Ngày hôm sau.
Chủ nhật.
Hôm nay là ngày thứ hai của lễ văn hóa chiêu thương, cũng là ngày cuối cùng, cán bộ và nhân viên công tác của huyện sáng sớm thì tiếp tục giống ngày hôm qua, ngoại trừ Đổng Học Bân, thằng nhãi này đêm hôm qua trở về trễ, hơn nữa lại cùng Trương Long Quyên lăn qua lăn lại đủ hai giờ, cho nên lúc này ngủ cũng....
Khách sạn.
Trong phòng xép.
"Ha..." Bên cạnh truyền đến tiếng ngáp của phụ nữ.
Đổng Học Bân cũng bị đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt, thì thấy Trương Long Quyên ở bên cạnh duỗi người, sau đó trong miệng ừ một tiếng, nghiêng người nhắm mắt lại, quá mệt nhọc, nhưng đột nhiên nhớ tới cái gì, Đổng Học Bân thoáng cái ngồi dậy, xoa mí mắt lấy đồng hồ đeo tay từ trên tủ đầu giường nhìn một cái, hay thật, đều chín giờ hơn rồi, lễ văn hóa đều mở màn rồi.
Trễ rồi!
Đổng Học Bân vỗ trán, tìm trái tìm phải, "Điện thoại di động của tôi đâu?"
"Ở chổ này này, ha ha." Trương Long Quyên từ trên bàn bên kia của cô ấy đem đến đây, cười ném cho hắn.
Đổng Học Bân vừa nhìn, trên điện thoại di động có không ít cuộc gọi nhỡ, của Trương Đông Phương, của thư ký Tô Nham, đều là lúc bảy tám giờ, "Sao tôi không nghe thấy? Không thể." Đổng Học Bân ngủ không phải đặc biệt như chết, có chút động tĩnh là hắn có thể tỉnh, cho dù mệt muốn chết cũng như vậy.
Trương Long Quyên mới nói: "Ban đêm lúc ngủ tôi đã chỉnh tắt tiếng cho tên nhóc cậu." Vuốt tóc ngáp một chút, "Nhìn cậu quá mệt mỏi, muốn cho cậu ngủ nhiều một chút."
Đổng Học Bân ai da nói: "Tôi bên này có chuyện."
Trương Long Quyên nói: "Thiếu cậu bên kia vẫn có thể làm việc như thường."
Đổng Học Bân bất đắc dĩ, nhưng cũng biết chị Trương là yêu thương mình, thấy đã trễ như vậy, thẳng thắn cũng không vội, đưa tay mò lấy điếu thuốc, nhớ tới chị Trương bên cạnh. Cũng đưa cho cô ấy một điếu.
Trương Long Quyên lại không tiếp, "Chị Trương cậu từ hôm nay trở đi không hút thuốc lá."
Đổng Học Bân mới nhớ ra, chị Trương là dự định muốn đứa nhỏ, ặc một tiếng, cũng mở to mắt đem điếu thuốc trong tay dụi tắt, "Ngài ngày hôm nay đi công viên trung tâm không?"
Trương Long Quyên nói: "Đi chứ, chị Trương tối nay đi, đến lúc đó cổ động cho cậu, ha ha. Lần này chuẩn bị cho chị Trương cậu đầu tư bao nhiêu?"
Đổng Học Bân xua tay nói: "Không cần, lần trước tìm ngài thật sự là không có biện pháp, huyện Trinh Thủy đầu kia quá nghèo khó, kinh tế hoàn cảnh đều tương đối kém, đến chổ nào đều kéo không được đầu tư. Lúc này không giống, thực lực tổng thể của huyện Tiêu Lân vẫn là có thể, hơn nữa lễ văn hóa chiêu thương lần này thành công như thế, có thể nói là vạn sự sẵn sàng, tôi hai tuần nay lại ra sức một chút, hẳn là có thể lưu lại không ít nhà đầu tư, ngài bên kia không cần đầu tư. Không đến mức, bất quá nếu như có hạng mục tốt ngài thật sự cảm thấy có thể kiếm tiền đáng đầu tư, vậy cũng không thành vấn đề."
Trương Long Quyên ừm một cái, "Được. Buổi chiều tôi đi nhìn."
Đổng Học Bân đưa tay, lại sờ trên mông cô ấy, hắn không chịu ngồi yên, trong tay luôn thích vuốt cái gì đó. Mà mông của chị Trương khiến cho hắn đặc biệt có xúc cảm.
Trương Long Quyên mị nhãn nháy lại, "Còn muốn tới sao?"
Đổng Học Bân đổ mồ hôi nói: "Quên đi. Không có thời gian."
"Ha ha." Trương Long Quyên cười sờ sờ bụng của mình, "Cậu muốn tới, bụng của chị Trương cậu cũng chịu không được, tên nhóc cậu ban đêm thật là được, ban ngày bận rộn như vậy còn giữ nhiều thể lực như thế? Không tồi, lúc này khẳng định là trăm phần trăm có thể dính, ha ha, baby của mẹ." Trương Long Quyên vuốt bụng mặt đầy tình thương của mẹ, "Nhanh chóng đi ra cho mẹ, nhanh lớn lên một chút cho mẹ, mẹ chờ cùng con sống nương tựa lẫn nhau đây." Sau đó phất tay với Đổng Học Bân, nói: "Đến đây, nói hai câu với đứa nhỏ đi, mai mốt tôi phỏng chừng sẽ đi rồi."
Đổng Học Bân không nói gì, "Cái này còn chưa có gì mà, nói cái gì nó cũng không nghe thấy."
"Vậy sợ cái gì, ha ha, hiện tại nếu như không nói, chờ chị Trương cậu mang thai thì có thể không trở về trong nước, cậu muốn nói cũng nói không được đâu." Trương Long Quyên ngày hôm nay tâm tình rất tốt, ừm, thật ra cũng không chỉ là ngày hôm nay, tỉ mỉ hồi ức một chút, tựa như mỗi lần Đổng Học Bân nhìn thấy Trương Long Quyên chị Trương đều là vui vẻ như thế, cho dù chuyện gì cũng không có, chị Trương đều có thể tự mình cười ha ha nửa ngày, cho tới bây giờ đều là thần thái phi dương, chưa thấy qua cô ấy mất hứng hoặc là không vui, có thể cũng là vì tâm tính tốt đẹp này mới khiến cho sự nghiệp của chị Trương mọi việc đều thuận lợi, cái này có thể cũng là nguyên nhân Đổng Học Bân dứt bỏ lưỡng tính hấp dẫn thích chị Trương nhất.
...
Buổi sáng.
Mười giờ hơn.
Đổng Học Bân lái xe khoan thai tới.
Vừa vào cửa công viên, nhiều cán bộ và nhân viên công tác huyện Tiêu Lân thấy được, đều chào hỏi Đổng Học Bân, cũng không cảm thấy Đổng bí thư tới trễ. Chuyện ngày hôm qua nhiều quá, ai cũng biết Đổng bí thư một mình ngăn cản một đám người, còn thu xếp dạ hội xã giao nhà đầu tư, thậm chí ban đêm còn là người về cuối cùng, trễ hơn so với mấy người cán sự khoa viên, lãnh đạo cũng là huyết nhục chi khu, cũng cần nghỉ ngơi, điểm này tất cả mọi người rất lý giải, đều biết rõ Đổng bí thư mấy ngày nay khổ cực.
Trong công viên.
Người của ngày hôm nay ít hơn rất nhiều so với ngày hôm qua, nhưng đập vào mắt cũng vẫn là có trên mười ngàn người, tràng diện vẫn đông đúc như cũ.
Đổng Học Bân sau khi quét mắt vài lần cũng không có đi bàn triển lãm hạng mục bên kia, mà là sờ sờ bụng, đi quầy hàng ẩm thực bên kia tìm thức ăn, dù sao đều đã trễ, không vội tại nhất thời, chị Trương nói rất đúng, công tác phải là lao dật kết hợp, bên kia cho dù không có mình cũng vẫn có thể khai triển, chỉ là Đổng Học Bân nhìn cái này quá nặng, cho nên luôn cảm thấy phải tự mình ra tay mới được, lo lắng người khác làm việc, bất quá sau khi bình tĩnh lại, rất nhiều chuyện nhìn lại, thật ra có đôi khi có thể cũng không phức tạp như trong tưởng tượng.
"Thịt dê nướng đây!"
"Quà bánh! Quà bánh đặc sản đây!"
" Canh hồ lạt chính tông! Bảy đồng một chén!"
Tiếng thét to của những ông chủ quầy hàng không ngừng vang, hương vị cũng là đập vào mặt mà đến.
Đổng Học Bân vừa ngửi liền thấy đói, bụng cũng kêu liên tục, nhanh chóng đi tới, cuối cùng vẫn là quyết định ăn thịt dê.
"A!"
"Vậy không phải người diễn ảo thuật sao!"
"Đúng vậy! Là Đổng bí thư huyện ủy!"
"Tôi ngày hôm qua cũng xem TV, thật sự là Đổng bí thư!"
Lúc đầu Đổng Học Bân mới đến huyện không bao nhiêu ngày, tình huống lên TV cũng không nhiều, huống hồ rất nhiều người cũng không để ý chính trị, cho nên cũng không bao nhiêu người nhận thức hắn, nhưng dạ hội ngày hôm qua được phát sóng, rất nhiều dân chúng của huyện Tiêu Lân đều đi đến hiện trường hoặc là thông qua TV nhận thức người bí thư huyện ủy mới tới này, biểu diễn ảo thuật đặc sắc của Đổng Học Bân cũng để lại cho mọi người ấn tượng khắc sâu, vì vậy ngày hôm nay rất nhiều người liếc mắt thì nhận ra hắn.
Nếu như là lãnh đạo bình thường, dân chúng vẫn là sẽ có chút kính nể của bản năng, nhưng phong cách và phương thức hài hước của Đổng Học Bân trên dạ hội, khiến cho mọi người biết người này không phải một người lãnh đạo cứng nhắc, cùng với Đổng Học Bân lớn lên rất ôn hòa, lại trẻ tuổi, trên người một chút khí tức quan liêu cũng nhìn không thấy, mọi người cũng vô cùng nhiệt tình với hắn, nhiều chủ quán đều chủ động nhiệt tình chào hỏi Đổng Học Bân, bắt chuyện với hắn.
"Đổng bí thư, ngài ngày hôm qua biểu diễn quá hay."
"Ngài còn chưa ăn điểm tâm? Ngài đến chổ của tôi ăn đi!"
"Đến chổ của tôi đi! Không phải tôi khoác lác đâu Đổng bí thư! Ngài nếm thử đồ ăn của chúng tôi! Cam đoan ngài thích!"
Đối mặt nhiệt tình của mọi người, Đổng Học Bân cũng là mỉm cười, "Cảm ơn mọi người, có cơ hội tôi sẽ nếm thử, ngày hôm nay muốn ăn thịt dê."
Mười mấy người chủ quán vừa nghe, cũng không nói cái gì nữa.
Ông chủ quán thịt dê tinh thần thoáng cái chấn hưng lên, cười ha ha không ngớt, cũng rất là tự hào, "Đổng bí thư, ngài ngồi đi, tôi lập tức làm một chén cho ngài."
Đổng Học Bân nói: "Bao nhiêu tiền?"
Ông chủ xua tay, "Tính tôi mời ngài."
"Như vậy sao được, ha ha, nên bao nhiêu là bấy nhiêu chứ." Đổng Học Bân cười nói: "Bất quá cũng không thể chặt tôi được nha, tiền lương của tôi cũng không nhiều."
Ông chủ cũng vui vẻ, "Không phải cái ý kia, lần này trong huyện làm lễ văn hóa chiêu thương, thật sự là quá tốt, ngài không biết, quầy hàng chúng tôi bên này ngày hôm qua kiếm được bao nhiêu, lúc đầu kế hoạch là muốn bán hai ngày, kết quả mới buổi sáng đã hết hàng, rất nhiều người đều gọi người trở về nhanh chóng mua đồ ăn nguyên vật liệu, ngày hôm qua kiếm nhiều, ngày hôm nay cũng không khác biệt lắm, đây đều là nhờ phúc của ngài, mời ngài một lần thì có cái gì."
Bên cạnh một chủ quán khác cũng nói: "Hơn nữa ngày hôm qua khách hàng tới ăn rất nhiều, mọi người đánh giá cũng không tồi, trở lại toàn bộ nói cho thân bằng hảo hữu, ngày hôm nay cũng có rất nhiều người cố ý mang theo bạn bè đến đây ăn, tin tưởng qua vài ngày nhà tôi cùng mấy cửa hàng trong huyện khẳng định cũng sẽ đông đúc."
"Đó chính là chuyện tốt." Đổng Học Bân lôi cái ghế ngồi xuống, "Bất quá không cần cảm ơn tôi, là các người bán ăn ngon, tay nghề tốt, huống hồ quầy hàng cũng đều là thu tiền thuê của các người."
"Vậy cũng phải cảm ơn." Ông chủ lo lắng đầu bếp không được, đẩy hắn ra tự mình vào bếp, không bao lâu thì bưng cho Đổng Học Bân một chén thịt dê, "Ngài nếm thử."
"Được." Đổng Học Bân động chiếc đũa, "Ừm, ăn ngon!"
Bên kia, có một chủ quán đến đây, đem đồ ăn gói lại đặt ở trên bàn của Đổng Học Bân, "Bí thư, ngài ăn đi." Sau đó xoay người rời đi.
Đổng Học Bân nhanh chóng nói: "A, chờ một chút tôi trả tiền đã."
"Không cần." Ông chủ quán kia sống chết không nhận.
Bất quá sau khi ăn thịt dê xong, Đổng Học Bân vẫn đều trả tiền cho bọn họ, tiền này hắn không có khả năng không trả, không phải không cho mọi người mặt mũi, chủ yếu là hắn làm bí thư huyện uỷ cố kỵ tương đối nhiều.
Ăn xong, Đổng Học Bân chùi miệng đi, người tới ăn càng ngày càng nhiều, Đổng Học Bân cũng không thể chiếm chỗ ngồi, nhìn những quầy hàng này sinh ý nóng nảy, cảm giác thỏa mãn trong lòng Đổng Học Bân cũng rất lớn, tuy rằng chỉ là một bước cờ rất nhỏ, nhưng Đổng Học Bân đã thấy được lễ văn hóa chiêu thương lần này mang đến cho tương lai của huyện Tiêu Lân không gian phát triển thật lớn, có thể làm một vài sự tình cho dân chúng, có thể khiến cho dân chúng thật tình nhận thức nhóm lãnh đạo dưới sự dẫn dắt của Đổng Học Bân, Đổng Học Bân cảm thấy lần này tiền nhiệm là không có đến không.
Hắn là một người mê làm quan.
Nhưng cũng rất hưởng thụ cảm giác mang đến hạnh phúc cho dân chúng, đây là một thứ rất thăng hoa, loại cảm giác này rất tốt đẹp, Đổng Học Bân cả đời cũng thấy không đủ.
Bình luận facebook