Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ranh giới-91
Ranh giới - Ngoại truyện 7 – Đua xe
Tôi đang lay hoay kiểm tra ‘cô nàng’ Ducati nóng bỏng của ông Colin thì điện thoại trên bàn reo vang Lau vội bàn tay dính đầy dầu nhớt, tôi nhanh chóng bắt máy
<Lại chạy đi đâu rồi?>
“Em…em đi mua bánh ấy mà” – Tôi giả lả với Alex qua điện thoại
<Em dành sáu tiếng đồng hồ để mua bánh?>
Chết tiệt thật, tôi chỉ lo chăm chú vào chiếc xe mà lại quên mất không nhìn thời gian Giờ này chắc hẳn anh đã về nhà nhưng lại không tìm thấy tôi nên mới gọi đây mà
“Em vô tình gặp ông nên ngồi nói chuyện một tí” – Tôi vừa nói vừa ra hiệu với ông Colin Ông lập tức giơ tay bảo mọi người trong gara im lặng
<Địa điểm? Bây giờ anh đến đón>
“Không… không cần đâu, ông bảo sẽ đưa em v…” – Tôi chưa kịp nói xong, một giọng nói đáng ghét vang lên khiến tim tôi giật thót
“Nhiên lừa đảo, cô vẫn chưa xong à, xe tôi đã sẵn sàng rồi đấy”
Tôi nhìn gương mặt gợi đòn của kẻ vừa mới lên tiếng, cảm giác như mắt mình muốn nổ đom đóm…
<Vũ Như Nhiên, em lại dám bén mảng tới gara>
Thôi rồi, nghe giọng nói của Alex thì có vẻ anh đang rất tức giận Tôi chẳng hiểu tại sao anh lại cấm tôi đến gara của ông? Là anh chê tôi bẩn khi đụng đến đám máy móc này sao?
“Em…giờ em về ngay, anh đừng giận mà” – Tôi bỏ qua cái kẻ với khuôn mặt gợi đòn kia, đi nhanh vào phòng thay đồ
<Em có mười phút>
Âm thanh tút tút truyền tới, tôi nhìn màn hình điện thoại tối đen, cảm giác sợ sệt biến mất thay vào đó là cảm giác giận dữ
Biến sự giận dữ thành hành động, tôi hùng hổ đi thẳng tới gã lắm chuyện đang ngồi dương dương tự đắc kia Hừ…không xử được Alex thì chỉ có thể xử kẻ đầu têu là cậu ta thôi
“Khốn kiếp, cậu muốn ăn đòn hả?”
“No no, người chuẩn bị phải ăn đòn là cô, không phải tôi” – Cậu ta cúi sát xuống ngay trước mặt tôi – “Nhiên lừa đảo”
“Cậu nói ai lừa đảo hả? Đồ công tử bột” – Tôi dậm mạnh xuống chân cậu ta
“Ai công tử bột hả?” – Nhìn cậu ta nhăn nhó vì đau, cơn tức trong tôi như vừa xẹp bớt
“Không chỉ là công tử bột, còn là kẻ thua cuộc” – Tôi hừ khẽ rồi quay đi, phải nhanh chóng trở về nếu không Alex sẽ băm tôi thành tương mất
“Lần đó không tính Cô có dám đua lại hay không?”
“Thua cuộc thì vẫn là thua cuộc” – Tôi bỏ ngoài tai lời thách thức của cậu ta
“Cô sợ rồi chứ gì Haizz… cũng chỉ tới đó mà thôi Mau mau về chuẩn bị ăn đòn đi”
Lời công kích của cậu ta đã chính thức có tác dụng, tôi bỏ ngoài tai lời cảnh cáo của Alex – “Đua thì đua Nếu cậu thua thì thế nào?”
“Tuỳ cô quyết định Nhưng nếu cô thua thì sao?”
“Không có khả năng đó”
“Tự tin gớm nhỉ… Năm phút nữa bắt đầu” – Cậu ta bỏ lại câu đó rồi quay về bên cạnh chiếc xe moto màu đen của mình
“Alex chắc sẽ san bằng cái gara này của ta mất” – Ông Colin luyến tiếc nhìn khắp căn gara
“Anh ấy dám…” – Câu nói yếu xìu của tôi có vẻ không được thuyết phục cho lắm
“Cho con mượn ‘cô nàng’ của ông nha”
“Là của con mà Nhớ cẩn thận đấy” – Ông mỉm cười đầy hiền từ với tôi
……
Sau khi trang bị đầy đủ đồ bảo hộ trên người, tôi nhẹ tay lên ga, ‘cô nàng’ Ducati nóng bỏng nhảy chồm về phía trước như nói với tôi rằng ‘cô nàng’ đã sẵn sàng rồi
Tôi đội nón bảo hộ vào làm giảm bớt âm thanh reo hò, tiếng huýt sáo của những người cổ vũ xung quanh Thật không biết từ đâu họ lại biết ở trên con đường vắng vẻ này có tổ chức đua xe, thế là hiện trạng bây giờ chẳng khác nào đua xe chợ đen cả
Hất mặt về phía Kenvin, tôi hét lên với cậu ta – “Một vòng, phân định thắng thua”
Cậu ta làm dấu ok, sau đó tập trung nhìn về phía trước Tôi thầm nghĩ, chỉ là đua cho vui thôi mà, cậu có cần nghiêm túc thế không
*Đùng*
Tiếng súng báo hiệu xuất phát vang lên cũng là lúc tôi cảm thấy mình như đang bay trên không trung, gió lướt qua kẽ hở của chiếc nón bảo hộ lùa vào gương mặt tôi, vuốt nhẹ lên tóc tôi
Tôi vẫn bám rít theo tốc độ của Kevin, chúng tôi chỉ cách nhau khoảng nửa bánh xe Ở vị trí chếch phía sau, tôi liếc nhìn tốc độ và kỹ năng của cậu ta, thầm tán thưởng Có ai ngờ Hoàng từ nước Anh lại có bộ dạng này cơ chứ
*Vèo*
Cậu ta tăng tốc, chiếc xe màu xe phóng thẳng về phía trước mang theo một luồn gió và cả âm thanh ồm ồm phát ra từ động cơ của chiếc moto
Tôi khẽ nhếch khoé miệng, muốn thắng tôi, vẫn cần phải luyện tập thêm
Phía trước có một khúc cua, chỉ cần qua khúc cua khoảng 200m sẽ tới vạch đích
Thả nhẹ tay ga, bóp côn, đạp cần số, lên ga… chiếc xe giật nhẹ rồi phóng nhanh về phía trước ‘Cô nàng’ của tôi đã chính thức khởi động
Góc cua hiện dần trước mắt, tôi càng cúi thấp người xuống, chân kẹp chặt vào thân xe và lên tay ga Kim tốc độ dừng lại ở con số 240km/h
Tôi cảm thấy mặt mình như sắp tiếp xúc với mặt đường, những tia lửa phát ra kèm theo âm thanh gầm xe cọ xát với mặt đường làm tôi nhớ về khoảng thời gian trước…
Đích đến đã ở trước mắt, tôi nhếch khoé miệng, giảm tốc độ và đưa tay bóp vào cần phanh
Khi chiếc xe dừng hẳn tại vạch chiến thắng, mọi người xung quanh reo hò inh ỏi, nhưng giờ đây, đập vào mắt tôi là một khuôn mặt đen xì vì tức giận, Alex bây giờ có thể nói là sánh ngang với hung thần ác sát
Sau vài giây suy nghĩ, tôi quyết định chạy trốn Chiếc xe vừa chồm lên phía trước thì một giọng nói đầy nộ khí truyền thẳng vào tai tôi
“Em dám chạy xem”
Gương mặt tôi méo xệch sau chiếc nón bảo hộ, cùng lắm là chết Quân tử dù gặp kẻ địch mạnh cũng quyết không từ nan
Tôi hùng hổ bỏ chiếc nón bảo hộ xuống, bắt gặp gương mặt bí xị khó coi của Kevin, tôi nhếch mép nói – “Điều kiện vẫn chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra sẽ tính sổ với cậu sau”
“Em nên lo cho bản thân mình thì hơn”
Không biết từ lúc nào Alex đã đi đến bên cạnh tôi, mọi khí thế hào hùng lúc nãy như thuỷ triều rút hết không còn thấy bóng dáng, tôi ỉu xìu nhìn anh rồi lại nhìn ông Colin phía sau Thấy ông đang làm động tác Amen với Thiên Chúa, tôi lại càng nhục chí hơn
“Stefan, báo với Nữ hoàng vị trí của Hoàng tử Kevin”
Anh phân phó Stefan nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào tôi, cũng không thèm để ý đến gương mặt đang méo xệch của Kevin
“Có thể…về nhà phạt em sau không? Ở đây đông người lắm”
“Sợ mất mặt” – Gương mặt anh vẫn nặng trình trịch, tôi khép nép gật đầu
“Sợ mất mặt nhưng không sợ chết? Có đúng không? Hả?” – Anh hung dữ hét lên, tôi cảm thấy uất ức đến nỗi khoé mắt cay xè, cảm giác bực bội ập đến
“Lúc trước em cũng đua mà Harry có mắng đâu, em ghét anh” – Tôi hét lên với Alex sau đó quay người chạy đi Tôi biết tôi sai nhưng anh có cần la tôi như một đứa trẻ thế không
Đột nhiên một cánh tay rắn chắc kéo tôi lại, sau đó cả người tôi vắt hẳn trên vai Alex
Tôi giãy dụa đánh vào lưng anh – “Bỏ em xuống, bỏ em xuống…em ghét anh”
Cảm nhận được bước chân anh dừng lại một nhịp nhưng sau đó lại nhanh chóng tiến về chiếc xe màu đen quân dụng
“Alex, con nhẹ nhàng một chút…” – Ông Colin lo lắng lên tiếng
“Ông Colin, cứu con…” – Tôi đưa đôi mắt tội nghiệp nhìn ông
“Ai cũng không cứu được em” – Nói rồi anh quăng mạnh tôi vào trong xe
……
Dọc đường đi, tôi giận dỗi không thèm để ý đến anh, anh cũng không ra tay trừng phạt tôi, luôn giữ im lặng với gương mặt đằng đằng sát khí
Vâng, lần đầu tiên kể từ khi kết hôn chúng tôi chính thức chiến tranh lạnh, khi trước cũng có một vài trường hợp xảy ra bất đồng quan điểm, nhưng lần này có vẻ nghiêm trọng hơn
Tôi lén nhìn bóng lưng của Alex, chưa khi nào anh nằm quay lưng về phía tôi cả Có lẽ lần này anh thật sự rất giận tôi
Thật ra từ lúc ngồi lên xe, tôi đã tự kiểm điểm mình sâu sắc rồi, tôi biết anh không muốn tôi đua xe là sợ tôi gặp nguy hiểm, nhưng tôi là vợ của anh chứ không phải là con gái Anh thật sự xem tôi là con gái để dạy dỗ sao…
Mặc dù đã hối lỗi nhưng cái tôi cao ngất của tôi không cho phép mình quy phục
Thời gian cứ thế trôi đi trong im lặng, cả căn phòng ngủ giờ đây chỉ còn lại tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường, tôi liếc nhìn bóng lưng Alex một lần nữa, hừm… vẫn không thèm để ý đến vợ anh sao
*Bịch*
“Ay da…” – Tôi than nhẹ một tiếng, nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp của anh chạy vội về phía tôi, thầm mỉm cười vì đã đạt được mục đích
“Em có sao không, Nhiên Nhiên”
Anh đỡ tôi dựa vào người anh, tôi vẫn nhắm mắt giả chết
“Ghét anh đến nỗi nằm sát mép giường như thế sao? Có đụng đau chổ nào không, nói anh nghe đi” – Giọng anh có một chút gấp gáp
“Bây giờ không thèm trả lời anh luôn có phải không?”
Âm thanh trầm thấp nghiêm nghị phát ra, cảm nhận được cơ thể anh chuẩn bị rời khỏi, tôi nhanh chóng giơ tay ôm chặt lấy cổ anh đồng thời chân cũng vòng qua hông anh quấn lấy, tư thế này khá giống với động vật lắm lông gì đó, nhưng tôi mặc kệ
“Em té đau mà” – Giọng tôi nũng nịu
“Không giả chết nữa”
Anh chợt đứng lên, làm cả người tôi có cảm giác cheo leo, tôi càng ôm chặt lấy anh hơn
“Em đau…” – Tôi phát ra âm thanh như tiếng muỗi kêu, cộng thêm âm thanh sụt sùi như sắp khóc
“Đau ở đâu, đưa anh xem”
Anh vội vàng đặt tôi lên giường, đèn ngủ trong phòng được chỉnh sáng hơn Anh lo lắng nắn bóp tay chân tôi, chăm chú tìm vết thương trên người tôi… Nhìn anh thế này làm sống mũi tôi cay cay, những giọt nước mắt như thuỷ triều lần lượt rơi xuống
“Nhiên Nhiên…?” – Anh ngẩng đầu, bắt gặp cặp mắt đỏ hoe của tôi dường như khiến anh kinh hoàng
“Rốt cuộc đau ở đâu, em nói cho anh biết được không Ngoan, Nhiên Nhiên đừng khóc…”
Anh càng an ủi tôi lại càng khóc lớn hơn, những uất ức lúc chiều dường như bộc phát tất cả Tôi ôm chầm lấy anh mà khóc
“Anh xin lỗi, anh xin lỗi, Nhiên Nhiên… em đừng khóc nữa, được không? Là lỗi của anh, đều là lỗi của anh…”
“Anh…hức…hung dữ…hức…với em”
“Là anh không tốt, anh không nên hung dữ với Nhiên Nhiên…ngoan, đừng khóc nữa được không em”
Tôi gật nhẹ đầu với anh, đưa tay lau bừa nước mắt trên mặt Anh nhìn động tác của tôi rồi phì cười ra tiếng
“Không ngờ anh lại cưới phải cô vợ mít ướt thế này” – Anh rút khăn giấy, lau nhẹ nhàng nước mắt trên mặt tôi
“Giờ thì cho anh biết em đau ở đâu, được không?”
Tôi lắc đầu, ngước mắt nhìn anh
Anh quan sát tôi một lượt, ánh mắt chợt léo lên – “Không ngờ bà Wilson cũng có tài diễn xuất thật đấy”
Biết không thể tiếp tục lừa anh, tôi đưa tay, vùi mặt vào bụng anh, nhỏ giọng lên tiếng – “Em xin lỗi”
Anh thở dài, bế cả người tôi đặt nằm trên giường
“Anh cũng có lỗi Nhưng mà, sau này không được đua xe nữa, rất nguy hiểm, biết không?”
Tôi gật đầu nhưng miệng vẫn bướng – “Nhưng…”
Anh mổ nhẹ vào môi tôi – “Anh biết em thích Anh đồng ý cho em đua xe, nhưng với điều kiện là phải nói với anh, anh sẽ cho người chuẩn bị, an toàn hơn cho em và anh cũng sẽ không lo lắng”
“Cảm ơn anh” – Tôi chồm tới, trao cho anh một nụ hôn
“Giờ thì em phải gánh chịu hậu quả của việc không nghe lời và làm anh lo lắng”
“Ưm…”
Anh dùng tốc độ nhanh nhất để lột sạch tôi, sau đó xuyên thẳng qua tôi bằng tốc độ nhanh nhất Như một tay đua kỳ cựu rong rủi trên mọi đoạn đường, lúc thì uốn lượn qua những khúc cua, lúc thì xốc nảy như đoạn đường gập gềnh, lúc thì thả chậm tốc độ để chuẩn bị tăng tốc… Cứ thế tay đua kỳ cựu là anh mãi rong ruổi tìm đích đến của mình trên cơ thể tôi, như là trừng phạt, như là không biết mệt mỏi, cho đến khi bầu trời hé mở những tia nắng đầu tiên, anh mới chịu bỏ qua mà đẩy nhanh tốc độ, đến trạm cuối cùng của vạch chiến thắng
**
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Tôi đang lay hoay kiểm tra ‘cô nàng’ Ducati nóng bỏng của ông Colin thì điện thoại trên bàn reo vang Lau vội bàn tay dính đầy dầu nhớt, tôi nhanh chóng bắt máy
<Lại chạy đi đâu rồi?>
“Em…em đi mua bánh ấy mà” – Tôi giả lả với Alex qua điện thoại
<Em dành sáu tiếng đồng hồ để mua bánh?>
Chết tiệt thật, tôi chỉ lo chăm chú vào chiếc xe mà lại quên mất không nhìn thời gian Giờ này chắc hẳn anh đã về nhà nhưng lại không tìm thấy tôi nên mới gọi đây mà
“Em vô tình gặp ông nên ngồi nói chuyện một tí” – Tôi vừa nói vừa ra hiệu với ông Colin Ông lập tức giơ tay bảo mọi người trong gara im lặng
<Địa điểm? Bây giờ anh đến đón>
“Không… không cần đâu, ông bảo sẽ đưa em v…” – Tôi chưa kịp nói xong, một giọng nói đáng ghét vang lên khiến tim tôi giật thót
“Nhiên lừa đảo, cô vẫn chưa xong à, xe tôi đã sẵn sàng rồi đấy”
Tôi nhìn gương mặt gợi đòn của kẻ vừa mới lên tiếng, cảm giác như mắt mình muốn nổ đom đóm…
<Vũ Như Nhiên, em lại dám bén mảng tới gara>
Thôi rồi, nghe giọng nói của Alex thì có vẻ anh đang rất tức giận Tôi chẳng hiểu tại sao anh lại cấm tôi đến gara của ông? Là anh chê tôi bẩn khi đụng đến đám máy móc này sao?
“Em…giờ em về ngay, anh đừng giận mà” – Tôi bỏ qua cái kẻ với khuôn mặt gợi đòn kia, đi nhanh vào phòng thay đồ
<Em có mười phút>
Âm thanh tút tút truyền tới, tôi nhìn màn hình điện thoại tối đen, cảm giác sợ sệt biến mất thay vào đó là cảm giác giận dữ
Biến sự giận dữ thành hành động, tôi hùng hổ đi thẳng tới gã lắm chuyện đang ngồi dương dương tự đắc kia Hừ…không xử được Alex thì chỉ có thể xử kẻ đầu têu là cậu ta thôi
“Khốn kiếp, cậu muốn ăn đòn hả?”
“No no, người chuẩn bị phải ăn đòn là cô, không phải tôi” – Cậu ta cúi sát xuống ngay trước mặt tôi – “Nhiên lừa đảo”
“Cậu nói ai lừa đảo hả? Đồ công tử bột” – Tôi dậm mạnh xuống chân cậu ta
“Ai công tử bột hả?” – Nhìn cậu ta nhăn nhó vì đau, cơn tức trong tôi như vừa xẹp bớt
“Không chỉ là công tử bột, còn là kẻ thua cuộc” – Tôi hừ khẽ rồi quay đi, phải nhanh chóng trở về nếu không Alex sẽ băm tôi thành tương mất
“Lần đó không tính Cô có dám đua lại hay không?”
“Thua cuộc thì vẫn là thua cuộc” – Tôi bỏ ngoài tai lời thách thức của cậu ta
“Cô sợ rồi chứ gì Haizz… cũng chỉ tới đó mà thôi Mau mau về chuẩn bị ăn đòn đi”
Lời công kích của cậu ta đã chính thức có tác dụng, tôi bỏ ngoài tai lời cảnh cáo của Alex – “Đua thì đua Nếu cậu thua thì thế nào?”
“Tuỳ cô quyết định Nhưng nếu cô thua thì sao?”
“Không có khả năng đó”
“Tự tin gớm nhỉ… Năm phút nữa bắt đầu” – Cậu ta bỏ lại câu đó rồi quay về bên cạnh chiếc xe moto màu đen của mình
“Alex chắc sẽ san bằng cái gara này của ta mất” – Ông Colin luyến tiếc nhìn khắp căn gara
“Anh ấy dám…” – Câu nói yếu xìu của tôi có vẻ không được thuyết phục cho lắm
“Cho con mượn ‘cô nàng’ của ông nha”
“Là của con mà Nhớ cẩn thận đấy” – Ông mỉm cười đầy hiền từ với tôi
……
Sau khi trang bị đầy đủ đồ bảo hộ trên người, tôi nhẹ tay lên ga, ‘cô nàng’ Ducati nóng bỏng nhảy chồm về phía trước như nói với tôi rằng ‘cô nàng’ đã sẵn sàng rồi
Tôi đội nón bảo hộ vào làm giảm bớt âm thanh reo hò, tiếng huýt sáo của những người cổ vũ xung quanh Thật không biết từ đâu họ lại biết ở trên con đường vắng vẻ này có tổ chức đua xe, thế là hiện trạng bây giờ chẳng khác nào đua xe chợ đen cả
Hất mặt về phía Kenvin, tôi hét lên với cậu ta – “Một vòng, phân định thắng thua”
Cậu ta làm dấu ok, sau đó tập trung nhìn về phía trước Tôi thầm nghĩ, chỉ là đua cho vui thôi mà, cậu có cần nghiêm túc thế không
*Đùng*
Tiếng súng báo hiệu xuất phát vang lên cũng là lúc tôi cảm thấy mình như đang bay trên không trung, gió lướt qua kẽ hở của chiếc nón bảo hộ lùa vào gương mặt tôi, vuốt nhẹ lên tóc tôi
Tôi vẫn bám rít theo tốc độ của Kevin, chúng tôi chỉ cách nhau khoảng nửa bánh xe Ở vị trí chếch phía sau, tôi liếc nhìn tốc độ và kỹ năng của cậu ta, thầm tán thưởng Có ai ngờ Hoàng từ nước Anh lại có bộ dạng này cơ chứ
*Vèo*
Cậu ta tăng tốc, chiếc xe màu xe phóng thẳng về phía trước mang theo một luồn gió và cả âm thanh ồm ồm phát ra từ động cơ của chiếc moto
Tôi khẽ nhếch khoé miệng, muốn thắng tôi, vẫn cần phải luyện tập thêm
Phía trước có một khúc cua, chỉ cần qua khúc cua khoảng 200m sẽ tới vạch đích
Thả nhẹ tay ga, bóp côn, đạp cần số, lên ga… chiếc xe giật nhẹ rồi phóng nhanh về phía trước ‘Cô nàng’ của tôi đã chính thức khởi động
Góc cua hiện dần trước mắt, tôi càng cúi thấp người xuống, chân kẹp chặt vào thân xe và lên tay ga Kim tốc độ dừng lại ở con số 240km/h
Tôi cảm thấy mặt mình như sắp tiếp xúc với mặt đường, những tia lửa phát ra kèm theo âm thanh gầm xe cọ xát với mặt đường làm tôi nhớ về khoảng thời gian trước…
Đích đến đã ở trước mắt, tôi nhếch khoé miệng, giảm tốc độ và đưa tay bóp vào cần phanh
Khi chiếc xe dừng hẳn tại vạch chiến thắng, mọi người xung quanh reo hò inh ỏi, nhưng giờ đây, đập vào mắt tôi là một khuôn mặt đen xì vì tức giận, Alex bây giờ có thể nói là sánh ngang với hung thần ác sát
Sau vài giây suy nghĩ, tôi quyết định chạy trốn Chiếc xe vừa chồm lên phía trước thì một giọng nói đầy nộ khí truyền thẳng vào tai tôi
“Em dám chạy xem”
Gương mặt tôi méo xệch sau chiếc nón bảo hộ, cùng lắm là chết Quân tử dù gặp kẻ địch mạnh cũng quyết không từ nan
Tôi hùng hổ bỏ chiếc nón bảo hộ xuống, bắt gặp gương mặt bí xị khó coi của Kevin, tôi nhếch mép nói – “Điều kiện vẫn chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra sẽ tính sổ với cậu sau”
“Em nên lo cho bản thân mình thì hơn”
Không biết từ lúc nào Alex đã đi đến bên cạnh tôi, mọi khí thế hào hùng lúc nãy như thuỷ triều rút hết không còn thấy bóng dáng, tôi ỉu xìu nhìn anh rồi lại nhìn ông Colin phía sau Thấy ông đang làm động tác Amen với Thiên Chúa, tôi lại càng nhục chí hơn
“Stefan, báo với Nữ hoàng vị trí của Hoàng tử Kevin”
Anh phân phó Stefan nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào tôi, cũng không thèm để ý đến gương mặt đang méo xệch của Kevin
“Có thể…về nhà phạt em sau không? Ở đây đông người lắm”
“Sợ mất mặt” – Gương mặt anh vẫn nặng trình trịch, tôi khép nép gật đầu
“Sợ mất mặt nhưng không sợ chết? Có đúng không? Hả?” – Anh hung dữ hét lên, tôi cảm thấy uất ức đến nỗi khoé mắt cay xè, cảm giác bực bội ập đến
“Lúc trước em cũng đua mà Harry có mắng đâu, em ghét anh” – Tôi hét lên với Alex sau đó quay người chạy đi Tôi biết tôi sai nhưng anh có cần la tôi như một đứa trẻ thế không
Đột nhiên một cánh tay rắn chắc kéo tôi lại, sau đó cả người tôi vắt hẳn trên vai Alex
Tôi giãy dụa đánh vào lưng anh – “Bỏ em xuống, bỏ em xuống…em ghét anh”
Cảm nhận được bước chân anh dừng lại một nhịp nhưng sau đó lại nhanh chóng tiến về chiếc xe màu đen quân dụng
“Alex, con nhẹ nhàng một chút…” – Ông Colin lo lắng lên tiếng
“Ông Colin, cứu con…” – Tôi đưa đôi mắt tội nghiệp nhìn ông
“Ai cũng không cứu được em” – Nói rồi anh quăng mạnh tôi vào trong xe
……
Dọc đường đi, tôi giận dỗi không thèm để ý đến anh, anh cũng không ra tay trừng phạt tôi, luôn giữ im lặng với gương mặt đằng đằng sát khí
Vâng, lần đầu tiên kể từ khi kết hôn chúng tôi chính thức chiến tranh lạnh, khi trước cũng có một vài trường hợp xảy ra bất đồng quan điểm, nhưng lần này có vẻ nghiêm trọng hơn
Tôi lén nhìn bóng lưng của Alex, chưa khi nào anh nằm quay lưng về phía tôi cả Có lẽ lần này anh thật sự rất giận tôi
Thật ra từ lúc ngồi lên xe, tôi đã tự kiểm điểm mình sâu sắc rồi, tôi biết anh không muốn tôi đua xe là sợ tôi gặp nguy hiểm, nhưng tôi là vợ của anh chứ không phải là con gái Anh thật sự xem tôi là con gái để dạy dỗ sao…
Mặc dù đã hối lỗi nhưng cái tôi cao ngất của tôi không cho phép mình quy phục
Thời gian cứ thế trôi đi trong im lặng, cả căn phòng ngủ giờ đây chỉ còn lại tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường, tôi liếc nhìn bóng lưng Alex một lần nữa, hừm… vẫn không thèm để ý đến vợ anh sao
*Bịch*
“Ay da…” – Tôi than nhẹ một tiếng, nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp của anh chạy vội về phía tôi, thầm mỉm cười vì đã đạt được mục đích
“Em có sao không, Nhiên Nhiên”
Anh đỡ tôi dựa vào người anh, tôi vẫn nhắm mắt giả chết
“Ghét anh đến nỗi nằm sát mép giường như thế sao? Có đụng đau chổ nào không, nói anh nghe đi” – Giọng anh có một chút gấp gáp
“Bây giờ không thèm trả lời anh luôn có phải không?”
Âm thanh trầm thấp nghiêm nghị phát ra, cảm nhận được cơ thể anh chuẩn bị rời khỏi, tôi nhanh chóng giơ tay ôm chặt lấy cổ anh đồng thời chân cũng vòng qua hông anh quấn lấy, tư thế này khá giống với động vật lắm lông gì đó, nhưng tôi mặc kệ
“Em té đau mà” – Giọng tôi nũng nịu
“Không giả chết nữa”
Anh chợt đứng lên, làm cả người tôi có cảm giác cheo leo, tôi càng ôm chặt lấy anh hơn
“Em đau…” – Tôi phát ra âm thanh như tiếng muỗi kêu, cộng thêm âm thanh sụt sùi như sắp khóc
“Đau ở đâu, đưa anh xem”
Anh vội vàng đặt tôi lên giường, đèn ngủ trong phòng được chỉnh sáng hơn Anh lo lắng nắn bóp tay chân tôi, chăm chú tìm vết thương trên người tôi… Nhìn anh thế này làm sống mũi tôi cay cay, những giọt nước mắt như thuỷ triều lần lượt rơi xuống
“Nhiên Nhiên…?” – Anh ngẩng đầu, bắt gặp cặp mắt đỏ hoe của tôi dường như khiến anh kinh hoàng
“Rốt cuộc đau ở đâu, em nói cho anh biết được không Ngoan, Nhiên Nhiên đừng khóc…”
Anh càng an ủi tôi lại càng khóc lớn hơn, những uất ức lúc chiều dường như bộc phát tất cả Tôi ôm chầm lấy anh mà khóc
“Anh xin lỗi, anh xin lỗi, Nhiên Nhiên… em đừng khóc nữa, được không? Là lỗi của anh, đều là lỗi của anh…”
“Anh…hức…hung dữ…hức…với em”
“Là anh không tốt, anh không nên hung dữ với Nhiên Nhiên…ngoan, đừng khóc nữa được không em”
Tôi gật nhẹ đầu với anh, đưa tay lau bừa nước mắt trên mặt Anh nhìn động tác của tôi rồi phì cười ra tiếng
“Không ngờ anh lại cưới phải cô vợ mít ướt thế này” – Anh rút khăn giấy, lau nhẹ nhàng nước mắt trên mặt tôi
“Giờ thì cho anh biết em đau ở đâu, được không?”
Tôi lắc đầu, ngước mắt nhìn anh
Anh quan sát tôi một lượt, ánh mắt chợt léo lên – “Không ngờ bà Wilson cũng có tài diễn xuất thật đấy”
Biết không thể tiếp tục lừa anh, tôi đưa tay, vùi mặt vào bụng anh, nhỏ giọng lên tiếng – “Em xin lỗi”
Anh thở dài, bế cả người tôi đặt nằm trên giường
“Anh cũng có lỗi Nhưng mà, sau này không được đua xe nữa, rất nguy hiểm, biết không?”
Tôi gật đầu nhưng miệng vẫn bướng – “Nhưng…”
Anh mổ nhẹ vào môi tôi – “Anh biết em thích Anh đồng ý cho em đua xe, nhưng với điều kiện là phải nói với anh, anh sẽ cho người chuẩn bị, an toàn hơn cho em và anh cũng sẽ không lo lắng”
“Cảm ơn anh” – Tôi chồm tới, trao cho anh một nụ hôn
“Giờ thì em phải gánh chịu hậu quả của việc không nghe lời và làm anh lo lắng”
“Ưm…”
Anh dùng tốc độ nhanh nhất để lột sạch tôi, sau đó xuyên thẳng qua tôi bằng tốc độ nhanh nhất Như một tay đua kỳ cựu rong rủi trên mọi đoạn đường, lúc thì uốn lượn qua những khúc cua, lúc thì xốc nảy như đoạn đường gập gềnh, lúc thì thả chậm tốc độ để chuẩn bị tăng tốc… Cứ thế tay đua kỳ cựu là anh mãi rong ruổi tìm đích đến của mình trên cơ thể tôi, như là trừng phạt, như là không biết mệt mỏi, cho đến khi bầu trời hé mở những tia nắng đầu tiên, anh mới chịu bỏ qua mà đẩy nhanh tốc độ, đến trạm cuối cùng của vạch chiến thắng
**
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook