23355.Thời điểm Cố Tam Nhi ở Mỹ, Khương Thục Đồng đã từng gọi điện thoại qua cho cô một lần dò hỏi việc Nam Lịch Viễn có qua đó hay không.
Niệm Đồng nói: “Không có, chú ấy bận việc rồi.”
Khương Thục Đồng thở dài một hơi, không đi cũng tốt, hai người đều ở bên ngoài mà Nam Lịch Viễn lại có suy nghĩ xấu xa,không biết chừng sẽ làm gì Tam Nhi. Nhưng không đi, cô lại cảm thấy tức không chịu được, cuộc thi của Tam Nhi quan trọng như vậy, anh ta là chồng mà không đi cùng, vậy đến để làm gì?
Sau khi Khương Thục Đồng nói lại toàn bộ nội dung cuộc điện thoại với Tam Nhi cho Cố Minh Thành, Cố Minh Thành hỏi cô: “Em có thấy mâu thuẫn không?”
Khương Thục Đồng vốn dĩ là không muốn nói chuyện với Cố Minh Thành, bây giờ trong nhà ngoại trừ Tam Nhi không có ai là một lòng với cô, cô cảm giác như mình bị cô lập vậy.
Cô cũng không biết hiện tại Tam Nhi cũng đã không còn một lòng với cô nữa rồi.
Cố Minh Thành cưng chiều cô nhiều năm như vậy, hiện tại cũng đã bắt đầu có ngoại tâm rồi.
…
Phó tổng giám đốc công ty ở nước Mỹ đã gọi video cho Nam Lịch Viễn, báo cáo toàn bộ tình hình ở đây cho Nam Lịch Viễn.
Dù sao Cố Tam Nhi cũng ở nước Mỹ có một mình, đối với việc theo dõi Cố Tam Nhi, phó tổng dường như là một tấc cũng không rời.
Hà Đỉnh biết lần này là cuộc thi thiết kế trang sức, đoán rằng gia đình Cố Tam Nhi nhất định sẽ cho cô tham gia, từ trong danh sách thí sinh dự thi biết được Niệm Đồng sẽ dự thi, vì vậy anh ta mới đến chặn đường Niệm Đồng, phó tổng sợ cô gặp nguy hiểm nên đã đi tới rất gần, quay lại video gởi cho Nam tổng.
Nam Lịch Viễn tay chống cằm xem video, trong video cô nói với Hà Đỉnh rằng chồng cô là Nam Lịch Viễn, có điều trong cuộc sống hàng ngày cô chưa bao giờ nhắc tới danh xưng này.
Kết thúc cuộc thi, Niệm Đồng về nước, đã lâu không được gặp chú Nam, thực sự là nhớ muốn chết rồi.
Nam Lịch Viễn cùng Thái Thái đến sân bay đón cô, hai người mới trở về từ một hội nghị quan trọng, thậm chí sau khi kết thúc có một chuyến công tác cũng không đi đã lập tức đến sân bay rồi.
Cố Tam Nhi nhìn thấy Nam Lịch Viễn vô cùng vui vẻ, liền kéo hành lý nhào vào trong lồng ngực của Nam Lịch Viễn, Nam Lịch Viễn ôm lấy cô xoay một vòng, phảng phất giống như lúc còn học ở Havard vậy.
Sau khi thả cô xuống, cô bắt đầu nói với Nam Lịch Viễn chuyện xảy ra ở nước Mỹ: “Tên tiểu tử thối Hà Đỉnh thực sự làm em tức chết. Anh ta nói anh xấu tính, gây xích mích quan hệ của hai chúng ta.”
“Vậy còn em, em nói thế nào?” Hai người đã lên xe, Thái Thái ở phía trước lái xe.
Thái Thái cũng rất yêu thích Cố Tam Nhi, nhìn Cố Tam Nhi giống một cô bé vậy, làm cho một tổng giám đốc luôn nghiêm túc thận trọng thành một người luôn tươi cười như bây giờ.
“Em nói hai chúng ta đã kết hôn rồi, anh ta đừng nghĩ đến chuyện gây xích mích.” Cố Tam Nhi nói.
“Sau đó thì sao? Còn nói gì nữa không?”
“Sau đó…” Không biết Cố Tam Nhi muốn che dấu hay là chưa nói, nói chung là cô chưa nói: “Không có sau đó.”
Nam Lịch Viễn chậm rãi “ồ” một tiếng, anh để cho Thái Thái nói cho bên phía Mỹ là Hà Đỉnh dám trêu chọc đến vợ của Nam Lịch Viễn, anh ta đã chán sống rồi, sau đó làm một đơn khiếu nại Hà Đỉnh đầu cơ trục lợi, đánh vào sự nghiệp của cậu ta.
Ánh mắt Niệm Đồng sững sờ nhìn Nam Lịch Viễn.
“Nhìn gì vậy?”
“Em cảm thấy anh… rất tàn nhẫn a.”
“Tàn nhẫn sao? Anh chỉ là làm chuyện nên làm mà thôi.” Nam Lịch Viễn nói.
Sau đó, điện thoại của Niệm Đồng vang lên, là Cố Hành Cương, Cố Hành Cương nói anh và Đỗ Nhược chuẩn bị kết hôn vào ngày 1 tháng 8, để cho Niệm Đồng giúp đỡ lựa chọn áo cưới.
“Một mình em?”
“Ừ.”
“Nhưng em sợ Đỗ Nhược không thích phong cách của em, hay là nhờ thêm một người nữa đi.” Niệm Đồng nói.
Bởi vì trong lòng của cô đã xuất hiện một người - Miêu Doanh Cửu.
Lần đầu tiên cô gặp Miêu Doanh Cửu, Cố Tam Nhi liền cảm thấy thẩm mỹ của cô gái này vô cùng tuyệt vời, mặc dù ăn mặc rất bình thường, Tiểu Cửu chính là kiểu người đứng ở trong đám đông cũng vẫn thu hút ánh nhìn của mọi người.
Khí chất bức người, hơn nữa lại sáng lạn như hoa hồng.
“Anh, anh chờ em một tí nha.” Niệm Đồng che ống nghe điện thoại lại, quay về phía Nam Lịch Viễn nói: “Anh của em muốn em đi chọn váy cưới cho Đỗ Nhược, em nghĩ để Tiểu Cửu đi cùng, bởi vì mắt thẫm mĩ của cô ấy rất tốt.”
“Cô ấy tốt xấu gì cũng gọi em một tiếng chị dâu, em nói cô ấy đi, cô ấy không dám không đi, không cần em phải hỏi.”
Cố Tam Nhi nói với anh trai rằng cô muốn dẫn thêm một người nữa, ba người thì sẽ có nhiều ý tưởng hơn.
“Được, để anh Nam đưa em tới hay là anh đi đón mọi người?”
Cố Tam Nhi lại che điện thoại hỏi Nam Lịch Viễn.
“Anh đưa mọi người đi.”
Nói chuyện điện thoại xong, Cố Tam Nhi lại hỏi tình hình của Miêu Doanh Cửu, Nam Lịch Viễn nói cô là em gái họ của anh, từ nhỏ lớn lên ở Mỹ, điều kiện gia đình tương đối tốt, yêu thích cờ vây từ bé.
Cố Tam Nhi gật gật đầu.
Vì lẽ đó, hai người không biết danh tính của nhau.
Thứ sáu, Nam Lịch Viễn đưa Cố Tam Nhi cùng Miêu Doanh Cửu đi tới biệt thự Thanh Sơn ở Ninh Thành.
Cố Tam Nhi cảm thấy mới mấy ngày không gặp mà diện mạo của Đỗ Nhược vô cùng xinh đẹp, kiều diễm ướt át, nhất định là được anh cưng chiều.
Cố Hành Cương cùng Nam Lịch Viễn ở bên cạnh nói chuyện, nhìn ba người con gái ở trên sô pha đang vây quanh bàn trà thảo luận, Cố Tam Nhi chọn một cái váy eo rất nhỏ.
“Không được, Cậu không có kình nghiệm, bình thường vào lúc cô dâu kết hôn thì cũng đã mang thai, không thể mặc eo quá nhỏ.” Ngón tay Miêu Doanh Cửu chỉ ảnh ở trên bàn nói.
Đỗ Nhược liếc mắt nghiêng đầu nhìn Cố Hành Cương, sau đó nói: “Em có thể sẽ tạm nghỉ học.”
Tay Miêu Doanh Cửu cứng đơ, ý là... ý là...
Mang thai?
Cố Hàng Cương chuyển đề tài, nói với Nam Lịch Viễn: “Anh với Tam Nhi, hai người?”
“Vợ chồng!”
“Anh biết em không phải muốn hỏi cái này. Tam Nhi còn nhiều chuyện rất mơ hồ, cũng chưa từng trải qua chuyện yêu đương, đối với đàn ông am hiểu rất ít, anh định làm thế nào để dạy cô ấy?” Cố Hàng Cương nhìn Cố Niệm Đồng một cái, mới vừa rồi cô còn rất vui mừng nhưng bây giờ đã ỉu xìu không có chút tinh thần nào.
Nam Lịch Viễn cười không nói nhìn về phía Cố Niệm Đồng.
Cố Niệm Đồng cũng ngẩng đầu lên nhìn anh, vừa rồi cô không để ý tới Đỗ Nhược, mà đang nghĩ đến chuyện của mình và Nam Lịch Viễn.
Hai ánh mắt giao nhau, trong lòng Nam Lịch Viễn gợn lên một đợt sóng.
Cố Niệm Đồng cũng cảm thấy bối rối.
Giống như hai người họ đang làm điều gì sai trái vậy.
Cô cảm thấy nếu Nam Lịch Viễn còn tiếp tục như vậy chắc chắn cô sẽ mang thai, cô không nghĩ mình sẽ có thai bây giờ, không nghĩ sớm như vậy đã phải vất vả chăm sóc một đứa trẻ, hơn nữa cô còn phải đi học, nếu bây giờ mang thai còn ra thể thống gì nữa? Đến lúc đó chắc chắn tất cả bạn bè sẽ nhìn cô chỉ chỉ chỏ chỏ.
Nhưng dường như Nam Lịch Viễn thật sự muốn có con với cô, bởi vì có một lần anh ghé vào tai Cố Niệm Đồng nói một câu: “Có thích trẻ con không?”
Lúc ấy từ “trẻ con” đối với Cố Niệm Đồng mà nói còn khá xa lạ, nàng sửng sốt một chút thẫn thờ không biết phải trả lời thế nào.
Nam Lịch Viễn lại cho rằng cô thầm đáp ứng, càng làm mãnh liệt hơn, nhưng thật ra cô vốn dĩ chưa muốn có con.
Cô nhìn Nam Lịch Viễn một cái, Nam Lịch Viễn cũng nhìn cô một cái, sau đó hắn quay đầu tiếp tục nói chuyện với Cố Hàng Cương.
Cố Niệm Đồng không biết anh nghĩ thế nào, vốn dĩ Cố Tam Nhi là một người rất hoạt bát nhưng lúc này rõ ràng cô ít nói hơn hẳn.
Thỉnh thoảng ánh mắt Nam Lịch Viễn dừng lại trên người cô, thấy cô đang nửa quỳ trên thảm chọn váy cưới, những mẫu áo cưới này là do Chanel thiết kế dựa theo số đo của Đỗ Nhược, chỉ cần chọn xong bọn họ sẽ bắt đầu làm.
Cố Niệm Đồng có vể buồn buồn.
Lúc quay về xe Miêu Doanh Cửu luôn nói chuyện hôn lễ, cô nói hôm đó nhất định phải đi.
Cố Niệm Đồng nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như mẹ vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện của cô và Nam Lịch Viễn.
Nhưng khi đối mặt với Miêu Doanh Cửu cô lại xin lỗi nói thẳng về chuyện có con, anh đang lái xe nhưng dường như cũng rất chú ý.
Đến xế chiều Cố Niệm Đồng nói muốn về thẳng trường học, ngày mai còn phải dậy sớm lên lớp.
Nam Lịch Viễn biết cô có tâm sự, nhưng cụ thể là chuyện gì cô không nói với anh.
Nam Lịch Viễn cũng không miễn cưỡng, sau khi đưa cô đến nơi cũng quay về nhà.
Tối nay Cố Niệm Đồng mất ngủ, không biết trong đầu đang nghĩ những gì nhưng cô cảm thấy rất căng thẳng.
Nam Lịch Viễn cũng đứng trước bệ cửa sổ nhà mình đang suy tư gì đó.
Anh luôn cảm thấy chuyện giữa anh và Cố Tam Nhi không thể thuận buồm xuôi gió như vậy, quá trình Cố Tam Nhi gả cho anh quá thuận lợi, thiên chi kiều nữ, hình như là ông trời muốn trừng phạt anh vậy.
Ngày thứ tư, Cố Niệm Đồng đi tham gia trận đấu bóng chuyền “Năm đấu năm”, chính là trận đấu giữa năm trường đại học của Giang Thành và năm trường khác bên ngoài, bởi vì dáng dấp Cố Tam Nhi tương đối cao, cô lại thích đánh bóng chuyền nên đã ghi tên tham gia.
Sau buổi xem áo cưới hôm đó tâm tình cô không vui, muốn dùng trận bóng này để giải tỏa.
Cố Tam Nhi không ở trong trường mà sang sân trường Bách Khoa bên cạnh luyện tập, phần lớn học sinh ở đây đều không biết nhau, họ gặp mặt thì làm quen để cùng tập luyện.
Cố Tam Nhi đang tập nên không cầm điện thoại, Nam Lịch Viễn gọi cho Kiều Kiều mới biết cô đang ở đại học bách khoa.
Nam Lịch Viễn đứng ở phía xa nhìn Cố Tam Nhi trong sân tập.
Cô mặc áo trắng, quần sooc, tất thể thao dài đến đầu gối, đi giày thể thao màu trắng, mái tóc buộc cao, dưới ánh mặt trời khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên, nhìn rất tươi tắn, có vài nam sinh thỉnh thoảng còn nhìn cô ấy.
Cô vịn đầu gối, chăm chú nhìn quả bóng chuyền, một cú nhảy lên, rất cao, quả bóng bay ra.
Cô và đồng đội vỗ tay, cả người cô và các bạn mình đều như đang viết lên hàng chữ “thanh xuân vạn tuế”.
Khi cô nhìn thấy Nam Lịch Viễn đang đứng chờ mình ở phía xa liền báo với các bạn một tiếng rồi chạy tới, vì thở gấp gương mặt cô đỏ bừng.
Đây là lần đầu tiên Nam Lịch Viễn thấy dáng vẻ này của cô, lúc cô đến tháng trông như chỉ còn nửa cái mạng, mặc dù hoạt bát nhưng anh chưa từng thấy dáng vẻ cô ở trong sân chơi lại sống động như vậy.
Nam Lịch Viễn mặc sơ mi đen, nhìn vô cùng cao ráo.
“Chú tìm cháu hả? Chú Nam” Cố Tam Nhi chống eo thở hổn hển.
Đồng đội của Cố Tam Nhi thấy có người đàn ông đến tìm Cố Niệm Đồng đều không đánh nữa, cầm bóng đi qua chỗ Cố Niệm Đồng hỏi: “Ai vậy? Niệm Đồng?”
“Mình…Chú mình.” Cố Niệm Đồng xoay người lại có chút ấp úng nói.
Nam Lịch Viễn đứng sau lưng cô yên lặng một lúc lâu, Cố Niệm Đồng quay lưng về phía anh.
Cô không dám quay đầu lại.
“Làm vợ của Nam Lịch Viễn tôi khiến em cảm thấy xấu hổ như vậy sao?” Anh hỏi.
Bình luận facebook