Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 167
Edit & Beta: Thỏ Cô Cô
Hai người đàn ông cùng nhau lên, mệt thì đúng là có hơi mệt mỏi chút, nhưng cảm giác sảng khoái nhận được lại nhân lên gấp đôi. Bởi vì đã nói mọi chuyện rõ ràng nên mấy ngày kế tiếp, 3 người ở chung liền tương đối vui sướng.
Ngoại trừ việc mà mỗi đêm đều phải vận động hài hòa thì ban ngày Lục Trạch cùng Hàn Vũ đều bồi Lâm Nhụy cùng nhau đi dạo phố khắp nơi, tuy rằng trong quá trình hai người đàn ông vẫn có chút không hợp nhau, nhưng tổng thể mà nói vẫn là không tồi.
Bản thân cô đúng là trải qua cuộc sống sinh hoạt thần tiên, quả thực là vui đến quên cả trời đất.
Chỉ tiếc, thời gian vui sướng luôn là ngắn ngủi, Lục Trạch kết thúc kỳ nghỉ, bên phía công ty còn có một đống việc lớn chờ anh. Mà Hàn Vũ, cũng bị lão cha không ngừng liên hoàn call thúc giục trở về. Cũng may cả 3 đã chơi tận hứng, lúc trở về cũng không lưu lại tiếc nuối gì.
Nhưng về đến nơi, hai người Hàn Vũ cùng Lục Trạch đều có chuyện riêng phải giải quyết của từng người, Lục Trạch tiến lên trịnh trọng nói Lâm Nhụy chờ anh, anh sẽ mau chóng xử lý tốt chuyện ở bên nhau. Mà Hàn Vũ đi ở phía trước lại hung tợn mà dặn dò Lâm Nhụy, những ngày không có hai người bọn anh ở bên thì tuyệt không được lại trêu chọc thêm bất kỳ một người đàn ông nào.
Lâm Nhụy cạn lời, Lục Trạch cùng Hàn Vũ đều không phải đèn cạn dầu, hai người kia đã đủ để cô chịu được, cô phải có bao nhiêu luẩn quẩn trong lòng mới lại tìm thêm một người đàn ông khác.
Nhưng cố tình Hàn Vũ lại không tin, một hai muốn Lâm Nhụy phải thề cộng thêm viết giấy cam đoan xong lúc này mới vừa lòng rời đi.
Hai người vừa đi, Lâm Nhụy liền cô đơn một mình, trong khoảng thời gian này liều mạng đọc sách ôn tập ở trong phòng, chuẩn bị bổ trợ lại tri thức đã bỏ qua lúc trước trở về, chọc đến Tiểu Mỹ chấn động, truy vấn Lâm Nhụy cô đã đổi tính từ khi nào.
Lâm Nhụy liếc trắng mắt nhìn Tiểu Mỹ một cái: "Tớ vốn dĩ rất thích học tập có được không?"
Tiểu Mỹ: "... Nói cứ giống như là thật ấy."
Tuy rằng là lâm thời ôm chân Phật, nhưng vẫn có chút tác dụng, ít nhất lúc làm bài thi, những đề đó Lâm Nhụy còn có thể làm ra được, cuối cùng không cần lo lắng sẽ đứng bét khối. Chỉ có điều là trong lúc này đã xảy ra một chuyện.
Thẩm Nguyệt tới tìm cô.
Sắc mặt Thẩm Nguyệt có chút tiều tụy, Lâm Nhụy vốn tưởng rằng lần này Thẩm Nguyệt là tới hưng sư vấn tội, nhưng không ngờ rằng khi gặp mặt, biểu tình của Thẩm Nguyệt thực bình tĩnh ngoài dự đoán.
"Cô Lâm, tôi đã ly hôn với Lục Trạch."
Lâm Nhụy trầm mặc: "Thực xin lỗi."
"Cô không cần nói lời xin lỗi với tôi." Thẩm Nguyệt lắc đầu, tựa tự giễu: "Kỳ thật tôi đã sớm biết, Lục Trạch căn bản là không yêu tôi. Lúc trước tôi với anh ấy kết hôn, chẳng qua cũng chỉ là bởi vì anh ấy cảm thấy tôi thích hợp..." Thích hợp làm một người vợ, Lục Trạch sẽ tôn trọng Thẩm Nguyệt cô, nhưng chung quy là sẽ không yêu cô. Mà cô lại bị hình tượng ôn nhu từ trước cho đến nay của Lục Trạch mê hoặc, thế cho nên mới sẽ hỏng mất ngay khoảnh khắc khi biết chồng mình ngoại tình.
Cô vẫn luôn là bà chủ của cái gia đình ấy, coi chồng là trời, vốn tưởng rằng sau khi mất đi Lục Trạch cô sẽ đau đớn muốn chết, nhưng khi giáp mặt Lục Trạch nói chuyện chân thành thẳng thắn, cô ngược lại trở nên bình thường trở lại. Ngoại tình sẽ lưu lại dấu vết, sớm ở thật lâu trước đó, chẳng sợ Lục Trạch che dấu có tốt đến đâu, Thẩm Nguyệt cô cũng sẽ phát hiện trên người chồng mình có dấu vết của người phụ nữ khác, có lẽ lần lượt tan nát cõi lòng khiến cô dần dần học được cách tiếp thu cùng ẩn nhẫn, mà hiện tại, đến khi những việc này bị phơi bày ngoài ánh sáng, cô đột nhiên cảm thấy nhẹ nhàng.
Cô mệt mỏi, có lẽ, đã đến lúc Thẩm Nguyệt cô hẳn là nên nhìn xem thế giới bên ngoài.
Chứ không phải làm ánh mắt của bản thân câu nệ ở trên người một tên đàn ông mà trái tim không hướng về mình.
Chẳng sợ có con, cô năm nay vẫn chưa đến 30, tương lai còn có vô hạn khả năng không phải sao?
Cho nên, khi biết Lục Trạch đã quyết tâm, cô đồng ý ly hôn.
"Cô có biết Lục Trạch vì ly hôn mà phải trả cái giá lớn thế nào không?" Thẩm Nguyệt hỏi.
Lâm Nhụy: "Trả giá cái gì?"
Thẩm Nguyệt thở dài: "Con trai với ngôi nhà sẽ thuộc về tôi, ngoại trừ chiếc xe kia ra thì anh ấy sẽ tay không rời nhà. Lấy đó làm điều kiện, tôi sẽ không dùng chuyện anh ấy ngoại tình trong lúc còn chưa ly hôn làm ảnh hưởng đến công việc của anh ấy."
"Cái giá quá lớn, nhưng anh ấy mắt cũng không chớp đồng ý, tôi còn có thể nói cái gì đây a."
Lâm Nhụy không nghĩ tới Lục Trạch cư nhiên dùng hành động sấm rền gió cuốn đó, vì cô mà từ bỏ nhiều như vậy, trong lòng nhịn không được dâng lên một cổ cảm động.
Chỉ là, đứng ở trước mặt Thẩm Nguyệt, cô lại không biết nói cái gì, thân phận của cô và Thẩm Nguyệt thật sự là xấu hổ.
"Chúc cô hạnh phúc." Lâm Nhụy chân thành nói.
"Tôi sẽ."
Thẩm Nguyệt bình tĩnh gật đầu, tiếp nhận lời chúc phúc của Lâm Nhụy.
Vẫn như cũ là vẻ mặt ôn nhu trí thức, nhưng giữa hai hàng lông mày Thẩm Nguyệt đã để lộ ra một cổ tự tin cùng hy vọng.
Nội tâm của Thẩm Nguyệt, xa xa càng thêm kiên cường so với bề ngoài.
Hai người đàn ông cùng nhau lên, mệt thì đúng là có hơi mệt mỏi chút, nhưng cảm giác sảng khoái nhận được lại nhân lên gấp đôi. Bởi vì đã nói mọi chuyện rõ ràng nên mấy ngày kế tiếp, 3 người ở chung liền tương đối vui sướng.
Ngoại trừ việc mà mỗi đêm đều phải vận động hài hòa thì ban ngày Lục Trạch cùng Hàn Vũ đều bồi Lâm Nhụy cùng nhau đi dạo phố khắp nơi, tuy rằng trong quá trình hai người đàn ông vẫn có chút không hợp nhau, nhưng tổng thể mà nói vẫn là không tồi.
Bản thân cô đúng là trải qua cuộc sống sinh hoạt thần tiên, quả thực là vui đến quên cả trời đất.
Chỉ tiếc, thời gian vui sướng luôn là ngắn ngủi, Lục Trạch kết thúc kỳ nghỉ, bên phía công ty còn có một đống việc lớn chờ anh. Mà Hàn Vũ, cũng bị lão cha không ngừng liên hoàn call thúc giục trở về. Cũng may cả 3 đã chơi tận hứng, lúc trở về cũng không lưu lại tiếc nuối gì.
Nhưng về đến nơi, hai người Hàn Vũ cùng Lục Trạch đều có chuyện riêng phải giải quyết của từng người, Lục Trạch tiến lên trịnh trọng nói Lâm Nhụy chờ anh, anh sẽ mau chóng xử lý tốt chuyện ở bên nhau. Mà Hàn Vũ đi ở phía trước lại hung tợn mà dặn dò Lâm Nhụy, những ngày không có hai người bọn anh ở bên thì tuyệt không được lại trêu chọc thêm bất kỳ một người đàn ông nào.
Lâm Nhụy cạn lời, Lục Trạch cùng Hàn Vũ đều không phải đèn cạn dầu, hai người kia đã đủ để cô chịu được, cô phải có bao nhiêu luẩn quẩn trong lòng mới lại tìm thêm một người đàn ông khác.
Nhưng cố tình Hàn Vũ lại không tin, một hai muốn Lâm Nhụy phải thề cộng thêm viết giấy cam đoan xong lúc này mới vừa lòng rời đi.
Hai người vừa đi, Lâm Nhụy liền cô đơn một mình, trong khoảng thời gian này liều mạng đọc sách ôn tập ở trong phòng, chuẩn bị bổ trợ lại tri thức đã bỏ qua lúc trước trở về, chọc đến Tiểu Mỹ chấn động, truy vấn Lâm Nhụy cô đã đổi tính từ khi nào.
Lâm Nhụy liếc trắng mắt nhìn Tiểu Mỹ một cái: "Tớ vốn dĩ rất thích học tập có được không?"
Tiểu Mỹ: "... Nói cứ giống như là thật ấy."
Tuy rằng là lâm thời ôm chân Phật, nhưng vẫn có chút tác dụng, ít nhất lúc làm bài thi, những đề đó Lâm Nhụy còn có thể làm ra được, cuối cùng không cần lo lắng sẽ đứng bét khối. Chỉ có điều là trong lúc này đã xảy ra một chuyện.
Thẩm Nguyệt tới tìm cô.
Sắc mặt Thẩm Nguyệt có chút tiều tụy, Lâm Nhụy vốn tưởng rằng lần này Thẩm Nguyệt là tới hưng sư vấn tội, nhưng không ngờ rằng khi gặp mặt, biểu tình của Thẩm Nguyệt thực bình tĩnh ngoài dự đoán.
"Cô Lâm, tôi đã ly hôn với Lục Trạch."
Lâm Nhụy trầm mặc: "Thực xin lỗi."
"Cô không cần nói lời xin lỗi với tôi." Thẩm Nguyệt lắc đầu, tựa tự giễu: "Kỳ thật tôi đã sớm biết, Lục Trạch căn bản là không yêu tôi. Lúc trước tôi với anh ấy kết hôn, chẳng qua cũng chỉ là bởi vì anh ấy cảm thấy tôi thích hợp..." Thích hợp làm một người vợ, Lục Trạch sẽ tôn trọng Thẩm Nguyệt cô, nhưng chung quy là sẽ không yêu cô. Mà cô lại bị hình tượng ôn nhu từ trước cho đến nay của Lục Trạch mê hoặc, thế cho nên mới sẽ hỏng mất ngay khoảnh khắc khi biết chồng mình ngoại tình.
Cô vẫn luôn là bà chủ của cái gia đình ấy, coi chồng là trời, vốn tưởng rằng sau khi mất đi Lục Trạch cô sẽ đau đớn muốn chết, nhưng khi giáp mặt Lục Trạch nói chuyện chân thành thẳng thắn, cô ngược lại trở nên bình thường trở lại. Ngoại tình sẽ lưu lại dấu vết, sớm ở thật lâu trước đó, chẳng sợ Lục Trạch che dấu có tốt đến đâu, Thẩm Nguyệt cô cũng sẽ phát hiện trên người chồng mình có dấu vết của người phụ nữ khác, có lẽ lần lượt tan nát cõi lòng khiến cô dần dần học được cách tiếp thu cùng ẩn nhẫn, mà hiện tại, đến khi những việc này bị phơi bày ngoài ánh sáng, cô đột nhiên cảm thấy nhẹ nhàng.
Cô mệt mỏi, có lẽ, đã đến lúc Thẩm Nguyệt cô hẳn là nên nhìn xem thế giới bên ngoài.
Chứ không phải làm ánh mắt của bản thân câu nệ ở trên người một tên đàn ông mà trái tim không hướng về mình.
Chẳng sợ có con, cô năm nay vẫn chưa đến 30, tương lai còn có vô hạn khả năng không phải sao?
Cho nên, khi biết Lục Trạch đã quyết tâm, cô đồng ý ly hôn.
"Cô có biết Lục Trạch vì ly hôn mà phải trả cái giá lớn thế nào không?" Thẩm Nguyệt hỏi.
Lâm Nhụy: "Trả giá cái gì?"
Thẩm Nguyệt thở dài: "Con trai với ngôi nhà sẽ thuộc về tôi, ngoại trừ chiếc xe kia ra thì anh ấy sẽ tay không rời nhà. Lấy đó làm điều kiện, tôi sẽ không dùng chuyện anh ấy ngoại tình trong lúc còn chưa ly hôn làm ảnh hưởng đến công việc của anh ấy."
"Cái giá quá lớn, nhưng anh ấy mắt cũng không chớp đồng ý, tôi còn có thể nói cái gì đây a."
Lâm Nhụy không nghĩ tới Lục Trạch cư nhiên dùng hành động sấm rền gió cuốn đó, vì cô mà từ bỏ nhiều như vậy, trong lòng nhịn không được dâng lên một cổ cảm động.
Chỉ là, đứng ở trước mặt Thẩm Nguyệt, cô lại không biết nói cái gì, thân phận của cô và Thẩm Nguyệt thật sự là xấu hổ.
"Chúc cô hạnh phúc." Lâm Nhụy chân thành nói.
"Tôi sẽ."
Thẩm Nguyệt bình tĩnh gật đầu, tiếp nhận lời chúc phúc của Lâm Nhụy.
Vẫn như cũ là vẻ mặt ôn nhu trí thức, nhưng giữa hai hàng lông mày Thẩm Nguyệt đã để lộ ra một cổ tự tin cùng hy vọng.
Nội tâm của Thẩm Nguyệt, xa xa càng thêm kiên cường so với bề ngoài.
Bình luận facebook