23420.
Cố Vi Hằng đến Mỹ từ buổi chiều của Trung Quốc, Mỹ vẫn là buổi sáng.
Hai người ngoài mặt vốn không có liên hệ qua lại, Cố Vi Hằng dĩ nhiên không thể để lộ Phong Quá Vô Hằng chính là anh.
Anh trực tiếp đến Tổng bộ aak, gõ cửa vào phòng của Miêu Doanh Cửu.
Miêu Doanh Cửu buổi sáng tương đối bận rộn, bộ vest của Givenchy, mái tóc ngang xõa ra, vẫn là cái bộ dạng tràn đầy sức sống đó, khi nhìn thấy Cố Vi Hằng vào phòng làm việc của cô, cô có vài phút chưa hoàn hồn lại.
“Sao anh – sao anh lại đột nhiên xuất hiện ở phòng làm việc của tôi? Có việc à?” Tim Miêu Doanh Cửu đập thình thịch.
“Có vài vấn đề không hiểu, muốn đến thỉnh giáo Miêu tiểu thư!” Trên tay Cố Vi Hằng cầm một tập tài liệu.
Nội dung chủ yếu, anh đều đánh dấu ra.
“Cố ý từ Trung Quốc đến à?”
“Đúng.”
Anh quay sang bàn làm việc của Miêu Doanh Cửu, đứng bên cạnh Miêu Doanh Cửu, đưa tài liệu cho Miêu Doanh Cửu xem.
Miêu Doanh Cửu xem kĩ, rất nhiều vấn đề, phải chia qui luật, cô lấy một cây viết từ trong ống cắm viết ra, sau đó ngẩng đầu nói với Cố Vi Hằng, “Bên đó có ghế, anh khiêng qua đây, tôi từ từ nói với anh.”
Cố Vi Hằng rất tuân thủ mệnh lệnh, kéo ghế qua, ngồi bên cạnh Miêu Doanh Cửu.
Chiếc ghế này, so với chiếc ghế làm việc của Miêu Doanh Cửu, thấp hơn không ít, nhưng may mà anh cao, ngồi xuống rồi, gần như vẫn cao bằng với Miêu Doanh Cửu.
Miêu Doanh Cửu đối chiếu nội dung trong tài liệu, phân tích rất kĩ lưỡng rất toàn diện cho Cố Vi Hằng, đôi khi sẽ nhìn mặt anh, xem anh có hiểu chưa.
Chắc hẳn từ nhỏ đã bá đạo quen rồi, khi chỉ dẫn người khác, rất nghiêm túc, cũng rất khiêm tốn, giọng nói rất nhẹ nhàng, giải thích cặn kẽ, giáo viên như thế nào, thì cô như thế đấy, hoàn toàn không có dáng vẻ khinh thường bất kì ai, chính là cái cảm giác đem kiến thức của bản thân chia sẻ cho mọi người.
Cảm giác này, làm Cố Vi Hằng cảm thấy rất ấm áp.
Lần đầu tiên trên người một phụ nữ, cảm nhận được sự ấm áp, không phải .
Miêu Doanh Cửu xem tài liệu, nội dung rất nhiều, hình như 100 mấy trang, cô lại đưa tay lên xem đồng hồ.
“Có rất nhiều thứ, chút nữa tôi còn có buổi họp. Sau khi tôi họp xong sẽ nói với anh, được không?” Cô thu dọn tài liệu của bản thân, bộ dạng đó, rõ ràng là đang dỗ trẻ con, cứ sợ Cố Vi Hằng sẽ quấy.
“Tôi đi chơi bóng trước!” Cố Vi Hằng nói, để tài liệu ở phòng làm việc của Miêu Doanh Cửu, vừa định đi ra ngoài, liền bị Miêu Doanh Cửu gọi lại “Số điện thoại của anh là số mấy? Hoặc là wechat, chút nữa họp xong tôi sẽ gọi anh.”
Cố Vi Hằng đưa số làm việc của mình cho cô.
Lần trước Cố Vi Hằng đến học hỏi, đã nhìn thấy aak có một sân bóng rổ rất lớn.
Bây giờ và giờ làm việc, không có người, một mình anh cởi áo, chơi bóng rổ.
Cơ bắp trên cơ thể hiện lên rõ rệt.
Bây giờ, anh giống như trở về thời kì học sinh, áp lực trong lòng bỗng chốc tan biến.
Bởi vì Miêu Doanh Cửu, vững như Thái Sơn.
Lúc Miêu Doanh Cửu họp, luôn nhìn đồng hồ.
Có thể người nhà họ Miêu trời sinh đã có gen kinh doanh, sự tích lũy gen từ đời này qua đời khác, đến Miêu Doanh Cửu, họp một buổi họp vốn không thành vấn đề, giống như chơi đùa vậy.
Miêu Doanh Cửu trời sinh đã là dân kinh doanh.
Họp xong, lúc Miêu Doanh Cửu từ hành lang đi về phòng làm việc, nhìn thấy rất nhiều người tì vào cửa sổ, nhân viên nữ tương đối nhiều.
“Sao vậy?” Miêu Doanh Cửu hỏi.
“the young man playing basketball is really handsome!”(Anh chàng chơi bóng rổ đẹp trai quá.)
Miêu Doanh Cửu hướng mắt ra ngoài nhìn.
Quả nhiên là anh ta đang chơi bóng rổ, sức bật của anh rất tốt, động tác ba bước vào rổ cũng rất bắt mắt.
Hôm nay Miêu Doanh Cửu tâm trạng rất tốt, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho anh.
Nhưng mà, anh đang chơi bóng rổ, không nghe thấy, vì Miêu Doanh Cửu không thấy anh cầm điện thoại.
Đã gọi vài cuộc, anh vẫn không phản ứng, hay là không nghe thấy.
Miêu Doanh Cửu gọi một nhân viên nữ, nói cô gọi Cố Vi Hằng vào.
Nhân viên nữ hỏi xưng hô với anh thế nào, Miêu Doanh Cửu dạy cho nhân viên nữ từng câu một, dù sao nhân viên nữ cũng không biết tiếng Trung.
Tuy anh ta biết tiếng Anh, nhưng mà một số câu, dùng tiếng anh sẽ bị thay đổi ý nghĩa.
Nhân viên nữ học thuộc lòng, đến lầu dưới.
Miêu Doanh Cửu luôn quan sát ở cửa sổ, không thể nhịn được cười.
Nhân viên nữ nói với Cố Vi Hằng, “Bạn Nhị Bảo Bảo, chủ tịch bảo lên lớp kìa!”
Cố Vi Hằng nghe thấy câu nói này, không nhịn được cau mày một cái.
“Nhị Bảo Bảo” Cục tức này còn chưa nuốt trôi?
Hai tay Miêu Doanh Cửu để sau lưng, cầm tài liệu họp, nhìn thấy nhân viên nữ chỉ về hướng bên đây, Cố Vi Hằng nhìn về phía cô.
Miêu Doanh Cửu luôn nhịn cười, không cười ra.
Cố Vi Hằng cầm chiếc áo sơ mi của mình lên, lau mồ hôi, liền theo nhân viên nữ lên lầu.
Sau khi vào phòng làm việc, áo sơ mi của anh, vẫn khoác trên vai.
“Sau này, có thể đừng gọi Nhị Bảo Bảo không?” Anh cau mày nói, thể hiện sự kháng cự đối với cái tên “Nhị Bảo Bảo”.
Lưng của Miêu Doanh Cửu tựa nhẹ vào lưng ghế, hai tay tựa vào tay vịn.
“Ồ, không hài lòng à?” Vậy sửa thành gì? Cố Nhị Bảo?”
Rõ ràng là nữ chủ tịch ngang tàng đang giễu cợt chú thỏ con!
Bình luận facebook