23405.Bởi vì đường xá đông đúc, lại kẹt xe, nên lúc quay về tập đoàn Minh Thành tài xế đi không được nhanh.
Lúc này, bên đường có một con Samoyed đang chầm chậm chạy đến, sau lưng còn có mấy người, người thì đang chụp ảnh, người thì đang thử bắt con chó Samoyed này.
Hình như là “Bảo Bảo” của Miêu Doanh Cửu.
Nhưng Miêu Doanh Cửu lại không có ở xung quanh đó, Bảo Bảo chắc là chạy mất, hoặc là Miêu Doanh Cửu đang bận nói chuyện phiếm với anh chàng nào đó, quên mất “Bảo Bảo”của mình.
“Cậu xuống xe, bắt con chó kia lên đây.” Cố Vi Hằng nhìn thấy con chó đang chạy bên đường, liền nói với lái xe.
“Tổng…tổng tài…, việc khác thì tôi dám, nhưng việc này tôi không dám, nó lại không quen tôi, lỡ…bệnh chó dại rất nguy hiểm!” Anh tài xế nói rất thấp thỏm, đây là lần đầu tiên anh dám cự tuyệt yêu cầu của Cố Vi Hằng.
Cố Vi Hằng nhíu mày nhìn tài xế.
Anh mở cửa xe, bước xuống, đi qua bên kia đường, khom người xuống gọi, “Bảo Bảo”, con chó Samoyed dừng lại, quay lại chạy về phía Cố Vi Hằng.
Cố Vi Hằng đưa tay ra, “Bảo Bảo” gâu gâu một tiếng, liếm liếm tay anh, dụi đầu vào tay anh, bộ dáng đặc biệt ỷ lại. Chú chó này kể ra cũng thật thông mình, còn nhận ra Cố Vi Hằng. Anh bồng Bảo Bảo lên xe.
Lúc ban đầu, Bảo Bảo còn hơi lạ lẫm, đầu nằm tựa lên đùi anh, ánh mắt ủy khuất, sủa gâu gâu. Cố Vi Hằng hiếm khi biển hiện ra dịu dàng và cười như vậy, anh nhìn Bảo Bảo, tay vuốt nhẹ lên đầu nó, lên bộ lông mềm mượt của nó.
Lúc này, Bảo Bảo bắt đầu hiếu động dần lên, chồm lên nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Hạ cửa xuống một nửa cho nó!” Cố Vi Hằng ra lệnh.
Gió thổi vào, Bảo Bảo càng thêm hưng phấn.
Một chiếc xe bỗng đi gần lại xe Cố Vi Hằng, trong xe có một người đang ngồi trên yên lái, một chiếc Ferrari, đầu anh ta thò ra.
“Ồ, đây không phải là Cố nhị thiếu gia sao? Sao vậy, cũng nuôi chó sao? Cuộc sống khổ hành hai năm nay của anh kết thúc rồi sao? Bắt đầu chơi sủng vật rồi sao?”
Người này là bạn từ nhỏ của Cố Vi Hằng ở Hải Thành, cũng là con cháu của một trong những nhà quyền quý ở Hải Thành này.
“Cậu có thể cút được rồi đấy!” Cố Vi Hằng nói.
Bạn từ nhỏ mà, nên nói chuyện không cố kị chuyện gì, hình như như vậy mới ra vẻ thân thiết.
“Đừng như vậy. Mấy ngày trước tôi mới mua cổ phiếu của tập đoàn Minh Thành, mấy hôm nay liên tục tăng giá. Tiểu tử anh thật lợi hại, Nếu đã kí được đơn hàng quốc tế lớn rồi, giá trị bản thân cũng tăng lên, tiết lộ một chút tin tức nội bộ đi, để tôi kiếm được chút ít nào.” Hắn ta tiếp tục nói.
“ “Phá” tiền là cậu, bồi thường tiền lại là cha câu, việc làm thiếu đạo đức này, tôi không làm!” Cố Vi Hằng cúi đầu nhìn đồng hồ, anh còn phải về công ty có việc.
Đèn giao thông sáng lên, tên kia phải rẽ đường, hắn nói: “Cố nhị, nếu bây giờ anh đã có tâm tình đi nuôi chó rồi, vậy tìm thời gian gặp mặt hát hò một trận đi. Dù sao tôi ngày nào cũng rảnh, chỉ chờ anh lâm hạnh thôi!”
Cố Vi Hằng không nói gì, liền đóng cửa sổ lại.
Tên kia huýt gió một cái, chiếc Ferrari rẽ ngang, hắn còn hôn gió Cố Vi Hằng một cái. Nhìn thế nào cũng thấy tình cảm tràn trề.
Trên cổ con Samoped này không có móc cầm, chỉ có một cái vòng cổ, Cố Vi Hằng không thể nào dắt nó đi. Vì vậy, lúc vào công ty, để tránh phát sinh náo loạn, anh khom lưng xuống, một tay ôm ngang cổ con chó. Bởi vì dáng người cao, anh cúi xuống thật mỏi.
Có người nhìn thấy con chó lông trắng như tuyết này thích không thôi, có người thì bị dọa hét ầm lên.
Anh biết, không phải ai cũng thích chó, vì để tránh náo loạn, anh mới ôm vòng cổ con chó lại.
“Tổng tài, ngài đây là đang…” Lúc vào phòng làm việc của tổng tài, Dương Liễu chào Cố Vi Hằng một tiếng, hỏi anh. Đã hai năm nay, cô chưa bao giờ thấy Cố tổng lại có lúc trẻ con như vậy, cư nhiên lại có thể đem chó đến công ty.
“Đi gọi điện cho Miêu Doanh Cửu, nói chó của cô ta đang ở phòng làm việc của tôi, nói cô ta đến đây đem chó về|!” Cố Vi Hằng mặt không biểu tình nói.
“Vâng!”
Dương Liễu liền lập tức gọi cho Miêu Doanh Cửu, trong khi Miêu Doanh Cửu giờ đây lại nóng ruột như kiến bỏ trên chảo lửa.
Lúc nãy Thẩm Dương gọi điện cho cô nói Bảo Bảo mất tích rồi, Thẩm Dương thử một sản phẩm ở trong cửa tiệm mỹ phẩm, lúc ra lại không nhìn thấy Bảo Bảo đâu nữa.
Công ty k&d, Thẩm Dương phụ trách quản lý, Miêu Doanh Cửu chịu trách nhiệm thiết kế, cô rất thích công việc này, cho nên mỗi ngày Thẩm Dương đều nhàn nhã đi ra đi vào, còn cô suốt ngày bận rộn trong văn phòng, kết quả mỗi năm vận đỏ của Thẩm Dương không tệ.
Người mất chó, tâm tình cũng như người ta mất con!
Thẩm Dương chân này giẫm lên chân kia, đứng ngay trên đường khóc lên, gọi điện cho Miêu Doanh Cửu.
Miêu Doanh Cửu vừa mới tiễn anh mình ra sân bay, mới trở về.
Trên đường về, nghe thấy tin này cô liền đạp gấp phanh xe, chút nữa thì nguy hiểm đến gây ra tai nạn.
Lúc này, Dương Liễu gọi điện đến, nói Bảo Bảo đang ở văn phòng của tổng tài, bảo Miêu Doanh Cửu đến nhận về.
Việc này…nghĩ thế nào cũng không thông? Chó của cô sao lại ở chỗ của Cố Vi Hằng vậy?
Là duyên phận hay là nghiệt duyên đây?
Lẽ nào Cố Vi Hằng không sợ chó sao? Anh thế mà lại đem chó của mình đến văn phòng công ty?
Miêu Doanh Cửu vốn dĩ muốn đi công ty, nhưng nghĩ một hồi, lại quay đầu xe đi công ty Cố Vi Hằng.
Bảo Bảo ở văn phòng Cố Vi Hằng thật sự không yên tĩnh, lúc thì nhảy nhảy quanh chân anh, lúc thì lại ngước mắt ai oán nhìn anh. Khó có dịp nhìn thấy Cố tổng lại cười vui như vậy.
Từ khi tiếp nhận tập đoàn Minh Thành, anh liền từ biệt những ngày tháng ăn chơi huy hoàng trước đây, biến thành một người đàn ông cực kì thâm trầm, ít nói.
Miêu Doanh Cửu đến công ty Cố Vi Hằng, ngay cả cửa cũng không gõ, liền tông cửa xông vào văn phòng anh. Nhìn thấy Bảo Bảo, liền quỳ xuống ốm lấy Bảo Bảo, dáng vẻ như mất đi tìm lại được đồ.
“Bảo Bảo, con dọa chết mama rồi! Sau này không được chạy lung tung nữa! Chạy lung tung nữa, mama liền chặt chân của con!” Miêu Doanh Cửu nói một cách thống hận.
Cố Vi Hằng sau khi nghe xong câu này,mày nhíu chặt.
Đợi cô bình tĩnh lại, Cố Vi Hằng mặt không biểu tình nói: “Cho nên, đây là cái bẫy của cô?”
Miêu Doanh Cửu vốn dĩ không có ý định qua đây, nhưng lại nghĩ lại, có lẽ Cố Minh Thành đang nghi ngờ, cô vì muốn theo đuổi anh nên cố ý thả chó của mình ra, bẫy anh.
Miêu Doanh Cửu cầm lấy dây cổ chó, bây giờ cô đã giữ được con chó lại rồi. Cô đứng lên, nhìn thẳng Cố Vi Hằng, một thân áo quần công công sở ôm lấy thân hình thon thả của cô, thật sự rất hấp dẫn.
Cô cười nhẹ, “Cố tổng, Miêu Doanh Cửu tôi muốn nhân phẩm có nhân phẩm, muốn có bằng cấp thì có bằng cấp, muốn cái gì có cái đó. Người theo đuổi tôi như cá chép muốn vượt sông, tôi dựa vào cái gì lại đâm đầu vào chỗ chết là anh chứ? Nếu như đâm vào một người tốt thì cũng tính là tạm tạm đi, nhưng anh rõ ràng là một kẻ đào hoa như vậy, tùy tiện lên giường với nữ nhân, tôi tại sao lại còn tình nguyện đâm vào chứ! Anh đề cao bản thân mình quá rồi đó!”
Nói xong, liền dắt chó của mình rời đi!
Động tác cực kì dứt khoát.
Nhưng một trận này, lại làm cho Cố Vi Hằng không còn tâm tư làm việc gì nữa.
Cô ấy có ý gì?
Ý là trong mắt cô ấy, anh không quan trọng bằng chó sao?
Được, được lắm, người không bằng chó!
Cố Vi Hằng quăng cây bút trong tay một cái, nhắm mắt lại ổn định tâm tình đang tức giận.
Anh thực sự không biết nên làm sao để phát tiết hết những giận dữ này.
Công việc không thể làm tiếp được nữa. Anh cầm điện thoại, đăng nhập vào nick “Phong Quá Vô Hằng”.
“Miêu Gia Tiểu Cửu” đang treo chế độ online, nhưng anh đoán cô không rảnh. Đoán chừng chắc cô đang ở trên xe, giáo huấn một phen Bảo Bảo sau này không được chạy lung tung.
Anh chờ đợi.
Hôm nay Miêu Doanh Cửu không online, đến tối cô mới lên mạng.
Miêu Doanh Cửu sau khi tắm xong, liền lăn lên giường nghịch điện thoại một chút, cô vui mừng phát hiện, “Phong Quá Vô Hằng” đang online.
“Lâu rồi không gặp, đại thần!” Miêu Doanh Cửu kích động chào hỏi.
“Phong Quá Vô Hằng” đích xác chính là đại thần trong thế giới cờ vây!
Thời gian hai người đụng đầu nhau, chủ yếu đều là khi đánh cờ.
Cố Vi Hằng đang trên đường lái xe về nhà, đèn đỏ sáng lên, anh nhắn lại một câu đơn giản, “Ừm”.
“Đại thần gần đây rất bận sao? Sao không thấy anh online?”
Rất lâu sau, Cố Vi Hằng nhắn lại một câu, “Làm ăn”.
Miêu Doanh Cửu đoán, có lẽ đại thần không muốn nói chuyện. Anh trước nay luôn trầm mặc, bởi vì hai người vẫn đang ở trong thế giới cờ vậy, Miêu Doanh Cửu nói: Đại thần, cho tôi wechat của anh được không? Hôm nay gặp phải rất nhiều chuyện, bạn bè không dễ nói, vừa may anh online, tôi muốn tâm sự với anh một chút. Dù sao đời này cũng không gặp nhau, không có gì phải ngại ngùng cả.
Cố Vi Hằng nghĩ rất lâu, cuối cùng đưa một số cá nhân của mình cho cô.
Số này không dùng trong công việc, chỉ có người trong nhà biết.
Số này chưa bao giờ post gì lên trang cá nhân, nên giờ đưa cho Miêu Doanh Cửu, cũng không có gì nguy hiểm.
Không phải không biết chuyện này có nguy hiểm, mà anh không có tài khoản khác nữa, anh lười phải đăng kí một cái mới.
Nếu dùng tài khoản công việc,cô chắc chắn có thể nhận ra rồi.
Sau này, anh chú ý một chút bình luận chắc cũng không sao!
Miêu Doanh Cửu sau khi thêm số điện thoại của anh, bắt đầu nói: Thì ra tôi rất thích một người, là người mà tôi rất thích rất thích, nhưng hôm nay đột nhiên không thích nữa. Bởi vì anh ấy rất lạm tình, có người chỉ được cái vẻ bề ngoài thôi, mà anh ấy chính là kẻ chỉ có vè bề ngoài.
Câu này, Cố Vi Hằng nhìn xem.
Chỉ có cái vỏ bề ngoài?
Nói anh chỉ được cái vỏ bề ngoài?
Anh lấy gương ra, soi dáng vẻ mình.
Từ khi tiếp nhận công ty của Cố Minh Thành, anh hầu như không còn tâm tư soi gương nhìn kỹ mình nữa. Anh từng nhìn thấy hình của cha anh lúc trẻ, anh thực sự như từ một khuôn khắc ra với cha mình. Trước đây vì tính cách thích bay nhảy của mình, anh không giống lắm. Nhưng từ sau khi tiếp nhận công ty, anh bắt đầu bước theo bước chân của cha mình, hai người càng ngày càng giống nhau.
Nhưng khuôn mặt này, giờ lại bị nói là chỉ được cái vẻ bề ngoài thôi.
Đây có lẽ là đem anh đá vào trong cõi trần ai rồi.
Đường đường là nhị công tử Cố gia, tổng tài của tập đoàn Minh Thành, cư nhiên lại có ngày hôm nay----một văn tiền cũng không đáng!
Bình luận facebook