Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 911
Thiên Chính đế khẽ ngầng đầu, liếc mắt nhìn Khánh hậu một cái, lại cúi đầu, nói:
- Chỉ có điều Hoàng nhi nghe không ít đại thần nói, nếu lúc này không thoát khỏi người Yến quốc, như vậy ngày Nguỵ quốc bị diệt, cũng là lúc Khánh quốc ta và Yến quốc khai chiến...!
- Bọn họ biết đạo lí này!
Khánh hậu thản nhiên nói:
- Nếu cùng Yến quốc liên binh công Nguỵ, sau khi chiếm được Nguỵ, có thể thật sự muốn cùng người Yến quốc khai chiến, nhưng Hoàng đế có nghĩ qua, nếu lúc này bỏ qua người Yến, như vậy không cần đợi đến lúc Nguỵ diệt vong, chúng ta hiện tại sẽ cùng Yến quốc chuẩn bị khai chiến!
Thiên Chính đế căng mày nói:
- Người Yến quốc… muốn tuyên chiến với chúng ta?
- Cũng không có gì khó hiểu.
Khánh hậu bình tĩnh nói:
- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy người Yến quốc cùng chúng ta liên kết đánh người Nguỵ, thì chính là đồng minh của chúng ta? Hay nói...!
Đôi mắt đẹp nhìn Hoàng đế, thản nhiên nói:
- Hay nói, Hoàng hậu Khánh quốc ta là người Yến quốc, cho nên Hoàng đế liền cho rằng người Yến quốc sẽ không phát động chiến tranh với chúng ta?
Hoàng hậu Khánh quốc, hiển nhiên chính là vị Tử nhi của Yến quốc kia.
Thiên Chính đế nhất thời không dám nói lời nào.
- Không nói đến những người Yến quốc khác, chỉ nói đến vị chủ tướng Yến quốc Hàn Mạc, dường như không là cái loại gì tốt đẹp?
Khoé miệng Khánh hậu xẹt qua một tia cười yếu ớt:
- Lừa bịp doạ dẫm chúng ta không ít trang bị thuế ruộng, toạ sơn xem hổ cố ý tiêu hao thực lực Khánh quốc ta, người giảo hoạt như thế, ngài thấy về mặt này, hắn sẽ dừng tay như vậy sao?
Thiên Chính đế khẽ nhíu mày.
- Sự việc tới mức độ này, nếu theo như nhận định của bản cung, đã không cần phải... cần phải phức tạp suy nghĩ xem có nên liên minh với Yến quốc hay không.
Khánh hậu nhẹ nhàng nâng cánh tay ngọc, phong tình vạn chủng
- Liên minh với người Yến quốc, là điều tất yếu, không cần phải do dự.
- Mẫu hậu nói phải!
Khánh hậu hơi trầm ngâm, mới nói:
- Sứ giả Yến quốc đến, chúng ta không cần giằng co trong chuyện này, tình thế trước mắt, không phải người Yến quốc cầu xin với chúng ta, nên nếu có kẻ muốn nhân cơ hội này mà đề xuất điều kiện gì với người Yến quốc, muốn đạt được lợi ích gì từ bọn họ, gần như là không thể.
Nàng xoay cái thân thể đẫy đà, lại trầm ngâm một lát mới nói:
- Yến quốc phái người đến, mục đích thật sự tất nhiên không phải bảo chúng ta liên minh với họ, bọn họ hiểu rõ, tình thế trước mắt, chúng ta chỉ có thể cùng bọn họ liên binh. Bọn họ đến đây, không phải chỉ là muốn trao đổi kế tiếp ứng phó thế nào cho tốt, hai nước xuất binh tiến công nước Nguỵ, cuộc ngăn cản Nguỵ binh lần này, rất nhiều việc cần phải bàn bạc kĩ lưỡng, bằng không khi tiến công là lúc xuất hiện mâu thuẫn, đối với Yến quốc và Khánh quốc ta mà nói, cũng không phải là chuyện tốt, thậm chí có thể bị người Nguỵ quốc lợi dụng…!
Vị Thiên Chính đế trẻ tuổi đứng thẳng trước mặt Khánh hậu, vô cùng kính cẩn mà lắng nghe, và khi Khánh hậu nói xong những lời này, mới ngẩng đầu dè dặt hỏi:
- Hoá ra mẫu hậu trong lòng sớm đã có định liệu.
Khánh hậu vẻ mặt bình tĩnh, chăm chú nhìn Thiện Chính đế hỏi:
- Hoàng đế, cùng Yến quốc liên kết, theo ý ngài, chúng ta phải làm cái gì?
Thiên Chính đế vội hỏi:
- Là không phát sinh mâu thuẫn với Yến quốc, hợp lực diệt Nguỵ?
Khánh hậu khẽ thở dài:
- Diệt Nguỵ đương nhiên là nhiệm vụ hàng đầu, nhưng mấu chốt nhất, là lúc diệt Nguỵ, tận dụng tối đa khả năng cùng Yến quốc tranh giành lãnh địa.
Thân nàng hơi nghiêng về phía trước, đôi môi đỏ mọng khẽ mở:
- Vừa rồi ngài cũng nói, sau khi diệt Nguỵ, không có gì bất ngờ, Khánh quốc ta và Yến quốc chắc chắn có một trận chiến, cho nên chúng ta trong trận chiến này, phải tận dụng khả năng mà chiếm nhiều đất đai, nắm được mỗi toà thành cũng không khác gì thực lực trong tay chúng ta sẽ mạnh hơn, đó chính là sự chuẩn bị cho trận chiến với Yến quốc về sau.
Thiên Chính đế vội vàng nói:
- Mẫu hậu nói phải!
Hơi trầm ngâm, lại hỏi:
- Theo ý Mẫu hậu, chúng ta nên làm như thế nào?
- Toàn bộ quân đoàn Tây Bắc, ngay cả khi Khánh quốc ta bị Bắc Man và Nguỵ quốc tấn công trong thế gọng kìm, vẫn chưa từng dùng ngài cũng biết nguyên do?
Khánh hậu nhẹ giọng hỏi.
Thiên Chính đế thận trọng nói:
- Phải chăng bởi vì hai vạn quân Nguỵ ở bên kia Ô Mộc hà?
- Đó đương nhiên cũng là một nguyên nhân
Khánh hậu khẽ gật đầu nói:
- Nhưng binh lực của binh đoàn Tây Bắc gần năm vạn người, nếu chỉ là bảo vệ Ô Mộc hà, cũng không cần số binh lực như vậy, từ bên kia điều động ra hai vạn quân, bất kể là bổ sung đến Đông Bắc, hay bổ khuyết đến Nam Dương quan, nó đều có tác dụng rất lớn!
- Hoàng nhi cũng cho là như thế.
Thiên Chính đế khẽ gật đầu nói:
- Cho nên Hoàng nhi có phần chưa rõ, tại sao binh đoàn Tây Bắc lại vẫn án binh bất động, lúc người Bắc Man trong thế tấn công hung hiểm, cũng không điều một binh một tốt nào từ binh đoàn Tây Bắc?
Khánh hậu thản nhiên cười nói:
- Đây là tầm nhìn xa trông rộng của tiên đế!
Thiên Chính đế sửng sốt, không rõ nguyên do
- Tiên đế chưa bao giờ nghĩ người Nguỵ quốc sẽ vượt qua Long sơn.
Thân thể mềm mại của Khánh hậu lại dựa vào ghế, chậm rãi nói:
- Tiên đế luôn tin, người Nguỵ cuối cùng sẽ thất bại, cục diện trước mắt, đều nằm trong dự đoán của tiên đế!
Thiên Chính đế cúi đầu, trong mắt lại xẹt lên vẻ hoài nghi, hắn tuy nhìn yếu đuối, nhưng không phải không có đầu óc, huống hồ biết tử còn hơn phụ, bản lĩnh của Sùng Nhân đế đến đâu, hắn hiểu rõ, nếu Sùng Nhân đế có thể đoán được tình thế phát triển đến cục diện hiện tại, thì thật đúng là thần.
- Phụ hoàng…biết Bắc Man sẽ ổn định?
Thiên Chính đế hơi trầm ngâm, cuối cùng hỏi.
Khánh hậu nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp lập tức hiện ra vẻ bất đắc dĩ, thở dài:
- Cùng Bắc Man cắt đất nghị hoà, không ít người nghĩ là chủ ý của bản cung, bản cung chỉ là một nữ nhân, chỉ sợ đã bị người ta mắng không biết bao nhiêu lần…nhưng thực sự là những ngu dân kia làm sao biết được, đây đều là sách lược tiên đế vạch ra, bản cung chỉ là chiếu theo di nguyện của tiên đế mà thôi….!
Nói đến đây, trên khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm, không ngờ lại hiện ra vẻ vô tội bất đắc dĩ, khổ sở đáng thương, khiến người ta nhìn vào mà không khỏi thương cảm.
Thiên Chính đế vội vàng nói:
- Mẫu hậu không cần để ý đến những ngôn ngữ điên loạn ấy!
- Ai…
Khánh hậu than nhẹ một tiếng mới nói:
- Tiên đế lúc trước cũng nói với bản cung, Bắc Man hung hăng, lũ hổ lang Nguỵ nhân, hai nước đánh gọng kìm Khánh quốc ta, lấy lực một quốc gia chống lại hai mặt giáp công, lành ít dữ nhiều. Mà tiên đế đối với việc này cũng đã có diệu kế, nếu muốn phá giải tình thế này, sẽ phải nhân nhượng người Man kia trước. Người Bắc Man không phải tham lam sao? Được, chúng ta sẽ cho bọn họ mấy quận, thoát khỏi sức ép của bọn họ trước. Chẳng qua thực sự muốn khống chế chúng ta cắt đất, không hết ba đến năm tháng liền có thể hoàn thành….Khánh quốc ta đất rộng của cải nhiều, Bắc Man có đến mấy vạn người, giống như một đám người lạc đường ở trong sa mạc, căn bản bọn họ không đủ sức tiếp quản nhanh chóng một mảnh đất lớn như vậy. Người Bắc Man có bốn vạn kỵ binh, giống như một đám dã thú, đánh trận, quả nhiên sắc bén vô cùng, nhưng cắt nhường gần gần quận, 14 huyện, một mảnh đất lớn như vậy, bốn vạn kỵ binh chiếm giữ thế nào? Nếu muốn chiếm lĩnh hoàn toàn, nhất định phải từ cực bắc nơi bọn tộc nhân di chuyển đến đây, trước đó, bốn vạn đại quân hẳn phải phân chia ra kiểm soát các vùng đất đai…!
Thiên Chính đế nghe được hai chữ "phân chia", thân thể chấn động
Hắn lờ mờ hiểu ra, Khánh quốc cắt đất cho Bắc Man, dường như không đơn giản như ngoài mặt, tuy nghe nói ra là việc cực kì sỉ nhục, đặt bách tính dưới đội kỵ binh Bắc Man, nhưng ở bất kì phương diện nào mà nói, là sách lược cực kì cao minh.
Sau khi cắt đất, người Bắc Man đang trong thời gian ngắn, hẳn là không có ý định tiếp tục tiến công Khánh quốc, sách lược này chẳng khác nào hoá giải thế công của Bắc Man, khiến nhuệ khí Bắc Man bắt đầu trở nên suy yếu, ngoài ra theo như lời Khánh hậu, mở mang lãnh thổ như vậy, người Bắc Man căn bản không có khả năng giải quyết trong một thời gian ngắn, muốn hoàn toàn khống chế được ba quận, người Bắc Man cũng chỉ có thể từ cực bắc theo tộc đàn di cư về đây, mà quy mô di chuyển của một tộc đàn, đề cập đến các mặt, đường sá xa xôi, tinh hình phức tạp, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể hoàn thành. Cho dù cần nhờ mấy vạn kỵ binh này kiểm soát tình hình lãnh thổ, như thế nhất định phải làm cho binh đoàn kỵ binh của bọn họ chia ra mà trú đóng, mấy vạn kỵ binh Bắc Man tập trung một chỗ, đó là một lực lượng đáng sợ nhưng một khi chia ra, thì sẽ làm giảm bớt tính uy hiếp thật sự.
Cắt đất làm mồi nhử, chiến lược chỉ khiến Bắc Man ngừng tiến công, chiến thuật khiến người Bắc Man phải chia tách, miêu tả sơ lược bên trong, sự uy hiếp của người Bắc Man nhân đã bị suy giảm đến hàng thấp nhất.
Thiên Chính đế hiểu rất rõ, Khánh hậu tuyên bố việc này là suy nghĩ của Sùng Nhân đế, việc này tuyệt nhiên không thể, chẳng qua khoác cái khẩu hiệu tiên đế mà thôi, chủ ý này, chỉ sợ đều từ phu nhân xinh đẹp này mà ra.
Nghĩ đến đây, Thiên Chính đế trong lòng không những không vui, ngược lại lại thấy rùng cả mình.
Mỹ phụ này không những có dung nhan tuyệt thế, lại có tâm cơ gian xảo, quả thật là một nhân vật số một.
Khánh hậu khẽ cười nói: - Ổn định Bắc Man, liền có thể chuyên tâm đối phó Nguỵ quốc. Thực ra tiên đế đã sớm dự đoán được, người Yến quốc chắc chắn cuối cùng không kiềm chế được, phải nhảy vào tham dự, hơn nữa tiên đế cũng tiên liệu, sách lược mà người Yến quốc chọn nhất định là muốn cùng Khánh quốc ta liên minh, cùng đối phó với người Nguỵ.
Thiên Chính đế yên lòng, cung kính nói:
- Hoá ra phụ hoàng đều đã sớm nghĩ tới.
- Đúng là bởi vì nghĩ đến có ngày hôm này, cho nên quân đoàn Tây Bắc vẫn án binh bất động, chính là chờ xuất hiện tình thế ngày hôm nay.
Khánh hậu bình tĩnh nói:
- Cho đến hôm nay, Nguỵ quốc đại bại, nguyên khí đại thương, đoàn kết với người Yến quốc đánh vào lãnh thổ Nguỵ quốc, nhưng lúc công kích Nguỵ quốc, cũng là lúc chúng ta sẽ tóm Nguỵ quốc và chuẩn bị khai chiến với Yến quốc, cho nên chúng ta sẽ tranh đấu với Yến quốc, xem ai được nhiều đất và của cải, đến lúc đó xem quân bài chưa lật của ai mạnh hơn.
Nàng chỉ tay vào phía cung nữ nói:
- Lấy bản đồ!
Cung nữ kia lập tức lui xuống, một lúc sau, dẫn hai gã thái giám lại đây, hai gã thái giám nâng một cuốn tranh cuộn lớn, Khánh hậu ra hiệu mở ra, hai gã một tả một hữu chậm rãi mở địa đồ ra, Thiên Chính đế nhìn kỹ, chỉ thấy trên tấm bản đồ giấy, chỉ rõ địa mạo trọn vẹn bốn nước Trung Nguyên.
Khánh hậu từ ghế đứng dậy, thân hình thướt tha, quý phái mà thanh lịch đi đến trước địa đồ.
Dừng ở trước địa đồ đang mở, Khánh hậu liếc Thiên Chính đế một cái hỏi:
- Hoàng đế, ngài xem bức địa đồ này, nhìn ra cái gì không?
Thiên Chính đế nhìn một hồi, cúi đầu đứng trang nghiêm sau Khánh hậu, trên mặt vẫn ngỡ ngàng:
- Vẫn …vẫn nhờ Mẫu hậu chỉ giáo!
- Nhìn lãnh thổ Nguỵ quốc.
Khánh hậu thản nhiên nói:
- Ngài nhìn từ phía trên, xem chúng ta cần cái gì?
Thiên Chính đế lại nhìn một hồi, vẫn là một mảnh mờ mịt.
Khánh Hậu khẽ thở dài:
- Hoàng đế, Nguỵ quốc mạnh nhất cái gì?
Thiên Chính đế ngẩn ra, suy nghĩ một lúc, lúc này đột nhiên thông minh ra, buột miệng:
- Kỵ binh!
- Không sai.
Khánh hậu hơi nhướn mày:
- Nói đến Nguỵ quốc, người đời đều nghĩ bọn họ mạnh nhất kỵ binh.
Dừng một chút, chậm rãi nói:
- Tại sao là kỵ binh? Đương nhiên bởi vì bọn họ có chiến mã mạnh nhất, có khu mỏ dồi dào..!
Nàng chỉ ngón tay ngà ngọc của mình vào Tây Bắc Nguỵ quốc nói:
- Đây là nhất tây bộ An Tây quận của Nguỵ quốc nhất tây bộ, người đời đều biết, núi Đại Tuyết của Nguỵ quốc là ở tây bắc quận An Tây, quanh năm tuyết phủ, ngàn năm không tan…nhưng dưới chân Đại Tuyết sơn cũng là một vùng thảo nguyên rộng lớn, là trường ngựa của Nguỵ quốc, chính tại đây trên vùng thảo nguyên này, thiên hạ đệ nhất Đại Tuyết sơn và Nguỵ mã đều từ đó mà ra.
Thiên Chính đế lẩm bẩm nói:
- Quận An Tây!
- Quận An Tây, ngoài trường ngựa lớn dưới chân Đại Tuyết sơn, còn có ít nhất ba mươi khu mỏ kích cỡ khổng lồ, có lượng quặng sắt lớn…!
Khánh hậu lé mắt nhìn Thiên đế, giọng nói nhẹ nhàng:
- Nếu Khánh quốc ta có quận An Tây rộng lớn, như vậy vô số Nguỵ mã dưới Đại Tuyết sơn, cùng với khoáng sản rèn vũ khí, tất cả đều thuộc sở hữu của Khánh quốc ta…được quận này, quân bài đánh bại Yến quốc chưa lật…
Thiên Chính đế nhìn địa đồ, cuối cùng cũng nhìn ra, so với từ Nam Dương quan khởi binh đánh Nguỵ, nếu Khánh quốc từ Ô Mộc Hà xuất binh đánh Nguỵ, cách An Tây gần hơn nhiều, chỉ cần quân Tây Bắc của Khánh quốc vượt qua Ô Mộc hà, thuận lợi tiến quân, nhất định có thể đánh tới An Tây quận trước người Yến quốc, nắm được quận có nguồn tài nguyên phong phú nhất này.
Từ Ô Mộc hà xuất binh, đương nhiên sẽ có một trận ác chiến ở phía bắc Nguỵ quốc, nhưng chỉ cần đánh bại quân Nguỵ coi giữ ở bờ Hà Tây, Khánh quân liền có thể trực tiếp theo đường bắc Nguỵ quốc tiến về phía tây quận Tây An.
Mà liên quân ở Nam Dương quận nếu muốn đánh tới quận Tây An, lại phải qua Kinh Đô thành của Ngụy quốc, nếu không thể nắm được kinh đô, thì khó có thể tiếp tục tiến quân về phía tây. Nhưng kinh đô Nguỵ quốc, phòng bị đương nhiên phải kiên cố, người Yến quốc muốn trước đánh Kinh Đô thành sau chiếm lĩnh quận Tây An khả năng thành công là cực kì nhỏ.
Nghĩ thông điểm này, Thiên Chính đế cảm thấy người phụ nữ cao quý bên mình thật sự sâu sắc không lường được.
Người phụ nữ này, đối mặt với tấm địa đồ, dường như đã nắm cả thiên hạ trong tay. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Thiên Chính đế cúi đầu, trong mắt cũng loé lên hào quang kì lạ.
Khánh quốc có một Thái hậu lợi hại như vậy, không biết là chuyện may hay tai hoạ?
- Nếu mọi chuyện hết thảy thuận lợi, thật sự có thể đánh bại Yến quốc, như vậy người Bắc Man bị xem là cái gì?
Khánh hậu thản nhiên cười, nâng cánh tay ngọc lên, bàn tay cắt nhường ấn nhẹ phía trên ba quận, miêu tả sơ lược nói:
- Man di là man di, như thế giang sơn tốt đẹp, kỳ thực bọn man di này có khả năng hưởng thụ? Nuốt vào cái gì, sớm muộn ta cũng bắt chúng phải nôn ra, hơn nữa sẽ làm cho chúng hiểu, ai mới là bá chủ thiên hạ!
Giờ khắc này, vị phu nhân xinh đẹp đó, không ngờ lại có khí phách ngạo mạn thiên hạ như vậy.