“Mạc Thanh Thành, cậu làm gì người ta thế?” Có bóng người tựa cửa, hóa ra là Phong Nhã Tụng tới giục món ăn. Phong Nhã Tụng vốn nổi tiếng là tiểu công tử đùa chết người không đền mạng, lúc này anh đang ra sức bắt chẹt đại nhân: “Nhìn mặt Thanh Thanh kìa! Còn đỏ hơn cả khăn quàng đỏ nữa!”
Nước xốt đã xong, Mạc Thanh Thành rưới lên thân con cá rồi rắc thêm hành tươi. Quả nhiên là thơm nức mũi. Lúc này, đại nhân mới bưng đĩa cá lên, liếc nhìn Phong Nhã Tụng, anh chàng lập tức ngậm miệng, không dám chọc nghẹo nữa, ngoan ngoãn bưng đĩa cá lên. Giờ này mà đắc tội với đầu bếp thì chẳng được lợi lộc gì…
Phong Nhã Tụng rời khỏi, phòng bếp vẫn ầm ầm tiếng máy hút khói, cô cảm thấy tiếng ồn này như túm lấy linh hồn cô và kéo vọt ra khỏi thể xác, cô cơ hồ nghe thấy tiếng mình lẩm bẩm: “Em ra ngoài trước đây, dù sao cũng chẳng giúp được gì…”
Mạc Thanh Thành trả lời thế nào? Cô hoàn toàn không biết.
Cô ra phòng ngoài, mọi người đang ngồi quanh chiếc bàn ăn đặt ở góc phòng khách, người nào người nấy đều tủm tỉm nhìn cô đầy ẩn ý, rồi nhường chỗ cho cô. Chắc chắn vì câu hỏi khi nãy của Phong Nhã Tụng ở phòng bếp nên trong đầu mọi người đang tự tưởng tượng ra những hình ảnh mờ ám khác nhau, nhưng tất cả đều chung một ý nghĩ: Nhất định Át chủ bài… đã làm chuyện xấu.
Nhưng cụ thể là làm chuyện xấu gì?
Mọi người nhìn Cố Thanh, phía trái là Tuyệt Mỹ đang uống bia, phía phải là Bánh Đậu đang cầm đũa, gắp trộm đồ ăn, nhân vật chính được bảo vệ vô cùng cẩn mật, hoàn toàn không còn đất chọc ghẹo. Nhưng chính như vậy lại khiến nhân vật nữ chính của chúng ta chỉ còn biết ngồi uống nước cam, mà càng uống mặt lại càng đỏ…
Tốc độ nấu ăn của đại nhân quả thật rất nhanh. Có thể nói đạt tới hiệu suất làm việc của đầu bếp trong khách sạn, từng món được bưng lên bàn: dạ dày nhồi gà hầm tiên, đậu Hà Lan nhồi tôm, cà tím xào vị cá, miến bò cà ri, chíp chíp xào cay, bò xốt tiêu đen, canh ốc trân châu… và món… canh măng sườn. T.T… Đúng là cuốn hồi ký quen nhau của hai người…
Hai món trong số đó cô cũng từng làm thử, tuy không đến nỗi tệ lắm nhưng tuyệt đối không thể hấp dẫn như những món đang bày trước mặt, dù chưa ăn thử nhưng cô đảm bảo là rất ngon.
“Hôm nay thịnh soạn quá nhỉ!” Wwwwk nhìn đến nỗi mắt sắp lồi hẳn ra ngoài. “Riêng canh đã có tới hai món.”
Cô uống ngụm nước cam, ngây người nhìn một bàn la liệt thức ăn. Đậu Đậu Bánh Đậu lại tưởng cô đang ngượng vì bị mọi người trêu chọc, liền hắng giọng hỏi: “Thanh Thanh, ban đầu sao em lại vào giới cổ phong?”
“Em ạ?” Cố Thanh chuyển sự chú ý khỏi mặt bàn đầy thức ăn. “Thực ra… ban đầu em bị bạn ép phối khí giúp một bài nên mới biết đến giới này…”
“Em còn biết phối khí nữa sao?” Đậu Đậu Bánh Đậu hết sức ngạc nhiên. “Thế thì chắc cũng biết soạn nhạc chứ?”
“Em chỉ biết làm vài bài thôi, nhưng toàn cho những người không nổi tiếng lắm hát.”
Hai mắt Đậu Đậu Bánh Đậu sáng như đèn pha. Cô là người hoạt động lâu năm trong giới cổ phong và lồng tiếng trên mạng nên đương nhiên hiểu rõ… giá trị của một người soạn nhạc và phối khí. “Em còn là ca sĩ nữa phải không?... Ôi! Thanh Thanh, em đúng là cỗ máy đa di năng, chẳng trách Át chủ bài mê em thế…”
Phi Thiếu cũng lộ vẻ kinh ngạc. “Trong giới cổ phong, người vừa biết soạn nhạc vừa biết phối khí có thể vênh vang vác mặt lên mà đi đấy! Thanh Thanh, nhiều xã đoàn nhỏ còn chẳng có nổi một tay soạn nhạc, nhóm trưởng xã đoàn nhà em quá may mắn đấy! Hay anh câu nhân tài nhé! Thanh Thanh, về xã đoàn của bọn anh đi!”
Ai đó đang rất nhiệt tình câu nhân tài, trong khi đó Mạc Thanh Thành đã rửa xong dụng cụ nấu nướng và đi ra khỏi phòng bếp. Anh thả tay áo sơ mi xuống, lập tức từ đầu bếp trở lại thành đại nhân phong lưu phóng khoáng. Dường như anh không hề ngạc nhiên về chuyện Cố Thanh có thể vừa soạn nhạc vừa biết phối khí mà mọi người đang thảo luận… Mà cũng chẳng có gì ngạc nhiên vì thật ra có lần Cố Thanh đã từng nói cô sẽ viết tặng anh một bài hát…
Anh ngồi xuống cạnh Cố Thanh.
Đồ uống bày ra trước mặt mọi người rất đa dạng, từ bia đến rượu trắng, nước trái cây, đến chỗ anh thì biến thành… sữa chua… Quả nhiên không hổ danh là vạn năm cuồng sữa chua…
Cố Thanh phát hiện bản thân luôn vô thức chú ý đến anh, thậm chí chỉ động tác cầm đũa của anh cũng được cô phóng đại lên vô số lần.
Mạc Thanh Thành tự nhiên gắp phần thịt ngon nhất gần vây cá, đặt vào bát của Cố Thanh. “Chẳng phải em khen thơm sao? Ăn nhiều nhiều vào!”
“Vâng…” Cô yên lặng cầm bát, rồi yên lặng ăn phần cá của mình trong ánh mắt không hề dè dặt của mọi người.
Sau đó, phần thịt ngon phía bên kia vây cá cũng được gắp đến bát cô. Được rồi… hai phần thịt mà mọi người thèm đỏ mắt đều được gắp cho đào của Át chủ bài. Mọi người lo lắng Át chủ bài sẽ gắp cả con cá cho phu nhân nhà mình nên vội vươn đũa, tranh nhau phân chia hết con cá.
Please! Chẳng mấy khi Át chủ bài nấu món cá... Món cá Át chủ bài làm phải nói là ngon tuyệt cú mèo.
Còn đại nhân, trong lúc mọi người giành cá thì anh hướng đũa về phía món khác. Tóm lại, những phần ngon nhất của các món, anh đều dành cho Cố Thanh. Cô nhìn bát của mình đầy ắp thức ăn, cảm thấy không ổn, đành ăn thục mạng. Một người ra sức gắp còn người kia ra sức ăn, bữa cơm chưa kéo dài được mười phút, cô đã thấy no căng bụng.
Đoán chừng Át chủ bài đã phó thác chuyện chung thân, mọi người không hẹn mà cùng nhớ lại lúc mình mới chân ướt chân ráo bước vào giới mà lòng buồn rười rượi. Đậu Đậu Bánh Đậu vừa ăn măng vừa thở dài. “Giới cổ phong vẫn tốt nhất, ít ra còn có nửa fan là nam, còn fan của kịch nói đa số là nữ, thật tình chẳng có chốn cho nữ CV sống yên ổn...” Cô vừa nói vừa cười cười nhìn Thanh Thanh. “Nhưng nếu chị là con trai thì cũng không thể chống đỡ nổi. Ví dụ luôn mấy ông đang ngồi đây, mỗi người đều có mấy vạn fan, mà fan lại được chia thành hai loại, một loại là hy vọng thần tượng của mình đồng tính, còn loại thứ hai hy vọng thần tượng sẽ thích mình...”
Cố Thanh “vâng” một tiếng, đây là thái độ hoàn toàn bình thường của fan mà... Kỳ lạ thật! Cô không thuộc loại nào trong hai loại trên, cô chỉ đơn thuần nghe được giọng nói của anh là thỏa mãn rồi. Còn vì sao mối quan hệ giữa hai người lại phát triển đến mức này thì...
May là buổi tối còn có cuộc thi lồng tiếng, Mạc Thanh Thành vừa khéo là một trong những giám khảo, anh nói sẽ đưa Cố Thanh về trường trước rồi mới đăng nhập vào mạng. Sau nửa tiếng, cuối cùng Cố Thanh cũng giơ cờ đầu hàng, cô không thể nuốt thêm một miếng nào nữa. Đến lúc ấy Mạc Thanh Thành mới buông đũa, bỏ lại một phòng đầy người với thức ăn, hai người rút trước.
Giờ lại đúng là thời điểm tắc đường nhất. Cố Thanh muốn nói cô tự về được nhưng Mạc Thanh Thành đã đưa cô đến ga tàu điện ngầm gần nhất.
Cô nhẩm tính thời gian, tổng cộng bảy trạm, cả đi lẫn về mất khoảng nửa tiếng, thế cũng vừa kịp giờ cuộc thi... Lúc ấy, cô mới yên tâm đôi chút. Điều hòa trong ga tàu điện ngầm rất ấm, hai người tự ôm áo khoác của mình đứng chờ tàu ở sân ga. Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, còn hai phút bốn mươi tám giây nữa tàu mới vào ga.
Mạc Thanh Thành đang nghe điện thoại. Ánh mắt cô di chuyển nhìn biển quảng cáo ở phía bên kia đường ray.
“Nhanh lên! Mình phải về theo dõi cuộc thi ngay!” Một cô bé đứng phía sau sốt ruột giục giã.
“Kịp mà!” Một cô bé khác trấn an bạn. “Thần tượng của cậu đâu có đăng ký vòng thi hôm nay, anh ấy diễn ở vòng sau cơ mà?”
“Chẳng lẽ cậu không biết thần tượng bự của mình – Thương Thanh Từ làm giám khảo cuộc thi đêm nay à?”
Cố Thanh toát mồ hôi. Cô không dám quay đầu nhìn nhưng rõ ràng nghe cô bé nói từng chữ như thể đang nghiến răng vậy...
Cô nhìn đại nhân, người ta vẫn thản nhiên nói chuyện điện thoại về vấn đề bồi dưỡng, bổ túc gì đó, chẳng biết anh không nghe được thật hay do nghe quá nhiều nên quen rồi... Dẫu sao một ca sĩ cover vô danh tiểu tốt như cô không thể hiểu được tâm trạng của một CV sớm được phong thần như đại nhân...
“Đại nhân là giám khảo sao? Aaaa... Sao cậu không nói sớm, nói sớm thì mình đã không ăn cá viên cà ri để tiết kiệm mười phút xếp hàng!”
Đúng là hai fan cuồng...
Bên cạnh hai cô gái còn có một người hiển nhiên là ngoài giới, nghe hai cô phấn khích nói về một tên “đại nhân” nào đó thì tò mò hỏi, vậy là người ấy lập tức bị tiến hành cuộc “tẩy não”, nội dung cũng không gì khác ngoài ca tụng đại nhân khuynh quốc khuynh thành đến mức độ nào, có mấy trăm ngàn fan trên mạng nhưng rất kín tiếng và không hề gây ra vết đen nào trong quá khứ...
Cố Thanh tiếp tục nhìn đồng hồ, còn hai mươi giây nữa. Không hiểu sao cô lại vô thức nảy sinh tâm lý muốn bảo vệ đại nhân để anh không bị phát hiện, cô cầu nguyện cho thời gian trôi nhanh hơn. Mau đến đi, tàu điện ngầm ơi! Phía cuối đường ray quả nhiên xuất hiện luồng sáng đèn pha. Tàu điện ngầm vào ga thật!
“Cậu biết tớ thích đại nhân từ khi nào không?! Từ lâu lắm rồi ấy, tớ là fan cội rễ của anh ấy, từ khi anh ấy lồng tiếng cho Ichimaru Gin(*) , tớ đã thích rồi. Cậu về nhà cứ nghe mà xem, tớ thề, cậu mà nghe xong sẽ lập tức trở thành fan của anh ấy cho coi. Lúc ấy, tớ nghe mà xúc động đến phát khóc...”
(*) Ichimaru Gin: Một nhân vật trong truyện tranh Nhật Sứ giả thần chết (Bleach).
(⊙o⊙)... Thật trùng hợp! Cô cũng vậy...
Cửa tàu điện mở ra, hành khách bên trong không đông lắm, đủ chỗ cho cô, anh và hai cô gái chen chân vào. Nghe điện thoại xong, Mạc Thanh Thành “giam” cô ở chỗ nối hai toa xe, dáng anh cao lớn, đứng nghiêng người, ngăn tất cả những người xung quanh họ. Nhưng... tư thế hai tay chống sang hai bên, giam cô ở giữa thế này cũng thật... thật khiến người ta ngượng ngùng!
“Lần đầu tiên em nghe giọng anh là lúc nào thế?” Giọng Mạc Thanh Thành hơi nhỏ, chỉ vừa đủ cho hai người thì thầm nói chuyện.
Khi nãy anh nghe thấy người ta nói chuyện sao? (⊙o⊙)... Vậy mà vẫn bình tĩnh như thế... Quả nhiên là người kinh qua trận mạc!
“Cũng là khi anh lồng tiếng cho Ichimaru Gin.” Cô nhỏ giọng nói, cảm thấy hơi ngượng.
“Nhân vật đó à?” Mạc Thanh Thành cười. “Em biết không, tên của anh và Tuyệt Mỹ Sát Ý đều có liên quan đến nhân vật đó đấy! Tuyệt Mỹ Sát Ý là chiêu thức chiến đấu của Ichimaru, còn Thương Thanh Từ là màu bên trong áo đội trưởng của Ichimaru...”
Tuyệt Mỹ và Thương Thanh Từ đều lồng tiếng cho vai này, chẳng qua một người lồng tiếng cho nhân vật ở giai đoạn trước và một người lồng tiếng cho nhân vật ở giai đoạn sau mà thôi... Các fan đã tìm hiểu và giải thích ngọn ngành từ lâu rồi, chỉ có điều nhiều năm sau được nghe chính chủ giải thích như thế, cô vẫn thấy vô cùng mãn nguyện.
Phim hoạt hình cô yêu thích nhất, vai diễn cô yêu thích nhất, và cả diễn viên lồng tiếng cô yêu thích nhất nữa. Quả thật quá hoàn hảo!
Tàu điện ngầm bắt đầu bảo đến ga, cô chợt nhớ tới một cảnh tượng trong phim hoạt hình, ấy là khi Ichimaru chia tay Rangiku Matsumoto(*)... biết mình đi làm gián điệp là rơi vào chốn hiểm nguy nhưng anh vẫn rất đỗi điềm nhiên, dịu dàng nói lời tạm biệt người mình yêu.
(*) Rangiku Matsumoto: Bạn thanh mai trúc mã của Ichimaru, đồng thời cũng là người mà Ichimaru yêu thương và sẵn sàng xả thân.
Cố Thanh thở khẽ. “Em thích nhất câu Ichimaru tạm biệt Rangiku trước khi đi.”
Mạc Thanh Thành tiếp lời một cách tự nhiên: “Tạm biệt Rangiku... Xin lỗi!”
Hoàn toàn không cần chuẩn bị mà giọng anh vẫn vô cùng đúng điệu, có thể lập tức khiến người khác rung động tận đáy lòng...
Hồi đó cô đeo tai nghe, mở đi mở lại hàng chục lần chỉ để nghe đoạn lồng tiếng không tì vết ấy của Thương Thanh Từ. Vậy mà giọng nói ấy giờ vang lên ngay bên tai cô, ngay trước mắt cô và ngay lúc này đây... vì cô...
Thật hạnh phúc... Hạnh phúc chết mất!...
Bình luận facebook