Đầu mùa đông đã tới, thời tiết rét lạnh lại không sánh bằng cái lạnh của việc binh đao, hai vạn quân Bột Châu một đường thẳng tới quan Lê Cốc, quan ải không tới ba năm sau khi trải qua thế gia tranh chấp, lại gặp phải đối chiến binh đao.
Sau khi quan Lê Cốc trải qua lần bình định loạn Diệp Ngô năm đó, cũng không có tu sửa lớn, không hề chắc chắn, nhưng Tư Đồ Tĩnh vẫn dẫn binh thủ vững nơi này, nếu nói có công lao chính thức, vậy vẫn là Chu Tiểu Ngôn giỏi về dụng binh, tuy rằng binh lực và trang bị quân Nghi Xuân không bằng quân Bột Châu, nhưng bởi vì chiếm cứ quyền khống chế quan Lê Cốc trước tiên, cho nên thủ vững năm ngày, tuy rằng quân Nghi Xuân chết thảm trọng, nhưng quân Bột Châu vẫn không thể đi vào trong quan.
Đang lúc quan Lê Cốc thương tổn chồng chất, quân Nghi Xuất có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, quân Bột Châu lại đột nhiên đình chỉ tấn công, liên tục mấy ngày, quận Bột Châu án binh bất động, điều này khiến cho quân Nghi Xuân cũng nhận được nghỉ ngơi hồi phục ngắn ngủi.
Lúc này đây Tư Đồ Tĩnh có thể nói là liều mạng đánh cược tiền đồ một lần, Hàn Mạc phái Chu Tiểu Ngôn mang theo tín vực tới truyền đạt mệnh lệnh gã ngăn cản quân Bột Châu, gã cũng từng do dự một phen, nhưng gã liền đưa ra quyết định rất nhanh.
Tiền đồ của gã hoàn toàn buộc trên người Hàn Mạc, lần đánh cược này, nếu thật sự có thể hoàn thành sứ mệnh, gia tộc Tư Đồ cho dù không thể thăng chức rất nhanh, cũng tất nhiên có thể phú quý cực điểm.
Trong ngoài quan Lê Cốc, lập tức duy trì một trạng thái quỷ dị.
Rất nhanh, trong kinh truyền ra tin tức, quốc tặc Hàn Huyền Đạo bị trừ, Hoàng hậu hạ chỉ, tạm thời do Đại tướng quân Tây Bắc Hàn Mạc dẫn quần thần xử lý triều chính, đạt được tin tức này Tư Đồ Tĩnh quả nhiên mở cờ trong bụng.
Hai ngày sau, lại liên tục nhận được tin tức, mấy lộ đại quân Hàn Huyền Đạo triệu tập trước đây, dưới sự điều động của Binh Bộ, Ngô Quận, quận Hội Tịch cùng với quận Đông Hải ba lộ đại quân tổng cộng hai vạn người đang nhanh chóng chạy tới quan Lê Cốc trợ giúp, mà năm nghìn đại quân khác của quận Lâm Dương đang đi vòng tới bên cạnh quận Bột Châu.
Tin tức tốt liên tục, khiến quân Nghi Xuân từ trên xuống dưới đều vui mừng.
Quả nhiên, không tới hai mươi ngày, ba lộ đại quân trước sau đến dưới quan Lê Cốc, mũi quân cực mạnh.
...
Đại doanh quân Bột Châu, Tào Tú đang mặc áo lông cừu tuyết trắng, đứng trước cửa doanh trướng, nhìn tòa quan ải xa xa, từ sau khi biết tin tức Hàn Mạc dẫn đầu ba nghìn thiết kỵ vào kinh, Tú Công chúa lập tức hạ lệnh toàn quân đình chỉ tiến công.
Từ nay về sau từng tin tức bay lên trên bàn nàng giống như tuyết rơi, nàng đã biết Hàn Huyền Đạo bị diệt trừ, đã biết Hoàng đế băng hà, đã biết điện Càn Tâm sụp đổ, đã biết Hàn Mạc đã dẫn đầu đủ loại quan lại thay thế nắm quốc sự, lại đã biết mấy lộ đại quân đang vây kín quân Bột Châu.
Khí sắc của nàng cũng không phải tốt lắm, sắc mặt hơi tái nhợt, gió thu thổi qua, nàng thậm chí cảm thấy thân thể hơi lạnh.
Trên một tảng đá cách đó không xa, một nam tử mặc đồ xám đang ngồi xếp bằng bên trên, hai tay để trong tay áo, đôi mắt cũng nhìn chân trời, mặt không chút thay đổi, giống như là một bộ phận của tảng đá đang ngồi.
Chỉ có điều thân thể của nam tử này vô cùng nhỏ gầy, nhìn qua giống như đứa bé bảy tám tuổi, da gã cũng vô cùng non mịn, chỉ là khuôn mặt kia có vẻ tang thương chỉ người trưởng thành mới có được.
Tào Tú nhìn về quan Lê Cốc xa xa hồi lâu, chợt nghe được một hồi bước chân vang lên, chỉ thấy một quan viên đang vội vàng đi tới bên này, đúng là Quận thủ quận Bột Châu Triệu Tịch Tiều.
Triệu Tịch Tiều tiến tới, cung kính thi lễ, lấy ra một phong thư trong tay áo, trình lên cho Tào Tú:
- Công chúa, đây là phong thư Hàn Mạc phái người đưa tới, nói thẳng muốn giao cho Công chúa điện hạ!
Khóe miệng Tào Tú rốt cuộc lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, dường như nói với Triệu Tịch Tiều, lại dường như tự nói:
- Hắn quả nhiên tới rồi!
Nàng nhận phong thư, mở ra xem, lại chỉ thấy bên trên viết bốn câu thơ.
- Đêm thu khôn cùng sương vẫn lạnh, đối rượu đài cao nghìn xưa khó. Đợi đến trăng lên trên bầu trời, một mình trên quan giải buồn phiền!
Tào Tú thu hồi phong thư, ngẩng đầu nhìn màn trời đêm buông xuống, thản nhiên nói:
- Triệu đại nhân, truyền lệnh xuống, toàn quân lùi về phía sau hai mươi dặm, không có lệnh của bản cung, không thể tiến thêm một bước!
Triệu Tịch Tiều ngẩn ra, nói:
- Công chúa, Hàn Mạc đối diện đã tập kết mấy vạn đại quân, mài đao sáng chói, chúng ta... vì sao chúng ta phải lui?
Giọng gã chưa dứt, một con ngựa phi tới, một gã thám báo xoay người xuống ngựa, tiến lên quỳ xuống nói:
- Bẩm báo Công chúa, đại nhân, quan Lê Cốc bắt đầu rút quân, quân địch đang hiệu lệnh rút lui toàn quân!
Triệu Tịch Tiều ngẩn ra, vui vẻ nói:
- Thật như vậy sao?
Gã nói với Tú Công chúa:
- Công chúa, xem ra Hàn Mạc bên kia xảy ra chuyện khác thường, nếu không bọn họ tuyệt đối sẽ không lui về sau vào lúc này, chúng ta nên thừa dịp này tấn công, một lần hành động nắm lấy quan Lê Cốc!
Tào Tú lắc đầu nói:
- Bên kia không có chuyện gì, chẳng qua là Hàn Mạc mời bản cung tiến tới uống rượu mà thôi!
- Uống rượu?
...
Trăng thu cũng không mượt mà, thậm chí hơi thê lương, ánh trăng nhàn nhạt rơi trên mặt đất, lại có một cảm giác quạnh quẽ mùa thu, ánh trăng kia chiếu lên tường thành nhấp nhô của quan Lê Cốc, dường như yên lặng kể ra thăng trầm sinh tử đổi thay trong cuộc sống.
Trăng giữa trời, mờ ảo buồn bã.
Tuy rằng Triệu Tịch Tiều và quan viên Bột Châu lớn nhỏ cực lực khuyên bảo, nhưng cuối cùng vẫn không ngăn cản được Tào Tú phó ước, mà nàng chỉ mang theo nam tử lùn Hoang đồng tử cưỡi hai con ngựa, đi tới dưới quan Lê Cốc.
Quan Lê Cốc trải qua chiến hỏa thiết huyết tàn phá không chịu nổi, ánh trăng chiếu vào đoạn tường thành tàn phá, u tĩnh trong trẻo nhưng lạnh lùng khác thường.
Vốn quân Nghi Xuân bày trọng binh ở nơi này, nhưng trong thời điểm này bên trên lại không có còn hình ảnh áo giáp binh đao, Tào Tú chỉ nhìn thấy một bóng người cô đơn đứng dưới trăng, đứng trên đầu quan Lê Cốc.
Tào Tú xuống ngựa, một thân thường phục, quay đầu liếc nhìn Hoang đồng tử một cái, chỉ thấy Hoang đồng tử ngồi trên lưng ngựa, hai tay đặt trong áo, mặt không chút thay đổi, chỉ dùng một ánh mắt lộ vẻ rất kỳ quái nhìn bóng người cô đơn đứng trên đầu quan kia.
Tào Tú không chút do dự, bước chân nhẹ nhàng, chậm rãi đi lên thang đá tổn hại dưới quan, lúc bước lên trên, liền nhìn thấy bóng người kia một tay đặt sau lưng, một tay còn lại bưng một cái chén rất kỳ quái, dường như đang ngắm trăng thu uống rượu ngon.
- Gió lạnh có tin, trăng thu khôn cùng, ta nhớ kiều cảm xúc giống như sống một ngày bằng một năm... !
Tào Tú chậm rãi đi qua, liền nghe được giọng nói quen thuộc kia nhẹ nhàng xướng lên:
- Tuy rằng ta không phải ngọc thụ lâm phong, phóng khoáng lỗi lạc, nhưng ta có trí tuệ rộng lớn, thêm cổ tay mạnh mẽ... !
Tào Tú nghe tiếng ca như đúng mà sai thậm chí hơi buồn cười, cặp môi thơm xinh đẹp liền lộ ra đường cong.
Tiếng ca của Hàn Mạc cũng không ngừng lại, tiếp tục xướng:
- Gió lạnh có tin, trăng thu khôn cùng, ta nhớ kiều cảm xúc giống như sống một ngày bằng một năm... Tuy rằng ta không phải chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng ta có trí tuệ rộng lớn và cùng khanh trải qua buồn vui... !
Tào Tú cách Hàn Mạc ba bốn bước, rốt cục dừng lại, giọng nói mềm nhẹ:
- Hàn Mạc, cho dù ngươi là một tướng quân tốt, nhưng tuyệt đối không phải một thi nhân tốt!
Hàn Mạc quay đầu lại, cười ha ha, hắn đặt cái chén thủy tinh trong tay mình lên tường, tay trái cầm lấy một chén thủy tinh không khác ở trên tường, tay phải lại nắm một bình rượu nho hồng lên, rót non nửa chén rất tao nhã, lúc này mới buông, một lần nữa cầm chén rượu của mình, tiến lên, đưa chén rượu nho vừa rót cho Tào Tú, lại cười nói:
- Kỳ thật từ rất sớm trước kia, ta đã muốn có một ngày có thể uống một chén rượu dưới ánh trăng cùng Công chúa điện hạ, chỉ có điều thật không ngờ nguyện vọng tốt đẹp như vậy cho tới hôm nay mới có thể thực hiện... Chẳng qua hiện giờ đã rất thỏa mãn, trong thiên hạ này cũng không phải tất cả mọi người đều có thể thực hiện được nguyện vọng, cho dù nguyện vọng của ta thực hiện muộn một chút, nhưng đúng là vẫn có thể thực hiện... !
Hắn nhìn thấy Tào Tú nhận chén rượu thủy tinh, ôn hòa cười nói:
- Những lời này của Công chúa điện hạ thật ra hoàn toàn trái ngược, Hàn Mạc không tính là một tướng quân guoir, nhưng có tự tin tuyệt đối là một thi nhân hay, nếu Công chúa nguyện ý, từ nay về sau ta có thể mỗi ngày đều làm một bài thơ vì Công chúa... !
Nói tới đây, hắn than nhẹ một tiếng, nói:
- Thật ra, ta thật sự là một thi nhân giỏi!
Tào Tú nhẹ nhàng cười, nhìn rượu nho hồng đỏ như máu trong chén, ngọc thủ nhẹ nhàng lay động, rượu nho trong chén dập dờn, nổi lên từng gợn sóng.
Sau khi trầm mặc một hồi, Hàn Mạc rốt cục nói:
- Thánh thượng đã lên trời, nhưng nước Đại Yến vẫn còn... Mà nước Đại Yến cần một vị Hoàng đế quân lâm thiên hạ!
Tào Tú thản nhiên nói:
- Hàn tướng quân cảm thấy rất hứng thú đối với vị trí Hoàng đế này?
Hàn Mạc cười ha ha, bình tĩnh nói:
- Ngôi cửu ngũ, nếu nói có người không muốn ngồi lên ngai vàng kia, vậy đó chỉ là lời nói dối trá. Chẳng qua nói tới rất kỳ quái, lòng ta cũng không có hứng thú quá lớn đối với vị trí kia, đối với ta mà nói, quan trọng nhất là có đủ thực lực bảo vệ bản thân... không hơn!
Nói tới đây, vẻ mặt hắn nghiêm nghị lên, nói:
- Nàng là nhân vật quan trọng nhất còn lại của Hoàng tộc, cho nên có một việc ta không thể không nói cho nàng... Người trong thiên hạ đều nghĩ tới Đại vương sẽ đăng cơ lên ghế rồng, nhưng... Trước khi chuyện này trở thành sự thật, ta muốn thỉnh giáo nàng, nếu trong thân thể hắn không chạy huyết thống hoàng tộc cao quý của Tào gia, không biết nàng còn nguyện ý thấy hắn ngồi lên vị trí kia?
T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com
Mày Tào Tú nhíu lại, trong mắt lộ ra vẻ giật mình, nhưng nàng là nhân vật trí tuệ ra sao, rất nhanh liền hiểu được nguyên do trong đó, thở dài yếu ớt:
- Hàn Huyền Đạo quả nhiên là tay chân thông thiên, người này... Không hổ là một thế hệ kiêu hùng!
Hàn Mạc nâng chén rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nói:
- Trăng thanh gió mát, rượu ngon thơm thuần, thời điểm như vậy, ta không muốn nói một vài lới dối trá.
Hắn nhìn mặt đất dưới ánh trăng, thản nhiên nói:
- Cho đến hôm nay, ta vẫn giữ lại tôn trọng và kính ý đối với huyết thống hoàng tộc các nàng, nhưng ta cũng tuyệt đối không cho bất cứ kẻ nào cơ hội chèn ép Hàn tộc ta... Cho dù cơ hội gì cũng không thể.
Hắn quay đầu nhìn Tào Tú, bình tĩnh nói:
- Có người từng nói, hoa nở hoa rơi, cỏ cây héo quắt, có lẽ rất nhiều năm sau, hàn tộc sẽ trở thành một đóa hoa trong sông dài lịch sử, nhưng lúc ta sống, ta chỉ có thể sử dụng vai ta để chống đỡ nó, tuy sẽ không kiến gia tộc làm xằng làm bậy, nhưng ta lại phải cam đoan gia tộc này có thể yên ổn tốt lành mà sinh tồn tiếp... !
Tào Tú lẳng lặng lắng nghe, khuôn mặt xinh đẹp cũng một mảnh bình tĩnh.
- Ý tứ những lời này của ta, nàng chắc chắn hiểu được.
Hàn Mạc chậm rãi nói:
- Hoàng tộc các nàng có thể tiếp tục có được vinh quang của các nàng, nhưng những thứ ta có được trong tay, tuyệt đối sẽ không chắp tay tặng cho bất cứ kẻ nào. Có vài thứ kia ở trong tay ta, ta có thể cố gắng hết sức cam đoan ít đổ máu... Ta tự nhiên sẽ không để quyền chủ động rơi vào tay người khác... !
Tào Tú cười lạnh nói:
- Ngươi muốn làm quyền thần giống như Hàn Huyền Đạo?
- Ít nhất phần lớn thời gian ta là người rất ôn hòa.
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Phương pháp xử lý của ta, bình thường không đến bất đắc dĩ, đều dùng một loại thủ đoạn mọi người đều vui để giải quyết... Xưa nay ta không thích thương tổn người khác, nhưng... Xưa nay cũng chán ghét bị người khác gây thương tổn.
Một tay hắn lại đặt sau lưng, thản nhiên nói:
- Có đôi khi trải qua một chuyện tình, sẽ khiến người ta càng trở nên thành thục, cũng càng cẩn thận, cho nên khi ta chán ghét bị người khác tổn thương, cũng chỉ cố gắng hết sức mình không để cho người khác có cơ hội tổn thương mình... !
- Cho đến hôm nay, không biết Hàn tướng quân còn có thủ đoạn gì khiến Hoàng tộc ta và Hàn tộc ngươi đều vui mừng?
Tào Tú thản nhiên hỏi.
Hàn Mạc cười quái dị, nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Tào Tú, cười nói:
- Xét đến cùng, đúng là vẫn còn chỗ ngồi kia... Chúng ta cần một nhân vật có thể thật sự hóa giải mâu thuẫn giữa hai gia tộc ngồi lên!
- Ồ?
Tào Tú nhíu mày nói:
- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy sẽ có một nhân vật như vậy?
- Đương nhiên là có.
Hàn Mạc tiến tới gần, khẽ cười nói:
- Liền xem Công chúa có nguyện ý để một nhân vật như vậy xuất hiện hay không, chỉ cần nàng nguyện ý, ta nguyện ý, vậy sẽ xuất hiện một nhân vật như thế!
Tào Tú nhìn nụ cười cổ quái trên khuôn mặt Hàn Mạc, thân thể mềm mại run lên, dường như ý thức được cái gì, cắn môi đỏ mọng, lập tức thản nhiên nói:
- Ta không rõ ý tứ của ngươi!
Hàn Mạc tiến sát tới, nhẹ nhàng nói hai câu bên tai nàng, Tào Tú biến sắc, nâng tay nói:
- Hàn Mạc, ngươi... ngươi thật to gan!
- Đây là phương pháp ta nghĩ rằng tốt nhất!
Hàn Mạc thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ:
- Cũng là phương pháp duy nhất ta ngày đêm nghĩ ra... Ta có thể hy sinh, nhưng Công chúa... Ôi.
Hắn nâng tay, chỉ vào trong quan:
- Quân đội của ta đã lui lại phía sau hai mươi dặm, nhưng nếu ta nguyện ý mà nói, buổi sáng ngày mai bọn họ vẫn sẽ xuất hiện ở nơi này... Vì sinh linh thiên hạ, vì tính mạng vô số dũng sĩ Đại Yến ta, lại thêm Hoàng tộc và Hàn tộc ta, ta... ta thật sự nghĩ không ra phương pháp khác!
Ánh mắt xinh đẹp của Tú Công chúa oán hận nhìn Hàn Mạc, nói:
- Hàn Mạc, ngươi thật sự là to gan lớn mật, ngươi... ngươi đây là đang ép bức bản cung!
Hàn Mạc thản nhiên uống rượu, thở dài một tiếng:
- Rượu ngon như mộng, giang sơn càng như mộng... !
Hắn lại vô cùng tao nhã mà nhẹ nhàng xướng lên:
- Gió lạnh có tin, trăng thu khôn cùng, ta nhớ kiều cảm xúc giống như sống một ngày bằng một năm... !
Tú Công chúa hung hăng nhìn Hàn Mạc, nhẹ giọng nũng nịu mắng:
- Hàn Mạc, ngươi... ngươi chính là một kẻ lưu manh... !
Hàn Mạc quay đầu lại, cười ha ha nói:
- Công chúa đừng quên, ta từng có một ngoại hiệu, gọi là... Tiểu bá vương Đông Hải!
Hắn giơ chén rượu lên, cười nói:
- Tới, trăng thanh gió mát, ta nguyện cùng say với Công chúa!
Bình luận facebook