233.
“ Cãi nhau rồi ? ” Tiếng nói của Cố Minh Thành từ bên cạnh chuyền lại。
Khương Thục Đồng ngật đầu,mắt hướng ra cửa sổ,câu nói “ Đồ Rác Rưỡi ” của Lục Chí Khiêm còn vang lên trong lòng cô ta,cô ta tính tình hiền lành,chưa từng ra ngoài quan hệ bừa bãi với người đàn ông nào,câu nói lăng mạ này,đới với cô ta mà nói,có một trọng lượng không thể chịu đựng。
Nước mắt rơi xuống,đến hiện nay cô mới phát hiện,trên người đang mặc quần áo ngủ,đầu tóc bù xù,đôi chân đang mang dép,quần áo không chỉnh tề。
“ Lục Phu Nhân xưa nay thích đeo cổ người đàn ông sao ? ” Rất lâu sau,Cố Minh Thành hỏi。
“ Hả ? ” Khương Thục Đồng không hiểu。
“ Không có gì。 ”
Khương Thục Đồng không để ý。
Cố Minh Thành dừng xe trước một căn hộ cao cấp,cho Khương Thục Đồng xuống xe。
Đối với chuyện đã xảy ra hôm nay,Khương Thục Đồng càng hối hận,vì Cố Minh Thành như một màn sương mù,không biết người anh ta như thế nào,cô ta cảm thấy,đi theo người đàn ông như thế này,thực sự quá nguy hiểm。
Anh ta chỉ là người đàn ông mà mình chỉ gặp qua một lần。
Vào trong một tòa nhà được thiết kế hào hoa,Cố Minh Thành mở cửa ra,cởi bộ áo vest để lên ghế sofa。
Khương Thục Đồng quan sát xung quanh,đây chắc là một căn hộ không người ở,vì trên sàn nhà sáng bóng sạch tinh như mới,rất nhiều nội thất được màng vải trắng phủ lại,nhìn giống lâu nay không người ở。
Cố Minh Thành quay đầu nhìn Khương Thục Đồng nói một câu “ Thôi đi ? Đi tắm rửa đi。”
Tắm rửa ? Khương Thục Đồng cúi đầu,cẩn thận suy nghĩ về ý nghĩa của hai từ này,đây là nơi Cố Minh Thành chứa những phụ nữ bên ngoài。
Khương Thục Đồng cắn răng,hôm nay là cô ta tự mình đụng vô miệng súng,vẻ mặt không thể chờ đợi của cô ta,nhờ CốMinh Thành dẫn cô ta đi,là cô ta không biết liêm sỉ lên xe của anh ta,và hôm kia,một cử chỉ vô tình của cô ta,trong mắt của Lục Chí Khiêm trở thành “ Quyến Rũ Cố Minh Thành ? ” ,Lục Chí Khiêm nghĩ như thế này,chắc Cố Minh Thành cũng có suy nghĩ tương tự。
Đàn ông mà,đã có phụ nữ tư sa vào lưới,họ dĩ nhiên sẵn lòng chấp nhận。
Cô ta cắn răng,vào nhà vệ sinh。
Và cô ta cũng muốn cho Lục Chí Khiêm thấy,anh ta không nhận,những người nhận cô ta cũng không ít。
Khi bước ra chở lại,trên người cô ta quấn một tấm khăn trắng,tóc thẳng đen đang nhiễu nước,trên người còn có một số hạt nước chưa lau khô rơi xuống。
Không phải Lục Chí Khiêm từng nói,cho cô ta ra kiếm người đàn ông tạp nham sao ? Cho nên cô ta nghĩ bằng bất cứ giá nào ,trái lại người đàn ông này lại là đối tác của Lục Chí Khiêm,có phải chỉ cần lên giường với Cố Minh Thành rồi,vậy chuyện hợp tác với Lục Chí Khiêm,có thể do cô ta quyết định ?
Cố Minh Thành ngồi trên ghế sofa,đang hút thuốc,xem kỹ cô ta。
Khương Thục Đồng rút khăn tắm ra,thân hình trần truồng có nét,trắng tinh sạch sẽ,ngực cao,eo thon,mông diu。
“ Lục Phu Nhân đây là ý gì ? ” Cố Minh Thành hỏi,giọng nói bình đạm,dường như không bị cám dỗ bởi Khương Thục Đồng。
“ Không chịu sao ? ” Khương Thục Đồng cuối cùng cũng ngẩng cao đầu,Cố Tiên Sinh dẫn tôi đến đây,không phải vì ý này sao ? ”
Không thôi,hoàn toàn có thể chở cô ta đến khách sạn,một người rời đi 。
Đôi môi của Cố Minh Thành cong lên,anh ta gạt điếu thuốc vào cái gạt tàn,đứng lên,bắt đầu cởi từng nút áo trên áo sơ mi,từng bước từng bước sang hướng của Khương Thục Đồng bước tới。
Tâm trạng của Khương Thục Đồng khẩn trương muốn chết,tim nhảy loạn nhịp,theo bản năng cô ta lui về phía sau,nhưng nghĩ về nó,lui về phía sau,đây không phải là tư thế hiện nay cô ta nên thể hiện。
Cố Minh Thành cởi bỏ quần áo trên người,lộ ra vòm ngực cường tráng và cơ bắp vùng eo bụng。
Ngay khi Khương Thục Đồng đang nhìn anh ta một cách ngớ ngẩn,chiếc áo, đã khoác trên người Khương Thục Đồng,mang theo hơi ấm trên người anh ta,anh ta đem áo choằng cho Khương Thục Đồng,và nói, “ Cô gái tốt,phài biết tự trọng,đi ngủ đi,chìa khoá tôi để trên bàn。”
Khương Thục Đồng ngớ ngẩn nhìn anh ta,từ ngày kết hôn với Lục Chí Khiêm,đã từ rất lâu không ai gọi cô ta bằng “ Cô gái ” rồi。
Vẻ mặt trần truồng của cô ta,Lục Chí Khiêm cũng chưa nhìn qua,cô ta từ từ đỏ mặt,người đàn ông trước mắt,khiến người không thể đoán trước được。
Dưới sự chỉ đạo của Cố Minh Thành,cô ta bước vào phòng ngủ,trước khi đóng cửa,tiếng nói của Cố Minh Thành chuyền lại, “ Hôm nay tôi đến Lục gia là gửi bản hợp đồng cho Lục Chí Khiêm,đứng dưới nhà hút điếu thuốc,còn nữa,căn hộ này tôi không có ở,cô muốn ở bao lâu tuỳ ý,trong tủ áo có quần áo của phụ nữ。”
Qủa nhiên là nơi chứa phụ nữ。
Tiếp theo,chuyền lại tiếng đóng cửa,cả phòng im lặng,anh ta chắc đi rồi,nhưng mà,anh ta không phải chưa mặc áo hay sao ? sao đi được ?
Bình luận facebook