Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 1
Editor: Puck
Tòa nhà nằm trên khu vực vàng Lĩnh Lâm của đế đô, lúc này hoàn toàn hỗn loạn, còi báo động vang lên không ngừng.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc ở lầu cuối, đèn đuốc sáng ngời, có một bóng dáng đàn ông cao lớn đứng trước cửa sổ.
Ngũ quan của anh hết sức tinh xảo lại không mất đi vẻ đàn ông, hình dáng gương mặt thâm thúy khác thường, vừa nhìn có vẻ là con lai, nhưng nhìn kỹ, lại tràn đầy ý vị phương đông. Lông mày đậm như mực, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào bầu trời đêm, khóe môi mang theo nụ cười lạnh lùng, nếu như có người nhìn thấy chỉ cảm thấy yêu nghiệt lại lạnh lẽo.
Tròng mắt anh giống như biển sâu dưới bóng đêm, mênh mông bát ngát lại ngầm dao động dưới mặt biển, khó bề phân biệt.
Dung mạo có góc cạnh thường thường làm cho người ta cảm thấy kiên cường, rất lạnh lùng, nhưng trên người tản mất ra khí thế y hệt Đế Vương làm tăng thêm khí phách đặc biệt quần lâm thiên hạ *.
(*) quần lâm thiên hạ: hình dung một người có tướng Đế Vương, chỉ một người đạt tới địa vị tối cao vô thượng (Theo baike)
Bộ âu phục màu đen lại truyền ra vẻ đàn ông nồng đậm, đường cong bả vai hoàn mỹ không thể bắt bẻ di ien n#dang# yuklle e#q quiq on được lại không mất vẻ nghiêm túc trang trọng.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Quyền Hạo khẽ hé mắt về phía cửa, môi mỏng lạnh lùng phun ra hai chữ “Đi vào”.
Trần Tiêu ở ngoài cửa nghe được giọng thiếu gia nhà mình, đáy lòng vốn sinh ra một hồ băng, bây giờ càng thêm hận toàn thân không thể biến thành trong suốt mà biến mất.
Nghĩ đến ngọc bội quan trọng nhất đối với thiếu gia bị trộm đi, thân thể anh không tự chủ được mà run run, cẩn thận mở cửa, tim treo lơ lửng, chỉ sợ nếu thiếu gia nhà mình nổi cơn thịnh nộ, mình chắc gặp phải đối đãi bi thảm.
Mắt Trần Tiêu lóe lên, không biết nhìn nơi nào, mắt không có tiêu điểm.
“Bắt được chưa?” Quyền Hạo mắt lạnh nhìn Trần Tiêu, tròng mắt bị một tầng sương mù che kín, mơ hồ có chút tức giận bừng bừng và sát ý, khí thế toàn thân giống như bị đóng băng, khí lạnh bức người gay gắt.
“Thiếu gia, bây giờ tên ăn trộm kia đang ở lầu chót.” Trần Tiêu không dám nhìn chăm chú vào tròng mắt của Quyền Hạo, tầm mắt không khỏi nhìn trên nền, hơi sợ hãi rụt rè, đồng thời đáy lòng cũng hơi sợ. Tuy anh và thiếu gia nhà mình cùng lớn lên, nhưng nhiều năm như vậy cũng không thăm dò tính khí của thiếu gia nhà mình, dáng vẻ của thiếu gia bây giờ thật sự dọa người.
Những lời này khiến cho tròng mắt Quyền Hạo dính vào một tầng màu lửa đỏ, tròng mắt lạnh lẽo vô cùng nhìn chăm chú vào Trần Tiêu, “Một đám ăn hại.” Nói rồi khẽ nắm chặt, tim của anh lại thoáng đau.
“Thiếu gia, ngài đừng nóng vội, ngọc bội rất nhanh có thể cầm về.” Trong lời nói của Quyền Hạo có băng lạnh khiến cho thân thể Trần Tiêu mơ hồ phát run, nói chuyện cũng hơi khẩn trương, tim đập nhanh hơn rất nhiều.
Con mắt lạnh lùng như băng nhìn chăm chú vào Trần Tiêu đang khẩn trương, vô cùng sợ, khuôn mặt tuấn mỹ của Quyền Hạo hoàn toàn bị băng lạnh bao phủ, cả người tản mát ra khí lạnh khiến di1enda4nle3qu21ydo0n người ta sợ hãi. “Cút.” Ba phút sau, Quyền Hạo mở môi mỏng ra, khí lạnh bức người nói.
Lấy được một chữ cút, trong lòng Trần Tiêu đừng nói tới có bao nhiêu vui vẻ, mồ hôi lạnh trên trán ngưng chảy xuống, trái tim đang treo cao cũng buông xuống một nửa. “Vâng, thiếu gia.” Tuy sợ, nhưng Trần Tiêu vẫn cung kính nói với Quyền Hạo.
Đôi tay hơi run rẩy mở cửa, sau lưng có một cặp mắt giống như có thể nhìn thấu anh, sợ trong lòng Trần Tiêu càng phát ra lợi hại hơn, hai chân giống như hơi run run, giống như gió lạnh mùa đông lạnh đến anh phát run.
Đóng cửa lại, tay cầm cửa ngăn cách mình và thiếu gia nhà mình, Trần Tiêu lau mồ hôi sắp chảy xuống, thở dài một cái, để hóa giải sợ hãi trong lòng mình. Đẩy mắt kính sắp tụt xuống trên sống mũi, anh mím chặt môi, lòng muốn khóc cũng đã có.
Anh nắm quyền quản gia nhà họ Quyền dễ dàng ư, bây giờ ngọc bội quý giá nhất cũng quan trọng nhất của thiếu gia lại bị một tên trộm nhỏ trộm đi, nếu không tìm về được, đoán chừng anh...
Nghĩ đến đây, toàn thân Trần Tiêu cũng bị mồ hôi ướt đẫm, kinh sợ viết rõ ràng trên mặt anh.
Vì để cho mình không hề rơi vào trong ảo tưởng kinh khủng nữa, Trần Tiêu dùng sức đánh lên mặt. Cảm giác đau đớn xâm nhập thần kinh của anh, anh đi ra khỏi ảo tưởng. Trước mắt quan trọng nhất là lên lầu chót, đoạt lại ngọc bội từ trong tay tên trộm kia.
Lên tinh thần, nở một nụ cười khổ sở, Trần Tiêu vẻ mặt đau khổ đi tới lầu chót.
Giờ phút này, Lâm Hi Nhi thân là một thâu thiên thần trộm* đang bị một đống người áo đen lớn vây quanh, cho dù võ công của cô rất tốt, nhưng dù sao cô cũng là một cô gái, thể lực cũng đã bị tiêu hao gần hết.
(*) thâu thiên thần trộm: Trộm cả trời cả thần
Quét ngang một cước, một người áo đen ứng tiếng ngã xuống đất, trong lòng Lâm Hi Nhi thả lỏng một hơi, ngọc bội trên tay cũng càng ngày càng cảm thấy lạnh lẽo, con mẹ nó, cô tới trộm ngọc bội này chính là một sai lầm, ngọc bội trộm được rồi, nhưng vốn không thể toàn thân mà lui.
Đánh ngã một người áo đen tiếp theo, nhưng đám người áo đen kia vốn cuồn cuộn không dứt, cô sẽ mệt chết đi được. Thở hổn hển, dùng sức dọn sạch người áo đen giống như chướng ngại vật xung quanh, Lâm Hi Nhi cũng muốn đập cho mình một chưởng, cô trộm đồ nhiều như vậy cho tới nay, chính là chỗ này mệt mỏi nhất rồi, vì một miếng ngọc bội rách như vậy, có đáng giá không?
“Một đám vô dụng này, một tên trộm nhỏ cũng không đối phó được, chờ Quyền thiếu thật sự nổi giận thì tôi thấy các ngươi đều phải cút sang châu Phi.” Trần Tiêu mồ hôi dầm dề chạy lên lầu chót, thấy một đám lớn nhân viên an ninh đánh không lại một nữ ăn trộm, trong lòng anh gấp gáp, nên hét lớn, anh thân là quản gia cao quý cũng không có.
Bọn nhân viên an ninh cũng nghe được phải cút sang châu Phi thì mọi người hơi khẩn trương. Dieễn ddàn lee quiy đôn
Tuy địa bàn của nhà họ Quyền khắp toàn cầu, nhưng tổng bộ chân chính vẫn ở đế đô Thiên triều, bọn họ đều không dễ dàng trở thành nhân viên an ninh bên cạnh của Quyền thiếu, nếu bị phái ra ngoài, như vậy đời này không có ngày nổi danh rồi.
Nghĩ tới khả năng này, bọn nhân viên an ninh giống như bị đánh máu gà, hóa thân thành động vật hung ác như sói, chuẩn bị đến cùng với Lâm Hi Nhi mày chết tao sống.
Che đi khuôn mặt, trên mặt Lâm Hi Nhi đeo khẩu trang, nhân viên an ninh đánh nhau với cô thật sự quá nhiều rồi, cũng bởi vì thể lực của cô dần biến mất, quả đấm của cô vô lực, vốn không có cách nào một quyền đánh kẻ địch rớt xuống, ngược lại khẩu trang trên mặt cô vô tình bị một nhân viên an ninh lột xuống. Trong nháy mắt, khuôn mặt không hề che chắn của Lâm Hi Nhi lộ ra trước mặt mọi người.
Đuôi ngựa cột chắc lúc này cũng tuột ra rồi, tóc dài quăn quyến rũ theo gió bay xuống trên vai, Lâm Hi Nhi khẽ hé mở đôi môi, hơi thở đột nhiên không thuận. Cô làm nghề này, kiêng kỵ nhất là khi trộm đồ thì bị lộ ra khuôn mặt mình. Bây giờ mặt mũi của cô một chút cũng không che giấu lộ ra, cô có thể nghĩ đến tình cảnh sau này, số mệnh của cô chính là bị nhà họ Quyền đuổi giết. Ai bảo cô trộm ngọc bội của đại thiếu gia nhà họ Quyền, đây coi như là tự tìm ngược không thể sống sao?
Trần Tiêu vẫn quan sát ở bên cạnh, khi nhìn thấy khuôn mặt Lâm Hi Nhi thì tròng mắt cũng muốn rớt xuống, con mẹ nó, nữ thần trộm nổi danh lừng lẫy lại là một cô gái nhỏ chừng hai mươi tuổi, còn là kiểu dáng dấp vô cùng thuần khiết.
Mắt thấy động tác của Lâm Hi Nhi càng ngày càng chậm chạp, Trần Tiêu lập tức chỉ huy nhân viên an ninh bao vây Lâm Hi Nhi, “Thể lực cô ta đã đến cực hạn, các người mau bắt cô ta lại.”
Nhìn ngọc bội xanh biếc trong tay Lâm Hi Nhi, Trần Tiêu hận không thể lập tức tự mình đi đoạt lại, có thể tưởng tượng đến bản lĩnh công phu mèo cào của mình, anh vẫn yên lặng làm quan chỉ huy thôi. Nhưng anh là quản gia cao quý của nhà họ Quyền, cũng không thể dễ dàng ra tay.
Bọn nhân viên an ninh dưới sự chỉ huy của Trần Tiêu, càng phát huy vô cùng tốt, bây giờ ở trong trạng thái lợi thế, cũng sắp ép Lâm Hi Nhi khoanh tay chịu trói rồi.
Dưới bàn chân đột nhiên trượt đi, Lâm Hi Nhi thiếu chút nữa ngã xuống, vội vàng thăng bằng lại thân thể, cô lại quên mất bọn nhân viên an ninh tấn công, mặt của cô bị một tên nhân viên an ninh nhẫn tâm đánh lên một quyền. Khóe môi thoáng chốc cứng đờ, Lâm Hi Nhi nổi cơn thịnh nộ, con mẹ nó, đánh đâu cũng có thể, thế nhưng đánh lên mặt cô, quả thật là tìm chết.
Cô định ra sức phản kích, nhưng đám nhân viên an ninh vây quanh cô càng ngày càng nhiều, cô khổ sở phát hiện, bây giờ cô có chắp cánh cũng không thể bay. Chớp chớp tròng mắt tràn đầy linh khí, tay chân Lâm Hi Nhi càng phát ra vô lực, mắt thấy mình sẽ bị bắt được.
Nhìn hoàn cảnh chung quanh một chút, cô định đấm ngực.
Cô đây là tự tìm đường chết, lúc ấy trộm ngọc bội thành công, bi một nhóm người áo đen truy đuổi thì cô chạy trốn lên lầu chót, định dùng cái dù bay lên chạy trốn từ đây.
Nhưng bây giờ sao rồi, con mẹ nó, cô sắp bị bắt tại chỗ rồi.
Một đống lớn nhân viên an ninh bên cạnh, chính là chực chờ đợi bắt sống cô đó.
Vậy phải làm sao bây giờ? d Phải làm gì đây?
Đột nhiên, tầm mắt Lâm Hi Nhi thoáng chuyển lên ngọc bội trên tay, một tia sáng lóe lên.
“Tất cả dừng tay cho tôi, nếu không tôi ném xuống.” Lâm Hi Nhi giơ tay thật cao lên, tỏ vẻ đe dọa.
Những người này vì cái gì, cũng chỉ vì ngọc bội trong tay cô, bay giờ vì nhân viên an ninh tính mạng, ngọc bội này chính là bùa hộ mệnh của cô rồi.
Bọn nhân viên an ninh thấy hành động và vẻ mặt của Lâm Hi Nhi không giống như nói đùa, trong lòng rất khẩn trương, vốn đang định bắt sống Lâm Hi Nhi cũng dừng lại. So sánh với bắt sống Lâm Hi Nhi này, vẫn là ngọc bội trong tay cô quan trọng hơn.
“Đừng, có gì từ từ nói.” Trần Tiêu khẩn trương đến tim lại một lần nữa treo cao, nhìn ngọc bội trong tay Lâm Hi Nhi, anh vội vàng nói. Không bắt được Lâm Hi Nhi có thể quên đi, không thể cầm ngọc bội trở về, đây chính là sẽ chết người đó.
Bọn nhân viên an ninh ngừng tấn công, còn có một người đàn ông cấp chỉ huy khẩn trương như thế, Lâm Hi Nhi biết mình ép đúng bảo bối, nghĩ thầm một chiêu này quả nhiên có hiệu quả, “Để cho bọn họ cách xa tôi một chút.” Lâm Hi Nhi lạnh lùng nói.
Vốn chuẩn bị bắt giữ cô gái thần trộm này, bây giờ vừa ra tới đây. Trực giác của Trần Tiêu cho thấy tim của mình sắp bị dọa đến ngừng đập, cho dù nữ thần trộm chết cũng không sao, nhưng nếu ngọc bội này bị tổn hại một chút, chết không chỉ có anh.
Thấy người đàn ông cấp chỉ huy do dự, trong lòng Lâm Hi Nhi hơi hoài nghi, chẳng lẽ ngọc bội này còn không đủ sức uy hiếp, khẽ cắn răng, cô làm bộ định ném ngọc bội lên đất, “Ném thật, tôi thật sự ném xuống.”
Cử chỉ này phối hợp với giọng nói uy hiếp của cô, Trần Tiêu thật sự sợ cô ném ngọc bội, cân nhắc chút hơn thiệt, khó khăn lắm mới hơi mím môi nói: “Các người cũng cách xa cô ta một chút.”
Mới vừa rồi đội nhân viên an ninh còn không biết làm như thế nào cho phải, bây giờ vừa nghe lời Trần Tiêu, rối rít cách xa Lâm Hi Nhi ba bước.
Bọn nhân viên an ninh vây quanh người cô đều lui ba bước, Lâm Hi Nhi khẩn trương thoáng thả lỏng một chút, hơi thở cũng thuận một chút.
“Vị tiểu thư này, cô chính là ngoan ngoãn trả ngọc bội lại, có lẽ như vậy còn có thể giữ được mạng sống của cô, nếu cô thật sự ném ngọc bội xuống, hậu quả sẽ như thế nào, cô có thể nghĩ được.” Đây không phải uy hiếp, cũng không phải đe dọa, Trần Tiêu chỉ rất thẳng thắn trần thuật sự thật.
Ở đế đô ai không biết Quyền thiếu là người như thế nào, chọc người của anh, bình thường chỉ có hai kết quả, đó chính là trực tiếp chết thảm hoặc còn sống nhưng nửa sống nửa chết.
Lời của Trần Tiêu, Lâm Hi Nhi định trợn trắng mắt, rất muốn tỏ vẻ đau khổ.
Cô cũng biết hậu quả của mình rất tệ, nhưng không có cách nào, không có cách nào.
“Trả lại có thể, nhưng điều kiện đầu tiên chính là anh để cho bọn họ cách xa tôi chút nữa.” Suy tư một phút, Lâm Hi Nhi nghĩ ra kế hoạch hoàn mỹ.
Nhìn chăm chú vào hai tay của Lâm Hi Nhi, chỉ sợ cô không để ý sẽ ném ngọc bội xuống, “Các người cách xa cô ta một chút nữa.” Trần Tiêu thông minh sao lại không nhìn ra Lâm Hi Nhi định chạy trốn, anh ngược lại tò mò dưới tình huống như thế này cô sẽ chạy thoát như thế nào.
Bọn nhân viên an ninh cách xa thêm một chút nữa, mọi người đều chăm chú nhìn Lâm Hi Nhi.
Lầu chót vì đề phòng có người vô ý ngã xuống, nên xây tường rào cao một mét hai, Lâm Hi Nhi cách tường rào rất gần, bây giờ không có người vây quanh cô, cô rất thoải mái đứng trên tường rào, từ trên cao nhìn xuống mọi người.
Khóe môi hơi nhếch lên, Lâm Hi Nhi nở ra một nụ cười ngọt ngào, “Nói ra, hôm nay vẫn là tôi xui xẻo.” Trộm ngọc bội của Quyền Hạo vốn không phải là suy tính của cô, chỉ là nhiệm vụ sư phụ của cô đưa cho cô.
“Cô biết cô xui xẻo là được, bây giờ ném ngọc bội cho tôi, tôi có thể để cho cô rời đi.” Trần Tiêu chớp cũng không chớp mắt nhìn vào ngọc bội, rất độ lượng nói.
“Anh cho rằng tôi ngu.” Trên mặt Lâm Hi Nhi hiện lên nụ cười thật lớn, trong mắt đều là ánh sáng giảo hoạt, “Xin lỗi, ngọc bội kia tôi là tình thế bắt buộc. Các vị hẹn gặp lại.”
Hướng gió lúc này chính là thích hợp mở dù bay lên, Lâm Hi Nhi vừa dứt lời, mở dù bay ra, tung người lên.
Nhìn Lâm Hi Nhi trên tường rào nhảy xuống dưới lầu, Trần Tiêu muốn hung hăng cho mình hai bạt tai, ai bảo mày tự tin, ai bảo mày tự đại. Bây giờ thì tốt rồi, ngọc bội không cầm về, cũng không bắt được nữ thần trộm kia.
Khi Trần Tiêu đang ảo não thì phía sau anh truyền đến một giọng nói lạnh lẽo, “Người đâu?”
Nghe hỏi han lạnh lùng như thế, Trần Tiêu muốn mổ bụng tự vẫn.
Tròng mắt không thấy rõ bị bóng đen như mực đậm bao phủ, làm cho người ta không khỏi sinh ra một tâm trạng sợ hãi và nhỏ bé.
“Thiếu gia, xin lỗi, chúng tôi làm việc không hiệu quả, khiến nữ thần trộm kia trốn thoát.” Nhìn thẳng vào Quyền Hạo, hai chân Trần Tiêu như nhũn ra, chỉ muốn chạy trốn.
Hu hu ~ anh thật sự sợ mình sẽ bị phái đến quốc gia ở thế giới thứ ba, vì nhà họ Quyền mà tranh đấu đoạt thiên hạ.
Trong lòng cả đám nhân viên an ninh chung quanh cũng thấp thỏm, nhưng mà vượt qua dự liệu của bọn họ, Quyền thiếu anh không nói gì, xoay người rời đi.
Tình huống này, để cho bọn họ không hiểu nổi. Đây coi như Quyền thiếu tha cho bọn họ một mạng sao?
Lâm Hi Nhi đang bay thật nhanh cũng cười đến vô cùng vui vẻ, vốn cho rằng mình chạy không thoát, không ngờ đến giây phút sau cùng lại còn cho cô chạy, còn thành công mang ngọc bội đi.
Trong lòng nghĩ đến vui thích, Lâm Hi Nhi quên một chuyện quan trọng nhất rồi, đó chính là trong lúc bay bằng dù bay, một khi không có gió, cô sẽ ngã xuống từ giữa không trung.
Bây giờ cô chính là bi kịch như vậy, bay đến tốt đẹp, gió đột nhiên ngừng.
Trong chớp nhoáng này, cô sửng sốt.
Con mẹ nó, không chơi đùa bỡn người như vậy.
Cô liền cả người mang dù từ trên không trung rơi thẳng tắp xuống, trong quá trình rơi xuống này, Lâm Hi Nhi chỉ có thể nghĩ đến một vấn đề, dáng vẻ bây giờ của cô, là đáng đời đó, ai bảo cô trộm thứ đó.
Nếu như có đời sau, cô không cần làm ăn trộm.
Con mẹ nó, vì trộm đồ, ngã chết quá uổng phí rồi.
Tòa nhà nằm trên khu vực vàng Lĩnh Lâm của đế đô, lúc này hoàn toàn hỗn loạn, còi báo động vang lên không ngừng.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc ở lầu cuối, đèn đuốc sáng ngời, có một bóng dáng đàn ông cao lớn đứng trước cửa sổ.
Ngũ quan của anh hết sức tinh xảo lại không mất đi vẻ đàn ông, hình dáng gương mặt thâm thúy khác thường, vừa nhìn có vẻ là con lai, nhưng nhìn kỹ, lại tràn đầy ý vị phương đông. Lông mày đậm như mực, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào bầu trời đêm, khóe môi mang theo nụ cười lạnh lùng, nếu như có người nhìn thấy chỉ cảm thấy yêu nghiệt lại lạnh lẽo.
Tròng mắt anh giống như biển sâu dưới bóng đêm, mênh mông bát ngát lại ngầm dao động dưới mặt biển, khó bề phân biệt.
Dung mạo có góc cạnh thường thường làm cho người ta cảm thấy kiên cường, rất lạnh lùng, nhưng trên người tản mất ra khí thế y hệt Đế Vương làm tăng thêm khí phách đặc biệt quần lâm thiên hạ *.
(*) quần lâm thiên hạ: hình dung một người có tướng Đế Vương, chỉ một người đạt tới địa vị tối cao vô thượng (Theo baike)
Bộ âu phục màu đen lại truyền ra vẻ đàn ông nồng đậm, đường cong bả vai hoàn mỹ không thể bắt bẻ di ien n#dang# yuklle e#q quiq on được lại không mất vẻ nghiêm túc trang trọng.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Quyền Hạo khẽ hé mắt về phía cửa, môi mỏng lạnh lùng phun ra hai chữ “Đi vào”.
Trần Tiêu ở ngoài cửa nghe được giọng thiếu gia nhà mình, đáy lòng vốn sinh ra một hồ băng, bây giờ càng thêm hận toàn thân không thể biến thành trong suốt mà biến mất.
Nghĩ đến ngọc bội quan trọng nhất đối với thiếu gia bị trộm đi, thân thể anh không tự chủ được mà run run, cẩn thận mở cửa, tim treo lơ lửng, chỉ sợ nếu thiếu gia nhà mình nổi cơn thịnh nộ, mình chắc gặp phải đối đãi bi thảm.
Mắt Trần Tiêu lóe lên, không biết nhìn nơi nào, mắt không có tiêu điểm.
“Bắt được chưa?” Quyền Hạo mắt lạnh nhìn Trần Tiêu, tròng mắt bị một tầng sương mù che kín, mơ hồ có chút tức giận bừng bừng và sát ý, khí thế toàn thân giống như bị đóng băng, khí lạnh bức người gay gắt.
“Thiếu gia, bây giờ tên ăn trộm kia đang ở lầu chót.” Trần Tiêu không dám nhìn chăm chú vào tròng mắt của Quyền Hạo, tầm mắt không khỏi nhìn trên nền, hơi sợ hãi rụt rè, đồng thời đáy lòng cũng hơi sợ. Tuy anh và thiếu gia nhà mình cùng lớn lên, nhưng nhiều năm như vậy cũng không thăm dò tính khí của thiếu gia nhà mình, dáng vẻ của thiếu gia bây giờ thật sự dọa người.
Những lời này khiến cho tròng mắt Quyền Hạo dính vào một tầng màu lửa đỏ, tròng mắt lạnh lẽo vô cùng nhìn chăm chú vào Trần Tiêu, “Một đám ăn hại.” Nói rồi khẽ nắm chặt, tim của anh lại thoáng đau.
“Thiếu gia, ngài đừng nóng vội, ngọc bội rất nhanh có thể cầm về.” Trong lời nói của Quyền Hạo có băng lạnh khiến cho thân thể Trần Tiêu mơ hồ phát run, nói chuyện cũng hơi khẩn trương, tim đập nhanh hơn rất nhiều.
Con mắt lạnh lùng như băng nhìn chăm chú vào Trần Tiêu đang khẩn trương, vô cùng sợ, khuôn mặt tuấn mỹ của Quyền Hạo hoàn toàn bị băng lạnh bao phủ, cả người tản mát ra khí lạnh khiến di1enda4nle3qu21ydo0n người ta sợ hãi. “Cút.” Ba phút sau, Quyền Hạo mở môi mỏng ra, khí lạnh bức người nói.
Lấy được một chữ cút, trong lòng Trần Tiêu đừng nói tới có bao nhiêu vui vẻ, mồ hôi lạnh trên trán ngưng chảy xuống, trái tim đang treo cao cũng buông xuống một nửa. “Vâng, thiếu gia.” Tuy sợ, nhưng Trần Tiêu vẫn cung kính nói với Quyền Hạo.
Đôi tay hơi run rẩy mở cửa, sau lưng có một cặp mắt giống như có thể nhìn thấu anh, sợ trong lòng Trần Tiêu càng phát ra lợi hại hơn, hai chân giống như hơi run run, giống như gió lạnh mùa đông lạnh đến anh phát run.
Đóng cửa lại, tay cầm cửa ngăn cách mình và thiếu gia nhà mình, Trần Tiêu lau mồ hôi sắp chảy xuống, thở dài một cái, để hóa giải sợ hãi trong lòng mình. Đẩy mắt kính sắp tụt xuống trên sống mũi, anh mím chặt môi, lòng muốn khóc cũng đã có.
Anh nắm quyền quản gia nhà họ Quyền dễ dàng ư, bây giờ ngọc bội quý giá nhất cũng quan trọng nhất của thiếu gia lại bị một tên trộm nhỏ trộm đi, nếu không tìm về được, đoán chừng anh...
Nghĩ đến đây, toàn thân Trần Tiêu cũng bị mồ hôi ướt đẫm, kinh sợ viết rõ ràng trên mặt anh.
Vì để cho mình không hề rơi vào trong ảo tưởng kinh khủng nữa, Trần Tiêu dùng sức đánh lên mặt. Cảm giác đau đớn xâm nhập thần kinh của anh, anh đi ra khỏi ảo tưởng. Trước mắt quan trọng nhất là lên lầu chót, đoạt lại ngọc bội từ trong tay tên trộm kia.
Lên tinh thần, nở một nụ cười khổ sở, Trần Tiêu vẻ mặt đau khổ đi tới lầu chót.
Giờ phút này, Lâm Hi Nhi thân là một thâu thiên thần trộm* đang bị một đống người áo đen lớn vây quanh, cho dù võ công của cô rất tốt, nhưng dù sao cô cũng là một cô gái, thể lực cũng đã bị tiêu hao gần hết.
(*) thâu thiên thần trộm: Trộm cả trời cả thần
Quét ngang một cước, một người áo đen ứng tiếng ngã xuống đất, trong lòng Lâm Hi Nhi thả lỏng một hơi, ngọc bội trên tay cũng càng ngày càng cảm thấy lạnh lẽo, con mẹ nó, cô tới trộm ngọc bội này chính là một sai lầm, ngọc bội trộm được rồi, nhưng vốn không thể toàn thân mà lui.
Đánh ngã một người áo đen tiếp theo, nhưng đám người áo đen kia vốn cuồn cuộn không dứt, cô sẽ mệt chết đi được. Thở hổn hển, dùng sức dọn sạch người áo đen giống như chướng ngại vật xung quanh, Lâm Hi Nhi cũng muốn đập cho mình một chưởng, cô trộm đồ nhiều như vậy cho tới nay, chính là chỗ này mệt mỏi nhất rồi, vì một miếng ngọc bội rách như vậy, có đáng giá không?
“Một đám vô dụng này, một tên trộm nhỏ cũng không đối phó được, chờ Quyền thiếu thật sự nổi giận thì tôi thấy các ngươi đều phải cút sang châu Phi.” Trần Tiêu mồ hôi dầm dề chạy lên lầu chót, thấy một đám lớn nhân viên an ninh đánh không lại một nữ ăn trộm, trong lòng anh gấp gáp, nên hét lớn, anh thân là quản gia cao quý cũng không có.
Bọn nhân viên an ninh cũng nghe được phải cút sang châu Phi thì mọi người hơi khẩn trương. Dieễn ddàn lee quiy đôn
Tuy địa bàn của nhà họ Quyền khắp toàn cầu, nhưng tổng bộ chân chính vẫn ở đế đô Thiên triều, bọn họ đều không dễ dàng trở thành nhân viên an ninh bên cạnh của Quyền thiếu, nếu bị phái ra ngoài, như vậy đời này không có ngày nổi danh rồi.
Nghĩ tới khả năng này, bọn nhân viên an ninh giống như bị đánh máu gà, hóa thân thành động vật hung ác như sói, chuẩn bị đến cùng với Lâm Hi Nhi mày chết tao sống.
Che đi khuôn mặt, trên mặt Lâm Hi Nhi đeo khẩu trang, nhân viên an ninh đánh nhau với cô thật sự quá nhiều rồi, cũng bởi vì thể lực của cô dần biến mất, quả đấm của cô vô lực, vốn không có cách nào một quyền đánh kẻ địch rớt xuống, ngược lại khẩu trang trên mặt cô vô tình bị một nhân viên an ninh lột xuống. Trong nháy mắt, khuôn mặt không hề che chắn của Lâm Hi Nhi lộ ra trước mặt mọi người.
Đuôi ngựa cột chắc lúc này cũng tuột ra rồi, tóc dài quăn quyến rũ theo gió bay xuống trên vai, Lâm Hi Nhi khẽ hé mở đôi môi, hơi thở đột nhiên không thuận. Cô làm nghề này, kiêng kỵ nhất là khi trộm đồ thì bị lộ ra khuôn mặt mình. Bây giờ mặt mũi của cô một chút cũng không che giấu lộ ra, cô có thể nghĩ đến tình cảnh sau này, số mệnh của cô chính là bị nhà họ Quyền đuổi giết. Ai bảo cô trộm ngọc bội của đại thiếu gia nhà họ Quyền, đây coi như là tự tìm ngược không thể sống sao?
Trần Tiêu vẫn quan sát ở bên cạnh, khi nhìn thấy khuôn mặt Lâm Hi Nhi thì tròng mắt cũng muốn rớt xuống, con mẹ nó, nữ thần trộm nổi danh lừng lẫy lại là một cô gái nhỏ chừng hai mươi tuổi, còn là kiểu dáng dấp vô cùng thuần khiết.
Mắt thấy động tác của Lâm Hi Nhi càng ngày càng chậm chạp, Trần Tiêu lập tức chỉ huy nhân viên an ninh bao vây Lâm Hi Nhi, “Thể lực cô ta đã đến cực hạn, các người mau bắt cô ta lại.”
Nhìn ngọc bội xanh biếc trong tay Lâm Hi Nhi, Trần Tiêu hận không thể lập tức tự mình đi đoạt lại, có thể tưởng tượng đến bản lĩnh công phu mèo cào của mình, anh vẫn yên lặng làm quan chỉ huy thôi. Nhưng anh là quản gia cao quý của nhà họ Quyền, cũng không thể dễ dàng ra tay.
Bọn nhân viên an ninh dưới sự chỉ huy của Trần Tiêu, càng phát huy vô cùng tốt, bây giờ ở trong trạng thái lợi thế, cũng sắp ép Lâm Hi Nhi khoanh tay chịu trói rồi.
Dưới bàn chân đột nhiên trượt đi, Lâm Hi Nhi thiếu chút nữa ngã xuống, vội vàng thăng bằng lại thân thể, cô lại quên mất bọn nhân viên an ninh tấn công, mặt của cô bị một tên nhân viên an ninh nhẫn tâm đánh lên một quyền. Khóe môi thoáng chốc cứng đờ, Lâm Hi Nhi nổi cơn thịnh nộ, con mẹ nó, đánh đâu cũng có thể, thế nhưng đánh lên mặt cô, quả thật là tìm chết.
Cô định ra sức phản kích, nhưng đám nhân viên an ninh vây quanh cô càng ngày càng nhiều, cô khổ sở phát hiện, bây giờ cô có chắp cánh cũng không thể bay. Chớp chớp tròng mắt tràn đầy linh khí, tay chân Lâm Hi Nhi càng phát ra vô lực, mắt thấy mình sẽ bị bắt được.
Nhìn hoàn cảnh chung quanh một chút, cô định đấm ngực.
Cô đây là tự tìm đường chết, lúc ấy trộm ngọc bội thành công, bi một nhóm người áo đen truy đuổi thì cô chạy trốn lên lầu chót, định dùng cái dù bay lên chạy trốn từ đây.
Nhưng bây giờ sao rồi, con mẹ nó, cô sắp bị bắt tại chỗ rồi.
Một đống lớn nhân viên an ninh bên cạnh, chính là chực chờ đợi bắt sống cô đó.
Vậy phải làm sao bây giờ? d Phải làm gì đây?
Đột nhiên, tầm mắt Lâm Hi Nhi thoáng chuyển lên ngọc bội trên tay, một tia sáng lóe lên.
“Tất cả dừng tay cho tôi, nếu không tôi ném xuống.” Lâm Hi Nhi giơ tay thật cao lên, tỏ vẻ đe dọa.
Những người này vì cái gì, cũng chỉ vì ngọc bội trong tay cô, bay giờ vì nhân viên an ninh tính mạng, ngọc bội này chính là bùa hộ mệnh của cô rồi.
Bọn nhân viên an ninh thấy hành động và vẻ mặt của Lâm Hi Nhi không giống như nói đùa, trong lòng rất khẩn trương, vốn đang định bắt sống Lâm Hi Nhi cũng dừng lại. So sánh với bắt sống Lâm Hi Nhi này, vẫn là ngọc bội trong tay cô quan trọng hơn.
“Đừng, có gì từ từ nói.” Trần Tiêu khẩn trương đến tim lại một lần nữa treo cao, nhìn ngọc bội trong tay Lâm Hi Nhi, anh vội vàng nói. Không bắt được Lâm Hi Nhi có thể quên đi, không thể cầm ngọc bội trở về, đây chính là sẽ chết người đó.
Bọn nhân viên an ninh ngừng tấn công, còn có một người đàn ông cấp chỉ huy khẩn trương như thế, Lâm Hi Nhi biết mình ép đúng bảo bối, nghĩ thầm một chiêu này quả nhiên có hiệu quả, “Để cho bọn họ cách xa tôi một chút.” Lâm Hi Nhi lạnh lùng nói.
Vốn chuẩn bị bắt giữ cô gái thần trộm này, bây giờ vừa ra tới đây. Trực giác của Trần Tiêu cho thấy tim của mình sắp bị dọa đến ngừng đập, cho dù nữ thần trộm chết cũng không sao, nhưng nếu ngọc bội này bị tổn hại một chút, chết không chỉ có anh.
Thấy người đàn ông cấp chỉ huy do dự, trong lòng Lâm Hi Nhi hơi hoài nghi, chẳng lẽ ngọc bội này còn không đủ sức uy hiếp, khẽ cắn răng, cô làm bộ định ném ngọc bội lên đất, “Ném thật, tôi thật sự ném xuống.”
Cử chỉ này phối hợp với giọng nói uy hiếp của cô, Trần Tiêu thật sự sợ cô ném ngọc bội, cân nhắc chút hơn thiệt, khó khăn lắm mới hơi mím môi nói: “Các người cũng cách xa cô ta một chút.”
Mới vừa rồi đội nhân viên an ninh còn không biết làm như thế nào cho phải, bây giờ vừa nghe lời Trần Tiêu, rối rít cách xa Lâm Hi Nhi ba bước.
Bọn nhân viên an ninh vây quanh người cô đều lui ba bước, Lâm Hi Nhi khẩn trương thoáng thả lỏng một chút, hơi thở cũng thuận một chút.
“Vị tiểu thư này, cô chính là ngoan ngoãn trả ngọc bội lại, có lẽ như vậy còn có thể giữ được mạng sống của cô, nếu cô thật sự ném ngọc bội xuống, hậu quả sẽ như thế nào, cô có thể nghĩ được.” Đây không phải uy hiếp, cũng không phải đe dọa, Trần Tiêu chỉ rất thẳng thắn trần thuật sự thật.
Ở đế đô ai không biết Quyền thiếu là người như thế nào, chọc người của anh, bình thường chỉ có hai kết quả, đó chính là trực tiếp chết thảm hoặc còn sống nhưng nửa sống nửa chết.
Lời của Trần Tiêu, Lâm Hi Nhi định trợn trắng mắt, rất muốn tỏ vẻ đau khổ.
Cô cũng biết hậu quả của mình rất tệ, nhưng không có cách nào, không có cách nào.
“Trả lại có thể, nhưng điều kiện đầu tiên chính là anh để cho bọn họ cách xa tôi chút nữa.” Suy tư một phút, Lâm Hi Nhi nghĩ ra kế hoạch hoàn mỹ.
Nhìn chăm chú vào hai tay của Lâm Hi Nhi, chỉ sợ cô không để ý sẽ ném ngọc bội xuống, “Các người cách xa cô ta một chút nữa.” Trần Tiêu thông minh sao lại không nhìn ra Lâm Hi Nhi định chạy trốn, anh ngược lại tò mò dưới tình huống như thế này cô sẽ chạy thoát như thế nào.
Bọn nhân viên an ninh cách xa thêm một chút nữa, mọi người đều chăm chú nhìn Lâm Hi Nhi.
Lầu chót vì đề phòng có người vô ý ngã xuống, nên xây tường rào cao một mét hai, Lâm Hi Nhi cách tường rào rất gần, bây giờ không có người vây quanh cô, cô rất thoải mái đứng trên tường rào, từ trên cao nhìn xuống mọi người.
Khóe môi hơi nhếch lên, Lâm Hi Nhi nở ra một nụ cười ngọt ngào, “Nói ra, hôm nay vẫn là tôi xui xẻo.” Trộm ngọc bội của Quyền Hạo vốn không phải là suy tính của cô, chỉ là nhiệm vụ sư phụ của cô đưa cho cô.
“Cô biết cô xui xẻo là được, bây giờ ném ngọc bội cho tôi, tôi có thể để cho cô rời đi.” Trần Tiêu chớp cũng không chớp mắt nhìn vào ngọc bội, rất độ lượng nói.
“Anh cho rằng tôi ngu.” Trên mặt Lâm Hi Nhi hiện lên nụ cười thật lớn, trong mắt đều là ánh sáng giảo hoạt, “Xin lỗi, ngọc bội kia tôi là tình thế bắt buộc. Các vị hẹn gặp lại.”
Hướng gió lúc này chính là thích hợp mở dù bay lên, Lâm Hi Nhi vừa dứt lời, mở dù bay ra, tung người lên.
Nhìn Lâm Hi Nhi trên tường rào nhảy xuống dưới lầu, Trần Tiêu muốn hung hăng cho mình hai bạt tai, ai bảo mày tự tin, ai bảo mày tự đại. Bây giờ thì tốt rồi, ngọc bội không cầm về, cũng không bắt được nữ thần trộm kia.
Khi Trần Tiêu đang ảo não thì phía sau anh truyền đến một giọng nói lạnh lẽo, “Người đâu?”
Nghe hỏi han lạnh lùng như thế, Trần Tiêu muốn mổ bụng tự vẫn.
Tròng mắt không thấy rõ bị bóng đen như mực đậm bao phủ, làm cho người ta không khỏi sinh ra một tâm trạng sợ hãi và nhỏ bé.
“Thiếu gia, xin lỗi, chúng tôi làm việc không hiệu quả, khiến nữ thần trộm kia trốn thoát.” Nhìn thẳng vào Quyền Hạo, hai chân Trần Tiêu như nhũn ra, chỉ muốn chạy trốn.
Hu hu ~ anh thật sự sợ mình sẽ bị phái đến quốc gia ở thế giới thứ ba, vì nhà họ Quyền mà tranh đấu đoạt thiên hạ.
Trong lòng cả đám nhân viên an ninh chung quanh cũng thấp thỏm, nhưng mà vượt qua dự liệu của bọn họ, Quyền thiếu anh không nói gì, xoay người rời đi.
Tình huống này, để cho bọn họ không hiểu nổi. Đây coi như Quyền thiếu tha cho bọn họ một mạng sao?
Lâm Hi Nhi đang bay thật nhanh cũng cười đến vô cùng vui vẻ, vốn cho rằng mình chạy không thoát, không ngờ đến giây phút sau cùng lại còn cho cô chạy, còn thành công mang ngọc bội đi.
Trong lòng nghĩ đến vui thích, Lâm Hi Nhi quên một chuyện quan trọng nhất rồi, đó chính là trong lúc bay bằng dù bay, một khi không có gió, cô sẽ ngã xuống từ giữa không trung.
Bây giờ cô chính là bi kịch như vậy, bay đến tốt đẹp, gió đột nhiên ngừng.
Trong chớp nhoáng này, cô sửng sốt.
Con mẹ nó, không chơi đùa bỡn người như vậy.
Cô liền cả người mang dù từ trên không trung rơi thẳng tắp xuống, trong quá trình rơi xuống này, Lâm Hi Nhi chỉ có thể nghĩ đến một vấn đề, dáng vẻ bây giờ của cô, là đáng đời đó, ai bảo cô trộm thứ đó.
Nếu như có đời sau, cô không cần làm ăn trộm.
Con mẹ nó, vì trộm đồ, ngã chết quá uổng phí rồi.
Bình luận facebook