23257.
Tình cảm giữa cô và Tiểu Cù rất kì quái, rất phức tạp.
Đó là cách nghĩ của phụ nữ, có lúc, Khương Thục Đồng cảm thấy bản thân mình rất xấu, cũng thấy Tiểu Cù giống như vậy, nhưng hành động của Tiểu Cù quỷ dị, lúc chính lúc tà, cô thậm chí còn không biết Tiểu Cù ở bên cạnh Adam có dụng ý gì hay không, khiến Khương Thục Đồng không biết làm sao phán đoán Tiểu Cù.
Dù nói như thế nào, nếu hôm nay Adam nói với cô anh muốn đứa trẻ này, thậm chí muốn cưới Tiểu Cù, Khương Thục Đồng sẽ bảo vệ đứa trẻ của Adam, Adam là bác sĩ, có lúc, cách anh nhìn nhận mọi việc có chút mẫn cảm, Khương Thục Đồng tình nguyện tin tưởng sự mẫn cảm của Adam, cho nên, cô phải bảo vệ Tiểu Cù.
Cô vô cùng có lỗi với Adam, có thể nói, bộ dạng bây giờ của Adam, là do một tay cô mà ra.
Lúc đầu không đưa bình xịt cho Adam, sau đó, anh còn vì cứu cô mà hôn mê sâu.
Có lúc Khương Thục Đồng cảm thấy bản thân mình chính là sao chổi, những người xung quanh cô đều phải chịu liên lụy.
Nhưng nếu không biết xấu hổ mà nghĩ thì thật ra đó cũng là may mắn của cô, mỗi lần xảy ra chuyện, đều có người thay cô gánh vác.
Adam là phúc tinh của cô, là quý nhân của cô.
Trong lòng đang tâm niệm như vậy, bỗng một suy nghĩ bắt lấy Khương Thục Đồng, “Đứa trẻ của Tiểu Cù không thể chết, nhất định không thể chết!”
Cô quỳ xuống bên cạnh Tiểu Cù, muốn đỡ cô dậy.
Gương mặt Tiểu Cù trắng bệch, từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu rơi xuống.
Cô đẩy Khương Thục Đồng ra, Khương Thục Đồng ngã ngồi trên mặt đất, “Cô bớt làm chuyện bao đồng đi, nếu không phải vì cô, Adam làm sao lại trở thành người thực vậy! Có nhiều người đàn ông bán mạng vì cô như vậy, cô đắc ý lắm phải không?”
Một ánh mắt độc ác nhìn vào Khương Thục Đồng.
“Còn chưa đủ sao?” Cố Minh Thành đứng bên cạnh Tiểu Cù, nghiến răng căm hận nói.
Trong lòng Cố Minh Thành từng nghĩ, nếu như Khương Thục Đồng xảy ra chuyện gì, anh nhất định sẽ nợ máu trả bằng máu, khiến cho kẻ gây ra chết không chỗ chôn, giống như hành động của Tiểu Cù, không phải chỉ như vậy thôi đâu!
Tiểu Cù vừa hay đụng trúng vảy ngược của anh.
Hơn nữa lời của cô ta còn rất khó nghe.
Bất kì người đàn ông nào cũng không thích người khác nói người đàn bà của mình có dây dưa với nhiều người đàn ông.
Càng không cần nói Cố Minh Thành.
Tính chiếm hữu của anh vô cùng mạnh.
Ánh mắt oán hận của Khương Thục Đồng trừng Cố Minh Thành, oán niệm đối với hắn như một trận gió lạnh thổi từ dưới đất lên.
“Cô ấy có thai rồi!” Khương Thục Đồng khẩu khí lạnh lẽo nói một câu.
Cố Minh Thành vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, có vẻ như Adam đã có chuyện.
Có điều, Khương Thục Đồng đối với cái tát từng chịu của mấy năm trước vẫn nhớ rất rõ, đã qua lâu như vậy mà trong lòng vẫn còn hận ý, nếu không cô sẽ không nói ra lời như vậy, “Ngoại trừ việc đánh phụ nữ”.
Anh nhấc tay lên, nhìn vào lòng bàn tay của mình.
Khương Thục Đồng thấy tình hình của Tiểu Cù rất không tốt, Tiểu Cù cũng biết tình trạng của bản thân, vừa rồi tức giận cũng đã bộc phát ra hết, bây giờ cô muốn tìm người cứu mình, lại chỉ có Khương Thục Đồng.
Khương Thục Đồng đỡ Tiểu Cù.
“Tôi đi lái xe!” Cố Minh Thành nói một câu.
Tình huống khẩn cấp, Khương Thục Đồng không phản đối, cô dìu Tiểu Cù lên xe, đi đến bệnh viện quốc tế, người bình thường đi khám bệnh cũng không cần đến bệnh viện quốc tế, có điều Adam đang ở đó, Khương Thục Đồng nghĩ sau này đến thăm hai người họ cũng tiện hơn.
Cố Minh Thành lái xe rất nhanh, nhưng vừa rồi có một cơn mưa, trên đường hơi kẹt xe.
Lúc đợi đèn đỏ, tay của anh không kiên nhẫn gõ vô-lăng.
Lo lắng cho Tiểu Cù là giả, anh sợ, lỡ như đứa trẻ của Tiểu Cù không sống nỗi, đời này Khương Thục Đồng sẽ không tha thứ cho anh.
Khốn kiếp, xảy ra chuyện gì thế này.
Anh muốn hỏi Khương Thục Đồng đang ngồi ở sau, Adam đã có chuyện gì, nhưng anh nghe thấy tiếng khóc ở phía sau truyền đến.
Nhìn kính chiếu hậu, là Khương Thục Đồng đang khóc, âm thanh không lớn, nhưng vô cùng bi thương.
Hôm nay xảy ra hai sự việc, cô vẫn chưa biết nó đã thay đổi số phận của cô, mà cô đang buồn cho Adam, cũng đang buồn cho Tiểu Cù, nghĩ lại lúc mình mang thai Ken, khát vọng được sống mạnh mẽ như thế.
Còn bây giờ cô nhìn Tiểu Cù, lạnh nhạt bất cần, giống như không hề muốn sống nữa.
Là bởi vì Adam sao?
Nếu là như vậy, một mạng của Khương Thục Đồng thật sự đã hại ba mạng người.
Đời này cô không cách nào bù đắp được nữa !
“Cô khóc cái gì? Mèo khóc chuột sao?” Thanh âm của Tiểu Cù lạnh nhạt, yếu ớt, lạnh tiếu, bất lực, còn có chút tự giễu.
Khương Thục Đồng lau nước mắt, bởi vì đồng cảm với tình trạng của Tiểu Cù, cho nên cô nói, “Tôi muốn cô giữ lại đứa bé này! Cô là bác sĩ, cô cũng biết ý chí quan trọng như thế nào!”
Tiểu Cù cười lạnh, “Tôi giữ lại đứa trẻ, là để cho lương tâm của cô dễ chịu sao?”
Khương Thục Đồng bị nói trúng!
Chính xác là cô nghĩ như vậy.
Cô không nói gì nữa, đến bệnh viện rồi.
Cố Minh Thành cà thẻ, trả viện phí
Tiểu Cù vào phòng bệnh, ngay cả khi tất cả bác sĩ đều cố hết sức, ngay cả khi bác sĩ cũng muốn tốt cho cô, nhưng mắt của Tiểu Cù, lại giống như cá chết, một chút ý nghĩ muốn sống cũng không có.
Khương Thục Đồng ở bên ngoài sốt ruột thay cô.
Cuối cùng, đứa trẻ của Tiểu Cù không giữ lại được!
Khương Thục Đồng đau đớn, nếu như cả đời này Adam vẫn không thể tỉnh lại, hậu thế của anh sẽ không có ai nữa.
Giây phút đó, Khương Thục Đồng vô cùng tự trách bản thân.
Hai tay cô ôm lấy mặt.
Đứa trẻ của Tiểu Cù là do Cố Minh Thành làm mất.
Cô chưa từng oán hận Cố Minh Thành như bây giờ.
Trước giờ Khương Thục Đồng đều không sợ khổ, không sợ mệt, chỉ cần có mục tiêu, cô sẽ cố gắng thực hiện nó.
Nhưng điều cô sợ chính là giống như bây giờ--không có cách nào.
Cảm giác bất lực, cứ như thân thể đang ở trong địa ngục vô tận.
Kết thúc của địa ngục là ở đâu, cô không biết!
Khương Thục Đồng ở bên trong phòng bệnh của Tiểu Cù ngây dại, Cố Minh Thành ở bên ngoài.
Lần thứ hai cô bị sảy thai, là Bạch Mi và Từ Mậu Thận ở bên cô.
Cô hiểu rõ cảm giác đó, cho nên, cô tự nói với mình, cho dù Tiểu Cù có nói gì, cô đều sẽ nhịn.
Nhưng nhìn bộ dạng của Tiểu Cù, mặt không biểu cảm, đối với việc sảy mất đứa con này cũng không có biểu hiện đau khổ.
Khương Thục Đồng chỉ có thể thông cảm với nỗi đau mất con.
Không có tâm trạng đi thông cảm với tâm lý của Tiểu Cù.
Là Tiểu Cù cố ý chọc tức Cố Minh Thành, muốn khiến cho Khương Thục Đồng day dứt chỉ là một lí trong đó, nguyên nhân thật sự là vì cô tuyệt vọng.
Bởi vì cô đã biết tình trạng của Adam, cô cảm thấy đứa trẻ này không còn nữa cũng không sao.
Một đứa trẻ không có bố, đến với thế giới này làm gì? Nhìn bố nó mỗi ngày đều nằm trên giường bệnh sao?
Bởi vì Khương Thục Đồng luôn suy nghĩ động cơ của Tiểu Cù đối với Adam là gì, cho nên những lí do này, cô không nghĩ tới.
Khương Thục Đồng cứ thế ở bên cạnh Tiểu Cù.
Cố Minh Thành đi hỏi lễ tân số phòng của Adam, đi đến phòng của anh ta.
Ở trước của phòng bệnh lại nhìn thấy một người—Cảnh Thụy.
Xem ra Cảnh Thụy luôn ở bên cạnh Khương Thục Đồng, luôn ở đây bảo vệ.
Cố Minh Thành bước từng bước lớn đi qua hành lang bước vào phòng bệnh.
Liếc nhìn Cảnh Thụy một cái, rõ ràng là để tâm nhưng ngoài mặt biểu hiện giả vờ không quan tâm.
Không ngờ, Cố Minh Thành anh cũng có ngày hôm nay.
Cảnh Thụy hơi ngẩng đầu lên.
Có chút giống tiểu tam gặp chính thất.
Ánh mắt Cảnh Thụy mờ mịt nhìn Cố Minh Thành, cuối đầu xuống.
Cố Minh Thành nhìn thấy Ken ôm lấy Adam.
Ken vừa nhìn thấy Cố Minh Thành, nhìn thấy người thân, liền chạy đến ôm Cố Minh Thành òa khóc, “Bố ơi, bố làm cho Daddy tỉnh lại đi!”
Đại thể như thế nào Cố Minh Thành cũng đã hiểu: Adam đi dập lửa, không có bình sịt hen, nên bị ngạt, Tiểu Cù tức giận mới đi tìm Cố Minh Thành nói xấu Khương Thục Đồng.
Nhưng anh có chút không hiểu: Tiểu Cù và Adam quan hệ tốt như vậy từ lúc nào?
Anh cho rằng ánh mắt của Adam thế nào cũng nhìn trúng người như Khương Thục Đồng, sao lại hạ xuống thành Tiểu Cù?
Trong lòng Cố Minh Thành không thoải mái, vô cùng không thoải mái, bởi vì anh biết, tình cảm giữa anh và Khương Thục Đồng, sẽ vì chuyện này mà đối mặt với thử thách trước nay chưa từng có.
Bác sĩ nói, lúc nãy Adam có tỉnh lại, có điều giống như trong tiềm thức của anh vẫn còn chuyện gì chưa hoàn thành, giống như đang trong giấc mơ, anh viết ra một chữ, sau đó như chìm vào trong mộng cảnh sâu hơn, tạm thời không tỉnh lại được.
Bác sĩ cầm tờ giấy đưa cho Cố Minh Thành.
Cố Minh Thành nhìn, cười đau đớn: kid!
Đứa trẻ!
Nếu như Adam biết, đứa con của anh ta đã bị anh đá hỏng mất, anh ta nhất định sẽ hận chết Cố Minh Thành.
Cố Minh Thành gấp tờ giấy lại, bỏ vào trong túi mình.
Tờ giấy này, anh sẽ không đưa cho Khương Thục Đồng.
Cố Minh Thành nghĩ rằng đứa trẻ là chỉ đứa con trong bụng Tiểu Cù là của anh ta.
Không hề hiểu ý nghĩa sâu hơn trong hàm ý cảm Adam.
Nói anh ích kỷ cũng được, thế nào cũng được, điều bây giờ anh nghĩ đến nhiều nhất là—Khương Thục Đồng.
Khương Thục Đồng có lẽ sẽ không rời khỏi anh, nhưng cô sẽ chiến tranh lạnh với anh, hơn nữa, chỉ cần một ngày Adam chưa tỉnh lại, cô sẽ không ngừng chiến tranh lạnh với anh.
Bởi vì anh đã đá mất đứa con của Adam!
Cố Minh Thành cắn chặt hàm răng.
Đời này chưa từng làm chuyện gì khiến bản thân hối hận, nhưng bây giờ anh bắt đầu hối hận rồi.
Hối hận đã từng đánh hai người phụ nữ, một người là Khương Thục Đồng, một người là Tiểu Cù!
Khương Thục Đồng gửi tin nhắn cho Cảnh Thụy, nói cô muốn rời khỏi một chút, về nhà làm cơm mang tới cho Tiểu Cù, muốn Cảnh Thụy lái xe đưa cô đi.
Adam là do Cảnh Thụy đưa đến đây, Khương Thục Đồng không có lái xe đến.
Khương Thục Đồng bây giờ rất không muốn nhìn mặt Cố Minh Thành, nhìn thấy hắn, lại nhớ đến một tấn bi kịch.
Tấn bi kịch này, khiến Khương Thục Đồng đau đớn vô cùng.
Khương Thục Đồng đợi Cảnh Thụy ở dưới lầu, xe của Cảnh Thụy cũng là Mercedes, công ty của anh ở Hải thành có văn phòng cho nên anh cũng có xe.
Trùng hợp Cố Minh Thành trong lòng khó chịu, đi ra khỏi phòng bệnh của Adam, đứng bên cửa sổ, vốn dĩ muốn hút một điếu thuốc, lại nhớ đến tình cảnh Khương Thục Đồng dập tắt điếu thuốc hôm đó, cuối cùng vẫn không hút, hơn nữa, trong bệnh viện cũng cấm hút thuốc.
Sau đó, anh nhìn thấy Khương Thục Đồng ở dưới lầu, trong lúc mưa gió âm u, bước lên xe của Cảnh Thụy!
Bình luận facebook