-
Chương 56: C56: Đã gặp ngũ muội muội chưa
"Cửu muội muội đến rồi..."
Vừa vào cửa Tần Hoan đã được chào đón bởi khuôn mặt tươi cười của Tần Lệ.
Phòng khách của Lâm Phong viện bày hai cái rương lớn, trong rương đều là tơ lụa thượng phẩm, trên bàn cũng bày một hộp gỗ đàn màu đen dài khoảng một thước vuông, bên trong là mấy bộ trang sức Phỉ thúy bạch ngọc. Tần Lệ đang cực kỳ nhàm chán đánh giá một miếng bạch ngọc treo thắt lưng, Tần Tương dẫn theo Vãn Tình và Vãn Hà đang lựa chọn. Nhìn thấy Tần Hoan đi vào, vẻ mặt Tần Tương trực tiếp tối lại.
Tần Tương dùng tốc độ cực kỳ nhanh chọn ra mấy thứ, sau đó lại nhìn về phía Vãn Tình ở phía sau, "Tiểu thư nhà ngươi không ra ngoài được, ngươi dựa theo yêu thích của nó lựa chọn cẩn thận một chút, hiện tại nó ở một mình trong viện chịu khổ quá rồi, ngươi cứ chọn nhiều món tốt vào."
Lời này đương nhiên là nói cho Tần Hoan nghe, Phục Linh đi theo sau Tần Hoan cũng nhíu mày lại.
Phục Linh cũng không thèm đống lễ vật này, quả thực hôm đó Tần Sương nói lời ngông cuồng chính là lỗi của nàng ta, thế nhưng hiện tại Tần Tương lại trách móc đến trên người Tần Hoan, trong lòng nàng cực kỳ bực bội.
Trên mặt Tần Hoan lại chẳng có biến đổi gì, gật đầu chào Tần Lệ rồi dặn dò Phục Linh, "Đợi Ngũ tiểu thư chọn xong rồi thì em cứ tùy tiện chọn lấy hai món là được, ta vào xem xem Đại tẩu đã tốt lên chưa."
Tần Tương nghe thấy thế liền chau mày, ban nãy nàng cố tình nói cho Tần Hoan nghe, nhưng Tần Hoan không thèm phản kích, thậm chí dáng vẻ cũng hoàn toàn dửng dưng như không. Trước đến nay Tần Hoan đã trải qua những ngày tháng như thế nào nàng đều biết, sao có thể được nhìn thấy nhiều bảo bối như thế này. Giả vờ cũng giỏi thật!
Tần Hoan đi vào trong nội thất, ở ngoài này Tần Lệ cười như không cười nhìn nàng chăm chú, chỉ đến khi nàng đi khuất sau rèm cửa rồi mới rời mắt. Ban nãy Tần Hoan bị Lưu Xuân nhìn chằm chằm đến giờ vẫn thấy khó chịu nên ánh mắt của Tần Lệ càng khiến nàng tức giận. Hai người này đều là đối tượng hoài nghi của nàng thế nhưng nàng lại không thể phản ứng gì để lộ ra sơ hở được.
Nàng thở ra một hơi rồi mới bước vào trong, vừa đi đến cửa thì Diêu Tâm Lan ngồi trên giường đã nhìn thấy nàng.
"Cửu muội muội mau đến đây..."
Tần Hoan đi nhanh hơn, vài bước đã đến trước giường. Diêu Tâm Lan kéo tay nàng ngồi xuống bên cạnh mình, sắc mặt nàng đã hồng hào hơn một chút rồi, hơi thở cũng mạnh mẽ hơn. Trong lòng Mặc Thư biết hai người muốn tâm sự riêng nên mới lui ra đứng chờ ở cửa phòng.
"Cửu muội muội đã gặp Ngũ muội muội ở bên ngoài rồi hả?"
Tần Hoan gật đầu, khẽ cười, "Gặp rồi!"
"Tính tình Ngũ muội muội chính là như vậy, mặc dù nó là nữ nhi dòng chính, thế nhưng... Tóm lại muội đừng so đo với nó, nó và Lục muội muội tính nết giống nhau, hơi ngang bướng nhưng cũng không phải người độc ác gì."
Diêu Tâm Lan khuyên bảo rất dịu dàng khiến cho trong lòng Tần Hoan hơi thổn thức.
Trên đời này suy cho cùng thì không có nhiều người đại gian đại ác lắm, mà rất nhiều bi kịch lại xuất phát từ những người bình thường chỉ hơi cay nghiệt thôi. Tần Hoan cũng biết là không cần phải so đo với những người này, kẻ đại gian ác thì đương nhiên cần phải trừng trị, thế nhưng kẻ cay nghiệt thì cũng không nên nuông chiều dung túng quá nhiều.
"Tính tình Ngũ tỷ tỷ và Lục tỷ tỷ đương nhiên đều không phải kẻ đại ác, thế nhưng sau này bọn họ cũng không phải sống cả đời ở Tần phủ. Sau này rời khỏi Tần phủ gả cho người khác rồi, cũng sẽ không gặp được ai khoan dung giống Đại tẩu."
Diêu Tâm Lan nghĩ đến chính mình, hốc mắt lại đỏ ửng lên, "Phải, ở trong nhà mình dù có thế nào thì phụ mẫu cũng không nỡ chê trách, nhưng gả cho người ta rồi lại không giống thế nữa, Cửu muội muội đúng là hiểu lý lẽ."
Tần Hoan thấy Diêu Tâm Lan vừa đỏ mắt vừa thở dài, nàng an ủi, "Đại tẩu đừng nghĩ nhiều quá, thuốc ta đưa tẩu cứ ăn đúng hạn, đến khi nào cơ thể khỏe mạnh lại rồi thì trong lòng cũng sẽ không rối loạn thế nữa, hai ngày này phải tĩnh dưỡng tránh suy nghĩ quá nhiều."
Diêu Tâm Lan gật đầu nắm chặt lấy tay Tần Hoan, "Ta biết, Cửu muội muội yên tâm, cũng may trong phủ này còn có Cửu muội muội chịu khó trò truyện với ta. Ta cũng muốn khỏi nhanh một chút, không vì gì khác cả, chỉ là vì hài tử trong bụng ta thôi."
Nữ tử dù có yếu đuối đến đâu thì khi làm mẹ rồi cũng sẽ kiên cường, Tần Hoan hơi cảm động, mặc dù nàng chưa được làm mẹ thế nhưng năm đó dù phụ thân nhậm chức cao nhưng mẫu thân nàng vẫn hơi vất vả, sau này bà còn tận tâm tận lực dạy dỗ sủng ái nàng. Nàng vốn tưởng rằng có thể an an ổn ổn chăm sóc cha mẹ đến già, nhưng không ngờ biến cố xảy ra khiến cho tất cả đều vỡ tan thành bọt khí.
Mà phụ mẫu của Cửu tiểu thư cũng cùng nhau qua đời từ 7 năm trước.
"Nghĩ như vậy là rất đúng, Đại tẩu cũng phải vì hài tử mà giữ vững tinh thần, để cho bản thân khỏe mạnh lên."
Diêu Tâm Lan gật đầu, ánh mắt lấp lánh, nàng nhìn thoáng qua cửa phòng rồi khẽ nói, "Cửu muội muội, thuốc lúc giờ ngọ mang đến ta cũng không uống, muội nhìn xem, đều đổ vào chậu hoa kia rồi..."
Tần Hoan nhìn theo ánh mắt Diêu Tâm Lan, quả nhiên nhìn thấy 3 chậu phong lan trên cửa sổ phía xa xa.
Tần Hoan hít thở thật sâu, "Đại tẩu đã tìm ra chứng cứ gì rồi?"
Đáy mắt Diêu Tâm Lan tối sầm lại, nàng lắc đầu, "Đâu có dễ dàng như vậy, hiện tại ta chỉ có thể tự bảo vệ mình, cũng may là Cửu muội muội biết y thuật lại còn lúc nào cũng có thể qua đây chăm sóc ta, nếu không ta thật sự không biết phải làm sao..."
Tần Hoan cụp mắt, Tần phủ thực sự phức tạp hơn so với nàng nghĩ nhiều.
Nhìn bên ngoài Diêu Tâm Lan đã rất ốm yếu đáng thương rồi, nàng gả vào Tần phủ rồi lại bị người Tần phủ mưu hại, lẽ ra sự quan tâm lo lắng của phu quân và lão phu nhân sẽ là chỗ dựa cho nàng, thế nhưng không hiểu sao nàng lại không tin bọn họ. Vì thế nàng đành phải dựa vào một người có thể nói là 'người ngoài' là Cửu muội muội này, cũng may Cửu muội muội vừa tâm địa thiện lương vừa tinh thông y thuật.
Nhưng sự việc chỉ đơn giản như vậy sao?
Tần Hoan cảm thấy bản thân mình đã đi đến một con đường tràn ngập sương mù, vừa dính phải một việc chẳng liên quan gì đến mình, lại vừa phải giúp Diêu Tâm Lan một tay đi điều tra sự tình.
Tần Hoan thoáng do dự rồi ngước mắt lên nói, "Vì sao Đại tẩu không nói cho Đại ca biết? Đại ca và Đại tẩu tình sâu nghĩa nặng, nếu Đại ca biết có người muốn mưu hại hài tử của huynh ấy thì đương nhiên sẽ đi điều tra. Chỉ còn 3 tháng nữa là Đại tẩu lâm bồn rồi, trong 3 tháng này nếu người đó tiếp tục xuống tay với Đại tẩu thì biết làm thế nào? Người đó núp trong bóng tối nên Đại tẩu sẽ khó lòng phòng bị."
Vẻ mặt Diêu Tâm Lan vô cùng đau khổ, "Cửu muội muội...Ta...Kỳ thật ta cũng đã nói với Sâm ca một lần, thế nhưng Sâm ca chàng không tin ta, ta... ta hơi thất vọng. Sau đó ta lại nghĩ, những người trong Tần phủ này đều là người thân của chàng, đều là máu mủ tình thâm, ta mặc dù là thê tử của chàng thế nhưng... ta rốt cuộc cũng chỉ là người ngoài. Nói ra thì lão phu nhân và phu nhân đều cực kỳ quan tâm ta, Sâm ca cũng từ việc lớn đến việc nhỏ đều thương tiếc ta, ta cũng không phân biệt được rõ cuối cùng là ai muốn hại ta, ta..."
Diêu Tâm Lan cúi đầu, nước mắt tràn mi, "Ta yêu chàng, nên không muốn làm chàng khó xử."
Tần Hoan nhíu chặt lông mày, trên mặt Diêu Tâm Lan tràn đầy tình cảm chân thành, thế nhưng nàng và Tần Sâm là phu thê, xảy ra chuyện lớn như vật Tần Sâm lại không làm, vậy thì kẻ làm phu quân như hắn có tác dụng gì?
Tần Hoan cảm thấy rất bức bối khó chịu, nhìn dáng vẻ khóc lóc yếu ớt của Diêu Tâm Lan lại không biết phải khuyên nhủ như thế nào nên đành phải nuốt hết những lời định nói xuống, nàng mấp máy môi rồi thở dài nói, "Vậy thì nghe theo ý Đại tẩu."
Diêu Tâm Lan lau nước mắt rồi ho khẽ mấy tiếng, thấy nàng như vậy càng ốm yếu đáng thương. Trong lòng Tần Hoan nặng trĩu, chỉ biết nắm lấy tay Diêu Tâm Lan im lặng không nói gì nữa.
Tần Hoan không khuyên nhủ nữa, Diêu Tâm Lan cũng bình tĩnh lại, nàng chậm rãi lau nước mắt rồi nhìn vô định ra cửa sổ ở phía xa, vẻ mặt tủi thân đau khổ cũng dần dần biến thành ngơ ngẩn. Chỉ chớp mắt sau, bàn tay nàng vừa lau nước mắt cũng hạ xuống, cứ ngồi ngây ngẩn như thế giống như một tượng gỗ vô tri vô giác...
Tần Hoan hơi lo lắng, nhìn dáng vẻ này rất giống một người sắp sửa bi thương đến chết, nếu cứ mãi như vậy sẽ cực kỳ bất lợi đối với bệnh tình của nàng. Tần Hoan vội vàng nhéo nhéo bàn tay nàng, "Đại tẩu??"
Diêu Tâm Lan từ từ quay đầu lại, đôi mắt mờ mịt vô hồn dần dần có ánh sáng, nàng khẽ nhếch môi, nở một nụ cười vừa ngây ngô vừa tiều tụy hỏi Tần Hoan, "Cửu muội muội gặp Ngũ muội muội ở ngoài kia rồi hả?"
Giọng nói Diêu Tâm Lan rất ấm áp dịu dàng, thế nhưng nhìn nụ cười ngây ngô trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, Tần Hoan chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Vừa vào cửa Tần Hoan đã được chào đón bởi khuôn mặt tươi cười của Tần Lệ.
Phòng khách của Lâm Phong viện bày hai cái rương lớn, trong rương đều là tơ lụa thượng phẩm, trên bàn cũng bày một hộp gỗ đàn màu đen dài khoảng một thước vuông, bên trong là mấy bộ trang sức Phỉ thúy bạch ngọc. Tần Lệ đang cực kỳ nhàm chán đánh giá một miếng bạch ngọc treo thắt lưng, Tần Tương dẫn theo Vãn Tình và Vãn Hà đang lựa chọn. Nhìn thấy Tần Hoan đi vào, vẻ mặt Tần Tương trực tiếp tối lại.
Tần Tương dùng tốc độ cực kỳ nhanh chọn ra mấy thứ, sau đó lại nhìn về phía Vãn Tình ở phía sau, "Tiểu thư nhà ngươi không ra ngoài được, ngươi dựa theo yêu thích của nó lựa chọn cẩn thận một chút, hiện tại nó ở một mình trong viện chịu khổ quá rồi, ngươi cứ chọn nhiều món tốt vào."
Lời này đương nhiên là nói cho Tần Hoan nghe, Phục Linh đi theo sau Tần Hoan cũng nhíu mày lại.
Phục Linh cũng không thèm đống lễ vật này, quả thực hôm đó Tần Sương nói lời ngông cuồng chính là lỗi của nàng ta, thế nhưng hiện tại Tần Tương lại trách móc đến trên người Tần Hoan, trong lòng nàng cực kỳ bực bội.
Trên mặt Tần Hoan lại chẳng có biến đổi gì, gật đầu chào Tần Lệ rồi dặn dò Phục Linh, "Đợi Ngũ tiểu thư chọn xong rồi thì em cứ tùy tiện chọn lấy hai món là được, ta vào xem xem Đại tẩu đã tốt lên chưa."
Tần Tương nghe thấy thế liền chau mày, ban nãy nàng cố tình nói cho Tần Hoan nghe, nhưng Tần Hoan không thèm phản kích, thậm chí dáng vẻ cũng hoàn toàn dửng dưng như không. Trước đến nay Tần Hoan đã trải qua những ngày tháng như thế nào nàng đều biết, sao có thể được nhìn thấy nhiều bảo bối như thế này. Giả vờ cũng giỏi thật!
Tần Hoan đi vào trong nội thất, ở ngoài này Tần Lệ cười như không cười nhìn nàng chăm chú, chỉ đến khi nàng đi khuất sau rèm cửa rồi mới rời mắt. Ban nãy Tần Hoan bị Lưu Xuân nhìn chằm chằm đến giờ vẫn thấy khó chịu nên ánh mắt của Tần Lệ càng khiến nàng tức giận. Hai người này đều là đối tượng hoài nghi của nàng thế nhưng nàng lại không thể phản ứng gì để lộ ra sơ hở được.
Nàng thở ra một hơi rồi mới bước vào trong, vừa đi đến cửa thì Diêu Tâm Lan ngồi trên giường đã nhìn thấy nàng.
"Cửu muội muội mau đến đây..."
Tần Hoan đi nhanh hơn, vài bước đã đến trước giường. Diêu Tâm Lan kéo tay nàng ngồi xuống bên cạnh mình, sắc mặt nàng đã hồng hào hơn một chút rồi, hơi thở cũng mạnh mẽ hơn. Trong lòng Mặc Thư biết hai người muốn tâm sự riêng nên mới lui ra đứng chờ ở cửa phòng.
"Cửu muội muội đã gặp Ngũ muội muội ở bên ngoài rồi hả?"
Tần Hoan gật đầu, khẽ cười, "Gặp rồi!"
"Tính tình Ngũ muội muội chính là như vậy, mặc dù nó là nữ nhi dòng chính, thế nhưng... Tóm lại muội đừng so đo với nó, nó và Lục muội muội tính nết giống nhau, hơi ngang bướng nhưng cũng không phải người độc ác gì."
Diêu Tâm Lan khuyên bảo rất dịu dàng khiến cho trong lòng Tần Hoan hơi thổn thức.
Trên đời này suy cho cùng thì không có nhiều người đại gian đại ác lắm, mà rất nhiều bi kịch lại xuất phát từ những người bình thường chỉ hơi cay nghiệt thôi. Tần Hoan cũng biết là không cần phải so đo với những người này, kẻ đại gian ác thì đương nhiên cần phải trừng trị, thế nhưng kẻ cay nghiệt thì cũng không nên nuông chiều dung túng quá nhiều.
"Tính tình Ngũ tỷ tỷ và Lục tỷ tỷ đương nhiên đều không phải kẻ đại ác, thế nhưng sau này bọn họ cũng không phải sống cả đời ở Tần phủ. Sau này rời khỏi Tần phủ gả cho người khác rồi, cũng sẽ không gặp được ai khoan dung giống Đại tẩu."
Diêu Tâm Lan nghĩ đến chính mình, hốc mắt lại đỏ ửng lên, "Phải, ở trong nhà mình dù có thế nào thì phụ mẫu cũng không nỡ chê trách, nhưng gả cho người ta rồi lại không giống thế nữa, Cửu muội muội đúng là hiểu lý lẽ."
Tần Hoan thấy Diêu Tâm Lan vừa đỏ mắt vừa thở dài, nàng an ủi, "Đại tẩu đừng nghĩ nhiều quá, thuốc ta đưa tẩu cứ ăn đúng hạn, đến khi nào cơ thể khỏe mạnh lại rồi thì trong lòng cũng sẽ không rối loạn thế nữa, hai ngày này phải tĩnh dưỡng tránh suy nghĩ quá nhiều."
Diêu Tâm Lan gật đầu nắm chặt lấy tay Tần Hoan, "Ta biết, Cửu muội muội yên tâm, cũng may trong phủ này còn có Cửu muội muội chịu khó trò truyện với ta. Ta cũng muốn khỏi nhanh một chút, không vì gì khác cả, chỉ là vì hài tử trong bụng ta thôi."
Nữ tử dù có yếu đuối đến đâu thì khi làm mẹ rồi cũng sẽ kiên cường, Tần Hoan hơi cảm động, mặc dù nàng chưa được làm mẹ thế nhưng năm đó dù phụ thân nhậm chức cao nhưng mẫu thân nàng vẫn hơi vất vả, sau này bà còn tận tâm tận lực dạy dỗ sủng ái nàng. Nàng vốn tưởng rằng có thể an an ổn ổn chăm sóc cha mẹ đến già, nhưng không ngờ biến cố xảy ra khiến cho tất cả đều vỡ tan thành bọt khí.
Mà phụ mẫu của Cửu tiểu thư cũng cùng nhau qua đời từ 7 năm trước.
"Nghĩ như vậy là rất đúng, Đại tẩu cũng phải vì hài tử mà giữ vững tinh thần, để cho bản thân khỏe mạnh lên."
Diêu Tâm Lan gật đầu, ánh mắt lấp lánh, nàng nhìn thoáng qua cửa phòng rồi khẽ nói, "Cửu muội muội, thuốc lúc giờ ngọ mang đến ta cũng không uống, muội nhìn xem, đều đổ vào chậu hoa kia rồi..."
Tần Hoan nhìn theo ánh mắt Diêu Tâm Lan, quả nhiên nhìn thấy 3 chậu phong lan trên cửa sổ phía xa xa.
Tần Hoan hít thở thật sâu, "Đại tẩu đã tìm ra chứng cứ gì rồi?"
Đáy mắt Diêu Tâm Lan tối sầm lại, nàng lắc đầu, "Đâu có dễ dàng như vậy, hiện tại ta chỉ có thể tự bảo vệ mình, cũng may là Cửu muội muội biết y thuật lại còn lúc nào cũng có thể qua đây chăm sóc ta, nếu không ta thật sự không biết phải làm sao..."
Tần Hoan cụp mắt, Tần phủ thực sự phức tạp hơn so với nàng nghĩ nhiều.
Nhìn bên ngoài Diêu Tâm Lan đã rất ốm yếu đáng thương rồi, nàng gả vào Tần phủ rồi lại bị người Tần phủ mưu hại, lẽ ra sự quan tâm lo lắng của phu quân và lão phu nhân sẽ là chỗ dựa cho nàng, thế nhưng không hiểu sao nàng lại không tin bọn họ. Vì thế nàng đành phải dựa vào một người có thể nói là 'người ngoài' là Cửu muội muội này, cũng may Cửu muội muội vừa tâm địa thiện lương vừa tinh thông y thuật.
Nhưng sự việc chỉ đơn giản như vậy sao?
Tần Hoan cảm thấy bản thân mình đã đi đến một con đường tràn ngập sương mù, vừa dính phải một việc chẳng liên quan gì đến mình, lại vừa phải giúp Diêu Tâm Lan một tay đi điều tra sự tình.
Tần Hoan thoáng do dự rồi ngước mắt lên nói, "Vì sao Đại tẩu không nói cho Đại ca biết? Đại ca và Đại tẩu tình sâu nghĩa nặng, nếu Đại ca biết có người muốn mưu hại hài tử của huynh ấy thì đương nhiên sẽ đi điều tra. Chỉ còn 3 tháng nữa là Đại tẩu lâm bồn rồi, trong 3 tháng này nếu người đó tiếp tục xuống tay với Đại tẩu thì biết làm thế nào? Người đó núp trong bóng tối nên Đại tẩu sẽ khó lòng phòng bị."
Vẻ mặt Diêu Tâm Lan vô cùng đau khổ, "Cửu muội muội...Ta...Kỳ thật ta cũng đã nói với Sâm ca một lần, thế nhưng Sâm ca chàng không tin ta, ta... ta hơi thất vọng. Sau đó ta lại nghĩ, những người trong Tần phủ này đều là người thân của chàng, đều là máu mủ tình thâm, ta mặc dù là thê tử của chàng thế nhưng... ta rốt cuộc cũng chỉ là người ngoài. Nói ra thì lão phu nhân và phu nhân đều cực kỳ quan tâm ta, Sâm ca cũng từ việc lớn đến việc nhỏ đều thương tiếc ta, ta cũng không phân biệt được rõ cuối cùng là ai muốn hại ta, ta..."
Diêu Tâm Lan cúi đầu, nước mắt tràn mi, "Ta yêu chàng, nên không muốn làm chàng khó xử."
Tần Hoan nhíu chặt lông mày, trên mặt Diêu Tâm Lan tràn đầy tình cảm chân thành, thế nhưng nàng và Tần Sâm là phu thê, xảy ra chuyện lớn như vật Tần Sâm lại không làm, vậy thì kẻ làm phu quân như hắn có tác dụng gì?
Tần Hoan cảm thấy rất bức bối khó chịu, nhìn dáng vẻ khóc lóc yếu ớt của Diêu Tâm Lan lại không biết phải khuyên nhủ như thế nào nên đành phải nuốt hết những lời định nói xuống, nàng mấp máy môi rồi thở dài nói, "Vậy thì nghe theo ý Đại tẩu."
Diêu Tâm Lan lau nước mắt rồi ho khẽ mấy tiếng, thấy nàng như vậy càng ốm yếu đáng thương. Trong lòng Tần Hoan nặng trĩu, chỉ biết nắm lấy tay Diêu Tâm Lan im lặng không nói gì nữa.
Tần Hoan không khuyên nhủ nữa, Diêu Tâm Lan cũng bình tĩnh lại, nàng chậm rãi lau nước mắt rồi nhìn vô định ra cửa sổ ở phía xa, vẻ mặt tủi thân đau khổ cũng dần dần biến thành ngơ ngẩn. Chỉ chớp mắt sau, bàn tay nàng vừa lau nước mắt cũng hạ xuống, cứ ngồi ngây ngẩn như thế giống như một tượng gỗ vô tri vô giác...
Tần Hoan hơi lo lắng, nhìn dáng vẻ này rất giống một người sắp sửa bi thương đến chết, nếu cứ mãi như vậy sẽ cực kỳ bất lợi đối với bệnh tình của nàng. Tần Hoan vội vàng nhéo nhéo bàn tay nàng, "Đại tẩu??"
Diêu Tâm Lan từ từ quay đầu lại, đôi mắt mờ mịt vô hồn dần dần có ánh sáng, nàng khẽ nhếch môi, nở một nụ cười vừa ngây ngô vừa tiều tụy hỏi Tần Hoan, "Cửu muội muội gặp Ngũ muội muội ở ngoài kia rồi hả?"
Giọng nói Diêu Tâm Lan rất ấm áp dịu dàng, thế nhưng nhìn nụ cười ngây ngô trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, Tần Hoan chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Bình luận facebook