Lễ mừng năm mới.
Hôm nay là trừ tịch, người trong kinh thói quen gọi đại niên tam thập nhân.
Bên ngoài đoàng đoàng đoàng tiếng bánh pháo đinh tai nhức óc, đây đường cái đều tràn đây không khí vui mừng tết âm lịch. Tâm tình Đổng Học Bân cũng giống như lễ mừng năm mới, từ ngày hôm qua biết mình bô nhiệm phó khoa trở về sau, hắn ngủ hận không thể cũng là vui sướng, được kêu là một cái cao hứng. Tại từ cửa nhà dán một bức câu đối đỏ rực, ngay ngắn trên cửa chữ phúc, Đổng Học Bân sau khi quay đầu về nhà, rửa tay bắt đầu ở trong phòng khách cùng bánh mì rau hẹ hăm nhân sủi cảo.
Tiếc nuối duy nhất là, tết âm lịch năm nay vẫn vắng tanh như vậy.
Huyên di còn chưa kết hôn, lễ mừng năm mới tất nhiên phải trở lại cha mẹ của nàng bên kia, hình như là đi qua ông bà, bởi vì nguyên nhân gia đình khá lớn, dì Huyên buôi sáng ngày hôm qua liền đi qua chuẩn bị cơm, phòng chừng qua hết năm rồi trở về. Mẹ đang tại trên đường đến kinh, xe còn chưa tới, cho nên Đổng Học Bân chỉ có thể một mình hừ hừ nặn bột.
Reng rẹng reng, điện thoại vang lên, Đổng Học Bân thấy dãy số lạ, liền cầm lên alo một tiếng.
“Tiểu Đổng Chủ nhiệm, tôi lão Nghiêm, ha ha, chúc tết cho ngài, chúc ngài từng bước thăng chức”.
Đổng Học Bân ngẩn ra: “...Lễ mừng năm mới sống khá giả năm tốt lành”.
Lão Nghiêm nói vài câu liền treo, Đổng Học Bân lúc này mới nhớ tới mình bây giờ rất không giống trước kia, chẳng những có người chúc tết cho, còn phải chúc tết cho lãnh đạo, gia thuộc viện quốc an không phải tùy tiện vào, chính mình vừa đặc biệt để bạt phó khoa, nói xấu khẳng định không ít, càng không có thể tùy tiện cầm gì đó qua bên kia, tình huống bên này cùng cơ quan khác ngược lại có chút bất đồng, thể là nghĩ nghĩ, Đổng Học Bân vội cầm lấy điện thoại chúc tết cho bọn Chân An Quốc cùng Từ Yến một đám lãnh đạo.
“Từ Cục trưởng, Tiểu Đổng chúc tết ngài, cảm ơn ngài từ trước tới nay quan tâm cùng chiếu cố, sau này trong một năm tôi nhất định tiếp tục theo sát bước chán lãnh đạo, ngài đi hướng đông tôi liền đi hướng đông, ngài đi hướng bắc tôi liền đi hướng bắc...”
“Chân Cục trưởng, lễ mừng năm mới mạnh khỏe, chúc ngài công tác thuận lợi liền tiếp thắng chức tâm tường sự thành mọi sự như ý...”
Cuối cùng, ngay cả Tạ Tuệ Lan nơi đó cùng gọi điện thoại, không có bất kỳ ngoài ý muốn, điện thoại Tạ Tuệ Lan là một cái khó gọi nhất trong tất cả lãnh đạo, cho Từ Cục trưởng là gọi hai lần thông, cho Chân Cục trưởng là gọi bốn lần, nhưng Tạ Tuệ Lan? Mười tám lần, trọn vẹn gọi mười tám lần đều là đang trong trò chuyện, lần thứ mười chín bên kia mới truyền đển tiếng nói Tạ Tuệ Lan rất có sức hút, ngươi nói được có bao nhiêu người chúc tết nàng, hơn nữa lúc này còn không phải cao trào điện thoại chúc tết nhất.
Chờ cho lãnh đạo bái hết năm, Đổng Học Bân tiếp tục lau kỹ vỏ sủi cảo.
Reng reng reng, điện thoại vang lên.
Là Đàm Lệ Mai gọi tới: “Hì hì, Đổng Chủ nhiệm lễ mừng năm mới mạnh khỏe, chân thành chúc phúc ngài mỗi năm viên mãn như ý”.
Đổng Học Bân cười nói: “Cám ơn, cũng chúc cô cùng đồng chí Tôn Tráng hạnh phúc mỳ mắn” Người một nhà, nói chuyện thì tương đối tùy ý.
“Cảm ơn Đổng Chủ nhiệm chúc phúc, ồ, tôi nghe ngài bên kia tại sao rất yên tĩnh? Một mình ngài sao?”
Đổng Học Bân cười khổ nói: “Tiểu Đàm, cô đây là đoán trúng rồi, ha ha, mẹ của tôi sắp đến, năm nay vân hai mẹ con chúng tôi ăn tết, lúc này ta đang làm một đại lão gia hừ hừ làm vằn thắn”.
“Ai ui, như vậy sao được, tôi đây cùng Thung Tử qua giúp ngài”.
“Thôi đi, tâm ý tôi nhận”.
“Nhà của chúng tôi buổi tối mới liền hoan, giờ đây thật không có chuyện, ngài nơi đó nếu không có gì không thuận tiện tôi thật là liền đi qua!? Khụ khụ, thật ra tôi cùng Thung Tử là có chuyện muốn cầu ngài, vốn định đầu năm mới đi qua”.
Đổng Học Bân vừa nghe, cùng liền không cự tuyệt: “Vậy được, tới ăn cơm đi”.
Vừa để điện thoại xuống, leng keng, leng keng, chuông cửa bay bổng vang lên.
Đổng Học Bân tường mẹ đến, bước đi qua mở cửa.
Ai ngờ đứng ngoài cừa lại là Quách Phàn Vỹ, cầm hai gói đồ lớn. Hắn vẻ mặt tươi cười nói: “Đổng Chủ nhiệm lễ mừng năm mới mạnh khỏe, lấy cho ngài chút đồ, cái này, tôi sẽ không vào, ngài bận rộn, ngài bận rộn” Theo lý thuyết chúc tết lãnh đạo bình thường đều là lần mùng hai mùng ba, nhưng Quách Phàn Vỹ biết tình huống nhà Tiểu Đổng Chủ nhiệm, trong nhà khẳng định không nhiều thiếu thân thích mừng năm mới, thế là hắn đã nghĩ đến xem có cái gì có thể giúp đỡ bận rộn
Đổng Học Bân ha ha cười: “Đền thì đến đi, còn cầm cái gì, mau vào đi”.
Quách Phàn Vỹ do dự nhìn bên trong một chút: “Cái này... thích hợp không?”
“Thích hợp, trong nhà cũng chỉ có mình tôi, mẹ của tôi đợi lát nữa mới đến, ngồi trong phòng đi”.
“Ai vậy tôi quấy rầy rồi”.
Ngoài lầu.
Mẹ Loan Hiểu Bình phong trần mệt mỏi vào tiểu khu, nhìn trên cửa sổ từng nhà treo trên cao đèn lông đỏ thẫm, nhìn vài đứa bé hì hì cười cười đốt pháo trúc, Loan Hiểu Bình nổi lên một tia vẻ tươi cười hiểu ý, từ lúc sau khi đứa con vào cơ quan mấy tháng nay bà đều không cố ý về nhà, giờ đây rốt cuộc có thể nhìn thấy đứa con, trong lòng đương nhiên vui vẻ. Nhưng mà, lo lắng cũng là có.
Loan Hiểu Bình biết tính tình mình yếu đuối, có cái sự tình liền nhịn không được thích rơi nước mắt, đứa con hiểu chuyện, cho nên rất nhiều chuyện phiền lòng cũng không kể cùng mình, sợ chính mình nhớ thưong hắn, ài, cũng không biết Học Bân cùng trong cơ quan làm thế nào, luôn nói rất tốt rất tốt, không biết là tốt thật hay là tốt giả.
“Ơ, đây không phải chị Loan sao?” Một lão hàng xóm chào hỏi nói: “Lễ mừng năm mới mạnh khỏe”.
Loan Hiểu Bình đối với nàng cười cười: “Lễ mừng năm mới mạnh khỏe, con cái thế nào? Tốt nghiệp đại học rồi chứ?”
Người nọ nói: “Là tốt nghiệp, tìm phần công tác, tiền lương không được cao góp nhặt làm thôi, so ra kém Tiểu Bân của nhà cô”.
Loan Hiểu Bình trong lòng rất hưởng thụ, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Học Bân nhà chúng tôi tiền lương cũng không có bao nhiêu, hắn một khoa viên nhỏ, ba nghìn đông tiến cũng là nhiêu, chính là ngày lễ ngày tết có thể phát chút đồ”.
Đại tỷ hàng xóm 0 lên một tiếng, “Không đúng, Tiểu Bân nhà cô không phải thăng quan sao?”
Loan Hiểu Bình ngẩn ra, buôn cười nói: “Hắn thăng quan cái gì? Hắn nhân viên công vụ thử việc còn chưa có qua”.
Đại tỷ nói: “Nhưng tôi nghe tất cả mọi người nói như vậy mà? ừm, có thể là lầm đi, ha ha, Tiểu Bân cũng có bản lĩnh đó, tên Hứa Khoa trưởng lỗ mũi chỉ lên trời kia cũng bị hắn làm cho phải đi rồi, phòng ở đều nhờ người đại lý cho thuê, giờ đây ở là một nhà hai vợ chồng ở đường băc bán quân áo” Loan Hiểu Bình lại là khẽ giật mình, Hứa Khoa trưởng? Tên đại quan nhân ở trên lầu nhà nàng? Bị Tiểu Bân làm cho đi rồi? Có ý tứ gì? Tiểu Bân tại sao làm cho rời nhà đi? Cũng không đợi nàng hỏi cái gì, đại tỷ hàng xóm liền nói: “Thân thích đến rồi, tôi đi ra ngoài cửa ra vào tiếp người, có rảnh ghé nhà”.
Suy đoán một bụng hồ nghi, Loan Hiểu Bình đi vào một hành lang, đông, đoàng, âm thanh pháo trúc chân rung màng tai nàng.
Răng rắc răng rắc, Loan Hiểu Bình cầm cái chìa khóa mở cửa: “Học Bân, mẹ đen rồi”.
“Mẹ, tại sao muộn như vậy? Kẹt xe à?”
“Xe muộn chút”.
“Ngài là a di à? A di khỏe, chúc tết ngài”.
Khiển cho Loan Hiểu Bình ngoài ý muốn là, trong phòng ngồi hai người, trừ đứa con mình vài tháng không gặp ra, còn một người con trai khoảng ba mươi tuổi, vẻ mặt không có góc cạnh gì, nhìn tựa như công tác cùng trong cơ quan. Loan Hiểu Bình cởi áo khoác ngoài treo ở một bên, vào nhà nói: “Cậu là đồng nghiệp của Học Bân? Cậu cũng năm mới mạnh khỏe” Nàng không rõ đồng nghiệp đơn vị đứa con vì sao hôm nay tới ghé nhà, thấy người nọ trên bàn ngay cả cái chén đều không có, Loan Hiểu Bình liền trách cứ nhìn đứa con: “Đổng nghiệp đến nhà, động cũng không biết châm trà cho người ta” Nói liền muốn đi qua rót nước.
Đổng Học Bân cười khổ nói: “Hắn cũng là vừa mới vào phòng”.
Quách Phàn Vỹ vội vàng đứng lên nói: “A di ngài không vội, tôi tự mình tới, tự mình tới”.
Quách Phàn Vỹ giành cầm lấy siêu nhiệt điện, chẳng những đô nước cho Loan Hiểu Bình, cùng đây lên cho Đổng Học Bân.
Loan Hiểu Bình thấy thế khẽ giật mình, trong lòng tự nhủ người này cũng quá khách khí rồi, các ngươi đều một khoa viên văn phòng, làm gì còn phải rót nước cho con tôi vậy? Tuổi cậu so với con tôi cũng lớn hơn không ít, tiếp chén trà nói cảm ơn, Loan Hiểu Bình nhìn hắn: “...Cái này, xưng hô với cậu như thế nào?”
Quách Phàn Vỹ nửa cái mông ngồi ở trên ghế sofa, cung kính nói: “Quách Phàn Vỹ, a di ngài gọi tôi Tiểu Quách là được”.
“A, cậu cũng là phòng tổng hợp?”
“Vâng”.
Nhìn hắn cái bộ dáng cần thận chặt chẽ kia, Loan Hiểu Bình liền có chút hết chô nói rồi, trong lòng tự nhủ ta có đáng sợ như vậy sao? Bọn nhỏ trung học ở quê còn luôn nói ta trông ôn hòa, tại sao ta vừa đến ngươi cứ câu nệ như vậy? Loan Hiểu Bình ngôi xuông kê sofa: “Đừng có khách khí như vậy, đến nơi này thì cứ xem như về nhà của mình đi, thời gian gần đây công việc bận rộn hay không?” Nàng không lời nói tim lời nói.
Quách Phàn Vỹ thẳng sống lưng nói: “Tết âm lịch, so với bình thường bận rộn một chút”.
Loan Hiểu Bình khẽ ồ: “Học Bân chúng ta cùng đơn vị biểu hiện thế nào? Không bị lãnh đạo mắng chửi chứ? Hắn đứa nhỏ này, có chuyện gì cũng không nói với tôi”.
Quách Phàn Vỹ kinh ngạc: “...Bị mắng? A di, ai dám mắng Đổng Chủ nhiệm” Quách Phàn Vỹ trong lòng tự nhủ, đúng là có người dám mắng đồng Chủ nhiệm, Chu Quốc An mắng, Quách Thuận Kiệt mắng, nhưng kết quả hai người đều bị ban Thanh tra Kỷ Luật mởi đi uống trà, chuyến đi này liền thấy cũng không có trở vê, từ đó vê sau, lúc ai quở trách Tiểu Đổng Chủ nhiệm trong lòng không nghĩ kĩ trước?
Cái này đến phiên Loan Hiểu Bình ngây ngốc: “Đổng Chủ nhiệm? Cái gì Đổng Chủ nhiệm?”
Quách Phàn Vỹ a một tiếng: “Ngài không biết?”
“Tôi biết cái gì?”
Đổng Học Bân liền cười ha hả vỗ vỗ lưng mẹ: “Mẹ, mẹ một mực ở quê nhà không trở vê, con cũng không nói, muốn ngay mặt nói cho mẹ, ta đã sớm đề bạt Phó Chủ nhiệm phòng tổng hợp, còn vào Đảng rồi, đúng rồi, ngày hôm qua bổ nhiệm phó khoa cũng rơi xuống, miễn cường xem là cán bộ” Một mực chưa nói chính là vì cho mẹ vui mừng, nhìn bộ dáng mẹ trợn măt há hốc mồm, Đổng Học Bậi rất thỏa mãn.
“Cái gì?” Loan Hiểu Bình kinh ngạc nói: “Con để bạt phó khoa?”
Quách Phàn Vỹ vội vàng kích động hô: “A di, từ sau khi Đổng Chủ nhiệm vào cơ quan, làm ra thành tích quả thực rất nhiêu, chuyện người khác không làm được Đổng Chủ nhiệm hoàn toàn có thể làm, không có khó khăn gì mà Đổng Chủ nhiệm không giải quyết được, muốn tôi xem, Đổng Chủ nhiệm đừng nói để bạt phó khoa, chính là trực tiếp để bạt chính khoa... không đúng... trực tiếp đề bạt phó sở cũng không có ai sẽ nói chuyện gì, quá bình thường”.
Loan Hiểu Bình vẫn không kịp phản ứng, thành tích? Con mình chính mình còn không biết sao? Từ nhỏ đến lớn đều vụng về tay chân, hắn có thể làm được thành tích gì? Không dân ra nhiều loạn thì không tồi rồi.
Đổng Học Bân liền cười nói: “Mẹ, chờ lát còn có người đến, làm vằn thắn đi, con bọc rất khó coi”.
“Đề cho tôi để cho tôi” Quách Phàn Vỹ xung phong nhận việc chạy tới buông vệ sinh rửa tay, chờ sau khi đi ra hắn liền đem da bánh cùng nhân mà Đổng Học Bân đang làm chuyên hướng phòng bếp: “Đổng Chủ nhiệm, a di đã lâu không đã trở lại, không quấy rầy hai mẹ con ngài nói chuyện, tôi đi phòng bếp làm vằn thắn”.
Đổng Học Bân ngăn cản nói:“Phàn Vỹ, cậu đừng bận, ngồi xuống cái đã”.
“Không có việc gì, tôi hôm nay tới chính là muốn xem ngài chỗ này có cái gì tôi có thể giúp đỡ hay không, tôi có thể không gói đẹp bằng a di ngài, nhưng mà miễn cưỡng thông qua được”.
Đổng Học Bân cười nói: “Anh xem cậu kìa, đại lão xa tới một chuyến còn để cho anh bận việc”.
“Hẳn nên vậy”.
Mẹ Loan Hiểu Bình một phát bắt được tay đứa con: “Học Bân, con thật làm quan?”
“Đương nhiên rồi”.
“Con không phải tìm đồng nghiệp thông đồng lửa gạt chứ?”
“Chóng mặt, con lửa mẹ làm gì?"
Loan Hiểu Bình vẫn không tin, làm sao có thể, đứa con nào có bản lĩnh lớn như vậy? Đang muốn lại bảo hắn đem chứng mình công tác lấy ra cho mình nhìn xem, chuống cửa vang lên, Loan Hiểu Bình cách cừa tương đối gần, lời nói đen bên miệng lại nuốt trở vào, đứng dậy đi qua mở cửa, ngoài cửa đứng là một nam một nữ, nam thì cao lớn, nữ nhỏ nhắn xinh xắn.
“Các người là?”
Đàm Lệ Mai vẻ mặt vui vẻ nói: “A di, ngài nhất định là mẹ của Đổng Chủ nhiệm, ngài khỏe chứ, chúc tết ngài”.
Một bên Tôn Tráng cũng ngốc ngốc nói: “A di năm mới mạnh khỏe”
Lại nghe được bọn họ gọi đứa con mình Đổng Chủ nhiệm, Loan Hiểu Bình giờ đây chính là không tin cùng phải tin, ngơ ngác mở cửa để cho bọn họ vào.
Vừa vào nhà, Đàm Lệ Mai cùng Tôn Tráng liền đem đọ mang đến đặt tới lối đi nhỏ môn sảnh, bên trong mơ hô có thể trông thấy là một chút hoa quả kết màu đỏ, còn giống như có hai lôc Trung Hoa yên. Loan Hiểu Bình thấy liền giật nảy mình, nàng cho dù không hút thuốc lá cũng biết giá cả Trung Hoa, trong lòng tự nhủ cái này phải bao nhiêu tiền. Sau đó Đàm Lệ Mai liền cười hì hì đối với Đổng Học Bân trên ghê sofa nói: “Đổng Chủ nhiệm, tôi tới làm vằn thắn cho ngài”.
Đổng Học Bân cười một tiếng: “Phàn Vỹ đang ở phòng bếp làm”.
Đàm Lệ Mai ai da một tiếng: “Quách ca đã đến đây? Không có cơ hội để tôi biểu hiện à? Như vậy sao được, không được không được, tôi phải tìm một chút chuyện” Nàng đưa cô tìm tim hai bên, cuối cùng thoải mái khoác tay Loan Hiểu Bình: “A di, cháu thời gian gần đây vừa từ mẹ cháu học chút kỳ thuật mát xa, cháu bóp bả vai cho ngài”.
Loan Hiểu Bình nào chịu nổi cái đãi ngộ này, vội vàng khoát tay: “Không cần không cần”.
“Hắc hắc, tay nghề cháu đảm bảo ngài hài lòng, a di, ngài liền cho cháu một cái cơ hội biểu hiện được không?” Tôn Tráng không biết nói cái gì, Đàm Lệ Mai miệng lại ngọt, mấy câu liền đem Loan Hiểu Bình gạt đến trên ghế sofa ngoi, chợt Đàm Lệ Mai liền giống như con gái ruột bắt đầu đấm lưng vê bả vai cho bà, một bên vê còn một bên thổi phồng nói: “A di làn da ngài thật tốt, chúng cháu những người tuổi trẻ này đều so ra kém ngài”.
Loan Hiểu Bình cười nói: “Nào có, tôi là người sắp năm mươi rồi, thể nào cùng cháu so sánh?”
“Ai ui, ngài cùng sắp năm mươi rồi? Không giống không giống, cháu thấy ngài còn tường rằng bốn mươi tuổi”.
Loan Hiểu Bình còn chưa từng được người khen tặng qua như vậy, trên mặt vẻ tươi cười thoáng cái liền nhiều hơn: “Cô nương, mệt mỏi? Cô ngồi xuông uống nước, a di pha trà cho cô”.
Đàm Lệ Mai rất dốc sức: “Không mệt mỏi, cháu còn chưa bóp chân cho ngài”.
Tôn Tráng cũng không có nhàn rỗi, cầm cây chổi bắt đầu quét dọn vệ sinh cho nhà hắn.
Đổng Học Bân không biết ngày hôm nay hai người này là làm sao vậy, cái này cũng quá nhiệt tình rồi? Hơn nữa chúc tết mà thôi còn cầm nhiều đồ như vậy? Đúng rồi, trong điện thoại bọn họ nói có việc cầu mình. Nghi tới đây, Đổng Học Bân liền cũng không ngăn bọn họ, mẹ khổ cực hơn nửa đời người, mình bây giờ có chút quyền nhỏ, cũng nên để mẹ hưởng chút phúc.
Loan Hiểu Bình được Đàm Lệ Mai vê lưng vê cực kỳ thoải mái, không chỉ là thoải mái trên thân thể, trên tâm lý cũng tương tự, nàng giờ đây mới tin tưởng đứa con mình thật làm lãnh đạo, nhìn chút, lại có người tặng đồ, lại có người bưng trà rót nước, lại có người làm vằn thắn, lại có người vê bả vai cho mình, lại có người quét rác lau chùi, nhà bọn họ khi nào hưởng thụ qua cái đãi ngộ này? Ài, đứa con có tiền đô, đứa con có bản lĩnh.
Nửa giờ sau.
Quách Phàn Vỹ cười từ phòng bếp đi tới: “Đổng Chủ nhiệm, a di, sủi cảo gói xong rồi”.
Loan Hiểu Bình vội vàng có chút áy náy nói: “Thật vất vả cậu, mau tới ngồi xuống ăn chút hoa quả”
Củi đâu đưa măt nhìn Đàm Lệ Mai bóp chần cho nàng, Loan Hiểu Bình vội đờ nàng: “Khuê nữ, nhìn cô mệt rồi, nhanh không bận nữa, đứng dậy, a di đi nâu cơm cho các người, giữa trưa đều ở đây ăn”.
Quách Phàn Vỹ liền nói: “Không được, ngài chỗ này nếu không có việc khác tôi sẽ không quấy rầy”.
Đàm Lệ Mai nhìn Quách Phàn Vỹ, cùng nói: “Chúng tôi cũng trở về rồi”.
Biết đứa con thắng quan, Loan Hiểu Bình thật cao hứng vô cùng, làm sao thả bọn họ đi: “Lập tức ăn cơm trưa đã, đều lưu lại đều lưu lại, a di đi xào hai món ăn”.
Quách Phàn Vỹ cùng Đàm Lệ Mai Tôn Tráng đều nhìn Đổng Học Bân, bọn họ đưong nhiên cùng muốn lưu lại, đây không phải vấn đề một bữa cơm, mà là một loại thái độ, chỉ có người lãnh đạo tuyệt đối tín nhiệm mới được mởi cùng nhà nhau ăn cơm, huống chỉ là cơm giữa trưa ba mươi tết, có thể cùng người nhà lãnh đạo cùng nhau mừng năm mới, đó là loại túi nhiệm nào?
Đổng Học Bân khoát tay chặn lại: “Nếu trong nhà có liền hoan thì tùy tiện, năm mới vẫn là người nhà quan trọng, nêu không có việc gì thì lưu lại ăn, đều là người một nhà, không chú ý nhiều như vậy” Nói xong lời này, Đổng Học Bân thì có chút dương dương đẳc ý, hắc, anh em càng ngày càng có khí phái lãnh đạo.
Xem ra đứạ con giơ tay nhấc chân đều là một bộ dáng kẻ bề trên, Loan Hiểu Bình cực kỳ vui mừng, cũng dâng lên một cỗ kiêu ngạo nhàn nhạt.
Quách Phàn Vỹ bị Đổng Học Bân câu đều là người một nhà kia khiển cho có chút lâng lâng, biết mình cùng Tiểu Đổng Chủ nhiệm vốn chút khúc mắc này đã tiêu tan, thế là lúc này còn có thể đi sao:" Vậy tôi giúp a di rửa rau”.
Đàm Lệ Mai cùng nói: “Ta giúp a di một tay”.
Tôn Tráng ăn nói vụng về: “Ta... cũng giúp a di một tay”.
Sủi cảo là ăn buôi tối, giữa trưa thì làm vài món ăn thường ngày.
Sau khi ăn xong, Quách Phàn Vỹ sau khi giúp đỡ Loan Hiểu Bình cầm chén đùa dọn dẹp sạch sẽ liền cáo từ đi trở về, lần này Loan Hiểu Bình không ngăn cản nữa, biết năm mới ai cũng không rảnh rỗi, nhưng mà Đàm Lệ Mai cùng Tôn Tráng lại không đi, chờ Quách Phàn Vỹ vừa ra khỏi cửa, Tôn Tráng liền một bộ dáng muốn nói lại thôi, giống như muốn nói cái gì, Đàm Lệ Mai há mồm, nhưng cái gì cũng đều không nói, dứt khoát lại chạy đến trước mặt Loan Hiểu Bình đấm lưng vê chần cho bà, phi thường dốc sức.
Loan Hiểu Bình có ngốc cũng đã nhìn ra: “Khuê nữ, hai người có phải là tìm Học Bân có việc?”
Đàm Lệ Mai khó xử ho khan một tiếng: “ừm, chúng tôi... chúng ta có việc muốn cầu Đổng Chủ nhiệm, nhưng xấu hổ mở miệng, năm mới, vốn không nên bàn cái này, đây không phải cố tình cho lãnh đạo ngột ngạt sao?” Mừng năm mới chính là tặng lễ, cầu người làm việc lời nói bĩnh thường cũng không nói lúc này, trừ khi là việc gấp."
Đổng Học Bân buồn cười nói: “Có việc thi nói, lúc nào trở nên rụt rè như vậy”.
Đàm Lệ Mai nhìn Tôn Tráng một cái, nháy mắt cho hắn, mặt Tôn Tráng có chút đỏ, nhẫn nhịn nửa ngày vẫn không thể mở miệng, lại nháy mắt cho Đàm Lệ Mai. Đàm Lệ Mai cái tức giận này, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng trừng nhìn hắn, tiếp đó đối với Đổng Học Bân nói: “Đổng Chủ nhiệm, tôi cùng Tôn Tráng không phải bởi vì nói yêu thương cho nên muốn tách ngành sao, trước một hôi nhân viên căng hắng, bên trên chưa cho phân phối, nhưng ngày hôm qua Lý Khánh Chủ nhiệm vừa tìm Tôn Tráng nói chuyện, nói hắn cũng bị điều đến ban Thanh tra Kỷ Luật rồi”.
Đổng Học Bân chớp mắt mấy cái, ban Thanh tra Kỷ Luật? Cũng không tồi, ít nhất so với phòng hồ sơ tốt hơn.
Đàm Lệ Mai nhìn sắc mặt Đổng Học Bân, thăm dò nói: “Ngài cũng biết công tác ban Thanh tra Kỷ Luật bên kia... tôi sợ... ”
Đổng Học Bân cười nói: “Được rồi, cô cứ nói thẳng muốn đi cái ngành nào đi”.
Loan Hiểu Bình cùng một bên nghe kinh hãi, lời này ý tứ gì? Muốn đi cái ngành nào đều có thể điều cho hắn? Con mình có bản lĩnh như vậy?
Tôn Tráng rốt cục nói: “Tôi cảm thấy công tác ở phòng chính trị... ừm... nếu có thể đến nơi đó mà nói...” Phòng chính trị đương nhiên là ngành tương đối nóng trong phân cục, cán bộ trông nom khảo sát cán bộ mà, ai cũng muốn đi, nhưng mà cũng không phải ai cũng có thể đi vào.
Đổng Học Bân nghĩ nghĩ: “Được, chờ sang năm tôi giúp cậu hỏi một chút, vấn đề hắn là không lớn” Hắn giờ đây cùng lãnh đạo phía trên quan hệ cũng không tệ, chút chuyện này vẫn là không đáng kể.
Đàm Lệ Mai cùng Tôn Tráng vừa nghe, vội vàng nói tạ ơn.
Chờ lúc gần đi, Đổng Học Bân tại trong lối đi nhỏ mở ra đồ bọn họ mang đến, liền nói: “Hoa quả lưu lại, Trung Quốc kết lưu lại, thuốc cầm về đi”.
Đàm Lệ Mai vội nói: “Đổng Chủ nhiệm, ngài giúp Tôn Tráng một cái bận rộn lớn như vậy, chúng ta sao có thể...”
Đổng Học Bân khoát khoát tay: “Chỉ chút chuyện như vậy không có gì, tôi lại không hút thuốc lá? Năm mới cầm về cho trưởng bối đi, đúng rồi, hai người chờ chút” Đổng Học Bân từ trong một tủ chén lấy ra một chai rượu Mao Đài, cười đặt tới trong tay Tôn Tráng: “Người ta tặng tôi, tôi cũng không uống rượu, hai ngươi lấy về đi, toàn bộ giúp tôi giải quyết khó khăn”. Lúc không địa vị thì buồn bực thế nào không có người tặng lễ cho mình, giờ đây có địa vị, Đổng Học Bân lại đang buồn bực nhiều lễ vật như vậy xử lý như thế nào.
Đàm Lệ Mai dở khóc dở cười nói: “Đổng Chủ nhiệm...”
“Đừng nhùng nhằng, đi về nhà mừng năm mới đi”.
Loan Hiểu Bình đau lòng nhìn nhìn chai Mao Đài kia, ngoài miệng vân nói: “Cầm đi, Học Bẩn không uống rượu”.
“...Cảm ơn Đổng Chủ nhiệm” Bất đắc dĩ, hai người bọn họ đành phải nhận lấy.
Chờ ra khồỳ nành lang nhà Đổng Học Bân, Đàm Lệ Mai liền đưa mắt nhìn Mao Đài trong tay Thung Tử, cảm thán nói: “Chúng ta cầu Bân Tử Chủ nhiệm làm việc, chẳng những người ta không có thu lễ, ngược lại còn cầm đồ người ta, anh nói cái này gọi là chuyện gì?”
Tôn Tráng nói: “Bân Tử là người rất tốt”.
Đàm Lệ Mai thở dài nói: “Đúng vậy, em chưa từng gặp qua lãnh đạo tốt như vậy, Bân Tử Chủ nhiệm đối với người khác thế nào em không biết, em chỉ biết đối với thuộc hạ thật sự là không có gì có thể nói, còn nhớ rõ chuyện hồi đó Quách Thuận Kiệt hãm hại Bân Tử Chủ nhiệm cùng em và Thường tỷ? Nếu không có Bân Tử Chủ nhiệm đem trách nhiệm em cùng Thường tỷ tất cả đều ôm lấy, hai người khẳng định phải gặp nạn, ài, nào đâu tìm được lãnh đạo tốt như vậy?”
Truyện đang hot
THUẦN PHỤC CÔ VỢ BÉ NHỎ: TỔNG TÀI HƯ HƯ HƯ
Cám Ơn Các Bạn Đọc Đã Ủng Hộ. Mời mọi người đọc truyện khác của vietwriter tại link dưới. Các thể loại truyện của
VIETWRITER.COM
Bình luận facebook