23182.
Cố Minh Thành ngạc nhiên với sự nhạy cảm của Khương Thục Đồng, có lúc người phụ nữ này nhạy cảm đến giật mình.
“Làm sao em biết?” Cố Minh Thành đang cởi quần áo của mình ra, giống như thuận miệng hỏi ngẫu nhiên.
Khương Thục Đồng tiến về phía trước 2 bước, ôm lấy eo của Cố Minh Thành từ phía sau, mặt áp sát vào lưng Cố Minh Thành, “Bởi vì em biết, anh đi Canada chính là vì chuyện của bác gái, mấy hôm trước ánh mắt anh đầy lo lắng, sốt ruột, bây giờ sự lo lắng sốt ruột đó không còn nữa, mà là sự nhẹ nhõm. Em nghĩ trên đời này, việc khiến anh lo lắng không có là bao, đoán đó.”
Cố Minh Thành phút chốc ngơ người ra, quả thực, Diệp Thu cũng đã gửi hình của Diệp Hạ cho Khương Thục Đồng, cô có thể đoán ra được cũng là bình thường, hơn nữa, anh ở biệt thự Bán Sơn mấy ngày không về, nhất định không phải là việc ở công ty, nếu như công ty có việc, buổi tối chắc chắn anh sẽ về Quốc Tế Phong Thành mà.
“Tìm được rồi.”
Khương Thục Đồng vẫn đang tựa vào lưng Cố Minh Thành, không lên tiếng, hình như đang lo nghĩ điều gì đó.
“Muốn nói gì?” Cố Minh Thành hỏi.
“Em có thể gặp bác gái không? Em biết bác đang ở biệt thự Bán Sơn.” Thử một hồi lâu, Khương Thục Đồng cuối cùng hỏi một cách đầy thận trọng.
Trong lòng Cố Minh Thành lo lắng tột độ.
Trong lòng anh đã có tính toán cả rồi, việc này, anh không muốn cùng mẹ liên kết lại, đối đầu với cha, dù sao cũng là người một nhà, anh muốn giữ nguyên hiện trạng, như vậy, ít ra cục diện trước mắt sẽ không thay đổi, dù sao cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi, mọi người từ lâu đã quên lãng việc này, chỉ cần anh không nhắc lại, sẽ không ai biết --
Còn về thân phận của mẹ, có thể là dì, có thể là một người nào đó của anh, chỉ cần mẹ ở bên mình là được.
Không thay đổi hiện trạng, đây là trạng thái tốt nhất bây giờ, mẹ mất đi nhưng tìm lại được.
Nhưng việc Khương Thục Đồng muốn gặp Diệp Hạ, anh có suy nghĩ riêng của mình, tuy là mẹ bây giờ thần trí không minh mẫn, cũng không chịu mở miệng nói chuyện, nhưng mà, anh tin rằng, đây chỉ là tạm thời.
“Có được không nào? Minh Thành.” Bàn tay Khương Thục Đồng ôm lấy eo anh nhẹ nhàng gõ nhẹ, khều đến Cố Minh Thành lâng lâng, cảm giác này, làm hóc môn nam tính trong anh một lần nữa được kích hoạt.
Tại sao lúc chạm vào cô gái khác, một chút cảm giác như vậy anh ta cũng không có, dù cho cô gái đó thân hình đẹp đến mấy, anh cũng không có hứng thú nhìn đến.
Cả người anh, đã hoàn toàn đắm chìm vào người phụ nữ này rồi.
Khương Thục Đồng là kẻ cướp trong kiếp này của anh, gặp được cô, tất cả mọi thứ đều bị đánh cắp, không còn là anh của ngày xưa nữa.
“Nôn nóng gặp mẹ chồng đến vậy à?” Cố Minh Thành lại hỏi, hình như đang cố ý trêu ghẹo Cố Thục Đồng, “Cô gái tốt, phải dè dặt chứ.”
Khương Thục Đồng ở sau người anh, không kiềm được nụ cười của bản thân, nụ cười ngượng ngùng, nhu mì.
Vì vậy, cô đang thừa nhận bản thân là con dâu của Diệp Hạ sao?
“Chỉ là muốn gặp mặt. Dù sao cũng là người bên cạnh anh mà. Vì anh yêu bà ấy, cho nên, em cũng rất yêu bà ấy.”
Hôm đó ánh mặt trời rực rỡ, nhảy nhót trong tim Khương Thục Đồng, ý mà Khương Thục Đồng muốn biểu đạt là “yêu chim yêu cả lồng”.
“Nàng dâu xấu cũng phải gặp ba mẹ chồng mà, có đúng không? Hơn nữa, tình trạng bây giờ của bà chắc chắn là không được tốt lắm, em cũng rất quan tâm bà mà!”Khương Thục Đồng vừa cười vừa nói, cô cười đến lộ cả răng, răng của cô rất đều, rất đẹp.
“Tự nhận mình là con dâu của bà rồi à?” Cố Minh Thành cũng cười.
Cứ như vậy hai người nói chuyện phiếm.
Khương Thục Đồng tâm trạng vốn rất tốt, trong lòng người phụ nữ, chỉ cần tình yêu của người đàn ông là đủ rồi, cô không giống như Cố Minh Thành, biết được rất nhiều chuyện, lo lắng u sầu, hơn nữa sự lo lắng này đều liên quan chặt chẽ đến Khương Thục Đồng.
Khương Thục Đồng vốn đang áp mặt lên lưng Cố Minh Thành, bây giờ biến thành tì trán lên lưng anh, bộ dạng rất ngại ngùng, “Đừng nói ra mà!”
“Muốn khi nào?” Cố Minh Thành hỏi.
“Đều được cả, em không có việc gì làm, lúc nào cũng được.”
Cố Minh Thành cau mày nhẹ, việc này nhất định phải tranh thủ sớm, nếu trễ quá, tình trạng của mẹ càng ngày càng tốt, có thể sẽ nhớ ra rất nhiều chuyện, không có lợi.
“Vậy thì tối nay. Anh và em cùng đến biệt thự Bán Sơn, không về đây ở nữa.” Cố Minh Thành quyết định.
Sau một hồi lâu, Khương Thục Đồng “Ừ” một tiếng, hình như có việc gì đó chưa nói ra hết, ngại mở miệng hỏi.
“Sao vậy?” Cố Minh Thành hỏi.
“Để bà biết chúng ta nhanh như vậy đã sống chung với nhau, có tốt không?”
“Có gì không tốt? Cũng đã có hai đứa con rồi.”
Nấm đấm của Khương Thục Đồng đấm Cố Minh Thành một cái rõ đau, “Anh thật đáng ghét!”
Cố Minh Thành cười, nhưng nụ cười sảng khoái này tan biến rất nhanh, hơn hết là sự lo lắng.
Ý của anh là, việc này không thể để Khương Thục Đồng biết, cứ như vậy sống với cô cả đời, có một số việc, không biết sẽ hạnh phúc hơn biết được rất nhiều.
……
Buổi tối, Khương Thục Đồng chưng diện rất lâu, không thể trang điểm quá đậm, phải phù hợp hoàn cảnh, không thể để người lớn cho rằng mình quá màu mè.
Cô đã thay mấy bộ quần áo, nhưng mà bộ nào cũng không vừa ý.
“Minh Thành, bộ này được không?”
“Còn bộ này?”
Cố Minh Thành vẫn lười biếng nằm trên giường, nhìn theo cô sửa soạn trang điểm, một tay vịnh vào chiếc giường phía sau, nhìn Khương Thục Đồng với vẻ đầy hứng thú.
Hôm nay Khương Thục Đồng đã hỏi anh không dưới 10 lần, bộ quần áo này có đẹp không.
Anh đều trả lời một khuôn: “Đẹp.”
Bản tính của phụ nữ, Cố Minh Thành cũng chỉ có thể phối hợp.
Thực ra anh còn căng thẳng hơn cả Khương Thục Đồng, cứ sợ sẽ xảy ra chuyện, vì vậy, anh lấy một điếu thuốc ra hút.
Khương Thục Đồng đang thay quần áo, vừa mặc quần vào, phía trên mặc chiếc áo lót, chiếc áo lót viền ren màu đen, làm ngực cô trở nên vừa đầy đặn vừa nổi bật, từ giữa gương nhìn thấy điếu thuốc của Cố Minh Thành đã lấy ra rồi, cô quay người lại, giật lấy điếu thuốc của anh, bỏ vào thùng rác.
“Không được hút!” Bộ dạng khá là hung dữ.
Bị Cố Minh Thành ôm chặt lấy eo, “Anh không hút thuốc, thì hút gì đây?”
Cái giọng điệu muốn ăn thịt Khương Thục Đồng đó, khiến Khương Thục Đồng không kiềm được mà mặt đỏ ửng tim đập thình thịch.
“Anh – anh không biết xấu hổ!”
“Có em là được rồi!” Cố Minh Thành để ngực KhươngThục Đồng áp sát vào môi mình, bắt đầu hôn cô, tiếp đó lại lột phanh quần của cô --
Vốn nghĩ là sắp phải đến gặp mẹ chồng rồi, thế nào cũng phải trịnh trọng một chút.
Nhưng anh tấn công quá mãnh liệt, Khương Thục Đồng cảm thấy, trịnh trọng thế nào được nữa chứ.
Sau khi xong việc, KhươngThục Đồng chọn đại một bộ quần áo, theo Cố Minh Thành đến biệt thự Bán Sơn.
Cố Minh Thành đã nói trước với bảo mẫu rồi, có một người rất quan trọng sẽ đến, nói bà ăn mặc chỉnh tề cho Diệp Hạ, Diệp Hạ lúc này, đang ngồi trên sofa, chờ KhươngThục Đồng.
Khương Thục Đồng vốn quàng lấy tay Cố Minh Thành, nhưng mà đến trước cửa, cũng buông ra rồi.
Diệp Hạ luôn nhìn theo Khương Thục Đồng, còn cau mày nhẹ.
Cố Minh Thành rất chú ý quan sát biểu cảm của Diệp Hạ, nếu như có xảy ra chuyện gì không hay, anh cũng xử lí được.
Khương Thục Đồng đi đến trước mặt Diệp Hạ, cúi người xuống, nói, “Chào bác gái!”
Cố Minh Thành cũng ở bên cạnh nói, “Bạn gái con, Khương Thục Đồng.”
Cái nhìn của Diệp Hạ không phải là dò xét, mà là đang cố gắng tìm thứ gì đó trong đống kí ức sâu thẫm.
Cái nhìn này của bà cũng làm cho Cố Minh Thành cau mày nhẹ, cũng may mẹ còn chưa nói chuyện được.
Cố Minh Thành chưa thấy qua bà ngoại của Khương Thục Đồng dáng vẻ ra sao, không biết có mấy phần giống với Khương Thục Đồng, đây mới là điều Cố Minh Thành lo lắng nhất. Năm xưa mẹ chính là vì chuyện này mà bị cha nhốt lại, nhất định sẽ nhớ như in chuyện của bà ngoại Khương Thục Đồng.
Lần gặp mặt này không thể quá lâu, Cố Minh Thành nhất thời thay đổi quyết định, tối nay không ở biệt thự Bán Sơn nữa, lập tức quay về Quốc Tế Phong Thành.
Khương Thục Đồng không biết uẩn khúc bên trong, mỉm cười ngồi bên cạnh Diệp Hạ, cầm tay Diệp Hạ lên.
Mẹ của Khương Thục Đồng qua đời rồi, đây là nỗi đau trong lòng cô, vì vậy, nhìn thấy người phụ nữ trung niên độ tuổi tương đồng, cô cảm thấy rất gần gũi.
“Bác gái, bác có khỏe không?” Khương Thục Đồng hỏi Diệp Hạ.
Cố Minh Thành một mình ngồi trên sofe bên cạnh, trong đầu luôn túc trực canh chừng.
Bảo mẫu rót nước vào ly thủy tinh, đặt trước mặt Khương Thục Đồng.
Vì Cố Minh Thành và Diệp Hạ đều có ly của mình, chỉ có Khương Thục Đồng không có.
Nước bốc khói nghi ngút.
Khương Thục Đồng đưa ly lên, muốn uống nước.
Cô không chú ý đến sắc mặt Diệp Hạ càng lúc càng căng thẳng, chính là lúc ly của Khương Thục Đồng chạm vào mép môi, đột nhiên tay của Diệp Hạ hất tung chiếc ly của Khương Thục Đồng, nói, “Không được uống!”
Động tác này khiến cho Khương Thục Đồng cảm thấy tổn thương.
Cũng khiến cho Cố Minh Thành cau chặt mày lại.
Anh biết lúc đó xảy ra chuyện gì, nhưng anh không biết lúc đó bà ngoại của Khương Thục Đồng uống nước bằng ly thủy tinh, ly thủy tinh làm mẹ anh tức cảnh sinh tình, bà hất ly nước của Khương Thục Đồng, hơn nữa như vậy xem ra, Khương Thục Đồng và bà ngoại cô đúng là có vài nét giống nhau rồi.
Trong tình thế cấp bách, Diệp Hạ bắt đầu nói chuyện rồi.
Khương Thục Đồng cảm thấy Diệp Hạ không thích mình, nếu không cũng sẽ không có hành động hất ly như vậy, quần áo của cô đã bị ướt.
Cố Minh Thành kéo tay Khương Thục Đồng, nói, “Quần áo ướt rồi, về Quốc Tế Phong Thành thôi.”
Khương Thục Đồng cũng gật đầu, trước đó tuy đã nói phải ở lại đây, nhưng mà xem ra, hôm nay cô không về không được rồi.
Cố Minh Thành nói bảo mẫu chăm sóc tốt cho Diệp Hạ, anh kéo Khương Thục Đồng đi khỏi rồi.
Diệp Hạ giống như đột nhiên nổi điên lên, nói, “Không được uống, không được uống, nhất định không được uống!”
Khương Thục Đồng cau mày nhẹ, không ngừng xâu chuỗi lại ý nghĩ câu nói này của Diệp Hạ.
Hình như không phải là không thích cô, hình như là đang nhắc nhở cô.
Nhưng Diệp Hạ không quen biết cô, bà nhắc nhở cô điều gì chứ?
Nhưng mà có thể là thần trí không minh mẫn thôi.
Khương Thục Đồng lên xe của Cố Minh Thành, tâm trạng cực kì tệ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên gặp mẹ chồng, lại xảy ra chuyện như vậy.
Khương Thục Đồng vắt góc áo của mình, bộ dạng rất thấp kém, nói, “Có phải bác gái không thích em không?”
“Đừng suy nghĩ lung tung. Không có chuyện đó đâu.” Cố Minh Thành trả lời cho có, tâm trí anh đang ở nơi khác.
Như vậy xem ra, Khương Thục Đồng và bà ngoại cô rất giống nhau, nếu là rất giống nhau, chuyện này sau này sẽ khó xử lý rồi, sớm muộn gì cũng bị bại lộ!
Cố Minh Thành rất lo lắng.
Sau khi đưa Khương Thục Đồng về, Cố Minh Thành không yên tâm Diệp Hạ, sau anh dỗ Khương Thục Đồng ngủ, lại quay về biệt thự Bán Sơn.
Diệp Hạ đang ở trong phòng mình run rẩy, đôi mắt trừng trừng nhìn thẳng nhìn về phía trước, lúc nào cũng nói, “Đứa trẻ đó, đứa trẻ đó –“
Bình luận facebook