• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi (3 Viewers)

  • Chương 67

Editor: Puck -

Khó khăn đuổi Quyền Hạo ra ngoài, Lâm Hi mở máy vi tính ra, lướt đủ loại tin tức.

Tin tức về nhà họ Thẩm, buổi tối rất ít, chỉ có vẻn vẹn mấy tin tức, tất cả đều là tập đoàn Thẩm thị tuyên bố phá sản.

Tắt mạng, dụi mắt hơi chua xót, cô trầm tư một chút.

Cùng lúc đó, trong thư phòng, Quyền Hạo cầm một xấp tài liệu trên tay, cẩn thận nhìn.

“Thiếu gia, đây đều là tài liệu về Lâm Hi Nhi.” Trần Tiêu lấy ra tài liệu điều tra càng sâu thêm.

“Tra một chút giữa Thẩm Cảnh Kỳ và Lâm Hi Nhi rốt cuộc là quan hệ gì.” Chữ viết trên trang giấy tạo thành từng chuyện không thể tưởng tượng nổi, nhìn mà anh run sợ.

“Dạ, thiếu gia.” Trần Tiêu đi ra ngoài, không quấy rầy thiếu gia nhà mình.

Vừa mới đóng cửa thư phòng, anh chạm mặt đụng phải Lâm Hi. Trần Tiêu theo tiềm thức liếc nhìn cửa phòng, “Tiểu thư, tìm thiếu gia có chuyện gì không?”

“Ừ.” Lâm Hi chớp mắt mấy cái.

“Tiểu thư.” Trần Tiêu định ngăn cản Lâm Hi đi vào.

“Có chuyện gì sao?” Cô mắt lạnh nhìn chăm chú Trần Tiêu.

“A, không có việc gì.” Sau khi lắc đầu một cái, Trần Tiêu rời đi.

Đẩy cửa vào, thấy Quyền Hạo đang xem tài liệu, cô khẽ nhếch đôi mày thanh tú, “Quyền Hạo.” dieendaanleequuydonn

“Hi nhi.” Quyền Hạo đọc đến tập trung tinh thần, ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Hi, hơi có vẻ kinh ngạc.

“Ở chỗ anh có tài liệu về nhà họ Thẩm không?” Lâm Hi nhìn quanh bàn đọc sách của anh, thấy không có tài liệu mà cô cần. Nhà họ Thẩm trải qua hơn bốn năm phát triển, đã sớm không phải là nhà họ Thẩm trước kia, rất nhiều chuyện trong nội bộ nhà họ Thẩm cô đã không hề biết nữa, hiện giờ cô cần phải biết tình huống nhà họ Thẩm lúc này.

“Có.” Vẻ mặt Quyền Hạo nhàn nhạt, lấy tài liệu từ trong ngăn kéo ra.

Lâm Hi tùy ý lật nhìn mấy cái, “Những tài liệu này, một nửa là làm giả, chẳng lẽ anh không điều tra được tin tức nội bộ của nhà họ Thẩm sao?”

“Trước mắt không điều tra được, nhà họ Thẩm quá thần bí rồi, phải qua một đoạn thời gian mới có thể điều tra được.”

“Xem những tài liệu này cũng vô ích.” Lâm Hi hơi nhụt chí, “Thế lực của nhà họ Thẩm ở trong hắc đạo rất lớn, ở bạch đạo còn cần có gia tộc có tiềm lực nâng đỡ có thể trợ giúp bọn họ.” Thế lực nhà họ Thẩm càng lúc càng lớn, trước kia không liên quan gì đến cô, bây giờ có liên quan đến cô, cô rất rõ ràng Thẩm Cảnh Nhiên là hạng người gì, anh ta sẽ không dễ dàng buông tha cô.

“Trước mắt xem ra, nhà họ Dương là đối tượng nâng đỡ của bọn họ.” Thực lực nhà họ Dương đột nhiên tăng lên, cũng đưa tới sự chú ý của nhà họ Quyền. die~nd a4nle^q u21ydo^n

“Nhà họ Mã cũng sẽ là mục tiêu của bọn họ.” Ánh mắt Lâm Hi rất lợi hại, thấy được tài liệu mà Quyền Hạo muốn che giấu, “Đưa cho tôi xem.”

“Không cho.” Quyền Hạo kiên quyết từ chối.

“Lấy ra.” Khẩn trương như vậy, nhất định là có cái gì?

Quyền Hạo đặt tài liệu vào trong ngăn kéo, mím môi cười khẽ, “Không có gì dễ nhìn.”

Lâm Hi cứ không tin, đi tới bên cạnh anh, không để ý tới anh ngăn cản, vẫn cứ lấy tài liệu từ trong ngăn kéo ra.

Chỉ nhìn ba chữ Lâm Hi Nhi trên trang giấy, đôi mày thanh tú của Lâm Hi nhíu chặt.

“Hi nhi, em đừng hiểu lầm, anh chỉ muốn hiểu rõ em hơn.” Thấy sắc mặt lạnh nhạt của cô, anh khẩn trương giải thích.

“Khi nào thì bắt đầu cho rằng tôi là Lâm Hi Nhi?” Thế gian không có người hoàn toàn giống nhau, cho dù là đổi thân thể, cách thức hành sự và tính tình cũng không thay đổi được, cô không trông cậy vào cả đời không có ai phát hiện ra cô là Lâm Hi Nhi, chỉ có điều cô muốn biết anh bắt đầu biết từ khi nào?

“Khi Thẩm Cảnh Kỳ xuất hiện, anh chỉ hơi hoài nghi, hiện giờ mới xác nhận em là Lâm Hi Nhi.” Trước kia anh chỉ hơi hoài nghi, vốn không để những chuyện này vào trong lòng, sau khi Thẩm Cảnh Kỳ xuất hiện, dục vọng muốn biết của anh càng thêm mãnh liệt, anh không cách nào tham gia vào quá khứ của cô, nhưng tương lai của cô, anh sẽ vượt qua cùng cô, cho nên anh muốn hiểu rõ quá khứ của cô. die nda nle equ ydo nn

Buông tài liệu trong tay xuống, Lâm Hi cười một tiếng không hề gì, trong tròng mắt cũng không thấy tức giận, “Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng thừa nhận tôi là Lâm Hi Nhi, anh nghe nóng cũng vô ích.” May mà Quyền Hạo chỉ điều tra được tài liệu phiến diện, nếu như điều tra rõ ràng những gì cô đã trải qua, đoán chừng cô sẽ hộc máu mất, khi còn trẻ ngu ngốc làm ra chuyện quá đáng sợ, tuyệt đối không muốn để cho người biết.

“Hi nhi, em tức giận sao?” Anh kéo tay cô.

“Không tức giận, anh nghĩ quá nhiều.” Cô nhẹ nhàng hất tay anh ra, trên mặt không thấy chút tức giận nào.

“Anh chỉ muốn biết em, em đừng giận anh.”

“Đã nói không tức giận, trong đầu anh đang nghĩ cái gì đâu?”

“Có thật không?”

“Thật.” Lâm Hi lấy tay che miệng, khẽ ngáp, “Tôi trở về phòng, anh tiếp tục xem của anh đi.”

Bây giờ là sáu giờ rưỡi tối, bảy giờ là thời gian cô đến chỗ hẹn, không biết cô không đi, Thẩm Cảnh Nhiên bệnh thần kinh đó có thể làm chuyện gì kỳ quái không. Chẳng biết tại sao, trong lòng cô lại xẹt qua vẻ lo lắng.

“Hi nhi.” Nhìn theo bóng lưng của cô, giọng anh mang theo quyến luyến kêu lên.

Cô không quay đầu lại, dường như không nghe thấy.

Ti vi trong phòng ngủ đang phát tin tức giải trí, tay cô cầm sách, tùy ý liếc nhìn màn ảnh, khiến cho cô thấy một gương mặt xinh đẹp hơi quen thuộc. Nụ cười nhàn nhạt mang theo xa cách, khóe môi vểnh lên đường cong vừa đúng, không yêu mị không nũng nịu, dáng vẻ rất đoan trang, lễ phục nhỏ bó ngực bọc lấy dáng người có độ nóng bỏng, đối mặt với đám paparazzi gây khó khăn, cô ấy ấm giọng nhỏ nhẹ trả lời, ý cười nhẹ trong mắt dâng lên ý lạnh, lại không có ai phát hiện. d1en d4nl 3q21y d0n

Thời điểm cuối năm trước, cô từng gặp Trịnh Thủy Tinh ở Úc Thành, thời gian qua đi lâu như vậy, nhìn thấy trong ti vi, cảm giác rất không giống trước, giống như đã biến thành người khác vậy, cảm giác xa cách trên mặt khiến cho cô có cảm giác rất quen thuộc, giống như người thân cận bên cạnh.

Cảm giác quen thuộc này xuất phát từ đâu? Cô đảo tròng mắt đen nhánh, sàng lọc từng nhân vật cảnh tượng trong trí nhớ.

Đồng hồ trên tường không sai không lệch chỉ đúng bảy giờ, tiếng chuông nhẹ nhàng chậm chạp vang lên, Lâm Hi nhìn điện thoại di động trên bàn, nhìn kỹ một dãy số xa lạ, khóe môi mím chặt, “Thẩm Cảnh Nhiên, anh định làm gì?”

Tay phải Thẩm Cảnh Nhiên oán hận nắm chặt hoa hồng, trong mắt hiện lên điên cuồng, giọng nói ngầm mang theo tức giận, “Hi Nhi, em chưa tới, em sai hẹn rồi.”

Giống như là lời nói chỉ trích, Lâm Hi nghe xong, cười lạnh một tiếng, “Tôi không đồng ý lời mời của anh, sao lại coi là sai hẹn được?”

“Tại sao không đến?” Hoa hồng trong tay anh trong nháy mắt trở thành hoa tàn, bị Thẩm Cảnh Nhiên ném trên mặt đất.

“Vì sao tôi phải đi? Anh cũng không phải là gì của tôi, không có tư cách ra lệnh cho tôi.” Người nực cười, luôn cho rằng có thể nắm cô ở trong tay.

“Anh là người yêu của em, người qua một đời một kiếp với em.” Thẩm Cảnh Nhiên nâng cao giọng, cắn nặng hai chữ người yêu.

“Cho tới bây giờ tôi vẫn chưa từng thừa nhận anh là gì của tôi, còn có những chuyện quá khứ, anh cũng đừng tới làm phiền tôi.” Không hổ Thẩm Cảnh Nhiên và Thẩm Cảnh Kỳ là anh em, không ai muốn nhớ tới chuyện quá khứ không tốt vẫn cứ bị nhắc tới, huống chi bây giờ cô là Lâm Hi, không phải Lâm Hi Nhi, tất cả quá khứ đã không liên quan gì tới cô nữa.

“Không có quá khứ, vĩnh viễn sẽ không có, chỉ cần anh còn sống một ngày, em đều là của anh.” Thẩm Cảnh Nhiên cố chấp nói.

“Anh thích nói như thế nào thì nói như thế đó đi.” Nói xong, Lâm Hi dứt khoát gọn gàng cúp điện thoại. dinendian.lơqid]on

“Hi Nhi.” Tiếng tút tút vang lên, Thẩm Cảnh Nhiên cắn chặt răng kêu lên.

Một lần nữa gọi điện thoại cho cô, chỉ có thể nghe thấy giọng nhắc nhở ngọt ngào máy móc của phái nữ, Thẩm Cảnh Nhiên dùng sức túm điện thoại di động, giống như định bóp vỡ, gân xanh trên mu bàn tay cũng lồi lên rồi. Trong mắt chợt lóe lên tàn nhẫn, anh nhất định phải lấy được, “Hi Nhi, em nhất định là của anh đấy, ai cũng không giành em đi được.”

Tắt ti vi, sắc mặt Lâm Hi hơi khó coi, xuống lầu ăn cơm với Lý Vân.

Chuyện đầu tiên khi Lý Vân tới đế đô, chính là đi tham quan danh thắng di tích cổ từ cổ chí kim, hôm nay chơi hơi HIGH, cũng không cảm thấy mệt mỏ. Cô muốn chia sẻ kinh nghiệm hôm nay với Lâm Hi, thấy sắc mặt Lâm Hi không tốt, cảm thấy nghi ngờ, “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Không có gì.” Lâm Hi nở nụ cười yếu ớt.

“Thật sự không có gì sao? Sắc mặt của em thật khó coi!”

“Thật, ăn cơm của chị đi, lấy đâu ra nhiều lời như thế?”

“Ăn cơm, ăn cơm.” Bạn thân đi nữa, cũng không phải cứ chuyện gì cũng có thể nói cho đối phương, Lý Vân hiểu sâu đạo lý này.

Lúc ăn cơm tối không thấy Quyền Hạo, Lâm Hi cảm thấy hơi kỳ quái, thấy Trần Tiêu ở bên cạnh muốn nói lại thôi, cô đại khái suy đoán, Quyền Hạo đi làm việc gì.

Mở nước ấm tắm, mệt nhọc toàn thân giống như ngâm không còn gì, Lâm Hi lười biếng từ trong phòng tắm đi ra.

Trên người cô chỉ khoác áo choàng tắm, lấy áo ngủ trong phòng để đồ ra, chuẩn bị thay, cửa đúng lúc này bị mở ra.

Nhìn thấy người tới là Trần Tiêu, cô ghét bỏ nhíu nhíu mày, “Quản gia, anh không biết gõ cửa sao? Lễ phép căn bản vốn không có sao?”

“Tiểu thư, xin ngài đi ban công lầu ba nhìn một chút.” Trần Tiêu tỏ vẻ đau khổ.

Căn nhà này có ba lầu, lầu một là chỗ của người giúp việc và chỗ chất đồ, lầu hai là phòng ở của cô và Quyền Hạo, lầu ba là ngoài phòng khách ra còn có một khu vườn hoa tươi rộng lớn, ban công này là một chỗ rất nhàn nhã.

“Ban công lầu ba có gì để nhìn?” Cô không muốn đi. Không có việc gì lên lầu ba làm gì?

“Tiểu thư, xin ngài đi xem.” Trần Tiêu hơi nóng nảy.

“Không muốn đi.”

“Tiểu thư, van xin ngài.” Trần Tiêu tội nghiệp cầu khẩn.

“Có chuyện gì vậy?” Hiếm khi thấy vẻ mặt này của Trần Tiêu, cô nghi ngờ.

“Ngài đi nhìn sẽ biết.”

“Anh đi ra ngoài, tôi thay quần áo một chút, đợi lát nữa sẽ đi. Lần sau đi vào, nhớ gõ cửa, nếu không gõ cửa, tôi gõ chết anh.” Lâm Hi mặt lạnh, không vui quát lớn.

“Xin lỗi, tiểu thư.” Trần Tiêu rón rén đóng cửa lại, không tiếng động đi ra ngoài.

Thay xong quần áo, cô bước lên lầu ba, một mùi rượu nồng nặc thổi qua.

Người nào uống rượu ở đây? Cô nhíu mũi, đi tới ban công, thấy ở bên cạnh Quyền Hạo đã bị chai rượu vây lấy, anh đang uống rượu mạnh.

Chớp mắt một cái, thì ra Trần Tiêu gọi cô đi lên là để nhìn Quyền Hạo uống rượu!

“Buổi tối khuya tại sao ở đây uống rượu?” Nhặt vỏ chai rượu lên, cô đi tới bên cạnh anh.

“Hi nhi, là em sao?” Quyền Hạo uống rất nhiều rượu, hơi mơ hồ, cho rằng mình xuất hiện ảo giác rồi.

Nhìn lướt qua chai rượu xung quanh, cô học anh ngồi dưới đất, “Không phải là tôi, chẳng lẽ là quỷ!” diee ndda fnleeq uysd doon

“Thật sự là em sao?” Trong đôi mắt sương mù không thấy rõ xuất hiện rất nhiều Hi nhi, Quyền Hạo híp mắt lại.

“Anh cảm thấy sao?” Bốn phía có không ít vỏ chai rượu, nhìn dáng dấp Quyền Hạo uống không ít, có thể khiến cho đại thiếu gia nhà họ Quyền một thân một mình uống rượu, đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Là em.” Quyền Hạo ngồi dưới đất, trong tay còn cầm ly rượu.

“Anh còn muốn uống sao?” Tiện tay cầm một chai rượu, cô muốn xem là rượu gì.

“Hi nhi.”

“Ừ.” Cô dùng đồ mở chai khui chai rượu ra, không nhìn Quyền Hạo một cái.

“Hi nhi.” Quyền Hạo kêu lên lần nữa.

“Ừ.” Khóe mắt cô co rút.

“Hi nhi.” Quyền Hạo không ngại phiền toái tiếp tục gọi.

Mặt cô đầy vạch đen, “Anh say hay không say vậy?”

“Say.” Trên gương mặt điển trai tuấn tú phi phàm dính lên một tầng ửng đỏ nhàn nhạt, trong mắt anh có rất nhiều Hi nhi.

Nhìn gương mặt đỏ nhạt của anh, cô hơi mím môi, “Chắc chắn chứ?”

Thoạt nhìn cũng chỉ đỏ mặt một chút, không có say đâu.

“Nếu như anh không say, sao biết em xuất hiện ở trong mộng của anh.” Quyền Hạo chính xác say rồi, nói chuyện cũng chậm rì rì.

Tình cảnh này, Lâm Hi cảm giác buồn bực, “Tại sao không thể xuất hiện trong mộng của anh?” Quyền Hạo uống rượu say, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, cô có ý nghĩ trêu chọc anh. Thì ra đại thiếu gia nhà họ Quyền bình thường cao cao tại thượng, sau khi uống rượu say, rất dễ thương.

“Bởi vì em không yêu anh.” Nói xong lời tố cáo, trên khuôn mặt đẹp trai của Quyền Hạo dâng lên đau thương. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on

Ặc… Lý do này, cô không có cách nào cãi lại, “Vậy anh yêu tôi sao?”

“Yêu, rất yêu, rất yêu.” Cho dù là say, anh cũng không quên yêu cô.

“Yêu bao nhiêu?” Cô tò mò hỏi tiếp.

“Em sống anh sống, em chết anh chết.”

Đáp án hơi hung hãn, cô cười nói, “Chúng ta không phải diễn phim thần tượng, anh cũng không cần thâm tình tỏ tình.”

“Anh yêu em là thật.” Tốc độ nói chuyện của anh cũng chậm rồi, cắn từng chữ từng chữ một phát âm chính xác nói.

“Không ai nói là giả.” Cô cầm ly rượu trên tay anh, cạn một hớp, vị cay lại nồng tràn ngập trong miệng cô.

Cau mày nhìn ly rượu trên tay, cô chậm rãi đứng lên, “Anh có thể tự mình đứng lên không?”

“Có thể.” Quyền Hạo hơi lung lay đứng lên.

Chỉ từ bề ngoài thật sự quá không nhìn ra Quyền Hạo uống say, người này trừ đỏ mặt và tốc độ nói chuyện chậm lại một chút, ngoài ra giống như bình thường. di1enda4nle3qu21ydo0n

Cô một cước đá văng chai rượu bên chân, đỡ cánh tay của anh, “Đi xuống lầu.”

Quyền Hạo không chịu cất bước chân, đứng tại chỗ không động, chớp mắt cũng không chớp nhìn Lâm Hi chằm chằm.

“Nhìn cái gì?” Bị anh nhìn đến trong lòng hơi sợ hãi, cô không hiểu hỏi.

“Anh có chỗ nào không tốt? Tại sao em không yêu anh?” Tại sao cô không yêu anh?

Cô sững sờ, a ~ vấn đề này rất khó trả lời.

“Tại sao?” Hai tay anh túm lấy bả vai cô, trong giọng nói mang theo nức nở và uất ức, “Anh cảm giác không nhìn thấu được em, em rốt cuộc là Lâm Hi Nhi, hay là Lâm Hi của anh? Tại sao em lại không yêu anh?”

Đối mặt với lên án liên tiếp, cô cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Thế giới này không phải nói bạn yêu một người, thì có thể được đáp lại. Yêu và không yêu vốn không phải là điều bản thân có thể khống chế, cô không yêu anh, đây là sự thật, không liên quan đến anh có chỗ nào không tốt. Dieễn ddàn lee quiy đôn

“Em nói đi.” Nước mắt trong suốt hiện lên trong hốc mắt, cảm xúc của anh hơi không khống chế được.

Thân thể bị anh lắc lắc, cô định vung một cái tát lên.

“Tại sao không yêu? Em vì cái gì mà không nhìn ra anh yêu em?” Nói xong lời cuối cùng, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt anh, khổ sở nhấn chìm anh, “Em yêu anh, em sẽ kết hôn với anh, nhưng em lại không đồng ý kết hôn với anh, anh rốt cuộc có chỗ nào không tốt?” Anh muốn cô yêu, tim của cô, tất cả của cô.

Gió lạnh thổi qua, thổi loạn mái tóc của cô, cũng thổi loạn luồng suy nghĩ của cô, không dám nhìn gương mặt bị thấm ướt nước mắt của anh.

Cô chưa từng nghĩ tới Quyền Hạo sẽ yếu ớt không chịu nổi như thế, một mặt hèn mọn cầu xin này, cô lộ hoàn toàn triệt để một mặt này ra trước mặt cô, cô không biết làm sao, không biết nên đáp lại tình yêu của anh như thế nào.

“Em nói đi.” Khuôn mặt khổ sở không chịu nổi của anh, giống như muốn phát tiết thời gian đè nén hơn bốn năm ra ngoài.

“Anh say.” Hồi lâu, cô nhàn nhạt nói ra.

“Anh không say.” Rõ ràng say, anh phủ nhận, “Anh biết rõ em là Hi nhi, anh biết rõ em không yêu anh.”

Nước mắt chảy ra từ trong mắt anh, theo khuôn mặt chảy xuống, rơi vào trong quần áo cô.

Cô cúi mắt xuống nhìn áo bị thấm ướt, “Tôi là Lâm Hi, anh say.”

“Anh không say.” Anh lớn tiếng tuyên bố.

Mặt còn đen hơn than, cô cầm hai tay của anh, “Anh say. Anh có biết chính anh đang làm gì không?” die nd da nl e q uu ydo n

“Vậy em muốn anh làm như thế nào?” Thật sự không cách nào khơi thông với một người say.

“Anh muốn em yêu anh.” Anh nói nguyện vọng giấu trong lòng nhiều năm, anh không thể lựa chọn người trong số mệnh, nhưng cuối cùng anh vẫn yêu cô, anh yêu cô, cũng muốn cô yêu anh.

“Tôi biết rồi, anh để cho tôi suy nghĩ một chút.” Cô coi như dỗ đứa bé, “Bây giờ anh đi xuống, đi tắm ngủ.”

Đột nhiên, anh ợ hơi rượu, một mùi rượu nồng nặc.

“Em sẽ yêu anh sao?” Sau khi say, ánh mắt của anh không bén nhọn như ngày thường, ngược lại trở nên nhu hòa hơn nhiều.

“Sẽ.” Cô nghĩ, nếu như cô nói lời không, anh sẽ náo loạn với cô, vì giải quyết anh anh một chút, cô giấu lương tâm nói chuyện.

“Hi nhi, em thật tốt.” Anh ôm chặt cô, quấn quýt si mê nói.

“Biết tôi tốt, anh liền nhanh đi tắm ngủ.” Không có việc gì đi dụ dỗ một người uống say, thật sự phiền toái.

“Anh nghe em. Hiện giờ anh muốn ngủ với em.” Anh buông cô ra, bước chân hơi không ổn định rời đi.

“Được.” Vẻ mặt cô khẽ cứng đờ, nói lời trái lương tâm.

Câu đầu tiên của anh khiến cô hơi vui vẻ, nhưng câu thứ hai thì tối mặt, uống rượu say cũng không quên ngủ cùng cô, thật sự đủ rồi.

Trần Tiêu đứng ở trong góc nghe lén rất lâu, ngẩng đầu nhìn lên, thấy thiếu gia nhà mình mắt lạnh nhìn mình, anh ý thức được, thiếu gia xác định say thật sao? Trong lòng to gan suy đoán, hay là…

Không đợi anh nói ra, Quyền Hạo đã bước chân trầm ổn đi xuống.

Nhìn bóng lưng thiếu gia nhà mình, Trần Tiêu trừng lớn cặp mắt, tình huống như thế nào?

“Trần Tiêu, anh ở đây làm gì? Nghe lén sao?” Lâm Hi cũng nhìn thấy Trần Tiêu.

“Tiểu thư, tôi chỉ muốn tưới hoa, ngài đừng hiểu lầm.” Trần Tiêu nghiêm mặt, nghiêm túc nói.

“Giả bộ cái gì mà giả bộ, anh nghe lén cũng không phải ngày một ngày hai.” Lâm Hi nhẫn tâm vạch trần anh ta, “Tại sao Quyền Hạo lại uống rượu?”

“Bởi vì ngài.” Làm một quản gia xứng chức, anh cũng cần đi xử lý chuyện tình cảm của thiếu gia nhà mình.

“Chuyện liên quan gì tới tôi?” Sao cái gì cũng có thể mắc mớ tới cô?

“Thiếu gia rất thích ngài, mà ngài không yêu thiếu gia.”

“Cho nên?” Cô nhíu mày.

“Tiểu thư, ngài phải biết tiếc phúc, thiếu gia đối xử với ngài tốt như thế, toàn thế giới cũng không tìm được người thứ hai, ngài xác định…” Trần Tiêu nói một tràng, chuẩn bị lên lớp giảng dạy.

“Những lời này anh đã nói rất nhiều lần rồi, cũng không cần lặp lại nữa.” Vốn không có tâm tình chờ Trần Tiêu nói xong, Lâm Hi cắt lời anh ta, rời đi thẳng.

Anh đây là bị khinh bỉ sao? Trần Tiêu thầm nghĩ.

“Tiểu thư, ngài chờ một chút, tôi có chuyện muốn nói với ngài.” Tiếp nhận sự thật bị xem thường, Trần Tiêu buồn bực một lát, đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

“Chuyện gì?” Lâm Hi xoay người nhìn Trần Tiêu.

“Lúc chín giờ, có một người đàn ông gọi điện thoại tới, nói muốn tìm ngài.” Người biết số điện thoại của nhà ho Quyền không nhiều, mà gọi điện thoại, chỉ mặt gọi tên tiểu thư nhà mình cực ít, chứ đừng nói tới người đàn ông gọi điện thoại tới.

“Nói cái gì?” Nghe nói chín giờ, Lâm Hi theo phản xạ mặt lạnh, khí lạnh bừng bừng tản ra ngoài.

“Tôi nói ngài không có ở đây, anh ta liền cúp máy.” Anh vẫn là lần đầu tiên nhận được điện thoại không lễ phép như vậy.

“Nếu như sau này có người gọi điện thoại tới tìm tôi, cứ nói không có ở đây, có chuyện gì gọi số điện thoại di động của tôi.” Nhất định là Thẩm Cảnh Kỳ tên biến thái chết tiệt, thật phiền, người nhà họ Thẩm chính là phiền toái.

“Dạ, tiểu thư.”

“Kêu phòng bếp chuẩn bị chè lạnh, tôi muốn ăn.” Giữa ngày hè, nhìn thấy hai người cực kỳ chán ghét, tâm tình rất không tốt.

Lâm Hi ngồi dưới đình viện, Lý Vân cảm thấy hơi buồn chán cũng ngồi cùng cô, đang đập chết con muỗi thứ hai, Lý Vân buồn bực, “Sao ở đây nhiều muỗi vậy?”

“Ngại nhiều thì chị về phòng ngồi.” Tự hỏi chuyện nhà họ Thẩm, tâm tình trở nên không tốt khó hiểu, Lý Vân oán trách, cô hơi không nhịn được nói.

“Lâm Hi, hình như tâm tình của em hôm nay rất tồi tệ, sao vậy?”

“Nói chị cũng không hiểu.” Lâm Hi nhẹ nhàng ai thán một tiếng, nâng cằm lên.

“Về tình yêu sao?” Lý Vân cắn chặt răng oán hận trả lời, khinh bỉ cô chưa từng nói yêu đương!

“Không phải, là những chuyện khác.” Nếu quả thật là chuyện yêu đương, vậy dễ làm hơn nhiều, vấn đề này dính dáng tới quá nhiều người rồi. Riêng hai bệnh thần kinh nhà họ Thẩm đã đủ khiến cho cô phiền toái, mọi người đều là người phàm, sao bọn họ liền tin tưởng có chuyện sống lại?!

“Tình bạn? Tình thân?” Lý Vân không cam lòng bị xem thường, định ra kế hoạch.

“Đều không phải, chị đi vào nhà đi, ầm ĩ chết được.” Cô muốn yên tĩnh một mình.

“Được rồi, tự em từ từ suy nghĩ.” Nếu Lâm Hi đã đuổi người, cô cũng hơi mệt mỏi, cần trở về nghỉ ngơi rồi, “Chị đi nghỉ ngơi trước, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Lâm Hi cũng không quay đầu lại nói với Lý Vân, Trần Tiêu với một đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm thò ra từ trong bụi hoa, “Trần Tiêu, buổi tối khuya, anh định hù dọa ai đó?” Nghe lén là bệnh cũ của Trần Tiêu, làm sao cũng không sửa được! dfienddn lieqiudoon

“Tiểu thư, người đàn ông kia lại gọi điện thoại hai lần. Chè đã nấu xong, tiểu thư có thể ăn, còn có hình như thiếu gia say rất lợi hại, đang say khướt trong phòng ngủ của ngài.” Trần Tiêu đưa tay lấy đóa hoa trên đầu xuống, nhanh chóng nói xong lời mình muốn nói.

“Anh nói, Quyền Hạo đang say khướt trong phòng tôi?” Không phải mới vừa rồi giống như người bình thường sao? Nhanh như vậy đã say khướt trong phòng cô, tìm đánh rồi.

“Đúng, thiếu gia đang đập đồ, ngài không đi xem một chút, đoán chừng tối nay ngài phải ngủ ở phòng khác.” Tiểu thư nhà mình lạ giường, cần làm quen mấy buổi tối mới có thể ngủ say, biết được điều này, mới có thể tỏ vẻ đe dọa.

“Khốn kiếp.” Cô tức giận mắng, vội vàng đi về phòng.

Cô còn chưa đi đến cửa phòng, đã nghe được tiếng đập đồ, “Quyền Hạo, anh ở đây làm gì? Uống rượu điên khùng cái gì?” Tức chết cô, làm phòng dơ, đêm nay cô không muốn ngủ giường khác.

Mở cửa vừa nhìn, mảnh vụn trên đất, nhìn thấy mà cô tức giận đùng đùng lên, căm tức nhìn thân thể hơi lay động bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống của Quyền Hạo, “Anh say khướt, tại sao lại đến phòng của tôi phát tác, anh phát rượu điên khùng cái gì?”

“Trần Tiêu, anh đi vào cho tôi.” Không khoanh tay ngồi nhìn Quyền Hạo vẫn còn đập đồ, cô gầm nhẹ nói.

Trần Tiêu ở bên ngoài đợi lệnh, nghe được mệnh lệnh, đi vào trước, “Tiểu thư, có căn dặn gì?” die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

“Nấu canh giải rượu chưa?” Uống rượu thì uống rượu đi, say khướt cũng được, nhưng vì cái gì phải điên khùng ở chỗ của cô?

“Đã nấu xong.” Đã sớm nấu xong, chỉ có điều không có căn dặn của tiểu thư, anh không dám mang cho thiếu gia uống.

“Lập tức lấy ra để cho thiếu gia nhà anh uống, để cho anh ta tỉnh táo lại.” Lâm Hi đoạt lấy đồ sứ trong tay Quyền Hạo, dùng sức đẩy anh ngồi lên ghế sa lon.

“Dạ, tiểu thư.”

Trên khuôn mặt điển trai thêm vài phần ửng đỏ, trong da thịt trắng nõn phiếm hồng, chính xác rất mê người, hai tròng mắt thâm thúy giống như không thể nhìn tận đáy chính xác rất câu người, còn có môi mỏng mím lại rất khêu gợi… Cô nhìn Quyền Hạo, chỉ muốn ra tay, không có việc gì say rượu điên khùng cái gì?!

“Hi nhi.” Quyền Hạo mở to đôi mắt mơ màng, duỗi hai tay ra, ôm lấy cô, gương mặt không ngừng ma sát mặt cô, môi mỏng hé mở, âm thanh giống như rượu ngon ngàn năm đậm đà phát ra từ trong miệng anh, “Em nói em sẽ yêu anh đấy, là thật sao?”

Lấy tay ngăn cản mặt anh, ngăn cản ma sát, cô trợn mắt lên một chút, “Thật, là thật.” Không cần thiết nói thật với một người uống say, dụ dỗ là được rồi.

“Em thật tốt.” Anh mím môi cười một tiếng say lòng người.

Đẩy anh ra, hai mắt cô nhìn thẳng anh, “Anh yên phận ngồi ở đây một chút, tôi đi ban công hóng gió một chút.” Hôm nay rất nhiều chuyện, cũng không biết Mã Kiều Thần như thế nào? di3n~d@n`l3q21y"d0n

Sắp tới ban công, cô thuận tay cầm điện thoại di động và pin vứt bên cạnh lên, gắn pin vào, khởi động máy, sau đó chuyện chính là gọi điện thoại cho Mã Kiều Thần.

Điện thoại vừa thông thì lo lắng của cô cũng tản đi, “Mã Kiều Thần, chị đã ngủ chưa?”

Cặp mắt Mã Kiều Thần mơ màng nhìn phía trước mặt, hơi thở phun ra đều mang theo mùi rượu, âm thanh khàn khàn, “Lâm Hi, có chuyện gì sao?” Sao cô có thể ngủ được?! Người trước cười nhiều, hiện giờ cô muốn khóc rồi.

“Chị không sao chứ?” Giọng điệu của Mã Kiều Thần, nghe rất không thích hợp.

“Không chết được.” Đụng đổ chai rượu chung quanh, nước mắt chảy xuống mặt, cô tự giễu nói.

Tiếng thủy tinh thanh thúy, cô không muốn nghe thấy cũng khó khăn, đôi mày thanh tú nhíu lại, “Chị đang uống rượu sao?”

“Đúng vậy, ban đêm đau lòng này, trừ uống rượu ra còn có thể làm gì?” Tối nay sẽ phải phóng túng, ngày sau kết hôn rồi, nào còn có tư cách gì để phóng túng.

“Quyền Minh Vũ biết chị kết hôn mà không có chút phản ứng, chị liền đau lòng à.” Cô nở nụ cười giễu cợt, “Chị ngu xuẩn hay không vậy, hạnh phúc dựa vào bản thân tranh thủ, Quyền Minh Vũ còn chưa từng nói lời kiểu như sẽ yêu chị, chị cần gì tự tìm phiền não?”

“Lâm hi, em không hiểu cảm giác yêu mà không được, cảm giác này quá khó chịu.” Mã Kiều Thần vuốt ngực, đau cực hạn khiến cho nước mắt của cô không ngừng chảy ra, dùng giọng điệu thật đáng buồn nói chuyện, “Em có một Quyền Hạo yêu thương, còn chị, không có ai yêu chị.”

“Chỉ cần chị không uống chết là được, chị cứ uống đi. Chẳng qua em khuyên chị một câu, đối tượng kết hôn của chị, chị điều tra cho kỹ. Chị không chịu buông tha Quyền Minh Vũ, chị cứ tiếp tục chà đạp chính chị. Cứ như vậy, hẹn gặp lại.” Cô cúp điện thoại, quay đầu nhì Quyền Hạo đứng bên cạnh. dieendaanleequuydonn

Giờ phút này Mã Kiều Thần cảm thấy ngay cả nước miếng cũng đắng, mặt cô đầy nước mắt, sinh lòng hoang vắng, một chút ánh sáng cuối cùng của thế giới này bị người đuổi ra, còn dư lại một mình cô sống trong bóng tối.

“Anh ra ngoài này làm gì?” Tâm tình cô chính là không tốt, không có tâm tư đi dụ dỗ Quyền Hạo.

“Kiều Thần như thế nào?”

“Đang uống rượu.” Sắc mặt Quyền Hạo bình thường, không hề có men say, cô cảm thấy hình như mình bị lừa, anh vốn không say, “Anh vốn không uống rượu say, giả bộ say làm gì? Chơi rất vui sao?”

“Anh hai của anh hiện giờ đang ở Quảng Châu xử lý công việc, không về kịp.”

“Anh nói với tôi cũng vô dụng, nói với Mã Kiều Thần mới có tác dụng.”

“Anh nói cô ấy sẽ không tin tưởng.” Anh quá rõ rồi, cảm giác yêu mà không được là như thế nào, cho nên anh rất quan tâm tới Mã Kiều Thần trải qua giống như vậy, loại quan tâm này xuất thân từ quan tâm tình thân, bọn họ quen nhau hơn hai mươi năm, có tình đã đổi thành tình thân.

“Trước không nói những chuyện này, anh giả say làm gì?” Đừng nói lảng sang chuyện khác cho cô, cô muốn truy cứu chính là chuyện anh giả say.

“Anh không giả say, là say thật, chỉ cần hóng gió một chút, rượu nhanh chóng tản đi.” Anh mở to mắt mạnh miệng nói, còn nói đến lý lẽ hùng hồn.

“Làm như tôi là đứa trẻ lên ba mà lừa gạt, hừ!” Cô không tin.

Nhẹ nhàng ôm hông cô, khóe môi anh vểnh lên lại mang theo chút quyến rũ, quyến rũ cường đại phát ra, môi mỏng hôn lên môi hồng của cô, anh giống như ăn mật đường, trong lòng ngọt ngào, “Hi nhi, em đã nói em sẽ yêu anh đấy, anh chờ em.”

“Đó là tôi…” Cô định cãi lại, môi hồng đã bị anh xâm nhập, lưỡi của anh cạy hàm răng của cô ra, thò vào.

Không cần giãy giụa, cũng không có hơi sức giãy giụa, cô tận tình hưởng thụ nụ hôn này, mượn nụ hôn này tẩy đi phiền não trong đầu. Mặc dù anh giả say, rất chọc người, nhưng nể sắc mặt anh hấp dẫn, ừ, có thể tha thứ, chỉ có điều những lời cô dụ dỗ anh thì không thể tin.

Mái tóc xõa bên vai phải bởi vì nghiêng người, vừa nghiêng đổ xuống, liếc nhìn qua, giống như thác nước, đẹp mà quyến rũ, cô khẽ nhếch môi, thở hổn hển, “Anh buông tôi ra.”

“Sẽ không buông tay, cả đời sẽ không buông.” Anh gặm cắn vành tai cô, “Tình cách bổ sung, thân thể phù hợp, chúng ta là một đôi trời sinh, ai cũng không cách nào ngăn cản chúng ta ở chung một chỗ.”

Anh đè ép cô, hông của cô đè lên lan can, cục diện như thế, cô rất bị động, “Sao tôi có cảm giác anh giống như vừa mới khai trai.”

“Lòng của anh, thân thể của anh, đều thuộc về em, trước kia chưa gặp em, anh không chạm vào những thứ kia.” Lòng của anh, thân thể của anh đều không cho phép anh đụng chạm vào phụ nữ khác, người phụ nữ anh có thể đụng chạm chỉ có cô.

Trên da thịt truyền đến cảm giác nóng bỏng, cô biết tay của anh cố ý chế tạo, cắn môi dưới, cô hất tóc, “Anh thật là càng ngày càng biết nói lời ngon tiếng ngọt rồi.” Đàn ông ấy mà, lúc tinh trùng lên não nói ra, người phụ nữ không nên quá coi là thật.

“Là thật.” Lực gặm cắn của anh sâu hơn.

Bóng đêm rất đẹp, trăng tròn trên trời đẹp hơn rồi, gần sát da thịt với cô, đau đớn trong xương như thủy triều rút đi. Trên thế giới này, anh yêu chỉ có một mình cô, có thể hóa giải đau đớn cho anh cũng chỉ có một mình cô, anh muốn nhất định là cô, chuyện này không liên quan đến đêm trăng tròn, mà anh thật sự muốn cô, đêm triền miên với cô, là tốt đẹp, là dư vị cả đời đều đáng giá.

Cuối cùng, Lâm Hi hưởng thụ xong vui vẻ cực hạn, sao cũng không hiểu rõ ràng, hai người ôm hôn từ trên ban công, sau đó trở về giường lăn một vòng như thế nào.

Nửa đêm, trong nhà họ Thẩm, Thẩm Cảnh Kỳ hung hăng đập tất cả mọi thứ trong phòng ngủ, ánh sáng khát máu trong mắt càng ngày càng lộ rõ, cắn răng, tình ý liên tục kêu “Hi Nhi.”
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom