23423.
Lúc chiều, Miêu Doanh Cửu đang ngồi trên bàn ăn canh, từ xa, cô nghe thấy tiếng xe, sau đó là tiếng giày da vang vọng hữu lực, hẳn là anh đã về.
Nam Lịch Viễn và Cố Niệm Đồng ngồi ở bàn kế bên nhìn Miêu Doanh Cửu, thấy mặt cô dần đỏ lên.
Cố Vi Hằng vào phòng khách, đột nhiên thấy có rất nhiều người, anh nhìn vào gian bếp, Nam Lịch Viễn, Cố Niệm Đồng và Miêu Doanh Cửu đều ở.
Anh ngẩn ra.
“Anh Nam, Tam Nhi, sao về vậy?” Cố Vi Hằng nhìn chăm chú Miêu Doanh Cửu đang ăn canh.
“Tự dưng muốn về thì về thôi. Tiểu Cửu cũng có chuyện tính đến Trung Quốc ở hai ngày, nên chúng em cùng nhau.” Cố Niệm Đồng nói.
“Đến đó à?” Cố Vi Hằng nói với Miêu Doanh Cửu.
“Ừ.”
Hai người đối thoại trước giờ chỉ hai ba chữ như vậy, vô cùng kiệm lời, cũng không nhìn ra được Cố Vi Hằng có tình cảm đặc biệt gì với Miêu Doanh Cửu.
Khác biệt hoàn toàn lúc ở Mỹ.
Cố Vi Hằng hỏi xong thì lên lầu thay đổ, cả buổi tới anh đều nhốt mình trong phòng, ngồi bên bàn làm việc.
Không biết Khương Thục Đồng cố tình hay vô ý xếp phòng cho Miêu Doanh Cửu ở sát vách anh.
Đúng là phiền thật mà!
Hôm sau là thứ bảy.
Cố Niệm Đồng chọn ngày này để về nước, cuối tuần anh ba không đi làm.
Sau khi ăn xong, Khương Thục Đồng nói, “Các con cũng lâu rồi chưa đi dạo Hải Thành, ăn xong bốn đứa ra ngoài chơi đi, Tam Nhi và Lịch Viễn cũng rảnh rỗi, Vi Hằng làm tài xế, Lịch Viễn phải ngồi sau xe chăm sóc Tam Nhi đó.”
Bà nói vậy tức là người ngồi kế bên tay lái là Miêu Doanh Cửu.
“Vâng.” Cố Vi Hằng đồng ý.
Bốn người lái xe đi khắp nơi không mục đích, vốn tính đi xem phim nhưng Cố Niệm Đồng nói trong rạp âm thanh to sẽ làm em bé sợ, còn bảo muốn uống nước trái cây, hay là đi khu mua sắm, tuy trời không oi bức nhưng cô ngại đi nắng.
Vừa khéo xe của Cố Vi Hằng dừng ngay cửa tiệm lần trước Cố Niệm Đồng mua áo sơ mi cho Nam Lịch Viễn.
“Chỗ bữa em mua sơ mi cho anh này.” Cố Niệm Đồng nói.
“Có vẻ em vẫn có ấn tượng với tên họ Phương của em nhỉ.” Nam Lịch Viễn trêu ghẹo.
“Anh xấu quá!” Cố Niệm Đồng trợn mắt.
“Hai người hạnh phúc thật.” Miêu Doanh Cửu từ kính chiếu hậu nhìn Cố Niệm Đồng và Nam Lịch Viễn.
Cố Niệm Đồng cười, bốn người xuống xe.
Vì khu mua sắm rất cao cấp nên không đông người, bốn người đi lang thang trong đó không mục đích.
Cố Niệm Đồng và Miêu Doanh Cửu đi trước, Nam Lịch Viễn và Cố Vi Hành đi sau mười bước, hai người đang nói chuyện công ty mới.
Miêu Doanh Cửu đã nghe Miêu Doanh Đông nói về công ty mới có tên “Tập đoàn Hằng Đại” rồi, tên này là do cô đặt, cô đoán chắc do Cố Vi Hằng lười biếng chứ không có ý gì.
Miêu Doanh Cửu hôm nay mặc đồ bình thường đến không thể bình thường hơn, hoàn toàn không nhìn ra xuất thân hiển hách và địa vị đáng ngưỡng mộ của cô.
Đi ngang qua máy gắp thú, Cố Tam Nhi nói muốn gắp thú, hỏi Miêu Doanh Cửu biết gắp không.
Miêu Doanh Cửu chưa từng gắp qua, nói thật, “Em không biết!”
“Không biết à? Chị xem em gắp đi, vài lần là biết à!” Cố Niệm Đồng mua 500 tệ, một tệ một xu, hai xu gắp một lần, đồng nghĩa cô đã mua 250 lần gắp thú, cô chia nửa cho Miêu Doanh Cửu.
Miêu Doanh Cửu chỉ nhìn một lần đã biết thao tác, cô đặt hai tay ra xa, đứng ở trước cái mấy bắt đầu gắp,
Hai người đàn ông đứng sau lưng hai cô gái, vừa nói chuyện vừa nhìn họ.
Thấy Cố Tam Nhi dần thất thế trước Miêu Doanh Cửu, Nam Lịch Viễn không nhịn nổi nữa.
Anh đến sau lưng Cố Niệm Đồng, hai tay ôm lấy hai tay cô, tựa vào sau lưng Tam Nhi, “Ma cũ như em mà để thua ma mới, tính làm anh mất mặt à!”
Mái tóc Cố Tam Nhi khiến anh thấy ngứa, nên cằm Nam Lịch Viễn tựa hẳn lên đỉnh đầu Cố Tam Nhi.
Nam Lịch Viễn chưa chơi trò này bao giờ, nhưng nhìn thao tác anh cũng tìm ra được phương pháp.
Anh nắm tay Cố Tam Nhi, thấy mình từ từ sắp vượt qua Miêu Doanh Cửu, cô đắc ý nhìn sang Miêu Doanh Cửu, dưới chân hai người có hai cái rổ để đụng thú nhồi bông gắp được, vốn của Miêu Doanh Cửu đầy hơn, sau khi Nam Lịch Viễn ra tay thì bên Cố Tam Nhi dần lấn lướt.
Chỉ cần Nam Lịch Viễn ở đó, gần như lần nào cũng thành công.
Miêu Doanh Cửu nhìn giỏ của Cố Tam Nhi đã vượt qua mình.
Cô vốn mới chơi mà gắp được nhiều thế cũng quá giỏi rồi, giờ có nam Lịch Viễn, cô có chút bối rối.
Cố Vi Hằng đứng bên cạnh nhìn nãy giờ, anh nghiêng người nhíu mày, lâu lâu nhìn Miêu Doanh Cửu thấy cô ngày càng lúng túng, anh định không quan tâm nhưng ma xui quỷ khiến anh bước lên trên, đứng sau lưng cô, dựa vào lưng, hai tay nắm lấy tay cô như Nam Lịch Viễn đang làm.
Tiếp đó, anh tặc lưỡi, gắp một con lên, một tay anh buông tay Miêu Doanh Cửu ra gắp con thú bông vào rổ rồi tiếp tục gắp, lúc bàn tay chạm vào tay cô lần nữa, Miêu Doanh Cửu cảm thấy bàn tay ấm áp của anh.
Anh cao hơn Miêu Doanh Cửu gần một cái đầu, đứng sáp vào nhau trông thấy nổi bật.
Anh ngửi thấy mùi tóc của cô từng chút xông vào mũi mình.
Bàn tay Miêu Doanh Cửu đã hoàn toàn không còn phản ứng, tim cô đập thình thịch, cả người để Cố Vi Hằng điều khiển.
Bình luận facebook