Chương 7.1:
Mây đen che đỉnh núi.
Kể từ sau khi Hàn Dĩ Chân nghỉ việc, công ty của Hạ Quang Hi ở trong trạng thái sợ bóng sợ gió, rất nhiều nhân viên vừa nghĩ tới phải đi làm, liền mệt mỏi đến không muốn đặt đồng hồ báo thức, tạo thành rất nhiều rắc rối không nhỏ cho các quản lí cấp cao.
Không giống với không khí uể oải mấy lần trước, lần này tính khí của Hạ Quang Hi vô cùng nóng nảy, căn bản là một quả bom không ổn định, bất cứ động tác nhỏ nào cũng có thể gợi ra tính tình nóng n ảy của anh, làm cho toàn bộ công ty từ trên xuống dưới vô cùng bất an, thậm chí có người suy tính muốn từ chức.
Hàn tiểu thư, cầu xin cô trở lại đi! Làm ơn làm ơn.
Các quản lí cấp cao từng người một đều vội vàng cầu thần xem bói, bởi vì xui xẻo đầu tiên chính là bọn họ, bọn họ thường chịu đựng bom nổ không giải thích.
Hàn Dĩ Chân nghỉ việc chỉ là một tuần ngắn ngủi, cả công ty liền biến dạng, không ai dám bước vào phòng làm việc của Tổng giám đốc, ông chủ chỉ cần bắt được một người liền phát giận, còn phòng làm việc của Tổng giám đốc thì khỏi phải nói loạn thành một đống, quả thật bẩn ghê gớm.
Hạ Vũ Hi chính là ở dưới tình huống như vậy, đi vào công ty của Hạ Quang Hi.
Nhưng mà anh cũng không biết Hàn Dĩ Chân nghỉ việc, cho đến khi nhìn thấy phòng thư kí không có một bóng người, và đồ đạc hỗn loạn không giống phòng làm việc của tổng giám đốc, mới hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
"Anh lại sa thải cô ấy?" Lão quy cự, Hạ Vũ Hi chỉ vừa sờ lên mặt bàn tích lũy đầy bụi, liền có thể phán đoán được thời gian Hàn Dĩ Chân rời khỏi, ước chừng là một tuần trước.
"Đúng, em vừa lòng đẹp ý chưa?" Tất cả đều giống như trước đây, khác nhau chính là tâm tình của Hạ Quang Hi lúc này không tốt lắm, đưa mắt nhìn Hạ Vũ Hi, có thể sánh bằng ngọn lửa, lóe ra ánh sáng đố kị.
Hạ Quang Hi rõ ràng muốn khiêu khích Hạ Vũ Hi, xem em ấy có thể nói ra lời gì khó nghe hay không, để anh có cơ hội nhảy dựng lên đánh em ấy một cú. Nhưng Hạ Vũ Hi chỉ là giương cao lông mày, tìm khu vực sạch sẽ để bảng báo cáo xuống, xoay người rời đi.
Đương nhiên phải vậy rồi, Hạ Quang Hi nguyền rủa hẳn không dễ nghe. Hạ Vũ Hi cũng không để ý, chỉ là tiếc nuối tại sao anh phải có anh họ ngu ngốc như Hạ Quang Hi? Chỉ là suy nghĩ kỹ một chút, hình như đây là tính cách đặc biệt của ba anh em bọn họ, cũng nhún nhún vai coi như không có gì, không so đo nữa.
Anh vốn là tính đi tuần tra nhà máy trước, rồi đến hành lang nghệ thuật nhìn điêu khắc hiện đại anh nhìn trúng vài ngày trước đó, nhưng mà hiện tại anh quyết định tạm thời thay đổi kế hoạch, đổi thành đi thăm hỏi Hàn Dĩ Chân, mời cô làm thư ký của anh.
Người rơi vào lưới tình có thể ngu ngốc cỡ nào?
Đáp án dĩ nhiên là vô cùng, anh họ anh chính là một đại ngốc mười phần.
Không cần hỏi tại sao anh ấy sa thải Jeanie, ánh mắt của anh ấy đã nói rõ tất cả. Một bị người ghen tỵ che mờ mắt, thường không thấy rõ chân tướng sự tình, anh họ anh chính là như thế.
Hạ Vũ Hi có thể nói là người thấy rõ ràng nhất, cũng là người vô tội nhất trong trận chiến tình yêu này, huống chi anh còn có trách nhiệm đạo đức.
"Xin hỏi Hàn Dĩ Chân tiểu thư có ở đó hay không, tôi muốn tìm cô ấy."
Nếu nói "trách nhiệm đạo đức ", khỏi cần nói, chính là chỉ Hàn Dĩ Chân, nếu không phải bởi vì anh, cô cũng sẽ không bị sa thải.
Anh là người rất có trách nhiệm, nhưng làm khổ mẹ Hàn Dĩ Chân rồi, bà chưa từng thấy qua người anh tuấn như anh, ngây người trong khoảng thời gian ngắn.
"Xin, xin hỏi cậu tìm A Chân nhà chúng tôi có chuyện gì sao? Tôi là mẹ con bé." Sau khi hoàn hồn, mẹ Hàn ngay sau đó cà lăm, thật sự là quá khổ cực.
"Thì ra là bác gái." Hạ Vũ Hi mỉm cười. "Thất ngại đột nhiên đến đây quấy rầy, vãn bối là Hạ Vũ Hi, có một số chuyện muốn thương lượng với Hàn tiểu thư, có thể xin bác chuyển lời lại không?"
Diện mạo hoàn mỹ thì thôi, ngay cả lễ phép cũng chu đáo như vậy, mẹ Hàn trừ gật đầu ra vẫn là gật đầu.
"Được, mời vào phòng khách ngồi tạm, tôi lập tức đi gọi A Chân --" Mẹ Hàn vốn là muốn đi vào gọi con gái ra ngoài, mới xoay người, lập tức lại quay người lại, vẻ mặt nghi hoặc mà đối diện Hạ Vũ Hi.
"Xin hỏi. . . . . . Cậu có quan hệ với Hạ Quang Hi tiên sinh ư?" Tên bọn họ chỉ sai một chữ, dáng dấp lại có chút giống, làm cho người khác không thể không hoài nghi.
"Cháu là em họ của anh ấy." Hạ Vũ Hi lễ phép trả lời.
"A. . . . . . À!" Mẹ Hàn bừng tỉnh hiểu ra, nhưng đồng thời cũng không hiểu được những người trẻ tuổi này đang làm cái quỷ gì, giữa anh em họ lôi kéo không rõ ràng.
"A Chân, Hạ tiên sinh tìm con." Mẹ Hàn vào trong phòng gọi con gái, cô đang mất hồn nhìn ngoài cửa sổ.
"Hạ Quang Hi tìm con?" Hàn Dĩ Chân nhanh chóng hồi hồn, nhịp tim nhảy lỡ một nhịp, cho là Hạ Quang Hi tìm cô.
"Không, là một vị tên là Hạ Vũ Hi tiên sinh tìm con, không phải ông chủ vô tình đó của con." Mặc dù mẹ Hàn không biết con gái bà tại sao lần này lại bị sa thải, nhưng cực kỳ ấm ức cho con gái mình.
"Hạ Vũ Hi?" Vẻ mặt Hàn Dĩ Chân mờ mịt.
"Ừ, nghe nói là em họ ông chủ con." Mẹ Hàn cũng mờ mịt như cô.
Nghi ngờ của mẹ Hàn nhất định không thể nhiều hơn Hàn Dĩ Chân, cô thật sự nghĩ không ra tại sao anh tìm cô. Lqđ Nhưng mà cô vẫn là miễn cưỡng xốc lại tinh thần đi ra ngoài chào hỏi Hạ Vũ Hi, mẹ Hàn đặc biệt chu đáo để lại không gian cho bọn họ.
"Mẹ đi siêu thị mua chút đồ, các con từ từ nói chuyện." Mẹ Hàn nói xong lập tức ra cửa.
Hàn Dĩ Chân lúng túng nhìn mẹ tông cửa xông ra, nghĩ thầm hành động này của bà không gọi là chu đáo, mà là hại chết cô, cô cũng không biết phải ứng phó Hạ Vũ Hi như thế nào.
"Anh muốn uống trà không?" Cô nhìn vẻ tự tại của Hạ Vũ Hi, cảm giác anh không hợp với khung cảnh nhà cô cho lắm, giống như hoàng tử chạy đến nhà dân thường.
"Cô không cần vội, tôi là tới xem cô có tốt không, thuận tiện nói mấy câu với cô." Nói xong liền chạy lấy người.
"Tôi sống rất tốt, cám ơn anh quan tâm." Cô miễn cưỡng nở nụ cười, trong đó lại cất giấu quá nhiều kiềm chế, anh lập tức nhìn ra.
"Thật sự rất tốt sao?" Anh không đồng ý mà lắc đầu. "Nói dối không phải tính cách của cô, cô chính là có sao nói vậy, không thích hợp với giấu giếm."
" Tổng giám đốc Hạ Vũ Hi. . . . . ." Sắc mặt cô tái nhợt nhìn anh, không biết nên nói gì.
"Cô lại bị sa thải, đúng không?" Anh hỏi.
"Là bản thân tôi đưa đơn xin từ chức." Hàn Dĩ Chân lắc đầu. "Anh ấy hỏi tôi có phải muốn đổi ông chủ hay không, tôi không muốn nhẫn nại nữa, liền dứt khoát. . . . . ."
"Vậy cô liền dứt khoát đổi ông chủ đi!" Hạ Vũ Hi thay cô nói hết lời.
" Tổng giám đốc Hạ Vũ Hi. . . . . ." Hàn Dĩ Chân kinh ngạc, cho là anh nói giỡn.
"Tôi nói thật." Hạ Vũ Hi hoàn toàn không có ý đùa giỡn. "Quá khứ tôi không có nghiêm túc bàn bạc vấn đề này với cô, là bởi vì tôi biết cô không muốn rời khỏi bên cạnh anh Quang Hi, nhưng tình huống lần này thì khác, tôi hi vọng cô có thể suy nghĩ thật kỹ."
Anh không nói là nguyên nhân gì, bởi vì trong lòng mọi người đều biết rõ, nói ra sẽ chỉ làm nhau lúng túng hơn. Đây là quan tâm của Hạ Vũ Hi, nhưng cũng là nỗi đau trong lòng Hàn Dĩ Chân, cô say đắm Hạ Quang Hi lại rõ ràng đến người người cũng nhìn ra được, còn không mất mặt?
"Chính là bởi vì như thế, tôi càng không thể làm việc cho anh." Lỡ như chuyện truyền đi, Hạ Quang Hi chỉ sẽ xem thường cô hơn.
"Chính là bởi vì như vậy, cô càng nên làm việc cho tôi, để cho anh ấy thấy chí khí của cô." Hạ Vũ Hi có cách nhìn khác, hơn nữa nguy cơ chính là có thể xoay chuyển, có lẽ quan hệ của bọn họ, sẽ vì vậy mà nhảy lên trước một bước dài cũng không chừng.
"Tôi thật sự không thể làm việc cho anh. . . . . ." Người khác sẽ nhìn cô như thế nào?
"Tin tưởng tôi, chúng ta nhất định có thể hợp tác rất tốt, tôi thật sự rất có thành ý." Ý nghĩ của người khác không quan trọng, mình vui vẻ là được. Hiện tại chuyện duy nhất cô cần phải làm, chính là để mình vui vẻ, lần nữa kiêu ngạo đứng trước mặt anh Quang Hi.
"Tôi chưa bao giờ hoài nghi thành ý của anh." Hàn Dĩ Chân khẩn trương nói, sợ anh hiểu lầm.
"Vậy thì đồng ý tôi." Hạ Vũ Hi cương quyết hiếm thấy.
Trong lúc anh kiên trì bất khuất, Hàn Dĩ Chân lại cảm giác mình bị đánh bại, anh thật sự là một thuyết khách cao minh nhất. Hàn Băng Tâm diendanlequydon
"Anh hi vọng tôi khi nào đi làm?" Cô đành phải nhường bộ.
"Ngày mai thì sao?" Hạ Vũ Hi đề nghị.
"Ngày kia." Cô sẽ nhượng bộ, nhưng sẽ không để cho anh ta cần ta cứ lấy, đây là điều đầu tiên cô học được trên người Hạ Quang Hi.
"Vậy ngày kia." Anh nhíu mày, chúc mừng cô rốt cuộc bước bước đầu tiên. Ở phương diện mềm yếu nhất của tình yêu thường chịu thua thiệt, đạo lý này cô nên hiểu.
"Uhm." Cám ơn anh dạy bảo không lộ dấu vết, để cô tìm lại tự tin.
"Hợp tác vui vẻ." Hạ Vũ Hi duỗi tay về phía cô.
"Hợp tác vui vẻ." Hàn Dĩ Chân đưa tay cho anh.
Quan hệ của hai người, từ đó mở ra một trang mới.
fmxfmxfmxfmxfmxfmxfmxfmx
"Ngu ngốc ngu ngốc, tất cả đều ngu ngốc!"
Tờ giấy màu trắng giống như bông tuyết ném đầy đất, vốn là phòng làm việc cũng đã rối bời càng thêm hỗn độn, phòng làm việc to giống như chiến trường vậy.
Nữ trợ lý tạm thời bị điều lên trợ giúp, núp ở một bên che mặt khóc thút thít. Cô thật sự đã rất cố gắng làm xong chuyện ông chủ giao phó, nhưng giống như bất luận cô làm như thế nào, anh đều không hài lòng.
"Trở lại cương vị công tác của cô, cô không cần lên đây nữa!" Hạ Quang Hi đích thật là rất không hài lòng với nữ trợ lý, chân tay vụng về không nói, ngay cả cà phê cũng pha sai, mắt không biết đạo trưởng ở nơi nào.
"Vâng, Tổng giám đốc, tôi lập tức đi xuống." Nữ trợ lý như được đặc xá, như bay như lao đi xuống, người không biết sẽ cho rằng cô đang lẩn trốn ác ma, cực kỳ khoa trương.
"Khư!" Một tay Hạ Quang Hi quét hồ sơ nữ trợ lý vừa đặt trên bàn xuống dưới, hồ sơ nặng nề rơi xuống đất, phát ra tiếng vang bang bang, khiến Hạ Quang Hi càng thêm phiền lòng.
"Đều là một bọn ngu ngốc!" Nắm đấm của anh nện xuống, trên bàn chỉ có ly cà phê cũng theo đó rơi xuống mặt đất, trên bàn phút chốc chỉ còn điện thoại.
Rất tốt, dứt khoát ngay cả điện thoại cũng không cần.
Anh dứt khoát lại cầm lấy điện thoại ném tới dưới bàn, mặt bàn hoàn toàn trống rỗng.
Ác ma phát uy, không ai dám vào sào huyệt của anh. Hồi tưởng trước đó không lâu, anh còn ăn mặc mát mẻ, mặc thành bộ dáng thần tình yêu Cupid, hiện tại lại trở thành ác ma mọi người chi sợ tránh không kịp.
Nhớ tới hơn một tháng trước bộ dáng anh trang phục lộng lẫy tham dự mở màn hội ký giả, Hạ Quang Hi liền muốn cười một trận. Ai ngờ đến hơn một tháng ngắn ngủi, tất cả đều thay đổi, cuộc đời của anh đã không còn rực rỡ nữa rồi ư?
Nếu gan tốt, cuộc sống chính là màu sắc, nếu gan không tốt, cuộc sống chính là đen trắng. Chức năng gan của anh rất bình thường, vấn đề là cuộc đời của anh lại là đen trắng, nguyên nhân là thư ký quan trọng nhất của anh chạy mất rồi.
Mắt không tự chủ nhìn chằm chằm điện thoại đã phân thây trên đất, Hạ Quang Hi nặng nề thở dài một hơi, đứng dậy nhặt điện thoại lên, lắp lại thân máy và ống nói lần nữa, đưa tay muốn gọi điện thoại cho Hàn Dĩ Chân --
Thôi, anh vẫn là tự mình đi tìm cô được rồi, tránh cô nói không có thành ý.
Hạ Quang Hi rốt cuộc chính mình thừa nhận anh không thể không có Hàn Dĩ Chân, không có cô cuộc đời tựu như đen trắng, làm chuyện gì cũng khó chịu.
Hạ Quang Hi cho rằng lần này giống như trước kia, chỉ cần tìm đến Hàn Dĩ Chân, cười với cô, nói xin lỗi thì không có chuyện gì, không ngờ lại khó khăn trùng điệp.
Đầu tiên, anh đã không qua được cửa ải của mẹ Hàn.
"A Chân nhà chúng tôi không có ở nhà."
Anh còn chưa nói rõ mục đích đến, giọng điệu mẹ Hàn ở trước cửa rất không tốt, giống như anh phạm vào tội gì lớn ngập trời, thái độ hoàn toàn khác trước kia.
"Xin hỏi cô ấy đi đâu?" Mặc dù như thế, anh vẫn như cũ giữ vững thái độ khiêm nhường của một hậu bối nên có, lần này lại không có hiệu quả.
"Đi làm." Mẹ Hàn căn bản chỉ muốn tát anh một cái, nào có thời gian hư tình giả ý cùng anh?
"Cô ấy lại đến tiệm ăn sáng làm?" Hạ Quang Hi lầm tưởng Hàn Dĩ Chân lại đi làm việc tạm thời, kết quả sai hoàn toàn.
"Không phải." Cằm mẹ Hàn giương thật cao. "Con bé là làm việc cho một người khác, cũng là đảm nhiệm thư ký." Hừ!
"Jeanie cô ấy đã tìm được việc làm mới rồi ư?" Hạ Quang Hi không thể nào tiếp nhận được sự thật này, trên mặt lộ vẻ mờ mịt.
"Không sai." Mẹ Hàn kiêu ngạo. "Hơn nữa người ta còn tự mình tìm tới cửa mời con bé đến làm, không giống như cậu động một chút là sa thải nhân viên."
"Con biết con sai rồi." Anh mù mờ ngỡ ngàng theo sát mẹ Hàn nhận lỗi. "Nhưng rốt cuộc là ai tới mời cô ấy. . . . . ." Làm việc. . . . . .
"Là em họ cậu." Mẹ Hàn không khách khí nói ra sự thật, vẻ mặt anh mất mát ít nhiều mang lại cho bà một chút vui vẻ.
"Vũ Hi?" Anh trực tiếp kêu tên em họ, mẹ Hàn gật đầu.
"Chính là cậu ấy, một người trẻ tuổi vô cùng xuất sắc, có khí chất lại có giáo dục . . . . ." Kế tiếp thấy mẹ Hàn vẫn luôn khen ngợi ưu điểm của Hạ Vũ Hi, nhưng mà Hạ Quang Hi một câu cũng nghe không lọt, trong đầu chỉ nhớ rõ một chuyện -- Hàn Dĩ Chân đi làm việc cho em ấy rồi.
Thư ký. . . . . . yêu quý nhất. . . . . . quan trọng nhất của anh, biến thành thư ký của em họ anh, chuyện này làm sao có thể? Cô không nên làm việc cho Vũ Hi, cô vẫn luôn là của anh, vẫn luôn là. . . . . . Không, anh nhất định phải chính mắt chứng thực, nếu không anh sẽ không tin.
"Cám ơn bác gái, quấy rầy." Bất chấp lễ phép, cũng bất chấp đối phương đang nói chuyện, Hạ Quang Hi co cẳng chạy.
" Tổng giám đốc Hạ Vũ Hi -- rõ là." Không có đối tượng càu nhàu, mẹ Hàn không thể làm gì khác hơn là dừng khen Hạ Vũ Hi lại, chỉ là bà thật sự cực kỳ không có cảm tình với Hạ Quang Hi.
Hạ Quang Hi biết anh luôn luôn không có duyên với trưởng bối, anh cũng không cần. Anh để ý chính là Hàn Dĩ Chân thật sự đến làm việc cho em họ anh, chuyện này khiến anh khó chịu hơn bất kỳ chuyện gì! Hàn Băng Tâm diendanlequydon
Anh có lẽ không giống Hạ Vĩ Hi thích giả mạo tuyển thủ đua xe F1 như vậy, nhưng chạy nhanh như bão tố không khác gì tay đua xe. Khi anh liều chết lái xe thể thao màu đỏ ra, xông qua phố lớn ngõ nhỏ, trong đầu anh vẫn lẩn quẩn vấn đề giống như vậy: tại sao cô không đợi anh liền đến làm việc cho Vũ Hi, chẳng lẽ cô thích Vũ Hi như vậy?
Một cảm giác sợ hãi xa lạ bỗng chốc quét qua đầu anh, đó là cảm giác còn sâu hơn hoảng loạn một tầng, giống như là axit sunfuric mạnh nhất ăn mòn trái tim anh, gmặ nhấm trái tim anh đến ngàn lỡ trăm loét.
Anh không biết mình chạy nhanh cỡ nào, cũng không để ý mình có thể sẽ nhận được giấy phạt siêu tốc, anh phải chính mắt chứng thực, cô có ở chỗ Vũ Hi hay không.
Xe giống như đạn, ở trên đường lớn mạnh mẽ bay thẳng về phía trước, cuối cùng bắn vào bãi đậu xe của cao ốc văn phòng Hạ Vũ Hi. Bất chấp có chỗ dừng xe hay không, Hạ Quang Hi rút chìa khóa xe ra trực tiếp chạy lên tầng cao nhất.
Thang máy công ty Hạ Vũ Hi, là mới nhất trong tất cả anh em họ, tốc độ cũng nhanh nhất. Nhưng Hạ Quang Hi còn chê nó không đủ nhanh, hi vọng nó có thể nhanh một chút nữa.
Cửa thang máy màu bạc rốt cuộc khi anh sắp giơ chân đá thì nó mở ra, Hạ Quang Hi không nói hai lời xông ra, lớn tiếng gọi tên Hàn Dĩ Chân.
"Jeanie!" Anh vừa đi vào phòng thư kí vừa gọi.
"Jeanie!" Anh gọi rất lớn tiếng, nhưng không có ai đáp lại.
"Hàn Dĩ Chân!" Cuối cùng thét lên, anh dứt khoát gọi cả tên cả họ, lúc này mới có người ghé đầu.
"Ai đang gọi tôi --"
Hàn Dĩ Chân vốn muốn hỏi rõ thân phận người tới, lại ngoài ý muốn nhìn thấy Hạ Quang Hi. Hạ Quang Hi nhìn cô đi ra từ phòng làm việc của Hạ Vũ Hi, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi như cô.
". . . . . . Anh đây là đang làm gì?" Nhìn thấy tay Hàn Dĩ Chân đang bưng một đống tài liệu, Hạ Quang Hi liền nổi giận trong bụng.
"Anh không có việc gì chạy đến đây, rốt cuộc đang làm gì? !" Đại Thiếu Gia anh cả đời chỉ ở trong phòng làm việc của mình nhìn thấy cô bưng tài liệu, chưa từng thấy qua cô giúp người ta sắp xếp tư liêu ở "nơi khác", màn này cực kỳ kích thích anh, khiến anh có cảm giác bị phản bội.
"Anh không có mắt sao? Tôi đang làm việc." Người chân chính cảm thấy bị chịu nhục là cô, anh không có việc gì chạy tới nơi này la to nói lớn làm cái gì? Nơi này cũng không phải là công ty của anh.
"Cô làm việc cho ai, hả?" Cô nói chưa dứt lời, càng nói anh càng tức giận. "Ông chủ của cô khi nào thì đổi thành Vũ Hi, tôi có nói cô có thể từ chức sao?" Quả thật không ra sao cả.
"Tôi đã chuyển đơn xin từ chức rồi." Anh mới không hiểu ra sao cả. "Hơn nữa nếu như tôi nhớ không lầm, đây là đề nghị của anh." Đừng có trách cô.
"Shit! Jeanie, đó là --" đó là anh nhất thời kích động, nhất thời không thể tiếp nhận sự thật anh phải chia sẻ cô với người khác, anh không chịu nổi.
"Vậy là như thế nào, tôi có nói sai sao?" Cằm cô giương thật cao, rất có tư thế quyết một trận sống chết với anh, hoàn toàn khác trước kia.
"Đó là --" Hàn Dĩ Chân như vậy anh không quen, hoặc là nói anh khó có thể tiếp nhận Hàn Dĩ Chân mới, trong khoảng thời gian ngắn bị cứng họng, không biết nên làm thế nào mới tốt. Hàn Băng Tâm diendanlequydon
"Được rồi!" Anh bất đắc dĩ gãi đầu. "Cô là cố ý chọc giận tôi sao?"
Hạ Quang Hi cho là Hàn Dĩ Chân cố ý chọc giận anh, Hàn Dĩ Chân cũng cho là lần này anh rốt cuộc phải nói thật, ít nhất cũng nên vì mình cố tình gây sự nói xin lỗi cô.
"Tôi không có tư cách chọc giận anh này, anh là ông chủ." Cao cao tại thượng, HànDĩ Chân lạnh lùng cãi lại.
"Không có tư cách gặp quỷ, cô rõ ràng là --" Hạ Quang Hi lại cứng họng, căn bản xị mặt không được.
Anh biết mình làm sai rồi, cũng biết mình cố tình gây sự, nhưng anh chính là mất hết mặt mũi cầu xin cô trở về, hơn nữa ở phòng làm việc của Vũ Hi.
"Tôi hỏi cô, cô thích Vũ Hi sao?" Nghĩ đến khả năng này, anh liền bị kích thích mạnh, hoàn toàn không hiểu được mình đang nói gì.
"Cái gì?" Hàn Dĩ Chân nhỏ miệng khẽ nhếch, một bộ dáng vẻ nghe không hiểu.
"Cô thích Vũ Hi sao? !" Anh lớn tiếng lặp lại lần nữa.
Hàn Dĩ Chân cảm thấy rất thái quá, thế nào có người ngay cả người trong lòng cũng sẽ lầm, còn loạn Uyên Ương Phổ?
"Tôi không muốn trả lời vấn đề này." Một chút ý nghĩa cũng không có.
"Cô nhất định phải trả lời!" Chuyện chết tiệt này quan trọng với anh.
:
Hàn Dĩ Chân căn bản không biết anh đang kiên trì cái gì, chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, anh không thể trưởng thành một chút?
"Tôi thích anh ấy, anh vui rồi chứ?" Cô mệt mỏi trả lời. "Tôi thích làm việc với anh ấy, thích hợp tác với anh ấy. Anh ấy không giống anh, chuyện gì cũng muốn tôi chuẩn bị thật tốt, cũng không giống anh, chuyện gì cũng muốn tôi dán mắt vào, anh ấy là một người rất nghiêm túc."
Nghiêm túc, hoàn mỹ, đây vốn là lấy hình dung của người bình thường để miêu tả Hạ Vũ Hi, giữa anh em họ bọn họ cũng thường xuyên lấy những lời này ra nói giỡn, nhưng từ trong miệng của cô nói ra tuyệt không cảm thấy buồn cười, sẽ chỉ làm Hạ Quang Hi cảm thấy càng tức giận hơn.
"Đúng vậy, em ấy chính là nghiêm túc như vậy." Càng làm Hạ Quang Hi cảm thấy tức giận chính là, anh không cách nào phủ nhận điểm này.
"Đúng vậy, em ấy không giống tôi, thiếu cô liền như thằng ngốc, em ấy hoàn toàn có thể tự lo liệu." Anh càng nghĩ càng tức.
"Các người đã hợp tác vui vẻ như vậy, vậy cô tiếp tục làm đi, làm đến khi chết mới thôi!" Anh mặc kệ!
Dứt lời, Hạ Quang Hi tựa như viên đạn xông ra, cô cũng không biết rốt cuộc anh tới làm gì?
Tay bưng tài liệu cuộc họp cần dùng đến, hốc mắt Hàn Dĩ Chân bất tri bất giác hiện ra nước mắt. Cô không hề muốn khóc, nhưng giống như không kiềm chế đươc, cô có phải càng ngày càng yếu đuối hay không?
"Hình như tôi vừa thấy anh Quang Hi." Hạ Quang Hi mới bước ra khỏi phòng làm việc một phút trước, một phút sau Hạ Vũ Hi bước vào, trên mặt lại mang theo nghi hoặc nhàn nhạt. Hàn Băng Tâm diendanlequydon
"Anh ấy vừa đến." Đột nhiên phát hiện tình trạng quẫn bách của mình, Hàn Dĩ Chân thử che giấu, lại thất bại.
"A, anh ấy đến làm cái gì?" Ánh mắt Hạ Vũ Hi vô cùng sắc bén, lập tức nhìn thấu tâm sự của cô.
"Tới tìm tôi quấy rối." Hàn Dĩ Chân miễn cưỡng mỉm cười, hoàn toàn cảm thấy xấu hổ thay Hạ Quang Hi.
"Anh ấy thật đúng là nhàm chán." Hạ Vũ Hi mỉm cười bình luận nói. "Đừng để ý đến anh ấy, anh ấy chỉ là đố kị thôi."
"Anh ấy đố kị cái gì?" Hàn Dĩ Chân không hiểu.
"Cô không biết giá trị của chính mình." Đối với anh họ anh mà nói, cô còn trân quý hơn đá quý, là nguyên tố không thể thiếu trong sinh mệnh.
"Hả?" Hàn Dĩ Chân là không hiểu giá trị của mình, hơn nữa cũng không hiểu ý tứ của anh.
"Không có việc gì." Nghe không hiểu coi như xong, không cần miễn cưỡng. "Đàn ông có lúc còn không thể nói lý hơn phụ nữ, cô coi như mình bất hạnh gặp kẻ điên, một ngày nào đó anh ấy sẽ bình phục."
Nghe vậy, trên mặt Hàn Dĩ Chân càng hoang mang hơn, căn bản là một đầu mờ mịt.
Hạ Vũ Hi nhún vai. Trình độ vô cảm của hai người này thật đúng là, khó trách bọn họ làm hai năm, còn chưa có kết cục.
"Đợi lát nữa đi họp phải dùng đến tài liệu này?" Thôi, dù sao gặp chiêu phá chiêu, chờ xem là được.
"Ở chỗ này." Hàn Dĩ Chân tranh thủ giao tài liệu cho anh. "Bởi vì là tổng kiểm thảo vận chuyển buôn bán hơn nửa năm, cho nên số lượng hơi nhiều, đại khái hơn ba trăm tờ."
"Khó trách một xấp thật dày." Anh kiểm tra sơ qua tài liệu trong tay, cảm thấy hết sức hài lòng với biểu hiện của cô. "Cô thật là một thư ký tốt, khó trách anh Quang Hi không bỏ được cô."
Đây coi như là ca ngợi, nghe vào tai cô lại như châm chọc, bởi vì Hạ Quang Hi đã chủ động vứt bỏ cô.
"Tôi đi họp." Hạ Vũ Hi cầm tài liệu lên xuống lầu đi họp, vẻ mặt Hàn Dĩ Chân không biết làm thế nào.
"Cái đó. . . . . ." Trực giác của cô gọi Hạ Vũ Hi lại.
"Hả?" Hạ Vũ Hi quay đầu lại.
"Ách, tôi. . . . . . Không có gì, anh đi họp đi!" Cô cười cười.
Hạ Vũ Hi không hiểu tại sao cô do dự, khó hiểu nhìn cô một cái sau đó tiếp tục đi.
Mãi cho đến khi bóng lưng Hạ Vũ Hi hoàn toàn trượt mất, trên mặt Hàn Dĩ Chân vẫn theo nghi hoặc.
Anh không muốn đi họp cùng cô, đây là nguyên nhân cô nghi hoặc.
Quá khứ Hạ Quang Hi chỉ cần đi họp, nhất định mang cô theo, cô tựa như máy vi tính linh hoạt của anh, chỉ cần di chuyển chuột một cái, sẽ nhảy đến hình ảnh chính xác.
Nhưng bây giờ. . . . . .
Vô ý thức nhún nhún vai, Hàn Dĩ Chân đột nhiên cảm thấy mờ mịt một hồi, không biết nên làm những gì. HBT Ông chủ mới của cô hiển nhiên không cần cô giống ông chủ cũ, lqđ chuyện duy nhất cô có thể làm, chỉ là giúp anh ấy chuẩn bị xong tài liệu, đưa mắt nhìn anh ấy đi họp, một chút cảm giác tham dự cũng không có.
Tôi thích làm việc với anh ấy, thích hợp tác với anh ấy. Anh ấy không giống anh, chuyện gì cũng muốn tôi chuẩn bị thật tốt, cũng không giống anh, chuyện gì cũng muốn tôi dán mắt vào, anh ấy là một người rất nghiêm túc.
. . . . . . Đúng vậy a, Hạ Vũ Hi là một người rất nghiêm túc, làm việc với anh ấy rất thoải mái, không cần giống như mẹ già lải nhải không hết, nhưng cô chính là --
Hiện lên trong đầu bộ dáng hốt hoảng bất lực của Hạ Quang Hi, Hàn Dĩ Chân đột nhiên cảm thấy rất nhớ anh, thói quen thật là thuốc độc đáng sợ nhất trên đời.
fmxfmxfmxfmxfmxfmxfmxfmx
Rất khó từ bỏ.
Thói quen là thuốc độc đáng sợ nhất trên đời, một khi trúng phải độc này, sẽ phát tác theo thời gian, cho dù ai cũng không ngăn nổi.
"Hu. . . . . . Tôi không muốn đi lên!"
Người chìm đắm trong thuốc độc này không chỉ có mình Hàn Dĩ Chân, Hạ Quang Hi còn nặng hơn. Chỉ là cơn nghiện của anh phát tác còn có thể nổi giận lung tung, nổi đóa với người vô tội.
"Hôm nay đến phiên cô rồi." Trưởng phòng nhân sự sống chết đẩy, quả thực muốn đem đẩy trợ lý mới tới lên lầu, trợ lý thà chết không theo.
"Tôi không muốn." Trợ lý quyết tâm. "Nếu như muốn tôi đi trước hỗ trợ, tôi tình nguyện từ chức, anh dứt khoát sa thải tôi là được rồi."
Trợ lý quá mức kiên cố, điều này cũng hết cách rồi, kể từ khi Hàn Dĩ Chân nghỉ việc, lửa giận của Hạ Quang Hi ngày qua ngày vẫn còn rực cháy, chỉ cần là trợ lý bị điều đi lên hỗ trợ, không có người nào không bị mắng đến lông gà tiết vịt, nước mắt lưng tròng xuống lầu.
"Dù là như vậy, cô vẫn là nên đi lên." Trưởng phòng nhân sự càng sợ chết hơn trợ lý, bởi vì nếu hắn không điều người lên trợ giúp, người kế tiếp tử trận chính là hắn.
"Tôi lập tức chuyển đơn xin từ chức." Trợ lý không nói hai lời quay đầu đi, trưởng phòng nhân sự đành phải thở dài.
Tiếp tục như vậy nữa, cả công ty đều muốn lập Không Thành Kế *,Tổng giám đốc bọn họ là ăn mừng sao? Giống như ăn một rương thuốc nổ. . . . . .
"Người đâu? Còn chưa tới sao? !" Hạ Quang Hi đích xác là ăn thuốc nổ, hơn nữa khi anh dưới tình huống chờ lâu không thấy trợ lý tới, tức giận tưởng chừng như có thể đốt cả tòa cao ốc.
"Báo, báo cáo Tổng giám đốc." Trưởng phòng nhân sự do dự có nên nói thật hay không, tay nắm điện thoại nội bộ liên tục run. "Trợ lý mới vừa tới đã chạy, chúng tôi đang tích cực xem xét chọn người. . . . . ."
"Anh nói chạy là có ý gì? !" Hạ Quang Hi vừa tìm hồ sơ vừa gầm thét, cảm giác mọi chuyện đều không như ý.
"Chính là, chính là ý không làm." Trưởng phòng nhân sự mãnh liệt nuốt nước miếng. "Cô ấy nói trong nhà cô ấy tạm thời có chuyện, cho nên. . . . . ."
"Tốt lắm, anh không phải cần phải giải thích nữa, đều là một đám ngu ngốc!" Đáng chết, phần hồ sơ kia đâu đây? Chạy đi đâu rồi?
"Dạ, Tổng giám đốc." Trước nhận tội rồi hãy nói. "Trợ lý kia. . . . . ."
"Không cần." Phần hồ sơ đáng chết kia. . . . . . A, ở chỗ này.
"Hả?" Trưởng phòng nhân sự nghe không hiểu, miệng há thật to.
"Tôi nói không cần tìm, tôi sẽ tự mình nghĩ biện pháp!" Tiếp pằng một tiếng, Hạ Quang Hi đóng sầm điện thoại, hồ sơ trong tay cũng ở đây cùng thời khắc đó rơi xuống.
Mọi chuyện không như ý, mọi chuyện không như ý!
Hạ Quang Hi giận đến đá hồ sơ trên đất một cước, hồ sơ bị đá văng ra, giấy tờ bên trong tản ra bay loạn khắp nơi, phía trên chi chít đều là tiếng Anh.
Hạ Quang Hi như đưa đám nhìn tài liệu trên đất, chưa tới hai giờ đồng hồ, anh sẽ phải gặp mặt khách hàng đến từ Hà Lan, thế nhưng cái gì anh cũng chưa chuẩn bị xong.
Thuốc độc uống nhiều quá, thật sự không tốt cho thân thể.
Quá khứ mọi việc anh đều có Hàn Dĩ Chân giúp, chỉ cần có cô ở đây, chuyện gì anh cũng không cần lo lắng, chuyện gì cũng không cần anh phải hao tổn tâm trí.
Chính là như vậy, anh mới sẽ trúng độc.
Khom lưng lục tìm tài liệu tán lạc đầy đất, Hạ Quang Hi tự giễu.
Chính là như vậy, anh mới sẽ giống như một đứa trẻ không chỗ nương tựa, hốt hoảng luống cuống, không biết như thế nào mới tốt. Đây tất cả đều là thói quen gây họa, anh đã không thể không có cô.
Sững sờ nhìn chằm chằm điện thoại trên bàn, Hạ Quang Hi không biết mình có nên gọi điện thoại cầu cứu hay không, trên bàn anh quả thật rối loạn.
Không, không chỉ cái bàn rối loạn, cuộc đời của anh cũng rối loạn. Hạ Quang Hi thích náo thích cười, sáng sủa giống Cupid của quá khứ đã không thấy nữa, hiện tại tính khí anh xấu đến ngay cả anh cũng không nhận ra mình, khó trách tất cả trợ lí đều chạy mất.
Nặng nề thở dài, nhìn điện thoại lần nữa, Hạ Quang Hi biết thời điểm nên cầu cứu, ngay cả cái cà vạt anh cũng thắt không đẹp.
Anh bất đắc dĩ cầm ống nói lên, gọi cho di động của Hàn Dĩ Chân, điện thoại còn chưa kết nồi, lại nằng nặng để xuống, ngẩn người nhìn chằm chằm ống nói.
"Ai!" Cuối cùng, anh vẫn là gọi điện thoại cho cô, tim đập nhanh hơn chờ đợi giọng nói của cô vang lên.
"Xin chào." Bề ngoài Dĩ Chân gần như trung tính, duy chỉ có giọng nói mười phần nữ tính, giọng nói nhỏ nhẹ nhu hòa giống như gió xuân.
"Alô, khụ khụ." Anh dường như nói không ra lời. "Xin chào."
Tiếp theo là một hồi im lặng.
"Có chuyện gì không?" Hàn Dĩ Chân không nghĩ tới anh sẽ gọi điện thoại cho cô, ngày đó lúc anh rời đi hình như rất tức giận, dáng vẻ như không muốn nghe thấy giọng nói của cô nữa.
"Tôi. . . . . ." Hạ Quang Hi gãi đầu. "Cô. . . . . . Cô khỏe không?"
Đây đại khái là chuyện nhàm chán nhất hôm nay, gọi điện thoại cho người ta hỏi người ta có khỏe không, có phải anh rảnh rỗi đến bị khùng hay không?
"Tôi rất khỏe, cám ơn." Hàn Dĩ Chân đằn lòng đặt điện thoại xuống, lại phát hiện rất khó, câu trả lời của anh càng không giải thích được.
"Tôi cũng rất khỏe." Anh thật không giải thích được, nhưng cũng không phải cố ý, là thật sự không biết nên nói gì.
"Nếu không có chuyện gì thì tôi cúp điện thoại đây." Hàn Dĩ Chân không muốn mù quáng lộn xộn với anh nữa, cô còn phải đi làm.
"Chờ một chút!" Sợ cô thật sự cắt đứt cuộc trò chuyện, Hạ Quang Hi vội vàng gọi Hàn Dĩ Chân lại, lại gãi đầu.
"Rốt cuộc có chuyện gì?" Cô không thấy vẻ mặt của anh, chỉ cảm thấy anh rất phiền.
"Tôi. . . . . ." Anh gần như nhổ sạch tóc. "Tôi cần sự hỗ trợ của em!" (Chỗ này mình đổi xưng hô cho thân mật một chút nha)
Theo câu nói này của Hạ Quang Hi rơi xuống, tiếp theo lại là trầm mặc, cùng với khó hiểu.
"Anh cần sự hỗ trợ của tôi?" Cô không xác định mình có nghe lầm không.
"Đúng." Hạ Quang Hi nhắm mắt đáp. "Chờ một chút tôi phải đi gặp một khách hàng nước ngoài, nhưng chuyện gì cũng chưa chuẩn bị xong, em có thể trở lại công ty giúp tôi hay không?"
"Thư kí của anh đâu?" Cô đã nghỉ việc hai tuần, hẳn là đã tìm được người thay thế.
"Còn chưa tìm được người thỏa mãn ý tôi." Anh nói dối, anh căn bản không muốn tìm người thay thế cô.
"Vậy. . . . . . Dủ sao vẫn có trợ lí chứ?" Cô tới một đống em gái trẻ tuổi dã tâm bừng bừng trong phòng trợ lý, mỗi người đều không ngại thay thế vị trí của cô.
"Đều chạy hết." Anh ngượng ngùng trả lời, lại làm cho Hàn Dĩ Chân trầm mặc một trận.
"Tại sao chạy hết rồi?" Cái này không logic, rất có vấn đề.
"Bởi vì. . . . . ." Anh không biết làm sao giải thích. "Bởi vì. . . . . . Rốt cuộc em muốn tới giúp tôi hay không? !" Nói đến cuối cùng, anh định quát, Hàn Dĩ Chân căn bản không muốn để ý tới anh.
D"Tôi rất bận." Nói xong cô đang muốn cúp điện thoại.
Đ"Chờ một chút Jeanie!" Hạ Quang Hi vội vàng nhẹ giọng. "Tôi. . . . . . Tôi thật sự vô cùng cần em giúp một tay, em có thể lập tức tới hay không?"
LHạ Quang Hi khiếm khi ăn nói khép nép, Hàn Dĩ Chân trừ kinh ngạc ra vẫn là kinh ngạc, lần đầu tiên cô nghe thấy anh dùng giọng điệu làm bộ đáng thương này nói chuyện.
Q"Tôi. . . . . . Tôi hỏi Tổng giám đốc một chút, hỏi anh ấy có thể hay không, rồi trả lời anh." Vốn là cô đã hạ quyết tâm không để ý tới anh, nhưng không biết tại sao, cô chính là không hạ quyết tâm được.
Đ"Được. . . . . . Được, em hỏi một chút xem." Trực giác của Hạ Quang Hi muốn nói không cần hỏi, anh nói được là được, sau mới nhớ tới anh đã không còn là ông chủ của cô, vì vậy mà ảo não không thôi.
Hai người đều như có điều suy nghĩ đặt điện thoại xuống, trong lòng tràn đầy phiền muộn, khác nhau chính là Hàn Dĩ Chân còn lo lắng nhiều hơn.
Làm như vậy được không? Anh đã không còn là ông chủ của cô, tại sao cô có thể dễ dàng đồng ý yêu cầu của anh như vậy? Truyện chỉ được dịch tại diendanlequydon
"Jeanie, phần báo cáo kia của công ty Thompson --" Hạ Vũ Hi mới đi vào phòng thư kí, liền nhìn thấy cô ngẩn người nhìn điện thoại di động, không khỏi dừng bước.
"Xảy ra chuyện gì, vẻ mặt cô làm thế?" Ánh mắt của Hạ Vũ Hi rất sắc bén, lập tức xác định xảy ra chuyện gì đó không đúng, vẻ mặt Hàn Dĩ Chân khó xử.
" Tổng giám đốc Hạ Quang Hi vừa mới gọi điện thoại qua." Cô báo cáo đúng sự thật.
"Cho nên?" Hạ Vũ Hi không có chút nào ngoài ý muốn anh họ anh sẽ có hành động này, anh ấy nhịn được mới là lạ.
"Cho nên. . . . . . Cho nên tôi có thể đi giúp anh ấy không?" Cô kích động nói ra khỏi miệng.
"Hả?" Hạ Vũ Hi nhíu mày, có chút không hiểu rõ ý của cô.
"Bởi vì anh ấy vẫn chưa tìm được thư mới ký, toàn bộ trợ lí lại chạy mất, cho nên gọi điện thoại tìm tôi giúp." Cô tùy tiện giải thích, nhìn ra được cô thật sự rất lo lắng cho anh, thấy Hạ Vũ Hi dường như muốn cười.
"Khẩn cấp như vậy sao?" Sợ rằng không có gấp như vậy, là trái tim anh ấy hoảng hốt.
"Đúng vậy, tình hình cụ thể và tỉ mỉ tôi cũng không rõ lắm, anh ấy chỉ nói rất cần tôi." Trái tim Hàn Dĩ Chân cũng vậy không kiềm chế được, cô cũng hoảng hốt.
"Anh ấy chính là không thể rời bỏ cô." Hạ Vũ Hi nghe vậy tự lẩm bẩm, Hàn Dĩ Chân ngược lại nghe không rõ.
"Hà?" Anh nói cái gì?
"Không có việc gì." Hạ Vũ Hi mỉm cười. "Cho nên cô nói thế nào đây, lập tức đi qua?"
"Không, tôi nói muốn hỏi qua anh mới biết có thể không." Cô rất có quan niệm luân lý.
"Nếu như tôi nói không được?" Hạ Vũ Hi hỏi ngược lại Hàn Dĩ Chân.
"Cái này. . . . . ." Hàn Dĩ Chân sửng sốt, hoàn toàn không biết phản ứng ra sao.
"Đi đi! Tôi đùa giỡn với cô, cô đừng coi là thật." Hạ Vũ Hi quả thực nhanh bật cười.
"Ồ!" Hàn Dĩ Chân cũng cười theo, nhưng tay đã cầm túi da, dáng vẻ ước gì mau rời khỏi.
"Tên tiếng Anh của cô là anh Quang Hi giúp cô đặt sao?" Hàn Dĩ Chân đã đủ luống cuống tay chân, Hạ Vũ Hi cố tình chọn vào lúc này nói chuyện với cô, cô đành phải đồng ý qua quýt.
"Đúng, không tốt sao?" Ban đầu cô nhận lệnh triệu tập chức thư kí của Hạ Quang Hi thì vẫn chưa có tên tiếng Anh, tên Jeanie này là anh cho cô.
"Không, rất tốt, rất thích hợp với cô."
"Có thật không?" Hàn Dĩ Chân có chút biết xấu hổ. "Tôi vốn là muốn lấy Jean là được rồi, nhưng Tổng giám đốc Hạ Quang Hi cứng rắn bắt tôi dùng cái tên này."
Jean trong tiếng Mỹ là vải vân nghiêng, có nghĩa là chịu giày vò chịu điều khiển, nhưng ở Scotland, lại ngụ ý là kính yêu Thượng Đế, ưu nhã và nhân từ. Jeanie lại càng không được, có thành kính, toàn tâm dâng hiến, tính tình bộc trực, hoàn toàn tương xứng với hành động phong cách của cô. Hàn Băng Tâm ddlqđ
"Anh Quang Hi thật có tính toán trước." Bội phục bội phục, Hạ Vũ Hi không khỏi mỉm cười.
"Cái gì?" Hàn Dĩ Chân lại nghe không hiểu.
"Không có gì." Nghe không hiểu thì thôi. "Cô mau qua đi, anh Quang Hi nhất định gấp rút muốn gặp cô." Đuổi theo lại chạy, chạy lại đuổi theo, thật không biết đôi này đang làm gì.
"Tôi rất nhanh sẽ trở về." Hàn Dĩ Chân bảo đảm.
"Đừng nóng vội, có chuyện gì làm xong rồi trở về, tránh anh Quang Hi lại kiếm cớ call cô." Hạ Vũ Hi nhíu mày.
"Anh ấy sẽ không." Anh ấy không rảnh rỗi như vậy.
"Tôi hiểu anh ấy hơn cô." Hạ Vũ Hi khoát khoát tay trả lời.
"Tôi đi đây." Hàn Dĩ Chân rất muốn hỏi anh có ý gì, chỉ là cô không có thời gian, Hạ Quang Hi còn đang chờ cô.
"Bye bye." Đưa mắt nhìn bóng lưng hốt hoảng của Hàn Dĩ Chân, nụ cười trên mặt Hạ Vũ Hi mở rộng. Chân thành hi vọng bọn họ có thể sớm phát hiện lẫn nhau, có một kết cục tốt đẹp.
Bình luận facebook