Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 356
23356.Cố Tam Nhi nói xong câu này trong lòng như có thể vắt ra nước vậy, tay cũng siết thật chặt.
Cô cương quyết quay người, không chịu nói.
Lúc sau cô mới xoay người lại nói một câu: “Không phải, em không có ý đó.”
Nam Lịch Viễn đã định bước đi, hôm nay anh đến tìm Cố Tam Nhi là muốn bảo cô về nhà, trường học cách nhà không xa, lịch học đại học cũng không phải quá bận, anh muốn ở cạnh Tam Nhi, anh nghĩ Tam Nhi cũng muốn ở cạnh anh.
Cố Niệm Đồng lấy cặp sách để trên kệ bóng rổ, bước nhanh theo Nam Lịch Viễn, định nắm tay anh. Ngón tay vừa chạm tới tay Nam Lịch Viễn thì anh liền nắm lấy tay cô.
Cố Niệm Đồng không thay đồ mà cứ để vậy theo Nam Lịch Viễn về nhà.
Sắc trời còn sớm, vô cùng chói lọi, trong nhà không cần bật đèn.
Hôm nay Nam Lịch Viễn rất ít nói, hầu như đều là Cố Tam Nhi tự hỏi lại tự trả lời.
Sau khi về đến nhà Cố Tam Nhi không thay quần áo ngay, trên người vẫn mặc bộ đồ thể thao.
Cơm nước xong, Nam Lịch Viễn thu dọn bát đũa đi rửa, Cố Tam Nhi lại đi theo anh.
Sau khi lau khô tay bình thường anh sẽ bỏ ống tay áo xuống ra khỏi phòng bếp nhưng hôm nay anh không buông tay áo mà nghiêng người ôm Cố Niệm Đồng đặt lên kệ bếp.
Đá cẩm thạch sáng bóng.
Trong hoàng hôn dường như không thấy rõ bóng người, hai tay anh ôm eo Cố Niệm Đồng, cô có chút sợ hãi nhìn anh.
Cô biết hôm nay anh rất tức giận.
“Xin lỗi anh, em chỉ không muốn để bạn học biết em kết hôn rồi, lúc ở trường em không muốn mình khác với mọi người…” Cố Tam Nhi bắt đầu khóc, chiều hôm nay Nam Lịch Viễn một mực không để ý đến cô.
Từ nhỏ tới giờ cô chưa từng bị đối xử như vậy.
Nam Lịch Viễn tức giận nhìn Cố Tam Nhi, cởi chiếc quần sooc của cô ra mãnh liệt đụng chạm, đụng đến chỗ sâu nhất trong cơ thể cô.
Đầu Cố Tam Nhi đặt trên vai anh, nước mắt cũng đang rơi xuống, cuối cùng cô kẹp chặt anh vội vàng nói: “Lịch Viễn, em chưa muốn có con.”
“Tại sao?” Giọng Nam Lịch Viễn khàn khàn.
Mỗi lần cô gọi anh là “Lịch Viễn” động tác của anh sẽ nhẹ nhàng hơn một chút, còn nếu gọi chú Nam anh sẽ làm mạnh hơn, Cố Niệm Đồng không biết tại sao lại như vậy.
Bởi vì chiều nay cô đã gọi anh là chú Nam khiến anh tức giận cho nên cô mới cố tình thay đổi xưng hô.
Cố Niệm Đồng biết anh giận cô.
“Em kết hôn là đã khác so với các bạn rồi, nếu giờ mà có thai em sẽ phải nghỉ học như Đỗ Nhược vậy, em không muốn.” Anh vẫn còn ở trong cơ thể Cố Tam Nhi, vẫn to lớn như vậy, khiến Cố Tam Nhi nói chuyện cũng có chút run rẩy.
“Ngày mai có một buổi tiệc xã giao, đi cùng anh.” Nam Lịch Viễn nói.
“Tại sao lại bảo em đi cùng?”
“Em nói xem.”
Cố Tam Nhi không lên tiếng, bởi vì cô chính là … Nam phu nhân.
Là Nam phu nhân danh chính ngôn thuận.
“Em biết rồi, em sẽ chuẩn bị.” Cố Niệm Đồng trả lời.
Nam Lịch Viễn ôm Cố Niệm Đồng đi vào phòng tắm.
Hôm sau là thứ năm, lúc Cố Tam Nhi tan học đã hơi muộn, cô không về nhà mà cứ trực tiếp mặc quần áo ở trường thì nhìn không được ổn lắm.
Một chiếc váy hoa màu trắng, tóc chỉ sấy qua, bây giờ cô đã biết cái vòng tay kia là Nam Lịch Viễn mua cho cô nên cô không đeo, tai đeo khuyên tai ngọc trai.
Nam Lịch Viễn đã chờ sẵn ở quán rượu, để tài xế tới đón Cố Niệm Đồng.
Ở trước mặt Nam Lịch Viễn cô có thể muốn làm gì thì làm, nhưng đó là lúc bình thường, lần này Nam Lịch Viễn thật sự tức giận, cô chính là đã vuốt râu cọp rồi, vuốt thì có thể vuốt nhưng bắt buộc phải có kỹ xảo.
Lúc đến quán rượu Cố Niệm Đồng mới biết đó là một phòng rất lớn có thể chứa tới năm sáu chục người, hình như Nam Lịch Viễn là chủ, còn khách mời đều là người trong giới làm ăn.
Cố Niệm Đồng coi như là người đến cuối cùng, lúc đi vào cô có chút ngượng ngùng.
Trong những người này còn có cả Kiều Kiều, người lần trước cố ý khiến cô phải uống rượu nữa.
Bởi vì lúc nãy Cố Niệm Đồng chưa tới nên tiệc rượu vẫn chưa bắt đầu.
Khi cô đi vào Nam Lịch Viễn đang nghiêng người khoác một tay lên chiếc ghế bên cạnh. Thấy Cố Niệm Đồng đến ánh mắt anh hơi động.
Anh đứng dậy nói: “Các vị, đây vợ tôi, Cố Niệm Đồng!”
Trường hợp như vậy Cố Niệm Đồng không xa lạ gì, nên cũng không mất bình tĩnh, cô cười chào mọi người một cái rồi ngồi xuống.
“Vợ tôi không uống được rượu nên xin thay bằng nước trái cây.” Nam Lịch Viễn nói.
Cố Niệm Đồng vừa nhìn Nam Lịch Viễn vừa cười, cảm thấy rất thích dáng vẻ bây giờ của anh.
“Tam tiểu thư của Cố gia quả nhiên là đại gia khuê tú, trước kia muốn gặp mặt cô mà chưa có cơ hội…”
“Tôi nghe nói có một lần Nam tổng họp ở chi nhánh của công ty, nhân viên nói muốn gặp Nam phu nhân nhưng ngài không cho, lần này sao lại để chúng tôi gặp mặt? Hơn nữa còn là chủ động?” Có người trêu chọc.
Nam Lịch Viễn híp mắt, anh nhìn Cố Niệm Đồng ngồi bên cạnh, cô từ đầu đến cuối đều cười, dường như rất vui vẻ ứng phó lời mời rượu của khách, dù sao hôm nay cũng là chồng cô làm chủ.
“Tất nhiên là sợ người khác cướp mất rồi!” Nam Lịch Viễn nhớ tới dáng vẻ lúc cô đi vào, tay vịn lên thành ghế nhìn cô.
“Cũng đúng. Phu nhân xinh đẹp như vậy mà.”
Suốt bữa cơm Cố Niệm Đồng ứng phó rất tự nhiên, còn Nam Lịch Viễn từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh.
Lúc lên xe trở về, Nam Lịch Viễn vừa cho xe chạy Cố Niệm Đồng liền hỏi: “Cho nên tối hôm nay là anh trừng phạt em sao?”
“Tại sao lại nói thế?”
“Bởi vì ba từng dùng chiêu này trừng phạt mẹ.”
Loại chuyện tương tự thế này trước kia Khương Thục Đồng đã từng kể cho Cố Tam Nhi nghe.
Cố Tam Nhi không ngờ chuyện như vậy cũng xảy ra ở trên người cô.
Mục đích của Nam Lịch Viễn rất đơn giản, cô không muốn nói cho người khác biết cô là vợ của anh, vậy anh sẽ cho họ biết, hơn nữa còn là công bố rộng rãi.
Có thể rất nhiều người trước giờ còn chưa biết Nam Lịch Viễn đã cưới tam tiểu thư của Cố gia, có thể biết tên nhưng chưa từng thấy người.
Cũng có người không biết Cố Niệm Đồng đã kết hôn rồi, dù sao cũng là do tin tức không thông.
Nam Lịch Viễn phải nói cho toàn bộ người trong Giang Thành này biết Cố Niệm Đồng đã là người của anh, người khác muốn động vào thì phải qua được anh trước.
…
Thứ sáu.
Vợ chồng Cố Minh Thành cùng một khách hàng họ Quách đi đánh golf.
Vị khách họ Quách này góa vợ, không hay đi ra ngoài, mỗi lần đánh golf đều nhờ Khương Thục Đồng nhẹ nhàng khuyên giải, an ủi nên ông ta mới đỡ phiền muộn.
Chuyện này lúc đầu Cố Minh Thành cũng không biết sau đó lúc phát hiện ra thì hai người họ đã nói chuyện rất ăn ý rồi.
Vì thế Cố Minh Thành đã phải ăn giấm rất lâu.
Nhưng Khương Thục Đồng lại không quan tâm đến sự ghen tuông này của ông.
Đặc biệt từ sau chuyện Tam Nhi “bị kết hôn” bà càng không quan tâm đến ông nữa.
Sau khi trở về, Khương Thục Đồng đang ngồi trước bàn trang điểm thì Cố Minh Thành lên tiếng: “Trò chuyện cùng Quách tổng có vẻ rất vui?”
Ông đứng trước bàn trang điểm của Khương Thục Đồng.
“Ừ. Lần nào nói chuyện cũng rất vui. Quách tổng bắt đầu có ý định tái hôn. Tuổi tác ông ấy cũng sấp sỉ tôi đấy.” Khương Thục Đồng nói tiếp. “Còn nữa, tôi muốn gặp Tam Nhi, hôm nay cuối tuần, gọi nó về.”
Cố Minh Thành cắn răng: “Tôi sẽ gọi cho nó.”
Tâm tình của Khương Thục Đồng đang dồn hết vào chuyện tách Cố Tam Nhi và Nam Lịch Viễn ra, không để cho bọn họ ở chung một chỗ.
Cố Minh Thành đồng ý, chỉ cần là ông nói Cố Tam Nhi sẽ nghe theo.
Cố Tam Nhi gọi điện thoại cho Nam Lịch Viễn nói mẹ muốn cô về nhà.
Nam Lịch Viễn đang họp, anh im lặng một chút rồi nói bây giờ không thể ra ngoài, để tài xế đưa cô về.
Cố Tam Nhi đồng ý.
Lúc về đến nhà đã bảy giờ tối, Cố Tam Nhi ăn cơm xong là đi ngủ ngay.
Ngày thứ hai, Khương Thục Đồng cùng Cố Tam Nhi đi dạo phố, Khương Thục Đồng lái xe, Cố Niệm Đồng ngồi bên cạnh lại nhớ tới Nam Lịch Viễn.
Đến một trung tâm mua sắm lớn, Khương Thục Đồng vào xem quần áo, bà chọn được một bộ liền hỏi Cố Tam Nhi bà mặc đẹp không.
Cố Tam Nhi nói: “Mẹ, mẹ mặc bộ nào cũng đẹp hết.”
Mặc dù lời này nghe rất êm tai nhưng Khương Thục Đồng lại nhíu mày một cái. “Tại sao lại học theo ba con rồi, mồm miệng càng ngày càng dẻo?”
Cố Niệm Đồng liền cười.
“Hai chị em mỗi người mua một bộ, Cố phu nhân mặc bộ này rất đẹp.” Có giọng nói bên cạnh truyền tới.
Khương Thục Đồng nghiêng đầu nhìn, thật đúng dịp, đó chính là vị khách hàng lần trước muốn giới thiệu con trai cho Cố Niệm Đồng.
Để cho Tam Nhi tự lựa chọn, chuyện cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy là chuyện xưa rồi.
“Bị kết hôn”, loại chuyện này sao bây giờ vẫn còn nữa, thật là không chịu nổi.
“Bà Phương lại nói đùa rồi, ngày mai chúng ta cùng đánh mạt chược đi!” Khương Thục Đồng để ý bà Phương sau khi nhìn thấy Cố Niệm Đồng có vẻ rất thích.
“Được, được, được. Đúng lúc con trai tôi cũng tới đây, ngày mai chúng ta gặp nhau.” Bà Phương vui vẻ ra mặt.
Những lời này Cố Niệm Đồng không để vào tai, bởi vì ánh mắt cô đang đặt trên một cái áo sơ mi màu xám trong cửa hàng quần áo nam phía đối diện, chủ tiệm này dường như rất có phong cách hơn nữa còn biết bắt kịp xu thế, đồ mặc trên người mẫu nhìn rất vừa mắt, bả vai rất rộng.
Chắc Nam Lịch Viễn mặc vào sẽ rất đẹp. bả vai của anh rất rộng, lưng rất dài.
Khương Thục Đồng và bà Phương nói chuyên một lúc, Khương Thục Đồng nói: “Đó chính là mấu chốt, chuyện này đều là do bố nó làm chủ. Còn lừa tôi và Tam Nhi nữa. Cả tôi và nó đều rất bất mãn.”
“Thì ra là vậy?” Bà Phương vừa nói nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Cố Niệm Đồng.
Cũng tựa như ánh mắt Cố Niệm Đồng không rời cái áo sơ mi đó vậy.
Khương Thục Đồng biết kích cỡ của Cố Tam Nhi, bà cũng mua cho cô một cái, nhưng của Khương Thục Đồng là màu nâu sậm, còn của Cố Tam Nhi thì màu trắng.
“Mẹ, sao bây giờ mẹ cũng học ba học đánh mạt chược rồi?”
Khương Thục Đồng cười: “Ai bảo ba con lúc đánh mạt chược lại đẹp trai như vậy. Người khác đánh mạt chược thì bình thường thôi nhưng thấy ông ấy đánh mạt chược mẹ lại thấy rất thú vị.”
“Ngày mai con cũng đi?”
“Tất nhiên rồi. Lúc con ở Harvard không có thời gian ở cạnh mẹ đã đành, bây giờ ở gần như vậy không phải nên theo bồi mẹ một chút sao? Hơn nữa còn phải mặc bộ đồ hôm nay mẹ mua cho con nữa.” Khương Thục Đồng nói vòng vo.
Hôm nay Cố Niệm Đồng chỉ để ý đến chiếc áo sơ mi đó nên không nghe được ngày mai con trai bà Phương cũng đến.