23251.
Tiểu Cù ở trong phòng Khương Thục Đồng, nhìn thấy Khương Thục Đồng, sắc mặt có vài phần xấu hổ, nói, “Cô về rồi?”
Khương Thục Đồng hơi chau mày một chút.
Cô không biết nên đối xử với Tiểu Cù ra sao, lúc Cố Minh Thành bệnh, Tiểu Cù đích thật chăm sóc rất tốt, nhưng sau này, Tiểu Cù đích thật đã làm những chuyện hãm hại Khương Thục Đồng, con người này, lúc địch lúc bạn, làm Khương Thục Đồng rất bối rối, lẽ nào người học tâm lý học không phải nên có ý chí kiên cường sao? Nhưng tại sao Khương Thục Đồng cảm thấy Tiểu Cù ở mặt này, thiếu hụt hoàn toàn?
Có điều, hôm nay nhìn thấy điệu bộ thành thật không chút giấu diếm của Cố Minh Thành, bởi vì những lời nói Cố Minh Thành đã nói với cô, vui thầm trong lòng, cho nên, trên mặt cô không hề biểu hiện ra sự phản cảm.
Mục đích Tiểu Cù đến gặp Khương Thục Đồng rất dễ hiểu.
Người con gái yêu thầm, đều muốn tìm thấy một người để thổ lộ, nhưng cô không biết nên tìm ai, cô muốn đem tâm tư đối với Adam chôn giấu trong lòng, toàn bộ đều nói với Khương Thục Đồng, vì lúc Khương Thục Đồng ở Đức, quen biết Adam, cô muốn hỏi thăm Khương Thục Đồng một chút, nếu cô với Adam ở bên nhau, có thích hợp không, Khương Thục Đồng ý kiến thế nào.
Phản ứng đầu tiên của Khương Thục Đồng là, “Không được, cô không được ở bên cạnh anh ấy.”
Không vì lý do khác, chính là chuyện Tiểu Cù từng với Kiều Tư Niên, Khương Thục Đồng liền không chịu nổi, Adam khẳng định cũng không chịu được.
Bởi vì Adam trong lòng Khương Thục Đồng, có vị trí như một vị thần, không phải Tiểu Cù có thể xứng được.
Cho nên, cô đứng trên lập trường của Adam, cố gắng hết sức đánh bay ý định của Tiểu Cù.
Tiểu Cù im lặng ngồi đó, nước mắt rơi “lộp độp”, “Tôi biết cô chê tôi, chê những chuyện tôi làm trước kia, tôi trước đây thích Cố tổng, thích Adam tôi cũng không nói được là tại sao, tôi chỉ là...tôi chỉ là”.
Cô chỉ muốn tìm một người giống như bạn thân vậy để chia sẻ tâm tư nhỏ củacô ấy, nhưng Khương Thục Đồng lại đem quả cầu thủy tinh trong lòng cô ẩn chứa đập vỡ nát rồi, loại tình cảm vừa mới nảy nở giống như ngày xuân mơ màng bị bóp chết rồi.
Tất nhiên là tâm trạng Tiểu Cù không tốt.
“Tôi đi đây.” Cô ấy nói một câu.
Khương Thục Đồng cảm thấy bản thân lòng dạ sắt đá, đả kích Tiểu Cù khá nặng, ai bảo lần trước Tiểu Cù muốn làm cô và Adam gặp gỡ, làm Cố Minh Thành hiểu lầm?
Sau khi Tiểu Cù đi, trời liền đổ mưa, Khương Thục Đồng nhớ cô không mang dù, liền dùng wechat hỏi, “Cô có mang dù không?”
Tiểu Cù lúc đó đã lên taxi rồi, cô nhìn cơn mưa bên ngoài cửa sổ, sau cùng nhắn một tin wechat cho Khương Thục Đồng: Tôi biết tôi không xứng với anh ấy, giống như tôi biết mình không xứng với Cố tổng vậy, nhưng tâm tư của tôi, không thể tại vì chuyện lần trước mà không thể có ý nghĩ yêu thầm người khác sao?
Khương Thục Đồng yên lặng nhìn dòng tin nhắn wechat, cuối cùng cô trả lời: xin lỗi!
Bởi vì tâm tư của Tiểu Cù từ Cố Minh Thành chuyển dời đi rồi, hai người bây giờ không có đố kỵ, không có những tình cảm phải thể hiện cho ai coi nữa, ngược lại càng chân thành hơn rồi.
Khương Thục Đồng dường như nhìn thấy được tấm lòng của Tiểu Cù.
Đương nhiên, nếu như Tiểu Cù không có hai lòng.
……
Từ Mậu Thận và Bạch Mi tìm Cố Minh Thành chơi, nói là chơi, thật ra là vì Từ Mậu Thận gần đây muốn làm một cuộc đầu tư, người có tiền, nói chuyện cũng là tiền, ba người ngồi trong văn phòng Cố Minh Thành.
Sau khi Từ Mậu Thận và Cố Minh Thành bàn xong chuyện, thì Bạch Mi lên tiếng.
“Minh Thành, tôi trước đây không hiểu rõ anh lắm, hiểu anh cũng là vì quan hệ với Thục Đồng, có điều, tôi cảm thấy anh thay đổi rồi!” Bạch Mi đang buộc tóc nói, cô trước đây là tóc ngắn, bây giờ để tóc dài rồi.
“Ồ, thay đổi thế nào?”
“Nói chuyện quá sâu lắng rồi, so với bốn năm trước, đương nhiên, tuổi tác lớn rồi, có điều, còn có vài thứ...” Bạch Mi cố gắng tìm kiếm trong đầu Cố Minh Thành rốt cuộc là thay đổi ở đâu rồi, nhưng chính là tìm không được từ ngữ thích hợp để hình dung loại khí chất đó của Cố Minh Thành.
“Thay đổi cái gì rồi?” Hiển nhiên, Cố Minh Thành đối với đề tài của Bạch Mi, so với đề tài của Từ Mậu Thận, càng hứng thú hơn.
Tiền là thứ thương nhân luôn theo đuổi, có điều thứ càng thu hút hứng thú của người có tiền, chắc là suy nghĩ lại về bản thân mình.
Bạch Mi nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nghĩ ra một từ, ánh mắt cô cẩn thận dè chừng nhìn Cố Minh Thành, “Phóng đãng?”
Cố Minh Thành suýt phun cả ngụm nước ra ngoài.
Từ Mậu Thận chau mày nhìn Bạch Mi một cái, “Chú ý chừng mực!”
“Không sao”
Cố Minh Thành đột nhiên hiểu ý Bạch Mi, đại khái là nói trước đây anh nói chuyện kênh kiệu, tinh thần phấn chấn đều giấu ở trong lòng, nói chuyện với Khương Thục Đồng đều là trêu chọc, mập mờ, nhưng bây giờ, không có rồi.
Phụ nữ nói chuyện rất thú vị, từ này Bạch Mi dùng rất hay....phóng đãng.
Anh không còn phóng đãng rồi.
Từ Mậu Thận vì câu nói đó của Bạch Mi, cảm thấy trong lòng rất ngại, kéo Bạch Mi đi rồi.
Để lại một mình Cố Minh Thành ở trong văn phòng.
Công việc hôm nay đã xử lý xong, cũng không có tâm trạng tiếp tục làm việc rồi, về nhà thăm con.
Trên đường, anh luôn nghĩ, bản thân rốt cuộc thay đổi ở đâu.
Bất giác, chạy đến một con đường, lờ mờ nhớ, có một năm mùa đông, anh và Khương Thục Đồng từng xxx trên xe ở đây, là một ngày mùa đông tuyết rơi rất nhiều.
Cô lúc đó, thật sự là không tình nguyện chút nào.
Cố Minh Thành dừng xe ở chổ năm xưa xxx, từ trong xe lấy ra một điếu thuốc châm lửa hút.
Anh vẫn chưa làm được chuyện bỏ thuốc hoàn toàn, thỉnh thoảng sẽ ở bên ngoài hút một hai điếu.
Trong lòng luôn nghĩ một vấn đề: Anh đã thay đổi rồi sao?
Đáp án cuối cùng là: Anh thay đổi rồi.
Chắc có lẽ bắt đầu thay đổi là từ khi Khương Thục Đồng rời xa anh bốn năm, cô đơn đã tàn phá anh, loại trống trải cực kì lớn khi nửa đêm mơ về nhưng lại không nắm bắt được gì, sợ hãi với ngày mai sắp đến, làm anh không dám tùy tiện nói ra những lời trêu chọc và quan tâm với Khương Thục Đồng nữa rồi.
Năm đó Khương Thục Đồng còn trẻ, bây giờ cô sắp ba mươi rồi, càng ngày càng không có sự đảm bảo của hôn nhân, cô rất không có cảm giác an toàn.
Cố Minh Thành có thể hiểu, xem ra sau này phải dỗ dành cô nhiều hơn rồi.
Lúc này, một tin wechat được gửi qua, là một số lạ, viết là: Thục Đồng nói rồi, cô ấy không phải người phụ nữ của anh.
Không nghĩ cũng biết là ai, Cảnh Thụy.
Con người này, thật sự xem bản thân là ai chứ
Lời nói trong lúc tức giận anh ta cũng tin?
Vốn muốn về nhà, xe lại không chịu được hướng về phía nhà Khương Lịch Niên lái đi.
Dù sao cô là mẹ của con mình, luôn là người phụ nữ của mình.
……
Khương Thục Đồng lúc này cũng không rảnh, bởi vì trong khu, có một bà góa chồng đã thích Khương Lịch Niên rồi.
Đồng thời gọi điện thoại đến nhà rồi.
Dưới sự ép hỏi của Khương Thục Đồng, Khương Lịch Niên nói, thỉnh thoảng có gặp trong khu, người phụ nữ đó thỉnh thoảng cũng nói chuyện với ông, nhiều lần như vậy, bà ấy biết Khương Lịch Niên ở một mình mấy năm rồi, chỉ có một đứa con gái, liền có ý với ông, ở tuổi này, bà ấy cũng khá chủ động.
Điện thoại gọi đến, Khương Thục Đồng liền biết chuyện gì xảy ra rồi.
Khương Thục Đồng tức giận đến nước mắt tuông ra.
Cô luôn cho rằng, đời này của Khương Lịch Niên, chỉ có một người phụ nữ là mẹ cô, mẹ mất rồi, Khương Lịch Niên cưới vợ khác, là phản bội mẹ
Khương Thục Đồng không phải con cái có tư tưởng tiến bộ, đối với chuyện này rất phản đối.
Lúc cô ở Đức, vẫn còn nghĩ, bên cạnh cha luôn không có phụ nữ, trong lòng cô cảm thấy không yên, nhưng trước mắt thấy, Khương Lịch Niên sắp cưới vợ hai rồi.
Khương Thục Đồng ngồi trong phòng mình, khóc, không nói chuyện.
Cô luôn phản đối đàn ông cưới thêm vợ mới, phụ nữ đi lấy chồng mới, cô cho rằng tình yêu chính là hai người ân ái đến bạc đầu, nắm tay cả một đời, người khác là người khác, nhà cô là nhà cô.
Lúc trước cô cho là như vậy, nhưng bây giờ, cha đã hoàn toàn đánh bay sự tự tin của cô rồi.
Cô có một loại cảm giác môi hở răng lạnh.
Nếu có một ngày cô già rồi, cô chết đi.
Khương Thục Đồng không dám tiếp tục nghĩ đến.
Khương Lịch Niên vẫn còn ở ngoài gõ cửa phòng cô, “Con gái, cha không có ý cưới bà ấy, là bà ấy đơn phương tình nguyện, cha đời này cũng không định cưới thêm vợ”
Dù ông ấy nói vậy, Khương Thục Đồng cũng không tin.
Nam theo đuổi nữ cách một dãy núi, nữ theo đuổi nam cách một lớp lưới.
Hai người đều ở trong khu, thời gian lâu rồi, không đảm bảo được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, Khương Thục Đồng giận dỗi, chính là muốn cha thề độc, cả đời này cũng không phản bội mẹ.
Lúc hai người đang đôi co không hồi kết, Cố Minh Thành đến.
Khương Lịch Niên nhìn thấy Cố Minh Thành đến, vội vã kéo anh ngồi trên sô pha, kể cho anh chuyện xảy ra, nguyên nhân Khương Thục Đồng giận.
Cố Minh Thành cười, “Để tôi”.
Khương Lịch Niên tiếp tục gõ cửa phòng Khương Thục Đồng, “Con gái, Minh Thành đến rồi, con không để cha vào, cũng không thể không để nó vào chứ?”
Khương Thục Đồng vốn đang nghiêng đầu tức giận, liền cúi đầu, nghịch tay mình, cảm thấy rất giận và xấu hổ: Anh ấy đến làm gì?
“Cũng không cho anh vào sao? Giọng Cố Minh Thành truyền vào.
Nói giống như quan hệ của anh và Khương Thục Đồng thân thiết hơn so với Khương Lịch Niên vây.
Khương Thục Đồng đứng dậy, mở cửa, tiếp tục giận, ngồi lên giường.
“Em quản nhiều như vậy làm gì? Nếu như cha em thích, để ông ấy cưới là được rồi!” Cố Minh Thành đang khuyên nhủ Khương Thục Đồng.
Khương Thục Đồng dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Cố Minh Thành, anh đối với việc đàn ông cưới thêm vợ mới mang thái độ không quan trọng như vậy sao?
Khương Thục Đồng cố chấp nghiêng đầu đi chổ khác, không muốn nhìn thấy Cố Minh Thành nữa.
Cố Minh Thành nhìn thấy dáng vẻ trẻ con của cô, đi đến trước mặt cô, nâng lấy cằm cô, “ao vậy?”
Khương Thục Đồng là đang giận cha, nhưng bây giờ, cô đang giận Cố Minh Thành.
“Anh nói sai rồi sao?” Cố Minh Thành khom lưng, mắt chạm mắt với Khương Thục Đồng.
Trong ánh mắt, có rất nhiều sự trêu chọc.
Loại thần sắc trong ánh mắt mang nụ cười đó, làm Khương Thục Đồng tim đập thình thịch.
“Thì ra anh lại có thái độ dửng dung đối với chuyện đàn ông cưới thêm vợ mới đến vậy.” ánh mắt Khương Thục Đồng nhìn anh rất nghiêm nghị.
“Nếu không thì sao? Góa vợ cả đời?” Cố Minh Thành bây giờ đã hiểu sự tức giận của Khương Thục Đồng không chỉ đơn giản đối với cha cô, mà cũng là đối với anh, anh đang trêu cô, anh đã rất lâu rồi không trêu cô.
Anh vẫn nâng lấy cằm Khương Thục Đồng, khom lưng ánh mắt ngang tầm với cô, dù cho đã sáu năm trôi qua, nhưng Khương Thục Đồng vẫn chịu không nổi.
“Với thái độ này của anh đối với hôn nhân, em nguyền rủa anh cả đời cũng không cưới được vợ.” câu nói này, Khương Thục Đồng là nói từ đáy lòng.
Cố Minh Thành liền cười, nụ cười đó, khuynh nước khuynh thành, cũng làm mắt của Khương Thục Đồng ngây ngất, đi vào trong tim cô.
“Là không để anh cưới thêm vợ?”
“Cũng không có phụ nữ muốn gả cho anh!” mặt Khương Thục Đồng dần dần biến thành đỏ ửng.
Rõ ràng lúc nãy hận vô cùng, nhưng bây giờ, bởi vì hành động của Cố Minh Thành, bởi vì lời nói này của anh, lại biến thành tán tỉnh ve vãn.
“Có cô gái nào muốn gả cho anh hay không anh không biết, có điều, anh muốn cưới ai, trong lòng em không biết sao?” Cố Minh Thành nhìn vào ánh mắt của Khương Thục Đồng, câu nói đó nửa thật nửa giả, mang mùi trêu chọc.
Bình luận facebook