23379.
Cố Tam Nhi ho và nhìn cửa sổ, “Đừng hỏi em, em cũng có biết đâu!”
Trước mặt anh, cô thực sự không gọi được tiếng “Ông xã”.
Về nhà, Cố Tam Nhi muốn đi tắm, cô lên lầu thay quần áo, trong phòng rất ấm áp và ôn hòa.
Nam Lịch Viễn mặc đồ tây, nút trên cùng được gỡ ra, đang ngồi trên sô pha, tựa người vào tay vịn, tay chống cằm nhìn phía sau màn mỏng trên lầu, Cố Tam Nhi đang lờ mờ thay đồ!
Cố Tam Nhi ở trên hỏi anh có tính tắm không, anh không đi, anh phải gọi điện thoại nên bảo Cố Tam Nhi tắm trước.
Cố Tam Nhi khoác áo ngủ từ trên đi xuống, lúc cô vào bồn, Nam Lịch Viễn đang ngồi dưới sô pha phòng khách, anh có vẻ tính gọi điện, thấy Cố Tam Nhi liền nhìn cô chằm chằm.
“Nhìn gì đó?” Cô hỏi.
“Nhìn gương mặt trẻ trung của em rất hút hồn!” anh đáp.
Cố Tam Nhi có chút đỏ mặt, “Anh thấy ghét quá!”
Rồi cô đi vào phòng tắm.
Nam Lịch Viễn bắt đầu gọi điện.
Khi cô vừa vào nhà tắm anh liền gọi, trong lúc cô đang ở bồn, không nghe được anh nói gì, nhưng biết anh đang nói chuyện, đến khi cô tắm xong khoác áo lông đi ra, anh vẫn đang gọi.
Hình như sắp xong, “Tôi không phải thánh, không tài ba như thế,” “Tạm biệt.”
Cố Tam Nhi ngồi trên đùi anh, “Gọi điện cho ai vậy?”
“Cố Tổng.”
“Cố Tổng nào?” Cố Tam Nhi quàng cổ anh, “Cha em à?”
“Ừ.”
“Gọi điện cho ông ấy làm gì? Sao anh nói chuyện với cha em nhiều vậy mà mẹ em thì không thể?” Cố Tam Nhi hỏi.
“Tam Nhi,” Nam Lịch Viễn vỗ lưng cô, bình tĩnh nói, “Anh muốn dọn công ty sang Mỹ.”
Cố Tam Nhi ngẩn ra, dù cô không hiểu việc quản lý, nhưng gia đình làm kinh doanh, rất nhiều việc cô cũng biết, làm kinh doanh không chỉ cần bất động sản, còn coi trong nhân mạch, sự ủng hộ của chính phủ, tài nguyên bản địa, tuy trước giờ tập đoàn Lịch Viễn có chi nhánh ở Mỹ, nhưng chỉ là nghiệp vụ khai thác bên đó, rất khác so với việc dọn cả công ty qua.
Cố Tam Nhi biết, trước khi Mỹ chỉ là một chi nhánh nhỏ của tập đoàn Lịch Viễn, không có chỗ gì đặc biệt, chưa kể làm ăn thì nước Mỹ không phải lựa chọn tốt, muốn kiếm tiền phải tới châu Phi, chỗ đó mới là mỏ vàng.
Lý do anh làm vậy, chẳng qua vì Cố Tam Nhi ở Mỹ thôi.
“Chú Nam,” Cố Tam Nhi ghì chặt cổ anh, “Tam Nhi không đáng để chú làm vậy!”
Nam Lịch Viễn khẽ cười, “Em đáng chứ.”
“Nhưng đó là một công trình rất khổng lồ, phải cần mấy năm.” Cố Tam Nhi nói, ý của Nam Lịch Viễn có lẽ là ở trong nước có một công ty, ở Mỹ cũng vậy, xây dựng một công ty như thế về sau trọng tâm của anh sẽ đặt ở Mỹ.
“Công ty trong nước tính sao?”
“Tìm người quản lý, nhưng nếu đã quyết định như vậy thì về sau anh sẽ bận lắm, thường sẽ về nước dự họp, chuẩn bị.” Nam Lịch Viễn ôm Cố Tam Nhi, cô vừa tắm xong nên cả người rất thơm, làn da lúc ẩn lúc hiện nõn nà, Nam Lịch Viễn giờ mới thấy hối hận không tắm cùng cô.
Nam Lịch Viễn không nhịn nỗi nữa, chỗ ấy đã bắt đầu cương lên, anh bồng Cố Tam Nhi đi vội lên lầu.
Hôm sau, lúc Cố Tam Nhi đi học, Nam Lịch Viễn có điện thoại từ bệnh viện, Nam Minh Tuấn đổ bệnh rồi, xơ gan, rất nghiêm trọng, giờ cần phải tìm lá gan thích hợp để thay, bằng không thân thể ông sẽ ngày một yếu đi và không cứu nỗi nữa.
“Giờ cha tôi đang ở bệnh viện à?” Anh hỏi.
“Ừ, đang hôn mê ở bệnh viện đấy!” Bác sĩ nói.
“Tôi sẽ đặt vé bay về ngay.” Nam Lịch Viễn nói.
……
Hôm nay, giáo sư Edward nói với Cố Tam Nhi, kêu cô mấy hôm sau sang Pháp một chuyến, ở đó có một cuộc thi thiết kế châu báu, các công ty thiết kế châu báu thế giới như Harry Winston, Buccellati đều sẽ phái người tham gia, cuộc thi lần này, Cố Tam Nhi là sinh viên nên không có tư cách tham gia, nhưng Edward mong Cố Tam Nhi qua xem để thấm thía cuộc thi đẳng cấp cao như thế nào, chi phí sẽ do Edward lo, nhà tài trợ của ông nhiều lắm.
“Thầy Edward, về sau cơ hội về nước làm việc của em ít đi nhiều đúng không ạ?” Cố Tam Nhi đứng trong văn phòng của thầy Edward hỏi.
“Lý thuyết là vậy, tương lai em sẽ ở ở các kinh đô thời trang như Paris, Thụy Sĩ và Roma, thậm chí là New York, Luân Đôn làm việc, hiển nhiên ở Bắc Kinh, Thượng Hải cũng có rất nhiều hàng hiệu, nhưng không thể vươn ra thế giới được.” Edward cẩn thận lời nói không đả kích quốc tịch của cô.
Cố Tam nhi gật gù, vì vậy, châu báu Nam Đồng…
Cố Tam Nhi có chút buồn rầu.
Hiện giờ Cố Tam Nhi vẫn chưa có quy hoạch rõ ràng cho sự nghiệp của mình.
Nam Lịch Viễn muốn nói chuyện cha anh bệnh nặng cho Cố Tam Nhi rồi hai người về nước.
Nhưng trước khi anh nói với cô, cô đã nói việc tham dự cuộc thi cho anh, còn nói tương lai khả năng cô về nước làm việc cực kì ít, trong lời nói mang đầy tiếc nuối.
“Khi nào em đi?” Nam Lịch Viễn hỏi.
“Chắc ngày tới, giáo sư đã đặt vé cho em rồi! Em rất chán việc bay khắp thế giới thế này.” Cố Tam Nhi ngồi ôm chân trên sô pha, “Anh mới tới mà em đã đi rồi.”
Nam Lịch Viễn vỗ vai anh, “Nếu em muốn đi, anh cũng về nước đây, có cuộc họp, thương lượng khả năng thực hiện việc dọn công ty, nghị quyết trọng đại như vậy phải thông qua các cổ đông, em đi bao lâu?”
“Chắc 10 ngày!” Cố Tam Nhi ôm lấy vai anh khóc, “Chú Nam, Tam Nhi không muốn xa chú, ở bên chú càng lâu càng không muốn xa chú, chú la Tam Nhi không tiền đồ cũng được nhưng em không mua xa chú chút nào.”
Nam Lịch Viễn vẫn không nói việc Nam Minh Tuấn bệnh cho Cố Tam Nhi nghe, anh đã từng nói, cô có thể đi bao xa anh sẽ để cô đi bao xa.
Tối nay, hai người gần như làm cả đêm, kĩ thuật của Tam Nhi ngày càng thành thục, không cần Nam Lịch Viễn chỉ dẫn nữa, cô vẫn đằm thắm ngọt ngào, trêu chọc và câu dẫn Nam Lịch Viễn vô cùng, nhưng bản thân cô lại không hay điều đó.
Càng muốn cô, Nam Lịch Viễn càng thấy bị cô quyến rũ, cả đời cũng không chán nổi.
Hôm sau, lúc Cố Tam Nhi lên lớp hai mắt đỏ hồng, dù chỉ ngủ có hai tiếng, nhưng còn trẻ nên trừ buồn ngủ ra không thấy đau đầu gì.
Nam Lịch Viễn đến đón Cố Tam Nhi tan học, thấy anh cô liền quàng chặt cổ anh, lại muốn khóc, vì ngày mai cô phải đi phương Tây, còn anh về phương Đông, hai người trời nam đất bắc, Cố Tam Nhi không chịu được chia ly.
Ở bên anh lâu rồi, cô thấy rời khỏi anh là điều gì đó rất rất khó khăn.
“Vài hôm anh sẽ về lại, chịu chưa? Chẳng phải em cũng 10 ngày mới về à?” Nam Lịch Viễn nói.
Từ xa anh thấy một chiếc Bugatti màu xám chạy vào trường Cố Tam Nhi.
Cảnh tượng Cố Tam Nhi và Nam Lịch Viễn đứng ôm nhau trước cổng trường, Diệp Mậu Sâm nhìn thấy được, nhưng chỉ lướt qua rồi vào văn phòng giáo sư Edward.
Nam Lịch Viễn về nhà, nói quần áo, sách vở của Cố Tam Nhi anh đều chuẩn bị xong, giặt quần áo cũng giặt cho rồi, cả đồ lót cũng bỏ vào hành lý.
Cố Tam Nhi nhìn căn nhà ngăn nắp, hình như việc xếp đồ lót cả cha cô còn chưa làm cho cô.
Chúng ta vì sao lại yêu một người?
Có lẽ không phải vì yêu hận tình thù hờn trời trách đất, chỉ lẽ chỉ là những chi tiết cảm động nhỏ nhặt, những việc bé mọn ấy, Nam Lịch Viễn làm một cách đương nhiên, Cố Tam Nhi tuyệt đối không quên.
Anh và cô mai lên máy bay, Nam Lịch Viễn tiễn cô xong mới đi, cô đến Paris rồi anh bay tới Trung Quốc.
Hôm sau, ở sân bay, Cố Tam Nhi quàng cổ Nam Lịch Viễn, quấn quýt với nhau mãi, bộ dạng không nỡ rời đi cứ như lần chia ly này cả đời sẽ không gặp lại nữa vậy.
Cả người cô gần như dính chặt vào Nam Lịch Viễn, vùi đầu vào lồng ngực anh khóc.
Anh vuốt mái tóc mềm mại của cô.
Sau đó, Cố Tam Nhi vào hải quan.
Cố Tam Nhi đi chuyến bay thương mại, không ngờ lúc để hành lý, bên cạnh cô lại là một người, Diệp Mậu Sâm.
Đây là lần đầu Cố Tam Nhi thấy Diệp Mậu Sâm mặc tây trang giày da, rất bảnh.
“Anh cũng đi Paris à?” Cô hỏi
“Ừ, tôi làm giám khảo.”
Cố Tam Nhi ngồi xuống, lúc cài dây an toàn, Diệp Mậu Sâm khi cài lỡ tay chạm vào tay cô, Cố Tam Nhi cứ như sợ bị lây bệnh truyền nhiễm mà tránh đi, nâng cao tay lên.
Diệp Mậu Sâm hình như không quan tâm, “Cố tiểu thư bị bệnh sạch sẽ à? Mới nãy với Nam Tổng thấy có vậy đâu!”
“Trừ cha, anh và chồng tôi ra, ai đụng vào tôi cũng khó chịu.” Cố Tam Nhi nói xong thì đeo đồ che mắt lên, đi ngủ, tối qua không ngủ đủ, trong lòng nghĩ mới nãy mình và chú Nam ở bên nhau sao anh ta thấy được?
Anh cũng tới cuộc thi, cô cũng vậy.
Xem ra hai người sẽ gặp mặt không ít.
Nam Lịch Viễn về Giang Thành, bệnh viện gan nổi tiếng.
Nam Minh Tuấn nằm trong phòng đơn.
“Lịch Viễn, xin lỗi con, liên lụy con rồi, cha có lẽ phải thay gan, chưa chắc sẽ tìm được lá gan thích hợp, nếu không được thì thôi vậy.” Nam Minh Tuấn nắm tay anh, “Mẹ con mất sớm, lúc còn nhỏ cha toàn lo làm việc, không rảnh chăm con, chuyện gì cũng tự con làm, giờ cha không thể liên lụy con nữa, con ở Mỹ với Niệm Đồng vui không?”
“Tốt ạ.”
“Nhưng tiếc là cô ấy còn nhỏ, đang đi học, cha không biết có thể đợi tới ngày ôm cháu hay không.” Nam Minh Tuấn ngã bệnh, suy nghĩ cũng tiêu cực hơn.
“Đừng nói thế, chỉ là gan thôi mà, có tiền là trị được thôi.” Nam Lịch Viễn nói, vẫn luôn siết chặt tay ông.
“Đâu dễ tìm lá gan thích hợp, có tiền chưa chắc làm được, cha đầu hàng rồi.”
“Cha, đừng tuyệt vọng, nếu thực sự không tìm được lá gan thích hộp, chẳng phải còn con trai cha ư.”
Bình luận facebook