Liên tục ba ngày.
Đổng Học Bân đi sớm về tối, tiếp tục tập luyện trí nhớ vừa đơn giản vừa khô khan kia, ba lần BACK trong ba ngày, cũng bị hắn dùng làm thí nghiệm, dùng nhiều phương thức, dùng nhiều góc khác nhau để thích ứng với việc thời gian lùi về, làm cho hắn càng quen thuộc với năng lực BACK hơn.
Chóp mắt, đã đến ngày cuối cùng rồi.
Bện viện u, khu nội khoa u tổng hợp.
Đổng Học Bân tiếp tục nhận phụ đạo từ Hồ gia gia, con trai của người ta là người ra đề ở Thượng Hải, lão gia tử tựa hồ cũng có nghiên cứu và kinh nghiệm trong chuyện này, cho nên mỗi câu nói của ông ta làm cho Đổng Học Bân phải ép buộc bản thân ghi nhớ trong đầu, chăm chú lắng nghe. Phương thức dạy học từ Đổng Học Bân hỏi đổi thành Hồ gia gia đặt câu hỏi, lão gia tử không tìm đề bài trong sách trong tư liệu, mà là nhặt từ trong các kiến thức, có đôi khi, ông còn kể ra rất nhiều quy tắc của quan trường cũng như chức năng của các cơ quan nhà nước quan trọng, để cho Đổng Học Bân càng hiểu thêm về công chức.
"... Thông qua đoạn tư liệu vừa rồi, nhằm vào hành vi du lịch không văn minh vẫn còn tồn tại của công dân trong nước ta, viết một phần đề nghị cho ban quản lý du lịch, cầu là, đề nghị hợp lý, trật tự rõ ràng, không vượt quá 400 chữ, ừ, cậu làm thử đi"
Đổng Học Bân đáp rất nghiêm túc.
Hồ gia gia vừa nghe vừa lắc đầu, chỉ cho hắn những điểm sai, lại đem những đáp án mà ông cho rằng không sai nói ra một lần.
Đổng Học Bân muốn lấy giấy bút ra ghi lại, nhưng lại bị Hồ gia gia ngăn cản: "Không cần viết, cậu có thể lấy thấu hiểu làm việc chính, đem những luận điểm luận điệu và điểm chung mà tôi nói tất cả hiểu rõ là được, như vậy đương nhiên sẽ nhớ kỹ, ừ, cái kia vừa rồi có rõ không? Tốt... tôi cho cậu một đề bài nữa, tài nguyên biển nước ta vô cùng phong phú nhưng người dân không biết giữ gìn, Bột Hải là nội hải lớn nhất nước ta, vô cùng quan trọng đối với kinh tế Đông Bắc... "
Ba giờ chiều.
Hồ gia gia ho khan hai tiếng: "Nhớ hết chưa?"
"Dạ" Đổng Học Bân nhanh chóng lấy khăn giấy đưa cho ông, để ông khạc đàm ra.
Hồ gia gia cười, vỗ vỗ cánh tay của hắn: "Bạn bè và bạn học của cậu cũng thi công chức năm nay sao? Những tư liệu mà ông già này giảng cho cậu, cậu tự hiểu rõ là được, tốt nhất là không nên nói lại với bạn của cậu, để tránh người ta hiểu lầm, trình độ của ông già này có hạn, có thể dạy cậu được bấy nhiêu thôi"
"Ông quá khiêm tốn rồi, con quả thật đã học được rất nhiều" Đổng Học Bân xấu hổ sờ sờ mũi: "Con cũng không có bạn gì, vài đại học mấy năm mà không có ở trong trường, chỉ quen với vài người trong lớp, bọn họ đều tự nhận là không thi đậu vào công chức, cho nên sau khi tốt nghiệp đều đi tìm việc cả, chỉ có một mình con không sống không chết muốn đi vào cơ quan nhà nước làm, Hồ gia gia, mấy ngày nay thật sự đã làm phiền ông, cảm ơn"
Trước khi đi, Hồ gia gia mặc bộ đồ bệnh nnha6n còn dùng sức xoa bóp vai của hắn, ý tứ sâu xa nói: "Thi cho tốt, sau này nhìn xem thanh niên các cậu"
Đổng Học Bân khẽ gật đầu.
Cổng bắc đường Hòa Bình.
Đổng Học Bân bước vào hàng hiên ẩm ướt, nhấn chuông cửa nhà mình.
Lạch cạch, mẹ trong nhà vừa mở cửa cho hắn, thì trên lầu bốn, cũng đồng thời phát ra tiếng mở cửa, cả nhà Hứa Khoa trưởng từ trên đi xuống. Mẹ vừa nhìn, liền ra chào hỏi bọn họ: "Hứa Khoa trưởng, ngày hôm nay sao trở về sớm vậy? Đi ăn sao?" Đổng Học Bân không tình nguyện kêu lên một tiếng "Hứa Khoa trưởng, dì Hứa"
Hứa Khoa trưởng không nói chuyện, lạnh lẽo gật đầu một cái.
Dì Hứa cười nói: "Ngày mai thi rồi, cho nên hai chúng tôi đưa Tiểu Đông đi Toàn Tụ Đức ăn"
"Ồ, chổ đó cũng không rẻ đâu" Mẹ nói.
"Toàn Tụ Đức cũng bình thường thôi, có cái gì mà ngon đâu" Tiểu Đông hò hét một câu, liếc nhìn Đổng Học Bân một cái, rồi đưa tay ấn chuông cửa nhà Cù Vân Huyên, thấy không ai trả lời, lại nhấn.
Mẹ nhanh chóng nói: "Vân Huyên có thể chưa đi làm về"
Tiểu Đông thất vọng à một tiếng: "Ba, mẹ, chúng ta đi thôi" Đổng Học Bân biết, Tiểu Đông gần đây một mực theo đuổi Cù Vân Huyên, tuy rằng bối cảnh gia đình của Cù Vân Huyên không phải đặc biệt gì, nhưng mà cô ta lớn lên quả thật rất xinh đẹp, thế nên cho dù lớn hơn Tiểu Đông vài tuổi, nhưng mà người nhà Hứa Khoa trưởng tựa hồ không phản đối.
Ngay khi Đổng Học Bân vừa vào nhà, cả nhà Hứa Khoa trưởng xoay người xuống lầu, Hứa Khoa trưởng đi không để ý, giày da dưới chân đạp trúng túi rác mà mẹ Đổng Học Bân vừa đặt trước cửa, trong túi rác còn có dầu thừa rất nhiều, và dính một chút lên giày da của Hứa Khoa trưởng.
Sắc mặt của Hứa Khoa trưởng liền thay đổi, quay đầu nhìn chằm chằm mẹ của Đổng Học Bân: "Bà làm cái gì vậy? Túi rác sao không để vào thùng rác mà lại để ở chổ này hả? Cố ý à?"
Mẹ hoảng hốt nói: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi, tôi đang chuẩn bị mang xuống dưới lầu"
Tiểu Đông nhíu mày nói: "Tố chất của các người cao một chút được không? Còn ngại hàng lang thiếu bẩn sao?"
Mẹ nói: "Tôi lập tức ném ngay, xin lỗi, xin lỗi"
Thấy mẹ bị người ta ăn hiếp, Đổng Học Bân trong nhà cũng nổi nóng lên: "Tố chất của anh cao lắm sao? Tố chất cao nên anh ném rác từ ngoài cửa sổ xuống?" Lần trước có một lần Đổng Học Bân và mẹ từ bên ngoài trở về, kết quả là bị một túi rác từ trên lầu ném xuống, thiếu chút nữa là bị túi rác do Tiểu Đông ném từ trên cửa sổ nhà của Hứa Khoa trưởng xuống dính hết vào người rồi, hơn nưa nghe hàng xóm xung quanh oán giậ rằng nhà của Hứa Khoa trưởng ở lầu bốn bình thường hay ném rác từ cửa sổ xuống, nhưng mà người ta làm quan, mọi người chỉ là thường dân thôi, tất cả mọi người giận mà không dám nói gì.
Mẹ vội vàng kéo con trai lại: "Học Bân!"
Tiểu Đông căm tức nhìn Đổng Học Bân: "Cậu có ý gì? Ai ném rác hả?"
Đổng Học Bân lạnh lùng nói: "Trong lòng anh tự rõ ràng"
"Người như cậu mà xứng nói chuyện sao?" Hứa Khoa trưởng nhìn Đổng Học Bân: "Làm dơ giày của tôi mà cậu còn lớn tiếng à?"
"Là do ông..." Đổng Học Bân còn muốn nói tiếp, đã bị mẹ vội vàng kéo trở vào.
Dì Hứa liền nói: "Lão Hứa, sao ông lại tính toán với một đứa trẻ, tất cả mọi người đều là hàng xóm láng giềng, bớt tranh cãi được thì cứ bớt" Bất chợt, dì Hứa cười nói với mẹ của Đổng Học Bân: "Hiểu Bình, chúng tôi đi ăn, túi rác này quả thật là do cô đặt không đúng chổ, lần tới đừng đặt trước cửa"
Đổng Học Bân thiếu chút nữa là giận nổi tung phổi luôn rồi, rõ ràng là do tên họ Hứa đi không nhìn đường, còn đổ lên đầu nhà của chúng tôi à?
Hứa Khoa trưởng cúi người dùng khăn giấy lau lau giày, sau đó quay người lại:" Thật là xui! Đi thôi đi thôi! Xe còn đang chờ!"
Tiểu Đông khinh miệt nhìn hai mẹ con Đổng Học Bân, theo ba mẹ đi xuống lầu.
Mẹ vẫn làm mặt cười, chờ khi bọn họ đi xuống lầu rồi, mới nhanh chóng đóng cửa lại, thở dài nói: "Học Bân, chúng ta không thể trêu vào người ta, con..."
Đổng Học Bân cả giận nói:" Cái loại người nào thế này! Làm quan rồi thì không nói đạo lý à?"
"Ài..."
Lúc chạng vạng, Cù Vân Huyên vừa đi làm về đã gõ cửa nhà Đổng Học Bân, bao lớn túi nhỏ mua thật nhiều đồ ăn trở về.
Mấy ngày nay, Cù Vân Huyên hình như từ một hàng xóm láng giềng bình thường, nhanh chóng đi vào trong cuộc sống của cả nhà Đổng Học Bân, trải qua nhiều ngày như vậy, quan hệ của hai mẹ con Đổng Học Bân và Huyên di cũng ngày càng tốt hơn, cùng nhau ăn cơm nói cười, giống như là người một nhà thật sự vậy.
"Vân Huyên, nào, ăn nhiều một chút đi" Mẹ gấp đồ ăn cho cô.
"Chị Loan" Biểu tình của Cù Vân Huyên có chút chần chờ, lo lắng nói: "Lúc em vừa về có nghe bác gái dưới lầu nói... xảy ra chuyện gì vậy?"
Hiệu quả cách âm của tòa nhà chung cư thời thập niên tám mươi đúng là hầu như không có, nhà nhà hầu như không có bí mật nào hết, ai cãi nhau là cả chung cư đều biết. Mẹ vỗ vỗ tay của Cù Vân Huyên, nhẹ nhàng nói: "Vân Huyên, nghe chị nói một câu, tìm bạn trai thì ngàn vạn lần đừng tìm người như Tiểu Đông, không phải là chị nói xấu sau lưng người, mà bọn họ thật sự quá khi dễ người khác..." Sau đó đem tiền căn hậu quả kể ra một lần.
Nghe xong, Cù Vân Huyên cau mày lại, cầm lấy tay của Loan Hiểu Bình, thở dài nói: "Em đã sớm biết cả nhà bọn họ không phải là người đứng đắn, có một số việc em không nói với người ta thôi, Tiểu Đông không phải là đang theo đuổi em sao? Nhưng em không đồng ý, và cũng tỏ thái độ với hắn, nhưng mà vào chủ nhật tuần trước em đi siêu thị thì gặp phải Hứa Khoa trưởng, kết quả là ông ta chỉ vào mặt em mà nói "Tiểu Đông nhà tôi thích cô đó là để mắt đến cô, cô đừng tưởng rằng mình có giá lắm" dù sao thì cũng toàn là những lời khó nghe, em cũng... ài..."
Đổng Học Bân nắm chặt đấm tay lại: "Ông ta cho rằng ông ta là ai chứ? Thị trưởng hay tỉnh trưởng?"
"Không nói cái này nữa" Cù Vân Huyên cười dịu dàng, đem khăn giấy lau lau cơm vụn trên mép miệng của Đổng Học Bân: "Ngày mai thi cho tốt, tranh thủ thi đậu công chức để tranh khẩu khí cho chị Loan và dì đi, làm cho cả nhà Hứa Khoa trưởng nhìn, không phải là Tiểu Đông nhà bọn họ có thể đi vào cơ quan nhà nước sao, Tiểu Bân chúng ta cũng có thể!"
Trong lòng Đổng Học Bân nghẹn một cục, cố sức ừ một tiếng: "Hai người yên tâm đi!"
Bình luận facebook