239.
Thang máy dần dần xuống,bên trong chỉ còn lại Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng。
Khương Thục Đồng không nói gì,nước mắt lại tích tắc rơi xuống,chắc do bị Cố Minh Thành kéo lại,Khương Thục Đồng có chút manh động muốn kể hết những chuyện uất ức trong lòng ra,giọng của Cố Minh Thành nghe rất ôn hoà dịu dàng。
Có vạn ngàn lý do khóc,Khương Thục Đồng cũng không nói rõ vì nguyên nhân gì mà khóc,cô ta không khống chế được bản thân。
“ Có phải vì tôi đã huỷ dự án của Lục Chí Khiêm ? ” Cố Minh Thành một tay bỏ trong túi áo,quay lưng lại hỏi Khương Thục Đồng。
Khương Thục Đồng cảm giác được Cố Minh Thành là một người Sâu sắc tính tình không thể đoán trước được,vì trong mắt của Khương Thục Đồng nghĩ,tính tình anh ta ôn hoà lại có lễ phép,tuy rằng anh to có vẻ mặt cao cao tại thượng,nhưng ít ra anh ta là người dễ tiếp cận,anh ta ít khi nổi nóng,chắc do trên thế gian này điều khiến anh ta để ý không nhiều,có thể làm cho anh ta nổi nóng lại càng ít,xem ra anh ta cũng có phong độ của một quý ông khiêm tốn。
Nhưng một khi có người làm trái ý cuả anh ta,anh ta sẽ không thương xót mà xử lý 。
Anh ta và Lục Chí Khiêm là hai người hoàn toàn khác nhau。
Lục Chí khiêm chỉ biết kêu gào,Cố Minh Thành lại rất kiên quyết và tuyệt tình,chính vì sự kiên quyết và tuyệt tình này kiến Khương Thục Đồng khiếp sợ。
“ không phải,vì đêm qua ba tôi gọi điện lại,ông ta muốn mượn ba trăm ngàn,tôi và Lục Chí Khiêm trở mặt rồi,rất xin lỗi,Cố Tổng,tôi không nên đem cảm xúc không tốt đi làm。” Khương Thục Đồng lau nước mắt。
Về mặt kinh tế cô ta và Lục Chí khiêm đã phân chia rõ ràng,nhờ anh ta mượn tiền là chuyện không thể nào,bản thân cô ta,lại không có một chút tiền tiết kiệm 。
“ Chẳng qua chỉ là ba trăm ngàn。” Cố Minh Thành nhẹ nhàng thì thầm。
Khương Thục Đồng không hiểu câu nói này của anh ta là ý gì,vì thang máy đã xuống tới tầng một,cô ta nghĩ rằng Cố Tổng bước ra thang máy rồi。
“ Hiện nay trên tay tôi không có chi phiếu,tối nay đến nhà tôi lấy。” Cố Minh Thành thân hình phóng thoáng bước đi,chỉ để lại một một cái bóng cho Khương Thục Đồng 。
Khương Thục Đồng ngơ một hồi,nhanh chóng bước ra thang máy,“ Cố Tổng,anh có ý gì ? ”
Cố Minh Thành quay lưng,“ Nhà mà cô từng đi đó,cô nhớ đường chứ,sau khi tan sở,đến tìm tôi。 ”
“ Phải trả giá bằng cách nào ? ” Câu nói này,Khương Thục Đồng ngớ rất lâu,mới hỏi ra được。
Tầng lớp như Cố Minh Thành,thứ gì chưa gặp qua,tuy rằng ba trăm ngàn đối với anh ta mà nói không là gì,nhưng Khương Thục Đồng lại cảm thấy anh ta không thể nào vô cớ mà mượn tiền cho mình,là một phụ nữ,ngoại trừ thân thể,ngoài ra không còn gì cả。
Cố Minh Thành nhìn Khương Thục Đồng với một ánh nhìn kỹ từ trên dưới xuống ,“ Sao cô phải nghĩ tôi háo sắc như thế này ? ”
Khương Thục Đồng cắn đôi môi dưới,có vẻ như Cố Minh Thành đã hiểu ý cô ta ? Cô ta cảm thấy hơi xấu hổ。
“ Nếu như sau này Cố Tổng có việc gì,cần tôi giúp,tôi chắc chắn sẽ giúp hết mình。” Khương Thục Đồng nói 。
Cố Minh Thành không nói gì,sau đó rời đi。
Hình như Cố Minh Thành chưa từng gọi tên cô ta,trừ lần trước gọi cô ta là “ Lục Phu Nhân。”
Chiều nay Khương Thục Đồng phải tăng ca,khi rời khỏi công ty,đã gần tám giờ,cô ta đón xe đến nơi ở của Cố Minh Thành。
Cố Minh Thành đang làm việc trong thư phòng,trong quá trình lấy chi phiếu giữa họ cũng không có chút phúc tạp và mờ ám。
Sau khi lấy chi phiếu,Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành cùng nhau rời khỏi,hai người cùng bước vào trong thang máy。
Trong lòng Khương Thục Đồng có chút lo lắng,nếu như Lục Chí Khiêm có hỏi,trong chuyện này cô ta nên trả lời như thế nào ?
Sau khi ba nhận được tiền,chắc chắn sẽ gọi cho Lục Chí Khiêm,khi đó nhất định chuyện sẽ bị lộ。
Lục Chí Khiêm đã bắt đầu nghi ngờ Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành rồi。
Vì trong lòng suy nghĩ những chuyện này,cho nên,tâm tư của cô ta bắt đầu có chút thay đổi。
Đến khi hai người đã xuống tới dưới lầu,trước mắt tạm thời rơi vào một không gian đen tối。
Cửa lớn của căn hộ được thiết kế bằng cảm ứng giọng nói。
Khi đèn còn sáng,Khương Thục Đồng nói : “ Cố Tổng-- ”
Cố Minh Thành : “ Ừ ” Một tiếng,trên tay anh ta đang xoay chìa khoá xe,phát ra tiếng leng keng。
Vì nghe được câu nói này của Khương Thục Đồng,tay Cố Minh Thành đã dừng ngay việc xoay chìa khoá,lắng nghe cô ta nói。
Không có động tĩnh,đèn cảm ứng tắt đi。
“ Là như thế ” Khương Thục Đồng tiếp tục nói,một cái nhìn vô tình,cô ta liền nhìn thấy vị trí trên cổ tay anh ta。
Sau đó,cô ta không tiếp tục nói chuyện。
Bình luận facebook