23431.
Tô Khả Nhi từ sau khi hủy hợp đồng với Cố Vi Hằng, cô đã giao hợp đồng quản lý cho một công ty bên Mỹ.
Không may để Miêu Doanh Cửu biết được.
Trước kia, khi Cố Vi Hằng ngủ với cô ta, cô không có tư cách để dằn mặt, giờ à? Cô thấy mình có rồi.
Cô gửi wechat cho Cố Vi Hằng: Nghe nói Tô Khả Nhi nhận một bộ phim, trong đó có chi tiết Hán gian, cô ta nhận rồi, em muốn trả đũa cô ta, anh chịu không?
Cố Vi Hằng hỏi: Hỏi anh làm gì?
Miêu Doanh Cửu: Trước kia em không có tư cách.
Cố Vi Hằng: Giờ thì có rồi đấy.
Miêu Doanh Cửu mỉm cười, tức là giờ cô xử đẹp cô ta anh cũng không quan tâm nhỉ?
Miêu Doanh Cửu hiển nhiên phải dằn mặt cô ả kia rồi.
Trước kia dám ngủ với người đàn ông của cô mà.
Miêu Doanh Cửu mua đứt công ty quản lý trước, rồi lấy lý do kịch bản không hợp nên từ chối bộ phim, Tô Khả Nhi đương nhiên không vui, đây là kịch bản quốc tế lần đầu tiên cô khó khăn lắm mới lấy được.
Cô muốn tìm cấp trên nói về việc này.
Cấp trên chỉ lên phía trên: Bây giờ đổi boss rồi, công ty chủ quản là công ty tài phiệt AAK trứ danh, AAK mỗi ngày đều thu mua mấy trăm công ty như thế.l
Tô Khả Nhi thấy chủ tịch AAK thực sự giỏi hết sức, không biết anh ta có đẹp trai như Cố Vi Hằng không nhỉ?
Cô nghĩ mình quyến rũ nhường này, từ lúc nổi tiếng cô đã không còn biết trời cao đất dày, trước kia ở Trung Quốc đã có một chủ tịch vừa đẹp trai vừa có tiền bao nuôi cô, cô muốn trở thành Đặng Văn Địch thứ hai, biết đâu chừng…
Tô Khả Nhi nghĩ đời đẹp như mơ.
Cô đang mơ về một kịch bản cổ tích, chủ tịch AAK bị gương mặt phương Đông của cô mê hoặc điên đảo.
Nên, hôm sau, cô ăn mặc rất thuần khiết để tới AAK.
Thấy văn phòng công ty quy mô khổng lồ của AAK, cô thấy so với tập đoàn Minh Thành, AAK càng đáng dựa dẫm.
Cô còn cố tình mang đôi giày búp bê để trong trẻ trung mơn mởn, các chủ tịch đều thích phong thái như vậy, với lại nghe nói chủ tịch AAK còn là người Hoa.
Tiếp tân nói với Miêu Doanh Cửu diễn viên Tô Khả Nhi tới tìm cô, nhưng Tô Khả Nhi không hẹn trước.
Miêu Doanh Cửu cười, “Không sao, để cô ta vào đi.”
Tự tìm đường chết!
Tô Khả Nhi bẽn lẽn gõ cửa văn phòng Miêu Doanh Cửu, nụ cười thiếu nữ cô dựng sẵn khi thấy Miêu Doanh Cửu liền tắt ngụm.
Sao có thể?
Chẳng phải cô là thợ may sao?
“Cho hỏi chủ tịch AAK đâu ạ?” Tô Khả Nhi hỏi.
“Là tôi đây, tính tìm ai?” Miêu Khả Doanh ngẩng đầu hỏi.
Miêu Doanh Cửu thấy Tô Khả Nhi trang điểm như thế liền biết cô tính tới đây mong được bao nuôi đây mà.
Tô Khả Nhi còn chưa tỉnh táo, qua quãng thời gian mới hỏi, “Trước đó tôi có nhận một bộ phim, sao lại từ chối?”
“Từ chối thì từ chối thôi, còn cần lý do à? Nếu muốn thì đi hỏi quản lý của mình đi, tôi bận lắm.” Miêu Doanh Cửu toát đầy thần thái bá đạo chủ tịch cao cao tại thượng trước mặt Tô Khả Nhi, “Kịch bản cô nhận là phim về Hán gian, hủy hợp đồng đúng rồi, cô nghĩ xem, một mình cô bôn ba ở Mỹ có dễ dàng gì đâu. Được rời, cô có thể đi, cô làm lỡ một phút của tôi tức là đang làm tôi tổn thất mấy chục triệu đấy!”
Rồi Miêu Doanh Cửu đi giày cao gót chỗ của mình.
Tô Khả Nhi rời khỏi, sống nhờ người ta thì phải cúi đầu, cô không ngờ gia thế nhà Miêu Doanh Cửu lại to như vậy, cô ta cậy ai? Cậy cha hay đàn ông.
Tô Khả Nhi nghĩ mãi không ra.
Miêu Doanh Cửu gửi wechat cho Cố Vi Hằng, nói là ban nãy Tô Khả Nhi tới tìm cô, kiểu ăn mặc đó ắt hẳn tìm tới để mong được bao nuôi.
“Ờ, thế em bao nuôi cô ta rồi chưa?”
“Cô ta tệ quá! Với lại, có bao nuôi cũng chỉ bao trai thôi!”
Cô nói vậy khiến Cố Vi Hằng chợt thấy tức, trước kia anh có bao nuôi Tô Khả Nhi, giờ qua miệng cô lại thành món hàng kém, còn muốn bao trai, đúng là chẳng xem anh ra gì.
Không biết cô chủ tịch này lại muốn làm quái gì.
Xem ra, anh thực sự không thể đối đãi cô như những người phụ nữ bình thường khác.
“Trước kia bao nuôi bao nhiêu trai trẻ rồi?” Anh hỏi.
“Bốn, năm người gì đó!”
“Về sau bao nuôi anh luôn không?”
“Không! Không để em sờ, không kích thích!”
“Thế nào mới là kích thích?”
“Anh từ từ chiêm nghiệm đi, em đi họp đây, bye bye.” Wechat của Miêu Doanh Cửu im rồi.
Hừ!
Chê anh không đủ kích thích à!
Cố Vi Hằng chép môi, thực sự rất tức.
Miêu Doanh Cửu vừa đặt điện thoại xuống, Miêu Doanh Đông bước vào, nói, “Ải thứ ba của Nhị Bảo Bảo nhà em tới rồi kìa.”
“Anh cũng vừa phải thôi, tại sao để vào được nhà mình phải thử thách anh ấy như thế? Nếu lỡ anh ấy biết không biết sẽ chống đối cỡ nào! Giờ anh ấy chỉ là thỏ trắng vì em chưa đạp vào điểm yếu của anh ấy, chưa làm anh ấy điên tiết lên, biết đâu có ngày anh ấy thành sói xám thì sao.” Miêu Doanh Cửu cảm thấy khá phản cảm với mấy cái thử thách liên tiếp như vậy.
“Thử thách lần này là để coi trong lòng cậu ta có em không, không lẽ em không quan tâm à?” Miêu Doanh Đông ngồi lên sô pha, ung dung nói.
Miêu Doanh Cửu lặng im.
Bình luận facebook