ dành.
Bạch Cẩm Tú nhấc làn váy đỏ thẫm thêu long phượng định đi rồi lại dừng bước.
Hỉ nương thở phào nhẹ nhõm, vội lấy khăn voan trong tay Nhiếp Tái Trầm đội lại cho Bạch tiểu thư, sau đó mới đỡ cô đưa vào.
Nhiếp Tái Trầm đi theo, lên phòng tân hôn.
Bạch Kính Đường vẫn tu sửa theo thiết kế ban đầu, thông hai căn phòng lớn ở cuối tầng lầu phía đông thành một phòng, trang trí lại. Tuy thời gian gấp gáp, nhưng có tiền nên cái gì cũng hoàn thành rất nhanh.
Vào phòng tân hôn, Bạch Cẩm Tú ngồi trên chiếc giường lớn xa hoa, chờ Nhiếp Tái Trầm nghe theo dặn dò của hỉ nương cởi khăn voan xuống, vãi hạt đậu nành xong thì đứng lên ngồi trước bàn trang điểm, gỡ mũ phượng làm cổ cô sắp gãy xuống, tháo hết trang sức vòng vèo, đuổi tất cả mọi người đi, đóng cửa lại, sau đó đi tắm.
Tắm rửa xong, tròng lên người chiếc áo ngủ tơ lụa kín mít, đi ra ngoài, đi lướt qua Nhiếp Tái Trầm, trèo lên giường đi ngủ.
Nhiếp Tái Trầm vào phòng tắm, thấy trên bồn rửa mặt có mấy món quần áo cô ném lên trên, trên máy sấy cũng có vài sợi tóc đen nhánh quấn vào. Anh thu dọn sạch sẽ, tắm rửa xong rồi ra.
Đến trước giường, nhìn người đang nằm trên giường, dừng bước lại.
Cô nằm nghiêng đưa lưng về phía anh, góc chăn đắp hờ trên eo, mái tóc dài mới sấy khô xõa trên gối, thân thể rơi vào chăn đệm mềm mại, trông càng thêm nhỏ xinh.
Nhiếp Tái Trầm đứng ngây chốc lát, thấy cô vẫn nằm yên không nhúc nhích, có vẻ đã ngủ rồi thì định tắt đèn lên giường, một đoạn chân trắng nõn từ trong chăn thò ra, tiếp theo, một giọng nói lạnh tanh cất lên:
– Ra sô pha ngủ đi.
Nhiếp Tái Trầm tay khựng lại.
Anh tắt đèn, căn phòng rơi vào bóng tối.
Anh đi ra chiếc sô pha đặt ở góc phòng ngủ nằm xuống.
Chiếc rèm nhung Burgundy được kéo vào, nhưng vẫn còn vài luồng ánh sáng từ lưới cửa sổ màu trắng chưa được che kín hoàn toàn hắt vào trong, đôi mắt nhanh chóng điều chỉnh thích ứng với ánh sáng mới.
Anh nằm một lát, chậm rãi quay mặt lại, nhìn bóng dáng mơ hồ đang nằm trên giường kia.
Hình như cô đã ngủ rồi, chỉ thỉnh thoảng vô thức lật người.
Đêm sâu dần, có lẽ đã tới hơn mười một giờ, Nhiếp Tái Trầm nghe thấy tiếng ồn ào dưới lầu, tiếng mở cửa và tiếng trò chuyện được đè thấp, có lẽ là Bạch Thành Sơn hoặc là vợ chồng Bạch Kính Đường tiễn khách xong thì về nhà. Động tĩnh đó kéo dài một chút, bên tai lại khôi phục sự yên tĩnh.
Đêm càng về khuya.
Nhiếp Tái Trầm lại nhìn về người trên giường, gối lên cánh tay, nhắm mắt lại, nhưng chưa tới một lát, anh nghe phía giường có tiếng động nhỏ, mở mắt ra, mượn bóng đêm, thấy cô nhẹ nhàng bò dậy, lấy trong ngăn tủ cái gì đó, sau đó xuống giường, nhón chân nhẹ nhàng đi ra gian ngoài.
Anh đợi một lát, không thấy cô quay lại, vì thế cũng ngồi dậy, đi ra, thấy cô tựa bên cửa sổ, trong bóng tối, đốm lửa nhỏ nhấp nháy.
Anh nhìn nhìn, đi tới sau cô, thấp giọng nói:
– Tú Tú, đừng hút nữa, đi ngủ đi.
Cô như phớt lờ, vẫn đứng yên tại chỗ.
Cửa sổ đã mở, gió đêm từ ngoài lùa vào thổi bung mái tóc dài của cô lên.
Anh tiếp tục chờ, cuối cùng không thể kìm được đưa tay ra muốn rút lấy điếu thuốc trong tay cô.
Bạch Cẩm Tú quay sang, nhìn anh chằm chằm, sau đó châm điếu thuốc kia vào mu bàn tay anh đang đưa ra, dụi thật mạnh vài cái.
Nhiếp Tái Trầm cố chịu đựng chút nhức nhối trên tay, mặc cho cô dụi tắt điếu thuốc, ném ra ngoài cửa sổ, sau đó bỏ mặc lại anh quay trở lại phòng ngủ.
Anh đứng một lúc cũng theo vào, thấy cô đã nằm trên giường rồi.
Anh cũng quay về nằm trên sô pha.
Qua một lát, khi anh cho rằng cô đã ngủ rồi, bỗng nghe tiếng nức nở rất khẽ.
Tuy rất khẽ, bởi người đang khóc rõ ràng đang cố kìm nén không để anh nghe được, nhưng anh vẫn nhận ra.
Tim anh như bị ai siết chặt lấy, ngồi dậy, đến bên giường, muốn bật đèn lên, lại nghe giọng mũi nghèn nghẹt ra lệnh:
– Không cho bật đèn.
Anh không chút do dự, vẫn bật đèn sáng lên.
Ánh đèn vàng nhạt dịu nhẹ vẩy đầy phòng ngủ. Cô nằm phía ngoài, thấy đèn sáng lên thì đưa cánh tay lên che mắt lại, cả người co cuộn lại, trở mình, quay lưng về phía anh.
– Tắt đèn! Tắt đèn! Em kêu anh tắt…
Cô cất giọng ra lệnh, giọng ra lệnh kia lại bị tiếng khóc nghèn nghẹn không thể khống chế của chính cô nuốt mất. Tiếp theo cô úp người xuống chôn mặt vào trong gối, chỉ có hai bả vai là rung lên nhè nhẹ.
Thân thể cô rúc trong chiếc giường rộng lớn, cách anh hẳn một khoảng. Nhiếp Tái Trầm đành phải lên giường, quỳ xuống bên cô, cúi xuống nhẹ nhàng nắm bờ vai cô.
– Tú Tú…- Anh gọi.
– Đừng đụng vào em. Anh ra sô pha ngủ đi.
Cô giãy lên, cự tuyệt anh chạm vào mình, cũng không chịu cho anh thấy mặt mình. Nhưng Nhiếp Tái Trầm không bỏ cuộc, anh ôm cả người cô lên, lật cô quay sang mình, lộ ra gương mặt của cô.
Gương mặt xinh đẹp kia đẫm nước mắt, vài sợi tóc rối dính bên má, mắt đỏ hồng, trên gối còn có vệt nước loang rộng, rõ ràng là đã khóc thầm từ rất lâu rồi.
Nhiếp Tái Trầm lòng đau như cắt, một tay ôm cô, tay kia vụng về lau nước mắt cho cô, thì thầm dỗ dành:
– Tú Tú em đừng khóc, đừng khóc…
Bạch Cẩm Tú rốt cuộc không kìm nén được nữa, như con thú nhỏ bị thương nhào vào lòng anh, nước mắt tuôn trào như suối.
– Anh là đồ xấu xa. Sao anh đối xử với em ác như thế. Em khổ sở lắm anh có biết không.
Tay cô túm chặt ống tay áo của anh, chân đá vào anh.
– Mấy hôm trước vì sao anh không chịu đến tìm em. Có phải anh không muốn chịu trách nhiệm không?
– Em chỉ cho mỗi mình anh hôn thôi, anh còn nghi ngờ em…
Mặc kệ anh dỗ dành kiểu gì, xin lỗi như nào, cô vẫn không nghe, chỉ khóc và khóc, giọng nghẹn đặc, nước mắt vẫn tuôn trào, cho đến khi anh ôm cô nằm xuống, ôm vào ngực nói:
– Tú Tú, anh không nghi ngờ em chút nào cả. Anh thích em, anh thật sự rất thích em…
Cô rốt cuộc ngừng khóc, đôi mắt sưng húp nhắm chặt, vừa nói vừa nấc lên:
– Em không tin….Anh không hề thích em…Anh nhẫn tâm như thế…Anh nói không để ý em là chẳng để ý tới em nữa…
Chiếc nệm quá mềm mại êm ai, vùi hai thân thể đang ôm nhau vào trong đó, hai người trán chạm trán, nhiệt độ cơ thể và hơi thở cũng chậm rãi đan quện vào nhau.
Nhiếp Tái Trầm như ngửi được hương vị ngọt ngào của đóa hoa thơm trong hơi thở của cô.
– Tú Tú, anh sẽ không bao giờ không để ý tới em…
Anh đáp lời cô, rồi tựa như con ong tìm mật, không cầm lòng nổi mà dán mặt vào cô, cuối cùng há miệng, nhẹ nhàng ngậm lấy môi cô.
Hết chương 48
Nghe nói hôn lễ này chi phí lên tới mười vạn, mà đây còn là suy xét của Bạch gia vì nạn ngập lụt vừa qua nên không muốn tổ chức quá phô trương lãng phí. Cậu bé bán báo dạo cầm tập báo đi rao khắp đường phố, nhiều tờ báo đã bán hết sạch ngay sáng sớm ngày hôm đó, và thậm chí các bản in thêm cũng bị tranh nhau mua sạch.
Bạch Thành Sơn tổ chức hôn lễ theo nghi thức truyền thống Trung Quốc, bà Nhiếp không tới được, vị trí của bà sẽ do một người Toàn Phúc lớn tuổi trong thân tộc Bạch gia thay thế. Khách khứa tham gia hôn lễ ngoài bạn bè thân hữu và bạn làm ăn của Bạch gia, lãnh sự các quốc gia trú ở Quảng Châu ra, còn có cả nhiều quan viên và cự phú từ Thượng Hải và Kinh Tân cũng tới.
Bạch Cẩm Tú mặc váy áo cưới thêu long phượng đỏ thẫm, đầu đội khăn voan, trên người đeo trang sức vàng ròng các loại, nặng trĩu, cùng Nhiếp Tái Trầm hoàn thành hôn lễ, hai vợ chồng lên xe rời khách sạn quay về Bạch gia.
Vì hôn lễ của con gái mà Bạch Thành Sơn đã mua một chiếc xe đắt tiền khác, tài xế hôm nay chính là người xui xẻo lần trước bị ngã gãy chân mà đã mất việc. Nhưng hôm nay anh ta lại rất may mắn, vui cười hớn hở. Thiếu đông gia Bạch gia Bạch Kính Đường đích thân lì xì cho anh ta một phong bì đỏ dầy cộp, cảm ơn thời gian trước vì anh ta mà em gái mình và em rể mới có được mối lương duyên tốt đẹp hôm nay.
Ô tô chở đôi vợ chồng trẻ mới cưới dừng trước cổng lớn Bạch gia Tây quan. Trên nền đất, dọc theo bậc thang được trải một tấm thảm đỏ rộng, tấm thảm kia trải dài đến tận đầu cầu, trên cây phượng hoàng cũng được giăng đèn kết hoa, treo rất nhiều đèn lồng đỏ dán song hỉ, chỗ nào cũng tràn ngập bầu không khí vui mừng.
Mấy chiếc xe đi sau xe hoa cũng đỗ lại, hỉ nương cùng với một vài người làm khác xuống xe, đi lên đón đôi vợ chồng mới cưới.
Lưu Quảng mặc trang phục mới tinh tươm, dẫn theo người làm Bạch gia đứng ở cổng lớn để đón, thấy ô tô dừng lại thì tươi cười ra mở cửa xe.
Bạch Cẩm Tú ngồi ở trong xe đã kéo khăn voan của mình xuống rồi, mắt nhìn thẳng, không nói câu nào, cửa xe vừa mở thì bỏ lại mọi người đi thẳng vào trong.
– Ôi tiểu thư, khăn voan, khăn voan!
Hỉ nương đuổi theo nhắc nhở.
– Ngột ngạt lắm!
Bạch Cẩm Tú ném khăn voan vào tay Nhiếp Tái Trầm.
– Ngột ngạt cũng phải đội vào. Vào động phòng mới may mắn.
– Chăn mới bốn góc rộng, bên trên thêu hoa hòa hợp, hai bên long hí thủy, sang năm sinh một đứa trẻ mập mạp.
Hỉ nương dán cái miệng tô son đỏ rực đến bên tai cô, thì thầm dỗ dành.
Bạch Cẩm Tú nhấc làn váy đỏ thẫm thêu long phượng định đi rồi lại dừng bước.
Hỉ nương thở phào nhẹ nhõm, vội lấy khăn voan trong tay Nhiếp Tái Trầm đội lại cho Bạch tiểu thư, sau đó mới đỡ cô đưa vào.
Nhiếp Tái Trầm đi theo, lên phòng tân hôn.
Bạch Kính Đường vẫn tu sửa theo thiết kế ban đầu, thông hai căn phòng lớn ở cuối tầng lầu phía đông thành một phòng, trang trí lại. Tuy thời gian gấp gáp, nhưng có tiền nên cái gì cũng hoàn thành rất nhanh.
Vào phòng tân hôn, Bạch Cẩm Tú ngồi trên chiếc giường lớn xa hoa, chờ Nhiếp Tái Trầm nghe theo dặn dò của hỉ nương cởi khăn voan xuống, vãi hạt đậu nành xong thì đứng lên ngồi trước bàn trang điểm, gỡ mũ phượng làm cổ cô sắp gãy xuống, tháo hết trang sức vòng vèo, đuổi tất cả mọi người đi, đóng cửa lại, sau đó đi tắm.
Tắm rửa xong, tròng lên người chiếc áo ngủ tơ lụa kín mít, đi ra ngoài, đi lướt qua Nhiếp Tái Trầm, trèo lên giường đi ngủ.
Nhiếp Tái Trầm vào phòng tắm, thấy trên bồn rửa mặt có mấy món quần áo cô ném lên trên, trên máy sấy cũng có vài sợi tóc đen nhánh quấn vào. Anh thu dọn sạch sẽ, tắm rửa xong rồi ra.
Đến trước giường, nhìn người đang nằm trên giường, dừng bước lại.
Cô nằm nghiêng đưa lưng về phía anh, góc chăn đắp hờ trên eo, mái tóc dài mới sấy khô xõa trên gối, thân thể rơi vào chăn đệm mềm mại, trông càng thêm nhỏ xinh.
Nhiếp Tái Trầm đứng ngây chốc lát, thấy cô vẫn nằm yên không nhúc nhích, có vẻ đã ngủ rồi thì định tắt đèn lên giường, một đoạn chân trắng nõn từ trong chăn thò ra, tiếp theo, một giọng nói lạnh tanh cất lên:
– Ra sô pha ngủ đi.
Nhiếp Tái Trầm tay khựng lại.
Anh tắt đèn, căn phòng rơi vào bóng tối.
Anh đi ra chiếc sô pha đặt ở góc phòng ngủ nằm xuống.
Chiếc rèm nhung Burgundy được kéo vào, nhưng vẫn còn vài luồng ánh sáng từ lưới cửa sổ màu trắng chưa được che kín hoàn toàn hắt vào trong, đôi mắt nhanh chóng điều chỉnh thích ứng với ánh sáng mới.
Anh nằm một lát, chậm rãi quay mặt lại, nhìn bóng dáng mơ hồ đang nằm trên giường kia.
Hình như cô đã ngủ rồi, chỉ thỉnh thoảng vô thức lật người.
Đêm sâu dần, có lẽ đã tới hơn mười một giờ, Nhiếp Tái Trầm nghe thấy tiếng ồn ào dưới lầu, tiếng mở cửa và tiếng trò chuyện được đè thấp, có lẽ là Bạch Thành Sơn hoặc là vợ chồng Bạch Kính Đường tiễn khách xong thì về nhà. Động tĩnh đó kéo dài một chút, bên tai lại khôi phục sự yên tĩnh.
Đêm càng về khuya.
Nhiếp Tái Trầm lại nhìn về người trên giường, gối lên cánh tay, nhắm mắt lại, nhưng chưa tới một lát, anh nghe phía giường có tiếng động nhỏ, mở mắt ra, mượn bóng đêm, thấy cô nhẹ nhàng bò dậy, lấy trong ngăn tủ cái gì đó, sau đó xuống giường, nhón chân nhẹ nhàng đi ra gian ngoài.
Anh đợi một lát, không thấy cô quay lại, vì thế cũng ngồi dậy, đi ra, thấy cô tựa bên cửa sổ, trong bóng tối, đốm lửa nhỏ nhấp nháy.
Anh nhìn nhìn, đi tới sau cô, thấp giọng nói:
– Tú Tú, đừng hút nữa, đi ngủ đi.
Cô như phớt lờ, vẫn đứng yên tại chỗ.
Cửa sổ đã mở, gió đêm từ ngoài lùa vào thổi bung mái tóc dài của cô lên.
Anh tiếp tục chờ, cuối cùng không thể kìm được đưa tay ra muốn rút lấy điếu thuốc trong tay cô.
Bạch Cẩm Tú quay sang, nhìn anh chằm chằm, sau đó châm điếu thuốc kia vào mu bàn tay anh đang đưa ra, dụi thật mạnh vài cái.
Nhiếp Tái Trầm cố chịu đựng chút nhức nhối trên tay, mặc cho cô dụi tắt điếu thuốc, ném ra ngoài cửa sổ, sau đó bỏ mặc lại anh quay trở lại phòng ngủ.
Anh đứng một lúc cũng theo vào, thấy cô đã nằm trên giường rồi.
Anh cũng quay về nằm trên sô pha.
Qua một lát, khi anh cho rằng cô đã ngủ rồi, bỗng nghe tiếng nức nở rất khẽ.
Tuy rất khẽ, bởi người đang khóc rõ ràng đang cố kìm nén không để anh nghe được, nhưng anh vẫn nhận ra.
Tim anh như bị ai siết chặt lấy, ngồi dậy, đến bên giường, muốn bật đèn lên, lại nghe giọng mũi nghèn nghẹt ra lệnh:
– Không cho bật đèn.
Anh không chút do dự, vẫn bật đèn sáng lên.
Ánh đèn vàng nhạt dịu nhẹ vẩy đầy phòng ngủ. Cô nằm phía ngoài, thấy đèn sáng lên thì đưa cánh tay lên che mắt lại, cả người co cuộn lại, trở mình, quay lưng về phía anh.
– Tắt đèn! Tắt đèn! Em kêu anh tắt…
Cô cất giọng ra lệnh, giọng ra lệnh kia lại bị tiếng khóc nghèn nghẹn không thể khống chế của chính cô nuốt mất. Tiếp theo cô úp người xuống chôn mặt vào trong gối, chỉ có hai bả vai là rung lên nhè nhẹ.
Thân thể cô rúc trong chiếc giường rộng lớn, cách anh hẳn một khoảng. Nhiếp Tái Trầm đành phải lên giường, quỳ xuống bên cô, cúi xuống nhẹ nhàng nắm bờ vai cô.
– Tú Tú…- Anh gọi.
– Đừng đụng vào em. Anh ra sô pha ngủ đi.
Cô giãy lên, cự tuyệt anh chạm vào mình, cũng không chịu cho anh thấy mặt mình. Nhưng Nhiếp Tái Trầm không bỏ cuộc, anh ôm cả người cô lên, lật cô quay sang mình, lộ ra gương mặt của cô.
Gương mặt xinh đẹp kia đẫm nước mắt, vài sợi tóc rối dính bên má, mắt đỏ hồng, trên gối còn có vệt nước loang rộng, rõ ràng là đã khóc thầm từ rất lâu rồi.
Nhiếp Tái Trầm lòng đau như cắt, một tay ôm cô, tay kia vụng về lau nước mắt cho cô, thì thầm dỗ dành:
– Tú Tú em đừng khóc, đừng khóc…
Bạch Cẩm Tú rốt cuộc không kìm nén được nữa, như con thú nhỏ bị thương nhào vào lòng anh, nước mắt tuôn trào như suối.
– Anh là đồ xấu xa. Sao anh đối xử với em ác như thế. Em khổ sở lắm anh có biết không.
Tay cô túm chặt ống tay áo của anh, chân đá vào anh.
– Mấy hôm trước vì sao anh không chịu đến tìm em. Có phải anh không muốn chịu trách nhiệm không?
– Em chỉ cho mỗi mình anh hôn thôi, anh còn nghi ngờ em…
Mặc kệ anh dỗ dành kiểu gì, xin lỗi như nào, cô vẫn không nghe, chỉ khóc và khóc, giọng nghẹn đặc, nước mắt vẫn tuôn trào, cho đến khi anh ôm cô nằm xuống, ôm vào ngực nói:
– Tú Tú, anh không nghi ngờ em chút nào cả. Anh thích em, anh thật sự rất thích em…
Cô rốt cuộc ngừng khóc, đôi mắt sưng húp nhắm chặt, vừa nói vừa nấc lên:
– Em không tin….Anh không hề thích em…Anh nhẫn tâm như thế…Anh nói không để ý em là chẳng để ý tới em nữa…
Chiếc nệm quá mềm mại êm ai, vùi hai thân thể đang ôm nhau vào trong đó, hai người trán chạm trán, nhiệt độ cơ thể và hơi thở cũng chậm rãi đan quện vào nhau.
Nhiếp Tái Trầm như ngửi được hương vị ngọt ngào của đóa hoa thơm trong hơi thở của cô.
– Tú Tú, anh sẽ không bao giờ không để ý tới em…
Anh đáp lời cô, rồi tựa như con ong tìm mật, không cầm lòng nổi mà dán mặt vào cô, cuối cùng há miệng, nhẹ nhàng ngậm lấy môi cô.
Hết chương 48
Bình luận facebook